Quỷ Yêu (5)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lễ tế trời ngày càng đến gần, công việc trong phủ Quốc sư bận lu bù, Cầm Tra liên tục vào cung, cả ngày không thấy bóng dáng. Nhưng dù mỗi ngày rất muộn mới trở về thì Cầm Tra vẫn vào ngủ chung cùng hắn.

“Sơ Tễ, chàng khiến ta cảm thấy rất an toàn.”

Thật ra, rõ ràng chính là nàng cho hắn cảm giác an toàn mới đúng, để cho hắn lần đầu biết được, con người có thể sống một cách có tôn nghiêm như vậy.

Cách lễ tế trời còn mười ngày, Lễ bộ đưa tới mười đồng nam đồng nữ, đây chính là đồ tế cần hiến cho thần linh, bọn họ sẽ được làm lễ rửa tội trong phủ Quốc sư, mười ngày sau sẽ được đưa lên Thiên đàn. Sơ Tễ lặng lẽ nhìn các thần quan trong phủ Quốc sư vẩy “nước thánh” lên người mười đứa bé, hắn biết, cái gọi là Nước Thánh chẳng qua chỉ là nước thường trộn lẫn thuốc mê, khiến đầu óc bọn trẻ mơ hồ, không thể khóc thét mà thôi.

Càng đến gần lễ tế, mỗi đêm Cầm Tra đều ngủ không yên giấc.

Đêm nay nằm mãi vẫn không chợp mắt nổi, nàng lặng lẽ ôm cánh tay Sơ Tễ, đến lúc rạng sáng, nàng đột ngột hỏi: “Chàng có sợ ta không?”

Sơ Tễ liền đáp: “Không sợ.”

Cầm Tra ôm cánh tay hắn chặt hơn một chút: “Ừ, chỉ có mỗi chàng là không sợ ta.” Yên tĩnh một lúc lâu, đến khi hắn nghĩ nàng đã ngủ thì lại nghe thấy nàng nói: “Nhưng mà đôi khi ta lại thấy sợ chính bản thân mình.”

Sơ Tễ ngẩn người, thế mới biết hóa ra trong đáy lòng người con gái này cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy khó chịu với chính bản thân cô. Hắn không biết an ủi người khác, cũng không biết nói những lời ngọt ngào dễ nghe, ngẩn người nằm đó, sau đó bắt chước nàng, nghiêng người xoa xoa đầu nàng: “Cầm Tra… tốt lắm.”

Cô gái nằm cạnh hắn cứng người, sau đó ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn hắn một lát. Sau đó hôn lên trán hắn: “Chàng đối với ta rất tốt. Thật sự rất tuyệt.”

Đôi môi nàng hơi lạnh, nhưng khi chạm vào hắn lại nóng như lửa. Trái tim trong lồng ngực đập loạn, đến khi nàng nằm lại như cũ mà hắn vẫn chưa thể nào bình ổn được cảm xúc trong lòng.

Không ổn rồi…

Hắn nghĩ, cái tạp niệm dơ bẩn trong đầu kia, không biết khi nào đã nhảy bật lên, điên cuồng chiếm giữ nội tâm hắn, khiến hắn không thể dứt bỏ.

Cách lễ tế trời bảy ngày, phía đông thành có hội hoa đăng, hôm đó Cầm Tra về phủ rất sớm, hiếm khi hào hứng như thế, lừa đám thần quan trong phủ, dẫn theo Sơ Tễ chạy ra ngoài chơi.

“Cầm Tra, không có hộ vệ re rằng không ổn.” Hắn lo nàng sẽ gặp phải chuyện không may.

Cầm Tra cười cười: “Không phải đã có chàng bảo vệ ta đó sao?” Thấy nàng vui vẻ như vậy Sơ Tễ không thể từ chối, trong suy nghĩ của hắn, lẽ ra cuộc sống của nàng nên luôn vui vẻ như thế mới phải.

Hội hoa đăng có đủ loại đèn lồng, trang trí rực rỡ. Cầm Tra nắm tay hắn, giống như một đôi trẻ dạo qua giữa đám người, đoán đố đèn*, thả đèn lồng, Sơ Tễ cảm thấy trong cuộc đời của hắn, chưa có giờ phút nào được bình an thoải mái đến thế. Chỉ cần nhìn thấy bóng hình đi trước mình nửa bước, đã hạnh phúc đến nỗi bản thân mỉm cười cũng không biết.

*: đố đèn: một trò chơi truyền thống của TQ, các câu đố được dán trên đèn lồng, treo trên dây hoặc dán trên tường.

“Đoàng.” Pháo hoa nở rộ trên không trung, Cầm Tra ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa cảm thán: “Đẹp quá.”

Sơ Tễ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, gật đầu đồng ý: “Ừ, đẹp lắm.”

Cầm Tra xoay đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, giống như dính chặt, không ai chủ động dời mắt, đến khi Sơ Tễ đỏ bừng tới tận tai thì Cầm Tra mới cười khẽ một tiếng, vòng tay quanh cổ hắn, đôi môi hơi lạnh áp lên cánh môi nóng rực của hắn.

Sơ Tễ cứng người, để mặc đầu lưỡi của nàng không nhanh không chậm lướt qua bên môi hắn, cảm xúc mềm ướt khiến hắn không kìm lòng được hé môi… muốn nhấm nháp hương vị của nàng lâu hơn nữa…

Mà đúng lúc này Cầm Tra lại rời ra, cánh tay Sơ Tễ căng thẳng, kiềm chế ham muốn giữ nàng lại, chỉ thấy Cầm Tra nói: “Sơ Tễ, chàng giỏi hơn, dịu dàng hơn, tốt bụng hơn tất cả những người ta từng gặp.”

Lần đầu tiên có người dùng bốn chữ “dịu dàng tốt bụng” để miêu tả về hắn, tử sĩ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, không được phép dịu dàng, cũng không thể tốt bụng, hắn chỉ là một đồ vật mặc cho người ta định đoạn.

Cầm Tra vuốt nhẹ vào má hắn, hơi lui về phía sau, Sơ Tễ còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy phía sau có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên sau lưng nàng, là một thanh đao lớn đang chém về phía đầu nàng: “Yêu nữ hại nước, mau nạp mạng đi!”

Con ngươi Sơ Tễ co lại, theo bản năng đưa tay muốn kéo nàng, nhưng Cầm Tra lách mình, khiến tay hắn rơi vào khoảng không. Hắn ngẩng đầu, đã thấy bàn tay Cầm Tra nắm lấy thanh đao kia, dùng cổ tay chặn lưỡi đao, mà thanh đao sắc bén đó lại không thể làm tổn thương làn da nàng dù chỉ một chút.