Chương 934: Phản ứng của Đỗ Khắc

Bất Bại Chiến Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 934 : Phản ứng của Đỗ Khắc

Khi Cát Trạch Phù Chính nhìn thấy Đỗ Khắc thì rất vui mừng. Người có tên như cây có bóng. Đỗ Khắc thân là Tội vực đệ nhất nhân, danh vọng của hắn rất cao ở trong lòng mọi người Tội vực. Hơn nữa chỉ có mỗi Đỗ Khắc phi hành được trên bầu trời, quả không là Tội vực đệ nhất nhân.

Tội vực đệ nhất nhân lúc này lại ngơ ngác há hốc mồm, thừ người ra mà nhìn bão táp trên bầu trời Bạch Tuyết thành.

Hơn nửa ngày, hắn chỉ quay cổ để từng đốt xương kêu rắc rắc, đám người Cát Trạch lo lắng không biết cái cổ của Đỗ Khắc liệu có gãy luôn hay không.

“Đại nhân ở trong hả?” Thần sắc hắn ngây ngốc nhìn Cát Trạch, ngón tay rụt rè chỉ về phía bão táp.

Qủa không hổ là Tội vực đệ nhất nhân a, nhãn lực thật lợi hại! Cát Trạch gật gù: “Vâng, đại nhân đã đi vào trong đó chừng mấy ngày rồi. Còn cả đám người A Tín với Tiểu Nhiên.”

Đi vào mấy ngày rồi …

Đỗ Khắc ngẩng mặt lên nhìn dòng lũ Thánh Viên chuyển động trên bầu trời, khóe miệng hắn co rúm. Nghĩ đến hỏa trụ Thánh điện vừa nhìn thấy hồi nãy, hắn còn cảm thấy tình cảnh đó đã đủ chấn động lòng người rồi, cái hiệu suất đó đủ kinh khủng rồi. Hiện tại thì hắn chỉ muốn nói, tiểu Đỗ ta là người nhà quê chưa từng va chạm xã hội.

Cơn lốc kia có thể bằng với miệng núi lửa lớn nhất hắn từng gặp. Từng dòng lũ hoàng kim chảy đầy trời khiến hắn cảm giác như hồng thủy vỡ đê chảy ngược dòng.

Được rồi, cho dù nhìn thấy tình cảnh đồ sộ tới mức làm hắn hay hết cả hồn, hắn cũng không hề lo lắng. Điểm chết người là kẻ tạo ra động tĩnh cỡ này lại là Đường Thiên đại nhân à ? Lúc trước Đỗ Khắc lo lắng về đám người Đại Trưởng Lão, hiện giờ lại không hề có một tí cảm giác nào. Dù là ai khi nhìn thấy một cơn bão táp che khuất hơn nữa bầu trời thì thần kinh sẽ trở nên thô ráp.

“A Tín và Tiểu Nhiên là ai?” Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Khắc bèn hỏi. Hai cái tên này có chút xa lạ, là người mới tới à ?

Thần trang binh đoàn đều phi thường cung kính đối với Đỗ Khắc, Phù Chính Chi nghiêm trang trả lời: “A Tín và Tiểu Nhiên đều là hồn tướng, bọn họ là thuộc cấp của Thiên Huệ tiểu thư. Thiên Huệ tiểu thư là vị hôn thê của đại nhân.”

“Hồn tướng ? Chúng ta cũng có hồn tướng? Bọn họ đều là hồn tướng?” Đỗ Khắc nhất thời kích động. Lẽ nào đại nhân cũng có chủ ý về phía Thánh Điện? Nham hiểm ! Thực sự quá nham hiểm quá! Thực sự làm người ta yêu thích nha. Chậc chậc, trước đây ta quang minh lỗi lạc cỡ nào a, đều là theo đại nhân học cái xấu.

Nhờ vậy mà có thể có thêm hai tên cao thủ, không tồi không tồi.

Tâm tình Đỗ Khắc không tệ. Mười bốn cỗ khí tức hung hãn vừa rồi đả kích hắn khá là mạnh.

