Chương 40: Quay lại Bình Uyển bắc thôn

Cẩm Tú Kỳ Bào II: Thế Thân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc ngồi trên tàu Lâm Hàn luôn nghĩ: Vì sao mình không thể không đi về Bình Uyển bắc thôn một chuyến? Đúng như Quý Giác mới nói, đi về đó để điều tra à? Dường như không cần thiết lắm, chỉ có điều trong lòng cô luôn có một ý nghĩ thôi thúc cực kỳ mạnh mẽ. Đi về đó xem xem, xem xét bằng chính đôi mắt của mình

Không phụ thuộc vào sự giải thích của Hữu Đức, có lẽ mình sẽ tìm ra được một kết quả gì khác biệt. Cô sợ Hữu Đức sẽ đi theo mình, thế nên mới dùng kế kim thiền thoát xác đó.

Lâm Hàn nằm xuống giường, nhưng lại không dám ngủ, cô sợ hễ nhắm mắt lại thì sẽ lập tức mơ thấy ác mộng. Gần đây cô thường xuyên mơ thấy mình bị móc mắt, có lúc thì đến cả hai mí mắt cũng bị cắt mất, có lúc thì hai con ngươi bị móc dở treo lủng lẳng trên mặt, còn Hữu Đức thì bỏ cô đấy mà đi, để cô đứng một mình trên sân thượng rộng mênh mông, gió lạnh tới mức gần như xô cô ngã; cô quỳ trên sân thượng mò mẫm tìm đường đi xuống dưới, vì đã mất đi đôi mắt nên cô đành dùng hai tay chống xuống đất, hai mắt đã không còn cảm giác đau đớn nữa, mà trong lòng chỉ cầu khẩn sao cho mình thoát được kiếp nạn này. Cô cứ lần mò sờ soạng như vậy đi không biết bao lâu giữa cơn mưa gió điên cuồng, cho đến lúc chợt hẫng tay, rơi thẳng từ nóc nhà xuống đất…

Lâm Hàn sợ hãi ngồi bật dậy. Giường cô nằm là tầng hai, khoảng cách từ đó lên giường tầng trên cùng cơ bản không cho phép ngồi được thẳng lưng, vậy nên cú ngồi bật dậy đó đã khiến trán đập cốp vào khung sắt. Một cơn choáng váng lập tức dội đến khiến Lâm Hàn quay mòng mòng, tiếp đó là đau tới mức cô phải nghiến chặt răng, còn vị khách nằm giường trên thì vỗ hai cái xuống thành giường rồi gào lên với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có cho người ta ngủ hay không hả, định lên đồng chắc?”.

Lâm Hàn vội vàng xin lỗi, vừa nghĩ: Anh đúng là cái chày ấy, có tưởng tượng được không hả? Cái chày dùng đánh trống là vừa vặn đấy, “lên đồng chắc”? Vớ vẩn. Tuy nhiên tiếng gào của gã đó cũng khiến cho Lâm Hàn vơi bớt không ít sợ hãi, đến khi đầu bớt đau hơn, cô thôi không dám ngủ tiếp nữa.

Trong to axe mở tối dường như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cô. Lâm Hàn lấy chăn quấn chặt quanh mình, cảm giác sợ hãi trong lòng mỗi lúc một lớn hơn, tâm trạng bất an căng như dây đàn sắp sửa đứt đến nơi, cảm tưởng như chỉ ai chạm nhẹ vào cũng sẽ đứt rồi ra vậy.

Cũng may mà bóng tối cuối cùng cũng qua đi, chờ đến khi trời sáng cô mới dám ngủ bù.

Lần trước cả nhóm mười người đi đã cảm thấy đường xa lắc xa lơ, lần này đi một mình lại càng cảm thấy mãi mà không đến. Vì lần trước Lâm Hàn không hề nghĩ đến chuyện sẽ có ngày trở lại đây nên không để tâm ghi nhớ đường đi, dựa vào một chút ấn tượng còn lại trong trí nhớ, mấy lần cô suýt nữa đi nhầm tuyến xe.

Khó khăn lắm mới lần mò đến được thị trấn, tuy nhiên làm thế nào để đến được Bình Uyển bắc thôn thì Lâm Hàn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. May mà gặp đúng ngày có chợ phiên, thị trấn nhỏ đông vui náo nhiệt. Vì Lâm Hàn ăn mặc khác biệt nên nhìn một cái cũng có thể nhận ra cô không phải người ở địa phương, trên đường đi rất nhiều người tò mò nhìn theo, nhìn tới nỗi Lâm Hàn dựng hết tóc gáy lên.

