Chương 5

Bần Gia Nữ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Buổi tối cả nhà cùng nhau đi về. Trương Tiểu Oản để Trương Tiểu Bảo ôm củi, sọt thì để Trương A Phúc cõng, mình thì khiêng cuốc, nhưng đi được vài bước thì Trương Tiểu Đệ cũng chạy đến đỡ giúp nàng.

Trương Tiểu Oản không từ chối, con nhà nông cần phải giúp đỡ làm việc. Mà trong nhà này tuy cuộc sống gian nan, không ai sai bọn họ làm việc nhưng có lẽ con nhà nghèo biết việc sớm.

Việc gì có thể làm thì nàng sẽ để bọn họ làm, Trương Tiểu Oản không biết tương lai của bọn họ sẽ thế nào nhưng nàng hy vọng cái đầu được coi là hơi thông minh của nàng có thể giúp một nhà bọn họ được ấm no trong cái thời buổi loạn lạc này.

Việc khác thì nàng không làm được, cũng không muốn làm.

Xuyên qua cái thôn nhỏ này rồi, Trương Tiểu Oản phát hiện tình huống thực tế khác hẳn những gì miêu tả trong các truyện xuyên không. Mỗi một nơi nghèo khổ đều bởi vì đất đai cằn cỗi, thế nên người mới nghèo, cố mãi không khá lên nổi.

Địa phương không có nhiều sinh cơ và hy vọng như chỗ này nếu không được thay đổi thì sẽ ngày càng nghèo đi, sau đó nó sẽ biến mất. Phải đợi đến khi vùng đất này trở nên màu mỡ hơn thì mới có người mới vào ở.

Hoặc người ở đây chịu không nổi nữa chuyển đi đến chỗ khác. Theo Trương Tiểu Oản quan sát thì thôn Ngô Đồng có khoảng 50 hộ gia đình, nhưng không một nhà nào có người đủ thông mình để nghĩ tới việc chuyển đi chỗ khác. Chỉ có thể trông cậy vào đời sau rồi.

Đến thôn trưởng ở đây cũng có một nhà năm miệng ăn, người nào cũng gầy, trong nhà cũng nghèo leng keng. Chỉ khi nào trong thôn xảy ra tranh cãi thì ông ta mới được gọi đến giải quyết.

Chỗ này không có ai biết chữ, nghèo đến nỗi không có nhà nào dám có ý nghĩ cho con đi đọc sách. Một chỗ như thế thì có thể có tương lai gì chứ?

Bọn họ không đói chết đã là tốt lắm rồi.

Trương Tiểu Oản ở thôn Ngô Đồng một tháng nên cũng biết đại khái về tập tính sinh hoạt của người dân ở đây. Người trong thôn chưa từng làm chuyện gì khác người, trên núi còn có một ngôi miếu hương khói không ngớt tên là Tiểu Lâm Sơn. Tòa miếu đó khiến Trương Tiểu Oản hiểu rõ một đứa bé gái như nàng không thể làm ra việc gì khác thường. Bởi vì khác thường tức là yêu quái, người cổ đại có nhiều biện pháp để trừng trị những kẻ không giống mình. Mà bon họ sẽ tìm được đủ mọi lý do khiến bọn họ thấy an tâm, ví dụ như làm theo ý thần phật.

Trương Tiểu Oản đã học lịch sử, cũng đọc nhiều cuốn dã sử nên nàng hiểu thời phong kiến là thế nào. Một đứa con gái nhà nghèo như nàng không giống đám tiểu thư nhà giàu có hậu thuẫn sau lưng, có thể tìm nhiều cớ để giải thích cho những việc kỳ quái mình làm. Loại người thân phận thấp kém như nàng nếu vượt qua lằn ranh có thể hiểu và lý giải của mọi người thì sẽ lập tức bị thả trôi sông, hoặc bị đưa vào sơn miếu để trừ tà, khẳng định là không có việc gì tốt.

Cho dù ở thời nào thì miệng lưỡi người đời cũng có thể giết người, ngay cả người hiện đại cũng không tránh được chứ đừng nói tới cái xã hội hoàn toàn là phong kiến như Đại Phượng triều này.

Cho nên, nàng cũng chỉ có thể coi đống tiểu thuyết kia như câu truyện giải trí, một khi đến cổ đại sống thì những thứ đó chẳng có tác dụng gì.

Đương nhiên, có khi Trương Tiểu Oản cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, quá mức thận trọng —— nhưng nàng không thể không làm thế. Nàng thà cẩn thận, suy xét kỹ càng hơn chút cũng không muốn thiếu cảnh giác, đi sai một bước rồi rơi vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đời trước, lúc nàng 25 tuổi được ba mẹ phân cho một phần tài sản, chưa đến 30 tuổi đã xây dựng được một công ty thu lợi kha khá mỗi năm. Trong quá trình đó nàng đã phải xông pha vào bụi gai, chém giết hết thảy chướng ngại trên đường để đi tới, vì thế nàng đã không còn là một kẻ ngây thơ nữa. Nàng là người có thể nhìn thẳng vào hiện thực mà không hề mơ hồ về tình trạng cũng như năng lực của bản thân. Nếu không nàng hẳn đã sớm bị sự bất công của cha mẹ mình làm cho thương tâm khổ sở, chứ không phải người có thể lợi dụng sự áy náy của bọn họ để lấy được một khoản tiền tự ra ngoài xây dựng cuộc sống của mình.

