Chương 21.2: Bóng đè

Cẩm Tú Kì Bào

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không biết bị thứ gì mê hoặc mà tôi đã quên hẳn ý nghĩ là mình muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, cứ đờ đẫn đi theo bọn họ vào phòng như một con rối. Khi đi qua buồng tắm tôi lén liếc nhìn vào trong đó, thấy tất cả đã sạch bong, hoàn toàn không có vết máu nào. Cúi đầu xuống thấy bàn chân mình trắng bong như tuyết, cũng không còn dính máu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, yên lòng trở lại.

“Ha ha ha… ha ha ha”.

Thanh Lâm vừa cười vừa ngã xuống giường, chỉ vào tôi rồi cười tới mức như sắp đứt hơi.

“Thanh Lâm?”. Tôi nhìn cô ấy đầy hoài nghi, không hiểu sự cao hứng đó bắt nguồn từ đâu. Lại nhìn sang Vân Phong, anh ta đang nhìn Thanh Lâm bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Tôi tưởng rằng mình sẽ cảm thấy ghen ghét, tức giận vì sự khoan dung và yêu thương trong đôi mắt đó, nhưng trái lại tim tôi tĩnh như mặt nước, chỉ điềm nhiên quay đầu sang phía Đường Triêu. Bốn mắt nhìn nhau, Đường Triêu quay mặt đi chỗ khác.

“Tiểu Ảnh, thế nào? Bọn mình diễn kịch không tệ chút nào đúng không?”, Thanh Lâm đưa tay lên chập vào với tay Vân Phong và Đường Triêu như kiểu ăn mừng chiến thắng. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Đường Triêu và Vân Phong đang cười đỏ cả mặt, vẻ lạnh lùng và hiểm ác mới rồi đã không còn vương lại một chút nào.

“Mọi người, đều là đang lừa mình hay sao?”. Tôi hỏi Thanh Lâm, chưa quen với việc Vân Phong và Đường Triêu thân thiện với nhau như thế.

“Ừm ừm, đúng vậy đấy! Khi mình biết cậu đến Thẩm Quyến đã rất vui, thế nên mới rồi khi về đến khách sạn gặp ngay Đường Triêu ở cổng bèn kéo anh ấy vào cuộc luôn, bọn mình hùa nhau trêu cho cậu một trận, không ngờ diễn xuất của bọn mình lại tuyệt đến mức đó, ha ha!”. Thanh Lâm đắc ý nháy mắt với tôi.

“Sao cậu lại biết?”, ngoài Đường Triêu ra, không ai biết tôi đi Thẩm Quyến. Mà Thanh Lâm rõ ràng vừa nói rằng khi đến cổng khách sạn mới gặp Đường Triêu, chứng tỏ là cô ấy đã biết trước việc này rồi, làm sao mà Thanh Lâm biết được?

“Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó, đến đây là tốt rồi, chúng ta chơi bài đấu địa chủ đi. Cũng lâu lắm rồi không chơi, hôm nay vừa vặn có bốn người, mở một sòng bạc thôi”. Nói xong, Thanh Lâm liền rút từ trong ngăn kéo ra hai bộ bài poker. Đây là phòng tôi, vì sao trông bộ dạng của cô ấy còn thành thục hơn tôi như vậy?

Trong ván bài, chỉ nghe thấy tiếng Thanh Lâm líu ra líu ríu, còn Đường Triêu ngoài việc luôn giữ một nụ cười điềm đạm trên môi ra thì cũng giống như Vân Phong, từ đầu tới cuối ngồi chơi bài như cái máy. Lần nào cũng chỉ có tôi và Thanh Lâm làm địa chủ, còn nếu như đến lượt Vân Phong và Đường Triêu, thế nào bọn họ cũng cười rồi xua tay nói không đánh nữa. Thanh Lâm vui vẻ nhận tất, còn tôi thì gần như không thắng được lần nào, dù là địa chủ hay nông dân thì cũng đều thua bét. Đường Triêu và Vân Phong rõ ràng đều đang cố ý nhường, không lần nào chịu đánh bài của Thanh Lâm.

Khó khăn lắm mới đến lượt tôi làm địa chủ, bài đẹp lạ thường, trong tay không có một con bài nào tệ. Ván đó tôi thắng, thấy vậy, mặt Thanh Lâm lập tức sa sầm xuống, giận dữ nhìn tôi, răng nghiến lên kèn kẹt, khuôn mặt trong phút chốc đã trắng xanh ra vì tức giận. Thấy bộ dạng đó của cô ấy, nỗi sợ hãi vừa mới tiêu tan lại quay về, tôi run rẩy hỏi:

“Thanh Lâm, cậu… cậu… làm sao thế? Chẳng phải chỉ là một ván bài thôi sao?”.

