Chương 19: cốt cách thanh kì

Cẩm Y Vệ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Viễn Chí đồng hành cùng Tần Lâm đi Xóa Loan thôn, đi uống rượu mừng tân nhậm Ban Đầu tráng ban Ngưu Đại Lực nha môn Tri châu, có chút bận tâm nhìn bằng hữu bên cạnh một chút.

Bất kể lúc nào Tần Lâm đều tỏ ra hết sức tự tin, cho người ta có được lòng tin lớn lao. Nhưng từ khi ghé qua tiệm sách kia, hắn liền trầm mặc cho tới bây giờ, toát ra vẻ thất vọng, làm cho Lục Viễn Chí vốn hay lạc quan tươi tắn cũng u sầu theo.

Chẳng lẽ tiệm sách kia có quỷ, Tần ca trúng tà? Lục Viễn Chí chớp đôi mắt nhỏ.

Tần Lâm thở dài một tiếng thật dài, mày kiếm cau chặt.

Nhà giàu sang trước khi cưới chính thê mua mấy tiểu thiếp bên người, là chuyện thường xảy ra ở thời đại này. Loại thị thiếp này địa vị cực thấp, tương lai sau khi chính thê nhập môn càng bị khi dễ, quả thật không khác gì nô tỳ. Nếu không phải là nghèo cùng không còn đường nào để đi, cho dù là dân chúng tiểu môn tiểu hộ cũng không muốn đẩy con mình tới tình cảnh làm thiếp cho người.

Tuy Lý Kiến Trung là xuất thân Cử Nhân tiền đồ ảm đạm, dầu gì cũng là chính thất phẩm Tri huyện, huống chi lấy tình cảm thương yêu của Lý Thời Trân đối với cháu gái mà nói, tương lai Thanh Đại bất kể thế nào cũng phải gả làm chính thê cho người.

Hoàng Liên Tổ lại dám nói lên muốn Thanh Đại làm thị thiếp y, thực là vũ nhục lớn lao, Lý Thời Trân giận đến cả người phát run, liền trở mặt tại chỗ với y, rót trà đuổi khách.

Hôm qua lúc bọn Tần Lâm trở lại y quán, Hoàng Liên Tổ đã sớm chật vật mà đi, nếu không thật sự là Tần Lâm muốn giáo huấn tên này một chút.

Vốn là theo ý tưởng Tần Lâm, nếu Lý Thời Trân quả quyết cự tuyệt yêu cầu Hoàng Liên Tổ, Lý gia lại là Kinh Hồ thần y đại danh đỉnh đỉnh, phụ thân của Thanh Đại Lý Kiến Trung lại thân là Tri huyện Tứ Xuyên Bồng Khê, chẳng lẽ Hoàng Liên Tổ còn dám công khai cướp hôn?

Các đệ tử ở y quán lo lắng vô cùng đã hoàn toàn lật đổ cái nhìn của Tần Lâm. Bị giới thượng lưu nho lâm và quy pháp quốc gia ước thúc, tất nhiên Hoàng Liên Tổ không dám công khai dùng sức mạnh cướp dân nữ. Nhưng y ôm dạ xấu xa, khó bảo đảm sau này không làm ra chuyện gì làm khó y quán Lý thị.

Có câu nói không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc dòm ngó, Hoàng Liên Tổ có thân phận Cẩm Y Vệ Tổng Kỳ, có tỷ tỷ là trắc phi Kinh Vương làm chỗ dựa, còn có cái gì không làm được? Tương lai y quán hơn phân nửa phiền phức sẽ nối đuôi nhau kéo tới.

Tần Lâm nghe nổi giận trong lòng, hắn sớm biết vào thời đại này quan phủ quyền lực cực lớn, đây gọi là ‘Phá nhà Tri huyện, diệt môn Tri phủ’, dân chúng phổ thông quyết không dám chống lại cùng quan phủ, cho nên mới ra bạc tương trợ Ngưu Đại Lực làm chức dân tráng Ban Đầu. Hắn có ân cứu mạng Ngưu thị, nếu tương lai muốn làm gì đó ở Kỳ Châu thành, ắt Ngưu Đại Lực sẽ hết lòng giúp đỡ.