“Úi, cô gái”, đang đi chợt có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi va phải Lâm Hàn.

“Hả?” Lâm Hàn giật thót người, giật lùi về sau mấy bước, hỏi với vẻ cảnh giác: “Anh muốn gì?”.

Người đàn ông đó bật cười ha ha, để lộ hàm răng nâu xỉn: “Làm gì được chứ? Hỏi có phải cô ở nơi khác đến đây không? Có cần tìm người dẫn đường không?”.

Lâm Hàn đột nhiên nhớ đến những vụ án buôn bán phụ nữ trẻ em mà báo chí với truyền hình vẫn đưa tin, sau đó nhìn lại người đàn ông xộc xệch bẩn thỉu trước mặt mình. Hai bàn tay thô ráp như vỏ cây của anh ta đang đan chéo vào nhau, trông dáng vẻ cực kỳ hảo hức. Lâm Hàn vội vàng ra sức lắc đầu: “Không, tôi có người bạn ở đồn cảnh sát, không biết đồn ở chỗ nào ấy nhỉ?”.

Người kia nghe cô nói vậy liền ngậm miệng lại luôn, sau đó nhổ toẹt nước bọt xuống đất rồi bỏ đi.

Lâm Hàn thấy anh ta bỏ đi liền thở phào một tiếng, nghĩ bụng: Chiêu này quả không tồi.

Khi đến đồn công an thị trấn, không ngờ người ra tiếp cô lại vẫn là viên cảnh sát mập mạp lần trước. Viên cảnh sát đỏ rõ ràng là vẫn nhớ Lâm Hàn, vừa thấy cô đã ngẩn ra, sau đó hỏi bằng thứ tiếng phổ thông cứng ngắc: “Ơ, sao cô quay lại đây?”.

Lâm Hàn cười nói: “À, đồng chí cảnh sát, là thế này. Lần trước khi mấy người chúng tôi được các anh đưa đến đây, anh còn nhớ bà lão ở Bình Uyển bắc thôn đó không?”.

Viên cảnh sát mập gật đầu: “Còn nhớ, nhưng làm sao?”.

“Là thế này, bạn tôi su khi quay về Thượng Hải luôn bận rộn tới mức không có thời gian quay về thăm bà cụ, sợ bà cụ sẽ lo lắng. Đúng dịp này tôi có thời gian rỗi, nên nhờ tôi đi về đó một chuyến thăm bà”.

“Vậy thì cô đi về đó thăm bà cụ đi, đến đây làm gì”.

Lâm Hàn gãi gãi đầu: “Vùng này của các anh núi mênh mông bát ngát, cây nhiều, đường rẽ cũng nhiều, hễ đi sai đường muốn quay lại cũng phải mất tới nửa ngày, ngay cả đến thị trấn này thôi mà tôi cũng đã lên nhầm mấy chuyến xe. Nếu đi đến Bình Uyển bắc thôn, chắc chắn là không tìm đường nổi. Anh xem có thể bố trí cho một người…”.

Viên cảnh sát mập hiểu ra ngay: ”À, cô muốn tìm một người dẫn đuòng đi có phải không?”.

Thấy Lâm Hàn gật đầu, anh ta cười giả lả: “Cô cho rằng ở đồn cảnh sát chúng tôi ăn không ngồi rồi không có việc gì làm nên có người dẫn cô đi chắc? Ở đây người dân rất thật thà chất phác, cô ra đường hỏi xem, thế nào cũng sẽ có người nhận lời dẫn đi”.

Lâm Hàn méo xẹo miệng lẩm bẩm: “Nếu đúng là người dân ở đây thật thà chất phác, thì sạo lại xảy ra nhiều vụ án bắt cóc phụ nữ, trẻ em như vậy”. Cô nghĩ bụng: Mình đi đường phải cẩn thận một chút, giống như anh ta nói, vừa đi vừa hỏi chắc kiểu gì cũng đến nơi thôi. Nghĩ vậy Lâm Hàn bèn đi ra cổng.

Có lẽ điều Lâm Hàn nói đã có tác dụng, chưa ra đến cổng liền nghe thấy viên cảnh sát mập mạp đó gọi với theo sau.

“Này, chờ chút đã”, anh ta thấy vẻ mặt hơi đắc ý của Lâm Hàn, bèn nói không khách sáo: “Để tôi đi báo cáo lãnh đạo đã”.

