Chương 153: Mặc Tô Đại Nhân.

Cầu Ma

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Nam Thiên đại nhân bị thương, cần thảo dược ở đây hồi phục. Sửu Nộ vì hộ pháp nên khó thể ra ngoài tìm. Gã cứu ta là vì muốn ta đi kiếm thảo dược. Gã đã đồng ý nếu ta mạo hiểm tìm đến đủ thảo dược thì sẽ mang ta đi gặp Nam Thiên đại nhân. Còn hứa sau khi Nam Thiên đại nhân hồi phục tu vi sẽ che chở ta an toàn thoát khỏi đây.” Trên đường đi Đông Phương Hoa nhỏ giọng nói. Ông biết tu vi của Tô Minh cao sâu, bây giờ tại nơi nguy hiểm này có lòng muốn đi theo, đem hết những điều biết được kể ra kỹ càng.

Tô Minh gật đầu, hồn Hòa Phong trong người hắn bởi vì trước đó tiêu hao nên giờ rơi vào ngủ say, thời gian ngắn khó thức tỉnh. Không có Hòa Phong phân tích và suy đoán, mọi thứ dựa vào chính Tô Minh.

Có Đông Phương Hoa dẫn đường, hai người chạy nhanh bốn tiếng đồng hồ, trên đường ba đợt gặp phải tộc nhân Nhan Trì bộ lạc, nhờ Khắc Ấn thuật của Tô Minh trước tiên che giấu, sau khi tránh thoát thì đi tới ngoài một sơn cốc.

Sơn cốc không lớn, rất ẩn giấu, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng không có chút tiếng động.

“Mặc huynh, chính là chỗ này. Sửu Nộ ước định với ta, khi ta tìm được thảo dược rồi ở đây kêu gọi thì gã sẽ xuất hiện.” Đông Phương Hoa nhỏ giọng nói, ý hỏi nhìn Tô Minh, thấy hắn gật đầu mới tiến lên vài bước, đứng ngoài sơn cốc dùng khí huyết thấp giọng nói.

“Sửu Nộ có đó không?”

Sơn cốc rất yên tĩnh, khoảng nửa tiếng sau Tô Minh bỗng phát hiện điều gì đó, xoay người nhìn đằng sau. Truyền đến tiếng bước chân khiến Đông Phương Hoa chú ý, vội đưa mắt nhìn.

Chỉ thấy ngoài sơn cốc, từ xa tiến đến một gã đàn ông. Gã đàn ông cao như núi, rắn chắc thư thép, sải bước tới gần Tô Minh và Đông Phương Hoa mười mét thì dừng bước, lạnh lùng nhìn Tô Minh.

Người này mặt mày xấu xí đầy sẹo, không có mũi và môi, bộ mặt khiến người nhìn sẽ kinh sợ, chỉ có thể thấy đôi mắt lộ tia sáng ngời.

“Đông Phương Hoa thật to gan, dám mang người ngoài tới!” Giọng gã đàn ông sang sảng lộ lạnh lẽo.

Đông Phương Hoa biến sắc mặt, vội mở miệng định giải thích nhưng gã đàn ông không thèm nghe, nhìn Tô Minh, tay phải chỉ hướng hắn.

“Ngươi là ai!”

“Khách An Đông bộ lạc, Mặc Tô.” Tô Minh chậm rãi lên tiếng.

“Ta đều gặp qua khách An Đông bộ lạc, vì sao chưa từng thấy ngươi?” Gã đàn ông cười nhạt hỏi.

“Sửu Nộ huynh đừng tức giận, đây là hiểu lầm. Mặc huynh mới tham gia làm khách, giống như lão phu đều là nhóm thứ ba tiến vào, chẳng qua sau đó tách ra, hôm nay trở về gặp gỡ thì mời hắn cùng đến. Việc này đúng là lão phu lỗ mãng, xin Sửu Nộ đừng để ý.” Đông Phương Hoa vội lên tiếng.

“A? Lấy lệnh bài khách của ngươi đây.” Sắc mặt Sửu Nộ hơi thả lỏng, liếc Tô Minh.

Tô Minh không nói nhảm, lấy ra lệnh bài quăng hướng Sửu Nộ. Lệnh bài bay thẳng tới, gã đàn ông nâng lên tay phải chộp lấy, thân thể không lung lay một chút, hoàn toàn chịu được lệnh bài bay đến ẩn chứa lực lượng của Tô Minh.

Gã cúi đầu nhìn kỹ, lộ ra suy tư nhưng nhanh chóng ném lệnh bài cho Tô Minh.

“Còn chưa thể xác định thân phận của ngươi, lấy đến mười phần thảo dược lại trở về gặp ta. Còn về ngươi, Đông Phương Hoa, lấy đủ thảo dược chưa?” Sửu Nộ nhìn hướng Đông Phương Hoa.

