Bá Hán - Tập 2: Ma Môn Kỳ Bí

Chương 3: LẦN ĐẦU GIAO CHIẾN VỚI MA MÔN


Đao đánh ra, trời đêm như muốn nát ra, lập tức phát sinh thảm cảnh thiên quân vạn mã chém giết, đều do Long Đằng đao ra tay! Gia tướng Bạch phủ chỉ cảm thấy đao phong rát mặt, sất khí tựa như hút sạch không khí, làm người ta có cảm giác khó thở, tuyệt vọng. Đẫy là đao gì? Đây là đao pháp gì?

Theo lời của Triệu Thắng, Lâm Miểu biết rằng trong những đại tộc ở Cánh Lăng có Vệ gia và Đỗ gia. Ngoài ra Túy Lưu cư cũng có thể sánh ngang, chỉ riêng chuyện hoạt động của bọn Túy Lưu cư không bị ảnh hưởng của chiến tranh cũng đủ làm cho thiên hạ nảy sinh nghi ngờ. Nếu không có một thế lực to lớn ủng hộ Túy Lưu cư, nó làm sao có thể đứng vững, chẳng hề hấn gì trong chiến loạn chứ?

Vì thế, Lâm Miểu liền nghĩ ngay tới việc đến thăm dò Túy Lưu cư, xem thử mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành Đỗ Nguyệt Nương là ai!

“Báo với tiểu thư có vị công tử muốn gặp cô ấy!” Mụ tú bà lên trên, nói với một tiểu nha đầu ở trước lầu.

Tiểu nha đầu đó nhìn Lâm Miểu, có chút khinh thường, rồi quay người đi vào trong lầu.

Trong lòng Lâm Miểu hơi giận, nhìn mụ tú bà lạnh nhạt nói: “Má đã tận tình rồi, má cứ đi làm việc của mình đi.”

Mụ tú bà nhìn Lâm Miểu, không khỏi hổ thẹn, nói: “Đứa con gái này của ta tính khí có chút tự cao tự đại, bắt công tử phải đứng bên ngoài chờ, thật ngại quá.”

“Ha… ha…” Lâm Miểu thoải mái cười cười: “Thật ra cũng là do đàn ông bọn ta tự chuốc lấy thôi. Bọn ta không thể không thừa nhận, đàn bà con gái càng có giá càng thu hút lòng hiếu kỳ và dục vọng của đàn ông!”

Trong mắt mụ tú bà hiện lên một tia kinh ngạc, không trả lời mà cười, nói: “Công tử nói chuyện thật thú vị, cũng rất thẳng thắn!”

“Người giả dối trên đời này quá nhiều rồi, làm một người thẳng thắn mới thể hiện được sự khác biệt với mọi người, mới thể hiện được cá tính đặc biệt của riêng mình chứ! Không phải sao?” Lâm Miểu cười, hỏi ngược lại.

Trong mắt mụ tú bà lóe lên một tia kinh ngạc, thốt lên từ đáy lòng: “Chẳng trách công tử quá tự tin là sẽ gặp được đứa con gái của ta đến thế, quả thật công tử có tư tưởng rất đặc biệt, không giống với mấy vị công tử khác!”

“Tiểu thư nói hôm nay không muốn tiếp khách!” Tiểu tỳ kia nhanh chóng đi ra, lạnh lùng nói.

Mụ tú bà hơi ngạc nhiên, nhìn tiểu tỳ đó, có ý muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Miểu ngăn lại.

Lâm Miểu bình thản cười, nói: “Má đi làm việc của mình đi, ở đây cứ giao cho ta!” Nói xong không thèm để ý tới tiểu tỳ kia, bước nhanh vào trong lầu.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu tỳ kinh hãi, vội vàng đưa tay ngăn lại.

Lâm Miểu nào thèm để ý, đưa tay gạt nhẹ, tiểu tỳ kia sao có thể chặn được y?

Mụ tú bà cũng cực kỳ ngạc nhiên, hoảng hốt gọi: “Công tử!” Nhưng Lâm Miểu vốn chẳng thèm nghe mụ gọi, càng không để ý tới tiểu tỳ kia ngăn trở, đi thẳng vào trong lầu. Dường như y đã quyết nếu không gặp Đỗ Nguyệt Nương sẽ không ra về!

Mụ tú bà và tiểu tỳ cực kỳ lo lắng, nhưng có cản trở cũng vô ích.

“Tiểu thư…” Tiểu tỳ thấy không ngăn nổi Lâm Miểu, không nhịn được, uất ức kêu lên.

“Đe gã vào đi!” Phía trong lầu truyền ra một giọng nói uể oải, nhưng ngọt ngào, tựa như có pha chút bất lực.

Lâm Miểu ngoái đầu nhìn tiểu tỳ, lộ ra một nụ cười thắng lợi, mụ tú bà không nhịn được cũng mỉm cười, lại nhìn thấy Lâm Miểu đang làm bộ mặt quỷ trêu chọc.

Tiểu tỳ đó giận đến trợn trừng mắt, nhưng không có cách nào gây khó dễ cho Lâm Miểu, thử hỏi người như cô sao có thể là đối thủ của Lâm Miểu chứ?

Lâm Miểu đẩy cửa bước vào trong lầu, nhìn thấy dưới ánh đèn là một mỹ nhân đang ngồi dựa vào ghế thái sư, đọc sách thẻ tre, một tiểu tỳ cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy, hương trầm thoang thoảng trong lầu, khiến lòng người tràn ngập một loại tình cảm ấm áp không nói nên lời.

Lâm Miểu hơi ngây ra, chỉ thấy mỹ nhân đó mặc váy lưới bằng sa mỏng, mái tóc mượt mà như thác nước buông lơi sau vai. Chiếc váy quấn nhẹ mấy vòng ở chỗ cánh tay, có sự thoải mái tự nhiên không nói nên lời. Mặt hoa da phấn cùng với ngũ quan hài hòa cân đối, quả thật có thể dùng mấy từ “chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn” để hình dung.

Lâm Miểu thầm tán thưởng, sự xinh đẹp của người con gái này có phong cách khác hẳn Lương Tâm Nghi, nếu so với Tiểu Tình thì hơn mấy phần tú lệ phong tình, tuy không siêu phàm thoát tục như Bạch Ngọc Lan nhưng hơn Bạch Ngọc Lan ở vẻ dễ thương cùng nét đàn bà.

Đỗ Nguyệt Nương không rời mắt khỏi cuốn sách, uể oải hỏi: “Công tử ngang ngược xông vào đây, không cảm thấy là đường đột sao?”

Lâm Miểu không ngờ cô nương này vừa mở miệng đã lập tức khởi binh hỏi tội, nhưng chỉ cười bình thản, đoạn hỏi lại: “Chẳng lẽ tội danh này tiểu thư không phải chịu một chút hay sao?”

“Công tử quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi, chẳng lẽ lại có lý sao?” Đỗ Nguyệt Nương chầm chậm cuộn thẻ tre lại, ngước đầu nhìn Lâm Miểu.

Tâm thần Lâm Miểu lại chấn động, bởi vì ánh mắt trong trẻo của Đỗ Nguyệt Nương chứa đựng một nỗi u buồn, đây là ánh mắt làm bất cứ người đàn ông nào cũng thấy đau lòng. Trong ánh mắt phảng phất ấy, có thể khiến cho người ta đọc được một câu chuyện đẹp đẽ mà đau thương.

Đỗ Nguyệt Nương hơi run run, cũng là vì ánh mắt của Lâm Miểu, đây là một loại ánh mắt cô chưa từng thấy, một ánh mắt thâm thúy, hoang dã, ngạo nghễ, thẳng thắn mà không chứa lấy nửa điểm tạp niệm. Ánh mắt này tuyệt đối không giống những tên đàn ông háo sắc đã đến đây.

“Quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi quả thật không đúng, nhưng tiểu thư đối xử với người ngưỡng mộ mình như thế, chẳng phải cũng là có lỗi sao? Đương nhiên, nếu tiểu thư muốn cự tuyệt người ngưỡng mộ mình từ ngoài cửa, vậy sao còn để cho danh tiếng về sắc đẹp của mình đồn xa, làm khổ người khác phải ngàn dặm theo đuổi chứ?” Lâm Miểu không đáp mà hỏi ngược lại.

Đỗ Nguyệt Nương ngẩn người, không ngờ Lâm Miểu lại nói lý lẽ ngang tàng như thế.

“Nếu kẻ ngưỡng mộ nào cũng gặp được tiểu thư, vậy ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta là loại người gì chứ?” Tiểu tỳ vừa rồi ngăn Lâm Miểu tiến vào, lòng chưa nguôi lửa giận, liền bắt bẻ ngay.

Đỗ Nguyệt Nương không nói gì, hiển nhiên là muốn xem thử Lâm Miểu trả lời ra sao.

“Ta nghe nói tiểu thư có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay gặp được thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nghĩ tiểu thư đã hỏi tội ta, ắt phải phân biệt được ta là loại có lễ giáo hay phường dung tục, lại vì ngưỡng mộ mà tới xin gặp, vì sao lại cự tuyệt người đến từ ngàn dặm như ta? Tất nhiên vị cô nương này nói cũng đúng, thân phận của tiểu thư không tầm thường, không thể chiều lòng mọi người, nhưng tiểu thư cũng chẳng nên đối xử tệ bạc như thế. Bọn ta không cầu tiểu thư ra khỏi khuê phòng để an ủi chúng sinh, chỉ muốn tiểu thư đừng đóng cửa không tiếp đối với người thật lòng hâm mộ danh tiếng là được, chẳng lẽ tiểu thư cho rằng ta có lỗi sao?”

Ngừng một chốc, Lâm Miểu lại nói tiếp: “Ngang ngược tiến vào khuê phòng của tiểu thư là ta không đúng, nhưng tiểu thư cũng phải xem xét lòng thành của ta, đừng trách ta lỗ mãng. Nếu muốn trách, tiểu thư cũng phải chịu một phần trách nhiệm mới đúng!”

Lâm Miểu nói thao thao bất tuyệt, làm cho hai tiểu tỳ nghẹn lời, ngay cả Đỗ Nguyệt Nương cũng ngẩn ra. Trước giờ chưa từng có người đàn ông nào ở trước mặt Đỗ Nguyệt Nương nói những lời kịch liệt như thế, hầu như mọi gã đàn ông đều quỵ lụy để mong cô được vui, đều hoảng hốt mỗi khi bị cô động binh hỏi tội, nhưng người thanh niên này lại truy ngược tội của cô.

