Q.10 - Chương 6: Lão tam

Bàn Long

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên bãi cỏ cạnh thôn núi.

Mông Nê Kha bảo hầu nữa về nhà trước, sau đó mình cùng đi dạo với Lôi Nặc, hai người tay trong tay.

“Lôi Nặc ca ca! Bọn thanh niên đó hơi quá đáng rồi. Đây không phải là lần đầu tiên. Muội bảo với huynh, cứ để cho chú Mễ Lặc dạy cho chúng bài học”. Mặt Mông Nê Kha tỏ vẻ giận dữ, đỏ cả lên. Lôi Nặc nhìn thấy bạn gái cười xoa dịu: “Mông Nê Kha à! Không hề gì. Mách chú Mễ Lặc làm gì”.

“Lôi Nặc ca ca! Chúng ta”… Mông Nê Kha bỏ dở câu nói.

Lôi Nặc lắc đầu: “Bọn đó ghen với ta mà, vì thấy suốt ngày cứ đi với muội. Hiểu chứ”?

Mặt Mông Nê Kha đỏ ửng lên.

Lôi Nặc nhìn thấy bạn gái thẹn, nên không còn bận tâm gì chuyện bị làm nhục ban nãy nữa: “Mông Nê Kha à! Vì muội, ta chọn ở lại chốn núi rừng này. Không phải là ta không biết tức giận. Mông Nê Kha à. Thực lực ta hiện nay chưa mạnh. Đợi khi ta có thực lực mạnh đã thì họ chẳng dám làm gì nổi ta đâu”.

“Nhưng… Như thế thì lâu lắm”. Mông Nê Kha chau mày.

Lôi Nặc tự tin: “Hãy tin Lôi Nặc của muội đi. Ta không hề gì đâu”.

Mông Nê Kha ngoan ngoãn gật đầu.

Không thể không nói. Lôi Nặc theo đuổi con gái rất biết cách. Ngây thơ trong trắng như Mông Nê Kha chỉ mới quen Lôi Nặc có mấy tháng trời, mà nàng đã say đắm con người Lôi Nặc kiến thức sâu rộng và lúc nào cũng âm thầm quan tâm đến người khác.

Hai người tay cầm tay, lặng lẽ đi trên thảm cỏ.

“Nếu cứ như thế này, đi xa nữa thì tuyệt biết bao”. Mông Nê Kha dựa đầu vào người Lôi Nặc. Lôi Nặc khe khẽ nói: “Mông Nê Kha à. Hay là chúng ta cưới nhau đi”?

“Cái gì”?

Mông Nê Kha như bị điện giật, dừng bước ngước lên nhìn Lôi Nặc, ngỡ như nằm mơ. Nhưng rồi nàng lấy lại bình tĩnh, mặt đỏ dậy. Lôi Nặc cười nhìn Mông Nê Kha: “Môgn Nê Kha. Muội làm sao thế? Không đồng ý”? Mông Nê Kha chần chừ, đoạn nhíu mày, đáp: “Mẹ muội chưa đồng ý đâu”.

“Mẹ muội? Vì sao chưa đồng ý”? Lôi Nặc truy hỏi.

Mông Nê Kha lắc đầu: “Mẹ đòi hỏi cao lắm. Mẹ bảo phải đạt đến trình độ Thánh Vực mới cho cưới. Nhưng cha muội thì khuyên, bảo mẹ muội lạc hậu bảo thủ lắm, đòi phải đạt trình độ cấp chín mới được. Thực lực thấp quá… Mẹ muội sẽ coi khinh”.

Lôi Nặc ngệt mặt lên.

“Mẹ muội thế nào”?.. Lôi Nặc chẳng còn biết nói thế nào nữa.

Mông Nê Kha cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Lôi Nặc ca ca. Mẹ lạnh lùng lắm. Hoạ hoằn lắm mới cười trước mặt con gái thôi. Thường ngày… Ngay đến chú Mễ Lặc mà vẫn phải sợ mẹ muội cơ”.

Lòng Lôi Nặc sững sờ. Vốn thực lực của Mễ Lặc thế nào, Lôi Nặc cũng chỉ biết mơ hồ. Tốc độ nhanh đáng chờn, cỡ chiến sĩ cấp chín… Cũng có thể coi là… Mễ Lặc đã có thực lựuc cấp chín, đã có thể coi là Thánh Vực Cường Giả rồi.

Hai người trò chuyện rất lâu trên bãi cỏ.

“Thôi được rồi. Không sớm nữa”. Mông Nê Kha ngước đầu nhìn trời: “Muội phải về nhà rồi. Nếu về muộn mẹ lại mắng”. Lôi Nặc mỉm cười gật đầu, mắt nhìn theo đưa tiễn cho đến khi Mông Nê Kha đi khuất.

