Chương 108: Không Giống Gương Sáng

Bồ Đề Kiếp

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ta đoán chắc trên thế gian này cũng chả được mấy người bất hạnh được như ta đâu.

Bât hạnh trên thế gian này, cùng lắm cũng chỉ qua một kiếp là xong. Còn ta lại là Phật tử, chưa kể đến chuyện hạ phàm rồi bị biến thành du hồn, những người xung quanh cũng rời bỏ ta mà đi, e là cả đời ta về sau phải chịu cảnh cô đơn tịch liêu rồi.

“Linh Nhược…”

Nghe tiếng Chiết Lan gọi, ta liền đáp lại, lại không khỏi nhớ tới Phùng Cơ, trong lòng liền buồn sầu không thôi.

“Linh Nhược, ta vào được không?”

Ta im lặng một chút rồi bảo hắn đi vào. Không lâu sau Chiết Lan đã tới trước mặt ta, ôn nhu nói, “Linh Nhược, có phải Phùng Cơ đã tới đây tìm nàng đúng không?”

Ta có chút kinh ngạc vì hắn biết chuyện này. Nhưng ngẫm lại có lẽ Phùng Cơ cũng đi tìm gặp hắn rồi. Ta gật đầu nói, “Phải, Chiết Lan, chúng ta…”

Ta còn chưa nói hết câu hắn đã nắm tay ta, “Linh Nhược, nàng đã đáp ứng ta rồi mà. Kiếp này, thiên tôn phụ nàng, nàng cũng cô phụ Nam Cung Ngự Thiên, lẽ nào nàng…nàng còn muốn phụ tấm chân tình của ta, khiến ta ôm nuối tiếc mà chết sao?”

Ta nói không ra lời, muốn rút tay khỏi tay hắn nhưng lại thấy áy náy.

“Chiết Lan…Nhưng ta…”

“Nàng áy náy với Phùng Cơ?” Chiết Lan nắm chặt tay ta, “Linh Nhược, nàng từng có tâm sáng như gương, vì sao lúc này lại không thấu rõ mọi chuyện? Ta không yêu Phùng Cơ, thậm chí chưa từng động lòng với nàng ta. Nàng làm gì sai nào? Sao phải áy náy? Áy náy của nàng chi bằng dồn lên người ta còn tốt hơn. Nàng quá để ý đến nàng ta, hay là nàng quá yêu Xuyên Huyền, khiến cho bây giờ nàng làm gì cũng cảm thấy áy náy tội lỗi?”

Ta cả kinh đến phát run, Chiết Lan nói đúng, ta đích thực không thẹn với lương tâm. Hắn không yêu Phùng Cơ, ta căn bản vô tội. Sai lầm lớn nhất của ta ở kiếp này chính là động tâm với Xuyên Huyền, vì hắn mà sinh phàm niệm. Trần gian này có hàng vạn hàng nghìn thứ phồn hoa, đều bị ta gạt hết qua một bên. Duy chỉ có Xuyên Huyền, ta lại rơi vào vực sâu.

Rốt cuộc áy náy trong lòng ta là vì Phùng Cơ hay Xuyên Huyền?

Đáp án bây giờ còn quan trọng sao?

“Chiết Lan”. Ta nắm lấy tay hắn, cố gắng bình tĩnh, “Thực xin lỗi, Chiết Lan”.

Chiết Lan ngồi xuống bên cạnh ta, ôn nhu vuốt tóc ta, động tác giống hệt với Xuyên Huyền năm đó.

“Ức Cẩn sai người đem xiêm y mới tới, nàng thử xem”.

Ta nge thế liền buồn cười nói, “Hỉ phục còn chưa cởi đâu, sao chưa gì đã tặng thêm y phục mới rồi?”

“Vốn là đợi thêm một thời gian nữa, nhưng vài ngày tới chúng ta không ở đây nữa. Nàng ấy cũng biết điều này nên nhân thời gian này muốn bổ sung đồ cho nàng. Còn sai người tới cửa tiệm xiêm y nổi tiếng nhất quỷ giới để may xiêm y tặng cho nàng. Đừng phụ tâm ý của nàng ấy, mau thử xem”.

Ta gật đầu, Chiết Lan vội gọi nha hoàn vào giúp ta trang điểm, thay y phục. Chúng ta đều tập trung vào chuyện lập gia thất, không hề để cập tới chuyện của Xuyên Huyền.

Cung nữ hầu hạ ta nhanh chóng tiến vào, giúp ta thay y phục, “Chiết Lan công tử đối đãi cô nương thật tốt”.

Ta thuận miệng hỏi nàng, “Như thế nào?”

“Cô nương không biết đâu, mới vừa rồi có một nữ tử tới tìm công tử, hình như đối với công tử động tâm si tình, quấn công tử một hồi lâu, nhưng công tử vẫn không phản ứng lại, còn bỏ lại tân khách chạy ngay tới đây, chỉ sợ nàng kia đến tìm cô nương, khiến cô nương bị ủy khuất khổ sở”.

