Chương 459: Trù Thần Đại Tái

Băng Hỏa Ma Trù

Đăng vào: 2 năm trước

.

Niệm Băng đi đầu, theo sau là tiền nhiệm Tể tướng của Áo Lan đế quốc, tên giả là Nặc Nhĩ, chính là Trí Tuệ chi nữ Lạc Nhu. Tiếp sau là Phượng Nữ, Lam Thần, Long Linh, Sinh Mạng chi thần Tạp Áo, Tử Vong chi thần Thiên Hương, cùng với Miêu Miêu và Mộc Tinh. Bát nữ vừa mới tụ tập toàn bộ một năm trước, nhưng cũng đã khiến cho Niệm Băng không ít khó xử. Hắn vốn chỉ có ba vị thê tử, nhưng Tạp Áo và Thiên Hương đã đến, nên không thể không cho con số này từ ba biến thành năm. Ngay cả Niệm Băng cũng không biết Tạp Áo và Thiên Hương đã nói gì với ba vị thê tử của mình mà Phượng Nữ, Lam Thần và Long Linh chẳng những đồng ý cho các nàng gia nhập, hơn nữa bây giờ Tạp Áo và Thiên Hương gần như đã trở thành người đứng đầu chúng nữ. Mà giờ đây, đường đường là Tâm Tình chi thần Niệm Băng của chúng ta, chính là đầu bếp đáng thương nhất của cả nhà. Mỗi ngày, công việc nặng nhất của hắn chính là hoàn thành ba bữa cơm để cho các vị thê tử của mình thưởng thức.

Miêu Miêu vẫn đi theo Niệm Băng, bộ tộc bạch nhân đã bị hủy diệt, nàng căn bản là không còn nơi nào khác để đi. Niệm Băng không muốn cho nàng lưu lãng, mặc dù thực lực của nàng bây giờ đã đạt tới trình độ khiến người ta chỉ nghe nói cũng sợ hãi, nhưng trong lòng Niệm Băng, nàng vẫn luôn là tiểu muội muội như cũ. Lại thêm Lạc Nhu và Mộc Tinh, cả hai nàng dường đã hẹn nhau từ trước, một năm trước đây đã tìm được chỗ ẩn cư của mấy người Niệm Băng. Nơi Niệm Băng lựa chọn để ẩn cư chính là trong Đào Hoa lâm của Băng Nguyệt đế quốc. Tra Cực có ân tái tạo đối với hắn, hắn vĩnh viễn không thể quên vị sư phụ Quỷ Trù đã đem đến hết thảy mọi thứ cho mình. Bởi vậy, hắn tiện thể đưa các thê tử tới làm hàng xóm của phu thê Tra Cực và Băng Khiết.

Lạc Nhu và Mộc Tinh đến khiến cho các thê tử của Niệm Băng có chút bất mãn. Nhưng Lạc Nhu và Mộc Tinh đều cực kỳ nhu thuận, không hề có chút bóng dáng nào cao ngạo như trước kia, chẳng những tận lực bảo trì khoảng cách với Niệm Băng mà còn chủ động chia sẻ không ít việc nhà. Chỉ trong một năm, biểu hiện của các nàng đã chiếm được lòng của mấy người Phượng Nữ, bây giờ cơ bản đã dung nhập vào trong đại gia đình.

Là nam tử duy nhất trong thế giới toàn hương sắc này, Niệm Băng cũng không hề có cuộc sống của đế vương, mà như lời hắn nói thì hắn tựa như một tiểu nô lệ đáng thương, mỗi ngày đều phải vội vội vàng vàng lo lắng cơm nước cho các nữ chủ nhân. Vốn hắn không đáng gặp phải đãi ngộ như vậy, nhưng Thiên Hương nói nếu không nghiêm khắc với Niệm Băng một chút, với thần lực của hắn chắc chắn sẽ khi dễ các nữ hài tử đáng thương là các nàng. Bởi vậy, Niệm Băng biến thành trù sư duy nhất trong nhà. Mãi sau khi Lạc Nhu và Mộc Tinh đến thì hắn mới không cần phải rửa bát chén nữa, rốt cuộc cũng trở nên thỏai mái được một chút.

Mỗi tối, Niệm Băng đang từ nô lệ lập tức biến thành chủ nhân. Miêu Miêu đã từng tò mò hỏi, vì sao mỗi tối năm vị tỷ tỷ đều phải rút thăm? Rất lâu sau đó, vào ngày Thánh Đản được Tạp Áo và Thiên Hương nói thì Miêu Miêu mới chính thức hiểu được.

