Chương 26.2: Cái chết

Cẩm Tú Kì Bào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm hôm đó chưa ngủ được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, anh ta vội vàng trở dậy. Tôi lắng tai nghe thấy anh ta nói đứt quãng: “Tịnh Tịnh, em sao rồi? Đau bụng à? Liệu có phải đến lúc sinh rồi không? Gì cơ? Không biết? Vậy em mau đi tìm lão gia đi, nhanh chóng đưa đến bệnh viện, anh sẽ lập tức đến ngay!”.

“Muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?”. Tôi làm bộ như bị anh ta đánh thức dậy.

“Tần Tịnh chắc là sắp sinh rồi, giờ tôi phải vào bệnh viện!”.

“Tôi đi với anh!”. Tôi xuống giường, không buồn quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của anh ta, mặc áo khoác ngoài vào rồi cùng anh ta ra khỏi cửa.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tần Tịnh đang trong phòng cấp cứu. Bác sỹ yêu cầu người nhà ký giấy cam kết, anh ta định tiến lên nhưng đã bị Hà lão gia ngăn lại. Chừng nửa giờ sau, y tá đi ra nói sản phụ không ổn, mời Hà lão gia vào gặp lần cuối, anh ta cũng định vào cùng nhưng y tá nói sản phụ không muốn gặp. Anh ta cứ vậy ngồi thụp xuống đất khóc ầm lên. Khi đó tôi cũng láng máng thấy sợ, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn cô ta chết, tôi chỉ muốn cô ta mất đứa trẻ đó. Tôi quên mất rằng bất kể là người lớn hay trẻ con thì cũng vẫn là một mạng người.

Một lúc sau, Hà lão gia từ trong đó đi ra, khi nhìn thấy anh ta liền lắc đầu, nước trong mắt nhạt nhòa, giọng nói khàn đặc lại:

“Nó đi rồi, mất máu nhiều quá, không cứu được. Đứa bé hiện giờ vẫn còn rất nguy hiểm. Còn nữa, nó muốn đứa bé mang họ Hà”.

“Không! Không!”. Anh ta gào lên đến rách gan đứt phổi. Tôi cố gắng kéo anh ta lại, trong lòng cũng thấy hoảng loạn và sợ hãi không kém.

“Con bé đi rồi, anh hãy để cho nó một chút danh dự, dù rằng khi còn sống nó không cần đến, nhưng hiện giờ người cũng đã không còn, anh muốn người ta sẽ nói này nói nọ sau khi nó chết hay sao? Còn nữa, hãy nghĩ cho đứa bé, không ai có thể gánh vác nổi cái tiếng là con riêng đâu. Dù gì anh cũng đã yên bề gia thất, anh không thể có lỗi với họ được”, Hà lão gia nói.

Đêm hôm đó, Hà lão gia không cho anh ta vào gặp Tần Tịnh. Mấy ngày tiếp sau đó, ngày nào anh ta cũng vào bệnh viện với bộ dạng hồn xiêu phách lạc. Tôi biết, chỉ cần đứa trẻ đó vẫn còn thì anh ta không thể nào bình tâm lại được. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể xấu xa đến thế, cái ngày người ta chôn Tần Tịnh, tôi lẳng lặng đến bệnh viện. Đứng một mình bên ngoài phòng sơ sinh, tôi nhìn thấy đứa bé đó, đứa bé phúc lớn mệnh lớn, nó vẫn phải đeo mặt nạ thở ô xy. Người trực phòng là một y tá trẻ, tôi nhân lúc cô ta ra ngoài nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, bèn lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh, tháo mặt nạ ô xy ra. Khuôn mặt đứa bé bắt đầu biến sắc, chân tay co quắp lại, chưa được bao lâu đã nằm im không động đậy. Khi làm việc này, trong lòng tôi không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, chỉ sung sướng vô cùng. Cuối cùng thì tất cả đã kết thúc rồi.

