Chương 2: Kỳ đài kinh đời

Bích Huyết Can Vân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiền lão chủ nhìn theo cũng chau mày. Thì ra thư sinh điên đã bước đến một bàn khác. Bàn này có năm đại hán mặt mũi hung tợn đang ngồi chơi bài cửu. Trà quán này vốn là nơi thanh nhã, ngồi ở đây đánh bài thực sự rất chướng mắt, nhưng vì mặt mày hung tợn của năm đại hán ấy, không một ai dám ngăn cản, vả chăng cũng chẳng có quy định nào cấm đánh bài trong trà quán.

Tên ngồi giữa đang vừa xào bài vừa chửi mắng luôn miệng :

– Con mẹ nói, hôm nay là ngày gì mà chia liên tiếp bốn lần chưa được tới ba điểm. Con mẹ nó, chẳng lẽ là…

Tuy chửi mắng huyên thuyên như vậy, nhưng hắn vẫn chia bài.

Những con bài đồng bạn thu bài lên nhìn, hai tên ngồi trước và sau sắc mặt hớn hở vì có lẽ bắt trúng bài điểm lớn, còn tên đại hán ngồi giữa tái nhợt mặt, run tay như không dám đặt bài xuống. Đột nhiên thư sinh điên đứng bên cạnh xen lời vào :

– Đại huynh, ván này không xấu lắm đâu. Để ta giúp đại huynh một tay. Đưa con bài ở dưới lên chắc chắn không thua được!

Kẻ đánh bài đang thua tâm lý rất hoảng loạn, vừa nghe câu ấy không cần biết người nói là ai, hắn lập tức vật hai con xuống. Hai con đó là hai con ở dưới cùng được đánh ra trước đã thay đổi cục diện. Tên đại hán ngồi giữa nhảy cẫng lên vì vui mừng :

– Mẹ nó, vận đỏ ta tới rồi, nhờ cú bài này ta đỡ thua…

Hắn vui mừng lắm nhưng bốn tên đại hán khác lại nổi giận, tám con mắt lập tức xoay lại, một tên chửi :

– Đồ khốn, người định chết sao?… Cút mẹ ngươi đi!

Chắc hẳn hắn không biết trước mắt hắn chỉ là một người điên, có lẽ hắn không phải là người ở bản địa vì chung quanh vùng Dương Châu này ai mà không quen mặt thư sinh điên. Kẻ điên vẫn là kẻ điên, thư sinh ngoác miệng ra cười :

– Các người giấu bài trong tay áo mà còn dám chửi người nữa à?

Câu ấy vừa thốt, đại hán ngồi giữa biến sắc, vỗ bàn đứng bật dậy. Tên đại hán vừa chửi cũng đứng dậy, hắn tung quyền đấm tới giữa ngực thư sinh điên đồng thời miệng tiếp tục chửi :

– Đồ khốn, hãy đi mà gặp Diêm Vương!

Thư sinh điên vẫn sững nhìn hắn không hề né tránh. Nhưng quyền tên đại hán chưa kịp đánh trúng ngực thư sinh điên bỗng năm ngón tay chỉ phong chớp nhoáng từ bên chụp tới uyển mạch hắn, tiếp theo là một giọng lạnh như băng :

– Bằng hữu, hạ thủ lưu tình!

Nửa thân đại hán đau nhói, hắn sợ hãi nghiêng đầu liếc nhìn. Cạnh hắn không biết từ bao giờ đã có thêm một hán tử cao lớn, sắc mặt trắng dã, đưa hai con mắt uy hiếp nhìn hắn.

– Tôn giá là…

Hán tử cao lớn lạnh lẽo cắt ngang :

– Ta họ Đồng, là môn hạ của Trác phủ ở Dương Châu, đây là nhị gia của chúng ta, xin bằng hữu hãy nhẹ tay, đừng đánh người có bệnh làm gì.

Đại hán nọ chỉ kịp chớp mắt một cái, bốn đại hán đồng bạn cùng chơi bài đã cùng lượt ngã sấp xuống mặt bàn, rượu thịt chén bát bay lên tung tóe, bộ bài cửu cũng văng đầy xuống đất. Một tên đại hán phẫn nộ gào thét :

– Mặc kệ hắn là môn hạ của ai, cứ giết chết đi!