Tạp Áo lấy lý do giữ gìn thân thể của Niệm Băng, mỗi tối chỉ có thể một thê tử bầu bạn với hắn. Chỉ khi nào Niệm Băng làm ra một món đồ ăn tuyệt hảo mới được thưởng hai vị thê tử. Đây cũng trở thành niềm vui thú lớn nhất của Niệm Băng trong cuộc sống. Không có đấu tranh quyền lực, cũng không có cừu hận khắc cốt, cuộc sống mặc dù bỉnh thản trôi qua nhưng Niệm Băng vẫn rất thỏa mãn. Dung Thiên, phụ thân hắn không trở lại Dung gia mà lựa chọn ở lại Băng Thần tháp với thê tử. Từ nơi Niệm Băng ẩn cư đến Băng Thần tháp chỉ cần một truyền tống trận đơn giản là hắn có thể gặp cha mẹ mình. Còn Băng Thần tháp sau khi cải cách cũng không còn điều lệ không cho phép kết hôn trước kia. Mà kẻ hưởng lợi đầu tiên lại chính là Ma Pháp Sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc. Phải biết rằng, bất luận ai trong nam nữ Băng Tuyết tế tự cũng đều có dung mạo cực kỳ xuất sắc vậy.

Ba năm trôi qua, Niệm Băng cảm thấy ba năm này dường như qua rất nhanh, tựa như trận chiến với thần nhân vẫn còn ngay trước mắt. Nhưng ba năm sinh hoạt thanh đạm đã khiến hắn gần như quên mất thân phận Tâm Tình chi thần của mình, phảng phất như chỉ còn là một trù sư bình thường mà thôi. Năm nay, hắn hưng phấn được đi tới nơi mới. Trên đường đi, ánh mắt hắn dừng lại nhiều nhất trên bụng Long Linh. Mặc dù Niệm Băng có năm vị thê tử, nhưng Tạp Áo và Thiên Hương đều do nguyên tố ngưng kết thành thực thể, mặc dù bề ngoài không khác người thường nhưng không có khả năng sinh dục. Còn Băng Phượng Hoàng và Hỏa Phượng Hoàng, Lam Thần và Phượng Nữ mặc dù có thể sinh dục nhưng xác suất mang thai của các nàng lại thấp đến đáng thương. Mặc dù Niệm Băng đã rất cố gắng nhưng đến giờ vẫn không thấy bụng các nàng có động tĩnh gì. Nhưng mấy tháng trước, ở đào hoa lâm đã truyền đến hai tin vui, một là Long Linh đã hoài thượng hài tử của Niệm Băng, một tiểu sinh mệnh sắp sửa ra đời. Tin vui còn lại đến từ thê tử Tra Cực và Băng Khiết. Theo lời Niệm Băng thì đó chính là cây khô đến mùa xuân vẫn nảy chồi. Lão Tra Cực không phụ lòng mong đợi của mọi người, rốt cuộc cũng làm cho vị thê tử từng là Băng Tuyết nữ thần tế tự hoài thượng thành công giọt máu của mình. Một đôi thầy trò đồng thời đại hỉ, hai kẻ

“bất lương”

lén sau lưng các bà vợ chỉ định hôn sự của lũ con mình, hơn nữa còn là do Tra Cực chủ động đề xuất. Vốn Niệm Băng còn có chút do dự, dù sao thì Tra Cực cũng là sư phó của mình, có thể gây rối loạn bối phận. Nhưng Tra Cực lại nói bọn họ là hàng xóm và cũng chẳng nên lo nghĩ về bối phận làm gì. Niệm Băng một là không đành lòng phản đối hảo ý của sư phó, lại nghĩ Tra Cực khi tuổi trẻ cũng vô cùng anh tuấn, mà Băng Khiết, tiền nhiệm Băng Tuyết nữ thần tế tự, thê tử của lão, cũng là một tuyệt sắc mỹ nữ, bất luận là sinh nam hay sinh nữ đều tốt, bởi vậy cũng đồng ý. Tra Cực thì nghĩ thẳng hơn, theo lão thấy, cơ nhân (nòi giống, gen) của Niệm Băng có thể nói là tốt nhất mà nhân loại có thể đạt tới, không ai có thể so sánh nổi. Còn Long Linh cũng là một nữ hài tử vừa ôn nhu vừa mỹ lệ, con của hai người sinh ra tất nhiên phải là tinh túy trong thiên hạ. Mặc dù bối phận có chút rối loạn nhưng nếu kết đôi thành công, đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất. Bởi vậy, Tra Cực vừa biết tin Long Linh hoài dựng (mang thai), lập tức xác định hôn sự của chúng với Niệm Băng. Niệm Băng cảm ơn ân tình của sư phụ, đương nhiên là không cự tuyệt.