Tôi cảm thấy vận số của mình thật tốt, bệnh viện không hề phát hiện ra tội ác của tôi. Cô y tá đó bị đuổi việc vì lơ là khi làm nhiệm vụ, bệnh viện bồi thường cho nhà họ Hà một khoản tiền. Ngày chôn cất Tần Tịnh, anh ta cũng đến nhà đó, tôi nghĩ chắc chắn anh ta cũng trông thấy tấm “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào”, nếu không thì vì sao sau khi quay về, anh ta đều may những tấm áo giống y như vậy. Từ đầu tới cuối anh ta vẫn tin rằng tấm kỳ bào đó đã giết chết Tần Tịnh, nhưng khi ấy anh ta không hề biết được rằng tấm kỳ bào đó là do tôi tặng cô ta, lại còn lấy danh nghĩa của anh ta để tặng.

Anh ta cuối cùng cũng hồi tâm, không đi đâu hết mà ngày ngày ở lại cửa hàng, ở lại bên mẹ con tôi. Nhưng linh hồn dường như đã mất, ngoài xường xám ra, trong mắt anh ta không còn bất cứ thứ gì khác nữa.

Từ sau khi Tần Tịnh chết, tôi thường tỉnh giấc vì những cơn ác mộng, lần nào tôi cũng nằm mơ thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô ta và cơ thể co quắp của đứa trẻ sơ sinh. Sống trong hoảng sợ, tôi muốn chuyển nhà nhưng anh ta không đồng ý, có nói thế nào cũng không đồng ý. Tôi biết là nếu cứ tiếp tục thế này, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh ta biết hết mọi chuyện.

Khi đó, nhà họ Hà hình như cũng bắt đầu có chuyện. Sau này, tấm kỳ bào đó bị niêm phong lại, tôi cũng không còn nằm mơ thấy Tần Tịnh và đứa trẻ kia nữa. Nhưng lòng tôi vẫn không thể nào thanh thản được. Hai bàn tay dính đầy máu tanh hôi, có rửa thế nào cũng không bao giờ sạch.

Mấy chục năm trôi qua, dù luôn sống trong sự thấp thỏm bất an, nhưng tôi tưởng tất cả đã yên bình.

Hôm đó, tôi và anh ta cãi nhau, tôi vô ý để lộ ra chuyện đó nên anh ta đoán ra tất cả. Anh ta kéo tay tôi, nói phải đưa tôi đến cảnh sát thú tội. Tôi van xin anh ta, nhưng trái tim sắt đá của anh ta cũng không lay chuyển. Thực ra đã mấy chục năm rồi, cũng chẳng có chứng cứ gì để chứng minh là tôi đã làm việc đó, nhưng tôi vẫn thấy sợ, nếu chuyện bại lộ ra, tôi làm sao nhìn mặt được những hàng xóm xung quanh? Vì chuyện của con trai mà tôi đã bị người đời bêu riếu sau lưng, tôi không muốn bị người ta gọi là con đàn bà ghen tuông mù quáng nữa.

Trong lúc giằng co, tôi lại nhớ đến sự đối xử lạnh nhạt của anh ta suốt mấy chục năm qua với mình, một giọng nói chợt vang lên ở đáy lòng:

“Giết chết anh ta, giết chết anh ta! Giết anh ta thì mày sẽ không phải ngồi tù”.

Nhân lúc anh ta không chú ý, tôi cầm ngay chiếc rìu ở góc nhà chém một nhát. Nhát đầu tiên tôi vô cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy máu chảy từ trên vai anh ta xuống, biết mình không thể nào quay đầu lại được nữa rồi, thế nên tôi lao đến bóp cổ anh ta, không một chút chần chừ do dự. Tôi đã hóa điên.

Cuối cùng tôi cũng giết chồng mình. Khi anh ta phản bội thì tôi không giết anh ta, nhưng mấy chục năm sau khi tất cả những người đó đã không còn, thì tôi lại giết anh ta.

