Chương 4.1: Danh chính ngôn thuận

Bức Thư Bị Lãng Quên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong một cuộc dã ngoại cuối tuần hiếm có, Tường Vy vừa nhận được tin chị cô đến chơi, mặt mày lập tức ủ rũ.

Mao Mao hỏi: “Chị bà là người như thế nào?”

Tường Vy: “Nghe nói, tù nhỏ bà ấy đã ra ngoài đánh nhau, từng chộp gạch phang người khác, trừ việc giết người đốt nhà ra, chuyện gì cũng đã làm rồi. Truyền thuyết rất nhiều, lực sát thương tiêu chuẩn là năm nghìn, thật là ác mộng. Anh họ tôi cả đời đều sống dưới cái bóng của bà ấy, nhắc mới nhớ anh tôi trước rất đẹp trai, vài năm gần đây… Aiz, không nói nữa, thật ra cũng chẳng có gì… chỉ là tàn tạ sớm hai mươi, ba mươi năm thôi.”

“…”

Triều Dương hoảng sợ: “Chị ấy chỉ đến xem bà thi đấu thôi, chắc là không có chuyện gì đâu.”

Tường Vy nặng nề lắc đầu: “Bà lớn lên trong gia đình êm ấm, sẽ không hiểu được đâu.”

Mao Mao quay đầu nhìn về nơi nào đó: “Chúng ta sao lại quên còn một người có lực sát thương mười nghìn đang ở đây nhỉ!”

Người lúc này đang dựa vào thân cây để ngủ bị mọi người đánh thức, mở to đôi mắt ngái ngủ, An Ninh chỉ thấy trước mặt ba cặp mắt sáng lấp lánh đang nhìn cô chăm chú: “Tới giờ cơm rồi hả?”

Hôm đại tỷ họ Phó đến, cũng chính là ngày hôm sau, cả phòng Tường Vy cùng nhau xếp hàng chào đón, Mao Mao và Triều Dương cũng có mặt, chỉ có An Ninh lúc ấy đang bận họp với nhóm nghiên cứu. Thật ra Meo Meo thà đi xếp hàng hô “Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng” còn hơn.

“Còn vấn đề gì không?” Giọng điệu nghiêm túc quen thuộc, giờ phút này người đang ngồi đầu bàn kia chính là cố vấn tạm thời của nhóm bọn họ, cũng có thể coi là thành viên, nói thẳng ra là người chống lưng cho bọn họ.

An Ninh ngồi cuối bàn, hai bên trái phải là bạn học cùng hợp tác, trong đó bạn nam dường như có ý muốn phân cao thấp với vị đang ngồi ở đầu bàn kia, liên tục đưa ra các câu hỏi hóc búa, đối phương cũng không ngại, từ tốn đáp lại, cuối cùng bạn nam thất bại thảm hại, muốn hỏi cũng không thể hỏi nữa, mà quan hệ riêng tư của anh ta và Meo Meo cũng khá tốt, vì thế chau mày nhướng mắt với cô có ý kêu gọi “nhóm trưởng” tiếp cứu. An Ninh thật sự muốn nói với anh chàng là, một, cậu mà hỏi anh ta là cậu đã thua chắc rồi, hai, cô giống người chủ động đi tìm cái chết sao, hơn nữa đối thủ lại là anh ta.

Bạn nữ E mở miệng: “Có thể hỏi một câu riêng tư không sư huynh, tôi đã từng gặp anh ở đâu chưa nhỉ?”

Anh chàng kia chậc lưỡi: “Chiêu này của cậu cũ quá rồi.”

“Liên quan gì đến cậu.” Cô gái có chút tức giận, hận nhất là bị kẻ khác phá đám ở trước mặt người mình có cảm tình.

An Ninh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ngăn cản hai bạn học khai hỏa, người ngồi đầu bàn lật hai trang tài liệu, nhìn lướt qua đám người ngồi xưng quanh, cuối cùng nói với bạn E: “Tôi hình như không phải là sư huynh của cô, còn chuyện có gặp qua chưa, chúng ta học cùng một trường, chuyện ấy có thể xảy ra mà.”

An Ninh cảm thấy anh nói chuyện thật là chu toàn, nhưng lúc nói chuyện với cô thì luôn luôn không rõ nghĩa, thôi được rồi, cũng có lúc cô nói không rõ nghĩa mà.