“Một ván bài? Chỉ là một ván bài thôi ư? Có thật chỉ là một ván bài thôi không?”. Thanh Lâm vứt hết đống bài trong tay xuống, hét vào mặt tôi.

“Sao…?”.

Tôi cảm thấy mù mịt, quay đầu sang nhìn Đường Triêu và Vân Phong cầu cứu, nhưng rồi phát hiện ra Đường Triêu đã không còn ngồi đó nữa, còn Vân Phong thì lại là bộ mặt âm u hiểm ác như mới rồi, răng cũng đang nghiến lên kèn kẹt như Thanh Lâm. Tôi hoảng sợ bội phần, kêu lên:

“Thanh Lâm, Vân Phong, mọi người làm sao vậy? Sao…?”.

“Bọn tôi làm sao ư? Hỏi cậu ấy? Cậu là con đàn bà rắn độc! Cầm lấy đi!”.

Thanh Lâm cúi người xuống, rút một món đồ gì đó trong ghế ra rồi ném về phía tôi. Tôi né người định tránh, song thứ đó vẫn chụp lên đầu. Tôi với tay kéo xuống, cảm giác bàn tay chạm phải lạnh lẽo và trơn bóng, chính là một chiếc áo, màu xanh sẫm hơi hắt lên vẻ cũ kỹ dưới ánh đèn vàng vọt, “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào”. Thanh Lâm biết hết rồi ư? Tôi sợ hãi buông tay ra, chiếc áo xường xám rơi tuột xuống dưới chân giường.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng biện hộ, Thanh Lâm đã quỳ thụp xuống rồi khóc váng lên, tiếng khóc ngắt quãng giữa chừng:

“Cậu không nhường mình, đến một ván bài cũng không nhường mình! Cậu còn muốn cả mạng sống của mình nữa, cậu lấy nó đi đi! Lấy đi đi! Hu hu.. Mình biết mình tùy tiện, mình đã biết sai rồi, vì sao cậu còn muốn như vậy nữa?”.

“Thanh Lâm, xin lỗi cậu, mình chỉ nhất thời hồ đồ, thật đấy! Mình không hề, mình không hề muốn cậu chết. Thật mà! Cậu tin mình đi! Chẳng phải giờ vẫn còn kịp hay sao? Vẫn còn kịp mà!”.

Tôi đưa tay ra kéo Thanh Lâm, cánh tay để trần của cô ấy lạnh ngắt và cứng ngắc. Tôi còn chưa kịp rụt tay về, đã bị Thanh Lâm chộp lấy tay. Lòng bàn tay cô ấy cũng đầy mồ hôi lạnh, còn giọng nói thì thoắt cái đã kéo dài ra một cách quỷ quái khác thường.

“Ha ha… ha ha ha… Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh ơi! Chúng ta ở bên nhau! Ha ha… ha ha ha… cùng nhau! Cùng nhau!”.

Tôi gắng sức thoát ra khỏi sự trói buộc của bàn tay Thanh Lâm, song bàn tay cô ấy siết lại mỗi lúc một chặt hơn, khiến cổ tay tôi đau nhói như sắp vỡ vụn ra. Tôi kinh hoàng hét lên:

“Thanh Lâm, cậu làm đau mình, cậu bỏ mình ra, bỏ mình ra! Đường Triêu!”. Trong cơn tuyệt vọng, tôi nghĩ người duy nhất có thể cứu mình là Đường Triêu, vì sao nghe thấy tiếng kêu của tôi mà anh không đến?

“Ha ha… ha ha ha… tha cho cậu ư”, giọng nói của Thanh Lâm đột nhiên trở nên khàn khàn như kiểu thanh đới đã bị tổn thương vậy. Nó khiến cô ấy càng đáng sợ hơn ban nãy. Dường như lúc đó bàn tay siết chặt lấy cổ tôi không còn là của người bạn thân thiết ngày trước nữa, mà là của ma quỷ. Tôi muốn thoát khỏi nó, tôi gắng sức để giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công vô ích. Khi ấy sức lực của Thanh Lâm đột nhiên mạnh mẽ một cách lạ thường.

“Bỏ mình ra, bỏ ra”, tôi vừa giằng co vừa hét lớn.

“Ha ha… ha ha…”. Thanh Lâm vẫn cười, rồi cô ấy bỗng nhiên ngẩng phắt lên. Tôi trông thấy cổ Thanh Lâm đã đứt gãy, cổ họng trắng phớ lòi cả ra ngoài, giống hệt như một đường ống nước bằng cao su vậy. Máu không ngừng phụt ra từ vết thương đó, phun đầy trên mặt đất, sau đó chảy tràn qua bàn chân tôi, len vào khe giữa các ngón chân gây nên cảm giác ngứa ngáy đầy khiếp đảm. Tôi đứng im ở đó, không dám nhúc nhích, nhìn cái đầu đã bị gãy xương cổ của Thanh Lâm lúc la lúc lắc.

