Tập 2 - Chương 64: Cuối cùng cũng hiểu​

Bí Mật Vượt Thời Gian

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Từ Nam Phương định thần lại, lặng lẽ nhìn Thượng Quân Trừng, nhìn bộ dạng sốt ruột mà lại không thể nổi giận của anh, cô đột nhiên chẳng biết phải nói gì. Trong mắt anh, cô là loại người này sao? Anh cho rằng cô nhìn chằm chằm khối thiên thạch nghĩa là muốn trộm nó thật sao?

“Trong mắt anh, tôi là một kẻ trộm ư?” Nhìn ánh mắt lo lắng và sốt ruột của anh, không hiểu sao, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy đau lòng.

Thượng Quân Trừng nhíu mày: “Cô đừng có cứng đầu nữa, mau nhận lỗi với ông nội đi, ông sẽ không trách cô đâu.” Nói xong, anh còn nhìn lão vương gia, lần đầu tiên anh hạ mình cầu xin: “Ông nội, Nam Phương lắm lúc hồ đồ, ông nể tình cháu, không so đo với cô ấy được không?” Anh lại quay sang phía Tiểu An Nhân, “Tiểu An Nhân, sắp tới cháu sang Thụy Sĩ học tập, cháu đã đặt một chiếc đồng hồ bên đó, khi nào xong cháu sẽ sai người mang đến tặng Tiểu An Nhân…”

Thượng Quân Trừng cầu xin giúp cô, thu dọn tàn cuộc giúp cô, đây là những việc anh chưa từng làm. Từ Nam Phương tự nhủ, mình có nên vui mừng không, có nên cảm động không, có nên hạnh phúc không?

Thế nhưng, cô không thể nào vui vẻ.

Từ Nam Phương liếc nhìn lão vương gia, ngay cả ông cũng ngạc nhiên vì biểu hiện của Thượng Quân Trừng.

Đúng vậy, một người mới tiếp xúc với cô vài ngày như lão vương gia mà cũng cho rằng cô bị oan, thế mà Thượng Quân Trừng – một người đặc biệt đối với cô, lại khăng khăng cho rằng cô là kẻ trộm.

Một khắc trước, cô còn đang mải suy nghĩ về mối liên hệ giữa mình, Thượng Quân Trừng và “Ngôi sao lấp lánh”, thậm chí còn đang tự hỏi có phải điều này chứng tỏ giữa cô và Thượng Quân Trừng là mối duyên phận đã được định sẵn hay không? Nhưng lúc này, bầu không khí bao quanh đang nóng dần đó đã bị câu nói của Thượng Quân Trừng làm nguội lạnh trong nháy mắt.

Thượng Quân Trừng lại đẩy cô một cái: “Mau nói xin lỗi đi!” Anh cuống quýt đến mức hai con mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Từ Nam Phương gạt tay Thượng Quân Trừng, vẻ mặt thất vọng. Thượng Quân Trừng vẫn còn không hiểu cô bị làm sao, tiếp tục cầm lấy tay cô: “Cô muốn thứ gì, tôi cũng mua về cho cô, không phải ư? Cô cần gì phải làm vậy chứ!”

Khẩu khí của anh khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cười chua chát: “Anh nghĩ tôi thèm mấy thứ đồ cỏn con ấy sao?”

Cô quay đầu nói với lão bộc đứng bên cạnh: “Tiểu An Nhân phái người đi lục soát phòng cháu nhưng vẫn còn để sót. Bác đến phòng của cháu, sẽ thấy còn một cái túi xách, phiền bác mang lại đây, đồng thời mời chuyên gia giám định châu báu.”

Giọng điệu cứng rắn của cô khiến lão vương gia có phần không quen.

Khi chuyên gia giám định tới, ông ta đánh giá ba món đồ mà Tiểu An Nhân vu oan cho Từ Nam Phương có tổng giá trị là hai trăm năm mươi nghìn tệ.

Từ Nam Phương bấy giờ mới mở túi xách của mình, lấy ra một chiếc vòng ngọc: “Chiếc vòng ngọc này từ thời Vạn Lịch, do Ngũ Nghi Vũ – thợ thủ công số một ở vùng Tô Hàng chế tạo, đây là di tác của ông ấy. Phiền ông xem xem nó trị giá bao nhiêu tiền?”

Chuyên gia giám định nhận lấy chiếc vòng tay, tỉ mỉ quan sát hồi lâu rồi trầm ngâm nói: “Căn cứ vào tình trạng bảo quản, ít nhất cũng phải được mười triệu tệ.”

