Chương 14: Thuốc nổ đen và súng Điểu thương cải tiến​

Cảnh Thịnh Đế Tân Truyện

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quay về cung, Toản cảm thấy hôm nay mình có thu hoạch lớn. “Đại công cáo thành. Ha… ha… ha… Ta thông minh quá. Phải tự thưởng cho mình thôi… Ái, chà chà… Lại tự sướng nữa rồi. Tổ phụ ơi là Tổ phụ… Di truyền bệnh cho cháu để làm chi…” Toản tủm tỉm cười một mình đoạn sai người chuẩn bị một bình rượu cùng vài món nhắm. “Giờ làm vua rồi. Cũng phải nếm thử rượu một tí chứ nhỉ”. Toản nhủ thầm. Trước đây khi còn học ở Massachusette, cậu nhiều lần từ chối chúng bạn rủ rê chè chén, chỉ tập trung nghiên cứu. Bởi vậy, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa biết uống rượu.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, Ngự Thiện phòng dâng lên một bàn tiệc với năm sáu món ăn và một bình rượu bên ngoài chỉ ghi hai chữ: Bàu đá.

“Ô… Không ngờ thời này đã có rượu bàu đá rồi sao? Nghe nói nó nặng lắm”. Lại nhìn mấy món trên bàn, Toản lắc đầu khẽ nói “Ai… Có mình mình mà thức ăn ê hề. Bàn này ở khu Little Saigon chắc không dưới một trăm đồng. Làm vua có khác. Ai… đúng là lãng phí mà. Hỏi sao dân mình không nghèo”.

Cầm lấy bình rượu, rót cho mình một chén. Toản đưa lên mũi ngửi. Cậu làm một động tác giống như mấy gã Hán tử trong phim chưởng Hongkong mình xem lúc trước. “Hảo tửu… hảo tửu a…”, cậu bắt chước thật giống mặc dù thật ra chẳng biết thế nào là rượu ngon.

Cậu không dám uống ngay cái ực như mấy gã Hán tử đó, chỉ ngại ngùng thè lưỡi liếm một chút. Chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê tê, Toản nghĩ “Rượu hóa ra thế này à? Vậy thì cũng thường thôi”. Nghĩ đến đây, cậu cầm chén, một hơi uống cạn.

“A… Gì thế này?… Cay quá… Nóng quá…”, – Toản hét toáng lên làm mấy tên tiểu thái giám đứng hầu bên ngoài phòng hốt hoảng chạy vào.

– Bệ hạ… Bệ hạ… Bệ hạ không sao chứ?

– Không sao… không sao… Các ngươi ra ngoài đi.

Mấy tên tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm, “May mà không sao”. Ra khỏi phòng sau rốt, tiểu Thái bỗng tủm tỉm cười.

– Này. Cười cái gì đó, muốn ăn vài hèo không? – Trước giờ Toản rất thích tên tiểu thái giám này nên đôi lúc cũng không phân tôn ti. Cậu chỉ xem y như là một người bạn đồng trang lứa.

– Bệ hạ. Người đó, không biết uống thì uống từng chút một thôi. Nhấp từng hớp nhỏ. Uống cạn một hơi, Bệ hạ không té lăn quay là may rồi đấy. – Tiểu thái cũng nói nửa thật, nửa cợt nhã, đây là đặc quyền của cậu mà Toản đã ban cho.

– Tiểu Thái này. Tại sao cậu không nói trước với ta. À, sau này khi chỉ có hai chúng ta, cậu cứ gọi Trẫm là tiểu Thịnh nhé. Cậu là tiểu Thái, hợp với Trẫm thì ra giang sơn thịnh thái, nghe hay lắm.

– Nô tài không dám – Tiểu Thái cũng giật mình, đây là được yêu quá hóa sợ đây mà.

– Cái gì mà nô tài? Trẫm xem cậu như bạn. Vả lại, ở đây chỉ có chúng ta, có gì mà không dám. Còn nữa, cũng không được xưng là nô tài, Trẫm… à ta cũng ghét lắm. Sống mà hơi tí phải giữ phong độ, lễ nghĩa thì mệt mỏi lắm. Nào, lại đây cùng ăn với ta. Mình ta ăn không hết.

Tiểu Thái biết mình có vùng vằng cũng không thoát. Do dự chốc lát, cậu cũng ngồi xuống.

– Tiểu Thái này. Rượu ngon phải có bạn hiền. Chúng ta thế này có phải là bạn hiền không?

– Đúng là bạn hiền. Ta có nằm mơ cũng không thể nào tin được có ngày được gọi là bạn hiền của tiểu Thịnh. – Tiểu Thái là người mau mắn nên dù còn chút e ngại cũng không đến nỗi xa cách như bình thường nữa.

– À, đúng rồi. Anh ba ta cũng là người hào sảng. Thôi thì phiền cậu qua mời anh ta một chuyến. Chúng ta cùng dùng bữa. Đừng ngại, cậu ngồi chung bàn, không khéo anh ta cũng thấy thích nữa đó chứ.

