Quỷ Thi (4)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mười lăm tháng giêng là tiết Nguyên Tiêu. Ánh sáng của pháo hoa rợp cả vùng trời Nghĩa Phong Thành Đông.

Tô Đài giật mình, nhìn những ánh sáng lấp lóe thoáng qua trên bầu trời, trong lòng lại nhớ đến Hoắc Dương từng tươi cười xoa đầu nàng: “Không biết từ nơi khỉ ho cò gáy nào chui ra nữa, ngay cả pháo hoa cũng chưa từng xem, chờ Nguyên Tiêu năm sau, ta dẫn em tới Nghĩa Phong Thành Đông ngắm nhé.”

Không ngờ Nguyên Tiêu năm nay, đã sống chết chia lìa, không thể nói chuyện.

Tô Đài bay qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng từ nước Từ đến đô thành nước Vệ, đã tìm được phủ Hoắc Dương tướng quân, lại phát hiện nàng không thể nào tới gần hắn. Đại tướng quân nước vệ, được hoàng thượng sủng ái, sao có thể nói gặp là gặp ngay được.

Ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã phạm phải sai lầm cực lớn… nhặt được Hoắc Dương đang trọng thương, loại trường hợp này không phải lúc nào cũng có.

Tô Đài không nói chuyện được, cũng không có cách nào. Chỉ có thể ngày ngày ngồi đợi bên ngoài phủ tướng quân chờ mong có thể cùng Hoắc Dương “không hẹn mà gặp”, nhưng kỳ lạ là sau khi Hoắc Dương khải hoàn trở về, cả ngày trong phủ không ra ngoài, cũng không lên triều. Tô Đài trong chờ nửa tháng, dần dần hết hy vọng.

Có lẽ, thật sự bọn họ đã hết duyên với nhau rồi.

Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe cửa lớn của phủ tướng quân “két…” một tiếng. Tiếng động vang lên, thị vệ bên trong nối đuôi nhau ra ngoài, dàn khoảng cách trước cửa phủ. Tô Đài cũng bị ép dạt vào trong góc.

Con Lưu Nguyệt đỏ thẫm được người hầu dắt ra ngoài, ánh mắt Tô Đài sáng ngời, đó là ngựa của hắn.

Ngay sau đó, Hoắc Dương một thân đen tuyền đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên sau bốn tháng bọn họ gặp lại nhau, Hoắc Dương gầy đi rất nhiều. Tô Đài há to miệng, suýt nữa thì kêu thành tiếng, nàng dốc sức chạy về phía hắn, nhưng hai chân xác chết di chuyển bất tiện, nàng nhảy nhảy lên, một tướng sĩ bên cạnh sợ nàng làm kinh động tướng quân liền đấm một quyền vào bụng nàng. Thực ra Tô Đài không đau, nàng chỉ vô thức ôm lấy bụng dưới, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, chỉ còn lại luồng cát bụi mà Lưu Nguyệt tung vó bỏ lại.

Tô Đài không chút do dự đi theo tìm kiếm.

Ngày hội Nguyên Tiêu, chợ đêm Thành Đông vô cùng náo nhiệt.

Khi Tô Đài tìm thấy Hoắc Dương là lúc hắn đang trừng phạt một thanh niên trẻ, một thiếu phụ sắc mặt kinh hoàng đứng phía sau hắn, mọi người vây quanh đều phỉ nhổ gã kia, nói rằng hắn ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha, đáng đánh. Mà sau đó, sắc mặt mọi người đều dần dần thay đổi, Hoắc Dương ra tay tàn nhẫn, một đòn trí mạng.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, Tô Đài biết rõ hắn đã bị động sát tâm.

Tuy ở trên chiến trường, Hoắc Dương giống như ác quỷ, nhưng lúc bình thường thì lại thường xuyên ẩn nhẫn, chưa từng vì việc nhỏ mà động sát tâm, không biết gã thanh niên kia làm gì để hắn tức giận như vậy…

Nhìn máu thiếu niên trẻ chảy đầy đất, thiếu phụ kia hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, nàng ôm bụng, nôn thốc nôn tháo. Từ phía sau thủ hạ của Hoắc Dương, một người đàn ông dáng vẻ thư sinh cầm một chiếc hoa đăng vội vội vàng vàng lách người qua đám đông chạy vào: “Nương tử! Nương tử! Nàng có sao không?”

“Tướng công!” Thiếu phụ có nơi che chở, gục vào trong ngực chồng khóc nức lên. Vẻ mặt người đàn ông bối rối: “Nàng đau ở đâu? Có động thai không?”

