Chương 34: Dù chết cũng phải thắng lợi!​

Bất Bại Chiến Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Những trận đấu loại hàng năm chẳng có ai quan tâm cả, thế mà ngay ngày đầu tiên vòng đấu loại năm nay thật là những trận so đấu căng thẳng.

Vai chính trong các trận so đấu mở màn tại Tinh Phong thành là siêu cấp lưu ban sinh Đường Thiên thanh danh hiển hách.

Rất nhiều người khi nghe thấy tin tức này đều cho rằng lỗ tai của mình nghe nhầm. Nhưng những người đến xem tận mắt trận đấu này cứ hào hứng kể về những người đến xem. Đội hình dự khán trận này thật siêu cấp hào hoa, mỗi một cái tên đều khiến người ta kinh ngạc, thán phục.

Ai trong số những người ngồi trên khán đài cũng đủ để tổ chức một trận đấu cực kỳ chất lượng, trận đối kháng có trình độ cực cao.

Tam đại danh giáo chẳng sót cái tên nào.

Mà Đường Thiên dùng “Thiểm Quyền” phá giải “Côn pháp Loạn Phi Phong” của đối phương càng làm xôn xao rầm rĩ. Người tu luyện “Côn pháp Loạn Phi Phong” không nhiều, loại côn pháp này khó luyện ai cũng biết. Còn người tu tập “Thiểm Quyền” lại nhiều vô số kể.

Mỗi một vị đệ tử tu luyện “Thiểm Quyền” khi nghe thấy kết quả đều không thể tin được tai mình. Nhưng truyền ngôn lớp lớp như thế làm họ tin tưởng, hóa ra “Thiểm Quyền” đúng thật có thể phá giải “Côn pháp Loạn Phi Phong” . Tinh thần những vị tu luyện “Thiểm Quyền” không ai không phấn chấn tinh thần. Họ túm năm tụm ba diễn lại kỹ xảo của Đường Thiên.

Đây chính là đại bí mật a!

Nhưng mặc cho bọn họ vắt hết trí não vẫn không thể làm được kết quả như vậy.

“Thiểm Quyền” chỉ là vũ kỹ nhị giai, mà “Côn pháp Loạn Phi Phong” lại là côn pháp tam giai, dù đẳng cấp chỉ chênh lệch một giai nhưng đó là khoảng cách cực lớn căn bản không thể vượt qua.

Mọi người lại hoài nghi, liệu Đường Thiên có phải dùng “Thiểm Quyền” hay là dùng vũ kỹ tam giai cùng loại với “Thiểm Quyền”.

Đến tận khi những gì mà vài vị đại lão to nhỏ trên khán đài lưu truyền rộng rãi thì mọi người mới kinh hoảng đại ngộ.

Vũ kỹ cơ sở!

Đường Thiên có thể dùng “Thiểm Quyền” nhị giai phá tan “Côn pháp Loạn Phi Phong” tam giai cũng là bởi vì hắn có vũ kỹ cơ bản hoàn mỹ. Mà Tư Mã Hương Sơn công khai tuyên bố tại Thiên Tinh học viện là vũ kỹ nền tảng của Đường Thiên đã đạt tới mức độ hoàn mỹ, kỹ xảo phát lực của cơ bắp không có một ai tại Tinh Phong thành đạt tới.

Lúc này mọi người mới đột nhiên nhớ lại, Đường Thiên tu luyện mất năm năm tại vũ kỹ cơ sở thì mọi ngươi lập tức im lặng.

Năm năm tu luyện vũ kỹ cơ sở mới có thể làm được tới mức này. Mọi người mới bừng tỉnh. Họ không biết nên bắt chước chước hay không. Tốn mất năm năm, đổi lại là “Thiểm Quyền” nhị phá giải “Côn pháp Loạn Phi Phong” tam giai, như thế thì có ý nghĩa gì? Với thời gian năm năm, chỉ cần thiên phú không phải là quá kém đều có thể tu luyện vũ kỹ tam giai.