“Nếu trong lòng tiểu thư không vui, vậy Lâm Miểu ta đành phải cáo từ, từ giờ lòng ta đã chết rồi!” Lâm Miểu nhún vai, nhìn Đỗ Nguyệt Nương, dường như có chút vô tội, thất vọng nói.

“Còn không mời Lâm công tử ngồi và rót trà?” Đỗ Nguyệt Nương đã lấy lại tinh thần, liền sai tiểu tỳ đang nổi giận bừng bừng quay ra tiếp khách.

“Đa tạ tiểu thư không trách tội ta!” Lâm Miểu cười thản nhiên, nói.

“Công tử dạy rất đúng, Nguyệt Nương quả thật có chỗ không đúng, mong công tử tha thứ!” Đỗ Nguyệt Nương đứng lên hành lễ với Lâm Miểu, thái độ vô cùng chân thành.

Lâm Miểu vội vàng trả lễ, nói: “Những lời láo lếu của ta là chỉ mong thoát tội, tiểu thư vạn lần đừng tin thật!”

Đỗ Nguyệt Nương sửng sốt, không nhịn được nhoẻn miệng cười, tiểu tỳ đang đứng bên cạnh cô cũng không khỏi bật cười.

“Công tử mồm miệng mau lẹ, thật là người tính tình trung thực.” Đỗ Nguyệt Nương nói chân thành.

“Tiểu thư nghĩ quá rồi, ta chỉ thích sống thẳng thắn, có lúc khó tránh khỏi sai lầm, may mà có chút thông minh, nhanh chóng cứu vãn tình thế, mới không thành lỗi lầm lớn. Nếu nói là người tính tình trung thực thì chưa được đâu!” Lâm Miểu vừa cười nói vừa nhận chén trà từ tay tiểu tỳ còn mang vẻ mặt phụng phịu, xấu hổ.

Đỗ Nguyệt Nương lại buồn cười, quả thật cảm thấy người trước mặt mình nói chuyện rất lý thú, tuy phong cách ăn nói thô thiển nhưng trong lời lẽ lại có sự thanh nhã. Nghe qua dường như rất thô lỗ nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy nho nhã hơn người, giống như một người biết kiêm cả thanh nhã lẫn thô tục, không giống đám nho sinh lời lẽ tỉa tót từng chữ, cũng chẳng giống những kẻ thô bỉ chỉ nói những lời khó nghe. Thêm vào đó, vẻ mặt láu lỉnh của Lâm Miểu tạo nên một thứ mỵ lực rất đặc biệt, ngay cả Đỗ Nguyệt Nương dù đã gặp qua vô số nhân vật nhưng với dạng người như Lâm Miểu thì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc.

“Chẳng hay Lâm công tử ở nơi khác tới phải không?” Đỗ Nguyệt Nương bình thản hỏi.

Lâm Miểu gật đầu đáp ngay: “Không sai!”

“Công tử quê ở đâu?” Đỗ Nguyệt Nương lại hỏi tiếp.

“Uyển Thành, không biết tiểu thư đã tới đó chưa?” Lâm Miểu cũng hỏi.

“Chỉ nghe nói hai vị tỷ tỷ xinh đẹp nhất đương thời là Tăng Oanh Oanh và Tạ Uyển Nhi của lầu Yến Tử tại Cức Dương, tài nghệ không ai trong thiên hạ có thể sánh bằng, chẳng hay công tử đã gặp chưa?”

Lâm Miểu cười cười đáp: “Trước khi gặp tiểu thư, ta cũng cho là thế, nhưng bây giờ ư, nói hai cô nương ấy là xinh đẹp nhất đương thời thì không phải rồi. Ta cảm thấy nếu đem so với tiểu thư thì mỗi người mỗi vẻ, khó phân biệt được. Còn về tài nghệ, chưa thể nói được, thật đáng tiếc, nhưng chắc là hôm nay tiểu thư sẽ không để ta phải ngàn dặm ôm nỗi tiếc nuối quay về chứ?”

Đỗ Nguyệt Nương không khỏi bật cười, như vạn hoa cùng nở, làm Lâm Miểu nhìn thấy mà có chút chuếnh choáng.

“Công tử thật biết nói chuyện, nếu hôm nay thực sự cự tuyệt công tử không tiếp, chỉ sợ đó sẽ là điều hối hận trong đời Nguyệt Nương.”

“Tiểu thư quá lời rồi, ta cũng chỉ nghĩ ngàn dặm tìm người tri âm, rất may ta là kẻ chưa đụng đầu vào tường thì chưa quay lại, thông thường mà nói, ta sẽ không để cho thứ hối hận đó phát sinh đâu!” Lâm Miểu nhún vai cười, thản nhiên nói.

Đỗ Nguyệt Nương đưa mắt liếc Lâm Miểu với ánh mắt kiều mỵ vô hạn, vui vẻ dạt dào, ôn nhu nói: “Nguyệt Nương rất ít khi cao hứng như hôm nay, nếu công tử đã đi ngàn dặm để tìm kẻ tri âm, vậy Nguyệt Nương cũng không ngại hiến tặng công tử một khúc nhạc, xem thử công tử có phải là người tri âm hay không?”

Lâm Miểu mừng rỡ, vui vẻ nói ngay: “Xin được rửa tai lắng nghe!”

Đỗ Nguyệt Nương nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh một cây đàn cổ cầm, rồi ngoảnh đầu về phía Lâm Miểu, cười xinh tươi.

Lâm Miểu lập tức hồn rời khỏi xác, chuyện như thế này quả thật có chút ngoài dự tính.

“Tang… Tinh…” Ngón tay ngọc của Đỗ Nguyệt Nương khẽ gảy, một trận âm thanh huyền diệu khoan thai vang lên, như từ trên trời chầm chậm bay tới, nhập thẳng vào lòng người.

Tiếng đàn chậm rãi nhu hòa mà phảng phất, kỳ ảo mà vô cùng trong trẻo.

“Tặng tấm thân này, không thay lòng đổi dạ, không bỏ được rào cản sao dám yêu thương… giờ phút này chàng còn sợ em chăng…”

Giữa tiếng đàn phảng phất, Đỗ Nguyệt Nương nhẹ cất lời hát, tiếng ca nhẹ nhàng, xao động triền miên, giống như tiếng chim oanh vang lên trong tháng chín, hợp với tiếng đàn quyện mãi không dứt, lúc du dương như từ chín tầng trời vọng xuống, lúc tựa như dưới địa ngục vang lên…

Lâm Miểu không khỏi nghe đến ngây người, toàn bộ tâm thần chìm hoàn toàn vào trong tiếng đàn ca, đột nhiên quên mất thế giới bên ngoài.

Tiếng đàn ca ngừng một lúc lâu sau Lâm Miểu mới từ từ tỉnh lại, không nhịn được bèn tán thưởng: “Khúc ca này chỉ trên trời mới có, ở nhân gian mấy khi được nghe? Nghe được khúc ca này dù có chết cũng không hối tiếc! Khúc ca của Nguyệt Nương chỉ sợ là Tăng Oanh Oanh và Tạ Uyển Nhi mà nghe được thì cũng ngậm miệng từ đây, chẳng dám đụng tới đàn nữa!”

Đỗ Nguyệt Nương được tán tụng, thần tình cực kỳ vui vẻ, mừng rỡ nói: “Lời tán tụng của công tử, Nguyệt Nương nghe thấy rất êm tai.”

“Vậy còn lời tán thưởng của ta thì sao?” Một giọng nói lạnh lùng chứa đầy ghen tuông vọng vào.

Màn cửa rẽ ra, một thanh niên bước nhanh vào.

“Vệ công tử!” Đỗ Nguyệt Nương kinh hãi kêu lên.

Lâm Miểu ngoảnh đầu liếc thanh niên mới bước vào, chẳng thèm lý đến, bởi Miểu đoán chắc người này nhất định là đại thiếu gia Vệ Chính của Vệ gia mà mụ tú bà đã nói.

“Vệ công tử…” Mụ tú bà thở hồng hộc, vội vội vàng vàng chạy vào, mụ liếc nhìn Lâm Miễu, trong mắt lóe lên một tia bất lực.

Vệ Chính không đáp lời mụ, liếc Đỗ Nguyệt Nương, rồi ánh mắt đó đáp xuống người Lâm Miểu, như thể mãnh thú muốn ăn thịt người, lạnh lùng hỏi với giọng nhỏ, nhưng the thé: “Ngươi là ai?”

Trong lòng Lâm Miểu cực kỳ phẫn nộ, thầm nhủ: “Gã này thật vô lễ, lão tử cứ không thèm lý tới mặt mũi ngươi xem ngươi làm thế nào?” Nghĩ rồi không nhịn được quay về phía Đỗ Nguyệt Nương, cười cười đầy vẻ tiêu sái, nói: “Đây có lẽ là một điểm đen trong hồi ức đẹp đẽ của ta, nhưng chỉ cần nghe tiếng đàn ca của Nguyệt Nương cũng đủ cho ta hưởng thụ cả đời rồi, thêm một điểm đen nữa cũng chẳng ảnh hưởng tới nhã hứng, đúng không?”

Sắc mặt Đỗ Nguyệt Nương có chút khó coi, không ngờ Lâm Miểu lại thoải mái bình thản đến thế, mụ tú bà cũng đâm lo lắng cho Lâm Miểu.

Vệ Chính giận dữ rống lên: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Khách qua đường! Đi đây đi đó, nhàn nhã ngắm gió ngắm mây, ngươi nói xem ta là ai?” Lâm Miểu hớp nhẹ một ngụm trà thơm, ung dung đáp, trong thái độ có một vẻ tiêu sái không nói nên lời, ngay cả tiểu tỳ đang hết sức căng thẳng cũng lộ vẻ say mê y.

Trong mắt Đỗ Nguyệt Nương ánh lên một màn ôn nhu, câu trả lời của Lâm Miểu vẫn đặc biệt như trước, tóm lại câu trả lời đó đem tới cho người ta một thứ cảm giác mới mẻ.

