Chương 320: Đang lúc phòng vệ

Bác Sĩ Thiên Tài

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tần Lạc rút ra tấm thẻ bài cũng là nghĩ đến câu: “Giết người thì phải đền mạng.”

Tuy nhiên, hắn cảm thấy chẳng tác dụng gì, cho nên đành phải vứt bỏ câu kinh điển này đi.

Hơn nữa, trong lòng hắn có chút lo lắng. Hắn lo lắng Bạch Tàn Phổ cũng không biết đến tấm thẻ bài này.

Thực tế chúng ta biết đến an ninh quốc gia, biết đạo Yến Kinh trong quân khu, biết bộ đội đột kích trong phương đông thần kiếm, biết kiếm pháp Hoa Hạ trong quân khu Dương Thành, biết Hắc Bối Lôi trong quân khu Tế Nam, chứ có mấy ai biết Long Tức?

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, đối mặt với một kẻ điên mất tính người như hắn thì có xuất ra một tấm thẻ bài tốt đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đồng Tước Thai xảy ra chuyện như vậy, có lẽ cảnh sát cũng không biết tình hình. Hơn nữa, ngay cả khi cảnh sát biết thì sao? Không ai lại tự tìm đến phiền toái.

Ngay cả Bạch Phá Cục cũng chưa có cách đưa bọn họ đi, bởi vậy càng không nên trông cậy vào những người khác.

“Đây là cái gì? An ninh quốc gia ư? Nhóm bí mật? Hay anh chữa khỏi cho những bệnh nhân nên có huy chương?” Bạch Tàn Phổ cười tủm tỉm nói: “Thực lòng xin lỗi, tôi không biết.”

“ Tôi biết anh không biết, tôi có thể giải thích cho anh nghe.” Tần Lạc cười nói.

Bạch Tàn Phổ nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “ Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.”

“Nếu như vậy, vì sao mà anh không nổ súng đi?” Tần Lạc cười hỏi.

Để ngón tay hướng về phía cò súng, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ, cũng đủ để làm cho viên đạn bắn đi.

“Dừng tay!” Bạch Phá Cục lớn tiếng quát.

Mắt nhìn chằm chằm Bạch Tàn Phổ, lạnh lùng nói: “Bạch Tàn Phổ, em có điên không? Em muốn chết thì cũng không ai ngăn cản đâu. Nhưng em không cần kéo cả nhà họ Bạch cùng xuống địa ngục.”

“Em có phải là người nhà họ Bạch không?” Bạch Tàn Phổ nhìn chằm chằm Bạch Phá Cục hỏi.

“ Mọi việc trong Bạch gia đều do anh quyết định”. Bạch Phá Cục trả lời dứt khoát. Không do dự, không có ý khiêm tốn, nói một cách rõ ràng như đinh đóng cột, như thể sắp xảy ra một sự tình nghiêm trọng..

“ Nếu bây giờ Bạch gia có nguy hiểm, hẳn anh sẽ là người đứng ra giải quyết các vấn đề, phải không?” Bạch Tàn Phổ cười chế nhạo. “Bất luận thế nào, dù nguy hiểm từ bên trong hay bên ngoài, anh là người đứng đầu Bạch gia, anh vẫn phải đứng ra, phải không?”

“Đúng vậy.” Bạch Phá Cục gật đầu. Hắn bước lên phía trước hai bước, thân hình cao lớn đứng trước mặt Tần Lạc, cởi chiếc áo bên ngòai ném xuống đất, phanh ngực, lộ ra cơ ngực rám nắng màu đồng cường tráng, đối diện với Bạch Tàn Phổ quát: “Đến đây, nổ súng đi….nổ súng đi!”

Bạch Tàn Phổ dù trong lòng đầy bất mãn với Bạch Phá Cục nhưng hắn cũng không thể nổ súng bắn chết anh họ của mình. Lão gia đã chọn hắn là người thừa kế tiếp theo cho Bạch gia.

“ Hãy để họ đi!” Bạch Phá Cục quát.

“ Em thật không hiểu, vì cái gì mà anh phải tham gia vào chuyện này?”

“ Bởi anh biết rằng, thêm một người bạn cũng có nghĩa là bớt đi một kẻ thù”. Bạch Phá Cục nói: “Còn em, em nhất thiết phải chọc giận Long Tức?

“ Long Tức!” Bạch Tàn Phổ hướng ánh mắt nhìn thẳng Tần Lạc, mặc dù Tần Lạc đứng sau Bạch Phá Cục, song hắn vẫn có cảm giác Tàn Phổ đang nhìn chằm chằm về phía mình.