Nhưng ba ban nha dịch nhiều nhất cũng chỉ có thể trấn áp lưu manh địa phương phá hoại, gặp loại con nhà giàu như Hoàng Liên Tổ không có tác dụng gì. Luận võ công Ngưu Đại Lực một cái tát là có thể đánh cho y sống dở chết dở, nhưng người ta mặc trên người Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ Tổng Kỳ, có người dân nào dám đánh thân quân của thiên tử, phạm vào tội danh mưu nghịch tạo phản?

Muốn trị Hoàng Liên Tổ, phải động thủ từ phương diện quan trường… Tần Lâm càng ngày càng khao khát làm quan hơn, vào thời đại này chỉ có lên làm quan, làm đại quan, mới có thể có danh dự cùng tư cách, mới có thể bảo vệ người bên cạnh mình.

Đường tắt tốt nhất bước vào sĩ đồ triều Đại Minh, dĩ nhiên chính là cuộc thi khoa cử. Vất vả học tập, Tam Tự kinh khai ngu dốt cho đệ tử, Tứ Thư Ngũ Kinh vào tay, thi Tú Tài vào châu học phủ học, thi Hương thi Cử Nhân, thi Hội thi Cống Sĩ, thi Đình thi Tiến Sĩ. Chỉ cần lên làm Tiến Sĩ chính là cá nhảy long môn, ba năm Thứ Cát Sĩ Tán Quán, bên trong là Điểm Hàn Lâm, bên ngoài là Phóng Cấp Sự, Ngự Sử, đi lên nữa trong triều chính là Đại Tiểu Cửu Khanh, Trực Điện Học Sĩ, ra ngoài chính là Bố Chính Sứ, Tuần Phủ, Tổng Đốc, quả thật là con đường lên thẳng chín tầng mây.

Nếu là kim quang đại đạo, dĩ nhiên Tần Lâm muốn nhắm vào đó. Đương triều Trương Cư Chính chấp chính Giang Lăng, chớ nói chỉ là Cẩm Y Vệ Thiên Hộ, trắc phi Kinh Vương, cho dù là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, Phiên Vương các nơi, chỉ cần thấy lão nhân gia ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, uy phong bực nào, quyền lực bực nào!

Không ngờ rằng sau khi tới thư điếm Liễu gia xem ghi chép Cử Nhân, Tiến Sĩ khoa Bính Tý, nhất thời Tần Lâm cảm thấy lạnh lòng: khoan nhắc tới thư pháp đoan trang mỹ lệ, cho dù là cơ cấu văn chương pháp độ, dùng điển cố tinh xảo, khí thế uy nghiêm, sợ rằng giáo sư hệ Trung văn Trung Quốc đời sau chưa chắc có thể vượt qua.

Về phần bản thân Tần Lâm, thậm chí có một số chữ ít thấy cũng không nhận ra.

Không có cách nào, học sinh đời sau phải học mười mấy môn công khóa, phải rèn luyện thể dục, chơi game lên nét… Học sinh thời cổ mười năm như một ngày học vùi đầu miệt mài vất vả, hai bên không ở cùng một khởi điểm, không thể nào so sánh. Bất kể đời sau đánh giá bát cổ văn (Chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh – Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngặt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế) khô khan cứng nhắc tới mức nào, nhưng không thể không thừa nhận, quả thật các thư sinh triều Đại Minh viết loại văn này rất giỏi, khó có thể vượt qua.

Con bà nó, vì sao rất nhiều tiền bối xuyên việt chỉ cần dựa vào mấy câu thơ đời sau là có thể tung hoành khoa trường đánh đâu thắng đó, Thám Hoa, Trạng Nguyên, ngay cả Tam Nguyên cũng có thể trúng cử. Đến phiên lão tử xuyên việt ngay cả mấy chữ ít thấy cũng không nhận ra, thiên lý ở đâu?!