Còn ánh mắt mụ tú bà lại lóe lên một tia kinh ngạc, lời nói của Lâm Miểu không tầm thường, có pha ý thơ, thêm vào đó giọng nói vang rền đầy sức lực, dễ nghe vô cùng.

“Dám ba hoa với bản công tử sao? Ngươi muốn chết hả!” Vệ Chính giận dữ.

“Công tử, đừng!” Đỗ Nguyệt Nương kinh hãi kêu lên, nhưng vừa lời thốt ra miệng thì kiếm của Vệ Chính đã rời vỏ, biến thành một luồng sáng hướng thẳng tới yết hầu Lâm Miểu.

“Kiếm độc ác thật!” Lâm Miểu kêu nhỏ, đồng thời tay trái quờ lên lưng, chạm vào thanh đao vẫn nằm yên trong vỏ, lập tức đưa đao ngang qua.

“Keng…” Kiếm của Vệ Chính bị thân đao của Lâm Miểu chặn lại giữa không trung vô cùng chuẩn xác. Thân kiếm gặp phải lực đạo quá lớn, cong như cánh cung, rồi duỗi ra như bắn tên đi.

“Thịch… thịch… thịch…” Vệ Chính lùi liên tiếp ba bước mới đứng vững được. Lâm Miểu đã lại ngồi yên ngay ngắn bưng chén trà như cũ, đao trên lưng vẫn đeo nghiêng, như thể chẳng có lấy một điểm khác biệt.

Vệ Chính sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi thiếu chút nữa phun ra lửa, nhưng Lâm Miểu tựa như không hề cử động.

Trong mắt mụ tú bà và Đỗ Nguyệt Nương ánh lên một tia kinh ngạc.

“Ở đây chỉ nói chuyện gió mát trăng thanh, bản công tử không muốn để máu làm ô uế khuê phòng. Nếu ngươi bằng lòng nói chuyện gió trăng, ta hoàn toàn hoan nghênh, còn nếu muốn giở trò, dù là thái tử đương triều ta cũng sẽ tiếp tới cùng!” Lâm Miểu hớp nhẹ một ngụm trà thơm, ngạo nghễ nói với giọng lạnh lùng, lộ ra một sự tự tin không gì sánh nổi.

Trường kiếm của Vệ Chính chênh chếch, mũi kiếm không ngừng rung, hiển nhiên Miểu đã làm hắn mất mặt trước người trong tim, vốn đã ghen ghét Miểu điên cuồng, nay càng thêm giận dữ, dường như đã mất hết lý trí.

“Vệ công tử!” Mụ tú bà vẫn sợ gây lớn chuyện. “Vệ công tử cần gì giận dữ chứ? Có gì từ từ nói!” Mụ tú bà vội nói thêm.

Đỗ Nguyệt Nương cũng rất tức giận, bực bội nói: “Vệ công tử, người đó là khách của ta, nếu công tử tôn trọng lời ta thì cũng phải tôn trọng khách của ta. Ta nhận công tử là bạn tốt, không lẽ công tử không tôn trọng ta chút nào sao?”

Vệ Chính nghe Đỗ Nguyệt Nương trách móc như thế, vừa ấm ức vừa xấu hổ, hắn bình thường cao ngạo, nào phải chịu sự bực bội thế này bao giờ? Nhưng hắn lại không dám chọc giận Đỗ Nguyệt Nương, nếu Đỗ Nguyệt Nương vì chuyện này mà giận, như thế hắn sẽ càng đau khổ hơn, nhưng bảo hắn nuốt sự ấm ức này vào thì không đời nào.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi Đỗ Nguyệt Nương đàn ca một bản cho Lâm Miểu, trong lòng Vệ Chính không khỏi ghen ghét điên cuồng, bất đắc dĩ hỏi: “Không lẽ Nguyệt Nương không nhớ lời hẹn của chúng ta hôm nay sao?”

“Xin lỗi, hôm nay tâm tình ta không tốt, không muốn gặp ai cả, mời công tử quay về cho!” Đỗ Nguyệt Nương lạnh lùng đáp.

“Nguyệt Nương!” Mụ tú bà hơi lo, ra chiều muốn thuyết phục cô.

“Má, giúp con tiễn Vệ công tử!” Đỗ Nguyệt Nương phớt lờ lời nói của mụ tú bà, lập tức hạ lệnh tiễn khách, hiển nhiên đã thực sự nổi giận vì sự vô lý của Vệ Chính.

Mụ tú bà nhìn Vệ Chính có chút bất lực.

“Không cần ngươi tiễn, ta tự biết đi!” Vệ Chính phẩy tay, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Miểu, trong mắt tràn đầy sát khí vô hạn.

Lâm Miểu lại lộ ra một nét cười cao thâm khôn lường, tuy biết Vệ gia ở Cánh Lăng không dễ chọc nhưng y tuyệt không thèm để tâm. Bởi ngày mai y đã rời Cánh Lăng, tiến vào đầm Vân Mộng, dĩ nhiên chẳng cần để ý tới Vệ gia của Cánh Lăng làm gì nữa.

Mụ tú bà nhìn Đỗ Nguyệt Nương với vẻ vô tội, lại có chút lo lắng nói với Lâm Miểu: “Ta thấy công tử…”

Lâm Miểu ngắt lời mụ, cười cười bảo: “Má không cần lo, hạng người nhỏ nhen này thấy rất nhiều!”

“Công tử, người của Vệ gia ở Cánh Lăng rất đông, công tử tuy dũng mãnh nhưng chỉ sợ hai quyền khó địch lại bốn tay! Tốt hơn công tử mau rời khỏi đây, xin má hãy dẫn công tử đi ra lối cửa sau!” Đỗ Nguyệt Nương cũng lo lắng, nói.

Lâm Miểu không nhịn được bật cười, tới Túy Lưu cư còn chưa truy ra tin tức gì về người của Ma tông thì đã gây phiền phức với Vệ gia, quả thật tức cười. Chỉ có điều, gặp được người nổi danh tài sắc song tuyệt trong kỹ viện này cũng coi như một thu hoạch ngoài dự kiến, hoặc cũng có thể tính là một cuộc tao ngộ tươi đẹp không ngờ đến. Nếu không phải bị tên tiểu tử Vệ Chính kia xen vào, nói không chừng tối nay còn được gần gũi người đẹp. Trong lòng Lâm Miểu thầm hận gã họ Vệ, nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, không khỏi xấu hổ với ý niệm trong đầu, người ta xem mình là tri kỷ, vậy mà mình lại sinh lòng hươu dạ vượn.

“Công tử đừng lo, cách cửa sau không xa là một con sông nhỏ, chỉ cần tới bên bờ sông ắt có thuyền, người của Vệ gia dù có tới cũng chẳng truy ra công tử!” Đỗ Nguyệt Nương thấy sắc mặt Lâm Miểu khẽ biến đổi, cho rằng y đang lo, cô không nhịn được bèn lên tiếng an ủi, nào biết Lâm Miểu đang xấu hổ với ý nghĩ của chính mình.

Lâm Miểu nghe Đỗ Nguyệt Nương nói như thế, không nhịn được cười ha ha, nói: “Tiểu thư quá lo rồi, trước giờ ta chưa từng sợ ai, ta chỉ sợ hôm nay xa rồi không biết đến khi nào mới được nhìn lại khuôn mặt người xưa, nghe lại những âm thanh hôm nay!”

Đỗ Nguyệt Nương thấy Lâm Miểu giờ này vẫn điềm tĩnh, còn có tâm tình nói đùa, trong lòng cô cực kỳ khâm phục, thầm vui trước vẻ quyến luyến của y. Nhưng cô cũng thoáng buồn khi nói đến chia tay, tất cả chỉ vì từng điệu bộ, từng cử chỉ của Lâm Miểu đều làm cho lòng cho phát sinh một cảm giác khác lạ. Đỗ Nguyệt Nương cũng chẳng muốn chia tay Lâm Miểu sớm thế, nghe Lâm Miểu nói chuyện, trong lòng cô dấy lên một niềm vui trước giờ chưa từng có.

“Chuyện đời khó lường, chỉ cần công tử có lòng là có thể thường xuyên tới thăm Nguyệt Nương, vậy là thiếp hài lòng lắm rồi.” Đỗ Nguyệt Nương buồn bã, giọng nói đầy thương cảm.

Mụ tú bà và hai tiểu tỳ vô cùng ngạc nhiên, trực giác của người đàn bà báo cho bọn họ biết tuyệt đại giai nhân bình thường kiêu kỳ, ngạo mạn này đã động lòng trước gã đàn ông mới gặp chưa đến một canh giờ này.

“Lâm Miểu ta nhất định sẽ tới! Có một giai nhân như nàng chờ đợi, dù thân ta ở đâu nhưng lòng vẫn hướng về đây, ngày gặp lại sẽ không xa đâu!” Lâm Miểu cũng bùi ngùi nói lời chia tay.

“Nếu công tử không giận, xin hãy nhận vật này của Nguyệt Nương, nhìn vật nhớ người, công tử sẽ không quên ở Cánh Lăng có một người con gái đang mong chờ ngày gặp lại công tử!” Nói xong, Đỗ Nguyệt Nương lấy từ trên cổ xuống một miếng ngọc bội, chậm rãi đưa qua.

Lâm Miểu không khỏi cảm động vô cùng, cầm chặt miếng ngọc bội còn mang hơi ấm, trong lòng dâng lên muôn vàn ý vị. Y cũng móc từ trong áo ra một đĩnh vàng, lưu lại trên đó bốn dấu tay, đem tặng cho Nguyệt Nương, nói: “Trên người ta không có gì đáng giá để tặng, đành phải đem món đồ đầy ô trọc này tặng nàng, mong nàng đừng giận.”

Đỗ Nguyệt Nương và mụ tú bà nhìn đĩnh vàng bị Lâm Miểu nhẹ nhàng bóp dẹp, không khỏi cảm thấy hoảng sợ vô cùng, thế nhưng Đỗ Nguyệt Nương lại vui mừng đón lấy.

Lâm Miểu nâng hai tay Đỗ Nguyệt Nương lên, ôn nhu hôn lấy, rồi quay người đi ra ngoài trong sự kích động của Đỗ Nguyệt Nương cùng sự ngạc nhiên của mụ tú bà. Trong lòng Lâm Miểu dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.

Đỗ Nguyệt Nương choàng tỉnh sau cơn kích động thì Lâm Miểu đã ra khỏi cửa, cô vội vàng gọi: “Công tử bảo trọng!”