Lâm Hàn nghe nói vậy liền mừng hết cỡ: Có hy vọng rồi.

Cuối cùng đồn cảnh sát cũng điều một nhân viên nội cần dẫn Lâm Hàn đi. Viên cảnh sát đó người gầy nhom, cao tầm Lâm Hàn, trông mặt thì có vẻ mới chừng hai mươi tuổi, vẫn còn non nớt. Trên đuòng Lâm Hàn trêu cậu ta mấy câu, không ngờ ít tuổi như vậy nhưng lại không hề nhút nhát, vừa mới mở miệng ra đã nói liên chi hồ điệp.

Không biết nói những chuyện trên trời dưới biển gì, cuối cùng cũng nhắc đến vụ án của nhóm Lâm Hàn, tuy nhiên anh chàng cảnh sát trẻ tuổi không biết Lâm Hàn có liên quan đến đó.

“Ở Bình Uyển bắc thôn, chỗ mà chị đang đi đến ấy, cách đây không lâu đã xảy ra tai nạn chết người, nạn nhân là hai người nơi khác đến, tuổi tác cũng chừng tuổi chị. Còn có hai người nữa chết ngay trong đồn cảnh sát, một người nhảy lầu tự tử, còn ngươi kia đúng là chết oan, đứng bên dưới nên bị người nhảy lầu đè chết. Đáng lẽ có người đỡ bên dưới thì không đến nỗi, nhưng cái người nhảy lầu kia chắc là vì cẩn thận nên quay đầu sang phía thềm gạch, còn làm lún hẳn một chỗ to như miệng bát. Zậc zậc, nhìn khiếp thật đấy. Chị nói xem có đáng sợ không? Nghe nói khi bốn người đó chết, ở bên người nào cũng có một cuốn truyện, là do một người trong nhóm đó viết ra”, anh chàng nói hang hái tới mức văng cả nước bọt, “Chị nói xem, cuốn truyện đó đặt tên là gì không đặt, lại chính là “Thư tuyệt mệnh”, đúng là đen đủi”.

Lâm Hàn không thể không cắt ngang lời: “Cậu là cảnh sát mà cũng mê tín như vậy à?”.

“Đối với bên ngoài thì đương nhiên không thể nói là mình mê tín được, nhưng trong lòng thì cũng thấy hơi chợn rợn. Tuy nhiên những người đi cùng nhanh chóng được cho về”, viên cảnh sát nói năng hoàn toàn không tránh né gì.

Lâm Hàn ra vẻ ngạc nhiên: “Thì không thấy nghi phạm chẳng tha cho họ về còn giữ làm gì?”.

Viên cảnh sát tỏ vẻ ta đây: “Xì, chị tưởng đó là quay phim chắc, sao nhanh như vậy được? Riêng việc báo cáo giám định pháp y nhanh nhất cũng mất đến một tuần rồi, là có người bảo lãnh cho họ, nếu không thì giữ lại đồn tám đến mười ngày còn ít đấy”.

“À”, Lâm Hàn thầm kêu lên kinh ngạc, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến tình tiết này, nên không thể không hỏi tiếp: “Có chuyện đó ấy hả? Vậy là ai bảo lãnh cho họ nhỉ? Người thân à?”.

Viên cảnh sát lấy bình nước ra uống một ngụm rồi nói tiếp: “Hình như trong nhóm của họ có một nhân vật mạnh lắm, tiền nhiều tới mức có thể đè chết người được ấy. Có vẻ không phải là thân nhân, người đàn ông đó nói anh ta là thuộc cấp của một người có rất nhiều tiền”.

“Người đàn ông đó chừng bao nhiêu tuổi?”, Lâm Hàn đã ngầm đoán ra đó là ai, tám chin mươi phần trăm là Trịnh Khắc.

“Điều tra hộ khẩu chắc? Ai biết được là bao nhiêu tuổi, nhưng trông thì khá trẻ. Lạ một chỗ là rõ ràng anh ta đến để bảo lãnh cho mấy người kia, nhưng lại không muốn để chúng tôi nói với những người kia là họ được bảo lãnh. Tuy nhiên các quy trình cũng đã được thực hiện xong xuôi, người đó cũng nói là chỉ bảo lãnh trong quá trình điều tra, nếu như sau này mấy người đó có vấn đề gì thì vẫn có thể bắt lại bình thường”.