Bây giờ, Long Linh đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng nữ. Trên đường đi, bất luận là khi phi hành hay đi bộ, Phượng Nữ, Lam Thần, Tạp Áo và Thiên Hương đều cố ý để nàng ở trung tâm. Thậm chí ngay cả Niệm Băng nếu muốn chạm vào Long Linh một chút cũng phải được tứ nữ đồng ý mới được. Trong đại gia đình này, một sinh mạng mới sắp ra đời liền đem đến một sinh cơ hoàn toàn mới. Ẩn cư ba năm, nguyện vọng duy nhất Niệm Băng vẫn chưa hòan thành chính là cùng Tiểu Thiên chiến một trận về trù nghệ. Vốn hắn muốn đi cùng Tra Cực, nhưng Tra Cực lại cố ý đưa Băng Khiết đi sớm vài ngày, nói là muốn gặp mặt vài lão bằng hữu trước. Niệm Băng biết, hiện giờ sư phó của mình có lẽ đang ngồi trong Áo Lan thành rồi.

Trù Thần đại tái năm năm một lần sắp bắt đầu, Niệm Băng hồi tưởng lại năm đó tại Hoa Long trù nghệ khiêu chiến tái đã cùng đối đầu với Tiểu Thiên, tâm tình không khỏi kích động. Tiểu Thiên, có phải ngươi cũng đang chờ đợi ta xuất hiện không? Lúc này đây, ta tuyệt sẽ không để ngươi thất vọng nữa. Trận đấu đỉnh cao của chúng ta sẽ quyết định ai là người chiến thắng ở Trù Thần Đại Tái lần này và đưa trù nghệ lên đến đỉnh cao.

Trong một lữ điếm phổ thông của Áo Lan thành, một thanh niên mặc trường bào màu đen đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong phòng. Hắn có một đôi tay đặc biệt, trông rất nhẵn nhụi, cho dù là nữ nhân cũng không thể có đôi tay trắng nõn như vậy được. Tay hắn thon dài phi thường, bàn tay mặc dù không rộng nhưng tựa như có một tầng quang hoa màu sữa lưu chuyển bao quanh. Cửa mở, một nữ tử nhẹ nhàng, im lặng từ ngoài đi vào, lặng lẽ tới sau lưng nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần, hai tay đặt lên bờ vai hắn, nhẹ nhàng nắn bóp. Trên mặt nam tử khẽ mỉm cười, chậm rãi mở mắt, giơ tay đặt nhẹ lên đôi tay ngọc mềm mại như không xương trên vai mình, nói:

– Nàng đã trở lại, tình hình báo danh sao rồi?

Nữ tử than nhẹ một tiếng, nói:

– Không có hắn. Năm năm rồi, hắn không hề có tin tức gì. Chàng vẫn cố ý đợi hắn xuất hiện sao?

Trong mắt nam tử chợt hiện lên quang hoa chói mắt, nhìn vào đôi tay mình, nói:

– Rốt cuộc ta cũng đã luyện tới cực hạn của Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ. So với năm năm trước đây thì bây giờ trù nghệ của ta mới được tính là đại thành. Nhưng nếu ta không thể chiến thắng hắn, ta vẫn vĩnh viễn không phải là Trù Thần chân chính. Cao thủ trong trù nghệ giới dù đông đảo nhưng chính thức có thể làm đối thủ của ta thì cũng chỉ có hắn mà thôi. Năm xưa, khi sư phó dạy ta trù nghệ đã nói, nếu ta không thể chiến thắng Quỷ trù Tra Cực hoặc đệ tử của lão thì ta vẫn không thể tự xưng là đệ tử của Liệt trù thần. Mạc Mạc, nàng nên hiểu cho sự chờ đợi này của ta.

Mạc Mạc cúi xuống, áp mặt vào gò má Tiểu Thiên, nói:

– Nếu hắn vĩnh viễn không xuất hiện thì sao? Chàng vẫn chờ như vậy à? Tiểu Thiên, ta không muốn vì hắn không xuất hiện mà chàng phải thất vọng.

Tiểu Thiên mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn kiên định dị thường:

– Đúng vậy, ta sẽ vẫn chờ. Cho dù lần nào cũng thất vọng nhưng ta cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Đó chính là tâm nguyện lớn nhất của cả đời ta. Cơ hội năm năm mới có một lần, ta có dự cảm lần này nhất định sẽ gặp hắn. Ta tin rằng, hắn cũng suy nghĩ giống ta, mặc dù chúng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện kỹ lưỡng, nhưng chúng ta đều là những trù sư ưu tú, chúng ta đều khao khát khiêu chiến với đối phương. Ta đã chờ được đến ngày hôm nay, chẳng lẽ Niệm Băng không như vậy? Ta dùng vũ nhập trù, đem trù nghệ luyện tới cực hạn, mà hắn lấy ma pháp nhập trù, không biết lúc này đã luyện tới trình độ gì rồi. Năm năm rồi, Niệm Băng, đừng để mất đi thanh danh Băng Hỏa Ma Trù của ngươi nha!