Tần Lâm thật sự muốn chỉ lên trời mắng tặc lão Thiên, đầu ngón tay vừa mới giơ lên một nửa sực nhớ lúc này cũng không thể mắng loạn trời cao. Vạn nhất bị hiểu lầm là Hoàng Sào, Tống Giang sẽ bị quan phủ bắt lại, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ thu tay lại.
Bên cạnh Lục Viễn Chí một mực quan sát thần sắc Tần Lâm, thấy vẻ mặt hắn âm trầm bất định lại toát mồ hôi, thiếu niên mập chợt bĩu môi, lên tiếng nói:

– Đậu hủ Tây Thi, Tần ca, bọn họ nói đậu hủ Tây Thi ở phía trước, không phải là huynh từng hỏi qua sao, xem kìa, phía dưới lá cờ màu hạnh huỳnh (màu vàng hơi đỏ) kia kìa…

Mấy ngày trước đây các sư huynh đệ đùa giỡn nhắc tới đậu hủ Tây Thi Kỳ Châu, Tần Lâm tò mò hỏi tới, ai nấy đều nở nụ cười nói cho hắn biết đậu hủ Tây Thi này có dung nhan có chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, chọc cho lòng hiếu kỳ hắn nổi lên, muốn tới kiến thức một chút.

Nhưng nhìn theo đầu ngón tay Lục Viễn Chí, nào có cái gì đậu hủ Tây Thi? Chỉ có một lão thái bà tóc bạc da mồi ngồi ở phía sau quầy đậu hủ, nếp nhăn trên mặt cũng có thể dùng làm bàn giặt y phục.

Chương 19: Cốt cách thanh kỳ (Hạ)

Tần Lâm ngẩn ra, ánh mắt trợn thật lớn tìm kiếm bốn phía, kết quả dĩ nhiên là không thu hoạch được gì, hồi lâu mới cười khổ nói:

– Không nhìn thấy đậu hủ Tây Thi gì… Chẳng lẽ, chẳng lẽ các ngươi nói chính là lão bà bà kia… như vậy cũng hơi quá đáng…

Lục Viễn Chí cười ôm bụng, mặt tròn thịt béo vui sướng rung rung:

– Không sai, năm mươi năm trước bà ấy gọi là đậu hủ Tây Thi, khi đó quả thật là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa. Lão Hồ đầu sấy thuốc ở hậu viện y quán chúng ta đã thích bà ấy cả năm mươi năm!

Tần Lâm không khỏi bật cười, hồi lâu mới nghe Lục Viễn Chí nói thân thế đậu hủ Tây Thi, không phải là mới vừa vào cửa thủ tiết như những người khác, chuyện làm người ta khâm phục chính là bà dựa vào quầy đậu hủ nho nhỏ của mình nuôi dưỡng bốn vị lão nhân phụ mẫu mình, phụ mẫu trượng phu đến cuối đời, lòng kiên trinh như vậy cũng vô cùng đáng quý.

Nếu như nói năm mươi năm trước gọi bà là đậu hủ Tây Thi là xứng đáng với người, như vậy năm mươi năm sau đối với người tuổi trẻ chính là một lời nói đùa thiện ý, đối với người lớn tuổi lại là một hồi ức tốt đẹp về quá khứ.

Đột nhiên Tần Lâm thoáng động trong lòng, có câu ‘trước cửa quả phụ lắm thị phi’, đậu hủ Tây Thi vì trượng phu thủ tiết, bận rộn chăm sóc bốn lão nhân trong nhà lo kế mưu sinh không thể xuất đầu lộ diện, gian khổ trong đó có thể tưởng tượng. Ngay cả bà cũng có thể kiên cường mà sống, mình đường đường nam nhi tấm thân bảy thước, muốn thực hiện mục tiêu đi vào quan trường, kiến công lập nghiệp có khó khăn gì?