“Cái tên này đã từng nghe qua nhiều năm? Từ trước tới giờ không nghĩ là hắn sẽ xuất hiện, càng không nghĩ rằng sẽ gặp gỡ tại đây. Hơn nữa lại còn là kẻ thù sinh tử.”

“Đây chỉ là một chút hiểu lầm, em vì sao mà phải cố chấp như vậy?”

“ Hiểu lầm nhỏ ư? Ngày mai, chuyện này sẽ lan truyền khắp cả Yến kinh. Em bị một thầy thuốc từ nơi khác đến đánh vỡ đầu. Bọn họ hoàn toàn không biết gì việc xảy ra trong Đồng Tước Thai. Bạch Phá Cục! Nếu mọi chuyện xảy ra với anh thì anh sẽ làm thế nào? Có khi anh còn làm to chuyện hơn em ấy chứ?”.

Bạch Phá Cục im lặng.

Quả thật, nếu điều này xảy ra với hắn, hắn cũng phải liều mạng bất chấp cái chết.

Bởi vì Bạch gia không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, sống vì danh dự. Nếu danh dự mất đi, nó còn đau hơn là mất đi tính mạng.

Hắn có thể hiểu được sự tức giận của Bạch Tàn Phổ, nhưng hắn phải ngăn lại sự điên cuồng của Bạch Phá Cục.

“Tránh ra đi, em không có ý muốn hắn chết”. Bạch Tàn Phổ lấy lại bình tĩnh nói với Bạch Phá Cục.

“Nếu anh không tới, anh có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng anh đã đến đây, anh sẽ phải đưa Tần Lạc rời đi.” Bạch Phá Cục vẫn đứng yên.

“Bạch Phá Cục! Anh cho anh là ai? Anh cho anh là người vạn năng cứu thế à? Anh nổi điên, tôi không sợ, tôi cũng sẽ không khiến anh phải ra mặt.” Bạch Tàn Phổ một lần nữa lại bị chọc giận, giọng mỉa mai nói.

“Anh Bạch, hãy để tôi giải quyết việc này.” Tần Lạc vỗ vỗ bả vai Bạch Phá Cục, cười nói.

“Tần Lạc, cậu điên rồi”. Bạch Phá Cục quay đầu lại nói.

“Hãy đứng một bên.”

“Vậy bây giờ anh định thế nào đây?”

“Vấn đề này phải hỏi anh ta mới đúng. Anh là người tấn công, anh có súng, cho nên tôi chỉ làm điều đó để tự vệ.”

“ Tần Lạc, tôi không muốn nhìn các anh xung đột.” Bạch Phá Cục nói. Hắn biết rõ mối quan hệ giữa Mục Nguyệt với Tần Lạc. Nếu Tần lạc cũng vì xung đột với Bạch Tàn Phổ mà chết thì Mục Nguyệt sẽ nổi điên mà trả thù Bạch gia. Khi đó, Tần Tung Hoành sẽ ngư ông đắc lợi, nói như vậy, Tần Tung Hoành đúng là con cáo già xảo quyệt.

Về phần Tần Lạc, hắn vì phụ nữ mà dám tranh đấu với Tần Tung Hoành, vì cớ gì mà hắn sống được đến nay? Bởi hắn có thân phận đặc biệt.

Thân phận ở đây không phải vì hắn là thầy thuốc mà quan trọng hơn là hắn và Mục Nguyệt có quan hệ khăng khít. Bạch gia, Tần gia cùng bên thứ ba này có quan hệ thù địch lẫn nhau, không ai muốn thấy cảnh hai bên liên minh.

Nếu hắn bị thương mà chết, hơn nữa lại ở trong chính nhà mình, như vậy sự cân bằng sẽ bị phá vỡ.

Tất nhiên, buổi tối hôm nay, Tần Lạc làm cho Bạch Phá Cục một lần nữa được biết thêm. Tất cả các tư liệu điều tra đều không có điều này, hắn được người dân biết đến từ lâu. Hơn nữa, nhìn vào màu sắc các dấu tay của hắn, hiển nhiên hắn là người của Long Tức. Hơn nữa, nhìn vào thẻ bài trong tay hắn dĩ nhiên là một thẻ bài quan trọng của Long Tức.

Rốt cuộc hắn là ai?

Hắn từ đâu đến?

Mặc dù Bạch Phá Cục phát hiện ra điều kỳ lạ này, nhưng thực sự không thể làm rõ hơn.

“ Tôi nghĩ mình cũng không muốn xung đột.” Tần Lạc nói: “Hắn không muốn thả người, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi đã nể mặt hắn, nhưng hắn không coi chúng tôi ra gì.”

Bằng!

Tiếng súng nổ vang.

