Chương 2: CHUYẾN ĐI VÂN MỘNG

Bá Hán - Tập 2: Ma Môn Kỳ Bí

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sở dĩ có điều này là do con người và cỏ cây hoa lá có cuộc sống khác nhau, chúng ta có thể suy nghĩ về luân hồi nhưng chúng thì không. Chúng chỉ biết luân hồi thuận theo quy luật tự nhiên mà không hoài nghi hay suy đoán ý nghĩa của luân hồi, nhưng chúng ta lại có. Cho nên, chúng ta vĩnh viễn không thể luân hồi tự nhiên thực sự như chúng được!” Tô Khí bình thản nói.

Lâm Miểu dở khóc dở cười, chẳng biết vì sao Bạch Ngọc Lan cứ canh cánh trong lòng chuyện này, nhưng đành phải gật đầu thừa nhận, hỏi: “Rốt cuộc ta đã hớ hênh ở chỗ nào để cho tiểu thư đoán ra như thế? Lại còn đem cái Tam Lão lệnh giả ra để thử ta nữa, xem chừng ta quả thật không đủ cơ trí rôi!

Bạch Ngọc Lan không khỏi đắc ý, cười cười: “Không phải là ngươi không đủ cơ trí mà do bản tiểu thư quá thông minh thôi!”

“Thật sao?” Lâm Miểu thấy Bạch Ngọc Lan lộ vẻ đắc ý của một cô bé thì không khỏi khẽ chấn động tâm thần, nhưng y tin rằng Ngọc Lan không có ác ý với mình, đồng thời trong lòng y bỗng dâng lên một thứ cảm giác kỳ diệu, như thể vừa hiểu ra một vài điều gì đó.

“Tất nhiên, dù có thông minh hơn nữa ngươi cũng chẳng thể giấu được bí mật nội tâm hiện trong ánh mắt mình. Có người nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đây chính là một trong những sơ hở của ngươi đấy!”

“Tiểu thư còn nhớ ánh mắt của người bịt mặt sao?” Lâm Miểu hỏi ngược lại.

“Tất nhiên! Loại ánh mắt không phải ai cũng có. Nó vừa hoang dã, kiêu ngạo, như không bao giờ chịu khuất phục, vừa mang thần thái muốn chiếm đoạt nhưng tuyệt đối không phải là ánh mắt hèn hạ bỉ ổi. Lúc ngươi đơn độc đối diện với ta, ánh mắt của ngươi tuyệt không khác gì ánh mắt của người đó, tóm lại là nó làm ta nhớ tới người đó!”

“Đây chỉ là trực giác của tiểu thư thôi, không lẽ chỉ có điểm này mà tiểu thư đã cho rằng ta và người đó là một sao?” Lâm Miểu lại hỏi.

“Không! Đây chỉ là một thứ cảm giác thôi, sơ hở của ngươi đâu phải chỉ có điểm này. Ngày đó, lúc ngươi rời thuyền lên bờ, chân bước hơi lảo đảo, ta tuyệt đối không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng lần trước ngươi đánh lui Sát Thủ Tàn Huyết, lúc rơi xuống đất cũng hơi lảo đảo. Nghĩ kỹ lại, nếu mọi chuyện chỉ là trùng hợp thì cũng được đi, nhưng sự xuất hiện của ngươi và người thần bí kia trước sau vốn đã trùng hợp, vậy đó là hai sự trùng hợp. Còn nhớ đêm ấy người thần bí bị trúng độc của Âm Phong mà chẳng hề hấn gì, chứng tỏ người ấy có thân thể bách độc bất xâm. Vừa rồi ngươi và Bạch Lương đều uống rượu có thuốc mê, Bạch Lương bị lăn quay ra nhưng ngươi chẳng sao cả, chứng tỏ ngươi cũng có thân thể bách độc bất xâm. Ta nghĩ, chẳng lẽ đây cũng là một trùng hợp nữa sao?”

Bạch Ngọc Lan ngừng một chút, ánh mắt chăm chú đánh giá Lâm Miểu, nói tiếp: “Ta tra xét kỹ lưỡng mọi thứ trong quá khứ của ngươi, kể cả việc ngươi bị bắt gia nhập quân ngũ, sau không biết vì sao lại quay về Uyển Thành, rồi gây ra nhiều chuyện đến thế.”

Lâm Miểu không khỏi kinh hãi lần nữa, Bạch Ngọc Lan biết rõ cả việc y bị bắt gia nhập quân ngũ, chẳng phải điều này chứng tỏ giai nhân đã điều tra được thân thế của y rồi sao?

