Chương 25.2: Oan Gia

Cẩm Tú Kì Bào

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tôi vừa đào nước mắt vừa tuôn rơi lã chã. Thực ra trong lòng cũng không tới nỗi buồn thương như vậy, song không sao ngăn nổi nước mắt rơi ra. Đường Triêu khẽ vỗ lên lưng tôi như an ủi. Đột nhiên chiếc xẻng phát ra một âm thanh khô khốc, giống như chạm phải thứ gì đó. Tôi dừng tất cả mọi động tác lại, ngồi đờ ra nhìn thứ màu trắng xám ẩn hiện giữa lớp đất nâu. Đường Triêu cũng buông thân cây đinh hương trong tay ra, cây đinh hương mất đi chỗ dựa, đổ ầm xuống.

Cả hai chúng tôi đều đờ đẫn ra ở đó, nhìn chết lặng vào thứ màu trắng xám ấy, thở hổn hển một cách thận trọng. Đường Triêu quay đầu sang nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau một lát, sau đó không hẹn mà cùng đưa tay về hướng màu trắng xám đó. Đường Triêu nhanh hơn tôi một chút, đã kéo nó lên, đúng là một đoạn xương. Nhìn đoạn xương đó, ngực tôi tức như sắp sửa nghẹt thở đến nơi, nước mắt trào lên dữ dội. Tôi cầm lấy đoạn xương do Đường Triêu đưa lại, nó lạnh lẽo và ẩm ướt. Tôi ôm nó vào lòng, đúng là xương tàn chôn dưới cát vàng mười năm.

Tôi chạy về phòng mình, muốn tìm một chiếc hộp để đựng nó vào. Cuối cùng cũng không tìm được thứ nào thích hợp, tôi đột nhiên nghĩ ra một điều, bèn mở túi lấy chiếc Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào ra rồi quay lại ban công. Tôi trải chiếc áo xuống sàn nhà, lớp vải sa tanh màu xanh sẫm sáng lấp lánh lên dưới ánh mặt trời, sau đó đặt đoạn xương lên trên đó, miệng khẽ thì thầm:

“Như vậy cũng coi như là ở bên nhau…”.

Khi tôi làm những việc đó, Đường Triêu cũng một mình lật tung chậu đất lên, không bao lâu sau đã xếp đầy đủ những đoạn xương ngắn dài đầy trên sàn gạch. Ngoài xương sọ ra, thì tất cả các mảnh xương đã được xếp lại thành khung. Một người cao lớn khỏe mạnh như ông, giờ đây chỉ còn là những mảnh xương dài ngắn này thôi.

Lạ lùng là sau khi nhìn thấy bộ xương, nước mắt thôi không còn chảy nữa, tôi trở nên bình tĩnh khác thường, ngồi xếp tất cả các mảnh xương vào trong tấm kỳ bào. Cho đến khi trong chậu hoa đó đã không còn sót lại một mảnh xương nào, tôi mới túm bốn góc của chiếc áo lại, sau đó buộc túm trên đầu, cuối cùng thì mang vào phòng mình cất kỹ.

Khi tôi quay trở lại ban công, Đường Triêu vẫn đứng đó nhìn tôi nghi hoặc. Tôi cảm giác thấy mình đang cười, song có vẻ như trông còn khó coi hơn lúc khóc.

“Sao? Mau lên một chút, dọn dẹp hết chỗ này lại, một lát nữa là bà em đã về rồi”. Nói xong tôi liền xúc đất đổ lại chậu hoa, vì sợ bà phát hiện ra dấu hiệu gì lạ nên còn nhét thêm mấy cái hộp không xuống bên dưới đáy chậu, sau đó mới cho cây đinh hương vào và lấp đất lên. Khó khăn lắm chúng tôi mới cho được hết đất vào trong chậu như cũ.

“Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em khóc đi, cứ khóc đi!”. Đường Triêu giật lấy cây đinh hương khỏi tay tôi rồi gạt sang một bên, bám riết lấy hai vai tôi, sau đó ra sức lắc.

“Đường Triêu, em khóc làm sao được? Em không khóc nổi, điều duy nhất em có thể làm hiện giờ là ít gây tổn thương nhất cho bà. Em mong rằng sẽ một mình gánh vác tất cả những đau khổ đó, bà đã sai, có lẽ không chỉ một việc này, nhưng em không muốn bà phải gánh vác nó, giấu giếm nó, em muốn bà sẽ được vui vẻ. Vui vẻ, niềm vui của bà, Đường Triêu, anh có hiểu không? Thế nên em không thể khóc, em đang tự nói với lòng mình rằng, Lý Ảnh, mày không thể khóc, nếu khóc thì mày chỉ là đồ tồi. Còn nữa, nếu như khóc, thì tất cả những quyết tâm của em đều sẽ trôi đi theo dòng nước mắt, em sẽ không thể không phơi bày tội lỗi của bà ra trước cả mọi người. Đường Triêu, anh nói xem, em có thể khóc hay không? Em có thể khóc hay không?”.

Tôi giãy giụa hòng thoát ra khỏi vòng tay như gọng kìm của anh, nhìn bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.

“Tiểu Ảnh…”. Đường Triêu còn muốn nói gì nữa nhưng tôi đã xua tay, sợ anh chỉ nói thêm một câu thôi thì tôi cũng sẽ không chịu nổi nữa mà bật khóc lên:

“Đường Triêu, lúc này chúng ta đừng nói gì nữa, anh giúp em, giúp em dọn dẹp chỗ này như cũ, đó là cách giúp em tốt nhất hiện giờ”.