“Ta sẽ bảo trọng, vì lời hẹn với mỹ nhân cho nên ta sẽ giữ gìn bản thân thật tốt!” Tiếng cười tự tin của Lâm Miểu từ ngoài cửa vọng vào.

Mụ tú bà vội vàng đi ra.

Lâm Miểu vừa mới ra khỏi lầu liền cảm thấy tiếng gió rít hai bên tai, thoáng kinh hãi, vội lùi một bước, khóe mắt loáng ánh lên hai thanh trường kiếm từ hai phía chênh chếch đâm tới.

“Muốn chết à!” Lâm Miểu hừ lạnh, nắm chuôi đao trên lưng, rút ra phạt ngang.

“Keng…” Thanh kiếm phía bên trái lập tức vang lên tiếng gãy, toàn thân Lâm Miểu bắn qua như viên đạn. Trong lúc kiếm thủ kia còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nắm đấm của Lâm Miểu đã táng vào ngực hắn, rồi hắn nghe thấy tiếng xương gãy trong người mình, thân thể không tự chủ được bay ngược về sau, phun ra giữa không trung một vòi máu nóng.

Kiếm của kẻ đánh lén phía bên phải Lâm Miểu đột ngột đi vào khoảng không, gã kia đang muốn biến chiêu, bỗng cảm thấy kiếm của mình như bị lút vào trong đá. Đến khi hắn nhìn rõ lại, chỉ phát hiện ánh mắt lạnh lùng đầy giết chóc của Lâm Miểu, hóa ra thanh kiếm đã bị hai ngón tay Lâm Miểu kẹp chặt.

Lúc mụ tú bà chạy ra cũng là lúc tên đó kêu lên thảm thiết, ôm bụng gục xuống, toàn thân cong như con tôm.

“Không tự lượng sức!” Lâm Miểu không hề để ý tới mụ tú bà, chỉ đi qua giữa hai kiếm thủ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mụ tú bà nhìn ngây cả người.

Lâm Miểu xuống lầu, mỗi bước một bậc, tay vịn tay nắm cầu thang, thần đao nằm trong vỏ, vẫn gác trên vai, có một sự thoải mái nhẹ nhõm không nói nên lời.

Dưới lầu xuất hiện chút rối loạn, có mấy người chạy hết tốc lực về phía Lâm Miểu, hiển nhiên chính là người Vệ phủ, còn Vệ Chính không biết đã đi đâu.

Khóe miệng Lâm Miểu hiện lên một nụ cười lạnh, vẫn ung dung đi xuống lầu, tám gia tướng kia đã chạy tới chặn ở chân cầu thang.

“Vệ Chính đâu?” Lâm Miểu đứng ở giữa, lạnh lùng hỏi.

“Tiểu tử, muốn giương vây sao chẳng chịu xem đây là nơi nào, nạp mạng đi!” Một gia tướng của Vệ phủ giận dữ quát, đồng thời phi thân xông tới.

Lâm Miểu cười thản nhiên, trong mắt y, động tác của người này chậm như trâu già kéo xe, sơ hở trăm bề.

“Chết đi!” Người đó hét lớn.

Mụ tú bà và những người đứng xem xung quanh đều kinh hãi, mắt thấy kiếm bén sắp đâm xuyên yết hầu Lâm Miểu, nhưng rồi Lâm Miểu đột ngột xuất cước.

“Bình…” cước của Lâm Miểu phát sau lại tới trước, thanh kiếm còn cách yết hầu Miểu ba tấc thì tên đó đã rên lên thảm thiết, thân người văng ngược lại, đập thẳng vào một tên gia tướng khác đang chặn ở chân cầu thang.

Bảy người kia kinh hãi, cuống quýt tản ra, thân hình Lâm Miểu giống như gió lướt qua giữa bọn chúng. Đến lúc bọn chúng phát hiện ra thì Lâm Miểu đã thản nhiên đi ra ngoài hai trượng, quay lưng lại với bảy người, như thể chẳng sợ mấy tên này đánh lén.

Bảy gia tướng nhìn nhau, đồng thời rống lớn, xông hết vào Lâm Miểu.

Lâm Miểu như không hay biết gì, vẫn đi lững thững, có một sự ưu nhã và thản nhiên không nói nên lời.

“Cẩn thận!” Mụ tú bà vội hô lên, mắt thấy bảy món binh khí đều chém lên người Lâm Miểu, bỗng một bóng đen lóe lên, bảy tên gia tướng đồng loạt đánh rơi binh khí, ôm lấy cổ tay, không ngừng kêu gào thảm thiết. Thì ra trên bàn tay cầm binh khí của bọn chúng đều bị cắm nửa chiếc đũa, xuyên từ lòng bàn tay qua lưng bàn tay, khiến cho chúng ngay cả sức lực cầm binh khí cũng không còn.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía đũa đã bay tới, chỉ thấy hai vị hán tử trung niên đang ôm hai cô gái rất xinh đẹp, cùng thong thả uống rượu, bốn đôi đũa trên bàn thiếu mất hai đôi, thế nhưng không một ai biết họ đã ra tay thế nào.

Hai người này chính là Tô Khí và Kim Điền Nghĩa. Lâm Miểu bước nhanh về phía họ, miệng vẫn cười rất tươi, chỉ khẽ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ ta gây họa rồi!”

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa cũng không nhịn được cười, rót thêm một ly rượu đưa cho Lâm Miểu.

Lâm Miểu cũng nhận lấy không chút khách khí, cụng ly với Tô Khí và Kim Điền Nghĩa, rồi dốc một hơi cạn sạch.

“Họa là do ba người chúng ta gây ra!” Tô Khí cũng uống cạn ly rượu, cười nói.

“Được rồi, chơi đã lâu, chúng ta cũng nên đi thôi!” Kim Điền Nghĩa đẩy cô gái bên cạnh ra, đứng lên, bình thản nói.

Tô Khí cũng không quyến luyến nhiều, chỉnh sửa lại quần áo, nói: “Ừ!”

Lâm Miểu lại móc ra hai khối bạc vụn đặt lên bàn, nói: “Cái này cho hai cô nương!” Nói xong, y liếc mấy tên gia tướng Vệ phủ đang kêu gào thảm thiết, đám người này chỉ nhìn Lâm Miểu chứ không dám tiếp tục tấn công, huống chi bọn chúng cũng chẳng còn sức ra tay nữa.

Lâm Miểu lại liếc bốn phía, nhưng không phát hiện Vệ Chính đâu. Lâm Miểu cũng không muốn gặp người này, bèn bước nhanh đi ra cửa, Tô Khí và Kim Điền Nghĩa theo sát phía sau.

Gió đêm hơi lạnh, lúc này đã vào thu, gió sông từ đằng xa thổi tới, mang theo hơi nước, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Trên trời sao sáng dày đặc, yên lặng mà thần bí, rộng lớn vô biên, ánh trăng như nước, tỏa sáng chan hòa mặt đất, pha thêm mấy phần ý thơ mông lung.

Con đường thật yên tĩnh, phố sá sau cuộc chiến loạn có thêm bảy phần tiêu điều, ba phần lạnh lẽo. Tuy nhiên, lúc này Lâm Miểu lại cảm thấy có ba phần tiêu điều, bảy phần sát khí.

Là bảy phần sát khí, ba phần tiêu điều, rất yên tĩnh, nhưng Lâm Miểu cảm thấy phán đoán của mình không thể sai, sự thật đúng như thế.

Ở cuối đường có mười nhân vật thần bí sát khí đằng đằng đứng dàn hàng ngang, mười người giống y như nhau, sát khí nồng như rượu mạnh.

Lâm Miểu dừng bước, Tô Khí và Kim Điền Nghĩa cũng dừng bước, bọn y không phải không muốn đi tiếp mà là không thể đi tiếp. Con đường phía trước từ từ lan tỏa một luồng sát khí nồng đậm, bọn Miểu không thể không suy tính xem mình có đủ thực lực để vượt qua hay không.

Lâm Miểu có chút kinh ngạc, trực giác cho y biết, cả mười người này đều là cao thủ, không lẽ bọn chúng toàn là người của Vệ phủ sao?

“Không lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy Vệ Chính có thể điều tới nhiều cao thủ thế này sao?” Lâm Miểu thầm nhủ, nhưng nghĩ lại thì thấy không thể làm vậy được. Vệ phủ ở phía nam thành, còn nơi đây là phía đông thành, vừa đi vừa về tuyệt đối không thể nhanh thế, cũng không có khả năng chỉ trong một chốc mà tìm được nhiều cao thủ như vậy. Nếu vậy đám người này là nhân mã phương nào chứ? Rốt cuộc bọn chúng muốn gì?

Tô Khí và Lâm Miểu nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc của người kia.

“Trước mặt là bằng hữu phương nào?” Kim Điền Nghĩa quát hỏi.

“Là địch nhân, không phải bằng hữu!” Trên nóc nhà ven đường bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.

Sắc mặt bọn Kim Điền Nghĩa, Lâm Miểu tiếp tục biến đổi, đối phương đã khẳng định như thế, không cần hỏi cũng biết là tới vì mình. Chúng cũng không phải người của Vệ phủ, bọn y nghĩ mãi vẫn không hiểu ở Cánh Lăng, trừ người của Vệ phủ mới vừa chuốc thù kết oán ra, còn có kẻ địch nào nữa.

Trong lòng Lâm Miểu chợt động, thốt lên: “Thì ra là người của Ma tông, bọn ta đang tìm các ngươi khắp nơi, không ngờ các ngươi lại tự dẫn xác tới, đúng là đi mòn gót sắt không gặp, đến khi gặp lại chẳng phí chút công sức!”

Sát khí của mười người thần bí cùng dao động, nhân vật trên nóc nhà không nhịn được bật cười, lạnh lùng hỏi đầy khinh bỉ: “Vậy sao? Hóa ra là chuyện tốt, các ngươi tìm bọn ta làm gì?”

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa cũng kinh hãi, biết ngay Lâm Miểu đoán không sai, nhưng không ngờ người của Ma tông tìm đến đây nhanh thế, nên không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Bọn chúng ở phía trước, đừng để tên tiểu tử đó chạy mất!” Một loạt tiếng hô dồn dập vang trên con đường phía sau, theo đó là một chuỗi tiếng vó ngựa.