“Ngươi từ nhỏ lớn lên ở đường Thiên Hòa, rất ít khi rời khỏi Nam Dương, quân Xích My lại mới nổi dậy hơn năm nay, trong khi đó ngươi bị bắt gia nhập quân ngũ chỉ mấy tháng trước. Ta nghĩ, trong thời gian ngắn như thế ngươi vốn không thể nào thành Tam Lão của quân Xích My được. Hơn nữa tuổi ngươi còn quá trẻ, võ công càng khiến ta khó hiểu, nếu trước khi bị ép đi lính mà ngươi có võ công như thế, làm sao bọn chúng cưỡng ép ngươi nhập ngũ được chứ? Dù ngươi không làm gì được bọn chúng nhưng để tự bảo vệ mình thì ta tin chắc tuyệt đối không có vấn đề. Do đó, võ công của ngươi chỉ mới có khoảng mấy tháng gần đây thôi. Đêm ấy, lúc người bịt mặt xuất hiện, nếu quả thực là Tam Lão của Xích My, vốn chẳng cần nhiều lời đến thế, vả lại Xích My Tam Lão trong truyền thuyết tuyệt không có thói quen rườm lời. sở dĩ lôi thôi nhiều lời là vì lúc đó ngươi vốn không chắc có thể đánh lại đám giặc kia! Vì thế đành phải dùng thủ đoạn đặc biệt để uy hiếp chúng. Lúc ngươi lên bờ mà bị lảo đảo là vì thân pháp khinh công của ngươi chưa đạt tới mức lư hỏa thuần thanhril. nên mới phát sinh tình huống đó…”

“Không biết từ lúc nào tiểu thư bắt đầu hoài nghi ta thế? Còn về chuyện kia cũng chẳng quan trọng nữa, tiểu thư thực hiện một kế nhỏ đã làm ta phải lộ mặt, thật sự bội phục! Nhưng thế thì sao chứ?” Lâm Miểu ngắt lời Bạch Ngọc Lan, nói với vẻ bất lực. Rồi y nói tiếp: “Tiểu thư tính xử trí kẻ không nói thật này sao đây?”

Bạch Ngọc Lan không nhịn được cười khúc khích, khiến Lâm Miểu ngây ra nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Bạch Ngọc Lan liếc Lâm Miểu, khuôn mặt tươi cười hơi ửng đỏ.

Lâm Miểu cười gượng một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Vấn đề này khá rắc rối, phải nói tới lúc âm dương hợp lại, trời đất mở ra…”

“Thật bẻm mép, nhưng thế này mới thực sự là Lâm Miểu của đường Thiên Hòa ngày trước!” Bạch Ngọc Lan không nhịn được bật cười.

Lâm Miểu ngẩn người, nghĩ kỹ lại lời của Ngọc Lan, quả thực như thế. Gần đây Lâm Miểu đã trải qua nửa năm chinh chiến và huấn luyện khổ cực, lại bị người của trại Thiên Hổ đuổi giết, thêm vào cái chết của Tâm Nghi, rồi lo lắng thân phận mình ở Hồ Dương thế gia bị bại lộ, làm cho y mất đi sự thoải mái và dáng vẻ vô lại, mấy chuyện đó cũng làm y hơi nghiêm trang quá. Nếu là ngày trước, đối diện với mỹ nhân như Bạch Ngọc Lan, chỉ sợ mồm mép đã ba hoa, nước dãi có thể làm đối phương chết chìm rồi! Nghĩ tới đây Lâm Miểu không nhịn được bật cười nói: “Không ngờ ngay cả thói quen khua môi múa mép của ta cũng bị tiểu thư truy rõ ràng, ta nghĩ, bây giờ chẳng còn gì để nói nữa.”

“Đó là quá khứ của ngươi, một điều ta không hiểu là vì sao ngươi lại có Tam Lão lệnh? Võ công là ai do dạy?” Bạch Ngọc Lan vẫn cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.

“Nếu mọi việc đều để tiểu thư biết thì chẳng phải con người ta trở nên quá lộ liễu sao? Ta không muốn thế, xin lỗi, ta không kể được, ít nhất tiểu thư phải cho ta giữ lại một chút bí mật của mình, được không?” Lâm Miểu nhún vai nói.

“Nếu Lương Tâm Nghi còn sống thì ngươi có nói…” Bạch Ngọc Lan chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt Lâm Miểu trắng bệch, không khỏi giật mình, im ngay.

Lâm Miểu buông tay Bạch Ngọc Lan ra, lùi lại mấy bước, thần sắc ảm đạm, trong mắt lóe lên thần thái thương cảm. Tim y rất đau, giống như vừa bị đâm một đao.

“Xin lỗi, ta không cố ý!” Bạch Ngọc Lan liền hiểu ngay, không khỏi cảm thấy hối hận, tự trách mình không nên nhắc tới cái tên Lương Tâm Nghi. Bạch Ngọc Lan vốn không nghĩ rằng cái chết của Lương Tâm Nghi là cú đả kích lớn như thế nào đối với Lâm Miểu, nên nàng chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ lại gợi lên nỗi đau mà Lâm Miểu đã chôn sâu trong lòng.

“Không phải lỗi của tiểu thư!” Lâm Miểu thở dài, cười gượng gạo. Y không muốn làm khó Bạch Ngọc Lan, ngược lại, y như hiểu được đôi chút về mỹ nhân này. Có thể nói nàng là người không hề câu nệ thân phận, lại thấu hiểu lòng người, dám đối mặt với sai lầm, tính cách như thế đối với một tiểu thư con nhà quý tộc là rất hiếm có. Bạch Ngọc Lan không tự cao tự đại chút nào, nàng rất xinh đẹp nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thân thiết, cho nên Lâm Miểu không muốn làm nàng khó xử.