Khi chúng tôi vừa dọn dẹp xong thì tiếng gõ cửa vang lên. Tôi vò đầu mình thành rối bù, cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo dây trông gợi cảm. Sắp xếp đâu ra đây, tôi lại quay sang cởi bớt một khuy áo cổ của Đường Triêu, anh nhìn tôi không biết phải làm sao. Tôi khẽ vỗ vỗ lên mặt anh hỏi: “Như vậy trông đã đủ ám muội chưa?”.

Khi mở cửa ra, tôi còn làm bộ ngáp dài, sau đó vươn vai hỏi bà: “Bà ơi, sao ngồi chơi có một tẹo đã về rồi?”

Bà không nhìn tôi và Đường Triêu mà đi thẳng vào phòng mình. Khi đến cửa phòng, bà quay người lại nói với tôi:

“Bà buồn ngủ rồi, bà Lưu của cháu tuổi đã cao, nói chuyện cứ lẫn lộn lung ta lung tung ấy”.

Cánh cửa đóng sầm lại, tôi và Đường Triêu đứng đó nhìn nhau. Cái trò ngụy tạo vẻ ám muội này đúng là thừa.

Ngày hôm sau tôi lấy lý do đi du lịch rồi rời nhà từ sớm với Đường Triêu, theo kế hoạch cùng anh đến công viên nghĩa trang Cửu Thiên ở quận Thanh Phủ. Khi tôi đi bà còn tiễn ra tận cửa, trông bộ dạng lưu luyến không rời.

Tần Tịnh được chôn ở chỗ này. Tôi với Đường Triêu chọn một khoảnh đất ở gần mộ của cô ta nhất để làm nơi chôn ông nội.

Hôm làm lễ an táng, Lâm tiên sinh cũng đến. Chúng tôi quỳ trước ngôi mộ, tiết trời tháng sáu nhưng lại có mưa bụi như giữa ngày xuân. Đường Triêu cầm ô che cho tôi, mưa rơi trên mặt ô tạo thành âm thanh rì rào, hệt như tiếng khóc thầm của ông trời vậy.

Chiếc áo dài xường xám được chúng tôi lót bên dưới đáy áo quan, coi như hai người bọn họ được chôn cùng. Sư bá của Đường Triêu lầm rầm đọc những câu gì đó trước mộ… Khi rời nghĩa trang về khách sạn đã đến gần trưa. Trong mấy ngày đó, tôi không rơi một giọt nước mắt nào, tâm thần luôn trong trạng thái hốt hoảng rã rời. Từ lúc rời nhà đi, tất cả mọi việc đều do Đường Triêu thay tôi lo liệu.

Chúng tôi ở lại Thanh Phủ đúng bảy ngày, coi như đã cúng tuần xong. Buổi sáng hôm rời khỏi Thanh Phủ, Đường Triêu đưa tôi đến thăm mộ ông nội lần cuối cùng. Tôi lau chùi kỹ càng bia mộ, sau đó nhìn dòng chữ ghi trên đó, rơi giọt nước mắt đầu tiên trong suốt những ngày qua.

Mộ ông nằm cách mộ Tần Tịnh chưa tới năm mét, đứng đó nhìn sang, tôi hỏi Đường Triêu:

“Có thật là tất cả đã qua đi rồi không?”. Đường Triêu gật đầu, không nói gì. Mưa liên miên suốt mấy ngày liền không ngớt như đã xóa sạch tất cả mọi tội lỗi trên thế gian này. Tôi ngấm ngầm thở dài một tiếng, trong đầu chợt hiện lên từng khuôn mặt thân quen. Khuôn mặt Thanh Lâm vẫn còn nấn ná lại hồi lâu, mãi vẫn không chịu tan đi. Có lẽ đời này kiếp này tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát được khỏi sự trói buộc đó.

Tôi quỳ xuống trước mộ ông, nước mưa trên mặt đá thấm qua lớp vải quần rồi dính lại trên đầu gối, vừa lạnh vừa cứng. Cơn mưa ngày hôm nay đến hơi bất chợt, khi ra khỏi nhà rõ ràng trời vẫn còn nắng. Nước mưa tuôn rơi trên thềm đá, Đường Triêu đỡ tôi đứng dậy. Trước khi đi, tôi chợt nảy ra một ý định, bèn vạch hai chữ trên nền đất cạnh mộ: “Oan gia”.

Tất cả hận thù đều đã bị chôn vùi, nhưng trái tim vẫn không sao chôn lấp được. Trước mắt tôi hiện lên khuôn mặt già nua của bà nội, bao nhiêu năm qua bà đã không thể nào an lòng. Trong những năm tháng chiếc xường xám bị niêm phong, tất cả đều bình yên nhưng duy chỉ có trái tim vẫn không yên. Hôm nay đây tôi cũng rơi vào tình trạng như bà khi đó, suốt đời này sẽ không thể nào thoát được khỏi khuôn mặt Thanh Lâm, chỉ cần tôi nhắm mắt lại là cô ấy liền xuất hiện ngay trong trí não tôi.

“Tiểu Ảnh, mưa ngày càng lớn hơn rồi, chúng ta mau về đi thôi”. Đường Triêu ôm lấy vai tôi. Tôi gật đầu, tựa vào lòng anh rồi xuống núi.

Mưa như trút nước, con đường dẫn lên nghĩa trang đã trở thành một màu trắng xóa.