Đông Phương Hoa vội móc từ trong ngực ra vài thảo dược, chần chờ một chút nhỏ giọng nói.

“Chỉ tìm được nhiêu đây, người Nhan Trì bộ lạc không ít, nếu lại kiếm tiếp chỉ sợ sẽ đụng độ, e rằng không thể mang trở về dù chỉ một gốc. Ta lo lắng Nam Thiên đại nhân nên về trước.”

Gã đàn ông vốn thấy thảo dược không đủ số lượng trợn mắt lên, nhưng nghe lời ông lão nói, do dự một chút, gật đầu.

“Coi như ngươi thông qua, đi theo ta. Có đại nhân che chở có thể bảo đảm ngươi bình yên ra khỏi đây.” Sửu Nộ nói, xoay người đi, không thèm để ý Tô Minh.

Đông Phương Hoa chần chờ một chút nhìn hướng Tô Minh.

Tô Minh sắc mặt bình thường, đứng đó chắp tay hướng gã đàn ông đi, cúi đầu nói.

“Ta là Mặc Tô, không biết có thể gặp Nam Thiên đại nhân một mặt?” Giọng Tô Minh không lớn nhưng ẩn chứa tỉ mỉ khống chế, vang vọng xung quanh, hình thành vòng tròn vô hình lăn tăn khuếch tán.

Hành động của Tô Minh khiến Đông Phương Hoa ngây ra. Sửu Nộ thì mạnh xoay người ác ý nhìn Tô Minh, mắt lộ hung dữ.

“Câm miệng, ba giây sau nếu không cút thì hôm nay ngươi…” Sửu Nộ chưa nói hết lời thì một thanh âm nhu hòa đến từ phương xa cắt ngang lời nói.

“Sửu nhi, không được vô lễ với Mặc Tô đại nhân.”

“Có khách quý đến, đương nhiên Nam ta phải gặp mặt. Chỉ là bây giờ Nam ta đang trị thương, không thể đích thân chào đón, xin Mặc huynh đừng để ý.”

“Nam huynh khách sáo.” Tô Minh mỉm cười, lời nói hai bên ẩn chứa lực tỉ mỉ, là Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh không cảm nhận được, chỉ Khai Trần mới biết biến hóa bên trong.

“Mặc Tô…đại nhân?” Sửu Nộ ngẩn ra, gã nghe hiểu ẩn ý trong câu này. Lại thêm gã nghe lời đối phương và Nam Thiên đối thoại như hạ thấp địa vị, lập tức tinh thần chấn động, chắp tay cúi gập người hướng Tô Minh.

“Lúc trước Sửu Nộ ăn nói không tôn kính, xin Mặc Tô đại nhân trừng phạt.”

“Không sao, ngươi đi trước dẫn đường đi.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

“Cảm ơn đại nhân.” Sửu Nộ sắc mặt cực kỳ cung kính. So với thái độ trước đó thì chênh lệch rất lớn, giờ gã khom người đứng bên dẫn đường cho Tô Minh.

Đông Phương Hoa hít sâu, sửng sốt nửa ngày, ánh mắt nhìn Tô Minh càng thêm tôn kính. Vốn ông đã đoán tu vi Tô Minh rất cao, nhưng không ngờ đối phương chỉ truyền ra một câu khiến khách quý An Đông, Nam Thiên dùng ngữ điệu tôn kính đáp lại.

Ông vội vàng theo sát Tô Minh, xem bộ dáng thì như mong muốn thành người hầu.

Có Sửu Nộ dẫn dắt, ba người không đi quá xa, ở một sơn cốc gần đó Tô Minh đi vào trong thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất.

Người đàn ông mặt mày rất tuấn tú, mặc đồ trắng, sắc mặt bình tĩnh. Bên cạnh y có sáu khối xương đen bềnh bồng chậm rãi chuyển động.

Mỗi chuyển một vòng thì có tơ đen từ đỉnh đầu gã đàn ông tán ra, nhanh chóng bị xương thú hấp thu.

Giây phút Tô Minh bước vào sơn cốc, gã đàn ông mở mắt ra, đáy mắt sâu thẳm nhìn hắn.

Tô Minh cũng nhìn người này, ánh mắt hai ngươi giao thoa giữa không trung. Gã đàn ông biểu tình sửng sốt, cẩn thận nhìn Tô Minh, nâng lên tay phải, sáu xương thú bên cạnh y rơi trên mặt đất.

“Tu vi của Mặc huynh có chút lạ.” Người đàn ông mỉm cười, ngôn ngữ nhu hòa.

Y liếc mắt liền thấy ra Tô Minh không Khai Trần, nhưng vẫn y vẫn dùng vị thấp giao tiếp, là vì từ người Tô Minh y cảm nhận sự nguy hiểm. Nguy hiểm này không phải đối phương có ác ý mà là giác quan.