“Ta không nên nói những chuyện này…”

“Không cần nói nữa, tiểu thư bắt đầu hoài nghi ta từ lúc nào? Rồi quyết định xử trí ta ra sao?” Lâm Miểu gượng cười lảng sang chuyện khác, không muốn tiếp tục nhắc tới chuyện thương tâm trong quá khứ.

Bạch Ngọc Lan chăm chú nhìn Lâm Miểu, ngẫm nghĩ một chút, đoạn trả lời: “Ta chưa từng nghĩ sẽ xử trí ngươi, sở dĩ ta muốn biết ngươi có đúng là người giữ Tam Lão lệnh kia không bởi vì lần này ngươi đi Vân Mộng. Nếu ngươi không phải người đó, ta đành phải hủy kế hoạch đi Vân Mộng của ngươi, nhưng may thay lại đúng là ngươi!”

“Chuyện này là sao?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì tính khí Đông Phương Vịnh cực kỳ quái gở, không phải ai cũng gặp được ông ấy, kể cả Hồ Dương thế gia chúng ta. Nhưng Đông Phương Vịnh và Phàn Sùng lại có giao tình rất sâu nặng, vì thế trong chuyến đi này chúng ta chỉ biết trông cậy vào người có Tam Lão lệnh là ngươi! Nếu không, dù có tìm thấy Tỵ Trần cốc thì cũng chẳng cách nào gặp được Đông Phương Vịnh! Nếu ngươi không phải là người có Tam Lão lệnh kia, bọn đại tổng quản và Kim Điền Nghĩa lần này đi chỉ bằng cầu vận may thôi, không thể có đại thành công được!” Bạch Ngọc Lan chẳng hề giấu giếm, nói rõ luôn.

“Vậy là tiểu thư đã đem sự hoài nghi về ta bẩm báo với lão thái gia rồi?” Lâm Miểu kinh hãi hỏi.

“Không sai, nếu không, gia gia ta sao lại dễ dàng đem Long Đằng đao tặng ngươi chứ? Đó là vật mà gia gia rất yêu thích, tuy không quen với cách mua chuộc lòng người này của gia gia nhưng ta cảm thấy ngươi được đao này chỉ có lợi chứ không hại!” Bạch Ngọc Lan gật đầu nói.

Lâm Miểu dở khóc dở cười, bởi Bạch Ngọc Lan thẳng thắn quá, nói toạc luôn cả thủ đoạn mua chuộc lòng người của Bạch Ưng.

“Tiểu thư cho rằng ta đi nhất định mời được Đông Phương Thần Toán sao?” Lâm Miểu hỏi ngược lại.

“Đông Phương Thần Toán có lẽ sẽ đoán trước được chuyện này. Còn ta hả? vẫn chưa luyện được bản lĩnh ấy đâu!” Bạch Ngọc Lan yêu kiều đáp.

Lâm Miểu ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy buồn cười, lại nghĩ tới Bạch Khánh, không nhịn được, buột miệng hỏi: “Tổng quản biết chuyện này không?”

“Dĩ nhiên là ông ấy biết!” Bạch Ngọc Lan gật đầu đáp.

Tâm thần Lâm Miểu chấn động, lo lắng lập tức dâng lên.

“Thế nào, có gì không đúng sao?” Bạch Ngọc Lan thấy sắc mặt Lâm Miểu biến đổi, không nhịn được liền hỏi. Nhưng rồi nàng vội nói thêm: “Nhưng bọn Kim Điền Nghĩa không biết.”

Lâm Miểu không biết có nên nói ra sự hoài nghi của Tiểu Tình cho Bạch Ngọc Lan biết hay không. Lúc này Lâm Miểu chợt nghĩ tới chuyện, tại sao Tiểu Tình lại nói Bạch Khánh rất có thể sẽ gây bất lợi cho y, vì Tiểu Tình cũng biết y là mấu chốt quan trọng trong việc tìm Thiên Cơ Thần Toán. Nếu Bạch Khánh không muốn tìm Thiên Cơ Thần Toán, cách tốt nhất chẳng phải là giết y đi sao, như thế sẽ không cần phải hao tổn tâm trí, sức lực đi làm việc này nữa. Nhưng lúc này y chẳng có một chút chứng cứ nào có thể chứng minh lập trường của Bạch Khánh; hơn nữa, Bạch Khánh có thể nói là nhân vật rất quan trọng của Hồ Dương thế gia, còn y chẳng qua cũng chỉ là kẻ mới gia nhập vào đây, chỉ mới vừa được tín nhiệm thôi. Nếu để Bạch gia chọn lựa, đương nhiên họ sẽ chọn Bạch Khánh chứ không phải y. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Tình không dám tùy tiện đem sự hoài nghi và suy nghĩ của mình nói cho Bạch Ngọc Lan, bởi Tiểu Tình biết lời nói của mình khó được người ta tin. Trừ phi nàng có chứng cứ chứng minh ý đồ của Bạch Khánh, nhưng điều này có thể được sao?

Nếu Bạch Khánh thật sự có quan hệ với Ma tông thần bí kia, như thế hành xử sẽ tuyệt đối cẩn thận.