Từ Nam Phương nhận lại chiếc vòng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cô lại lấy ra một miếng ngọc bội: “Đây là miếng ngọc bội mà Hán Vũ Đế ban tặng Lý phu nhân, ngọc thuộc loại thượng đẳng, hơn nữa, Lý phi nhân khi tạ thế còn mai táng kèm bên mình, nhiều năm sau mà thi thể không mục nát.” Cô lại đưa cho vị chuyên gia kia, ông ta nhìn rất lâu, ấp úng đáp: “Hình như… hình như là chính phẩm, nếu thật sự là chính phẩm, sợ rằng còn có thể đấu giá được trên tầm mười triệu tệ.”

Từ Nam Phương chẳng buồn bận tâm tới vẻ mặt của lão vương gia và Tiểu An Nhân, cô chỉ nhìn Thượng Quân Trừng, người đàn ông từ lâu đã chiếm giữ trái tim cô nhưng đến tận bây giờ vẫn còn hiểu lầm cô.

“Trong túi này của tôi, thuận tay lấy ra một món đồ cũng đã hơn đứt ba thứ kia. Nếu tôi cần tiền, cũng chẳng cần phải làm cái trò này!”

“Vậy… vậy những thứ này ở đâu ra…” Thượng Quân Trừng kinh ngạc nhìn Từ Nam Phương.

Người con gái này khiến anh mê mẩn, nhưng cũng khiến anh càng ngày càng cảm thấy thần bí.

Từ Nam Phương cảm thấy lòng chua xót: “Nếu anh có ấn tượng, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trên người tôi đã có những vật này rồi…”

Cô không nhìn Thượng Quân Trừng nữa, nếu ngẩng đầu, cô sẽ trông thấy con ngươi của anh co lại kịch liệt, vẻ mặt khó tin của anh đang hướng chằm chằm về phía cô.

Chỉ có điều sau khi trút giận, Từ Nam Phương mới phát hiện, mình đã tự đập vỡ vỏ bọc của mình. Thực ra, Tiểu An Nhân vu oan hoàn toàn không có tác dụng, lão vương gia không tin cô trộm đồ. Nhưng vì Thượng Quân Trừng cho rằng cô là kẻ trộm, cô cảm thấy khó chấp nhận, nên mới mang những món đồ kia ra trước mặt mọi người. Khi đến thành phố T, Diệp Phi Vũ trao trả cho cô những thứ này, cô không muốn bị dị nghị nên không đeo chúng trên người, cuối cùng lại không kiềm chế được mà tự “lạy ông tôi ở bụi này”.

Từ Nam Phương vốn dĩ không cần làm gì cả, nhưng khoảnh khắc ấy cô dường như mất đi lý trí. Cô làm như vậy có thể chưa cần đánh mà Tiểu An Nhân đã phải đổ, nhưng đồng thời cũng khiến lão vương gia nhận ra cô không phải người bình thường, cô còn giàu có ngang ngửa ngôi sao ca nhạc Thượng Quân Trừng.

Khi lão vương gia nhìn cô, cô biết mình không thể tiếp tục lừa dối được nữa, nước mắt lã chã rơi. Nhưng lão vương gia một câu cũng không hỏi, chỉ bảo mọi người đi ra ngoài để ông nghỉ ngơi, có điều, ông căn dặn Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương không đi quá xa. Có lẽ người ta khi gần trăm tuổi đều không nôn nóng như người khác, nhất định phải biết chân tướng ngay lập tức.

Thượng Quân Trừng ra khỏi cửa vẫn không nói lời nào. Từ Nam Phương theo sau anh, bước chân nặng nề. Hai người chỉ cách nhau có nửa bước chân, vì sao cô lại có cảm giác xa xôi đến thế?

Từ Nam Phương chợt thấy ân hận, cô làm như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt cho anh?

Ra khỏi cửa, Từ Nam Phương trông thấy Diệp Phi Vũ đứng dưới tàng cây. Hóa ra anh ta cũng đi cùng Thượng Quân Trừng tới đây và đứng ngoài này chờ. Từ Nam Phương thấy lòng mình chua xót, giữa cô và Diệp Phi Vũ, vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện này.

Trông vẻ mặt của Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng, Diệp Phi Vũ ít nhiều cũng đoán ra được phần nào, anh ta vội vàng đi tới chỗ hai người nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Thượng Quân Trừng hỏi: “Cô là ai?”

Ngay từ đầu anh đã cho rằng Từ Nam Phương tiếp cận mình, tiếp cận nhà họ Hạ là vì tiền, nhưng bây giờ biết cô còn giàu có hơn cả mình, giả thiết kia của anh rõ ràng đã bị bác bỏ. Rốt cuộc Từ Nam Phương là ai?