“Lý An Ninh, tài liệu của em không điền đầy đủ, sao lại như thế?”

Anh đang nhìn cô, An Ninh trấn tĩnh lại: “Tôi điền rất đầy đủ mà.”

“Ngày tháng năm sinh, điện thoại nhà.”

Những thứ này có liên quan gì đến luận án đâu… “Có thể không điền hay không?”

Ánh mắt của anh chợt lóe lên, nghiêm túc nói: “Em nói xem?”

Bạn nam kia bắt được thời cơ, lập tức phụ họa: “Thật ra mấy thứ đó không điền cũng không sao, hơn nữa, nói thế nào thì An Ninh cũng là nhóm trưởng của tụi này.” Ý tứ rất rõ ràng, anh phải nghe theo cô ấy. Nhưng hiển nhiên là Từ Mạc Đình không thèm để ý: “Tôi không nói là cô ấy không đúng.”

Tuy rằng có trả lời mà chả khác gì không trả lời, có điều không thể chỉ trích được, anh chàng cố nuốt hận, quên mất rằng đối phương là dân Ngoại giao.

“Tôi sẽ bổ sung.” An Ninh cảm thấy hiện giờ cô là điển hình của kẻ ba phải. Khi đến bên cạnh anh, cô vốn tưởng rằng người đang xem tài liệu sẽ không chú ý đến mình. “Ở đây.”

An Ninh sửng sốt: “Hả?”

Ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ: “Nơi sinh.”

“Ờ.” Vì sao cả cái đó cũng phải điền? Ặc, có cảm giác như là điều tra hộ khẩu ấy.

Hôm đó thảo luận xong đề cương luận án, anh chàng kia là người đầu tiên rời đi, bạn E vội vàng đến phòng hướng dẫn thạc sĩ, vì thế An Ninh chịu trách nhiệm ở lại, và người ấy vẫn ở đó, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi thu dọn tài liệu đã chỉnh sửa xong, An Ninh liếc nhìn người đang dựa vào ghế, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai gò má của anh, khiến sắc mặt anh như sáng lên. Nghĩ đến bệnh cảm của anh chưa khỏi hẳn đã phải sang bên này bận bịu cả buổi chiều, lòng cô có hơi áy náy.

“Từ Mạc Đình…”

“Sao?” Anh mở to mắt, nhìn về phía cô.

“À… Anh hết cảm chưa?”

Anh khẽ nhếch miệng: “Nhờ phúc của em.”

Hôm nay thực sự là một lần rất “hòa thuận”, chỉ có điều, khi hai người đang ra khỏi phòng thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. An Ninh vừa mở cửa, thì phát hiện có người đang trong phòng thí nghiệm đối diện với phòng này, một nam một nữ, hơn nữa lại đang diễn cảnh “trẻ con không nên xem”. Tuy bây giờ là chiều tối, nhưng còn chưa tới ban đêm mà. Meo Meo đứng sững tại chỗ, người phía sau nắm nhẹ vai cô kéo về sau một bước, cô theo bản năng muốn lên tiếng nhưng đối phương đã bưng kín miệng cô.

“Em thật là ngốc.” Trong giọng anh dường như mang theo rất nhiều ý cười.

An Ninh phản ứng, nhưng vào giây phút này, hơi thở của người phía sau phả lên cổ cô, lưng cô dán sát vào người anh, có thể cảm thấy rõ ràng lồng ngực anh lên xuống nhịp nhàng. Thế là An Ninh còn thấy căng thẳng hơn so với lúc nhìn thấy màn hôn nhau nồng nhiệt thắm thiết vừa rồi.

Mạc Đình ghé sát tai cô, cười nhẹ nói: “Đừng liếm tay anh.”

Làm gì có? Cô chỉ là muốn nói chuyện thôi, vừa định kéo tay anh xuống, hai người bên ngoài hình như nghe thấy tiếng động, bèn kêu lên: “Ai?”

An Ninh không dám nhúc nhích, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nghe tiếng thở dốc bên ngoài thật khiến người ta đỏ mặt tía tai, cô muốn chết đi cho rồi.

Đây là chuyện xấu hổ nhất từ trước đến giờ trong cuộc đời Lý An Ninh.

