Quỷ Yêu (9)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vì sao hắn lại ngốc như vậy, nàng đã ra sức để hắn bỏ đi rồi mà. “Ta không cần ngươi bảo vệ.” Cầm Tra cố chấp tự đè nén biểu cảm, lạnh lùng nói: “Cầm Tra là Cầm yêu, ta là yêu quái, hại chết tính mạng con người, ta đáng chết.”

Sơ Tễ vẫn đặt tay lên đỉnh đầu nàng: “Không đâu, Cầm Tra không thích hại chết con người.”

Cầm Tra cười lạnh: “Làm sao ngươi biết được chứ. Lúc đầu ta cứu ngươi bởi vì muốn ăn tim chàng mà thôi.”

“Ừ.”

“Mỗi ngày ta nằm ngủ cùng ngươi là vì muốn hút dương khí của ngươi.”

“Ừ.”

Cầm Tra cố gắng khống chế bản thân, nàng quát: “Ngươi nghe không hiểu à, ta là yêu quái! Nếu ngươi không muốn chết thì cút thật xa cho ta! Đừng để ta gặp lại ngươi nữa.”

Sơ Tễ im lặng hồi lâu, lại xoa đầu nàng: “Ta không sợ yêu quái, cũng không sợ nàng hại ta, ta chỉ sợ nàng sẽ đuổi ta đi, nhưng nàng đã đuổi ta đi rồi… thì ta đâu còn gì để sợ nữa.” Hắn nói xong, bỗng nhiên yết hầu cô giật, dòng máu ấm áp từ vòm miệng hắn rỉ ra, nhỏ xuống khuôn mặt tái nhợt của Cầm Tra.

Sơ Tế lấy tay lau vết máu trên mặt nàng, nhưng càng lau càng làm mặt nàng nhếch nhác hơn, Sơ Tễ không biết phải làm sao nữa: “Xin lỗi.” Cầm Tra ngẩn người lúc lâu, đầu ngón tay run rẩy chạm vào tấm lưng dày rộng của Sơ Tễ, ở nơi đó ướt đẫm, chỉ có một mũi tên lạnh lẽo cắm ngập vào lưng hắn.

Hóa ra, lúc nãy thái tử đã bắn hai mũi tên cùng một lúc, một mũi tên bắn sượt bên tai Cầm Tra, một mũi tên bắn ngập vào lưng Sơ Tễ. Cầm Tra bắt đầu run rẩy, nàng kích động muốn ngồi dậy xem vết thương của Sơ Tễ, nhưng lại bị hắn ép chặt dưới cơ thể. Lúc này yêu lực mạnh mẽ không biết bay biến đi đâu, Cầm Tra luống cuống: “Sơ Tễ, Sơ Tễ, chàng, chàng để ta xem xem.”

“Nàng phải bình an.”

“Ta vẫn ổn, chàng để ta kiểm tra cho chàng một chút.”

“Cầm Tra, rốt cuộc ta vẫn là kẻ… vô dụng.” Sơ Tễ yếu dần, hắn không giữ được nữa, đổ ập người lên người nàng: “Nhưng ta biết, chắc chắn Cầm Tra có thể sống sốt. Nàng xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, chắc chắn… nàng xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp hơn, sẽ ngắm ánh mặt trời rực rỡ, ngắm những đóa hoa đua nhau khoe sắc, sẽ tự do như gió…. sống vui vẻ.”

Đó là điều hắn mong muốn có được trong cuộc đời, nhưng từ sau khi gặp Cầm Tra, mục tiêu của cuộc đời hắn chính là nàng.

“Nhân cơ hội này, mau trừ diệt yêu nữ!” Thái tự hạ lệnh một tiếng, cấm vệ quân bao vây xung quanh Cầm Tra, những ngọn thương sắc bén đều chĩa về nàng.

Cảm giác hơi thở người trong lòng ngày càng yếu dần, Cầm Tra vươn tay ôm chặt hắn. Cả đời nàng, vì bất tử mà cứ sống mãi, tay nhuốm đầy máu tanh, nàng ghét bỏ chính mình, nhưng lại có một chàng trai nói nàng rất dịu dàng, cung phụng nàng như một vị thần, cam tâm tình nguyện chết vì nàng, chỉ vì lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, là nàng nổi hứng bất chợt làm bừa, nàng chưa từng cứu Sơ Tễ, là hắn cứu nàng.

“Chàng vẫn đối xử tốt với ta như vậy.” Sát khí bức người cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng bổ đến, nhưng nàng lại chỉ lặng lẽ ôm Sơ Tễ: “Chàng vẫn đối xử tốt với ta như vậy, sao ta có thể khiến chàng thất vọng, sao ta có thể tiếp tục khiến chàng tổn thương một lần nữa.”

Trên thiên đàn, gió to nổi lên, cả kinh thành người người đều nghe thấy tiếng dây đàn réo rắt reo vang, chờ đến khi mọi người trên thiên đàn hồi phục tinh thần thì đã không còn trông thấy một người một yêu ôm nhau đâu nữa.