Quỷ Yêu (7)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong cung, Cầm Tra nghe thần quan báo lại, nói Sơ Tễ vẫn còn quỳ gối trước cửa phòng nàng. Cầm Tra im lặng, sau đó đối mặt với hoàng đế ngồi sau những tấm màn sa trung điệp nói: “Bệ hạ, Cầm Tra có chuyện muốn khẩn cầu.”

Bên trong màn sa, có tiếng người đàn ông trung niên ho nhẹ hai tiếng, khàn giọng nói: “Đương nhiên trẫm sẽ đáp ứng thỉnh cầu của quốc sư.”

“Cầm Tra muốn xin một gã nam sủng, biết gảy đàn, dung mạo hoàn mỹ, lại thông minh hiểu ý người khác.”

“Khụ khụ! Ha ha ha, được, người như vậy, quốc sư muốn bao nhiêu, đại Tấn ta có bấy nhiêu!” Hoàng đế phất tay, sai tổng quản thái giám lui xuống tìm người, Cầm Tra cúi mắt, lấy bình sứ trong tay áo đổ ra một viên thuốc, đặt vào trong chén vàng, để thần quan dâng lên cho hoàng đế, giọng nàng lạnh lẽo: “Tạ ơn bệ hạ.”

“Bệnh của quả nhân vốn là do quốc sư cứu, việc nhỏ như vậy, quốc sư đâu cần nói cảm ơn.”

Khi Cầm Tra quay về phủ Quốc sư thì biết Sơ Tễ vẫn quỳ gối trước cửa phòng nàng. Nàng vẫy tay, gọi nam sủng lấy từ chỗ hoàng đế tới, nàng dựa nửa thân người vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi dìu ta đi vào.”

Quả thật gã này thông minh hơn Sơ Tễ rất nhiều, hắn biết nói những lời khiến người khác vui vẻ, bàn tay vòng ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, thân mật ôm nàng đi vào phủ Quốc sư, đi thẳng đến nội viện, ở bên ngoài cửa viện, Cầm Tra đã trông thấy Sơ Tễ ủ rũ cúi đầu quỳ gối dưới đất. Tay nàng xiết chặt lại, cào vào tay gã kia khiến gã đau đớn.

“Quốc sư, nhẹ một chút có được không?” Một làn khói mỏng tỏa ra từ cánh môi gã nam sủng, Cầm Tra thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần dìu ta vào phòng là được.”

Nàng cũng không buồn nhìn gã, lặng lẽ ôm gã bước vào phòng, coi Sơ Tễ đang quỳ gối đằng kia như không khí, không lọt vào mắt nàng. Nhưng gã nam sủng kia lại liếc mắt nhìn hắn. Ý cười chế giễu trong mắt gã khiến Sơ Tễ xiết chặt nắm tay, nhưng lại nhanh chóng buông ra.

Hắn… có tư cách gì để ghen cơ chứ.

Trong phòng im lặng một lát, rồi truyền ra tiếng đàn nhẹ nhàng, người kia đàn hay hơn hắn nhiều lắm.

Bóng đêm dần buông, tiếng đàn trong phòng ngừng lại, nến tắt, Sơ Tễ gần như có thể tưởng tượng cảnh bọn họ ôm nhau ngủ. Hôm nay hắn không còn có tác dụng nữa, chàng trai kia giỏi hơn hắn rất nhiều, hắn không còn lý do để ở lại nữa. Hắn nghĩ, đối với Cầm Tra mà nói, có lẽ bất kỳ kẻ nào cũng có thể thay thế hắn, nhưng đối với hắn, thì không ai có thể thay thế Cầm Tra được.

Nhưng mà, không còn cách nào nữa… Hắn đã bị loại bỏ.

Đôi mắt Sơ Tễ hoàn toàn mất đi thần khí, hắn nhắm mắt lại, day nhẹ trán, cúi xuống chạm vào mặt đất, lạy vài lạy trước cửa, sau đó đứng dậy, lảo đảo rời đi.

Cầm Tra chặt đứt gông cùm trói chân hắn, nhưng lại mạnh mẽ cướp đi tự do của đời hắn. Nghĩ cũng đúng thôi, thần linh sao có thể cứu vớt một người như hắn.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần dần biết mất, Cầm Tra ngồi đối diện thư án, trầm mặc không nói. Gã nam sủng cười cười: “Quốc sư đột ngột thổi tắt đèn, là vì tiểu nhân đàn không hay ư?” Trong bóng đêm, Cầm Tra tinh tường nhìn bàn tay đối phương vẫn đặt trên đàn như cũ, sau đó đẩy hắn ra.

“Đúng thế, rất khó nghe, trong tiếng đàn tràn ngập sự giả dối lấy lòng và sự tham niệm nặng nề, khúc đàn của ngươi không bao giờ đuổi kịp chàng, quá khó nghe.” Những lời này khiến gã kia tái mặt, Cầm Tra lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, ta không cần ngươi.”