Lâm Miểu vừa nghe thấy liền mừng rỡ, đây mới đúng là truy binh của Vệ phủ ở Cánh Lăng, chẳng qua bọn chúng tới trễ một chút, đang từ đằng sau y đuổi tới.

Ánh đuốc chiếu sáng cả con đường, e rằng lần này nhân số Vệ phủ điều động không dưới bốn mươi người, thanh thế quả không nhỏ.

Lâm Miểu thầm nhủ: “Tới rất hay, tới càng nhiều càng tốt!”

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa không khỏi nhìn nhau, lại nghe Lâm Miểu quát khẽ: “Lùi lại!”

Sát thủ của Ma tông thoạt tiên ngẩn ra, không rõ chuyện gì, còn cho là quan binh tới, nhưng rồi thấy Tô Khí, Kim Điền Nghĩa theo sau Lâm Miểu, quay người bay lùi về phía ánh đuốc, chúng mới hiểu là bọn Lâm Miểu muốn chạy.

Đám gia tướng của Vệ phủ cưỡi ngựa tới, hành động cực nhanh, mấy người xông lên đầu tiên vốn là để đuổi theo Lâm Miểu, đột nhiên thấy bọn Lâm Miểu xông tới đối mặt, phía sau y còn hơn chục người sát khí ngập trời.

Lâm Miểu cũng cảm thấy luồng sát khí càng lúc càng nồng, sát thủ của Ma tông tuyệt không muốn để y sống sót rời khỏi đây, nhất định sẽ đuổi theo. Lâm Miểu chẳng những không hoảng hốt lại còn giương đao, quát lớn: “Vệ Chính, hôm nay là ngày chết của ngươi, các huynh đệ, giết cho ta!”

Gia tướng của Vệ phủ nhân số đông, nhất thời không rõ bên địch thế nào, chúng vừa thấy Lâm Miểu xông lên, tự nhiên cùng nhấc thương đâm tới.

Sát thủ Ma tông cứ tưởng Lâm Miểu muốn chạy trốn, nên ngùn ngụt sát khí quát lớn: “Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu!” Nhưng rồi bọn chúng lại thấy Lâm Miểu lao vào chém giết đám gia tướng Vệ phủ, mới biết đám người này cũng là kẻ địch của Lâm Miểu; chúng đang muốn dừng chân xem trận chiến thì đám gia tướng đã giục ngựa đánh tới.

Gia tướng Vệ phủ nào biết đám sát thủ này tới để giết Lâm Miểu? Thấy bọn người này theo sau Lâm Miểu, rồi y lại còn hô lớn: “Các huynh đệ giết cho ta!” Chúng càng cho rằng đám người này cũng là đồng đảng của Lâm Miểu, vì thế không hề lưu tình, vung thương đánh giết.

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa mừng rỡ, lúc này hai người mới hiểu rõ dụng ý của Lâm Miểu khi bảo họ lùi ra sau đánh giết đám gia tướng Vệ phủ, không khỏi thầm tán thưởng cơ trí của y.

Lâm Miểu giờ đây xuống tay không chút lưu tình đối với đám gia tướng Vệ phủ, thần đao sắc bén không thể chống đỡ, tuy nhiên, y chỉ muốn cướp ngựa thôi.

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa cũng có ý nghĩ như Lâm Miểu, trong tình huống này trước hết phải cướp được ngựa mới là thượng sách.

Con đường tuy rộng nhưng mấy chục con ngựa cùng đứng một chỗ cũng khiến nó trở nên chật chội. Lâm Miểu chém liên tiếp ba người, lật mình phóng lên ngựa, cảm thấy đỉnh đầu nổi gió, là sát thủ Ma tông từ trên nóc nhà đánh ập xuống.

Lâm Miểu cảm thấy bất lực, giờ đây bốn bề đều là địch nhân, y đành bỏ ngựa, trượt theo bụng ngựa mà lăn xuống.

“Hí…” Chiến mã hí lên thê thảm, bị chém đứt đôi.

Sát thủ đó tiếp tục đuổi theo Lâm Miểu, nhưng bị ba gia tướng của Vệ phủ quấn lấy. Đám gia tướng này cũng rất hung ác, nhanh chóng xông tới đánh giết, đám sát thủ dù không muốn trả đòn cũng không được, muốn giải thích càng không có cơ hội. Giữa đám loạn thương, chúng bị giết mất hai người, gia tướng Vệ phủ mất hơn mười người.

Đám gia tướng đều đánh đến hai mắt đỏ ngầu, trên con đường này, bất cứ ai không phải người của Vệ phủ, chúng đều giết hết!

Lâm Miểu tránh khỏi nguy cơ bị ngựa xéo chỉ trong đường tơ kẽ tóc, phi thân hất một tên gia tướng khỏi lưng ngựa, cướp ngựa chạy về đầu kia con đường. Kim Điền Nghĩa và Tô Khí cũng không ham chiến, cướp ngựa chạy ngay.

Xông khỏi vòng vây của gia tướng Vệ phủ, Lâm Miểu vẫn không quên quay đầu hô lớn: “Các anh em, mọi người cố trụ một lúc, ta đi tìm cứu binh!” Lời này khiến đám sát thủ Ma tông tức đến nỗi thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Kim Điền Nghĩa, Tô Khí ha hả cười lớn, giục ngựa phóng đi, nhanh chóng thoát khỏi mấy gia tướng Vệ phủ đuổi theo, bỏ lại đám sát thủ và gia tướng như chó cắn nhau.

Trong thành Cánh Lăng, tình huống này không hiếm, nghĩa quân cũng chẳng quản nổi nhiều chuyện đến thế, chủ yếu còn vì vương Thường không muốn phát sinh xung đột với những gia tộc quyền thế ở địa phương. Điều này tạo nên một lỗ hổng trong pháp luật, để cho đám gia tộc muốn làm gì thì làm, chỉ cần không chọc giận nghĩa quân, dù có giết người phóng hỏa ngay trong thành cũng không ai quản. Đây là thời loạn, ai mạnh thì kẻ đó làm cha!

Kim Điền Nghĩa và Tô Khí đều bị thương nhẹ, bả vai Lâm Miểu cũng bị đâm một thương. Chẳng qua vết thương không sâu lắm, gần như chỉ ngoài da thôi, có thể thoát khỏi sự phục kích của đám sát thủ Ma tông mà chỉ bị thương chút đỉnh thế này có đáng gì? Huống chi còn lừa đối phương một vố.

về tới Thúy Vi đường, đêm đã rất khuya, bốn phía yên tĩnh, nhưng ánh đèn trong phòng Dương Thúc vẫn sáng.

Lâm Miểu đem con ngựa mới cướp được buộc vào cây dương, y cũng cần phải nghỉ ngơi, chỉ là không biết có ngủ yên được hay không thôi.

“Két…” Dương Thúc đột nhiên mở cửa, ló đầu ra hỏi: “Ba vị về rồi à?”

Ba người Lâm Miểu, Tô Khí hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Dương tiên sinh vẫn chưa nghỉ sao?”

“Ta chờ các người. Bây giờ đang loạn, ba vị ra ngoài, chỉ sợ người của Ma tông sẽ nhân cơ hội xuống tay, tấn công từng phần, nhìn thấy các người quay về quả thật khiến người ta vui mừng,” Dương Thúc bình thản nói.

“Dương tiên sinh đoán chuẩn thật, bọn ta đúng là đã gặp sát thủ Ma tông!” Kim Điền Nghĩa cười, bình thản nói.

Dương Thúc kinh hãi, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Nhanh thật, sao có thể nắm bắt hành tung của chúng ta nhanh đến thế? Ba vị có giao chiến với chúng không?”

“Không có!” Lâm Miểu lắc đầu đáp: “Nếu giao chiến, chỉ sợ bọn ta đã chẳng thể về gặp ông rồi, bọn chúng quả thật rất đáng sợ!”

Tô Khí không phủ nhận lời Lâm Miểu, nếu họ thật sự giao chiến với đối phương, với sức của ba người muốn đối phó với mười một sát thủ của Ma tông, hươu chết về tay ai quả thật rất khó nói. Nhưng có thể khẳng định là muốn quay về dễ dàng như thế, tuyệt đối không có khả năng.

“Vào trong ngồi đi, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon của Cánh Lăng cho các vị dùng!” Dương Thúc nói.

Ba người Lâm Miểu, Tô Khí và Kim Điền Nghĩa nhìn nhau, lộ ra một tia cười nhẹ, cũng chẳng khách khí, cùng bước vào phòng Dương Thúc.

“Hí í í…” Mấy tiếng ngựa hí quấy nhiễu cuộc nói chuyện của bọn Lâm Miểu và Dương Thúc.

Lâm Miểu vội chụp lấy đao, đưa tay bóp tắt ngọn đèn, phản ứng rất nhanh, ngay cả Tô Khí cũng thấy bội phục y. Giờ Tô Khí đã rõ, người thanh niên trước mặt mình đây được Hồ Dương thế gia xem trọng tuyệt không phải vô cớ, chỉ nhìn cơ trí của y trong lúc đối mặt với sát thủ Ma tông, và phần cơ cảnh trước mắt này, có thể biết là không tầm thường.

Bọn Tô Khí, Dương Thúc tản ra cực nhanh, cùng nép sát vào tường.

Lâm Miểu nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, nhòm qua cái lỗ, nhờ có ánh trăng nên thấy được trong vườn có một đám người mặc đồ đen đứng dàn ra, giống như bóng ma.

Lâm Miểu thầm nhủ: “Nhanh thật, đã đuổi tới đây rồi!”

Sắc mặt Dương Thúc cũng lộ chút khó coi, không cần hỏi lão cũng biết đám người kia chính là sát thủ Ma tông mà Lâm Miểu vừa nói, không ngờ bọn chúng lại tìm tới nhanh đến vậy, hiển nhiên nếu không giết sạch người của Hồ Dương thế gia ở Cánh Lăng, tuyệt sẽ không ngừng tay.

Lâm Miểu cũng có chút nghi hoặc, Hồ Dương thế gia và Ma tông có cừu hận lớn thế sao? Phải làm đến cùng như vậy sao? Nhưng sự thật không thể chỉ được khẳng định bằng suy đoán của một cá nhân, có một số sự tình không cần phải có lý do, cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến, phải đối diện cuối cùng tất phải đối diện thôi.