Đêm đó, cô về kể cho đám Mao Mao nghe chuyện này, tất nhiên với điều kiện trước tiên là che giấu tình cảnh của mình lúc ấy, sau đó cô đi đến kết luận: Đại học X CMN càng ngày càng phóng túng! Cùng với một câu của đại tỷ họ Phó: “Chị hận sinh ra không cùng thời với em.”

Phó đại tỷ đến thành phố X chủ yếu là đi công tác, nhân tiện thăm em gái, hai ngày nay đã quen với cả đám Mao Mao, lúc này cô đang tựa vào cửa sổ phòng 315, một tay cầm điếu thuốc, nhìn lên bầu trời nửa như vui vẻ, nửa như buồn rầu.

Mao Mao: “Mấy ngày nay Thanh Đảo đang có duyệt binh, có rất nhiều lính thủy! Chỉ hận là không thể bay đến đó xem rồi vui vẻ một phen!”

Triều Dương lắc đầu: “Aiz, ngay cả quân nhân cũng không buông tha.”

Tường Vy ha hả cười: “Mao Mao, bà càng ngày càng phong lưu đó.”

Mao Mao: “Làm người mà không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ à.”

Phó đại tỷ: “Ai phong lưu hơn chị chứ?”

“Ừm… Tưởng Giới Thạch ạ.” Một thanh âm chậm rì rì: “Lúc mới mười bốn tuổi ông ta cưới vợ mười chín tuổi; hai mươi tư tuổi ông ta ở với kỹ nữ hai mươi ba tuổi; ba mươi hai tuổi ở Học viện Quân sự Hoàng Phố, ông ta nhìn thấy cô bé Loli mười bốn tuổi; ba mươi tư tuổi rốt cuộc ông ta đã cưa đổ Loli lúc ấy mười sáu tuổi; lúc bốn mươi hai tuổi vì chính trị, ông ta không thể không xác định với một ngự tỷ ba mươi tuổi.”

“…”

Phó đại tỷ giật giật khóe mắt: “Cô em, em viết tiếu thuyết được đấy.”

An Ninh mỉm cười, chỉ vào máy tính: “Người khác viết đấy, rất thú vị, cũng coi như là khớp với sự thật lịch sử.”

Tường Vy: “Chị ơi, chị tha cho bà ấy đi, bà ấy không cố ý đâu!”

Phó đại tỷ: “Đầu óc em có bệnh à?”

Đêm đó Phó đại tỷ liền lôi bạn Meo Meo đi xem phim, đại tỷ luôn luôn nhìn người bằng trực giác, nhìn trúng là chọn trúng! Meo Meo đáng thương là động vật ban ngày, hoạt động ban đêm chẳng khác nào tra tấn tinh thần, nhưng lại không giỏi cự tuyệt người ta, mà bạn bè bên cạnh lại toàn trốn góc tường không hề có chút nghĩa khí nào, thế là nửa đêm cô đành phải… (thật ra cũng chỉ mới bảy giờ) ra ngoài xem phim.

Xem phim Vua bọ cạp, đối với một người thích khảo chứng thì thực sự rất khổ sở, câu chuyện xảy ra trước thời đại Kim tự tháp… Có bằng chứng tư liệu lịch sử sớm nhất là Kim tự tháp bậc thang được xây dựng vào thế kỷ hai mươi bảy trước Công nguyên, hẳn là thời kỳ vương triều thứ ba. Cùng lúc đó, ở lưu vực sông Hoàng Hà, tộc trưởng thị tộc Gấu là Cơ Hiên Viên đang tranh chấp với bộ lạc Cửu Lê, “Nếu bối cảnh phim thiết kế ở thế kỷ hai mươi bảy trước công nguyên, vậy hẳn là một thời đại xa xôi rất gần với truyền thuyết hoặc là thần thoại, thời đại này mà có bàn đạp* với thuốc súng sao? À, mặc dù bọn họ gọi là “bột quỷ” đến từ Trung Quốc, nhưng mà, lưu vực sông Hoàng Hà vẫn là xã hội thị tộc mà.” [* Bàn đạp: ở hai bên yên ngựa.]

Nửa phần sau Meo Meo hoàn toàn gục đầu mà ngủ. Mãi đến khi người bên cạnh ho một tiếng: “Cô ơi, hết phim rồi” thì cô mới tỉnh.