Từ Nam Phương biết đây chính là lúc ngả bài: “Còn nhớ đêm ở Sơn Tây không? Tôi đã nói với anh, tôi đến từ năm Vạn Lịch thứ Bốn mươi bảy.” Thanh âm của cô như ngôi sao băng xé rách bầu trời đen kịt, để lại một vệt dài trong trái tim Thượng Quân Trừng.

Cả người anh run lên, đôi mắt tựa ánh trăng nhìn chằm chằm vào Từ Nam Phương. Anh nhìn vào mắt cô, rồi nhìn bờ môi cô, anh muốn nói có phải mình đã nghe nhầm hay không nhưng ánh mắt cô đã nói cho anh biết, dù điều này rất khó tin nhưng lại là đáp án thích hợp nhất.

Lần đầu tiên anh gặp cô, cô bị một cơn gió lạ đưa đến phim trường trong bộ trang phục thời cổ đại.

Anh cho rằng cô mắc bệnh tâm thần. Nhưng thực tế đã nói với anh rằng, không phải.

Sau này, anh tưởng cô vì tiền mà tiếp cận mình. Nhưng, sự thực là, cô còn nhiều tiền hơn anh.

Hành vi, cử chỉ khác thường của cô, cô không biết dùng bồn cầu, nhưng lại hiểu nhiều thứ kỳ lạ; cô sợ hãi đến nhảy dựng lên khi nhìn thấy người trong tivi, nhưng gặp đạo tặc lại không chút run sợ…

Kỳ thực, anh nên sớm đoán được, không phải sao?

Thượng Quân Trừng nhớ tới tối hôm ấy, cô tư lự nhìn anh, kể cho anh nghe về thân phận của mình, nhưng anh cười cợt cắt ngang lời cô. Lúc này nghĩ lại, anh cảm thấy thực sự khó chịu, thực sự ân hận vì không chịu nghe cô nói.

Thượng Quân Trừng vươn tay lên vuốt những sợi tóc mái của cô, lúc này, anh không biết phải dùng lời lẽ nào để biểu đạt sự áy náy của mình.

Từ Nam Phương nhìn sâu vào mắt anh, nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi!”

Lời xin lỗi này, chẳng hiểu sao lại khiến cô có cảm giác mình đã chờ đợi nó lâu lắm rồi. Cô khẽ lắc đầu, cảm nhận được sự hổ thẹn xuất phát từ đáy lòng anh, chỉ có điều, sự hổ thẹn này khiến cô rất bối rối. Thực ra, cô chưa từng oán hận anh điều gì, dù sao câu chuyện cô đến từ trăm năm trước giữa cái thời đại người ta không tin vào quỷ thần này, nói ra liệu ai sẽ tin đây?

Ai tin?

Từ Nam Phương bất giác nhìn Diệp Phi Vũ. Chỉ có anh ta chịu tin tưởng mình, vì sao?

Ánh mắt Diệp Phi Vũ lúc này có phần ngây dại, dường như việc Thượng Quân Trừng khẽ vuốt tóc Từ Nam Phương khiến anh mất tự nhiên. Anh và cô nhìn nhau, anh vội vàng thu lại ánh mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tớ ra ngoài kia chờ cậu. Có chuyện thì gọi cho tớ.”

Sau đó, anh lịch sự cúi đầu chào Từ Nam Phương rồi quay đi.

Hệt như trước đây! Diệp Phi Vũ lúc này dường như không hề có bất cứ liên quan gì tới cô. Từ Nam Phương lại càng cảm thấy đáy lòng dâng trào những cảm xúc khó hiểu? Vì sao người thương yêu cô, khiến cô quên hết mọi thứ lại không hiểu cô? Còn người hiểu cô lại luôn tỏ thái độ dửng dưng, hờ hững với cô, lắm khi còn làm như chưa từng quen biết cô?

Khi cô còn chưa nghĩ rõ ràng mọi chuyện thì đã bị Thượng Quân Trừng ôm vào ngực, mùi nước hoa trên người anh vương vấn nơi chóp mũi khiến thế giới trước mắt cô mờ ảo, hỗn độn.

Một lần nữa, cô nói với anh, tên cô là Từ Nam Phương, cha cô là Từ Quang Khải. Nhưng không hiểu sao cứ nói mỗi một từ ra, cô lại nhớ đến đêm trong Định Lăng, khi cô kể cho Diệp Phi Vũ nghe về thân thế của mình. Có những việc chỉ là làm lại một lần, nhưng vì sao cảm giác lại khác nhau đến vậy?