Trước hoàng cung Áo Lan đế quốc, một sân rộng hình quạt hướng từ ngoài vào, trên sân đã sớm bày một trăm cái bàn làm bếp. Đây chính là nơi tiến hành Trù Thần Đại Tái. Ở trung tâm có một bình thai (đài, sân khấu) rất lớn, cao khoảng ba trượng, đường kinh khoảng năm trượng. Trên bình thai cũng có hai trù án và các dụng cụ làm bếp, tất cả đều là kim sắc. Chỉ cần là người có chút tri thức trù nghệ đều biết, mặc dù không phải chúng làm bằng vàng nguyên khối nhưng là dụng cụ chuyên dụng của Trù Thần Đại Tái tên gọi là Tinh Kim Trù Thần, do hợp kim đặc biệt chế tạo thành, có thể thể hiện được tất cả những chỗ vi diệu nhất của mỹ thực, giữ lại được những thành phần dinh dưỡng nguyên thủy nhất. Mỗi trù sư trên Ngưỡng Quang đại lục đều coi việc được sử dụng những trang bị Tinh Kim Trù Thần này là vinh quang. Trong trù nghệ giới mà nói thì đây chính thức là thần khí. Mỗi một lần Trù Thần Đại Tái đều do các nguyên lão trong Trù Thần hiệp hội của trù nghệ giới tổ chức, mà hai nhóm dụng cụ Tinh Kim Trù Thần này vẫn được Trù Thần hiệp hội gìn giữ, chỉ mỗi khi Trù Thần đại tái năm năm một lần mới được lấy ra cho hai trù sư vào chung kết sử dụng. Cũng bởi vì dụng cụ Tinh Kim Trù Thần cực kỳ hiếm nên càng khiến cho mọi người cảm thấy được vinh dự tối cao khi sử dụng. Dưới ánh mặt trời, dụng cụ Trù Thần Tinh Kim lóng lánh được ánh nắng chiếu rọi, cho dù là bình dân đứng ở xa nhất trên sân Áo Lan hoàng gia cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Trù Thần Đại Tái năm năm một lần chuẩn bị bắt đầu, những bình dân chỉ coi đó là một sự kiện náo nhiệt, nhưng những nguyên lão trong trù nghệ giới lại muốn xem sau Tiểu Thiên có thêm nhân tài mới nào không. Đại lục được thanh bình khiến cho trù nghệ giới phát triển cực kỳ nhanh chóng, cơ bản mỗi năm năm lại tăng thêm tới một nấc thang mới. Các loại trù nghệ mới lạ tầng tầng lớp lớp mọc ra, mặc dù chưa chắc đã là trù nghệ đỉnh cao nhưng cũng có tác động tích cực không ít đối với trù nghệ giới. Chính vì vậy mà Trù Thần Đại Tái ngày càng được bốn đại đế quốc rất trọng thị.

Có ít nhất một vạn binh sĩ của Áo Lan thành giám sát dân chúng, điều hành, sắp xếp quanh sân của Áo Lan hoàng gia. Hiếm khi Áo Lan thành có được thịnh hội như vậy, nhìn thấy đầu người san sát, đông đúc, mặc dù là đệ nhất đại nghiễm tràng (sân, quảng trường rộng nhất) của Áo Lan đế quốc cũng khó có thể chứa được lượng người đông như vậy. Bình dân được binh sĩ điều hành, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Mặc dù bọn họ chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng vẫn không ai nguyện ý rời đi.

Ánh nắng sớm vẫn rất nhu hoà, mang đến không khí ấm áp cho mọi người. Một số ít người đã quen thuộc với Trù Thần Đại Tái bắt đầu thảo luận xem ai sẽ đạt quán quân. Đề tài mà bọn họ thảo luận phần lớn là về Trù Thần Đại Tái năm năm trước, Tiểu Thiên dùng Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ thần kỳ mang đến rung động rất lớn trong trù nghệ giới. Đây được xưng là đệ nhất thủ pháp của trù nghệ giới, khiến cho các nguyên lão của trù nghệ giới cũng phải sợ hãi than thở. Trù nghệ là một đại dương bao la, sóng sau đè sóng trước, rất nhiều nguyên lão của trù nghệ giới đều cho rằng kỹ nghệ của Tiểu Thiên đã vượt qua cả đỉnh cao một thời của trù nghệ là Quỷ trù Tra Cực.

– Xin mọi người yên lặng một chút, trận đấu sắp bắt đầu, hy vọng mọi người hãy thể hiện văn minh của Áo Lan đế quốc chúng ta, để cho tất cả các tuyển thủ có được không khí tốt nhất.