T cười cười, “Lời này của ngươi là tự ngươi muốn nói, hay là Chiết Lan bảo ngươi tới nói với ta như thế?”

Cung nữ vội quỳ xuống, “Cô nương minh giám, nô tỷ tuyệt đối không dám nói bậy. Đây đều là những điều nô tỳ muốn nói, không hề liên quan đến công tử”.

Phản ứng của nàng khiến ta có chút giật mình, trong lòng thầm than một tiếng rồi đỡ nàng lên, “Ta cũng chỉ nói đùa thôi mà, ngươi khẩn trương như thế làm gì?”

Cung nữ cất giọng đáng yêu, “Nô tỳ không phải sợ cô nương hiểu lầm công tử sao?! Nếu thế thì nô tỳ sẽ thành tội nhân mất, Quỷ vương cũng sẽ lột da nô tỳ…”

Nói xong, mấy cung nữ khác cũng cười hùa, “Cô nương đừng trách nàng ấy, công tử đối tốt với cô nương ra sao chúng ta đều nhìn thấy hết. Những lời này đều là thật, cô nương cũng cảm nhận được mà”.

Ta nghĩ cũng đúng, Chiết Lan đối với ta tốt lắm. Hắn cũng chả cần sai bảo mấy cung nữ này tới đây thuyết phục ta làm gì.

Có điều đối với đề tài này các cung nữ không dừng lại được. Các nàng một bên làm việc, một bên vẫn không quên thảo luận chuyện Quỷ vương đối tốt với Ức Cẩn như thế nào, Chiết Lan đối tốt với ta như thế nào. Mãi cho đến khi các nàng nói xong ta đã mặc xong y phục mới.

“Cô nương mặc xiêm y này thật đẹp! Không hổ là do công tử tự mình chọn”. Có người thốt lên.

Tuy giọng nàng chân thành nhưng cũng không biết là thật hay giả. Ta không nhìn thấy nên cũng không xác định được, nhưng ta cũng không quan tâm. Chỉ cần Chiết Lan thấy vui là được. Vì thế ta nói muốn ra ngoài tìm Chiết Lan, mấy cung nữ này lại ngăn ta lại.

“Cô nương, lúc này không thể gặp mặt công tử”.

“Đây là quy củ gì thế? Vì sao ta không thể gặp hắn?”

Có người giải thích, “Đây là quy tắc của quỷ giới. Sau l ễ thành hôn, phải đợi đến tận giờ Thìn ngày hôm sau hai người mới có thể gặp nhau. Mới vừa rồi chúng ta không ngăn kịp nên mới để công tử phá hủy quy tắc này. Hôm nay cô nương mặc trước bộ y phục này, ngày mai công tử sẽ cho người mang thêm đến đây để cô nương chọn”.

“Ta cũng không nhìn được, chi bằng cứ bảo hắn tự chọn cho ta đi. Còn quy tắc kia…dù sao ta cũng không thấy hắn, như thế cũng tính là không gặp mặt chứ…”

Cung nữ lại khẽ cười rồi thở dài, “Cô nương, không được gặp mặt không phải ý chỉ nhìn được mặt nhau. Nói chung hôm nay hai người sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai mọi chuyện đều ổn cả”.

Ta bất đắc dĩ đành gật gật đầu.

Lúc này cung nữ lại kéo tay ta đánh giá một phen, “Thật là đẹp! Cô nương cảm thấy mặc vào thế nào?”

Ta lắc đầu, “Ta cũng không biết, các ngươi tự đánh giá đi”.

Cung nữ thở dài, “Việc này sao có thể để chúng ta quyết định được, cô nương cảm thấy mặc vào thế nào, nếu cảm thấy không ổn thì đổi bộ khác”.

Ta cũng không biết phải nói cái gì, vốn ta tưởng hôn sự sẽ chỉ kéo dài một lúc, có chút náo nhiệt là được rồi, nào biết còn có nhiều quy củ như thế, thật là có chút rườm rà.

“Thôi, cứ để nguyên bộ này đi, ta mặc cũng thấy thoải mái”.

Các cung nữ đáp lời rồi lại thay y phục mới nhất cho ta mới lui ra.

Ta nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, cũng không hiểu mình đang suy nghĩ cái gì. Nghĩ về Xuyên Huyền, Nam Cung, Linh Hề, Phùng Cơ, còn có Chiết Lan…

“Tiểu Linh Nhược”.

Âm thanh Xuyên Huyền rất dịu dàng. Nhưng ta đâu còn tâm tư mà nói chuyện với hắn, tựa hồ như bây giờ ta mà nói với hắn một câu thì lòng lại đau như cắt. Ta mím môi không nói gì.

“Tiểu Linh Nhược?”

Có lẽ do ta không trả lời hắn nên hắn liền hiện ra, tới bên giường kéo kéo tay ta.