Tần Lạc không trúng đạn, Bạch Phá Cục cũng không trúng đạn, trúng đạn chính là tên đầu trọc.

Viên đạn bắn từ phía bên này của Tần Lạc bắn ra, người nổ súng là Vương Cửu Cửu.

Nàng mặc một chiếc váy màu đen khêu gợi, chân đi đôi giày cao gót, ánh mắt tập trung, giơ súng ở tư thế sẵn sàng, tay nắm chặt súng nhằm chính xác bả vai bên phải tên đầu trọc.

Tên đầu trọc tay đang cầm súng bỗng nhiên rơi xuống mặt đất. Cánh tay phải bị tê liệt, tay kia ôm chặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người phụ nữ gợi cảm như một đặc công thực thụ.

Làm thế nào mà cô ta nổ súng được? Làm thế nào cô ta có được khẩu súng?

Không chỉ có tên đầu trọc, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Vương Cửu Cửu.

Đằng sau người đàn ông bình thường lúc này là sự mạnh mẽ, trong nháy mắt, không gian yên tĩnh khiến người ta quên đi người phụ nữ nhỏ bé. Làm thế nào cô ấy có được khẩu súng?

Chẳng lẽ súng không phải của Tần Lạc, mà do người bên kia đưa qua.

Thực chất, Tần lạc lặng lẽ đưa cho Vương Cửu Cửu, bởi hắn biết những người này sẽ chú ý đến hắn chứ không phải một người phụ nữ.

Quả nhiên, Vương Cửu Cửu đã bắn thành công.

Vương Cửu Cửu lớn lên ở trường quân khu, người thường khó có thể biết đến, hoặc nếu ai được huấn luyện ở đại học quân sự với được làm quen với súng ống. Hơn nữa cô ấy còn có cả giấy phép sử dụng súng.

Tuy nhiên, với mục tiêu là cơ thể người, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

Bất quá, lần bắn này, cũng làm cho cô thấy chút tự tin hơn.

Cô vòng ra phía sau Tần Lạc, chĩa súng vào đầu Bạch Tàn Phổ, nói: “Bỏ súng xuống, bằng không tôi sẽ bắn vào đầu anh.”

Bạch Tàn Phổ im lặng nhìn hồi lâu không nói lời nào, cũng không dám phản ứng.

Lúc sau, hắn cười phá lên, nói: “Không nghĩ rằng tính mạng mình hôm nay lại nằm trong tay một người phụ nữ.”

Cùng lúc đó, hắn lợi dụng sơ hở, đưa tay cướp súng ném ra phía thảm, làm phát ra tiếng nổ lớn.

Tần Lạc nhảy ra như cắt, nháy mắt đã lao tới trước mặt Bạch Tàn Phổ, sau đó tung ra một quyền, sút thẳng vào bụng Bạch Tàn Phổ.

Bạch Tàn Phổ bị dính một cước thì lảo đảo lui về phía sau, cho đến khi ngã rạp vào ghế sô pha mới ngừng lại được, sau đó lại trượt xuống, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan, sắc mặt tím tái, ho xuyễn khó thở.

Tần Lạc tiến đến, đá một cước vào phía sau lưng hắn, làm cả thân thể hắn lăn lộn trên mặt đất, dường như sau đó đá đi đá lại vài chục cái.

“Cho mày kiêu ngạo này, cho mày điên cuồng này, mày dám không cho chúng tao đi à.”

“Mày dám lấy súng chĩa vào tao à, tao ghét nhất là bị người khác chĩa súng vào mình, mày làm thế để làm gì?”

“Biết tao là ai không? Đã biết còn dám vô lễ với tao, tao là Long Tức, mày dùng súng chỉ vào tao, giờ tao đá chết mày cũng là chuyện bình thường.”

Bọn vệ sỹ nhìn tình cảnh thảm hại của ông chủ, tư thế chuẩn bị xông lên cứu.

“Không ai được đi lên, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả”. Bạch Phá Cục nhận ra ý đồ của bọn họ nên đã đứng lên quát.

Các tên vệ sỹ do dự một lúc, không dám chống lại ý của Bạch Phá Cục, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Tần Lạc buổi tối hôm nay phải chịu ấm ức. Rốt cục hắn cũng đã được xả một phen. Bạch Phá Cục vẫn quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, ngay cả tiếng nôn khan cũng không nghe rõ. Tần Lạc ngừng lại hành vi dã man của mình.

Tần Lạc bàng quan nhìn Bạch Phá Cục vẫn đứng bên mình, lúc này mới nhớ tới chính mình đã đá người anh em họ của hắn, sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Là hắn muốn nổ súng giết tôi trước, tôi chỉ phòng vệ mà thôi.”