Tô Khí muốn đi ra nhưng lại bị Kim Điền Nghĩa chụp giữ lại. Lâm Miểu cũng không muốn tùy tiện ra ngoài, chỉ muốn yên lặng quan sát biến động. Đến giờ Lâm Miểu vẫn chưa thấy Bạch Khánh có phản ứng gì, nếu lời Tiểu Tình không giả, Bạch Khánh và người của Ma tông có quan hệ gì đó, Miểu cũng muốn xem thử Bạch Khánh ứng phó tình trạng này thế nào.

“Bạch tổng quản có ở đây không?” Lâm Miểu hạ giọng hỏi Dương Thúc.

Dương Thúc lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Ông ấy tới phủ tướng quân vương Thường rồi!”

“Cái gì?” Lâm Miểu vô cùng ngạc nhiên, cứ nghĩ là Bạch Khánh ở trong Thúy Vi đường, không ngờ lão già ấy không có ở đây, mọi chuyện sao lại trùng hợp như vậy chứ?

“Ông ấy nói đi chuẩn bị thuyền cho sáng sớm mai, do đó mang theo Chung tiên sinh và một gia tướng đi rồi,” Dương Thúc giải thích.

Lâm Miểu hơi nhức đầu, có điều y không thể nào biết được hành động của Bạch Khánh có phải là chuẩn bị thuyền thật không, hay là chuẩn bị cái gì khác. Trước mắt Bạch Khánh không có ở đây, đối phó với bọn sát thủ này đành phải trông cậy vào bản thân mấy người, giờ đây y đã phần nào tin lời Tiểu Tinh là sự thật. Bạch Khánh tuyệt không phải tốt đẹp gì, nhưng biết thế ích gì chứ? Không có chứng cứ, sẽ chẳng ai tin lời y, dù sao thân phận của Bạch Khánh ở Hồ Dương thế gia cũng không phải hạng tầm thường.

Đám sát thủ Ma tông như không muốn giấu giếm hành động của mình, tiếng bước chân vang rền trong đêm yên tĩnh, một tĩnh một động, làm tâm tình mỗi người trong nhà không khỏi trở nên khẩn trương.

“Chiu… chiu… chiu…” Mấy mũi tên giận dữ từ trong các cánh cửa sổ phía tây bắn ra, nhằm thẳng vào bọn sát thủ.

“Đinh… đinh, a…” Mấy tiếng động nhẹ vang lên cùng với hai tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên có kẻ đã trúng phải những mũi tên bắn lén bất ngờ này.

Lâm Miểu biết, phòng phía tây là nơi ở của sáu gia tướng, Chung Phá Lỗ cũng ở phía tây. Nhưng giờ này Chung Phá Lỗ đã đi cùng Bạch Khánh, phòng phía tây chỉ còn năm người, bọn họ đã phát động tấn công trước.

“Chiu… chiu…” Lại một loạt tên phá không, hơn hai mươi sát thủ Ma tông lần này đã có phòng bị, nhanh chóng tránh ra, không ai bị thương vong, có mấy tên cẩn thận áp tới phòng phía tây.

Dương Thúc thấy mừng rỡ, Kim Điền Nghĩa cũng tiện tay lấy cây cung lớn trên tường xuống, dùng hình thức tấn công từ xa là một biện pháp không tồi, ít nhất cũng có thể tăng thêm một chút áp lực lên tâm lý đối phương.

“Chiu… chiu…” Mũi tên của Kim Điền Nghĩa đã bắn ra, đi rất nhanh, bọn sát thủ Ma tông vốn chẳng có cơ hội né tránh, nhưng cũng có khi do bọn chúng quá bất cẩn không ngờ ngoài căn phòng phía tây ra, chỗ khác còn có cung thủ mai phục.

“Phóng hỏa!” Một người trong bọn sát thủ lạnh lùng quát.

Bọn Lâm Miểu kinh hãi, nếu kẻ địch dùng hỏa công, lúc đó bọn y chẳng thể ẩn nấp trong phòng được nữa.

“Xì…” Sát thủ đồ đen lập tức châm lửa một thứ tròn tròn, cũng không biết là món đồ gì, vừa châm là cháy ngay, nhanh chóng ném về phía phòng bọn Dương Thúc đang ở và căn phòng phía tây.

“Chiu… chiu…” Phòng phía tây mượn ánh lửa, lại bắn ra hai loạt tên. Đám sát thủ đồ đen đột nhiên đang từ chỗ tối chuyển sang sáng, mắt chưa kịp thích ứng, lập tức lại có ba người trúng tên ngã xuống.

Căn phòng vừa tiếp xúc với quả cầu lửa liền bốc cháy.

Lâm Miểu biết không thể ở trong phòng được nữa, “rầm…”, y đạp tung cửa sổ, nhảy ra ngoài, dùng áo khoác trên người tung lên, “vù… vù…” trùm lấy ngọn lửa vừa bốc cháy.

Ngọn lửa giống như đột nhiên gặp phải áp lực mạnh mẽ, tức thì tắt ngay.

Bản thân bọn sát thủ Ma tông cũng kinh hãi, Lâm Miểu có thể dập tắt ngọn lửa vừa cháy dễ dàng đến thế, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của chúng.

“Hạng người hèn hạ từ đâu tới, mà dám giương oai ở Thúy Vi đường!” Lâm Miểu đã ra ngoài, không thể lùi bước được nữa, đành phải lạnh lùng quát.

“Ha… ha…” Có kẻ cười lạnh, không ai đáp lời Lâm Miểu, như thể đó là chuyện không đáng để hắn trả lời. Nhưng bọn chúng lại gắt gao ép về phía Lâm Miểu, bởi điều bọn chúng muốn không phải là nói chuyện, tán gẫu mà là giết người!

Giết người mới là mục đích hành động lần này của bọn chúng, còn vì sao muốn giết người lại là một đáp án không thể biết. Có lẽ, cũng chẳng cần lý do, hoặc lý do quá nhiều, nên không quan trọng!

Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là chân lý thời loạn, có chân lý này rồi thì bất kỳ “lý” nào khác đều không có ý nghĩa nữa, cũng là lẽ hiển nhiên.

Lâm Miểu xoay ngang đao, đứng yên, gió đêm tiêu điều, tay áo bay bay, tự nhiên toát ra một khí phách ngạo nghễ không ai bì nổi.

Năm gia tướng cầm cung đi ra, đứng sát sau lưng Lâm Miểu, họ tuyệt không muốn để Lâm Miểu một mình tác chiến. ít nhất, nơi này cũng là địa bàn của Hồ Dương thế gia, tuyệt không thể để kẻ khác giương oai ở đây!

“Người của Thúy Vi đường là do các ngươi giết phải không?” Lâm Miểu bình thản hỏi.

Một kẻ trong bọn sát thủ thản nhiên đáp: “Không sai!”

Lâm Miểu nhận ra vừa rồi chính tên này đã sai phóng hỏa, nghĩ rằng hắn ắt hẳn là đầu lĩnh bọn sát thủ. về mặt nhân số, đối phương quả thật chiếm ưu thế, nhưng y không có cách nào tránh né.

“Vì sao các ngươi phải giết họ?” Lâm Miểu cảm thấy mình vừa hỏi một câu quá thừa. Tuy nhiên, y muốn mượn thời gian đưa ra câu hỏi này để đánh giá nhất lượt mười sáu tên đang xếp hình cánh cung trước mặt mình. Kẻ địch kéo tới vốn hơn hai chục tên, sau khi bị bắn lén chỉ còn lại mười sáu tên vẫn có thể đứng nói chuyện. Nhưng chỉ với mười sáu tên này cũng đã đủ tạo nên uy hiếp lớn.

“Sau khi các ngươi tới địa phủ, hỏi bọn chúng ắt biết vì sao.” Tên đó cười lạnh lùng đáp.

“Tốt lắm! Ngươi tiễn ta một đoạn đi!” Lâm Miểu gác đao lên vai, giọng nói vô cùng thoải mái, như thể đang muốn tìm cái chết thật, ngay cả đám gia tướng Bạch phủ đứng sau lưng y cũng bị dọa nhảy dựng lên, không rõ y đang làm cái gì.

“Rất tốt! Tiễn ngươi một đoạn cũng được thôi!” Lập tức có hai sát thủ từ hai cánh xông vào.

Lâm Miểu nhớ hai tên này, trong đám đứng chặn đường cũng có chúng, còn kẻ nói chuyện chính là người tập kích y từ trên nóc nhà.

Mắt Lâm Miểu không chớp, nhìn hai thanh kiếm đâm ào tới, dường như đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Năm thước… bốn thước… ba thước… hai thước…. Lâm Miểu vẫn đứng yên, ngây ngô như không biết tử thần đã ở ngay trước mắt.

Khóe miệng bọn sát thủ lộ ra một nét cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát khí tàn nhẫn, dường như bọn chúng đang cực kỳ thèm khát được nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, nghe tiếng kêu gào thảm thiết, là những thứ sắp sửa phát sinh.

“A Miểu…” Dương Thúc và Tô Khí ở trong phòng nhìn rất rõ, không khỏi gấp gáp la lớn.

Khóe miệng Lâm Miểu cũng lộ ra một nét cười bình thản, tuyệt không phải sợ hãi, nhưng cũng không phải không sợ chết, mà y biết mình sẽ không chết!

Lúc mũi kiếm chỉ còn cách mặt một thước, Lâm Miểu cử động, thân uốn một đường hoàn mỹ như cá, đao trên vai vẽ một đường tuyệt đẹp, uốn éo phối hợp cùng thân người không thể chê vào đâu được.

Hai thanh kiếm đều đâm vào khoảng không, thân thể Lâm Miểu uốn xuống, như con rùa nằm lổm ngổm, bảo đao chính là cái mai rùa nặng nề.

“Keng… keng…” Hai trường kiếm lạc vào khoảng không đã lập tức chém xuống, nhưng chém phải mặt đao trên lưng Lâm Miểu, lưỡi đao quét qua lưỡi kiếm, vang lên một loạt tiếng kim loại chạm nhau vô cùng chói tai, giống như từng cái kim đâm vào màng nhĩ.

“A…a…” Lúc hai kiếm thủ đang muốn tiếp tục biến chiêu, bỗng cảm thấy ngón tay đau nhói, lưỡi đao của Lâm Miểu thuận thế cắt đứt mấy ngón tay cầm kiếm của bọn chúng.