An Ninh trợn mắt phát hiện ra bà chị ở chỗ ngồi bên phải đã biến mất, còn mình thì tựa vào vai một người con trai, lập tức ngồi dậy ngay ngắn, hết sức ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”

Đối phương nở nụ cười: “Phim chán lắm à?”

“… Cũng được.”

Nụ cười của anh ta tựa hồ càng rõ ràng hơn, lúc đứng lên mới nói: “Bạn của cô đi toilet, dặn cô ở ngoài cửa chờ cô ấy.

An Ninh gật đầu nói cảm ơn, rồi đi theo anh chàng áo mũ chỉnh tề này ra cổng, đối phương thấy cô ngáp liên tục, liền hỏi han: “Ngủ một tiếng rồi, còn chưa tỉnh sao?”

An Ninh có chút thẹn thùng, nhưng cũng không nói thêm gì, cô thường xử sự theo thói quen.

Lúc ra ngoài đứng chờ bên đường, cô lại thấy một người nhìn khá quen, ừm… Nhất định anh ta với cô kiếp trước từng có năm trăm lần lướt qua nhau, ở chỗ như thế này mà còn có thể gặp được. Từ Mạc Đình từ tòa nhà đối diện đi ra cũng đã nhìn thấy cô, An Ninh lập tức rùng mình một cái.

Hôm nay anh mặc rất nghiêm chỉnh, Âu phục màu đen, vừa nhìn là biết ngay đây là những phần tử tinh anh, An Ninh có chút thất thần, sau đó trong đầu chợt nghĩ lại chuyện hôm đó trong phòng học, anh cúi đầu hôn lên sau gáy cô. “Đoàng”, một luồng cảm xúc thân mật trào dâng trong ngực, nhưng anh chỉ gật đầu nhìn cô ở bên này, rồi cùng vài người đi trước ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen rời đi.

Lúc đại tỷ đến chỉ thấy Meo Meo đang ngẩn người: “Sao thế?”

An Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lưu chuyển làm cho người mới hỏi không khỏi ngây ra, tiếp tục gọi: “Dừng hình!” Meo Meo lúc này mới nói thầm một câu: “Em muốn đi ngủ.”

Sau khi học kỳ đã đi vào quỹ đạo, lệ thường An Ninh sẽ đi Long Thái thực tập, đây là công việc mà bà Lý tìm cho cô. Bởi vì chỗ đó khá xa, cho nên mỗi ngày cô đều phải dậy lúc sáu giờ ba mươi phút, thu ba lô chạy ra cửa trước bảy giờ, sau đó xếp hàng mua điểm tâm cùng với đám học sinh tiểu học, cùng chen lên xe điện ngầm với đám học sinh trung học, thời gian biểu này khiến cô có cảm giác giống như về với những năm xa xôi khi còn là học sinh.

An Ninh: “Lại sắp bắt đầu đi thực tập rồi.”

An Ninh: “Cuối tuần không thể về nhà rồi.”

An Ninh: “Tiếp đó là chỉ có tăng ca…”

An Ninh: “Thê thảm quá!”

Chị họ: “= =!”

Chị họ: “Với chị ngày nào cũng là ngày nghỉ.”

Chị họ: “Chờ lần này chị đi công tác về, chị sẽ mua một cái máy ảnh chụp vài pô chơi.”

Chị họ: “Ống kính của máy Zeiss thật là xịn.”

An Ninh: “Em hy vọng năm nay có thể sống sót để đi Cửu Trại Câu.”

Chị họ: “Thật đáng thương, chị muốn đi chơi lúc nào cũng được.”

Chị họ: “Òa, tự do lắm!”

Chị họ: “Em xem, tuần trước chị đi Thẩm Quyến chơi với giáo viên hướng dẫn, tuần này lại đi dạo Hồng Kông cùng một đám người trong công ty.”

Chị họ: “Mệt chết mất.”

Chị họ: “Nếu chị cũng học Vật lý thì sẽ không có bi kịch này.”

Đêm đó, chị họ của An Ninh bị liệt vào danh sách đen… hẳn một tuần.

Mao Mao thở hồng hộc chạy vào cửa: “Vận động một giờ, lại phải ăn nhiều, chết tiệt, thà không vận động để không có cảm giác thèm ăn còn hơn!”

Triều Dương: “Mao Mao, có phải bà động vào ổ cứng di động của tôi không vậy?”

