Chương 7: Ly rượu bạc

Bích Huyết Can Vân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Người này thực kỳ quái, đến đây để uống rượu xem ca múa ngồi càng gần sân khấu càng tốt, tại sao lại chọn một cái bàn ở nơi khuất kín mà ngồi? Nhưng chẳng ai để ý cả, chỉ có tiểu nhị chạy đến lau bàn ân cần hỏi :

– Tướng công cần dùng những gì?

Khách áo trắng ấy mỉm cười :

– Chỉ cần một bình rượu Thiệu Hưng và hai cái ly bạc, nhưng nhớ là rượu phải nóng đó…

Người này đúng là kỳ quái, bây giờ đâu phải là tháng chạp mà cần hâm rượu cho nóng? Nhưng khách có tiền là lệnh tối cao, đừng nói cần rượu nóng, cần bất cứ gì ở đây cũng có thể chiều được hết, tiểu nhị vâng một tiếng định chạy vào. Đột nhiên vị khách ấy giơ tay lên ngăn :

– Khoan đã.

– Tướng công còn dặn bảo gì nữa.

– Ta có một tính hơi quái dị, rượu uống bằng ly bình thường không thấy ngon, hãy dọn cho ta những cái ly bạc mà quý quán đây cất kỹ ta uống mới ngon.

Tiểu nhị ngạc nhiên gượng cười :

– Tướng công ơi! Tiểu hiệu nào có ly bạc…

– Đừng giấu ta…

Khách lạ lùng ấy vẫy tay :

-… lần trước ta đã uống rượu ở đây bằng những cái ly bạc ấy, không tin ngươi cứ đi hỏi chưởng quỹ của các người thì biết.

Tiểu nhị đỏ mặt ú ớ :

– Tướng công ấy, có thì có đấy, nhưng… nhưng đó là đủ bộ chuyên để dùng tổ chức tiệc vui cưới hỏi, bình thường đâu có dùng tới?

– Thế sao lần trước chưởng quỹ lại cho ta uống bằng ly đó?

– Cái ấy… tướng công ơi, xin cho tiểu nhân đi hỏi chưởng quỹ trước đã…

– Được, ngươi đi đi, nếu lão chưởng quỹ không chấp thuận ta sẽ tìm lão đấy!

Tiểu nhị thở phào vội vàng cúi mình chuyển thân đi. Chỉ chốc lát sau tiểu nhị quay trở lại nhưng không phải một mình mà có thêm lão chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương nữa.

Khi đến gần vị khách áo trắng, tiểu nhị thưa :

– Nhiệm gia, chính là vị tướng công này đây!

Nhiệm Khổng Phương đưa mắt nhìn khách, đột nhiên, lão hơi giật mình. Khách áo trắng kịp thời mỉm cười :

– Sao? Chưởng quỹ quen biết ta ư?

Nhiệm Khổng Phương hình như hơi kinh ngạc vội cười tươi :

– Lão hủ nào có phúc phận ấy, không quen biết, không…

– Sao? Chưởng quỹ không quen biết ta?

Nhiệm Khổng Phương lại kinh hoảng vội đáp :

– Vâng, vâng, vâng. Lão hủ không quen biết, không quen biết…

– Nhiệm chưởng quỹ quả thực mau quên quá, ba năm trước…

Nói đến đấy bèn im bặt. Nhiệm Khổng Phương biến sắc mặt, người khách áo trắng ấy nói tiếp :

– Ba năm trước ta uống rượu ở đây được Nhiệm chưởng quỹ ban ơn…

Nhiệm Khổng Phương thở phào như thoát nạn :

– Tha thứ nhãn lực lão hủ chậm chạp, lão hủ…

– Không sao, chuyện ấy chẳng quan trọng gì, quan trọng nhất là tiểu nhị đã mời được Nhiệm chưởng quỹ đến đây.