Người chủ trì (MC) là một thanh niên anh tuấn đứng trên sân khấu, dùng ma pháp khuyếch âm truyền tới tất các các ngóc ngách trên sân. Thanh âm của mọi người lặng xuống, ánh mắt của gần hai mươi vạn người đều dừng lại cả trên người hắn.

Người chủ trì thấy đã khống chế được tình hình, mỉm cười nói:

– Tốt rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Trù Thần Đại Tái lần này. Đầu tiên, ta xin giới thiệu một chút về quy tắc của Trù Thần Đại Tái và tất cả bố trí của chúng ta để mọi người xem xét. Trù Thần Đại Tái lần này, chúng ta đặc biệt mời mấy vị tiền bối trong trù nghệ giới đến làm bình phán (ban giám khảo), cũng chỉ có họ mới đủ tư cách đánh giá cuối cùng xem ai mới là Trù Thần. Chúng ta rất hân hạnh giới thiệu và xin mời Diệu Trù thần Minh Tu đại sư, Linh Trù thần Na Nghiêm đại sư, Đà Trù thần Tử Tu đại sư, Liệt Trù thần Thiên Cửu đại sư. Và người đã biến mất khỏi trù nghệ giới nhiều năm, đã từng nhiều lần chiến thắng tại Trù Thần đại tái, Quỷ Trù thần Tra Cực đại sư.

Khi nói tới mấy chữ cuối, chủ trì giả cố ý cất cao giọng, toàn trường nhất thời náo động hẳn lên. Trước khi bắt đầu Trù Thần Đại Tái, để khán giả nắm được rõ, nâng cao tính chuyên nghiệp của khán giả, Trù Thần hiệp hội đã ghi lại danh sách quán quân của 10 cuộc thi trước và đặc điểm của họ, cũng như giới thiệu về năng lực của từng Trù Thần và cống hiến của họ với trù nghệ giới, sao thành nhiều bản và dán khắp nơi. Được giới thiệu nhiều nhất trong 10 cuộc thi, chính là Quỷ trù Tra Cực vì trong 10 cuộc thì lão đã nắm quán quân của 5 cuộc. Trước đây, Tra Cực từng được coi là đỉnh cao của trù nghệ giới, tương lai cũng không ai có thể vượt qua nổi. Nhưng đến khi Tiểu Thiên với Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ xuất hiện, các nguyên lão trù nghệ giới mới cho rằng một thiên tài có thể so sánh được với Tra Cực đã xuất hiện. Lúc này, nghe thấy người chủ trì nói Tra Cực cũng tới, khán giả đều rất kinh hãi, ánh mắt bọn họ đều dừng lại trên chiếc bàn của khách quý trên sân khấu, tất cả bình ủy (hội đồng giám khảo) đều ở đó. Mọi người đều muốn nhìn xem vị nào chính là Quỷ Trù Tra Cực. Năm vị Trù Thần đứng lên. Tra Cực đã đến đây sớm vài ngày. Lần này Trù Thần Đại Tái có tổng cộng 10 bình ủy, trừ năm vị Trù Thần ra thì có 5 nguyên lão của trù nghệ giới. Mặc dù Tra Cực đã ẩn cư nhiều năm nhưng lão vẫn được đứng ở trung tâm của năm vị Trù Thần.

– Tốt, chúng tôi xin cảm tạ các vị Trù Thần đã quang lâm, sự có mặt của họ đã khiến cho Trù Thần Đại Tái lần này càng thêm vinh dự.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân, mọi người đều cao giọng hò hét hoan hô. Năm vị Trù Thần vẫy tay chào mọi người. Trừ Tra Cực ở giữa là trung niên thì bề ngoài của bốn vị Trù Thần khác đều có vẻ đã già.

Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, người chủ trì tiếp tục nói:

– Các trận đấu đều giống nhau, tất cả các tuyển thủ sẽ thi đấu trong một ngày để quyết định ai sẽ là Trù Thần. Buổi sáng, hơn một trăm trù sư cùng thi đấu, chia làm năm trận, phân biệt là lương thái, nhiệt thái, thang, diện điểm, đặc thù trù nghệ (món ăn lạnh, món ăn nóng, cháo, mì và món ăn đặc biệt) năm món. Mỗi trù sư tham gia thi đấu đều phải làm trải qua năm trận đấu này. Sau khi lọt qua vòng loại sẽ chỉ có 10 người được tiến vào vòng chung kết. 10 người này sẽ tham gia 5 trận đấu cá nhân theo năm nội dung thi như trên rồi phân theo thành tích để chọn ra người đứng cao nhất. Khi thi đấu, cả 10 tuyển thủ đều phải làm ra đủ năm loại đồ ăn thái, nhiệt thái, thang, diện điểm, đặc thù trù nghệ. Sau khi bình đánh giá sẽ đưa ra quyết định, trong đó có một điều kiện rất ngặt nghèo, nếu người được điểm cao nhất mà không được quán quân của ít nhất một trong năm nội dung thi đấu thì mặc dù hắn rất xuất sắc vẫn không thể nhận danh hiệu Trù Thần. Dù sao, nếu không có kỹ nghệ hạng nhất có một không hai, làm sao xứng danh Trù Thần được? Đương nhiên, số lượng người vào vòng chung kết không nhất định phải là 10 người. Nếu một người đoạt được quán quân cả hai trận cá nhân, vậy sẽ phải giảm bớt một người vào vòng chung kết. Bất quá, từ khi bắt đầu có Trù Thần Đại Tái đến giờ, chưa có một ai đồng thời đoạt được quán quân cả năm trận, mà nếu có như vậy thì đương nhiên trận chung kết cũng không cần phải tiến hành nữa. Quy định thứ nhất của Trù Thần Đại Tái là nếu xuất hiện thiên tài có thể đồng thời đoạt được quán quân cả năm trận thì người đó đương nhiên được danh hiệu Thánh Trù Thần.

Khi người chủ trì tuyên đọc quy tắc thi đấu thì mọi người trên bàn của khách quý cũng không còn bình tĩnh được nữa.

– Lão Tra Cực, mau tới đây. Mấy năm nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì? Tại sao chúng ta đều đã già đi mà lão trông vẫn phong độ như trước?

Đà Trù thần trừng mắt nhìn Tra Cực đầy vẻ hâm mộ.

Tra Cực cười hắc hắc, nói:

– Đà Tử, ngươi bây giờ vẫn háo sắc như trước sao? Có vẻ như ngươi đã không còn giữ được phong độ nữa rồi.

Đà trù Tử Tu cả giận nói:

– Ngươi mới mất phong độ thì có. Lão bất tử này, mới đó mà đã mất tích 20 năm, vừa trở về đã dám giễu cợt ta rồi.

Linh trù Na Nghiêm mỉm cười nói:

– Hắn cũng không phải cố ý muốn giễu cợt ngươi. Ai bảo ngươi từ trẻ tới già vẫn không thay đổi, vẫn háo sắc như cũ. Bất quá, ta thấy đúng là phong độ của ngươi không bằng Tra Cực. Ngươi xem, hắn bảo trì rất tốt, chúng ta đều đã già mà hắn trông vẫn thanh xuân. Hơn nữa, hắn cũng đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn có thể có con, không bội phục cũng không được!

Ánh mắt của mấy vị trù thần đều dừng lại trên người Băng Khiết ở cách đó không xa, nhìn bụng nàng đã hơi vồng lên, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ. Băng Khiết mặt cười ửng đỏ, quay đầu đi tránh ánh mắt mấy lão già này, nhưng trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào. Ngay cả nàng cũng không thể ngờ mình và Tra Cực tuổi tác đã chừng này mà vẫn có thể có con, trong lòng lại âm thầm cảm kích Niệm Băng.

Mặt Đà trù Tử Tu tràn đầy tiếu ý, tiến đến ghé tai Tra Cực thấp giọng nói:

– Lão ca, dạy tiểu đệ đi, làm sao mà huynh làm được như vậy? Huynh cũng biết, huynh đệ ta cả đời mặc dù ngự nữ (ngự = cưỡi) vô số, nhưng vẫn không hề có con. Đây chính là nỗi thống khổ lớn nhất của ta.

Tra Cực nhún vai, đắc ý nói:

– Muốn biết sao? Không nói cho ngươi. Chẳng phải vừa rồi ngươi vẫn rất kiêu ngạo về phong độ sao?

Tử Tu đỏ mặt:

– Chúng ta đều là lão huynh đệ mà, huynh sẽ không keo kiệt như vậy chứ!

Tra Cực cười nói:

– Ta không nói. Đà Tử, ngươi cũng đã nhiều tuổi rồi, cũng nên thu tâm lại mà dưỡng lão đi. Cả ngày suy nghĩ về việc nam nữ không phải là việc mà người ở tuổi chúng ta nên làm đâu.

Tử Tu ngạo nghễ nói:

– Đà Tử ta cả đời chỉ có một tâm nguyện lớn nhất là chết ở trên bụng nữ nhân. Nhân sinh khổ đoản (Đời là mấy tí), sống phải máu mới được, tuyệt không thể để lãng phí một chút thời gian nào.

– Các ngươi tới thảo luận về nữ nhân hay là tới xem thi đấu?