“Như vậy à”, hóa ra Trịnh Khắc vẫn lặng lẽ bám theo nhóm cô, thế nhưng khi đó Lâm Hàn lại không hề gặp anh ta, cứ cho là nghe được thông tin từ chỗ bà ngoại cô đi, thì cũng không thể lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện nhanh như vậy được.

Lâm Hàn càng suy đoán càng thấy khó hiểu, không sao đoán ra nổi ngọn ngành.

Đi một ngày đuòng đến chiều thì tới Bình Uyển bắc thôn.Viên cảnh sát đó để Lâm Hàn lại rồi quay về thị trấn.

Vẫn là chốn cũ, nhưng tâm trạng thì đã khác rồi.

“Cốc cốc cốc”, cô đứng hồi lâu bên ngoài rồi mới dám gõ cửa.

“Ai vậy?”, bà Hữu Đức cất giọng hỏi từ bên trong.

Lâm Hàn không biết phải giới thiệu thế nào, đành đáp bừa: “Là cháu”.

“Hả?”, giọng nói đó mỗi lúc một gần hơn, vừa dứt lời Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng tiến đến gần.

Cánh cửa kêu két lên một tiếng, bà lão còng gập người xuất hiện. Dù trời còn sáng nhưng bà vẫn cầm trong tay một chiếc đèn dầu được lau đến sáng choáng. Vì tuổi cao nên đôi tay khô héo như cành củi của bà run lên khe khẽ. Bà ngước lên, nheo mắt nhìn Lâm Hàn, sau đó hỏi bằng giọng Quý Châu: “Là người nào vậy?”.

Bà cụ đã rất già song đôi mắt lại rất có thần, không hề mang vẻ chậm chạp thường thấy ở những người cùng lứa tuổi.

Giọng Qúy Châu với giọng Tứ Xuyên không khác nhau là mấy, may mà hồi đại học Lâm Hàn có mấy đứa bạn người Tứ Xuyên nên cũng không gặp trở ngại gì về ngôn ngữ. Cô đỡ lấy bà cụ: “Bà ơi, cháu là Lâm Hàn, là người lần trước đến đây chơi cùng Hữu Đức ấy”.

Vì Hữu Đức có lần nói là bà cụ chưa từng đi đâu ra khỏi Bình Uyển bắc thôn, thế nên Lâm Hàn sợ bà nghe không hiểu tiếng phổ thông, phải cố ý nói thật chậm rãi, đồng thời chuẩn bị tư tưởng để nghe bà hỏi đi hỏi lại mấy lần. Không ngờ bà cụ nghe xong đã hiểu ngay, hỏi lại cô: “Thế lần này Hữu Đức nhà chúng tôi có về không? Thằng bé không sao chứ?”.

“Không sao đâu bà ạ, anh ấy bận quá nên lần này nhờ cháu về đây thăm bà”, Lâm Hàn vội đáp lời.

Bà lão nghe thấy vậy liền dừng bước lại, quay đầu nhìn thật kỹ Lâm Hàn, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Cô là vợ Hữu Đức nhà chúng tôi à?”.

Lâm Hàn đỏ bừng mặt, không nói được gì.

Bà lão thấy vậy lại càng cười vui sướng hơn.

Ánh sáng trong nhà dù không tốt lắm nhưng vẫn chưa đến mức phải thắp đèn. Lâm Hàn đón lấy chiếc đèn bà lão cầm trong tay, hỏi: “Bà ơi, bây giờ đang là ban ngày, không cần phải dùng đèn, mắt bà nhìn không rõ à?”.

Bà lão chép chép đôi môi già cỗi: ”Trời sắp mưa rồi, hễ mà mưa là trời tối sầm lại ngay, đến lúc đó nhỡ lại không tìm được đèn nên bà phải chuẩn bị từ trước”.

Lâm Hàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn cao vời vợi, ánh nắng chiều chói chang, làm gì có dấu hiệu cho thấy sắp mưa?

Bà lão cười cười: “Cháu có thấy mây bay nhanh không? Mây bay vừa nhanh vừa tản rộng thì chứng tỏ trời sắp mưa rồi”.

Lâm Hàn nhìn kỹ lại, quả nhiên đúng như bà lão nói, mây bay vừa nhanh vừa tản rộng, còn ở chân trời đã xuất hiện một vệt màu sẫm đen.

Chỉ một lát sau sấm đã rền vang, mưa nhanh chóng trút xuống như that đổ. Lâm Hàn thầm phục lăn bà lão, đúng là một đài dự báo khí tượng thủy văn sống.