Nơi ở của Mông Nê Kha, chốn cấm địa trong núi thần bí. Ngoài Mễ Lặc và số ít người được vào, còn người thôn núi này không ai dám bén mảng tới. Ngay cả Lôi Nặc cũng chưa đến đấy bao giờ, chưa một lần gặp mặt cha mẹ Mông Nê Kha.

Mông Nê Kha đi chưa mấy xa.

“Lôi Nặc! Mày thoải mái lắm phải không”? Mấy thanh niên ban nãy đi tới. Người cầm đầu có mái tóc dài màu vàng như lông sư tử, có bộ mặt tuấn tú. Lôi Nặc nhìn thấy người này biết hôm nay không may rồi.

Thanh niên cầm đầu này, tên gọi là Duy Đức Lý, là nhân vật cầm đầu đám thanh niên, tuổi chừng bốn mươi, chiến sĩ trình độ cấp tám.

Trong số chiến sĩ mạnh mẽ, Ma pháp sư, tuổi thọ thường rất lâu, ba bốn trăm năm tuổi. Tuổi bốn mươi có thể coi là cin nít.

“Lôi Nặc! Lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi. Chớ có đeo mbám quấy nhiễu Mông Nê Kha nữa”. Duy Đức Lý mặt lạnh như tiền nhìn Lôi Nặc: “Người, phải biết rõ chứ, thằng nhóc. Làm sao mày phải đôi vừa lưúa với Mông Nê Kha được? Cha mẹ Mông Nê Kha đã là Thánh Vực Cường Giả. Mày định thế nào”?

Lòng Lôi Nặc run run.

Lôi Nặc hiểu, cha mẹ của Mông Nê Kha đều là Thánh Vực Cường Giả, Lôi Nặc mới biết gần đây thôi.

“Cha của Duy Đức Lý đại ca cũng là Thánh Vực Cường Giả đấy. Huynh ấy cùng với Mông Nê Kha mới hợp đôi. Mày thằng nhãi từ đâu đến là cái thá gì hử”? Bọn thanh niên cùng chửi rủa Lôi Nặc. Bọn thanh niên làng núi vốn vẫn thế, ghen với những ai là người xa đến định cướp mất con gái làng của họ.

“Các anh em! Hãy cho thằng nhãi này trận nhớ đời đi”! Duy Đức Lý lạnh lùng bảo.

Bốn thanh niên khác xôing vào Lôi Nặc. Lôi Nặc chỉ biết lùi dần… Đoạn quay người lại định chạy về phía thôn. Nhưng Lôi Nặc chỉ là một Ma pháp sư làm sao có sức mạnh của chiến sĩ được. Lôi Nặc chỉ nghĩ cách chuồn thôi. Rồi cả tốp thanh niên đã đuổi kịp Lôi Nặc.

Lúc này, đứa đấm thằng đá, nhằm túi bụi Lôi Nặc cho hả cơn tức. Mặt Lôi Nặc đầy thương tích. Bọn thanh niên cũng rất biết, đánh Lôi Nặc nhưng cố đánh phần thân người, bởi thôn có lệnh cấm, không cho phép tàn sát. Đánh nhau nếu làm chết người thì đám thanh niên sẽ toi đời.

Đây cũng là lý do khiến Lôi Nặc phải nhẫn nhịn cho xong.

Lôi Nặc hiểu, những thanh niên này không dám giết mình.

Két, két… Lôi Nặc đẩy cửa nhà mình. Người ở cạnh là một trung nien tươi cười: “Lôi Nặc à! Cậu về rồi đấy ư? Ấy! Làm sao thế, nom bộ dạng xiêu vẹo thế kia. Lại bị bọn nhóc cho ăn đòn hử”?

Lôi Nặc gượng cười: “Đại ca Phi Nhĩ Đức à! Không sao cả”.

Trong thôn có không ít những người tốt đối với Lôi Nặc, hầu hết là người lớn tuổi, bởi vì Lôi Nặc đối xử rất tốt với mọi người khiến cho ai ai cũng yêu quý. Phi Nhĩ Đức là một trong những người như thế.

“Lôi Nặc. Ta muốn cậu từ nay trở đi nên ít ra ngoài. Hay cậu đến hiệu bán binh khí làm việc giúp ta. Ở bên cạnh ta thì đố ai đến gây gổ với cậu nữa”. Phi Nhĩ Đức nói.

“Cám ơn”. Lôi Nặc chỉ có cười, đi về phòng mình.