“Bình…” Thân thể Lâm Miểu bật dậy, hai tay duỗi ra dũng mãnh, đánh vào ngực chúng với khí thế mãnh liệt.

“ộc… a…” Thân thể hai tên sát thủ cùng ngã bay xuống, trong ánh đuốc hắt tới, chúng phun ra hai vòi máu tươi, ngực hoàn toàn lõm vào.

Lâm Miểu bình thản xoay người, thần đao vẫn nhẹ nhàng gác trên bả vai, đối diện với bọn sát thủ, sắc mặt lạnh lùng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Năm gia tướng của Hồ Dương thế gia không khỏi ngây ra, run run, không ngờ Lâm Miểu lại giết người dễ dàng nhanh chóng như thế, còn nhẹ nhàng hơn cắt tiết gà, tinh thần họ cực kỳ phấn chấn.

Dương Thúc và Tô Khí đang ở trong phòng cũng mừng rỡ. Dương Thúc chưa thấy Lâm Miểu ra tay bao giờ, dù biết y từng cứu Bạch Ngọc Lan, hơn nữa còn giết chết Khổng Dung, đánh lui Sát Thủ Tàn Huyết, nhưng những chuyện đó đều là nghe đồn, sự thật rốt cuộc như thế nào lão cũng không biết. Hôm nay tận mắt chứng kiến, Lâm Miểu dường như còn mạnh hơn lão tưởng tượng nhiều, thậm chí lợi hại hơn cả lời đồn, điều này không làm lão vui mừng sao được?

“Hai kẻ này chưa đủ tư cách, ta thấy ngươi phải tự thân động thủ may ra có chút hiệu quả!” Lâm Miểu nói với vẻ thản nhiên, tự đắc.

Ai cũng biết hai kẻ kia đã về chầu Diêm vương.

Tên đầu lĩnh sát thủ khẽ biến sắc, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Bản lĩnh khá, chẳng trách lại cuồng ngạo như thế! Nhưng đều vô dụng cả thôi, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”

“Vậy phải xem ngươi ra giá lớn đến mức nào để trao đổi!” Lâm Miểu bình thản cười đáp.

“Không thành vấn đề!” Tên đầu lĩnh cười lạnh, rồi xuất kiếm cực nhanh, mười mấy tên còn lại cũng đều xuất kiếm, mục tiêu của tất cả chính là Lâm Miểu!

“Vù… vù…” Cung trong tay năm gia tướng Bạch phủ được ném ra với khí thế sắc bén không thể chống lại, ép tới mười bốn tên sát thủ, bọn họ tuyệt không thể đứng yên, lập tức gia nhập cuộc chiến.

“Chiu…” Một mũi tên sượt qua thân Lâm Miểu, cắm vào ngực một sát thủ, lại là tác phẩm của Kim Điền Nghĩa.

Tô Khí nhanh chóng chạy tới, giết người không thể thiếu phần ông, dù chết trận cũng phải tham gia! Đối phương đã tìm tới cửa, muốn tránh cũng không được, chỉ còn đường duy nhất là đánh!

Lâm Miểu khẽ hú lên, âm thanh như rồng gầm phượng gáy, nhìn bóng đao kiếm tràn ngập chung quanh, dâng lên hào tình vạn trạng.

“Đem máu của các ngươi tế thần đao của bản công tử đây!” Lâm Miểu sang sảng cười lớn nói, đồng thời bước nhanh tới, Long Đằng đao trên bả vai biến thành một luồng sáng lướt qua không trung.

Đao đánh ra, trời đêm như muốn nát ra, lập tức phát sinh thảm cảnh thiên quân vạn mã chém giết, đều do Long Đằng đao ra tay!

Gia tướng Bạch phủ chỉ cảm thấy đao phong rát mặt, sát khí tựa như hút sạch không khí, làm người ta có cảm giác khó thở, tuyệt vọng.

Đây là đao gì? Đây là đao pháp gì?

“Keng… keng… keng…” Tiếng sắt thép chạm nhau không ngừng vang bên tai, thân hình Lâm Miểu như gió, lưỡi đao đi qua đâu là ở đó kiếm gãy người chết, đám sắt thép bỏ đi ấy vốn không thể chống được thần đao trong tay Lâm Miểu, chạm tới là gãy ngay.

“Roạt…” Thân hình Lâm Miểu nhanh chóng lùi lại, quần áo bên hông bị đâm thủng; đây là thanh kiếm duy nhất lọt qua lưới đao, chủ nhân của nó chính là tên đầu lĩnh sát thủ.

Lâm Miểu lùi lại, trong đám sát thủ đã có năm tên ôm cổ tay “hự” lên thảm thiết, tám tên khác kinh hãi lùi lại, trong tay chỉ còn nửa thanh kiếm gãy. Chỉ một chiêu thôi, binh khí đã bị Lâm Miểu chém đứt làm mấy đoạn, bảo sao bọn chúng không kinh hãi?

Lâm Miểu né được một kiếm chí mạng trong đường tơ kẽ tóc, cảm thấy bên hông nóng rát.

Tên đầu lĩnh tuyệt không muốn cho Lâm Miểu có bất kỳ cơ hội hít thở nào, cứ bám sát như hình với bóng, nhưng ở đây đâu chỉ có một mình Lâm Miểu, mà còn năm gia tướng Bạch phủ.

Năm món binh khí lần lượt đánh ra, không để cho tên đầu lĩnh có bất kỳ cơ hội nào làm thương tổn Lâm Miểu.

Lâm Miểu đưa tay xoa hông, có chút máu, trong lòng thầm kinh hãi sự xảo quyệt trong chiêu kiếm của đối phương. Vừa rồi nếu không phải năm gia tướng Bạch phủ ném năm cây cung lớn quấy nhiễu thế tấn công và tầm mắt đối phương, chỉ sợ y đã không thể tránh khỏi một kiếm đoạt mạng đó. Dù tránh được, kẻ địch cũng không thể chỉ có một kiếm như thế, càng không có khả năng làm cho quân địch sợ hãi vì y đã chặt đứt hơn chục thanh kiếm sắc.

“Keng… keng…” Tên đầu lĩnh sát thủ trong nháy mắt đánh ra ba mươi sáu kiếm, năm gia tướng Bạch phủ bị ép lùi lại hai bước.

“Lui!” Tên đầu lĩnh không tấn công nữa, thân hình quay ngược lại, quát nhỏ một tiếng, bay ra ngoài.

Đám sát thủ nắm kiếm gãy cũng không ham chiến, quay người, theo sát tên đầu lĩnh sát thủ, bay ra ngoài.

Tô Khí vừa chạy tới hiện trường thì đám sát thủ đã biến mất ngoài tường, năm gia tướng muốn đuổi theo nhưng bị Lâm Miểu quát ngăn lại.

“A Miểu, ngươi bị thương à?” Dương Thúc cũng nhanh chóng theo tới nơi. Lão không biết võ công, trong hoàn cảnh vừa rồi căn bản không thể giúp được gì, nhưng mắt thấy Lâm Miểu một đao đánh lui địch, nên cũng không khỏi mừng rỡ.

“Không đáng ngại lắm!” Lâm Miểu cắn răng, ra vẻ cười cười nói.

“Phịch…” Một tiếng kêu sầu muộn làm kinh động Lâm Miểu, mọi người ngước nhìn lên, thấy một người từ trên đầu tường ngã xuống.

Dương Thúc, Tô Khí không khỏi kinh hãi, cho rằng đám sát thủ quay lại.

“Bạch Hoành…” Một gia tướng kinh hãi kêu lên.

Bọn Dương Thúc và Lâm Miểu cũng hoảng, lập tức chạy tới, người đó chớp chớp mắt, toàn thân tắm trong máu.

“Bạch Hoành!” Dương Thúc cũng nhận ra y, người này chính là nhân vật duy nhất chưa chết tại Thúy Vi đường, không ngờ lúc này lại xuất hiện trùng hợp đến thế.

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Dương Thúc vội đỡ Bạch Hoành, hỏi gấp.

Bạch Hoành giương mắt nhìn, thấy Dương Thúc, không khỏi lộ ra một tia vui mừng: “Là… là các ngươi!”

“Mau, mau, dìu hắn vào phòng trước đã, mau nấu nước nóng!” Kim Điền Nghĩa sai một gia tướng.

Mấy gia tướng vội vàng đi nấu nước ngay.

“Trong ngực ta có… có… ” Bạch Hoành nói tới đây thì ngất đi, do đã thấy cứu binh, tâm thần vốn căng thẳng đột nhiên giãn ra, liền không cầm cự nổi nữa.

“Trong ngực hắn có gì?” Lâm Miểu nghi hoặc hỏi.

Dương Thúc đưa tay mò trong ngực áo Bạch Hoành, móc ra một cuốn sách nhỏ dính máu, mấy bình thuốc, cùng một đĩnh bạc.

“Ta nghĩ thứ hắn muốn nói rất có khả năng là những thứ này,” Lâm Miểu nhắc.

“Mau, dìu hắn vào phòng đã!” Kim Điền Nghĩa giục.

“Két…” Hầu như đồng thời, Dương Thúc đang định dìu Bạch Hoành vào trong phòng thì cũng vừa lúc cửa lớn của Thúy Vi đường mở ra.

Kim Điền Nghĩa, Lâm Miểu quay đầu lại, không khỏi hô nhỏ: “Tổng quản!”

Dương Thúc dìu Bạch Hoành đang định vào phòng, lại không nghe thấy tiếng hô nhỏ của Lâm Miểu và Kim Điền Nghĩa, cũng không chú ý Bạch Khánh đã về.

“Tổng quản về rồi à?” Kim Điền Nghĩa vui vẻ hỏi.

“Đã phát sinh chuyện gì?” Bạch Khánh vừa nhìn liền thấy thi thể của bọn sát thủ trên mặt đất cùng vết máu khắp nơi.

“Đám giặc Ma tông vừa mới rời khỏi!” Lâm Miểu hít vào một hơi, đáp.

“Người của Ma tông vừa mới tới ư?” Bạch Khánh như có chút ngạc nhiên, trong lúc nói vội vàng chạy tới bên tám thi thể, thần sắc khẽ biến đổi.