Mọi người đều lắc đầu quầy quậy, kiểu tu luyện thế này thì không thể bắt chước. Vốn là mọi người cho là có một bí mật gì đó nhưng giờ lại thấy chẳng phải là bí mật gì cả, hết thảy đều là những gì họ được học từ những ngày nhập học đầu tiên, đều là những thứ mà thầy giáo đã từng dạy.

Thế nhưng suy đoán này làm cho tinh thần các học viên mới nhập học rung lên. Bọn họ đều phấn khởi, cố gắng luyện tập vũ kỹ cơ sở. Vốn là chẳng ai cho là nó có nhiều lợi ích.

“Nếu vẫn là đồng niên với Đường Thiên là tốt rồi!”

“Đều là tại cái tên Chu Bằng đần độn!”

Tập thể học viên ban kiếm thuật hoài niệm Đường Thiên.

Đường Thiên lại trở thành chủ đền của mọi người nhưng lần đầu tiên hắn không còn là đối tượng bị đem ra trêu đùa. Việc được các đại lão để ý đủ để thuyết minh hết thảy. Vòng đấu loại nhiều như thế mà chỉ có hai người được quan tâm. Một là Đường Thiên, một người khác là A Mạc Lí. Lương Thu xuất hiện trên khán đài trận đấu của A Mạc Lí làm mọi người cho rằng đó là huynh trưởng năm xưa quan tâm đến đàn em. A Mạc Lí thân là cao thủ trong nhóm bảy người mạnh nhất học viện Mãnh thú nên không ai nghi ngờ thực lực của hắn. Trong mắt mọi người hắn cũng là một tuyển thủ hạt giống.

Chỉ có Đường Thiên.

Giống như một con ngựa ô, xuất hiện ngang trời, đến hiện tại mọi người còn chưa hiểu vì sao hắn lại được các vị lão đại đặt trong tầm quan sát.

Nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa thì sự quan tâm đối với Đường Thiên đột nhiên vùn vụt tăng mạnh như gió lốc. Mọi người vốn cho là đấu loại không đáng quan tâm thì đột nhiên xuất hiện một chú ngựa ô nên tự nhiên đốt cháy lòng nhiệt huyết của mọi người. Bởi vậy, lịch thi đấu của Đường Thiên đã bị mọi người nắm rõ trong tay.

Võ hội thấy thế nên sắp xếp lại địa điểm thi đấu. Đấu trường có trận Đường Thiên được đổi sang đại hội trường để tránh xuất hiện tình trạng khán đài chật kín người đến một giọt nước cũng không lọt vào được như trận trước. Đãi ngộ như thế chỉ xuất hiện hiên ở những trận thi đấu chính thức.

Quyết định này khi tuyên bố được mọi người nhiệt liệt quan tâm.

Trận thi đấu thứ hai của Đường Thiên được cử hành sau hai ngày nữa nhưng những cuộc đánh cược trận đó đã bắt đầu được giao dịch rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※※※※※※※※※※※※※

Choang!

Chén trà nện mạnh xuống nền đất vỡ tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe.

Trong phòng hiệu trưởng học viện An Đức vang lên tiếng gầm gừ của vị hiệu trưởng, nhượng từ hiệu trưởng bên ngoài kinh qua đích đệ tử, một trận hãi hùng khiếp vía.

“Đường Thiên! Cái tên khốn khiếp này!

“Ta muốn làm cho hắn chết không có chỗ chôn!”

. . .

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※※※※※※※※※※※※※

Khuôn mặt Chu Bằng không có biểu hiện cảm xúc gì. Lúc này y trở nên hoàn toàn khác trước. Làn da trắng bốp được đổi thành ngăm đen, nguyên bản hoàn khố sưng vù đích bọt nước nhãn, hiện nay giống như độc xà đích tam giác nhãn, tinh quang tứ xạ, âm lãnh mà sắc bén.