– Cái ấy lão hủ vừa nghe tiểu nhị nói qua, xin tướng công tha thứ, tiểu hiệu xưa nay chưa hề dùng qua ly bạc, tất cả đều thành bộ…

– Nhiệm chưởng quỹ, thế sao lần trước lại có thể?

Nhiệm Khổng Phương ngẩn người mỉm cười gượng gạo :

– Tướng công tha thứ cho, lão hủ không nhớ nổi…

– Thế chưởng quỹ định nói ta lừa dối ư?

– Lão hủ đâu dám, sự thực lão hủ không nhớ nổi khi nào đã mang ly bạc ra…

Khách áo trắng nhẹ tay đẩy chiếc ly bạc bẹp dúm trong ống tay áo ra đặt gọn trong lòng bàn tay, mục quang ngưng lại, cười nhạt hỏi :

– Nhiệm chưởng quỹ, đây phải chăng là ly bạc của quý hiệu?

Nhiệm Khổng Phương lại tái mặt :

– Tướng công có cái ly bạc này từ đâu…

– Chưa cần hỏi điều ấy, chỉ cần trả lời phải chăng đúng là ly bạc của quý hiệu không?

Đột nhiên Nhiệm Khổng Phương mỉm cười lắc đầu :

– Tướng công, e rằng tướng công lầm rồi, cái này không phải của tiểu hiệu…

– Sao dưới đáy ly có ký hiệu Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chưởng quỹ giải thích làm sao?

Nhiệm Khổng Phương vẫn lắc đầu :- Tướng công, dưới cái ly này căn bản đâu có chữ nào?

– Thật ư? Đã không phải là vật của quý hiệu, tại sao Nhiệm chưởng quỹ lại biết dưới đáy của nó không có chữ?

Nhiệm Khổng Phương hơi giật mình, nhưng rồi lão cười to liền :

– Tướng công, vì vật này không phải của tiểu hiệu, nên dù có chữ đi nữa cũng không phải là chữ Dương Châu Đệ Nhất Lâu, vả chăng ly bạc này hoàn toàn không giống ly bạc của tiểu hiệu.

– Thật ư?

– Nếu tướng công không tin hãy đợi lão hủ cho tướng công xem!

Lão quay đầu nhìn tiểu nhị quát nhỏ :

– Đi lấy một cái ly bạc đến đây. Mau!

Tiểu nhị đứng bất động, ú ớ :

– Tiểu nhân… đâu biết ly bạc… để ở chỗ nào?

Nhiệm Khổng Phương trừng mắt quát :

– Trong kho…

Lão hạ giọng xuống :

– Bảo thất gia lấy cho.

Tiểu nhị dạ một tiếng xong liền chạy đi. Lão chưởng quỹ quay lại khách áo trắng cười nịnh :

– Lão hủ nhận xét tướng công không phải là dân bản địa ở đây.

Vị khách áo trắng cười nhạt :

– Nhãn lực Nhiệm chưởng quỹ như thần, đúng vậy, ta không phải dân bản địa.

– Quê hương tướng công ở đâu?

– Khai Phong Hà Nam!

Lão chưởng quỹ khen nịnh :

– Khi còn trẻ lão hủ có lần từng qua Khai Phong một lần, các thắng cảnh Thiết Tháp, Võ Ngọc Đài và Đại Tướng Quốc tự thật là náo nhiệt.

– Quá khen, còn quê hương chưởng quỹ?

– Lão hủ sinh trưởng ở Giang Nam. Quý tính tướng công…

Khách áo trắng đáp :

– Tệ tính là Môn. Nhiệm chưởng quỹ làm việc ở đây đã lâu chưa?

– Lão hủ là bạn cũ của Đông gia nên được ân người yêu quý giữ ở lại đây giúp việc đã lâu. Đại hiệu của tướng công là…

– Tên là Nhân Kiệt, trước đây chưởng quỹ làm gì?