Tiểu Thái vâng lời, chạy vội sang phủ Quang Bàn. Một lát sau, tiểu Thái quay lại với không phải là một mà là hai người.

– Ha… ha… Ngọn gió nào thổi qua làm chú tư nhớ tới anh vậy? Sẵn anh hai mới về, anh kéo qua đây luôn.

– Anh hai? – Toản nói rồi chạy tới ôm chầm lấy Quang Thùy.

Giống như Toản, Quang Thùy không có vóc dáng cao ráo như Quang Bàn. Gương mặt Toản cũng hao hao giống anh. Có lẽ cũng chính vì vậy mà ngay trong sử sách, người ta nói Quang Thùy tuy không được lên ngôi nhưng không hề tị hiềm. Anh vẫn một lòng yêu thương và giúp đỡ cho em mình. Nhưng đừng thấy thế mà xem thường. Anh tuy tầm vóc thấp bé nhưng uy vũ vô cùng, lại thông minh, đĩnh đạc nữa. À, cũng cần phải nói thêm, tính tình của anh rất giống Tam Hoàng thúc Nguyễn Lữ. Anh cũng mê đá gà và thông thạo Hùng kê quyền, đây cũng là môn võ duy nhất anh học; so với anh mình, Toản chỉ có thể ví như là chú gà con với một chú trống choai vậy.

– Anh hai về thì hay quá. Nghe nói anh rất giỏi món Hùng kê quyền. Bữa nào rảnh thì dạy em với nhé.

– Được thôi, – Thùy nói, miễn là chú không la oai oái khi bị ăn đòn. Ha… ha…

– Hai người nói nhiều quá. – Bàn xen vào – Thức ăn nguội lạnh hết rồi. Tiểu Thái, ngươi lấy thêm chén đũa cho anh ta mau.

Có thêm Quang Thùy, tiểu Thái không dám tùy tiện, cậu lấy thêm chén đũa rồi lập tức lui ra.

– Nào… nào… mời hai anh động đũa. Em thì không biết uống, chỉ nhấp sơ sơ thôi. Chủ yếu là “phá mồi”. Ha… ha…

– Này. “Phá mồi” là sao thế? – Bàn hỏi vặn lại – Chú kiếm đâu ra cái thành ngữ lạ thế.

– Đồ ngốc, – Thùy cười vang – “phá mồi” là chỉ ăn, không có uống. Có vậy cũng hỏi.

– Có anh mới là đồ ngốc. Cái đó là em muốn chọc chú tư thôi chứ ai mà chả biết. Anh không thấy mặt nó đỏ lên rồi hay sao?

– Cho em xin đi mấy anh. – Toản cũng bất giác thấy mình đỏ mặt thật, cậu lại chống chế – Đâu ra? Do rượu thôi.

Cứ thế, bàn tiệc trở nên rôm rả. Rượu qua mấy tuần, Toản đằng hắng mấy tiếng rồi nói.

– Anh ba. Nghiêm túc tí đi. Anh có nhớ em từng nói là sẽ giao cho anh một việc thú vị không?

– Việc gì thế? Chú đừng làm anh sợ nhé. Bàn nói.

Thùy lúc này cũng nghiêm chỉnh lại, ngồi thẳng người, lắng nghe.

– Em mới tìm thấy một loại chữ viết mới rất dễ học. Em cũng chỉnh lý và cải tiến đôi chút. Nó được gọi là chữ Quốc ngữ do mấy người Tây phương biên soạn. Em muốn sử dụng loại chữ viết này làm ngôn ngữ chính thống của Đại Việt ta. Có như vậy, ta mới dần thoát khỏi lệ thuộc vào người phương Bắc.

– Anh cũng từng nghe cha nói. – Thùy lại xen vào – Cha nói: “Khi nào Đại Việt có chữ viết của riêng mình thì mới là Quốc Gia đúng nghĩa”. Vậy em tính làm sao?

– Em đã giao cho Nguyễn Thiếp biên soạn lại và thuyết phục bá quan cùng bách tính học theo. Em muốn anh ba là người trước nhất học loại chữ viết này. Nó xuất phát từ những ký tự Latin. Chữ của người Anh Cát Lợi cũng xuất phát từ đây. Học được nó, anh sẽ phải học thêm tiếng Anh Cát Lợi nữa. Cũng đơn giản thôi, cái này em biết, em sẽ dạy cho anh. Sau này anh sẽ là người đảm nhiệm bang giao với phương Tây. Khi đó anh có thể thỏa chí dong buồm ngao du tam hồ tứ bể.

– Thế cũng đâu có gì đáng để lên mặt với mấy em như chú mày nói lúc trước.

– Thử nghĩ coi, đứng trước mặt người ta, anh nói mấy câu như “I love you” hay “Je t’aim” xem. Người ta có phải phục anh rồi không?

– “Ai” cái gì đó với “giơ” cái gì đó, nó nghĩa là gì vậy?