“Tiểu Linh Nhược, ngươi đang giận ta à?”

Ta yên lặng rút tay về, trong lòng lại càng cảm thấy đau đớn. Xuyên Huyền của bây giờ cũng không cố chấp nắm tay ta như ngày xưa nữa…

im lặng hồi lâu ta mới mở miệng, “Ta chỉ là đang nhớ Chiết Lan thôi”.

Xuyên Huyền không nói lời nào, nhưng ta biết hắn vẫn đang ngồi bên giường, im lặng như chờ đợi điều gì đó.

“Tiểu Linh Nhược”. Hắn than nhẹ, “Ta biết là ta có lỗi với ngươi. Nhưng Chiết Lan là đứa trẻ vô cùng tốt, sau này hắn chắc chắn sẽ đối với ngươi vô cùng tốt”.

Ta cười khổ, vì một câu này của hắn mà lệ rơi đầy mặt.

“Xuyên Huyền, ngươi đây là đang khuyên ta hay là đang cố ý làm tổn thương ta? Nếu ngươi thật sự thấy áy náy với ta, sao không để ta sớm cứu sống ngươi, để ta triệt để quên ngươi đi. Lại đúng lúc này để ta gả cho Chiết Lan, nhìn thì có vẻ như ta thành toàn cho hắn, nhưng thật ra người tổn thương hơn cả sẽ là hắn. Nếu chúng ta không thành thân, có lẽ về sau…về sau hắn có thể chết tâm rồi sống hạnh phúc bên Phùng Cơ hoặc một nữ tử nào đó. Nhưng hôm nay…ta làm hắn hi vọng, kỳ thật chính là khiến hắn rơi vào tuyệt cảnh. Ta biết trong lòng hắn, sau khi lấy ta rồi, sợ là sau này sẽ không rời bỏ được. Nhưng ta vẫn phải đến Hoang vu chi cảnh, phải ở bên một người khác. Đến lúc đó Chiết Lan phải làm sao? Ôm bị thương thống khổ cả đời sao? Hay là sẽ bị Không Giới trừng phạt cho hồn phi phách tán? Ngươi nói lúc đó ta nên làm thế nào hả?”

Lúc đó ta sẽ quên Chiết Lan, quên rằng ta từng phụ một người như thế, quên là ta nợ hắn, quên là ta phải khuyên hắn đi tìm hạnh phúc cho mình. Rốt cuộc ta cũng chỉ khiến hắn đau khổ mà thôi.

“Xuyên Huyền, xem ra ta thật sự không thích hợp làm một Phật tử…” Ta rụt người lại khóc òa lên, “Ta ích kỉ như vậy, ích kỉ vứt bỏ Phật hiệu để yêu ngươi, ích kỉ vì ngươi mà phụ lòng bao nhiêu người, ích kỉ vì ngươi lừa gạt tính kế với Chiết Lan… Chiết Lan tốt như thế, ta lại đi tính kế hắn, khiến cho hắn tưởng là thật, đẩy hắn vào vực sâu…”

“Linh Nhược…” Hắn than nhẹ, “Ta không phải…không phải muốn khiến ngươi tính kế hắn, ta chỉ là muốn tác thành cho hai ngươi”.

“Tác thành? Ta và Chiết Lan sao?”

“Các ngươi có duyên phận, có lẽ bây giờ vẫn chưa cảm thấy điều này, nhưng ta biết hạc giấy kia không hề sai. Chuyện liên quan đến Không Giới, ngươi không cần quá lo lắng. Đến lúc đó ta sẽ giúp các ngươi. Ngươi cũng không cần phải tới Hoang vu chi cảnh, Chiết Lan cũng không phải chịu khổ sợ. Các ngươi sẽ giống như đôi phu thê bình thường, bình yên hạnh phúc”.

Ta nghe xong toàn thân lạnh như băng, lắc đầu nói, “Xuyên Huyền, ta không cần. Ta không cần ngươi giúp, cũng không cần cái “bình yên hạnh phúc” mà ngươi nói tới. Thứ ta muốn ngươi không cho được. Sau này chỉ xin ngươi đừng bảo ta đi tổn thương người khác, đừng khiến ta lại tích thêm nghiệp chướng nữa”.

“Tiểu Linh Nhược…”

Ta gắt gao nhắm mắt lại, bịt chặt lỗ tai mình.

“Không được gọi ta là “Tiểu Linh Nhược” nữa, chỉ có Lạc Trần mới được gọi ta như thế. Ngươi quay vào trong hoa tai phượng hoàng đi, ta muốn ngủ…”

Nói xong, ta cũng không thấy Xuyên Huyền nói gì nữa. Không biết là hắn có quay vào trong hoa tai phượng hoàng không, nhưng ta đã mệt lắm rồi. Uể oải một lúc, không lâu sau ta đã tiến vào mộng đẹp.