– Không dám giấu tướng công, khi lão hủ còn trẻ cũng có đọc sách học chút kinh thư nhưng vì tính thích ngao du, đến khi đứng tuổi chẳng có một nghề trong tay, đành làm nghề buôn bán vặt độ nhật…

– Chưởng quỹ quá khiêm…

Nhiệm Khổng Phương mau lẹ cướp lời :

– Như quả mắt lão hủ chưa mờ, chắc rằng Môn tướng công không phải hoàn toàn là kẻ thư sinh.

– Thật ư?

Nhiệm Khổng Phương gật đầu :

– Cho dù Môn tướng công không phải là nhân vật võ lâm đi nữa cũng phải là người biết võ nghệ.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Ta là kẻ học hành không xong, đành phải quay qua học kiếm, học kiếm cũng không xong lại quay về học chữ, kỳ quả chữ chẳng hay cày chẳng biết chẳng ra sao cả, đâu như Nhiệm chưởng quỹ…

Nhiệm Khổng Phương đang định tiếp lời đã thấy tiểu nhị hai tay bưng một cái ly bạc con con chạy mau tới, đến gần, cẩn thận dâng ly bạc lên trước mặt Nhiệm Khổng Phương. Lão đón lấy cái ly bạc và đưa đáy ly về phía vị khách áo trắng họ Môn :

– Xin Môn tướng công nhìn xem, đáy ly có ghi tên tiểu hiệu.

Khách áo trắng gật đầu :

– Đúng vậy, có thật!

Nhiệm Khổng Phương đặt ly bạc xuống bàn đưa tay ra :

– Xin cho lão hủ mượn cái ly bạc của tướng công.

Khách áo trắng không chút do dự đưa cái ly bạc bẹp dúm cho lão. Nhiệm Khổng Phương cầm lấy, hai ngón tay ấn mạnh, cái ly đang bẹp dúm phồng lên, Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Nội công Nhiệm chưởng quỹ thật là tinh thuần!

Nhiệm Khổng Phương hoảng hốt dừng tay sắc mặt hơi biến, cười gượng gạo :

– Tướng công quá khen, lão hủ không mở rộng cái ly này ra nổi.

Chuyển đầu lại tiểu nhị, lão quát :- Đi mang búa lại đây!

Tiểu nhị chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đột nhiên xua tay mỉm cười :

– Không cần, nếu Nhiệm chưởng quỹ không muốn làm thế, không vui lòng biểu lộ công lực, xin tạm cho ta thử xem.

Nói liền đưa tay đón lấy cái ly từ tay Nhiệm Khổng Phương. Khách áo trắng Môn Nhân Kiệt kê cái ly vào cạnh bàn, hạ tay vận lực đè xuống vài lần, cái ly bẹp mới giãn phồng lên nhưng vẫn chưa trở lại nguyên hình cũ, Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười :

– Xem ra công lực ta còn thua cả hai ngón tay Nhiệm chưởng quỹ nữa!

Vừa nói vừa lật đáy ly lên kinh dị nói :

– Quái lạ, dưới đáy ly này sao không có chữ đề?

Dưới đáy cái ly bạc kẹp ấy đúng là không có chữ, đáy của nó trơn bóng! Nhiệm Khổng Phương mỉm cười chớp mắt :

– Đã không phải là vật của tiểu hiệu, làm sao có chữ đề tên tiểu hiệu được? Môn tướng công, lão hủ không có…

– Tại sao hai cái ly này về hình dáng to nhỏ cho đến các hình hoa văn chung quanh đều giống y hệt thế này?

Nhiệm Khổng Phương lắc đầu :

– Cái ấy lão hủ không có khả năng biết, có lẽ ly này do một nơi nào chế tạo ra chăng?

– Thực là quái lạ… Nhiệm chưởng quỹ có biết vì sao ta có cái ly bạc này không?

– Môn tướng công lấy nó từ đâu?

– Nói ra cũng dài nhưng phải nói cho rõ, chuyện bắt đầu từ ba năm trước…

Nhiệm Khổng Phương a một tiếng kinh ngạc :

– Ba năm trước ư?

Hơi dừng lại một chút khách hỏi :

– Nhiệm chưởng quỹ, ở đây đông người, nói có tiện không?