Trong gian phòng yên tĩnh, Lôi Nặc ngồi xếp bằng, lòng thì thầm: Những kẻ côn đồ đó. Tiếc là ta ở nơi khác đến, đành phải nhẫn nhịn thôi. Sẽ có ngày… Đợi thực lực của ta vượt trội lên đã, thì chấp hết bọn chúng mày”.

Những ngày tháng sống trong thôn núi đời sống khổ hạnh.

Lôi Nặc vốn không quên, hàng ngày đều chịu đe nẹt, và Lôi Nặc đều chỉ có nghĩ đến Mông Nê Kha thôi. Chỉ có như thế Lôi Nặc mới kiên trinh lên được.

“Lão đại! Lão nhị, lão tam… không biết đến lúc nào mới lại gặp lại các huynh được”. Đầu Lôi Nặc nhớ về những người anh em, rồi nhắm mắt lại tu luyện. Trước kia Lôi Nặc đâu có tu luyện khổ sở thế này đâu. Nhưng Lôi Nặc hiểu rõ, chỉ có một năm thử thách chốn rừng sâu này mới có thể đạt được thực lực, đủ tư cách đi ra. Biên cương. Bên dưới đó là cả một đại lục bao la, với những thành trì nho nhỏ như nắm đấm. Buổi trưa xuất phát, chỉ có thể mượn thuật phong ảnh, chiều xuống Lôi Nắc đã có thể đến được phía nam lãnh địa hỗn loạn rồi.

Lâm Lôi rất dễ dàng tìn ra ngọn núi lớn phía nam cách Nam Sơn thành chừng trăm dặm.

“Là thôn núi này. Quả thật, ẩn chứa rất nhiều điều thần bí”. Lâm Lôi bay trên eo núi lớn, nhìn xuống thôn núi nhỏ bé bên dưới. Lâm Lôi dặn dò Bỗi Bối: “Bối Bối. Không được dùng linh hồn để dò tìm nhé. Chúng ta bay xuống là được rồi”.

Bối Bối cười hì hì: “Lão đại. Đệ biết rồi. Với mọi Thánh Vực Cường Giả mà đem linh hồn ra dò tìm thì sẽ không lễ phép. Phải không”!

Lâm Lôi gật đầu mỉm cười.

Thánh Vực Cường Giả, dùng linh hồn để tìm kẻ yếu Thánh Vực thì không sao. Nhưng Lâm Lôi đã thoả thuận với Mễ Lặc rồi, làm theo lời dặn dò của Mễ Lặc. Trong cái núi non thần bí này, cao thủ Thánh Vực hẳn có nhiều người lắm, đặc biệt lại còn có một đại nhân.

Ngay đến Mễ Lặc cũng còn gọi người đó là đại nhân, thực lực mạnh hơn hẳn Lâm Lôi. Những nơi như thế này cần nên khiêm tốn mới đúng.

Chưa đợi Lâm Lôi sà xuống, bỗng một bóng người từ dưới đã bay lên, đó là Mễ Lặc. Mặt Mễ Lặc vui vẻ: “Hà hà. Lâm Lôi người anh em. Đến rồi ư! Thật là tuyệt. Ta về thì nghĩ ngay là, không rõ người anh em Lâm Lôi đến khi nào thì tới”?

“Mễ Lặc! Thực lực của huynh khá quá. Đệ vừa đến thì huynh đã phát hiện ra ngay”. Lâm Lôi giật kinh.

Lâm Lôi và Bỗi Bối không sử dụng đến linh hồn để tìm kiếm, thế mà đối phương đã phát hiện ra được, thật đáng sợ. Mẽ Lặc mỉm cười: “Lâm Lôi! Ta không lợi hại như thế đâu. Khi người anh em đến, người nhà ta đã phát hiện thấy, rồi họ truyền thông tin linh hồn để ta biết”.

“Truyền tin bằng linh hồn”? Lâm Lôi ngạc nhiên nhìn Mễ Lặc. Đấy không phải là chủ nhân cùng với Ma thú đệ thu phục mới có thể giao lưu bằng linh hồn ư? Thánh Vực Cường Giả cũng thường phát tán linh hồn để tìm người à! Vốn vì không còn cách nào nên phải dùng linh hồn để giao lưu”?

“Người anh em và ta chưa làm nổi đâu. Nhưng người nhà ta thì quá bình thường”. Mễ Lặc vui vẻ kể.

Lâm Lôi vốn là Thánh Vực Cường Giả càng lấy làm kinh ngạc.

Bỗng nhiên lại có một bóng người nữa từ phái xa bay tới với tốc độ lớn. Người này có mái tóc màu đỏ, khí bạo ngược mạnh đến nỗi khiến cho Lâm Lôi kinh hoàng.