Mao Mao: “Ai động vào nó chứ, chắc là nó xuống trần gian làm yêu quái, đã ba ngày rồi, ngay cả USB cũng sinh ra luôn được ấy chứ!”

“…”

Triều Dương, Mao Mao đều vô thức nhìn về phía người đang nằm bò trên bàn – An Ninh hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì!”

Bên này An Ninh đang nhớ tới… Từ Mạc Đình, có một chút cảm xúc lắng đọng lại, rốt cuộc cô vẫn lấy di động ra, đây là lần đầu cô chủ động gọi cho anh. Chẳng qua đối phương nhận điện hôm nay lại có nhã hứng thức đêm. Mạc Đình thấy điện thoại báo cuộc gọi đến, ra hiệu cho hai vị đồng nghiệp tạm dừng thảo luận, xoay người đi đến cửa sổ, ấn nút nghe.

“Chào em.” Giọng điệu của anh không thay đổi, nhưng khóe miệng đã nhẹ nhàng nhếch lên.

“Em chỉ muốn hỏi, nếu ngày mai em mời anh ăn cơm, anh thích ăn cơm Tàu hay cơm Tây?”

Từ Mạc Đình rất sửng sốt, sau đó nói: “Cái gì cũng được, em quyết định đi, anh không kén chọn đâu.”

An Ninh biết mình nhất định là đang đỏ mặt, tim đập cũng nhanh hơn, vì thế nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện: “Vậy, ngày mai gặp.”

Cú điện thoại này đối với Từ Mạc Đình, có thể coi là đang khiêu khích tinh thần, một đồng nghiệp nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng sáng lạng của anh, không khỏi ngạc nhiên. Từ Mạc Đình trước nay không hề yêu ai, vậy mà lúc này ánh mắt lại trong trẻo giống như đang ngấn nước.

“Sao thế?”

“Không có gì!”

Sau khi xác định thời gian chính thức đi thực tập, An Ninh bị mọi người vây chặt: “Người trong nghề không nói lời của dân ngoại đạo, khi làm việc lúc nào cũng phải chú ý mục tiêu có thể tấn công, liên tục báo cáo tình hình!”

An Ninh dở khóc dở cười: “Sẽ cố hết sức.”

Không hiểu lý do gì khiến Mao Mao bắt đầu đi làm thêm ở phòng tranh từ tháng trước, bất chợt có cảm giác: “Gần đây tôi toàn tiếp xúc với người có tiền, ôi người có tiền, ví như họa sĩ nổi tiếng, ôi họa sĩ, cảm giác thật CMN, nhưng mà… tôi không dám tiếp cận đâu!”

Triều Dương: “Mục đích tồn tại của bà không phải là câu được chú rể vàng à?! Không dám ra tay thì bà còn sống để làm gì?”

Mao Mao khinh khỉnh: “Bà nói nghe đơn giản thế, có một người ở đó thì đã tốt, ở đây lại là một đống người!”

An Ninh gật đầu: “Ờ, hễ cái gì mà từng đống, từng đống xuất hiện thì đều rất rùng rợn nổi da gà.”

Triều Dương: “Bà cố mà làm cho phổng phao đằng trước đằng sau lên, rồi ngồi chờ anh ta dính bẫy.”

Tường Vy xen vào: “Xót xa, thật sự xót xa mà! Bà nói xem, mấy người chúng ta, ai cũng tươi trẻ, hoạt bát, sáng sủa, thế mà sống đến hai mươi bốn, hai mươi lăm năm vẫn chưa có bạn trai, xót xa làm sao!”

Mao Mao phản bác: “Ai nói tôi không có, hồi trước có rất nhiều người theo đuổi tôi! Đó là có lần giữa đường tôi đụng phải một anh cực hot, khiến cho tôi sau này vẫn bị ám ảnh, anh ta tự dưng dồn tôi vào góc tường, hỏi: “Có thích anh không? Có thích anh không?”. Cuối cùng, sau khi bị tôi cự tuyệt, lại nổi điên lên: “Đưa tiền đây!”“

“…”

Tường Vy hỏi: “ Vì thế ngày nay bà chỉ dám suy nghĩ dâm tà mà không dám hành động hả?”

“Lúc ấy tôi chỉ nghĩ nếu muốn đồng ý thì trước tiên phải cự tuyệt một chút, ối ông trời ơi!”

An Ninh an ủi: “Mọi chuyện đều phải có lần đầu tiên mà.”