Từ Nam Phương còn chưa kịp nói với Thượng Quân Trừng nguyên nhân mình vào nhà họ Hạ thì đã có người chạy ra bảo lão vương gia muốn cô và anh vào trong nói chuyện.

Cô cho rằng, lão vương gia muốn hỏi về thân thế của mình nhưng không phải. Ông chỉ nói rằng, toàn bộ tài sản nhà họ Hạ sẽ đem đi quyên tặng. Từ Nam Phương nghe xong còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề, nhưng lão vương gia không có vẻ gì là nói đùa. Ông nhìn Từ Nam Phương: “Thật uổng công ta sống đến cái tuổi này, gần đất xa trời rồi mà vẫn không thông suốt. Tiền tài, của cải chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà số một thế giới, cái gì mà công ty xuyên quốc gia, nói cho cùng cũng chỉ là chạy theo danh lợi mà thôi. Đến lúc chết, chẳng những không mang đi được một xu nào, mà còn rước đến bao nhiêu phiền toái cho con cháu.”

Lão vương gia thở dài nhìn Từ Nam Phương, cười khổ.

Rốt cuộc cô cũng hiểu dụng tâm của lão vương gia. Cho dù là tam phu nhân, nhị lão gia, hay là Tiểu An Nhân hôm nay, mọi người ai cũng đều âm mưu đoạt tài sản của ông. Nếu ông chỉ là một người bình thường, có lẽ nhà họ Hạ sẽ không tan rã như vậy.

Ông không quan tâm Từ Nam Phương là ai, không phải là không có nghi ngờ, mà là đối với ông, thân phận của cô cũng như gia tài của ông, dù có quan tâm cũng chẳng để làm gì.

Từ Nam Phương nhìn ông lão gần trăm tuổi, cảm giác bất cứ lúc nào ông cũng có thể quay về với cát bụi. Cô muốn an ủi ông nhưng ông đột nhiên nghiêng đầu, cầm khối thiên thạch bên cạnh lên, nói với cô: “Cảm ơn cháu đã ở bên ta. Ta không có gì để tặng cháu, nếu cháu và Thượng Quân Trừng kết hôn, khối thiên thạch này coi như là quà mừng của ta.” Nói tới đây, trên mặt ông là nụ cười khiên cưỡng.

Từ Nam Phương ngây người, mặt nóng ran. Có lẽ, lão vương gia đã đoán được cô tới đây vì “Ngôi sao lấp lánh”, nhưng ông không vạch trần cô, mà còn tặng cô một món ân tình.

Cô muốn lên tiếng nhưng nhìn vào bàn tay lão vương gia, nhìn vào khối thiên thạch, lại quên mất phải nói gì. Lão vương gia cười với vẻ thấu hiểu, ông bảo cô đi gọi Thượng Quân Trừng vào để ông nói chuyện riêng.

Từ Nam Phương đi ra, trong đầu vang lên những điều lão vương gia vừa nói, ông muốn tặng “Ngôi sao lấp lánh” cho cô coi như quà cưới cô và Thượng Quân Trừng. Những lời này, nghe như di ngôn của lão vương gia lúc lâm chung.

Vừa bước ra khỏi cửa, Từ Nam Phương đã thấy Thượng Quân Trừng rạng rỡ cười với mình.

“Lão vương gia gọi anh vào.” Cô nói với anh.

Nhưng Thượng Quân Trừng không có ý định đi vào, anh tóm tay cô: “Đi, tôi đưa em đi đến một nơi!” Bỗng bao nhiêu mệt mỏi trong cô tan biến.

“Nhưng…” Từ Nam Phương chỉ vào trong phòng.

Thượng Quân Trừng nhéo mũi cô: “Thôi nào, giờ mà vào chỉ sợ không ra ngay được. Đi về rồi vào sau.” Nói xong, anh kéo cô ra khỏi vương phủ.

Từ Nam Phương cứ ngỡ nơi anh muốn đưa mình đi rất gần, mãi đến khi Diệp Phi Vũ lái xe tới sân bay, cô mới ý thức được anh muốn đưa mình rời khỏi thành phố T.

Diệp Phi Vũ đã sai người đặt vé máy bay sẵn. Từ Nam Phương hỏi: “Đi đâu?”

Diệp Phi Vũ cũng không rõ Thượng Quân Trừng muốn làm gì, chỉ biết trả lời Từ Nam Phương: “Thượng Hải.”

Thượng Hải? Từ Nam Phương không hiểu, nơi này là nơi nào cô không rõ, Thượng Quân Trừng đưa cô đi Thượng Hải làm gì?