Một âm thanh trầm thấp vang lên. Người này ngồi bên cạnh Tra Cực, mặc trường bào màu tím, tóc bạc, râu bạc, hai mắt không có lửa mà phát uy. Lúc này lão đang cau mày nhìn Tra Cực và ba người. Diệu Trù thần Minh Tu ngồi bên cạnh chặn lại nói:

– Chúng ta xem thi đấu mà, lão Liệt đừng nóng.

Tử Tu hừ một tiếng, nói:

– Lão Liệt, tính tình của ngươi mãi vẫn vậy. Chẳng biết khi nào mới có thể thay đổi được. Huynh đệ chúng ta đã bao năm không tập trung được một chỗ rồi. Ta biêt, gã Tiểu Thiên kia là đồ đệ của ngươi, bây giờ hắn đã nổi tiếng, ngươi vẫn còn chưa thỏa mãn sao?

Liệt Trù thần Thiên Cửu lạnh nhạt nói:

– Hắn vẫn chưa phải đồ đệ của ta. Ta vẫn chưa chấp nhận hắn. Khi nào hắn có thể chiến thắng lão Tra Cực, nói không chừng lúc đó ta mới nhận.

Tra Cực bật cười nói:

– Ta? Ta có làm được gì nữa đâu. Buông bỏ trù nghệ đã nhiều năm, đừng nói là đệ tử xuất sắc kia của ngươi, bất kỳ ai trong các ngươi cũng đều giỏi hơn ta rất nhiều. Tuổi ta bây giờ cũng không còn háo thắng nữa rồi, chỉ thầm mong sống thêm vài năm thanh thản, chờ khi hài tử ra đời, làm một người cha tốt, thế là đủ.

Liệt Trù thần lạnh nhạt nói:

– Tra Cực, ngươi đè ép ta cả đời. Mẹ nó, nghĩ tới ta lại muốn bốc lửa. Mặc kệ thế nào, nếu hôm nay đồ đệ của ta đạt được danh hiệu Thánh Trù Thần, sẽ khiêu chiến ngươi luôn. Ngươi nhất định phải ứng chiến, cho ta có cơ hội báo thù.

Tra Cực cười ha hả, nói:

– Thiên Cửu, ngươi vẫn coi trọng việc thắng bại như vậy. Vừa rồi ngươi vẫn không thừa nhận, bây giờ lại nói người ta là đồ đệ của người. Thánh Trù Thần à, không có dễ như vậy đâu.

Liệt trù Thiên Cửu nói:

– Ngươi trông chờ vào gã đệ tử của ngươi sao? Ta nghe Tiểu Thiên nói, đệ tử của ngươi quả thực cũng khá, nhưng ta tin rằng Tiểu Thiên nhất định có thể thắng được hắn. Không phải tất thảy mọi thứ của chúng ta sẽ lặp lại ở lũ đệ tử. Tiểu Thiên theo ta học trù nghệ từ khi năm tuổi, đến bây giờ đã hai mươi năm rồi. Những nỗ lực của hắn không ai có thể so sánh nổi.

Tra Cực nhún vai, nói:

– Đệ tử của ta bây giờ chẳng biết còn đang ở đâu. Ta cũng không thấy hắn đến thi đấu. Nói không chừng, Tiểu Thiên có thể đạt được quán quân cả năm trận, đoạt được danh hiệu Thánh Trù Thần. Bất quá, cho dù là như vậy thì ta cũng không chịu nhận khiêu chiến của hắn. Ta đã già rồi, không còn nhuệ khí nữa, ta nhận thua được không?

Miệng của lão mặc dù nói nghe thoải mái là vậy, nhưng trong lòng bắt đầu chửi mắng Niệm Băng. Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà đến giờ Niệm Băng vẫn không thấy xuất hiện. Thật chẳng biết tiểu tử này đang làm gì nữa.

– Ngươi… Tra Cực, ngươi thật tồi tệ.

Hơi thở của Liệt Trù thần bắt đầu trở nên bất ổn. Mấy vị trù thần đều biết, đó là dấu hiệu bạo tính của lão sắp phát tác

Đúng lúc này, Tra Cực lấy từ trong ngực ra một cái hồ lô nhỏ, thần thần bí bí đưa tới trước mặt Liệt Trù Thiên Cửu, nói:

– Biết đây là cái gì không?

Mũi của Liệt Trù hơi giật giật, nhưng hiển nhiên là hồ lô được bịt rất kín, không thể ngửi được mùi vị gì trong đó, nhưng ánh mắt hắn lóe lên, vội la lớn:

– Là rượu sao?

Tra Cực cười hắc hắc, nói:

– Danh xưng Liệt Trù không chỉ vì tính tình của ngươi mà còn vì ngươi thích uống rượu mạnh. Đáng tiếc, của ta cũng không phải là rượu mạnh, chỉ là rượu thường mà thôi. Không biết ngươi có hứng thú hay không?

