Quỷ Họa (8)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mạt Họa hận đến mức tim rỉ máu, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nàng quay đầu nhìn quỷ hồn thư sinh, lúc này hắn đã trở thành một quỷ hồn tầm thường, ngắn ngồi bên cạnh Liễu tiểu thư khóc hu hu, nhưng đã không còn muốn giết nàng ấy nữa.

Kính Ninh muốn độ cho hắn một lần, chợt thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi bước ra, nàng đi tới bên cạnh thư sinh, lạnh lùng nói: “Ta là Bạch Quỷ, tới lấy đi quỷ trong lòng ngươi.” Nàng vừa dứt lời, cũng không quan tâm thư sinh có chấp nhận hay không, lấy ra một chiếc bút điểm lên ngực hắn, một luồng khói màu hồng nhạt ngưng tụ trên ngòi bút của nàng, Bạch Quỷ thản nhiên thu vào trong tay áo. “Chấp niệm của ngươi, ta lấy đi. Đầu thai đi thôi.”

Thư sinh vẫn khóc rấm rứt như cũ, nhưng thân ảnh càng lúc càng nhạt dần, cuối cùng từ từ biến mất không dấu vết.

Mạt Họa há hốc mồm, không nói nên lời.

Kính Ninh nheo mắt đánh giá Bạch Quỷ, nhẹ nhàng nói: “Cô nương trôi giạt giữa chốn hồng trần, chứng kiến bao nhiêu nỗi khổ của người đời, sao không xem trong lòng mình có chấp niệm gì có thể buông bỏ được hay không?”

“Thứ ta muốn chính là chấp niệm.” Bạch Quỷ lặng lẽ nói, “Đã quấy rầy rồi, mong sơn thần thứ lỗi.” Nói xong, nàng cũng dần dần biến mất.

Mạt Họa ngạc nhiên tột độ, lần thứ hai nhìn về phía Kính Ninh: “Sơn thần?”

“Vi sư cũng đã quên.”

Mạt Họa lườm hắn: “Chàng là đồ lừa đảo ti tiện. Ta vẫn còn cho rằng chàng chỉ là một đạo sĩ nhỏ nhoi cơ đấy!”

Kính Ninh gật đầu: “Vi sư vẫn chưa tu hành tới nơi, dạo một vòng cũng chỉ lừa được một người như đồ đệ!”

“Hừ, còn lâu nhé, chàng cũng chả lừa được ai hết!” Mạt Họa hừ một tiếng, bước chân lại không khống chế được lảo đảo suýt ngã, Kính Ninh theo bản năng đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng. Mạt Họa cũng không khách sáo ôm ngực hắn, dùng sức cọ cọ hai má vào lồng ngực ai kia: “Tốt rồi, ta vẫn vớ bở.”

Kính Ninh hơi ngẩn ra, thở dài nói: “Ngốc như vậy, ai là người được lợi cũng không phân biệt được nữa.”

Mạt Họa thấy mọi vật trước mắt càng lúc càng mờ dần, đầu nàng yếu ớt dựa vào vai Kính Ninh, nhẹ nhàng nói. “Sư phụ, ta không thể làm đồ đệ của chàng nữa rồi.”

Kính Ninh nhíu mày: “Muốn làm sư nương?”

Mạt Họa cười cười. “Cũng không được, ta chỉ sợ phải cách chàng rất xa.”

Kính Ninh ngẩn người, nhíu mày: “Nói linh tinh gì đó?”

“Nói thật mà.” Mạt Họa đáp: “Ta từ trong tranh của thư sinh bước ra, hắn chết rồi, ta cũng không thể sống tiếp, nếu hắn không thể đầu thai, ta cũng không thể đầu thai, nhưng mà… thật may mắn.” Hơi thở của nàng yếu dần. “Kiếp này của Mạt Họa quá ngắn, không thể tiếp tục làm đồ đệ tốt của chàng, kiếp sau, lại tiếp tục…”

Kính Ninh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, huyết mạch sôi trào cảm giác không nói được thành lời, mỗi một giọt máu giống như ngưng tụ lại thành một cây kim lạnh lẽo đâm vào, ngứa ngáy khó chịu, bị níu giữ bên ngoài lồng ngực, sau đó cùng nhau tràn tới đâm vào tim hắn, lạnh đến thấu xương.

“Đợt một chút.” Bỗng nhiên Mạt Họa lại mở mắt, túm lấy vạt áo Kính Ninh, hung hăng nói: “Không tìm được chuyển thế của ta, thì phải đốt vàng mã cho ta đó!”

Kính Ninh giật mình, lại có cảm giác không phù hợp trong tình thế như vậy, hắn lại rất muốn cười.

Mạt Họa mở to mắt nói: “Nhớ đốt nhiều vào đấy.”

“Ừ.”

“Dù sao chàng cũng là người duy nhất ta quen khi còn sống.” Mạt Họa dừng một lát, lo lắng nói: “Kiếp sau, nếu trời cao không cho ta gặp chàng, chàng phải đi tìm ta, nhất định phải tìm ta đấy, dạy dỗ đồ đệ như ta thật tốt! Hoặc là… trực tiếp để ta làm sư nương, cũng không tồi…”

Lần này cô gái trong lòng hoàn toàn yên tĩnh, Kính Ninh cảm thấy yên tĩnh như vậy không hề thích hợp với nàng. Cô gái tên Mạt Họa này nếu là một bức tranh cũng phải là một tấm Bách điểu triều phụng, líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Đột nhiên im lặng như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy…

Trong lòng trống rỗng

Hắn ôm thân thể dần dần trong suốt của Mạt Họa không nói một lời.

Người trong Liễu phủ dần dần tỉnh lại, khi Liễu tiểu thư mở mắt chỉ nhìn thấy đạo sĩ lãnh đạm như tiên kia thản nhiên đứng đó, không hiểu sao sắc mặt lại bi thương hiu quạnh nhường ấy.

Kết thúc

Đầu đường, một đứa bé ăn mày mặc áo xám đá vào đũng quần một gã ăn mày trung niên, giật lấy bánh bao trong tay hắn rồi bỏ chạy. Vừa mới chạy vào đầu ngõ, liền va phải một đạo sĩ mặc áo trắng, trên y phục trắng tinh của y liền hiện lên vết bẩn.

Đứa bé sợ hãi, quay đầu bỏ chạy lại bị đạo sĩ dễ dàng tóm được.

Cô bé co rúm người lui về phía sau, đạo sĩ lại ngồi xổm xuống, trong ánh nắng ban mai, nàng cảm thấy tiên nhân trước mặt đẹp như bầu trời vậy.

Tiên nhân giúp bé lau bụi trên mặt, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ nàng muốn làm đồ đệ của ta hay vẫn muốn làm mẹ của con ta?”

Cô bé ngơ ngác nhìn hắn, bánh bao trong tay rơi xuống đất. Gã ăn mày trung niên hồi nãy đã đuổi tới nơi, cũng giống bé nhìn thấy đạo sĩ áo trắng.

Không ai trả lời hắn, hắn âm thầm cân nhắc một lát rồi quyết định. “Vậy làm cả hai đi.”