Bạch Quỷ (2)

Bách Quỷ Tập

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Đại Phật đưa Bách Quỷ bút cho nàng có nói, nguyện vọng duy nhất Bách quỷ bút không thể thực hiện được, chính là không thể hồi sinh người chết. Sống chết là do mệnh trời, không thể tránh được. Cho dù người nàng muốn hồi sinh không phải là người, mà là thần linh, thần núi.

Bạch Quỷ dựng một ngôi nhà nhỏ bên cạnh cây đa cổ thụ, sống ở đó, ngày ngày canh chừng, chờ nó hóa linh.

Không còn phải bôn ba khắp nơi, công việc bận rộn… Sau khi thu thập đủ chấp niệm, cuộc sống của Bạch Quỷ rảnh rỗi hơn rất nhiều, nàng bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia, lúc nàng và Dung Hề gặp gỡ, quen biết, rồi sinh tử cách biệt.

Ngày đó vì cứu nàng mà Dung Hề táng thân trong biển lửa, Bạch Quỷ không còn thiết tha gì cuộc đời này nữa, chỉ khi thu đủ một trăm con quỷ, một trăm loại chấp niệm, khi nàng hồi tưởng lại, đau khổ và tình yêu ngày nào đều đã hóa thành mây khói.

Nàng trông coi núi La Phù, nhưng cũng không còn cố chấp trông chờ được trông thấy Dung Hề nữa, cả đời này của nàng, không còn cầu mong gì nữa.

Từ khi Bách quỷ bút biến mất, sinh mệnh của nàng từ từ trôi dần, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm. Trước kia, từng ấy thời gian đối với nàng mà nói, trôi nhanh như một cái chớp mắt, nhưng bây giờ, thời gian đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên người nàng. Nhìn mình già đi từng ngày mà cây đa không hề có dấu hiệu sẽ tiếp tục sinh ra một vị thần núi mới.

Bạch Quỷ biết, muốn núi La Phù mới khôi phục được linh khí có thể sinh ra thần núi mới, cần phải chờ một trăm năm, nghìn năm, vạn năm, thậm chí có thể vĩnh viễn không chờ được. Nàng không có sinh mệnh vĩnh hằng, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, nhưng dù sao chờ đợi cũng là một loại hi vọng.

Hơn nữa, đối với nàng mà nói, tiếp tục chờ đợi không chỉ còn là ý nghĩa muốn được nhìn thấy Dung Hề một lần nữa.

Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, mùa xuân ngắm hoa, mùa thu ngắm trăng, mỗi hình ảnh lại có một vẻ đẹp khác nhau trong mắt nàng. Đến tận bây giờ nàng mới hiểu được vì sao trước khi biến mất Dung Hề lại nói với nàng: “Hãy sống tốt nhé.” có ý nghĩa sâu sắc thế nào. Hóa ra, chàng trai ôn hòa nho nhã ấy lại hiểu nàng đến thế.

Lại một năm nữa trôi qua, những người sống dưới chân núi đã dệt nên không biết bao nhiêu tam sao thất bản câu chuyện về bà lão sống trên đỉnh núi La Phù. Bạch Quỷ vẫn ngày ngày ngồi trên xích đu trong viện, ngắm cảnh trời đất, đã có sinh, ắt sẽ có tử.

Dưới ánh nắng chói chang ban trưa, trên chiếc xích đu, Bạch Quỷ từ từ nhắm mắt lại, trong lúc mơ hồ, dường như nàng trông thấy một đứa bé nhảy từ trên cây đa xuống, nó chạy tới bên cạnh nàng, quan sát hồi lâu, rồi bập bẹ hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao luôn ở bên cạnh ta?”

Bạch Quỷ cười khẽ: “Nếu thấy bà lão như ta phiền phức, vậy sau này ta sẽ không kè kè bên ngươi nữa, có được không?”

Bé trai suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Thôi, bà cứ ở đây đi, không sao dâu.”

“Nghỉ một lát đi.” Tiếng Bạch Quỷ nhỏ dần. “Nhiều năm như vậy, để cho ta nghỉ một lát, sẽ thay đổi hình dáng khác tới thăm ngươi.”

Thế giới tối sầm.

Nhưng dù sao cũng thật may mắn, trời đất nhân từ, cuối cùng cũng thấu hiểu cho nguyện vọng của nàng.