Phù… Tần Lâm ngửa mặt lên trời khạc ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực, nói với Lục Viễn Chí:

– Đi nhanh một chút, chúng ta so cước trình với nhau được chăng?

Lục Viễn Chí cười, từ trên mặt bằng hữu y thấy được một loại khí thế cho tới bây giờ không thấy, từ đầu đến chân Tần Lâm hoàn toàn thay đổi, tựa hồ bất kỳ gian nan hiểm trở gì cũng không thể ngăn trở hắn thực hiện mục tiêu của mình.

———–

Bạch Liên giáo bị triều đình cường lực trấn áp, Kinh Hồ khôi phục yên tĩnh, cửa thành đã không còn bố trí quan ải kiểm tra, hai sư huynh đệ không cần đi vòng đã ra khỏi thành, dọc theo đại lộ đi về phía Xóa Loan thôn được bảy tám dặm.

Khí trời nóng bức, thấy ven đường có một quán trà nho nhỏ, hai người liền ngồi xuống uống chén trà lạnh. Trong tay Tần Lâm cũng không thiếu tiền, quán trà này còn bán trứng gà luộc và bánh nướng, bèn bỏ ra mấy văn tiền mua một ít, cùng ăn với Lục Viễn Chí.

Hai người đi đường xa đã cảm thấy đói bụng, hỏi người qua đường mới biết còn cách Xóa Loan thôn chừng ba dặm đường, xem thử thời gian hiện tại đến bữa tiệc buổi trưa cũng còn một lúc, bọn họ bèn ăn một ít dằn bụng.

Trà lạnh vô cùng là bình thường, trứng gà luộc lại cực kỳ thơm ngon, vừa lột ra mùi thơm theo gió lan tỏa, cắn vào một miếng quả nhiên hết sức ngon lành.

– Tiểu thí chủ, bần đạo muốn hỏi thăm một chút.

Một thanh âm thình lình vang lên sau lưng hai người.

Quay đầu nhìn lại, là một đạo sĩ vóc người cực kỳ cao lớn đầu đội mão vàng, râu tóc bạc trắng, hai đạo mày kiếm không giận mà uy, hai mắt lấp lánh thần khí dồi dào, sống mũi cao anh tuấn, miệng rộng mặt vuông.

Chỉ tiếc tuy rằng ngũ quan người này rất khá, nhưng vị trí lại không cân đối. Dường như hai mắt cách nhau quá gần, lông mày lại tách ra hơi xa, miệng cũng không có gì không đúng, nhưng há miệng ra để lộ hàm răng vàng khè… Tóm lại, vốn là tiên phong đạo cốt đoan trang tề chỉnh, như Lữ Đồng Tân tái thế, Trương Đạo Lăng hạ phàm, lại bị phá tướng như vậy trở nên có vẻ buồn cười.

Phía sau lão còn có hai tên đạo sĩ trên dưới hai mươi tuổi, một tên mặc áo xanh, một tên mặc áo vàng, y phục ngược lại hết sức sạch sẽ, nhưng chú ý nhìn là có thể phát hiện không ít chỗ rách nát, dĩ nhiên đã được khâu vá sửa lại cẩn thận.

Thấy sắc mặt hai người Tần Lâm, Lục Viễn Chí kinh ngạc, lão đạo sĩ cầm đầu cười nói:

– Vô Lượng Thọ Phật! Hai vị thí chủ cốt cách thanh kỳ…

Suýt chút nữa Tần Lâm lên tiếng mắng to, tặc lão đạo ngươi mới là cốt cách thanh kỳ, cả nhà lão đều cốt cách thanh kỳ!

Lục Viễn Chí đầu tiên là há mồm cứng lưỡi, tiếp theo hưng phấn trợn to hai mắt, chuyện tương tự sớm đã được tiên sinh kể chuyện cổ tích truyền bá rộng rãi, đây chính là tiên duyên trong truyền thuyết.