– Câu đầu là tiếng Anh Cát Lợi, câu sau là Phú Lang Sa, đều có nghĩa là “Anh yêu em”. Anh tỏ tình mà dùng câu này thì là số một.

– Hờ… hờ… thế à? Thế thì được. Ha… ha…

Quang Thùy cũng lắc đầu với cậu em này. Nói đi cũng phải nói lại. Mấy anh em tuy hay tranh cãi nhau, nhiều lúc đến nảy lửa nhưng trong tâm mình, họ yêu thương nhau hết mực.

– Còn anh, chú tính thế nào đây? Thùy cũng lên tiếng hỏi.

– Em cũng tính cả rồi. Anh nói thử. Nếu song phương binh lực như nhau, thiên thời – địa lợi – nhân hòa như nhau, quyền mưu như nhau. Vậy thì điều gì quyết định thắng lợi? Anh xông pha sa trường đã lâu nên chắc cũng hiểu.

– Binh khí. Chắc chắn là binh khí.

– Anh nói đúng. Em chính muốn anh cùng em nghiên cứu, cải tạo lại vũ khí của chúng ta. Đầu tiên là với súng Điểu thương.

Dừng một lát để anh kịp tiêu hóa những lời mình nói. Toản lại tiếp:

– Theo anh, hiện nay, ta dùng súng Điểu thương thế nào? Một khắc có thể bắn được bao nhiêu viên?

– Súng của ta trước kéo mỏ gà, đổ thuốc vào, bỏ viên đạn vào, bóp cò, mỏ gà có đính đá lửa, đá lửa chạm vào đế sắt tạo ra lửa đốt thuốc, đùng. Như vậy, một khắc có thể bắn tối đa bốn mươi lăm viên.

Thùy vừa nói, vừa đứng lên làm giả động tác. Lúc này anh đã ngà ngà say nên dáng đứng có hơi siêu vẹo.

– Đúng vậy. Nếu như em có cách tốc độ bắn nhanh lên gấp đôi thì sao?

– Cái gì? – Nghe em nói đến có cách làm tăng tốc độ bắn súng, Thùy trở nên tỉnh táo hẳn, cũng không còn vẻ loạng choạng nữa.

– Này nhé. Nếu như ta nén chặt thuốc mồi thành viên, đặt trước nó là một viên đạn rồi bọc chúng trong một ống đồng gọi là vỏ đạn. Vỏ đạn này còn được quệt thêm một lớp lân tinh và lưu hoàng nữa. Đồng thời, cuối nòng súng, ta khoét một lỗ đủ để nhét đạn vào. Khi bắn, ta chỉ cần kéo mỏ gà, nhét đạn, bóp cò. Lúc đó, mỏ gà đục thủng vỏ đạn, viên đá lửa va chạm với vỏ đạn có quệt lân tinh và lưu hoàng sẽ cháy, bắt vào viên thuốc mồi rồi… Đùng. Thế là xong. Anh thấy sao?

Quang Thùy bừng tỉnh. Anh vội sai người lấy giấy bút rồi vẽ lên đó một bức họa. Vẽ xong, anh lại ngắm nghía, tính toán một phen rồi lại nói:

– Còn một vấn đề nữa anh thấy chưa ổn. Thuốc mồi ta hay dùng là thuốc nổ đen. Uy lực không cao. Sau anh bắt được một tài liệu. Trong đó nói rõ, thuốc nổ đen mạnh yếu là do tỷ lệ phối trộn giữa diêm tiêu, than gỗ và lân tinh. Anh cũng đã cho binh lính thử nghiệm và đã tìm ra tỷ lệ tốt nhất, nâng cao uy lực lên ít nhất hai thành. Nếu vậy, kết hợp với cách làm của em, điểu thương của chúng ta không phải đúng là tăng tốc độ bắn lên gấp hai lần, uy lực không phải tăng lên gần gấp rưỡi hay sao?

– Không phải là gấp rưỡi mà ít nhất là hơn năm lần. Vì uy lực của thuốc nổ mạnh hay yếu còn liên quan đến một thứ gọi là “áp suất” nữa. Áp suất càng cao thì uy lực càng mạnh. Ta cho nén viên thuốc lại chính là tăng áp suất cho nó. Còn “áp suất” là gì thì sau này em sẽ nói rõ.

Nói đến đây, cả hai anh em bừng lên nét mặt kinh hỷ. Ngay cả Quang Bàn là người ngoại đạo, từ nãy đến giờ cũng ví như “vịt nghe sấm” cũng ngờ ngợ nghĩ ra là anh em họ đã phát hiện ra một cái gì đó hết sức lớn lao. Nhất định có một ý nghĩa hết sức quan trọng đối với sức mạnh quân sự của nhà Tây Sơn.

Mấy anh em lại ôm nhau cười, cùng nâng cốc ngôn hoan. Chính hôm nay, cả ba anh em đã tự phân công cho mình mỗi người một vị trí có ý nghĩa thay đổi thời cuộc đối với nhà Tây Sơn.