Nói cách khác, Trương Tiểu Oản là loại người tâm lạnh, tính lạnh, bởi vì nàng biết rõ mình cũng không quá yêu thương cha mẹ đẻ. Nhưng nàng cũng không phải người không tim không phổi. Nàng vẫn nhớ rõ bọn họ đã cho nàng không ít, cũng cảm ơn họ, tuy tình cảm hai bên không quá thân thiết nhưng nàng vẫn khá là nghe lời bọn họ, cho họ chút thể diện với người ngoài. Tình cảm của nàng với em trai cũng không tệ. Em trai nàng đã giúp đỡ khi nàng cần tiền, lại phối hợp để nàng lấy được một khoản tiền từ chỗ ba mẹ để xây dựng sự nghiệp.

Đây cũng là lý do vì sao Trương Tiểu Oản muốn cẩn thận chăm sóc cho Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ như thế. Nàng từng có em trai, mà đứa em đó đối xử với nàng rất tốt. Khi hắn còn nhỏ, một năm bọn họ chỉ gặp nhau vài lần, lúc nàng chuyển ra thành phố ở với ba mẹ thì hắn đã ra nước ngoài học. Mỗi năm nàng đều nhận được quà hắn gửi về cho mình, nhưng nàng chưa từng tặng gì cho hắn hết. Khi đó nàng chỉ nhớ đến việc hắn đã cướp hết mọi thứ của mình, nhưng lại không nhớ được những việc tốt hắn đã làm.

Tình cảm của hai chị em họ vẫn luôn do một mình hắn hàn gắn.

Hiện tại nàng đã không thể trở về nữa, vì thế nàng ở lại đây chăm sóc cho hai đứa em trai này, coi như cũng có chút liên hệ với đứa em trai ở đời trước. Như thế nàng cũng có được chút an ủi rằng: Khi hắn còn nhỏ nếu hắn cũng sống không tốt thì nàng cũng sẽ chăm sóc hắn, nàng không phải trời sinh đã không thích hắn.

Mọi việc đã không thể quay lại nữa. Nửa tháng đầu Trương Tiểu Oản còn chờ mong có thể quay lại hiện đại. Nhưng sau một tháng ở cái nơi đến cơm còn không đủ ăn này nàng đã hoàn toàn từ bỏ ý đình trở về.

Trực giác cho biết nàng không có khả năng có thể về, vì thế nàng chỉ có thể lấy thân phận Trương Tiểu Oản ở lại chỗ này mà làm đến nơi đến chốn, bén rễ nảy mầm, gánh vác gia đình này trên vai mình.

Cảm nhận trọng lượng của cái cuốc trên vai mình, Trương Tiểu Oản dùng một tay đỡ cuốc côn, một tay nắm lấy Trương Tiểu Đệ đã mệt mỏi vì đi đường xa, lại quay đầu nhìn Trương Tiểu Bảo ôm củi đi xiêu vẹo, ánh mắt không nhịn được càng trầm xuống,

Em trai, chị không về được nữa, em…… Phải sống ở nơi đó cho tốt, những gì em làm cho chị, chị không báo đáp lại được. Nếu sớm biết tương lai ngắn ngủi thì chị đã nấu cho em vài bữa cơm, cũng làm cho em vài bộ quần áo. Nhưng hiện tại chị chỉ có thể……

“Đại tỷ, đại tỷ……” Trương Tiểu Đệ thật sự đã quá mệt mỏi. Hắn kéo tay Trương Tiểu Oản làm nũng mà gọi. Điều này khiến nàng hoàn hồn, thấy hắn không kêu mệt mà chỉ không ngừng lắc tay nàng, dùng phương thức của riêng mình mà làm nũng với chị gái mình.

Trẻ con luôn nhạy cảm với những người có ác ý hay có ý tốt, chúng biết người nào tốt với mình.

“Chỉ cần đi thêm chút nữa là được rồi,” Trương Tiểu Oản cong lưng, buông cái cuốc xuống, dùng tay xoa mồ hôi trên mũi hắn nói, “Đệ xem này, có phải bây giờ người không lạnh nữa đúng không?”

“Đúng vậy!” Ban đầu Trương Tiểu Đệ ngẩn ra, một lúc sau hắn mới phản ứng lại, vô cùng vui mừng mà nói với Trương Tiểu Oản sau đó quay đầu nói với Trương Tiểu Bảo, “Ca ca, đệ không lạnh nữa, ca lạnh không?”

Trương Tiểu Bảo đang chuyên tâm ôm cũi mà đi, nghe thấy thế thì cười ha hả, lại cảm nhận một chút, sau đó vui mừng nói, “Đúng là không lạnh, Tiểu Đệ, đệ nói đúng quá.”

Hai vợ chồng Trương thị đi ở phía trước khá xa nên không nghe thấy lời bọn họ nói với nhau, chỉ đứng từ xa nhìn. Trương A Phúc đứng phía sau Lưu Tam Nương mở miệng hô lên với bọn họ, “Đi nhanh lên, sắp đến nhà rồi.”

“Vâng……” Trương Tiểu Đệ vui sướng mà đáp lời. Hôm nay hắn nói nhiều hơn so với số lời hắn nói trong nửa tháng trước đây, “Mau về nhà, đại tỷ, nhanh chân lên……”

Nói xong hắn buông tay Trương Tiểu Oản, gấp gáp mà chạy về phía cha mẹ……

Trương Tiểu Oản nhìn bộ dáng vui sướng của hắn thì nhịn không được cười,mà Trương Tiểu Bảo cũng đã đi tới bên cạnh nàng, cộc lốc mà gọi nàng một tiếng, “Đại tỷ……”

“Đi nhanh thôi, sắp về đến nhà rồi.” Trương Tiểu Oản cười với hắn. Sắp về nhà rồi, tiếc nuối của đời trước, đời này nàng sẽ bù lại.

Con người ta không thể hối hận cả hai đời được.