“…”

Buổi tối, An Ninh có hẹn nên ra ngoài, cô chọn quán ăn ở khu trung tâm, là do Triều Dương đề xuất, nói thức ăn ở đó có hương vị độc đáo nổi danh thành phố X. An toàn là nhất, An Ninh mang đủ tiền, từ cổng trước của trường đi taxi mất hai mươi phút, vốn định đi cùng anh để tiết kiệm tiền xe, điều đó cũng hợp tinh hợp lý, nhưng hai ngày nay Từ Mạc Đình cũng không ở trong trường, tốt lắm, à nhầm, thật đáng tiếc. An Ninh đến điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng, chọn một vị trí yên tĩnh. Nhưng vừa ngồi xuống cô đã bắt đầu ngẩn ra, vẻ bình tĩnh nãy giờ đã bị cảm giác hổi hộp thay thế, đột nhiên cô muốn bỏ chạy trước khi lâm trận. Có điều, là cô hẹn anh, nếu bỏ đi, e là ngày mai sẽ bị giết mà không cần luận tội mất!

Hai mươi phút sau, Từ Mạc Đình đẩy cửa bước vào, ánh mắt của anh lười nhác đảo một vòng xung quanh, nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ, anh bỏ hai tay vào túi quần rồi mới chậm rãi bước tới.

Anh đến bên cạnh cô, khẽ thở dài, kéo ghế đối diện rồi ngồi xuống, sửa lại tư thế, chậm rãi dựa lưng vào ghế, ngón tay sạch sẽ đan vào nhau để trên đùi, nhìn người ở trước mặt mình đang nằm bò ra bàn ngủ say sưa.

Lý… An Ninh.

Đối với Từ Mạc Đình, năm, sáu năm mà vẫn không quên được một người, như vậy có nghĩa là sẽ nhớ suốt đời, bởi vì anh biết rõ sẽ không thể có người thứ hai thay thế.

Thật ra An Ninh không hề ngủ, nghe thấy tiếng động cô liền mở mắt ra, nhìn người ngồi đối diện, tâm lý phiền muộn mấy phút trước trong nháy mắt đã biến mất, ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh chào hỏi: “Hi.”

“Hôm qua không ngủ được hay sao thế?” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.

“Ừm, thỉnh thoảng bị mất ngủ.”

Mạc Đình chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng: “Không ngờ em cũng bị mất ngủ. Buổi tối có nhiều hoạt động lắm hả?”

An Ninh hoàn toàn không nhận ra anh có ý gì, chỉ nói hết sức đáng thương: “Em cũng không muốn ra ngoài vào buổi tối.”

Từ Mạc Đình nghe xong câu đó, giật mình cảm thấy mình… giống như bất giác rơi vào trạng thái mất cân bằng đưa tay day lông mày rồi gọi nhân viên phục vụ đến chọn đồ ăn.

“À, mấy hôm trước em lục đồ tìm thấy giấy khai sinh của mình, thì ra em sinh vào buổi trưa, hơn nữa, rất có thể là giờ ngọ ba khắc.” An Ninh mở lời vì muốn dung hòa bầu không khí.

Từ Mạc Đình khẽ nhướn mày: “Hả?”

“Giờ ấy dương khí rất nặng.”

Người phục vụ đang đứng ở bên cạnh cũng nghiêng đầu liếc nhìn cô, còn người họ Từ kia lại hỏi: “Thế thì sao?”

An Ninh: “Giờ ngọ ba khắc là thời gian chặt đầu.”

“Cạch”, bút của người phục vụ rơi trên mặt đất, anh ta định thần lại một cách nhanh chóng, nhặt bút lên rồi lui ra sau. Còn Từ Mạc Đình chỉ: “Ừ.”

An Ninh: “…”

Lúc này anh nở nụ cười, hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao em biết hôm nay là sinh nhật của anh?”

An Ninh “a” lên một tiếng, cô không xác định được mặt mình có đỏ lên hay không: “Trên tài liệu đề án anh có điền mà.” Không muốn cứ mãi xấu hổ như vậy, thế là cô cố gắng đánh động bầu không khí: “Mười lăm tháng Mười, vậy anh là cung Thiên Bình.”

Từ Mạc Đình nhìn cô, khẽ nhếch khóe miệng: “Cung Thiên Bình thì sao?”