Lời dứt, tất cả đều cho tay vào lưng xoẹt, xoẹt mấy tiếng, bốn thanh nhuyễn kiếm đã vọt vào tay, thân hình mau lẹ chuyển động vây hán tử họ Đồng vào giữa. Tình trạng trong trà quán đại loạn, các trà khách hò hét vang lừng trong chốc lát đã chạy trốn hết sạch, chỉ còn lại lão chủ nhân họ Tiền đang lúng túng chưa biết can thiệp ra sao.

Hán tử cao lớn họ Đồng lạnh nhạt buông lời :

– Tiền lão ca, đừng tham dự vào việc này. Toàn là bằng hữu giang hồ, lão ca khỏi cần lo lắng, cứ đứng ngoài mà nhìn cho kỹ, có tổn thất bao nhiêu, chút nữa ta sẽ mời năm vị đây dốc túi tiền!

Khẩu khí hắn thật ngạo mạn. Bốn tên đại hán chuẩn bị động thủ đột nhiên biến sắc. Chỉ nghe hự một tiếng, tên đứng bên tả đâm tới một kiếm, chiêu thế xem ra cũng có lợi hại.

Hán tử họ Đồng mỉm cười nhạt nói :

– Bằng hữu, kiếm pháp khá lắm.

Hắn vừa nghiêng thân tránh kiếm cực mau, vừa vươn chỉ pháp ấn mạnh vào đại hán đứng giữa vốn vẫn bị nắm cứng mạch môn. Tên đại hán ấy đau choáng người lại bị họ Đồng đẩy tới đỡ chiêu kiếm thứ hai. Tên đại hán cầm kiếm hoảng hốt trầm tay xuống thu chiêu, nhưng cuối cùng hắn vẫn gặp vận không may. Hán tử cao lớn họ Đồng chuyển thân chớp nhoáng đến gần hắn, tả chưởng đập mạnh gãy đôi thanh kiếm của đại hán. Hắn rú lớn lên, thu kiếm lại.

Hán tử họ Đồng ngoặt tay trái đón lấy đoạn kiếm gãy xoay thân kéo đại hán bị kiềm chế trở về vị trí cũ, hán tử họ Đồng đưa mắt nhìn ba đại hán khác cười gằn :

– Còn vị nào muốn thử nữa không?Ba động tác lướt thân, đả thương người đoạt kiếm rồi xoay về chỗ cũ của hắn như hợp thành một bát quái chỉ xảy ra trong một nháy mắt. Ba đại hán kia cả kinh, tên đại hán đang bị kềm giữ buột miệng :

– Thì ra tôn giá là cao nhân không lộ bản tướng…

Hán tử họ Đồng lạnh nhạt đáp :

– Vừa rồi ta đã biểu lộ chân tướng thân phận. Rất tiếc chư vị bằng hữu có mắt như mù, có tai như điếc, cứ hoành hành không nói tới lý lẽ, cậy đông khinh người…

Sắc mặt hắn trầm xuống, nói tiếp :

– Như nay có thể ngưng chuyện đôi co được rồi. Hãy bồi thường tổn thất cho trà quán rồi lên đường, nếu không chúng ta tiếp tục tỷ thí, tại hạ xin thù tiếp.

Tình thế trước mắt quả bất lợi vì đối diện với cao thủ còn đồng bạn một tên đang lọt vào tay người, một tên táng đởm vì thất thủ còn đâu hung khí nữa? Ba tên đại hán đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng cất kiếm vào vỏ, ném xuống bàn một đĩnh bạc, không tên nào dám thốt ra một lời, cúi đầu bước ra khỏi quán.

Bấy giờ hán tử họ Đồng mới nới lỏng tay ra, tên đại hán đang bị kềm giữ lảo đảo lui lại phía đồng bạn. Họ Đồng buột lời :

– Khoan đã, các bằng hữu hãy để lại danh hiệu.

Đại hán đứng giữa hơi ngần ngừ một lát rồi cũng miễn cưỡng đáp :

– Chúng huynh đệ Lỗ Trung ngũ hổ.

Hán tử họ Đồng nở nụ cười an nhàn :

– Ta cũng xin lặp lại, ta họ Đồng, tên Thiên Giáp, có thêm một tên tục là Chấn Thiên Thủ. Nếu như các bằng hữu chưa phục, ngày khác cứ đến mà tìm ta!

Hắn thuận tay ném đoạn kiếm gãy trong tay ra phập một tiếng lớn, đoạn kiếm ấy cắm trước mặt đại hán sâu vào đất, hơn nửa phần còn lại liên tục lay động.

Bọn Lỗ Trung ngũ hổ vừa nghe tên hiệu đối phương liền chấn động biến sắc, vội vàng vọt thân ra khỏi trà quán, không màng gì tới đoạn kiếm gãy.

Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp bất giác bật cười chầm chậm chuyển thân nhìn lão chủ nhân họ Tiền :

– Tiền lão ca, đĩnh bạc này có đủ…

Đột nhiên hắn biến sắc hấp tấp nói :

– Tiền lão ca, có thấy nhị gia chúng ta đâu không?

Đúng vậy, trong lúc hắn bận rộn với bọn Lỗ Trung ngũ hổ kia, thư sinh điên nọ dĩ nhiên không biết biến mất đằng nào. Lão chủ họ Tiền giật mình đưa mắt đảo chung quanh kinh ngạc kêu :

– Không có, ta đâu có nhìn thấy Văn Nhân đại hiệp đi từ lúc nào…

Đồng Thiên Giáp vừa cấp tốc vọt ra cửa vừa sợ hãi than :

– Giả như xảy ra chuyện gì cho nhị gia, e rằng đại gia giết ta mất…

Lời chưa dứt thân hắn đã ra ngoài trà quán. Trà quán chỉ còn trơ lại một mình lão chủ họ Tiền đưa mắt nhìn đoạn kiếm gãy cắm nửa thân trong đất, lão phát run…

* * * * *

“Xuân phong lăng hoa tam thiên khách,

Minh nguyệt Dương Châu Đệ Nhất Lâu”.

(Gió xuân đưa tới ba ngàn khách,

Trăng sáng Dương Châu đệ nhất lầu).

Đó là hai câu đối treo hai bên cánh cửa đại môn một tửu lầu ở Dương Châu được dát bằng những chữ vàng, cái tấm biển tên tửu lầu treo trên cao viết năm chữ lớn: Dương Châu Đệ Nhất Lâu. Mới thoạt nhìn tưởng như khẩu khí có phần khoa trương, nhưng sự thực hết sức đúng chứ không nói quá một chút nào, vì cái Dương Châu Đệ Nhất Lâu này kiến trúc hết sức to lớn đường bệ tuyệt mỹ vừa hào hoa xứng đáng với tên gọi Dương Châu Đệ Nhất Lâu.Chẳng những như thế, vị chủ nhân của Dương Châu Đệ Nhất Lâu còn không tiếc tiền của mời toàn những mỹ nữ giai nhân thiện nghệ ca vũ đắt giá nhất của hai miền Nam Bắc về để giúp trợ thêm tửu hứng của các giai khách.

Mỗi tối khi đèn vừa thắp lên Dương Châu Đệ Nhất Lâu sáng rực chẳng kém gì cung điện của bậc vương giả, tiếng ca hát múa may náo động suốt đêm một góc Dương Châu Thành. Thêm vào đó Dương Châu Đệ Nhất Lâu còn đủ cả rượu ngon, gái đẹp, cách chiêu đãi thân thiết nên suốt đêm ngày hào khách lúc nào cũng đông đảo. Thế nhưng Dương Châu Đệ Nhất Lâu lại có một điểm không được hay cho lắm là bàn ghế được phân chia ra nhiều bậc, khách được mời lên lầu có nghe hát xem múa phải là khách trước tiên có nhiều tiền và hình dung phải tuấn nhã hào hoa. Còn nếu ít tiền xin mời ngồi dưới lầu và chỉ được nghe trộm tiếng ca múa từ trên lầu vọng xuống và những bóng mỹ nhân lay động trên vách dọi từ chân cầu thang xuống.

Thực ra nói đi cũng phải nói lại, tiền phải bỏ ra để lên được trên lầu không phải là ít, cao gấp nhiều lần giá tiền cùng một bàn rượu ở dưới lầu. Lúc bấy giờ Dương Châu Đệ Nhất Lâu đang vào giờ đông đúc nhất, người ra kẻ vào vui đùa nhộn nhịp. Tự nhiên một thư sinh điên lảo đảo nghiêng ngửa bước thẳng vào tửu lầu. Mọi người đều vội vã tránh đường cho y vì không những y điên mà cách ăn mặc hết sức rách rưới hôi hám làm ai nấy cũng phải sợ.