Có thể khiến y thấy nguy hiểm, trừ phi là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh nếu không thì chỉ có Khai Trần.

Sửu Nộ tiến nhanh vài bước, cung kính đứng cạnh người đàn ông, cúi đầu, bộ dạng phục tùng. Đông Phương Hoa chần chờ một chút, không tiến lên theo mà tựa như Sửu Nộ, đứng sau lưng Tô Minh, cúi đầu, sắc mặt cung kính.

Tô Minh mỉm cười, ngồi xếp bằng, cũng đánh giá khách quý An Đông bộ lạc, Nam Thiên.

Tu vi của người này giống như Huyền Luân. Nhưng từ người y, Tô Minh trông thấy là bình tĩnh và ung dung, khác rất lớn với Huyền Luân âm trầm.

“Nam huynh đang trị thương ư, không sợ Nhan Trì bộ lạc tìm đến?” Tô Minh mỉm cười lên tiếng.

Nam Thiên mặt lộ nét cười, lắc đầu nói.

“Có thể đến thì nhất định sẽ đến, giấu đến giấu đi không bằng ngồi tại đây, xem xem Nhan Trì bộ lạc đến như thế nào.”

“Muốn mạng Nam ta cũng cần trả giá lớn!” Trong mắt Nam Thiên lộ tia sáng lạnh, hiển nhiên mục tiêu không phải Tô Minh mà là Nhan Trì bộ lạc.

“Ngươi vốn không bị thương đương nhiên không cần trốn.” Tô Minh mỉm cười, từ từ nói.

Nam Thiên nhìn chằm chằm Tô Minh, lát sau bật cười.

“Không gạt được Mặc huynh. Không sai, ta đích thực không bị thương. Chỉ là địch đông ta ít, không muốn tham gia gây rắc rối. Mặc huynh đến đây kiếm ta chẳng lẽ không có ý nghĩ giống vậy?”

“Nói vậy là mấy ngày kế tiếp chỗ này sẽ càng náo nhiệt.” Tô Minh im lặng giây lát, cất tiếng cười.

“Nói chuyện với Mặc huynh khiến người thoải mái. Không sai, ta cố ý lộ ra chỗ trú ngụ, không che giấu gì, là đang cho Nhan Trì bộ lạc biết đừng kiếm chuyện với ta, ta sẽ không xen vào việc ba bộ lạc họ. Cũng nói cho khách mời khác tới nơi đây tránh họa, tránh họa thì cần trả đủ giá. Vốn ta đang đợi Huyền Luân, nếu y tới thì chỗ này càng an toàn hơn. Nhưng bây giờ có Mặc huynh thì cũng khiến người vui sướng. Lần này có lẽ chúng ta sẽ thu hoạch lớn hơn nữa.” Nam Thiên cười từ từ nói. Y liếc Đông Phương Hoa cung kính đứng sau lưng Tô Minh, tiếp tục bình thản nói.

“Nếu Đông Phương là người hầu của Mặc huynh, vậy cái giá của y thì Nam ta không lấy, còn về sau này lại có người…” Nam Thiên mỉm cười nhìn hướng Tô Minh, không nói tiếp.

Tô Minh tiếp xúc với rất nhiều cường giả Khai Trần, không giống năm đó lần đầu tiên đối diện Kinh Nam của Phong Quyến. Bây giờ thấy Nam Thiên tạm dừng nhìn mình, hắn hơi trầm ngâm, nâng lên tay phải. Hồn Nguyệt Dực vô hình bay ra khỏi người, vòng quanh xoay nhanh hóa thành lốc xoáy vô hình.

Lốc xoáy này Sửu Nộ và Đông Phương Hoa không cảm nhận rõ, nhưng Nam Thiên thì thấy ra bên trong ẩn chứa như cường đại như ẩn như hiện có thể so với Khai Trần. Quan trọng nhất là lực lượng này chỉ là so với Khai Trần, không phải sự nguy hiểm lúc trước y cảm nhận được.

“Nếu chỉ là như thế thì…” Nam Thiên hơi nhíu mày.

Khoảnh khắc y nhíu mày thì đầu cảm giác như bị kim đâm. Cảm giác đau này lặng lẽ không tiếng động, làm Nam Thiên biến sắc mặt, trông thấy trong mắt Tô Minh, đáy mắt sâu thẳm khiến người nhìn có cảm giác bị hút vào.

Cảm giác này chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất. Tô Minh khép mắt lại, lần nữa mở ra thì mọi thứ như bình thường.

“Ngươi ta chia đều, Mặc huynh thấy sao?” Nam Thiên tinh thần chấn động, mỉm cười nói, thấy Tô Minh gật đầu thì nụ cười càng lan rộng.

“Mặc huynh, không biết ngươi có hứng thú với di vật tổ tiên Hàm Sơn không?”