Thiên Cửu lúc trước mặt còn đầy vẻ chính khí, nghe thấy nói đến rượu, sắc mặt nhất thời biến đổi, có chút xấu hổ nuốt nước bọt, thấp giọng nói:

– Chúng ta là bình ủy, bây giờ mà uống rượu là không tốt lắm đâu.

Tra Cực cố nén cười, nói:

– Vậy ngươi cứ tiếp tục giả bộ đứng đắn đi. Chúng ta uống cho thích.

Vừa nói, lão vừa mở nút hồ lô ra. Nhất thời, một làn hương nồng đậm lan ra, ý vị thơm mát mặc dù rất đậm nhưng ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thỏai mái. Mấy vị trù thần đều là người sành sỏi, ngửi thấy mùi hương đó, trong mắt nhất thời đều tỏ vẻ giật mình. Đà trù Tử Tu mở to hai mắt, mũi hít mấy cái thật mạnh:

– Lão đại, ngươi biến mất mấy năm nay nguyên do làm đi làm Bách Hoa Lộ à. Ta thấy huynh thật mạnh mẽ hẳn là nhờ vào loại tiên nhưỡng (đồ uống của tiên???) này. Mau, cho ta nếm thử.

Tay hắn vung ra nhưng vẫn không nhanh hơn người khác, hồ lô đã bị đoạt lấy mất, chính là Liệt trù Thiên Cửu. Vị Liệt Trù thần này tựa như gặp được trân bảo, cẩn thận cầm hồ lô nói:

– Đây là quỳnh tương mà! Làm sao có thể dùng rượu để so sánh được.

Diệu Trù không nhúc nhích nhưng Đà Trù và Linh Trù đồng thời đứng lên, cùng hô to với Liệt Trù thần.

– Không cho, không cho.

Liệt trù Thiên Cửu giống như một đứa trẻ, ôm khư khư hồ lô vào ngực, cúi mình xuống tận thắt lưng để ngăn trở bàn tay của hai vị trù thần kia. May mắn là mấy vị nguyên lão của trù nghệ giới vẫn chưa tới, nếu không, gặp phải tình huống mấy vị trù thần này tranh cướp nhau, không hiểu sẽ suy nghĩ gì.

Liệt trù Thiên Cửu vừa ngăn trở hai Trù thần cướp đoạt, vừa nói:

– Tra Cực, ngươi nói đi, muốn dùng điều kiện gì để hoán đổi. Ta muốn bình Bách Hoa Lộ này. Ngươi biết ta thích nhất rượu, làm sao có thể để quỳnh tương như thế này rơi vào tay tục nhân.

– Ngươi nói ai là tục nhân?

Tử Tu và Na Nghiêm đồng thanh nói, hai tay công kích lại càng nhanh hơn.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Tra Cực cười hắc hắc, có chút tục tĩu nói:

– Ta đây muốn phương pháp tu luyện Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ, ngươi có cho không?

Tử Tu và Na Nghiêm cùng lặng đi một chút, dừng tay tranh đoạt lại, bọn họ phần lớn chỉ là đùa giỡn mà thôi. Nếu Liệt trù Thiên Cửu thực sự đồng ý dùng phương pháp tu luyện Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ đổi lấy bình Bách Hoa Lộ này, bọn họ quả thực không có lý do cướp đoạt. Liệt Trù thần ngồi xuống, nhìn Tra Cực, trong mắt toát ra vẻ do dự. Phương pháp tu luyện Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ tuyệt đối là quý giá nhất của hắn, nhưng giá trị của bình Bách Hoa Lộ này cũng không thấp hơn so với Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ. Phương pháp chế biến Bách Hoa Lộ mặc dù bọn họ đều biết, nhưng không ai chế thành nổi loại tuyệt thế quỳnh tương này. Đồng thời tìm được trăm loại kỳ hoa dị thảo quả thực là rất khó khăn. Mỗi bước điều chế cũng cực kỳ trọng yếu, muốn cho Bách Hoa Lộ có được mùi thơm như vậy, chẳng những phải có đủ trăm loại hoa mà trong đó còn có rất nhiều loại nguyên liệu trân quý. Cả đời Liệt Trù thân yêu rượu như vậy, làm sao hắn không hy vọng có được bình Bách Hoa Lộ này cơ chứ!

Thấy bộ dáng do dự của Liệt Trù thần, Tra Cực cười ha ha, nói:

– Được rồi, ta nói giỡn ngươi thôi. Hồ lô Bách Hoa Lộ này ta tặng cho ngươi. Đến đây, mọi người ai cũng có phần. Mấy lão huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không gặp, cũng cần phải có quà gặp mặt chứ.

Vừa nói, lão vừa như ma thuật lấy liên tiếp mấy hồ lô nữa từ trong ngực ra, đưa cho ba vị trù thần kia.