Thư sinh điên ngang nhiên tiến vào tửu lâu. Theo lẽ với thân tàn ma dại như y nên kiếm một góc khuất nào dưới lầu mà ngồi là đủ rồi, thế nhưng y không thèm nhìn một ai bước thẳng lên lầu! Bọn tiểu nhị hoảng hốt nhìn thấy y xăm xăm bước lên lầu nhưng không ai dám ngăn cản, mấy tên chỉ đưa mắt nhìn nhau và cuối cùng một tên đành quay vào phi báo cho lão nhân chưởng quỹ. Dù đã cấp tốc phi báo nhưng vẫn chậm mất một bước, thư sinh điên kia đã lên tới lầu trên, y vừa bước hết cầu thang khéo sao lại chạm mặt ngay với một ca kỹ tuyệt đẹp. Thư sinh điên trố mắt bước tới như muốn ôm lấy nàng ca kỹ ấy cười cợt :

– Tiểu nương tử, đừng đi nữa nhé có ta đây mà…

Vừa nói y vừa chụp lấy cánh tay ngọc ngà của nàng. Mỹ nhân hoảng sợ lùi lại thu tay về, mặt hoa biến sắc. Thư sinh điên xông tới cười nham nhở :

– Tiểu nương tử, chớ sợ, sở dĩ ta tiều tụy thế này là vì bị người ta hãm hại, chứ xưa kia ta tuấn tú như tiên đồng ấy.

Y giơ tay chỉ một vòng quanh các thực khách đang ngồi ăn uống cất giọng thật to :

– Tiểu nương tử thèm gì cái bọn túi nặng vàng bạc kia. Trông chúng quý phái nhưng chẳng biết tiền ở đâu lắm thế và cũng chẳng biết trong bụng chúng âm mưu quỷ quái gì đâu…

Câu nói ấy khiến tất cả thực khách đều biến sắc, không ai thèm nhìn y và cũng chẳng ai dám phản ứng với câu nói hỗn láo khiêu khích ấy. Thư sinh điên chưa chịu buông tha, y bước luôn đến cái bàn gần nhất. Bàn ấy có hai trung niên ra dáng thương gia đang ngồi uống rượu, trên bàn rượu thịt khá phong phú nhưng chưa ai động tới đũa.

Thư sinh điên tiến đến sát bàn vươn tay chụp liền một đùi gà luộc, y há mồm ngoạm một miếng lớn nhai chóp chép như chung quanh không có người. Hai trung niên biến sắc đứng dậy, họ cố nén giận gọi to bọn tiểu nhị. Tiểu nhị hấp tấp chạy đến cúi mình xin lỗi lia lịa rồi vội vàng mời hai vị khách sang một bàn khác.

Hai vị khách vừa đi, thư sinh điên đắc ý ngồi luôn xuống bàn ấy, bao nhiêu rượu thịt để sẵn y chén tì tì, đĩa này bốc một miếng, đĩa nọ bốc một miếng, ăn ngồm ngoàm rất khó coi. Thư sinh điên tuy ngồm ngoàm ăn mà vẫn cố nói :

– Sơn hào hải vị, rượu ngon thịt ngọt, bỏ đi không tiếc sao? Lại đây nào, lại đây ba chúng ta cùng say với nhau!

Vừa nói y vừa dốc ngược hũ rượu vào miệng, mặc cho rượu tràn ra cả hai bên mép. Chớp mắt hũ rượu sạch không còn một giọt, y vất hũ rượu xuống đất một cái “bình”, chùi mép định đứng dậy, bỗng cầu thang rung lên, một lão nhân tóc bạc gầy yếu mặc trường bào bước lên, theo sau lưng là hai tên tiểu nhị.

Đó là chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu, lão nhìn thư sinh điên, miễn cưỡng nở một nụ cười thận trọng thăm dò :

– Văn Nhân nhị gia…

Thư sinh điên đảo lộn hai mắt :

– Lão gọi ai là Nhị gia?

Lão chưởng quỹ vội đáp :

– Tự nhiên là gọi ngài…

Thư sinh điên bật cười :

– Hừ! Chẳng hiểu lão có ý gì. Ta không quen biết lão, sao lão lại gọi ta là Nhị gia?

– Nhị gia quên rồi đấy. Lão chính là chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương…

Thư sinh điên ồ một tiếng :

– Phải, phải, phải, té ra lão có hai mắt mà lại ngu si nhận ra “mắt vuông” thôi ư? (chữ Khổng Phương nghĩa đen là “mắt vuông”).

Câu nói ấy khiến toàn bộ thực khách trên lầu bật tiếng cười. Lão chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương đỏ gay mặt, lão đã giận lắm nhưng cố miễn cưỡng nhịn nhục cười gượng :

– Văn Nhân nhị gia!

– Thôi được…

Thư sinh điên tiếp lời :

– Không cần gọi tên ta nữa, để ta đi cho rồi…

Y đứng dậy ngay sau câu ấy.