Thần sắc Bạch Khánh khẽ biến đối tuyệt không phải vì tám thi thể mà vì năm cánh tay đứt cùng mười ba đoạn kiếm gãy rơi trên mặt đất.

Năm cánh tay đứt nằm rất có trật tự, giống như có người cố ý sắp đặt, mười ba đoạn kiếm gãy dường như có quy luật ngầm với cánh tay đứt, đây mới là nguyên nhân làm Bạch Khánh biến sắc.

Bạch Khánh ngẩng đầu lên, khẽ nhìn Lâm Miểu và Kim Điền Nghĩa, nhưng không nói gì, như thể lão ta đang đoán rốt cuộc ai đã làm.

“Ta thấy nơi này không tiện ở lâu, không biết tổng quản có mượn được thuyền không?” Kim Điền Nghĩa hỏi.

Bạch Khánh thở dài, đáp: “Gần đây chiến sự nổi lên, tất cả thuyền đều bị quan phủ trưng dụng hoặc nghĩa quân chiếm lấy, nhất thời rất khó mượn được thuyền.”

“Chẳng phải tổng quản đi gặp tướng quân vương Thường sao? Không lẽ chút việc này ông ấy cũng không nể mặt?” Lâm Miểu hỏi ngược lại.

“Tuy tổng quản đi gặp vương Thường, nhưng vương tướng quân trước khi trời tối đã rời Cánh Lăng tới Lam Khẩu tập, nghe nói nghĩa quân ở Lam Khẩu tập đang căng thẳng!” Chung Phá Lỗ lên tiếng.

Lâm Miểu ngạc nhiên, không ngờ vương Thường bận rộn thế, sớm biết vậy lúc chiều gặp ông ta thì đề cập chuyện cần thuyền luôn cho xong, nếu thế đã chẳng phiền phức như bây giờ. Hơn nữa, ở lại địa phương quỷ quái này, thế đơn lực bạc, không biết lúc nào bọn sát thủ Ma tông sẽ quay lại, quả thật có chút làm cho người ta nhức đầu.

“Đành phải đợi ngày mai hẵng nói tiếp. Mai ta tới Vệ phủ xem thử, Hồ Dương thế gia cũng có làm ăn qua lại với bọn họ, chắc không đến nỗi không nể mặt đâu.” Bạch Khánh nói.

Lâm Miểu không khỏi nghĩ tới Vệ Chính, thầm nhủ: “Nếu hắn biết lão tử là người của Hồ Dương thế gia, không tìm bọn ta xả giận mới lạ, lại còn cấp thuyền cho ư?” Tuy trong lòng nghĩ như thế nhưng không tiện nói ra miệng.

“Tổng quản về rồi!” Một gia tướng bưng nước nóng từ bếp ra, nhìn thấy Bạch Khánh, không khỏi kêu lên.

“Bạch Tài, ngươi đang làm gì thế?” Bạch Khánh thấy hắn lúc này còn bưng một chậu nước nóng, không nhịn được buột miệng hỏi.

“À, Bạch đường chủ bị thương, Dương tiên sinh sai tôi đi đun nước nóng.” Gia tướng đó đáp.

“Bạch Hoành quay về rồi sao?” Thần sắc Bạch Khánh đầu tiên là kinh ngạc, sau lộ ra một tia thần thái rất khó nắm bắt, rồi lại mang một ý vị khác.

Tất cả mọi thứ dĩ nhiên đều không thoát khỏi mắt Lâm Miểu, đối với mỗi biểu hiện của Bạch Khánh, y không hề bỏ sót.

Bạch Khánh bước nhanh vào phòng, lão ta muốn xem thử Bạch Hoành, người đã mất tích vì sao đột nhiên quay lại? Rốt cuộc hắn mang gì về? Hắn đã chạy đi đâu? Những điều này Bạch Khánh đều muốn biết.

Bạch Hoành vẫn hôn mê, Bạch Khánh đi vào trong phòng, thấy một đám người vây quanh y, không nhịn được liền hỏi: “Bạch đường chủ sao rồi?”

Các gia tướng thấy tổng quản quay về, bèn tránh qua một bên, Dương Thúc thở dài, nói: “Hắn liên tục hôn mê bất tỉnh, thương thế vô cùng nghiêm trọng!”

“Sao lại thế? Lúc hắn quay về có nói gì không?” Ánh mắt Bạch Khánh lướt qua mọi người, trầm giọng hỏi.

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, bọn tôi cũng không biết, lúc hắn quay lại chẳng kịp nói gì đã ngất đi!” Dương Thúc lại thở dài, chợt nhớ đến cuốn sách, đang định nói thì Lâm Miểu từ đằng sau đi tới.

“Tôi nghĩ Bạch đường chủ chắc chắn bị kẻ địch đuổi tới đây, nếu không đã chẳng bị thương đầy mình, chỉ sợ giặc đã ợ gần ngay đây rồi!” Lâm Miểu phân tích.

Thân thể bọn Bạch Khánh, Dương Thúc chấn động, lập tức nghĩ tới khả năng đó.

“Mọi người phải đề phòng cảnh giác!” Bạch Khánh quay ra dặn dò mấy gia tướng.

Mấy gia tướng nhanh chóng liền đi ra khỏi phòng, bởi bọn họ biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào.

“Hí í í…” Một loạt tiếng hí của chiến mã từ bên ngoài Thúy Vi đường truyền tới.

Tinh thần mọi người trong phòng trở nên khẩn trương, Dương Thúc thầm nhủ: “Không hay rồi!”

“Tới nhanh thật!” Lâm Miểu kinh hãi lẩm bẩm.

Thần sắc Bạch Khánh cũng khẽ biến đổi, đưa mắt nhìn Dương Thúc, thản nhiên nói: “Dương tiên sinh ở đây chăm sóc Bạch đường chủ, ta ra xem rốt cuộc là người nào!”

Dương Thúc gật đầu nói: “Tổng quản yên tâm, tôi chăm sóc hắn được!”

Lâm Miểu cũng nhìn Bạch Hoành và Dương Thúc một lần, rồi xoay người theo sau Bạch Khánh ra ngoài.

“Thúy Vi đường có người trong đó không?” Một giọng nói vọng vào.

Lâm Miểu lại kinh hãi, nghe ra chính là người của Vệ phủ, không rõ bọn chúng tới tìm y xả giận hay là hung thủ đuổi giết Bạch Hoành. Lâm Miểu bèn nhìn qua Tô Khí. Tô Khí cũng đã nhận ra giọng nói của người trong Vệ phủ, lập tức hiểu ngay ý Lâm Miểu.

“Tổng quản, là người của Vệ phủ, tôi và Vệ Chính có chút gây gổ, trước khi biết ý định của người mới tới, tôi phải tránh đi nhé?” Lâm Miểu nói.

Bạch Khánh hơi ngạc nhiên, nhìn Lâm Miểu, Tô Khí cũng gật đầu khẳng định, Bạch Khánh không hoài nghi nữa, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi cùng Dương tiên sinh ở lại trong phòng!”

“Đa tạ tổng quản!” Lâm Miểu nói rồi nhanh chóng xoay người lùi về phòng.

Lúc này Dương Thúc đang dùng nước nóng cẩn thận rửa vết máu trên người Bạch Hoành, băng bó kỹ càng các vết thương, thấy Lâm Miểu quay lại, lão không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Kẻ nào đến thế?”

“Là người của Vệ phủ ở Cánh Lăng, không biết có mục đích gì, tôi có gây gổ với đại công tử của Vệ gia, lúc này không tiện lộ diện, tổng quản để tôi quay lại giúp ông.” Lâm Miểu nói.

“À.” Dương Thúc hiểu ra.

“Ta… đang ở đâu?” Giọng nói nhỏ vo ve như muỗi kêu của Bạch Hoành vang lên, làm cho Lâm Miểu và Dương Thúc sợ nhảy dựng lên, nhưng rồi vô cùng mừng rỡ.

“Ngươi tỉnh rồi, tốt quá!” Dương Thúc mừng rỡ nói.

“Ta đang ở đâu?” Bạch Hoành lại yếu ớt hỏi.

“Thúy Vi đường, đại tổng quản cũng tới rồi!” Dương Thúc an ủi.

“Cái gì?” Sắc mặt Bạch Hoành biến đổi, hơi thở gấp gáp nói: “Đừng, đừng gặp lão, lão, lão…” Trong lúc hoảng hốt, Bạch Hoành lại ngất đi.

“Bạch đường chủ! Bạch đường chủ…” Lâm Miểu và Dương Thúc lo lắng, gọi mấy tiếng nhưng Bạch Hoành vẫn hôn mê như cũ, day huyệt Nhân Trung cũng chẳng có tác dụng.

Dương Thúc và Lâm Miểu không khỏi nhìn nhau, không biết vì sao Bạch Hoành vừa nghe ba chữ “đại tổng quản” đã kích động như thế, hơn nữa, câu nói dở dang kia muốn ám chỉ điều gì? Vì sao đừng gặp Bạch Khánh? Còn “lão, lão, lão” cái gì chứ? Rốt cuộc Bạch Hoành muốn nói gì? Chữ “lão” này đương nhiên là chỉ đại tổng quản, mà Hồ Dương thế gia chỉ có mỗi một đại tổng quản thôi, chính là Bạch Khánh.

Rốt cuộc Bạch Khánh là người thế nào? Chẳng lẽ lão đã làm gì Bạch Hoành sao? Bạch Hoành đã biết chuyện gì chăng?

Dương Thúc nhìn Bạch Hoành ngất đi, lại nhìn Lâm Miểu bên cạnh, không biết nên nói gì.

Trong lòng Lâm Miểu không khỏi nghĩ tới lời Tiểu Tình, đem so với biểu hiện của Bạch Hoành, trong lòng y cứ như bị một bóng đen che phủ.

Dương Thúc và Lâm Miểu nhìn nhau trầm mặc hồi lâu, Dương Thúc đột nhiên hỏi: “Có nên nói tổng quản biết không?”

Lâm Miểu nhìn Dương Thúc đánh giá, hít vào một hơi, đáp: “Ta thấy tạm thời không nên nói!”

Dương Thúc lại ngạc nhiên nhìn Lâm Miểu, đột ngột hỏi: “Hình như ngươi biết chuyện gì đó?”

Lâm Miểu nhún vai, nói: “Tôi chẳng biết gì cả!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.