Thế nhưng Thượng Quân Trừng một mực muốn giữ bí mật nên im lặng không nói.

Từ Nam Phương muốn nói với anh sức khỏe của lão vương gia đã suy yếu, ông dường như muốn để lại di ngôn lúc lâm chung cho anh, nhưng mới nói được vài chữ đã bị Thượng Quân Trừng kéo vào trong.

Cô quay đầu nhìn Diệp Phi Vũ, anh ta vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Thượng Quân Trừng kéo cô đi, trong ánh mắt dường như ẩn chứa những cơn sóng ngầm.

Từ Nam Phương bỗng nhiên bất động. Thượng Quân Trừng đi đằng trước thấy cô khựng lại, cũng quay đầu nhìn, thấy cô và Diệp Phi Vũ nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Từ Nam Phương rút tay khỏi tay Thượng Quân Trừng, đi về phía Diệp Phi Vũ.

Diệp Phi Vũ thấy vậy, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng bị khuấy đảo, cô nói với anh: “Lão vương gia không khỏe, ông muốn nói chuyện với Quân Trừng, anh thay anh ấy về gặp lão vương gia!”

Cô nhìn Diệp Phi Vũ, cho rằng sóng ngầm trong đáy mắt anh ta sẽ cuộn trào mãnh liệt. Cô biết mục đích của Diệp Phi Vũ vì thế mới nói cho anh ta những lời này, anh ta ắt sẽ hiểu ra ý của cô. Lão vương gia sắp qua đời, nếu muốn đánh đổ nhị lão gia thì phải tận dụng thời cơ này.

Thế nhưng, mạch sóng ngầm trong mắt Diệp Phi Vũ không cuộn sóng như Từ Nam Phương tưởng tượng. Anh chỉ hờ hững nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Anh ta hiểu ý tốt của cô, nhưng vì sao không kích động như cô nghĩ? Chẳng lẽ nhị lão gia thân bại danh liệt lại không quan trọng đối với anh ta?

***

Ngay khi máy bay vừa hạ cánh xuống Thượng Hải, Thượng Quân Trừng lập tức kéo Từ Nam Phương vào taxi, nói địa điểm với tài xế.

“Công viên Quang Khải.”

Từ Nam Phương thoáng cái hiểu ra. Chỉ vì một câu của cô, cô nói cha cô là Từ Quang Khải thế là anh đã lập tức tìm những địa điểm có liên quan tới cha cô. Tấm lòng này của Thượng Quân Trừng khiến Từ Nam Phương cảm thấy ấm áp, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ lớn: “Công viên Quang Khải”, lòng cô lại đau xót.

Thượng Quân Trừng không biết, anh càng tốt với cô, cô càng thống khổ, anh đưa cô tới đây, nhưng anh không biết cô sẽ vì cha mình mà rời bỏ anh.

Thượng Quân Trừng không đội mũ lưỡi trai, cũng không đeo kính râm nên rất nhanh chóng đã bị mọi người trong công viên nhận ra. Huống hồ tin đồn về Thượng Quân Trừng đã lan tràn, trở thành chủ đề nóng hổi trên tất cả các báo, tiếng tăm nổi như cồn, ngay cả những người trước kia không biết anh thì bây giờ cũng đã biết. Thượng Quân Trừng đột nhiên xuất hiện ở công viên Quang Khải, một người trông thấy liền la toáng lên, những người khác nghe thấy lập tức chạy đến, thấy anh lúc này lại đi cùng nữ chính trong tin đồn nên thoáng cái bọn họ đều bủa vây lấy Thượng Quân Trừng.

Đám người ồ ạt xông đến như thủy triều, Thượng Quân Trừng ôm Từ Nam Phương vào ngực, liên tục nói: “Phiền mọi người tránh ra!”

Thế nhưng, đám người hệt như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, mỗi người một câu: “Oa, Quân Trừng, bạn gái của anh đấy ư?”

“Đi chơi công viên cùng bạn gái?”

“Danny, ký cho em! Chụp ảnh với em!”

Từ Nam Phương cảm thấy khó thở. Thượng Quân Trừng muốn đưa cô tới đây, nhưng lại không lường trước được sự viêc, vừa mới bước chân đến cổng đã bị người ta vây lấy, xê dịch chân đã khó chứ chưa nói gì đến vào trong xem.

“Mọi người chèn bẹp bạn gái tôi rồi.” Anh bực bội hét lên khiến cho mấy cô gái đứng đằng trước giật nảy mình.

Thế nhưng, khuôn mặt giận dữ của anh, lời quát tháo của anh, Từ Nam Phương nghe lại thấy thật êm tai.