Quỷ Huynh (3)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Yêu quái nói, phù thủy đưa hắn tới nơi này chính là nơi gần với anh trai cậu ta nhất, hắn xuất hiện bên ngoài công ty của Hồ Lộ chứng tỏ anh trai cậu ta ở rất gần đó, cho nên muốn đi tìm để nhanh chóng đạt kết quả.

Nhưng!!!

“Không thể cứ như thế này mà ra ngoài!” Hồ Lộ ngăn cậu ta lại, cậu ta khó chịu nhìn cô, cô giải thích: “Cách ăn mặc của cậu quá nổi bất, khiến người khác chú ý…” Đi ra ngoài với người như vậy sẽ bị cười chết mất.

Cậu nhóc cân nhắc một lát, nói: “Ngươi nói cũng đúng, nhập gia tùy tục.” Dừng lại một chút, lại thản nhiên nói: “Thị nữ, hầu hạ ta thay quần áo đi.”

“Không phải cậu không muốn nợ người khác sao?”

“Ngươi đã là thị nữ của ta, không thuộc phạm trù người khác nữa. Có thể có cơ hội hầu hạ ta, phải vui đến mức run rẩy mới đúng, loài người nhỏ bé yếu ớt.”

Gã này… Hồ Lộ cắn răng, máu nóng sôi trào, nhưng nhìn móng tay sắc bén và đôi mắt đỏ rực kia, cuối cùng Hồ Lộ đành phải kìm lửa giận, tìm một cái áo cộc tay và quần bò.

“Đây là quần áo của em họ tôi lần trước tới chơi, để quên đồ lại, cậu có thể mặc.”

“Chẹp, thị nữ vô tích sự.” Cậu nhóc chán ghét liếc mắt nhìn cô một cái, ra vẻ như miễn cưỡng, lắc đầu thở dài cầm quần áo đi vào trong phòng ngủ.

Hồ Lộ xiết chặt nắm tay, cô thật sự rất muốn móc mắt thằng nhóc kia ra.

Cậu nhóc thay đồ xong, đi ra ngoài khiến Hồ Lộ sáng mắt. Quả nhiên, trong bất kfy tình huống nào thì gương mặt họa thủy cũng chính là vũ khí giết người vô hình lợi hại nhất. Cô ho khan một tiếng, dịch chuyển tầm mắt. “Lại đây, để tôi chải tóc cho cậu, sau đó tìm một cái mũ giúp cậu che đôi tai kia đi.”

Lần này cậu nhóc rất ngoan ngoãn ngồi xuống. Hồ Lộ không ngờ nhiều ngày bị gió thổi toán loạn như vậy mà tóc của người này vẫn mềm mượt đến thế, từ đầu đến đuôi, quả nhiên là… Ông trời thật không công bằng! Hồ Lộ vừa oán hận, chuẩn bị chải tóc thì đột nhiên cậu nhóc túm chặt tay cô. Nhìn móng tay sắc nhọn, Hồ Lộ sợ đến mức lắp bắp hỏi: “Làm… làm gì thế?”

“Chỉ có thê tử mới có thể chải tóc cho trượng phu.” Cậu nhóc nghiêm mặt nói. “Đây là điều cấm kỵ. Nhớ lấy.”

Cậu ta thả cô ra. Hồ Lộ thở dài một hơi, lầm lầm: “Rõ lắm yêu sách…”

Nhưng mà cũng chỉ phải nhịn một lát nữa thôi.

Dẫn cậu nhóc ra ngoài, Hồ Lộ thầm tính toán trong đầu, cô sẽ tìm nơi nào đông người rồi bỏ cậu ta ở lại. Cô về nhà thu dọn ít đồ đạc, mấy ngày này thuê phòng trọ ở tạm cũng được, cậu ta muốn tìm người có lẽ sẽ không có nhiều thời gian bám lấy cô đâu.

Hồ Lộ cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn hảo, nên vui vẻ mỉm cười.

Mà cô không ngờ rằng, công phu bám người của gã kia lợi hại đến vậy, mấy lần trong dòng người đông đúc có thể cắt đuôi cậu ta thì đột nhiên lại bị túm tóc. Hồ Lộ cau có vò đầu, mà cậu nhóc kia cũng không kiên nhẫn.