“Hỏng rồi”, bà lão chợt kêulên, sau đó đi nhanh ra phía cửa, lấy chiếc áo tơi bằng lá mặc lên người. Chiếc áo tơi dày cộp, khoác lên trên cơ thế gầy guộc của bà tưởng như lúc nào cũng có thể bị đè sấp xuống đến nơi. Lâm Hàn thấy bà đi ra ngoài vội hỏi: “Bà ơi, trời đang mưa to như vậy, bà đi đâu thế?”.

“Mấy hôm trước mương sau nhà bị tắc vẫn chưa thông được, cứ để vậy lát nữa nước trên núi đổ xuống ngập nhà mất”, giọng nói của bà lão mất hút trong màn mưa, Lâm Hàn còn không kịp nghĩ ngợi gì, cũng vớ vội chiếc áo tơi rồi đuổi theo bà.

Phía sau nhà có một lạch nước rộng chừng nửa mét, sâu cũng chừng đó, Lâm Hàn nhớ hình như có lần Hữu Đức đã nói người dân quê anh quen gọi là mương sau nhà, chủ yếu dùng để thoát nước mưa. Khi đó trong lạch nước đã chất đầy cành lá cây khô với đất đá, còn bà lão thì đang dùng xẻng hất những thứ rác đó ra ngoài. Vì lưng bà còng gập nên cứ mỗi xẻng lại phải dừng lại nghỉ. Lâm Hàn không thể đứng yên nhìn, liền cầm lấy chiếc xẻng trong tay bà lão: “Bà ơi bà nghỉ đi, để cháu làm cho”.

Bà lão đứng sang một bên nhìn Lâm Hàn xúc đất đá dưới mương lên, nói lặp đi lặp lại: “Như vậy sao được? Cháu được nâng niu từ bé, chắc chưa từng làm những công việc vất vả này rồi, chúng ta quay vào nhà thôi, cứ mặc kệ nó, có ngập cũng không ngập sâu lắm đâu, làm quá sức sẽ mệt đấy”.

“Có ai được nuông chiều từ bé đâu bà”, Lâm Hàn ngoài miệng vẫn nói vậy, nhưng thực ra đã mệt tới nổi mồ hôi toát ra đầm đìa, hai tay đau rát như phải bỏng. Khó khăn lắm mới xúc hết được đất đá bên dưới mương lên, người cô đã ướt như tắm, không biết là vì nước mưa hay mồ hôi, nhìn xuống hai bàn tay thì thấy đã phồng rộp, đau rát như bị kim châm.

Bà lão đun xong nước tắm cho Lâm Hàn, lại đi nấu cho cô thêm một bát canh gừng. Hai tay vừa chạm vào nước nóng, Lâm Hàn đã thấy đau tới mức phải phồng mồm lên thổi. Tắm xong đi ra đã thấy bà lão cầm đến hai mảnh vải xô: “Cháu gái, quấn vào đi”.

Lâm Hàn cầm lấy một mảnh, thấy mùi thảo dược thơm dịu xộc ngay vào mũi, bèn hỏi: “Đây là gì thế hả bà?”.

Bà lão cầm mảnh vải kia giúp Lâm Hàn quấn bàn tay bị rộp, vừa quấn vừa giải thích: “Đây là bài thuốc dân gian bà học được của người Miêu, linh nghiệm lắm”. Quả nhiên sau khi quấn vào, bàn tay vốn đang bỏng rát lập tức không đau nữa, còn thấy mát dịu ở vết thương, cực kỳ dễ chịu.

“Bà là người dân tộc Miêu à?”

Bà lão lập tức sa sầm nét mặt, sau đó thở dài một tiếng: “Không phải”.

Lâm Hàn cảm thấy hình như bà có điều gì đó muốn nói, song lại cũng không tiện hỏi thẳng, thế nên tìm một góc tiếp cận khác để lấy lòng: “Thế thì bà tài thật đấy, việc gì cũng biết”.

“Tài hả?”, bà lão hỏi lại, cũng không đợi Lâm Hàn trả lời mà cười cay đắng: “Nếu như thực sự có tài thì đã không phải sống cô độc lúc tuổi già như thế này”. Cách nói năng của bà lão không giống với những bà cụ ít học vùng quê, mà đằng sau câu nói dường như còn ẩn chứa rất nhiều điều.

Lâm Hàn không hỏi thêm gì nữa, dù sao thì cô cũng sẽ ở lại đây vài ngày, cứ để từ từ rồi sẽ có câu trả lời.