Quỷ Yêu (4)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đến tận đêm khuya Cầm Tra mới trở về.

Nàng đẩy cửa bước vào phòng, thấy trong phòng thắp đèn, thần trí mơ hồ, tận đến khi nghe thấy tiếng hít thở trên giường trong buồng thì nàng mới giật mình nhớ ra, nàng đã nhặt một chàng trai mang về.

Đi vào bên trong, chàng trai ngồi trên giường định xốc chăn lên bước xuống hành lễ, nhưng rồi giống như đột nhiên nhớ ra lời dặn của nàng, Sơ Tễ dừng lại, bối rối đứng bên cạnh giường.

Cầm Tra nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười nói: “Ta có ăn chàng đâu.”

Sơ Tễ cúi đầu nghĩ, thực ra nếu nàng muốn ăn hắn, cũng không phải là không thể được…

“Chàng biết đánh đàn không?” Đột nhiên Cầm Tra hỏi.

“Biết.” Tử sĩ của Sở vương gia không thể là loại thô lỗ dốt đặc cán mai, đều được học qua âm luật nhạc cụ, hội họa học thuật gì đó đều biết chút ít để tăng thêm khả năng phụ giúp cho chủ nhân, càng có thêm cơ hội sống sót.

Cầm Tra chỉ định hỏi chơi mà thôi, không ngờ hắn lại thật sự biết đánh đàn, lại có hứng thú, nàng lấy một chiếc đàn làm từ gỗ cây đồng trên thư án ra, đặt lên bàn: “Chàng đàn một khúc cho ta nghe được không?”

Sơ Tễ ngoan ngoãn ngồi xuống, Cầm Tra ngồi xuống ghế đối diện thư án, chống cằm lặng lẽ nhìn Sơ Tễ. Lướt nhẹ qua dây đàn, Sơ Tễ dừng lại, có phần ngạc nhiên nhìn cây đàn Thất huyền cầm dưới tay mình, nhìn nó đơn sơ giản dị là thế nhưng thanh sắc lại vang vọng động lòng người.

Cầm Tra hỏi: “Sao thế? Sao không đàn?”

Sơ Tễ hồi phục tinh thần, vội nói: “Quốc sư thứ tội.”

“Gọi ta là Cầm Tra.”

Sơ Tễ im lặng thật lâu, giống như đang nghiêm túc chuẩn bị trong lòng: “Cầm… Tra”. Nói được lần đầu tiên thì coi như cửa ải khó khăn đã vượt qua, hắn không kìm lòng được lặp lại một lần nữa: “Cầm Tra.” Rồi lại ngẩn người như cũ.

Cầm Tra cười khẽ: “Chàng gọi tên ta nghe hay thật đó.” Phản chiếu trong mắt nàng là ánh nến lấp lánh giống như một con tinh linh, khiến hắn không tự chủ được lại ngây người.

Cô gái như vậy…

Sơ Tễ cúi đầu, khẽ lướt dây đàn.

Cô gái như vậy, đẹp đến mức khiến hắn không dám mơ tưởng, một chút tạp niệm của hắn sẽ khiến nàng vấy bẩn.

Cầm Tra dựa vào thư án, lặng lẽ quan sát chàng trai trước mặt. Tiếng đàn trong trẻo xuôi chảy bên tai, phía sau lời nhạc, trong tiếng đàn như truyền tới tình cảm dao động như gió xuân chạm vào lòng nàng, xuyên qua tiếng đàn, nàng có thể nhìn thấy rõ nội tâm của chàng trai này, ẩn chứa sự kiên cường và quật cường hiếm có, khiến nàng thất thần.

“Sơ Tễ.” Mới đàn được một khúc, đột nhiên Cầm Tra mở miệng: “Chàng thật đẹp.”

Đối với một người đàn ông, không ai coi đây là một lời khen, nhưng Sơ Tễ lại ngẩn ra, hai má đỏ bừng: “Tạ quốc…” Hắn nuốt xuống câu sau, một lúc lâu sau mới nói: “Cầm Tra cũng rất hấp dẫn.”

Hắn cứ ngu ngốc như thế, ngay cả câu khen ngợi cũng không biết nói, Sơ Tễ cảm thấy ghét chính bản thân mình. Không ngờ lại nghe thấy tiếng cười “hì hì”, là Cầm Tra đang cười với hắn: “Vậy chàng thích ta không?” Đối mặt với câu hỏi bất ngờ này, Sơ Tễ đờ người ra, mặt đỏ bừng không nói nên lời. Cầm Tra đứng dậy, qua án thư, vươn tay xoa đầu hắn: “Ta rất thích chàng.”

Sơ Tễ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt si mê lạc mất cả bản thân.

Đêm đó Cầm Tra và Sơ Tễ ngủ chung, nhưng chỉ là đắp chăn rồi lặng lẽ ngủ. Cầm Tra nói nam sủng phải như vậy, nàng nói ôm hắn rất ấm.

Sơ Tễ lại đánh mất bản thân nữa rồi.

Có lẽ, trên đời này thật sự có thần linh, không biết chừng chính Cầm Tra cũng là thần linh, nếu không… vì sao một người như hắn lại có thể được cứ vớt cơ chứ….