Quỷ Thi (2)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Mổ bụng nàng ấy ra cho ta!”

Viên quân y ngẩn người khi nghe thấy mệnh lệnh này. “Tướng quân… Việc này, thuộc hạ không phải người khám nghiệm tử thi.”

“Mổ ra.”

Thấy sắc mặt Hoắc Dương lạnh như băng, quân y cắn răng, cầm một con dao mổ bụng Tô Đài ra, đồ ăn trong dạ dày chảy ra, quân y lại ngẩn người, hắn nhặt một khối vật thể rám nắng trong đó lên nhìn, lại khiểm tra những vết thương do bị trúng tên trên người Tô Đài, sắc mặt chấn động, đến mức không thể không cất tiếng tán thưởng: “Quả là một nữ anh hùng…”

Cặp mắt phượng của Hoắc Dương nheo lại đầy nguy hiểm: “Có ý gì?”

“Tướng quân, những thứ cô gái này ăn gần đây đều là rễ cỏ, vỏ cây… Những mũi tên trên người nàng đều không trúng chỗ hiểm, nàng chết vì quá đói.”

Nghe vậy, Hoắc Dương đờ người ra.

Từ khi đô thành bị đại quân nước Vệ bao vây suốt nửa tháng, trong thành hết gạo sạch đạn, những tướng sĩ ở đây, sợ rằng ngay cả trong bụng hoàng đế nước Từ cũng chỉ có rễ cỏ vỏ cây, ba ngày qua, những người dân nước Từ kéo dài sự sống bằng cách này…

Không, bọn họ có đưa thư đầu hàng, chỉ có điều Hoắc Dương không nhận.

Sắc mặt Hoắc Dương càng lạnh, hắn lại ra lệnh: “Mổ tiếp đi.”

Quân y không đành lòng: “Tướng quân, một cô gái như vậy, vì sao không để cô ấy chết toàn thây…” Các tướng sĩ bên dưới cũng xì xầm dị nghị.

Hoắc Dương làm như không thấy, lạnh lùng nói: “Mổ.”

Đường dao lại kéo dài, kéo đến phần bụng dưới của Tô Đài. Bỗng nhiên, quân y thét lên một tiếng kinh hãi, vội vội vàng vàng ném dao đi: “Nàng… Nàng có con! Nàng đang có thai!”

Giống như một tiếng nổ lớn vang lên bên tai mọi người.

Hoắc Dương ngồi xổm người xuống, đầu ngón tay thăm dò bên trong ổ bụng nàng, có một sinh mạng nằm tĩnh mịch bên trong đó, chỉ lớn hơn nắm đấm của hắn một chút, toàn thân tím xanh, lạnh như băng mà trong suốt, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy xương cốt và nội tạng đang trong quá trình sinh trưởng.

“Bé như vậy… Là mấy tháng rồi hả?” Giọng hắn khàn đến cực điểm.

Tinh thần quân y cũng cực kỳ hoảng loạn, càng thêm ngưỡng mộ sự anh dũng và trung thành của cô gái này đối với tổ quốc: “Khoảng… khoảng hơn bốn tháng rồi ạ.”

Bốn tháng, bốn tháng? Khi đó nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Đứa trẻ nàng đang mang… là con của hắn. Nhận thức được điều này, lồng ngực Hoắc Dương co thắt mãnh liệt, dòng máu trong người khi thì nóng rực lúc lại lạnh thấu xương, mọi thứ trước mắt hắn đều tối đen, chợt nghe “cạch” một tiếng rất nhỏ vang lên, ánh mắt hắn khẽ động, nhìn thấy đồ vật từ trong tay trái nàng rơi xuống – một nửa chiếc lược làm bằng gỗ Đào.

Cùng với một nửa giấu trong ngực áo hắn, vừa vặn ghép thành một chiếc. Đây chính là do hắn tự tay chạm trổ cho nàng…

“Một chiếc lược, theo mãi không rời đến tận già, nó… thật nặng. Hoắc Dương, nếu như đến già em có thể nắm tay chàng đi từng bước trong rừng, lặng lẽ ngắm nhìn ánh nắng xuyên qua hàng cây, chắc là rất tuyệt.”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, hắn và cô gái khi xưa cười rạng rỡ không màng danh lợi nay đã sinh tử cách biệt.

Chắc hẳn hắn hận nàng đấy, chắc hẳn hận không thể quất ba trăm roi lên thi thể nàng, hận không thể khiến nàng tan thành tro bụi… Nhưng lúc này, hắn lại chỉ nhớ nụ cười ấm áp ẩn giấu đau thương bên khóe môi nàng hôm ấy. Một nụ cười ăn vào xương cốt, che phủ cả đất trời, lấp kín cả suy nghĩ của hắn.

Trong lòng Hoắc Dương đau xót, một mùi tanh nồng xộc lên tận cổ họng bị hắn cố ép xuống.

Dù cô gái này đã chết, nhưng vẫn khiến hắn không thể yên tâm. Hắn thu tay lại, lạnh lùng nói: “Bản soái ngưỡng mộ lòng trung thành của cấm vệ nước Từ, đặc biệt cho phép hậu táng ở ngoại ô hoàng thành.” Giọng nói hắn khàn khàn, khiến người nghe lạnh rung: “Từ nay, nước Từ đã mất.”

Việc hậu táng tướng sĩ bên thua mà nói, chẳng qua chỉ là đào một cái huyệt mà thôi.

Ba ngày sau, máu nhuộm đỏ hoàng cung nước Từ đã được rửa sạch, toàn bộ xác chết trong thành đều được chôn bên ngoài ngoại ô. Đô thành sạch sẽ như chưa từng xảy ra trận chiến nào. Đại tướng quân Hoắc Dương nước vệ toàn thắng. Hoàng đế nước Vệ vui mừng quá đỗi, phái quan tới thay phiên cho Hoắc Dương, đón Hoắc Dương nở mày nở mặt trở về nước Vệ.

Không còn ai nhớ đến sắc mặt Đại tướng quân của bọn họ trắng bệch như tờ giấy ngày hôm đó nữa, cũng không còn ai nhớ đến xác chết của cô gái đang mang thai đã sống chết bảo vệ hoàng đế nước Từ được chôn cất tại đâu.

Tất cả mọi chuyện, giống như đều bị chôn sâu xuống đất.