Nghĩ tới Ma tông, Lâm Miểu lại thấy lạnh cả người, đến nhân lực tài lực dồi dào như Hồ Dương thế gia còn mất những hai năm mới truy ra được một chút tin tức bề nổi, hơn nữa còn phải trả giá bằng hơn một trăm bảy mươi thám tử. Như thế có thể thấy Ma tông này thần bí đến bao nhiêu, lớn mạnh và phức tạp đến nhường nào, nếu không đã chẳng làm Hồ Dương thế gia tổn thất nhiều thám tử Ưu tú đến thế. Y có thể khẳng định, Ma tông đã cài người xâm nhập vào Hồ Dương thế gia, đã vậy còn giữ chức vụ quan trọng, điều này có lẽ cũng là một loại trực giác, nhưng trực giác này quả rất chân thật, tuyệt không phải không có khả năng.

“Ngươi nói gì đi chứ!” Bạch Ngọc Lan thôi thúc.

“Chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu người biết?” Lâm Miểu tỉnh lại, đoạn hỏi.

“Tạm thời chỉ có ta, gia gia, tổng quản biết. Hỷ Nhi, Tiểu Tình cũng có thể biết.” Bạch Ngọc Lan đáp.

“Canh thúc và cha tiểu thư có biết không?” Lâm Miểu hỏi.

“Không biết, mang ngươi tới thôn Đường Tử là ý của ta. Cha ta muốn đem gả ta, nhưng ta không chịu nên mới trốn tới chỗ gia gia, chỉ cần gia gia che chở ta, cha ta cũng không có cách nào. Bọn họ vốn định cho ngươi đi đón gã kia trong vài ngày nữa, nhưng ta lại đem ngươi tới đây, nhất định là ngoài dự liệu của bọn họ. Nhưng cũng chẳng cần phải lo, gia gia đã sai người báo cho cha ta nói ngươi đi Vân Mộng rồi.”

“Vậy nhờ thái gia đừng có nói chuyện ta có Tam Lão lệnh cho cha cô, được không?” Lâm Miểu hỏi.

“Sao vậy?”

“Ta không muốn quá nhiều người biết, đợi ta từ Vân Mộng về rồi nói sau có được không!” Lâm Miểu đáp.

“Kỳ thực nói hay không cũng chả sao, điều đó chẳng còn quan trọng nữa!” Bạch Ngọc Lan nói.

“Cảm ơn tiểu thư hiểu và tin tưởng. Được rồi, ta phải đi hội họp với tổng quản đây!” Lâm Miểu nói xong liền chuẩn bị đi.

Bạch Ngọc Lan gật đầu đáp: “Được rồi!”

Lâm Miểu quay người, vừa đi được mấy bước đột nhiên Bạch Ngọc Lan gọi: “Chờ đã!”

Lâm Miểu đành phải xoay người lại, Bạch Ngọc Lan tiến lên mấy bước, tới trước mặt Lâm Miểu, chăm chú nhìn Lâm Miểu, đột nhiên hỏi: “Nếu có thể, liệu ngươi có… ôi, thôi bỏ đi!”

Đang nói giữa chừng, Bạch Ngọc Lan đột nhiên ngừng lại, dường như không muốn nói, làm Lâm Miểu thấy đầu óc có chút mông lung.

“Tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần Lâm Miểu làm được, nhất định sẽ dốc hết sức!” Lâm Miểu thấy khó hiểu, lên tiếng dò hỏi.

Bạch Ngọc Lan nhìn Lâm Miểu, thấy Lâm Miểu cũng đang nhìn mình, thấy vậy nàng bèn cuống quýt cúi đầu, dường như sợ ánh mắt nóng bỏng của Lâm Miểu. “Không có gì, ngươi đi đi, trên đường nhớ cẩn thận, bất kể ra sao ngươi cũng phải quay về đó!”

“Điều đó là đương nhiên! cảm ơn tiểu thư quan tâm!” Lâm Miểu quả quyết, nói xong lại quay người muốn đi.

“Đợi đã!” Bạch Ngọc Lan lại kêu lên.

Lâm Miểu đành phải ngừng bước lần nữa, y bị hành động của Bạch Ngọc Lan làm cho trở nên hồ đồ, không biết rốt cuộc nàng đang giở trò gì.

“Ngươi cầm lấy cái này!”

Lúc Lâm Miểu quay lại thì nhận ra Bạch Ngọc Lan đã nhét vào tay y một vật.

“Cái này là…” Lâm Miểu cầm lấy, giữ vật đó trong tay, thấy nó là một tấm ngọc bài cổ kính, trơn nhẵn, óng ánh. Lâm Miểu không nhịn được, nghi hoặc hỏi, trong lòng y lại mơ hồ phát hiện ra ánh mắt Bạch Ngọc Lan có chút khác thường.

“Đây là ngọc lệnh của ta, cầm ngọc này giống như đại diện cho ta, chỉ cần là người của Hồ Dương thế gia thì đều phải nghe lệnh. Nếu cảm thấy không yên tâm với lời của tổng quản, lúc đó ngươi có thể cầm ngọc lệnh của ta tới các phân đà của Hồ Dương thế gia để sai phái, nhằm đảm bảo ngươi mời được Đông Phương Thần Toán thành công trở về.” Bạch Ngọc Lan nhìn vào mắt Lâm Miểu, giọng nói cực kỳ ôn nhu và thành khẩn.