Tần Lâm vỗ vỗ sau lưng Lục Viễn Chí, thấp giọng ghé vào tai y nói:

– Bọn họ là lường gạt.

Thấy thiếu niên mập có vẻ không tin, Tần Lâm bèn giả cười hỏi lão đạo:

– Phải chăng là lão muốn nói ta cốt cách thanh kỳ, là nhân tài tu tiên rất tốt, tương lai chuyện gánh vác cứu thế gian, khuông phò chính nghĩa sẽ rơi vào người ta. Lão lại có mấy quyển bí tịch tiên môn tuyệt thế, thấy mọi người có duyên với nhau cho nên muốn bán cho ta năm lượng một quyển?

Lão đạo sĩ đang đưa tay móc trong hầu bao ra thứ gì đó, nghe vậy lập tức ‘chấn động toàn thân’, lòng thầm nói vì sao vị tiểu ca này còn nói lưu loát hơn cả Đạo gia… Đưa tay vào hầu bao, lấy ra cũng không phải, không lấy ra cũng không phải.

Phía sau lão hai tên đạo sĩ áo xanh áo vàng không phản ứng kịp, còn tưởng là sư phụ lớn tuổi lầm lẫn, đạo sĩ áo xanh bèn tiến lên giải thích:

– Vị tiểu ca này quả nhiên tuệ căn sâu nặng, chưa biết mà có thể tiên tri, có thể thấy được tiên duyên không cạn cùng thầy trò bần đạo.

Đạo sĩ áo vàng gật gật đầu giống như gà mổ thóc:

– Không sai không sai, gia sư Uy Linh Tiên là cao nhân đắc đạo, thấy tiểu ca cốt cách thanh kỳ, tiên duyên thâm hậu, là nhân tài tu tiên rất tốt, tương lai gánh nặng cứu thế giới, khuông phò chính ngĩa sẽ rơi vào người ngươi. Gia sư có mấy quyển bí tịch tiên môn tuyệt thế, vốn đúng là muốn năm lượng bạc một quyển, bất quá nếu tiểu ca phúc duyên sâu nặng, ba lượng bạc cũng bán.

Dứt lời rất là đắc ý nhìn lão đạo, tự cho là nói không có sơ hở.

Tần Lâm chẳng qua chỉ cười hắc hắc, lúc này Lục Viễn Chí mới bừng tỉnh ngộ.

Trên mặt Uy Linh Tiên lúng túng vô cùng, hung hăng trợn mắt nhìn đồ đệ một cái, lòng nói ngươi thật là không đánh đã khai, lão tử tung hoành giang hồ mấy chục năm, vì sao lại thu một tên đồ đệ ngu đần như vậy?

Đạo sĩ áo xanh đứng ở bên kia, không nhìn thấy ánh mắt sư phụ, chỉ thấy thần sắc Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí biến ảo không chừng, thầm nói sư phụ quả nhiên có vẻ đần độn, hiện tại không chịu rèn sắt khi còn nóng còn đợi chừng nào. Y bèn tranh trước tiến lên một bước, hết sức ân cần từ móc hầu bao ra vài cuốn sách:

– Đây là Thượng Thanh Đại Động Chân Kinh, Chính Nhất Kinh, Chân Linh Vị Nghiệp Đồ… Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt.

Tần Lâm cười lớn, nói với Lục Viễn Chí:

– Tên mập ngươi xem, ta nói có đúng không?

Lục Viễn Chí gật đầu một cái:

– Thật đúng là lường gạt, những sách này ở tiệm sách trong thành chỉ bán trên dưới trăm đồng, bọn họ lại muốn bán ba lượng bạc, đắt thật!

Uy Linh Tiên xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống, ngay trước người ngoài không tiện trách mắng đồ đệ, hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái, nổi giận đùng đùng hừ mũi một tiếng, phất tay áo đi ngay.