Hoắc Dương đá văng gã thanh niên đang hôn mê một cái, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm đôi vợ chồng. Hai ngươi kia bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh cả sống lưng, thư sinh kia mở miệng nói: “Đa tạ… Đa tạ đại nhân ra tay tương trợ.”

Ánh mắt Hoắc Dương bình thản nhìn vào phần bụng thiếu phụ, ánh nhìn cũng thay đổi mấy phần, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy tháng rồi?”

“Gần… năm tháng rồi ạ.”

Hoắc Dương ngẩn người hỏi: “Mang bầu có vất vả lắm không?”

Thiếu phụ ngạc nhiên: “Không muốn ăn gì, nhanh mệt mỏi.” Nàng sờ lên bụng mình, vẻ mặt dịu lại: “Có lẽ vì có con, nên không cảm thấy vất vả.”

Hoắc Dương giật mình nhớ lại ngày ấy trong dạ dày Tô Đài chỉ toàn rễ cỏ vỏ cây, mặc dù nàng đã chết nhưng sắc mặt vẫn kiên nghị trầm tĩnh như cụ, nàng giống như một thanh kiếm kiên cường dẻo dai, không giống một nữ tử yếu ớt mềm mại, khiến cho hắn rung động. Không để ý bản thân, không để ý tới đứa con, gần như vô tình, lựa chọn giang sơn, chấp nhận chết cùng xã tắc…

Quả là một nữ anh hùng!

Hoắc Dưng căm hận cắn răng, mà hận ý mãnh liệt lại giống như một ngưỡi đao xé rách lồng ngực hắn, cả ngày lẫn đêm rét lạnh như băng, đau nhức khiến cho hắn không thể hít thở!

Hắn xoay người nhảy lên Lưu Nguyệt, không nhìn đôi vợ chồng ân ái kia nữa.

Tô Đài lúc ấy mới dần tỉnh táo sau khi nghe hai câu nói kia của hắn, lúc nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Hoắc Dương cưỡi con ngựa cao to xuyên qua con đường tràn ngập hoa đăng, bóng lưng chân thật đến hư ảo. Bỗng nhiên Tô Đài có một mong muốn, nếu nàng không hỏi ra câu hỏi sau cùng kia, phải chăng nàng có thể tiếp tục “sống” tiếp chăng? Cùng hắn sống đến khi “bạch đầu giai lão”…

Ước nguyện sống bên nhau, giống như sự sinh trưởng của cỏ cây.

Trên lưng ngựa, dường như Hoắc Dương cảm nhận được điều gì, ánh mắt băn khoăn liếc lại. Tô Đài quay lưng, áo choàng xanh đen che khuất thân hình nàng. Trên đường tiếng người ầm ĩ, nhưng Tô Đài vẫn nghe thấy tiếng móng ngựa lại gần.

Hắn… trông thấy nàng ư?

Tô Đài căng thẳng xiết chặt mép áo, trái tim đã chết dường như khôi phục đập loạn, Tô Đài không thể hình dung nổi, đến khi gặp lại, thái độ của hắn sẽ thế nào, phải chăng nỗi lòng sẽ hỗn loạn… Hắn vẫn còn quan tâm nàng chứ?

Khóe môi nàng cay đắng cong lên, sao có thể quan tâm chứ, Hoắc Dương hận nhất là bị phản bội và lừa gạt, nàng lại phạm đúng đại kỵ của hắn, nếu không lần đó hắn đã không từ chối thư đầu hàng, trong lòng hắn chắc chắn hận nàng vô cùng.

Đang mải suy nghĩ, nàng lại nghe thấy tiếng vó ngựa dừng ngay bên cạnh mình. Tiếng người bán hàng rong ân cần truyền tới: “Khách quan, mua giày đầu hổ ạ? Hài tử của ngài bao tuổi rồi ạ?”

“Năm tháng.” Tiếng nói trầm thấp của hắn truyền vào tai Tô Đài, nàng xiết chặt tấm áo choàng xanh đen, lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh.

“Bé trai hay bé gái ạ?”

Hoắc Dương im lặng hồi lâu, Tô Đài không kiềm được nghiêng mắt nhìn theo, thấy đầu ngón tay hắn sững lại, khuôn mặt bình tĩnh khó giấu nổi sự đau xót: “Ta… không biết.”

Người bán hàng không biết nói gì hơn.

Hoắc Dương đi rồi. Tô Đài nhẹ nhàng sờ lên đôi hài nhỏ dành cho bé trai, nàng biết, con của bọn họ là một bé trai khỏe mạnh.