Trong lòng Lâm Miểu vô cùng cảm động, không ngờ Bạch Ngọc Lan lại tin tưởng y đến thế, lại còn tinh tế và nhạy cảm phát hiện ra phản ứng của y đối với Bạch Khánh. Câu này của Bạch Ngọc Lan đã cho thấy, nếu phải lựa chọn giữa Bạch Khánh và Lâm Miểu, nàng tất sẽ chọn Lâm Miểu y đây, điều này quả thật làm cho Lâm Miểu không thể không cảm động. Dường như bây giờ bắt y phải liều mạng vì Bạch Ngọc Lan thì y cũng chẳng có gì đáng tiếc, điều khó nhất trên đời là phải chịu hàm ơn của mỹ nhân.

“Cảm ơn tiểu thư…”

“Gọi ta là Ngọc Lan!” Bạch Ngọc Lan ngắt lời Lâm Miểu, ôn nhu nói.

Lâm Miểu thầm kêu trong lòng: “Trời ạ, không phải là mỹ nhân này thích ta chứ? Nếu không, tại sao lại đối xử tốt với ta như thế? Sao lại ôn nhu như thế? Sao lại có ánh mắt phức tạp như thế?” Lâm Miểu không nhịn được, bèn chăm chú nhìn Bạch Ngọc Lan thật lâu, dịu dàng, trầm lắng gọi: “Ngọc Lan…”

Thân thể Bạch Ngọc Lan chấn động, như thể có dòng điện chạy qua người nàng.

Lúc này Lâm Miểu đã đặt bàn tay mình lên vai Bạch Ngọc Lan, trong lúc Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp lấy lại tinh thần, y hôn lên trán nàng, xúc động nói một cách chân thành: “Được Ngọc Lan tán thưởng thì cho dù Lâm Miểu ta có chết ngay bây giờ cũng không hối hận. Chuyến đi Vân Mộng lần này, Lâm Miểu ta quyết lấy tính mạng để bảo đảm rằng sẽ không làm Ngọc Lan thất vọng!”

Bạch Ngọc Lan đột ngột bị Lâm Miểu hôn, liền xấu hổ vô cùng, tuy nàng rất có cảm tình với Lâm Miểu, thậm chí là thích nữa, nhưng nhất thời làm sao có thể chấp nhận được cử chỉ đường đột này của Lâm Miểu chứ? Dù gì trước giờ nàng chưa từng trải qua chuyện này, đang định trách mắng Lâm Miểu mấy câu, nhưng nghe y bộc lộ như thế thì lời muốn nói ra nàng đành nuốt ngược vào lòng, đồng thời trong lòng nhẹ dâng lên một cảm giác ấm áp, một tình cảm dịu dàng. Do đó nhất thời nàng không biết nên nói gì.

Lâm Miểu cũng không nói thêm, buông Bạch Ngọc Lan ra, quay người rời khỏi rất nhanh, để một mình Bạch Ngọc Lan đứng ngây người ở đó.

Giờ đây trong lòng Lâm Miểu dâng lên ý chí chiến đấu và cảm xúc mãnh liệt vô hạn, bởi vì y không thể nào ngờ Bạch Ngọc Lan cũng thích y, điều này quá bất ngờ nhưng khiến y vui vẻ vô cùng. Một mỹ nhân như thế thì chẳng ai có thể cự tuyệt cho được, y bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì Bạch Ngọc Lan, thậm chí là diệt trừ nguy nan cho Hồ Dương thế gia! Không vì điều gì khác, chỉ vì mỹ nhân mà y hết sức nể trọng này! Đương nhiên, y cũng không quên Tiểu Tình.

***

Chuyến đi xuống phía nam tới Vân Mộng này vô cùng bí mật, Bạch Ưng không muốn làm người khác quá chú ý, nên không phái nhiều người, tổng cộng chỉ có mười hai người, bao gồm cả Bạch Khánh và Dương Thúc.

Mười hai người đi nhờ thuyền của Tần Phong theo Miện Thủy[2] đi xuống phía nam.

Lâm Miểu leo lên nóc thuyền, yên lặng ngồi ngắm cảnh sắc hai bên bờ, tuy mặt trời chói chang nhưng cũng có thể nhàn nhã cảm nhận được làn gió nhẹ thổi.

Nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, hai bờ từ từ lùi lại, thỉnh thoảng nhìn thấy chim chóc bay ngang trời, thú vật chạy đi chạy lại trong rừng, âu cũng là một loại ý cảnh kỳ diệu làm lòng Lâm Miểu trở nên rất tĩnh lặng.

Tuy nhiên, trong sự tĩnh lặng đó dường như y có thể nắm bắt rõ ràng mọi động tĩnh trên thuyền, kể cả việc có người từ từ tiến đến bên cạnh, sau đó ngồi yên lặng giống như y.

Lâm Miểu vẫn trầm mặc, thậm chí không ngoảnh đầu nhìn lấy một lần, mặc cho gió sông thổi tóc bay lòa xòa, mặc cho sự tĩnh lặng kéo dài mãi, loại cảm giác này dường như dễ chịu vô cùng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Miểu như đã quên mất sự tồn tại của người bên cạnh, nhưng sự trầm mặc tĩnh lặng này vẫn bị quấy nhiễu.