Tôi chôn anh ta trong chậu đinh hương, như vậy thì ngày ngày vẫn có thể ở bên nhau. Tôi chuyển nhà, đến một nơi không ai biết mình. Hàng ngày thắp hương niệm Phật, tưởng rằng sẽ được bình an, nhưng…

Tôi không ngờ rằng lại có một ngày cô ta xuất hiện, lại còn tìm đến cháu gái mình. Tôi biết tất cả đều là báo ứng, cái ngày tôi làm Tiểu Ảnh bị thương, tôi biết mình không thể chết trong an lành. Tôi sống cũng đủ rồi, Tiểu Ảnh cũng đã lớn rồi, tôi còn sợ cái gì đây? Tôi đã phạm quá nhiều sai lầm, ông trời cũng có mắt, sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu nào. Tôi là một tội nhân, chắc chắn tôi phải trả giá cho tất cả những việc mình đã làm.

Tiểu Ảnh, Đường Triêu là một người đàn ông tốt, bà nội hy vọng các cháu có thể ở bên nhau, thế nên khi cháu đi Thẩm Quyến, bà đã bỏ chiếc “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào” giả vào trong túi cháu, chính là mong Đường Triêu sẽ tưởng rằng cậu ấy chỉ hiểu lầm cháu. Thế nhưng…

Tiểu Ảnh, bà phải đi rồi. Mệt mỏi biết bao! Mấy chục năm nay, bà đã sống những tháng ngày như thế nào, cháu biết không?

Trong máy ghi âm vang lên một tiếng click rồi dừng lại, tiếng thở dài cuối cùng của bà nội vẫn bay lơ lửng trong không khí. Từ đầu chí cuối bà vẫn không nhắc đến chi tiết tôi trả thù Thanh Lâm, tôi biết, trong lòng bà tôi mãi mãi vẫn là cô cháu gái tuyệt vời nhất, bà chấp nhận gánh vác tất cả mọi đau khổ cho tôi. Đường Triêu không nói một lời, vẫn nắm chặt lấy tay tôi, nhưng tôi không cảm giác thấy hơi ấm nữa, toàn thân lạnh ngắt.

Mắt tôi chuyển hướng sang cánh cửa đóng im ỉm của buồng tắm, người run lập cập, bất kể thế nào cũng không dám tiến lên thêm một bước. Trên ghế salon còn có một đống xường xám, đều là những hàng mẫu tôi bày ở cửa hàng, chiếc nào cũng được gập lại gọn gàng rồi đặt trên mặt ghế, đủ các sắc màu trông cực kỳ bắt mắt. Song tôi lại thấy chúng vô cùng đáng sợ, tất cả mọi chuyện đều là vì những thứ gợi cảm phong tình này mà ra. Tôi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng đứng dậy được để đi về phía buồng tắm. Cửa không khóa, khẽ đẩy là đã mở ra. Một màu hồng phấn treo giữa không trung, mùi thối xộc vào mũi. Chiếc xường xám màu hồng đó trông không hợp chút nào với tuổi tác của cơ thể đang mặc nó, trên cửa tay còn được thêu một chữ “Lý” thân quen, chính là chiếc xường xám mà tôi đã lấy ở linh đường của Tần Tịnh mang về. Giờ đây nó bao bọc lấy cơ thể người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi nhìn cánh tay đã bắt đầu phân hủy để lộ ra bên ngoài tay áo, chậm rãi nhìn tiếp lên trên, khuôn mặt bà đã đầy những vết bầm đặc trưng của xác chết. Chiếc xường xám đó hơi nhỏ, bà mặc không vừa chút nào, tôi thầm nghĩ, không muốn rơi nước mắt. Cuối cùng bà đã được giải thoát rồi.

Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, trong đầu vang lên những tiếng ùng oàng mỗi lúc một nhanh, cảm giác choáng váng dần dần xâm chiếm, cuối cùng nổ bùng một tiếng, dường như sợi dây vẫn giữ cho mình tỉnh táo đột nhiên bị đứt rời, trong chớp mắt cả thế gian đã mất đi ánh sáng…