Phù Chính Chi lại kính cẩn đáp: “Vâng, bọn họ đều là hồn tướng. Còn cả binh lính của bọn họ, tất cả đều là hồn tướng. Tổng cộng 120 tên.”

“Một…Một trăm hai mươi tên? Hồn… Hồn tướng?” Đỗ Khắc cảm giác đầu óc choáng váng, lắp ba lắp bắp hỏi.

120 tên hồn tướng… Hắn cuối cùng cũng đã rõ tại sao thể tích bão táp lại khổng lồ như vậy. Tại sao tốc độ nuốt lấy Thánh Viên lại đáng sợ như vậy.

Trong đó có hơn một trăm tên hồn tướng a!

Lão gia hỏa Thánh điện bên trong hỏa trụ không biết có bị dọa tới phát khóc không nhỉ ?

“Đúng thế.” Phù Chính Chi liếc mắt nhìn Đỗ Khắc, trong lòng âm thầm sốt ruột thay Đỗ Khắc đại nhân. Đỗ Khắc đại nhận sao chỉ quan tâm hồn tướng mà không nắm được trọng điểm nhỉ? Hắn không nhịn được thầm nhắc khéo: “Bọn họ đều là thuộc cấp Thiên Huệ tiểu thư. Thiên Huệ tiểu thư là vị hôn thê của đại nhân.”

Bốn chữ “Thiên Huệ tiểu thư” hắn đã cố ý nhấn mạnh, vẫn quá trẻ tuổi a, vừa nhìn là biết là loại ít trải sự đời ! Chú nhóc, ngươi có biết là ngươi đã đắc tội người nguy hiểm nhất không? Ngươi đắc tội Đường Thiên đại nhân, đại nhân cùng lắm là đánh ngươi một trận. Thế nhưng ngươi lại đắc tội bà chủ, haha, đến khi ngươi chết ngươi còn không biết bị ai đào hố chôn đấy.

Vị hôn thê của Đại nhân….

Đỗ Khắc trợn tròn mắt, cảm giác như rơi từ trên trời rơi xuống.

“Ta nói cô nương nhà ai lại xinh đẹp như vậy, có khí chất như vậy, hóa ra là bà chủ a! Ông chủ thật là có phúc khí, nhìn đi, lời lớn rồi! Chúng ta cũng có phúc khí, có bà chủ lãnh đạo chúng ta nhất định sẽ khỏi phải đi đường vòng, nhất định đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đem hết thảy những kẻ cản trước mặt chúng ta đốt thành tro. Tiểu Đỗ ta vừa thấy bà chủ liền cảm thấy vô cùng thân thiết….”

Đỗ Khắc biểu hiện nhiệt tình cứ như tìm lại được người thân thất lạc nhiều năm.

Phù Chính Chi vừa nãy còn cười nhạo Đỗ Khắc kinh nghiệm không đủ sau khi nghe xong lời này thì phải há cả mỏ. Không chỉ hắn, ngay cả Cát Trạch đứng bên cạnh vốn vô cùng tôn kính thì giờ đây mặt mũi cứng đờ.

Tiểu Đỗ….

Nhìn một hán tử trung niên mà luôn miệng xưng “Tiểu Đỗ ta”, Cát Trạch với Phù Chính Chi cảm thấy vô cùng mắc ói, da gà nổi hết cả lên.

Làm ơn, ngươi là Tội vực đệ nhất nhân đó ….

Thiên Huệ thì lại khác bị Đỗ Khắc gọi một tiếng “Bà chủ” mặt mày liền đỏ bùng.

Nhóm người Tang Đức Lạp(Sandra) thở hồng hộc chạy tới vừa vặn thấy cảnh này. Tang Đức Lạp(Sandra) đứng đối diện với mấy người Hỏa Lưu Thương nên đã hiểu được ý tứ trong ánh mắt của đối phương. Bọn họ vừa nãy tận mắt phong độ Đỗ Khắc như thế nào, đối mặt Đại trưởng lão cũng không rơi xuống hạ phong. Tuyệt thế cường giả như vậy mà ở trước mặt Thiên Huệ tiểu thư lại vô cùng cung kính, thậm chí có chút nịnh nọt. Chậc, lai lịch của ông chủ với bà chủ sâu không lường được!