“Tiểu huynh đệ đang nghĩ gì thế?” Đó là giọng Tô Khí, cũng chính là người đang ngồi cạnh Lâm Miểu.

Lâm Miểu vẫn không quay đầu lại, không đổi tư thế, bình thản đáp: “Tại hạ đang nghĩ, tính mạng con người sao lại ngắn ngủi đến thế, còn thiên nhiên sao có thể kéo dài vô hạn? Cây cỏ hoa lá có thể luân hồi bốn mùa, còn con người vì sao lại không?”

Tô Khí ngẩn người một giây, rồi cười, chậm rãi đáp: “Con người cũng có luân hồi, có điều không giống như hình thức của cây cỏ hoa lá mà thôi.”

“Đó chỉ là sự luân hồi tinh thần và linh hồn trong thần thoại, cái đó chỉ là hư vô mờ mịt, vốn dĩ không được thực tế, cũng có thể nói đó chỉ là một thứ lý tưởng của con người mà thôi.” Lâm Miểu không đồng ý.

“Sở dĩ có điều này là do con người và cỏ cây hoa lá có cuộc sống khác nhau, chúng ta có thể suy nghĩ về luân hồi nhưng chúng thì không. Chúng chỉ biết luân hồi thuận theo quy luật tự nhiên mà không hoài nghi hay suy đoán ý nghĩa của luân hồi, nhưng chúng ta lại có. Cho nên, chúng ta vĩnh viễn không thể luân hồi tự nhiên thực sự như chúng được!” Tô Khí bình thản nói.

“Ông nói đó chỉ là thứ vấn đề về ý thức và chủ quan, ông bảo ta phải thản nhiên đối mặt với tính mạng con người sao?” Lâm Miểu đột nhiên hỏi.

Tô Khí khẽ giật mình, rồi cười cười đáp: “Tiểu huynh đệ nói chí phải, thản nhiên đối mặt với tính mạng! Đó chính là đạo trong đạo, vượt xa đạo thông thường, chỉ khi nào dùng tâm đạo tự nhiên thì mới có thể đắc đạo, cố ý cầu đạo lại chẳng được gì đâu!”

Lâm Miểu ngoảnh đầu nhìn Tô Khí, trong mắt dâng lên sự tán thường, nhưng rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang phía nước sông đang chảy ào ào, nói: “Hiểu biết của tiên sinh dường như rất sâu sắc, không biết tiên sinh có tin đạo không?”

“Không, ta không tin đạo, nhưng ta lại là truyền nhân của Đạo giáo!” Tô Khí không hề phủ nhận.

Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi: “Vì sao? Ông là môn đồ của Đạo giáo nhưng lại chẳng tin đạo là thế nào?”

“Đạo không dùng để tin mà là để tuân theo. Người có ‘Nhân gian đạo’, trời có ‘Thiên đạo’, địa ngục có ‘Quỷ đạo’, những cái này chỉ là quy tắc do tập quán ước định, chỉ có tuân theo những quy tắc này mới có thể giữ cho bản thân sinh tồn. Giống như Hắc đạo có quy củ của Hắc đạo, quốc gia có pháp luật của riêng mình, đó cũng là đạo. Hiểu theo nghĩa đen, ‘đạo’ chính là ‘đường đi’, đường đi là dùng để đi, không phải dùng để tin, thân là môn đồ của Đạo, ngoài việc tuân thủ đạo ra, ta còn phải bảo vệ đạo, dùng bản thân để người đời noi theo, đó mới là ý nghĩa của môn đồ Đạo giáo!” Tô Khí bình thản đáp.

Lâm Miểu nhìn Tô Khí, không nói gì, những lời đó làm y nghĩ ngợi rất nhiều! Trước giờ Lâm Miểu chưa nghe qua kiểu lập luận như thế bao giờ, có lẽ vì chưa hiểu biết nhiều về Đạo gia, nhưng vẫn không cảm thấy lời của Tô Khí có gì vô lý.

Tô Khí thấy Lâm Miểu chẳng nói năng gì nên cũng chẳng nói tiếp, cả hai ngồi trên nóc thuyền, ngắm cảnh sắc hai bên bờ. Tô Khí chẳng biết Lâm Miểu đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy Miểu như một đầm nước sâu, phẳng lặng không chút gỢn sóng, càng không thể đo lường.

Thuyền lớn mà Tần Phong ngồi đang đi phía trước, cách thuyền Lâm Miểu cả trăm trượng, song song chuyển động. Dường như cũng có người trên nóc thuyền của hắn, chỉ có điều, mấy người đó đang say sưa rượu chè ca hát.

“Tiên sinh biết Tỵ Trần cốc ở đâu không?” Lâm Miểu đột nhiên hỏi.

Tô Khí gật đầu, đáp: “Nơi đó không phải là vùng bí mật, nhưng quả thực chẳng mấy ai xâm nhập được, truyền thuyết nói rằng nó rộng cả trăm dặm vuông, đầm lầy cát lún, mãnh thú độc trùng, rất ít người dám vào cái nơi kỳ lạ ấy!”

Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi: “Tỵ Trần cốc là nơi như thế sao?”

“Đúng vậy! Vân Mộng vốn là vùng đầm lầy, đất đai ẩm thấp, cây cỏ tươi tốt, thường sinh chướng khí, sinh vật cực độc, chuyện này thiên hạ đều nghe tiếng. Đông Phương Vịnh sống ở đó vì không muốn người đời quấy nhiễu sự yên tĩnh của mình. Vì vậy lần này chúng ta đi Vân Mộng cũng chẳng phải chuyện dễ, chẳng lẽ trước giờ Lâm huynh đệ chưa từng tới Vân Mộng hay sao?” Tô Khí hỏi.

Lâm Miểu lắc đầu, tuy đã từng nghe tiếng của Vân Mộng nhưng chưa bao giờ tới đó. Chỉ biết năm xưa Cao tổ săn thú ở đầm Vân Mộng, nhân cơ hội diệt trừ sở vương Hàn Tín, vì thế y mới biết sự tồn tại của đầm Vân Mộng, về sau các sự kiện liên quan tới sự nổi dậy của các cánh nghĩa quân cũng thường nhắc tới địa danh này. Nhưng giờ y lại phải đến đó, đương nhiên cũng chẳng cần lo lắng cho chuyện mà y chưa tiên liệu được, trái lại y muốn biết Ma tông rốt cuộc là thứ gì mà có lực lượng đông đảo và hùng mạnh đến thế.

“Phía trước là tới Miện Thủy rồi, chỉ cần đi xuôi dòng bốn ngày là có thể tới Cánh Lăng, lúc đó chúng ta lại đổi thuyền đi đầm Vân Mộng! Nếu mọi sự thuận lợi, chúng ta có thể tới Tỵ Trần cốc vào ngày thứ tám!” Tô Khí nói.

Lâm Miểu nở nụ cười, y chẳng cần gì phải vội, hỏi ngược lại: “Năm xưa Cao tổ dụng kế của Trần Bình ở vị trí nào?”

“Đầm Vân Mộng có diện tích gần ngàn dặm vuông, còn địa điểm kia thì chẳng có cách nào để xem xét, nhưng chắc không xa đâu!” Tô Khí đáp.

Lâm Miểu không nhịn được bèn hít một hơi lạnh, y không ngờ đầm Vân Mộng lại lớn đến thế, chẳng trách quan binh cũng đành chịu, không thể đối phó với nghĩa quân ở đây.

“Thì ra hai vị ở đây, thật có hứng thú ngắm cảnh mặt trời lặn, chẳng hay hai vị có muốn cùng nhâm nhi vài chén không?” Giọng Kim Điền Nghĩa vang lên sau lưng hai người.

Lâm Miểu và Tô Khí ngoảnh đầu lại, thấy Kim Điền Nghĩa và Chung Phá Lỗ cầm theo hai bầu rượu lớn cùng một đĩa đồ nhắm leo lên nóc thuyền, không khỏi nhìn nhau bật cười.

***

Cánh Lăng là một trấn lớn bên bờ Miện Thủy nhưng chưa bị lôi vào vòng chiến tranh, cũng có thể xem là một cánh cửa quan trọng ở mặt Bắc của Nam Quận, sản nghiệp của Hồ Dương thế gia cũng có ở nơi đây, do đó đám Bạch Khánh chẳng cần lo lắng thiếu người tiếp ứng và lo nơi ăn chốn ở.

Phòng thủ của thành Cánh Lăng cực kỳ nghiêm ngặt nhưng không phải do quan binh triều đình trấn giữ mà là quân Hạ Giang, một nhánh của quân Lục Lâm đi xuống phía nam.

Quan binh triều đình hoàn toàn thất thế suốt một dải Nam Quận và núi Lục Lâm, cho nên ở hai vùng này chỉ còn các cánh nghĩa quân chiếm đóng. Quân Lục Lâm chẳng cần phải đề phòng quan binh mà cái cần đề phòng chính là nghĩa quân của Tần Phong.

Tần Phong luôn nhìn Cánh Lăng với con mắt thèm thuồng, nhưng muốn có được nó cũng chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai.

Tần Phong tuyệt không phải là người chỉ muốn chiếm đóng một phương, đối với mảnh đất Nam Quận mà hắn làm thổ địa này, hắn không muốn bị quân Lục Lâm uy hiếp, càng không muốn bị thôn tính, nhưng vương Thường và Thành Đan chẳng phải là những kẻ dễ chọc vào, ngay cả hắn cũng chẳng dám hành động tùy tiện.

Bạch Khánh vào thành chẳng gặp chút khó khăn gì, tuy Cánh Lăng được phòng thủ nghiêm ngặt nhưng đối với người của Hồ Dương thế gia ít nhiều gì quân Lục Lâm cũng phải nể mặt. Tướng giữ thành lại là Thành Khấu, cháu của Thành Đan, đối với bọn Bạch Khánh lại cực kỳ khách khí.

Bọn Bạch Khánh chẳng muốn giấu thân phận cũng chẳng có ý làm kinh động Thành Đan và vương Thường, thế nên bọn Lâm Miểu bèn đi thẳng về phân đường của Hồ Dương thế gia là Thúy Vy đường ở phía tây thành.