“Mễ Lặc. Đây là Lâm Lôi vị thiên tài mà huynh đã kể cùng ta ư”? Người có mái tóc đỏ trừng trừng nhìn Lâm Lôi., cứ như nhìn một gì đó lạ lẫm hiếm thấy.

Mễ Lặc gật đầu giới thiệu: “Đây là người anh em tốt của ta, tên Lợi Văn Tư Đốn. Huynh này tu luyện phép nguyên tố lửa, thực lực ngang ngửa với ta”. Người tóc đỏ cạnh đó tiếp lời: “Thế nào gọi là ngang ngửa với nhau. Mễ Lặc à, huynh đánh với ta, chỉ có dựa vào tốc độ trốn thôi. Có gan đánh cứng với ta xem xem”?

Lâm Lôi cười vui vẻ.

“Lợi Văn Tư Đốn có cá tính lắm”. Mễ Lặc cười nói.

Lợi Văn Tư Đốn lườm Mễ Lặc, đoạn quay sang Lâm Lôi cười: “Lâm Lôi. Tuy bọn chúng ta ở trong cái hẻm núi buồn vắng này, chẳng biết đi đâu cả, nhưng cái tên lớn của ngươi thì chúng ta nghe hết cả rồi. Ta năm nay mới hai mươi bảy tổi. Hì hì… Hai mươi tám tuổi”.

Lâm Lôi gật đầu.

“Xấu hổ ta quá. Năm nay ta đã hơn ngàn năm tuổi rồi”. Lợi Văn Tư Đốn hài hước.

“Không sao. Không có sao cả”! Bối Bối nói chen vào.

Lợi Văn Tư Đốn và Mễ Lặc nhìn Bối Bối nhỏ bé vật vờ bên cạnh Lâm Lôi. Nhìn vào, mặt Mễ Lặc tái nhợt đi, kinh ngạc nói: “Lâm Lôi. Ma thú Thánh Vực này chính là Ma thú đã đánh bại Ma thú của Hắc Đức Sâm ư”?

“Chính là Bỗi Bối này đấy”. Bối Bối vênh váo tự đắc.

Mễ Lặc cười gật đầu, quay lại nói với Lâm Lôi: “Đến sớm không bằng đến khớp. Hôm nay thôn chúng ta tổ chức một ngày thi thố theo lịch tổ chức hàng năm. Ta với Lợi Văn Tư Đốn đứng ra phụ trách. Lát nữa thôi là vào cuộc thi rồi. Lâm Lôi, người anh em đi xem cùng chúng ta chứ”?

“Đọ sức của thôn”? Lâm Lôi hiếu kỳ hỏi.

Lâm Lôi, Lợi Văn Tư Đốn, Mễ Lặc ba người sóng hàng bay xuống. Mễ Lặc còn giới thiệu với Lâm Lôi ý nghĩa cuộc thi thố của thôn. Lâm Lôi nghe mà hết đỗi kinh ngạc. Thôn núi này có sự quản lý rất tuyệt, cách thôn núi cao đến ngần ấy.

Trên bãi đất trống phía đông thôn, giờ đã tụ họp được đông đảo người, có tới hàng ngàn người, vây kín vòng trong vòng ngoài chỗ bãi đất trống, e gió cũng không luồn nổi dưới chân họ đứng.

Trong thôn núi, hàng năm cứ vào dịp này tổ chức thi thố, coi như là một sự kiện nổi bật nhất. Người tham gia rất đông, và thời gian cũng vì thế kéo dài. Từ ngày đầu cho đến… Đều có Thánh Vực Cường Giả đứng ra phụ trách.

“Mễ Lặc đại nhân, Lợi Văn Tư Đốn đai nhân đến rồi”.

Mọi người nhìn từ phía xa thấy có ba bóng người bay tới, nhưng chỉ nhận biết có hai người, còn người thứ ba chưa nhìn thấy bao giờ.

Cao thủ trong thôn núi rất đông, kẻ mạnh cấp chín không ít, nhưng muốn đạt đến trình độ Thánh Vực Cường Giả thì không phải chuyện dễ, hàng trăm năm e chỉ may có nổi một vài người. Bởi lẽ đó, người trong thôn núi đều rất sùng bái Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn và mấy người nữa.

“Này! Người nào cùng đến với hai đại nhân thế”? Không ít người cùng nhìn vềư phía đó.

Nhưng, chỉ có Lôi Nặc thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng dáng thân quen đang đi cùng Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn tới: “Lão, Lão tam”! Lôi Nặc không kìm nén được tình cảm, và không còn tin nổi mắt mình nữa.

Lâm Lôi đang cùng với Mễ Lặc. Lợi Văn Tư Đốn trò chuyện làm sao có thể nhìn thấy được Lôi Nặc trong hàng ngàn người vây kính vòng ngoài vòng trong!