“Ta cuối cùng đã biết, cảm giác có được lực lượng mỹ diệu đến thế nào, so giấy say kim mê càng nhượng người say đắm a.”

Y cúi đầu ngắm nghía bàn tay mình, bàn tay vốn trắng nõn khi xưa đã đầy những vết chai sạn. Y lẩm bẩm đầy cảm khái nhưng cũng đầy tán thán: “Thật là một tác phẩm nghệ thuật thật hoàn mỹ a!”

“Thiếu gia, đại tộc lão thỉnh ngài tiến vào.” Bộc nhân kính cẩn báo.

Chu Bằng thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên vẻ cười cợt, dường như là trào phúng, lại dường như là khinh miệt. Nụ cười lóe lên rồi biến mất, y nhẹ nhàng sửa lại cổ áo, đĩnh đạc bước đi ra hội trường.

Tất cả cao tầng Chu gia đã tề tụ sẵn ở đó. Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn kỹ Chu Bằng. Y nhịp bước thong dong, thần sắc trấn định, hưởng thụ những ánh mắt này.

Cảm giác thật tuyệt vời a!

Hắn có thể cảm nhận sự hâm mộ, đố kị, chấn kinh và không thể tin được trong ánh mắt mọi người. Nụ cười tươi lặng lẽ nở trên môi y.

Đại tộc lão ho nhẹ một tiếng phá tan sự im lặng. Cặp mắt đục ngầu nhìn khắp người Chu Bằng rồi trầm giọng bảo: “Tốt lắm! Ít ra thế mới là bộ dáng gia chủ Chu gia chúng ta! Dù trước kia ta có thành kiến gì đối với ngươi nhưng bây giờ, ta thừa nhận ngươi là người kế thừa Chu gia.”

Trong mắt gia chủ Chu gia tràn đầy nỗi niềm mừng rỡ như điên. Lão vui mừng ngắm nghía Chu Bằng.

Đại sảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm đại tộc lão vang vọng.

“Ngươi có thiên phú khiến người khác thèm muốn, ngươi đã thoát thai hoán cốt, tuy nhiên ta biết ta không thể nhìn thấy ngày đó, nhưng ta vẫn có hy vọng, Chu gia phát dương quang đại trong tay ngươi.”

Chu Bằng khẽ khom người những vẫn có hơi ngạo nghễ: “Không sai, đương nhiên Chu gia sẽ phát dương quang đại.”

“Võ hội lần này là một cơ hội tốt để Chu gia chúng ta quật khởi một lần nữa!” Đại tộc lão ngạo nghễ hô: “Để cho cái gì Tư Mã Hương Sơn trở thành hòn đá nâng bước chân Chu gia chúng ta!”

Chu Bằng tự tin, ung dung mỉm cười, bàn tay trong áo bỗng nhiên nắm chặt lại.

Còn có một tên nữa — Đường Thiên!

Ta muốn ngươi chết một cách quang minh chính đại trước mặt mọi người!

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※※※※※※※※※※※※※

Đường Thiên tiếp tục vùi đầu tu luyện, mồ hôi như mưa đổ xuống. Hắn không bị ảnh hưởng của vòng đấu loại chút nào, cũng không chuẩn bị cho trận đấu loại thứ hai. Tu luyện của hắn vẫn như thường lện,không bị ảnh hưởng chút nào.

A Mạc Lí cũng liều mạng tu luyện. Y thật không ngờ, Lương Thu đại ca thế mà đích thân đến xem trận thi đấu đó. Lương Thu đại ca là thần tượng của y, cũng là người hắn lập chí muốn đánh bại. Vừa nghĩ tới thân ảnh quen thuộc ở trên khán đài, toàn thân A Mạc Lí như tràn đầy sức mạnh dùng mãi không hết.

Chỉ có Ngụy lão đầu vẫn cứ thảnh thơi như thể chẳng có chuyện gì liên quan đến mình.

Trong lúc hai người ngồi bệt trên mặt đất nghỉ ngơi, mặc cho mồ hôi rơi xuống.