“Sao ngươi giống trẻ con thế, lúc nào cũng lạc.”

Hồ Lô luống cuống thầm quát trong lòng: Nếu bà đây có thể giống như trẻ con đi lạc thì đã có thể ôm mặt lén cười rồi. Không phải đang muốn đi mà không đi được hay sao?

Cậu nhóc không biết lòng cô trăm mối tơ vò, cậu ta mạnh mẽ nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp khiến Hồ Lộ ngẩn người. Cô từng nói cho người khác biết, năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn là một cô gái trong trắng, giống như cô vĩnh viễn không nói cho ai biết, cô chưa từng có mối tình đầu. Chuyện bị nam sinh cầm tay như thế này, hình như sau lần du xuân cuối cùng hồi tiểu học đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô.

Gò má Hồ Lộ ửng hồng. Cô… không ngờ cô lại bị một tên nhóc… đùa giỡn…

“Nắm chắc vào.” Cậu nhóc bực mình nói: “Để lạc nữa ta sẽ đánh ngươi.”

Một câu nói đập vỡ toàn mộ mơ mộng trong đầu Hồ Lộ, khóe môi giật giật, càng muốn bán phắt cái món hàng này đi. Lần đầu thất bại, cô bắt đầu cân nhắc cách khác, phân tán sự chú ý của gã, sau đó … ném gã đi.

“Ừm, anh trai của cậu, bề ngoài nhìn thế nào, ít ra cũng phải nói cho tôi biết chứ.”

“Loài người hạ đẳng không nhìn thấy huynh ấy được đâu.”

“Cái gì?”

“Ca ca ta bị chín đạo sĩ đánh tan hồn phách, hồn bay bốn phương, ta đã thu được gần hết hồn phách của huynh ấy, chỉ còn lại một hồn cuối cùng lưu lạc đến dị giới, chỉ cần tìm được thì ta có thể ngưng tụ hồn phách cho huynh ấy, huynh ấy sẽ được luân hồi, đầu thai sang kiếp khác.”

Hồ Lộ gật đầu: “Nói cách khác, cậu muốn tìm anh trai là một quỷ hồn phải không?”

“Đúng thế.”

Hồ Lộ bất chấp thể diện, ôm chặt cột đèn đường bên cạnh, cô khóc ròng nói: “Không, cậu không thể hại tôi, tìm người là một chuyện, tìm quỷ là chuyện khác, tôi nhát gan lắm, tôi không dám đi đâu.”

Cậu nhóc bị cô dùng sức kéo hơi lảo đảo, nhíu mày nhìn cô: “Thị nữ, chẳng có tiền đồ gì hết!”

“Không còn sống thì cần tiền đồ làm gì!” Hồ Lộ nghẹn ngào, “Còn nữa, tôi tên là Hồ Lộ.”

Cậu nhóc chìa móng tay ra nói: “Hồ lô, ta không có thời gian lằng nhằng với ngươi, ngươi muốn ta chặt tay ngươi hay chặt cái thứ ngươi đang ôm, cho phép ngươi chọn một trong hai.”

Hồ Lộ thầm nghĩ trước sau gì cũng là mình chết, trở nên lỳ lợm, cô từ từ nhắm mắt nói: “Cậu cứ chém đi, tôi chét rồi cũng không cần hầu hạ cậu nữa, cũng không cần nấu mì cho cậu ăn nữa!”

Nghe thấy hai chữ “mì tôm”, câu nhóc hơi chần chừ, buồn bực gãi đầu: “Được rồi, được rồi. Ngươi dẫn ta đi cho quen đường rồi sau này ta tự tìm là được. Mỗi ngày ngươi chỉ cần hầu hạ giúp ta rửa mặt chải đầu ăn cơm là được rồi.” Nghe điều kiện này, Hồ Lộ mới nới lỏng cánh tay.

“Thật không?”

“Diệp Khuynh Thành ta chưa bao giờ nuốt lời!”

Ánh nắng mùa hè rực rỡ chiếu thẳng xuống gương mặt tuyệt đẹp của cậu nhóc, lúc này cô mới biết tên của yêu quái, Diệp Khuynh Thành, đúng là sắc đẹp khuynh thành thật.

Nhưng mà…

“Sao cậu lại dùng tên của con gái thế?”

“Hồ lô, ngươi muốn chết hả?”