Lạnh quá, lạnh quá! Một cơn ớn lạnh thấu tim từ sau gáy truyền đến, từ từ siết chặt lấy từng chút một… Tôi ngửa cổ ra nhìn, thấy Vân Phong đã đứng ngay sau lưng mình. Khuôn mặt anh không bộc lộ chút cảm xúc nào, hai tay đang đặt trên cổ tôi, mỗi lúc một siết chặt hơn… Tôi quên cả việc giãy giụa, chỉ giữ nguyên tư thế đó, cảm giác nghẹt thở lập tức bao vây quanh mình. Một giọng nói vang lên dưới đáy lòng: “Đừng chết!”

Bàn tay đang siết chặt lấy cổ tôi bỗng dưng biến mất, tôi trông thấy Vân Phong đau đớn ngồi thụp xuống, từ khoảng trống mà anh ta để lộ ra, tôi nhìn thấy Úy Bân. Úy Bân chạy đến bên tôi, đỡ lấy cơ thể đang ngã ra đằng sau của tôi, trong mắt lóe lên vẻ thương xót:

“Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, chị không sao chứ?”.

Tôi gật đầu một cách khó khăn, Úy Bân kéo tôi ra khỏi tay Thanh Lâm rồi lôi tuột ra phía cửa phòng. Phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng nức nở đầy thê lương của Thanh Lâm, khi ra đến hành lang, tôi bất giác quay đầu nhìn lại, thấy con số ghi trên cánh cửa lại là 2013, phòng của Thanh Lâm và Vân Phong.

Trong hành lang của khách sạn tối om, ở đầu mút có duy nhất một ngọn đèn hắt ra thứ ánh sáng lờ mờ. Không một bóng người. Úy Bân ôm tôi đi xuống cầu thang, cầu thang bằng gỗ, mỗi bước chân đều gây nên âm thanh cực lớn rồi không ngừng vang vọng lại trong đêm khuya thanh vắng. Cuối cùng chúng tôi cũng ra đến ngoài đường, nhìn cảnh người xe như nước đông vui tấp nập, tôi mới cảm thấy an toàn.

Tôi và Úy Bân đi lên một cây cầu vượt, Úy Bân ngồi lên lan can sắt, tôi đưa tay ra muốn kéo nó xuống, nói: “Úy Bân, xuống đi, cẩn thận không ngã đấy!”.

Úy Bân gạt ngay tay tôi ra: “Xì, em mà ngã được hả? Trò đùa!”, sau đó buông cả hai tay lên vỗ bộp một cái, miệng huýt sáo. Lâu lắm rồi không gặp nên chúng tôi đã nói với nhau bao nhiêu chuyện xảy ra trong thời gian qua, tiếng cười của hai đứa vang trong gió đêm se lạnh. Niềm vui khiến tôi quên đi cảnh tượng máu me kinh khủng mới rồi, quên đi tất cả, chỉ biết đến cảm giác hạnh phúc khi đã đi qua kiếp nạn.

Đột nhiên Úy Bân ngả người ra đằng sau, rơi xuống khỏi cây cầu. Tôi vội vàng đưa tay ra muốn giữ lấy nó, song chỉ túm vào không khí. Tôi bám vào thành lan can nhìn em mình rơi xuống dưới, hét lên như muốn vỡ tim đứt phổi: “Úy Bân…!”.

Úy Bân rơi xuống đường, bị ô tô đâm bắn tung người lên, máu tóe ra tứ phía. Trái tim tôi như bị đâm thủng một lỗ, cái lỗ thủng đó dần dần bị xé rách ra, một nỗi đau đớn khủng khiếp lan dần vào tận xương cốt. Tôi tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất mặc kệ nước mắt trào trên mặt.

“Không!”. Tôi mở bừng mắt ra, nỗi đau đớn ở trong tim vẫn chưa tan biến hết, chợt nhận ra mình đang nằm ở trên giường, hai tay đè lên trước ngực, trán ướt đẫm mồ hôi.

“Úy Bân! Úy Bân!”. Tôi vội vã xuống giường, vừa đút được chân trái vào trong dép đã nhớ ra, chẳng phải Úy Bân không còn nữa hay sao? Thở hắt ra một hơi, tôi cúi đầu nhìn, bỗng thấy ở cạnh chân giường là một thứ đồ màu xanh sẫm. Dưới ánh đèn tường vàng vọt, tôi trông thấy một viên ngọc trai màu trắng không thể quen thuộc hơn ở ngay giữa cái đống bùng nhùng màu xanh sẫm ấy. Đầu tôi như vỡ toang ra, song ý thức lại cực kỳ tỉnh táo, tôi biết, cái thứ ấy chính là “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào”.