– Môn tướng công, ở đây không có gì bất tiện.

– Vậy thì hay lắm. Địa điểm là ở trong Trác phủ uy chấn thiên hạ.

Nhiệm Khổng Phương cả kinh :

– Trác phủ?

– Đúng, Trác phủ của Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần!

– Thì ra là ở trong phủ Trác thần quân, có chuyện ấy sao…

– Chưởng quỹ có nhớ ba năm trước đây trong Trác phủ có một ngày vui chấn động thiên hạ là vị bằng hữu chí thân của Trác thần quân Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ đại hiệp kết hôn cùng một vị nữ lưu anh hùng Mai cô nương.

– Nhớ chứ, rất nhớ. Ngày vui ấy của Trác phủ đúng là chấn động thiên hạ vì vậy anh hùng khắp nơi, hào kiệt nam bắc tìm đến chúc mừng đông nghẹt cả thành Dương Châu, từ trước ngày hôn lễ mười ngày cả thành đã náo nhiệt, không dám giấu tướng công, lần ấy tiểu hiệu cũng được lợi nhiều không nhỏ.

Lão nói xong câu ấy bật ra cười hăng hắc. Môn Nhân Kiệt gật gù liên tục :

– Đích xác không sai, đích xác không sai, thịnh hội năm ấy ở Dương Châu có thể nói là không tiền tuyệt hậu, trước đó chưa từng có, sau này e rằng cũng khó có…

Nhiệm Khổng Phương phụ họa :

– Lão hủ đã sống từng này tuổi, đó lần đầu tiên thấy đám cưới hấp dẫn cả thành Dương Châu…

Lão gật gù tán thán :

– Trác thần quân thật là một người nghĩa hiệp yêu quý bằng hữu, đừng nói tới chỉ có trăm họ Dương Châu thành này mà khắp thiên hạ ai cũng nức nở khen tặng Thần quân!

Môn Nhân Kiệt đồng ý gật đầu :

– Nhiệm chưởng quỹ nói phải lắm, Trác thần quân đáng khâm phục là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, người đối với bằng hữu mấy chục năm cũng như một ngày, hiện nay bằng hữu như thế thật là hiếm có…

Nhiệm Khổng Phương đang định tiếp lời, Môn Nhân Kiệt đột nhiên hỏi :

– Ngày vui hôm ấy phải chăng do quý hiệu lãnh bày tiệc?

– Không sai.

Nhiệm Khổng Phương vừa gật đầu xác nhận bỗng lại lắc đầu :

– Kỳ thực, cũng không phải chỉ có một tiểu hiệu bao biện tiệc vui ấy, hầu hết các đại tửu lâu nổi tiếng ở thành Dương Châu đều được mời vào Trác phủ giúp cho yến tiệc hôm ấy…

– Nhiệm chưởng quỹ, cứ theo ta biết, lần ấy lãnh nhiệm vụ bày tiệc trong Trác phủ chỉ có quý hiệu.

– Môn tướng công chỉ nghe nói như thế?

– Ta cũng là một khách mời ngày hôm ấy, ăn tiệc do các đầu bếp của quý hiệu nấu nướng, tất cả tân khách đều tấm tắc khen tài!

Nhiệm Khổng Phương cười hăng hắc :

– Đó là các vị tân khách quá khen đó thôi, thực ra các đầu bếp tửu gia khác tài nghệ cũng đâu kém gì.

Câu nói hết sức khôn khéo. Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Anh hùng thiên hạ đều biết, bày tiệc vui hôm đó chỉ có quý hiệu.

Nhiệm Khổng Phương vẫn cười chưa kịp đáp, Môn Nhân Kiệt đã tiếp :

– Nhiệm chưởng quỹ, hôm ấy đang tiệc vui biến thành tai họa, giữa đêm động phòng Văn Nhân đại hiệp mới uống một hớp rượu hợp cẩn liền bị điên cuồng, việc ấy Nhiệm chưởng quỹ có biết?