Lẽ nào ông chủ với bà chủ đến từ Tội vục ? Nếu không thì sao đến cả Tội vực cường giả cũng ra sức vì bọn họ?

“Đừng nghĩ nhiều. Những việc này không phải thứ chúng ta nên nghĩ tới.” Mạc Diệu Cốc bỗng nhiên lên tiếng.

Những người khác im lặng. Nghĩ lại cùng đúng, những việc vậy không phải bọn họ có thể nghĩ. Bất luận lai lịch đại nhân ra sao, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác. Thánh Điện mất hết nhân tính đã trở thành công địch toàn bộ Quang Minh châu. Một khi Thánh Điện nắm quyền trở lại, tình cảnh đó đủ khiến người to gan nhất cũng phải rét run.

Ở trong mắt đám người Tang Đức Lạp(Sandra) , ai trở thành chủ nhân Quang Minh châu đều tốt hơn Thánh Điện. Chưa kể việc đấy còn liên quan tới sống chết của bọn họ.

Hiện tại biết dưới trướng đại nhân có cường giả lợi hại như vậy, tinh thần của bọn họ cũng đại chấn, hi vọng gia tăng mấy phần.

bên trong hỏa trụ ở giữa thánh điện, Đại trưởng lão chậm rãi mở mắt.

Lão cúi đầu nhìn bàn tay mình, bàn tay nguyên bản nửa trong suốt thì bây giờ trừ việc hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt thì không khác gì tay người bình thường, ngay cả cảm giác ấm áp của máu thịt cũng y chang. Cả thân thể lão đều như vậy, hoàn toàn ngưng tụ thành một vật đang sống.

Thánh Viêm cũng thế, Hồn Tướng cũng vậy, đều là hư hóa đồ vật. Thế nhưng khi hai thứ kết hợp, đồng thời phát triển tới mức tận cùng liền phản hư nhập thực. Thân thể của lão không phải hư huyễn mà là tồn tại chân thực.Bộ thân thể này hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, khiến lão có thêm mấy phần uy nghiêm và thần thánh. Trong lúc vung tay nhấc chân, cơ thể dâng trào luồng sức mạnh rộng lớn như đại dương bao la.

Thời khắc này, lão cảm giác mình chính là thần.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt lão lại âm trầm, lão nghĩ tới tên dư nghiệt Tội vực kia, thực lực của đối phương đủ để lão cảm thấy giật mình. Nếu không phải lão đã hoàn toàn lột xác, thực lực của lão không phải đối thủ của người nọ. Đại trưởng lão có thể cảm thấy thứ đối phương tu luyện chính là pháp tắc, đạt tới cảnh giới sâu tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Đại trưởng lão có lý do để giật mình. Cường giả đạt tới cảnh giới pháp tắc tối cao, chạm tới pháp tắc lĩnh vực từ trước tới nay đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Bất luận là loại sức mạnh nào chỉ cần tu luyện tới cực hạn đều phi thường mạnh mẽ, huống chi còn là pháp tắc.

Đối phương là kẻ địch chứ không phải bạn. Tội vực và Thánh Điện không hề tồn tại khả năng hòa giải.

Lão vốn dự định tập kích Bạch Tuyết thành. Thế nhưng hiện tại khi hồn tướng chưa hoàn thành việc lột xác, lão không dự định mạo hiểm. Lão có thể cảm nhận được Bạch Tuyết thành đang thai nghén vật gì đó, đang có lượng lớn Thánh Viêm chảy cuồn cuộn về phía Bạch Tuyết thành. Lão tuyệt không ngờ lại có người có thể hấp thu Thánh Viêm. Người bình thường đúng ra không thể hiểu bí mật của Thánh Viêm, thế nhưng kẻ vừa rồi không chỉ xem hiểu, mà còn tự mình mô phỏng ra.