An Ninh: “Theo cung hoàng đạo, thần hộ mệnh của anh là thần Tình yêu, thần hộ mệnh của em là Kim Tinh.”

“Rồi sao nữa?”

“À… Kim Tinh trong Cơ Đốc giáo tượng trưng cho Ma vương, Ma vương và thần Tình yêu… Anh đã đọc Thiên đường đã mất* của John Milton chưa?” [* Thiên đường đã mất (tiếng Anh: Paradise Lost): là một thiên sử thi bằng thơ không vần của John Milton kể về lịch sử của con người buổi sơ khai – Adam và Eva.]

Anh chỉ cười, vì thế cô lại tiếp tục: “Con của Ma vương và thần Tình yêu là… thần Chết.”

Từ Mạc Đình: “Ồ, rất hay, anh không có ý kiến.”

“Hả?” Gì mà không có ý kiến chứ?

“Em nói con của chúng ta trong tương lai là thần Chết, rất hay.”

“Em có nói đâu, còn nữa, em đã kể đến con của họ đâu?”

Đúng lúc này có hai người đi tới, đối phương đến gần mới phát hiện ra có người ngồi đối diện Từ Mạc Đình, cảm thấy có chút đường đột: “Thì ra có người đẹp ở đây, thật có lỗi, thật có lỗi.” Rồi mỹ nữ đó ngại ngùng giơ tay xin lỗi Từ Mạc Đình.

Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô gái ấy rồi cười nói: “Mới về à?”

“Tôi đã về được hơn một tháng rồi, anh thật đúng là chẳng quan tâm đến ai cả, chả trách Trình Vũ nói anh “đóng băng” cô bé.” Mỹ nữ rốt cuộc không giấu được lòng hiếu kỳ, nhìn về phía người ngồi đối diện anh: “Đã gặp mặt ở đây rồi, anh không định giới thiệu đôi chút sao?”

“An Ninh.” Mạc Đình chỉ tay vào hai người đang đứng; “Đây là đồng nghiệp của anh ở Viện kiểm sát.”

Mỹ nữ “chậc” một tiếng, nhưng rất thân thiện đi đến bắt tay với An Ninh: “Tôi là Tô Gia Huệ, rất hân hạnh.”

“Ồ!” An Ninh lúc này mới nhớ ra người đứng bên cạnh mỹ nữ là ai, chính là người đàn ông cô đã gặp ở rạp chiếu phim, quả nhiên là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Người đó gật đầu với cô.

Gia Huệ bị tiếng “ồ” của An Ninh chọc cho cười thành tiếng, truy vấn Từ Mạc Đình: “Bạn gái anh hả? Ở Viện kiểm sát chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô gái đau lòng đấy.”

Từ Mạc Đinh mỉm cười, không phủ nhận. Sau khi hai người đó tránh đi nơi khác, An Ninh nhịn không nổi, hỏi: “Anh không giải thích gì sao?”

Câu hỏi của cô chả đâu vào đâu, nhưng đối phương vừa nghe đã hiểu, đáp lại: “Giải thích cái gì? Đây là sự thực, không phải sao?”

“…”

Bữa cơm này An Ninh dường như nuốt không trôi, cuối cùng khi đi toilet, đụng phải Tô Gia Huệ, đối phương nói với cô: “Mạc Đình rất khó gần phải không?” “… Cũng bình thường.” “Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?” “… Vừa mới thôi.” Lúc đi ra, Từ Mạc Đình đang đứng chờ ở quầy, hai tay đút túi quần, phong thái nhàn nhã, An Ninh không để ý nên bị vấp ngã, may sao Từ Mạc Đình kịp thời dang tay đỡ lấy cô, miệng phê bình: “Đi đường đừng có ngó đông ngó tây chứ.”

“Tại cái thảm mà.” Cô vô tội nói.

Mạc Đình mỉm cười, rút khăn giấy trên quầy đưa cho cô: “Lau khô tay đi.”

“Ờ.”

Tô Gia Huệ nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

An Ninh bỗng nhiên nhớ ra: “Anh đã trả tiền rồi sao?”

Từ Mạc Đình biết suy nghĩ của cô, cười nói: “Lần sau đi, còn cơ hội mà.”

Á, lần sau là khi nào? Còn nữa, hôm nay anh cười nhiều hơn thì phải?