“Khẩu khí của ngươi thật lớn, dám nói chuyện kiểu thế đối với Tư Mã Hương Sơn.” A Mạc Lí thở hổn hển nói.

Đường Thiên cũng thở hổn hển, vẻ mặt buồn bực: “Vì sao lại không dám a?”

“Hắn chính là cao thủ đệ nhất học viện Tinh Phong thành đấy!” A Mạc Lí giải thích.

Đường Thiên đột nhiên nghiêng đầu: ” Đó mới phải nói, đánh bại hắn chẳng phải là người lợi hại nhất trong các học viện ở Tinh Phong thành sao?”

“Không sai!” A Mạc Lí gật đầu.

Đường Thiên hoảng nhiên đại ngộ: “Khó trách Thiên Huệ luôn muốn đánh hắn, hóa ra là đánh được hắn là cầm chắc cái chỗ đệ nhất a!”

A Mạc Lí: “. . .”

Đường Thiên hiếu kỳ địa hỏi: “Ruồi trâu, mục tiêu của ngươi lần này là cái gì?”

A Mạc Lí trầm mặc một khoảnh khắc, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Mục tiêu của ta là được gặp Lương Thu đại ca, sau đó đánh bại hắn!”

“Ruồi trâu, ngươi nhất định phải thắng lợi đấy nhé!” Đường Thiên lớn tiếng nói, hắn rất nghiêm túc.

“Ta không biết. . .” A Mạc Lí có chút ngập ngừng.

“Cái gì gọi là không biết?” Đường Thiên trợn trừng cặp mắt, hét lớn: “Ngươi nhất định phải thắng lợi! Nhất định phải thắng lợi! Không có cái gì mà phải sợ hãi! Đừng có nghĩ linh tinh đến việc thua với bản thân mình! Thắng lợi! Chỉ cần thắng lợi! Ngươi trả là sự khổ cực, trước nay so với ai cũng không ít hơn! Không lí nào lại không thắng lợi, có câu chỉ cần tận lực thì sẽ không hối hận. Nói vậy là gạt người, người nói lời này căn bản là chưa từng sử dụng hết tâm sức của mình! Đổ mồ hôi nhiều như thế, chịu nhiều khổ cực như thế là vì cái gì? Là vì đến thời điểm chiến đấu lại rút lui sao? Vì nói với chính mình là kỳ thực đã tận lực sau đó thản nhiên chấp nhận thất bại sao? Tất cả đều là lấy cớ thôi! Đều là ngụy biện thôi! Chỉ có thắng lợi mới có thể nói với cái thế giới này là ngươi đã xuất hiện trên đời!”

A Mạc Lí bị Đường Thiên nói cho đến mặt sưng trán bóng.

“Ruồi trâu!” Đường Thiên nhìn thẳng A Mạc Lí.

A Mạc Lí xấu hổ, y ngẩng đầu lên.

Đường Thiên nắm chặt bàn tay, khuôn mặt A Mạc Lí đỏ bừng, từng chữ từng chữ như gầm gừ từ sâu trong cổ họng ra: “Dù có chết cũng phải thắng lợi!”

Dù có chết cũng phải thắng lợi. . .

A Mạc Lí não đại ông địa một cái, hắn hai mắt phát trực, thì thào địa niệm lên.

“Dù có chết cũng phải thắng lợi. . .”

Ngụy lão đầu đang nhởn nhơ cách đó không xa bỗng cứng đờ người. Ánh mắt mờ đục đột nhiên trở nên thâm sâu. Tinh thần lão hốt hoảng như thể là tiếng hò reo chém giết vọng vào lỗ tai.

Dù có chết cũng phải thắng lợi!

Ngụy lão đầu đột nhiên vô thanh vô tức khẽ cười, tròng mắt của lão tràn đầy mong đợi.

Có lẽ, hai thằng này sau này thật sự trở thành nhân vật không lường được cũng nên.