Nhưng nhìn ra thì đã sao? Chỗ Tội vực kia không có hồn tướng.

Nghĩ tới đây, Đại trưởng lão nở nụ cười mỉm. Kế hoạch của lão một bước nối tiếp một bước, há có thể dễ dàng phá giải như vậy ?

Đại trưởng lão tính toán cẩn thận lại lần nữa. Đỗ Khắc đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng lão nảy sinh một tia bất an. Tuy một tia bất an này chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng lão vẫn quyết tăng cường cho mình một ít thẻ đánh bạc.

Tuy rằng đối phương bước vào pháp tức lĩnh vực thế nhưng hiện giờ Thánh châu vẫn là sân nhà của lão. Hơn năm trăm cây Trụ phán xử như năm trăm cây đinh đóng vào mỗi một góc của Thánh Châu giúp lão nắm bắt cục diện vô cùng vững vàng.

Nếu muốn trong tay có thêm nhiều thẻ đánh bạc thì đành phải tiện nghi cho những tên kia. Đại trưởng lão liếc nhìn Thánh Viêm trên bầu trời, miệng hiện lên một nụ cười gằn.

Nếu nói liên minh gia tộc thương vong nặng nề thì những danh môn mới phát lại kêu than vang khắp thiên địa. Binh đoàn trong tay bọn họ còn lâu mới có thể được như liên minh gia tộc huấn luyện nghiêm chỉnh, lực liên kết cũng vô cùng yếu ớt.

Đối mặt Thánh Viêm liền tử vong nặng nề.

Đến bây giờ, số người sống chỉ còn lại không tới bốn phần mười. Liên minh gia tộc thương vong ba phần mười, mỗi nhà có thể miễn cưỡng duy trì biên chế. Những danh môn mới nổi thì tử vong tới sáu phần mười, tất cả các gia tộc đều vô cùng hỗn loạn.

Những người sống sót nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt vô hồn, thần sắc bọn họ đều xám xịt, chẳng còn cảm giác.

Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện. Lão phi hành ở bầu trời trên cao, toàn thân tỏa ra kim quang khiến không ai có thể nhìn thắng. Uy thế khủng bố bao phủ khắp đại địa, lão không khác gì thần linh khiến người ta muốn cúng bái.

Đám người phía dưới vốn đã tan vỡ, lúc này liền dồn dập quỳ xuống xin tha. Bọn họ hướng về Đại trưởng lão trên không cầu xin, khóc lóc vang trời.

Giọng nói uy nghiêm của Đại trưởng lão tựa như được truyền ra từ trong Thái Dương chói lóa, vang vọng khắp thiên địa.

“Các ngươi có tội! Các ngươi không đủ thành kính mà chịu đựng Thánh Điện thử thách. Quang minh có mặt khắp nơi các ngươi há có thế không biết. Đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho các ngươi. Nhưng các ngươi chung quy là con dân của Thánh Điện, Thánh Điện quyết định cho các ngươi một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời.”

Đám người sớm đã sụp đổ phía dưới mừng đến phát khóc.

“Nhớ cho kỹ, ai cũng chỉ có một cơ hội.”

Đại trưởng lão quát lớn, làm lỗ tai người nào người nấy đều rung lên ong ong. Thế nhưng lúc này mọi người đều không suy nghĩ được tới chuyện khác.

Đại trưởng lão vung tay lên, từng cái Trụ phán xử ở gần đó phát ra một đoàn lửa màu vàng, chúng bay tới trước mắt Đại trưởng lão sau đó rơi xuống đất hóa thành từng cái cảnh cửa ánh sáng.

“Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Chỉ có vượt qua cửa Sám Hối này, các ngươi mới có thể được cứu rỗi.”

Đại trưởng lão vừa dứt lời, những người may mắn sống sót ở phía dưới điên cuồng chạy tới những cửa Sám Hối kia.

Trong ánh kim quang chói mắt, Đại trưởng lão nở nụ cười lãnh khốc.