Thúy Vy đường ở Cánh Lăng cũng có thể xem là một chốn nổi danh, ít nhất là chẳng hề xa lạ với những người tới Cánh Lăng làm ăn. Duy chỉ có điều gần đây Cánh Lăng bị nghĩa quân chiếm đóng, loạn lạc nổi lên khắp nơi, người tới đây làm ăn thưa dần, Cánh Lăng cũng không còn tấp nập như xưa nữa. Cũng may quân Lục Lâm không quấy nhiễu dân lành, cùng sống hòa thuận với trăm họ, nên xem ra Cánh Lăng vẫn còn một chút yên lành.

Đại thủ lĩnh của quân Hạ Giang là vương Thường trị quân nghiêm ngặt vô cùng. Thành Đan đối với vương Thường cực kỳ tín phục, do đó lệnh cho quân ở Cánh Lăng luôn tuân phục theo ý của vương Thường là không được quấy nhiễu dân chúng.

Bọn Bạch Khánh tới bên ngoài Thúy Vy đường thì phát hiện cửa nẻo đều đóng chặt, cổng ngõ lạnh ngắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

“Bạch Hoành!” Bạch Khánh bước lên trước, vận lực đập cửa, gọi lớn.

Dân chúng đi ngang qua cũng hơi hiếu kỳ nhìn lại nhưng chẳng một ai dám lại gần lên tiếng.

“Ầm… ầm…” Chẳng có động tĩnh gì đáp lại tiếng đập cửa giận dữ của Bạch Khánh.

Trong lòng Bạch Khánh thầm nghĩ không ổn. Thấy vậy Lâm Miểu bèn nói: “Xem ra hình như chẳng có ai ở bên trong, nhưng lại có mùi máu tanh xộc ra!”

“Mùi máu?” Bạch Khánh ngạc nhiên hỏi lại.

Lâm Miểu gật đầu, hếch mũi ngửi, rồi cũng tiến đến trước cửa, thoáng chút ngạc nhiên chỉ vào một chỗ trên cửa nói: “vết đó hình như là dấu chưởng!”

Bạch Khánh được Lâm Miểu nhắc nhở, liền ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một dấu chưởng mờ mờ trên cửa.

“Ta nghĩ chắc đã xảy ra chuyện rồi, để ta vào mở cửa cho!” Kim Điền Nghĩa hít một hơi rồi nói, trong lúc đang nói đã nhảy qua tường vào bên trong.

Hồi lâu, cánh cửa rít lên ken két, chầm chậm mở ra. Kim Điền Nghĩa sắc mặt nhợt nhạt xuất hiện trước mặt Lâm Miểu và Bạch Khánh.

“Bọn họ chết cả rồi!” Giọng Kim Điền Nghĩa trầm trọng đến rợn người.

Bạch Khánh và Lâm Miểu cùng đưa mắt nhìn về phía sau Kim Điền Nghĩa, không khỏi biến sắc.

Kim Điền Nghĩa chầm chậm nhích người tránh sang một bên, mọi thứ bên trong liền đập vào mắt mọi người, chẳng có gì khác ngoài những thi thể nằm ngổn ngang.

Mặt đất bên trong lộn xộn vô cùng, vết máu khô, đồ đạc ngổn ngang cùng hai cây dương bị chặt đứt, làm cả khu nhà hết sức xơ xác tiêu điều.

Sắc mặt Bạch Khánh khó coi vô cùng, nhưng trong lòng Lâm Miểu chẳng có cảm giác gì, cả hai từ từ đi vào trong nhà. Mấy người Tô Khí và Chung Phá Lỗ cũng kéo mấy con ngựa khỏe mà Tần Phong tặng đi vào theo.

Ngựa hí lên nho nhỏ, nhưng ai nấy đều im lặng.

“Mọi người chia nhau ra thử tìm xem còn sót lại dấu vết khả nghi nào không!” Lâm Miểu sực tỉnh lại đầu tiên, lên tiếng.

Kim Điền Nghĩa và sáu gia tướng của Bạch phủ lập tức choàng tỉnh, vội cột ngựa vào thân cây bạch dương còn sót lại, tỏa ra theo các hướng trong phân đường.

Lâm Miểu đến gần một xác chết, đưa tay miết vết máu vương trên mặt đất và thi thể, đưa lên mũi ngửi, lại đưa tay áp lên bùn đất bên dưới thi thể, thản nhiên nói: “Việc này chắc chắn phát sinh hồi tối qua!”

“ô?” Tô Khí hơi kinh ngạc.

“Bùn đất phía dưới thi thể hơi ẩm ướt, chứng tỏ khí nóng không bị tan. Khí nóng làm ẩm ướt này không phải vì máu người mà là do sương đêm, bởi vì tối qua thi thể ngã xuống ở đây, mặt trời hôm nay không thể chiếu thẳng vào sương đêm tụ lại được. Vì vậy khí nóng bốc lên, nhưng thi thể lại ngăn hơi nước phát tán nên ngưng tụ lại đây, hình thành khí nóng hơi ẩm ướt. Nếu việc này xảy ra trước tối qua, hẳn hơi nước chẳng thể tồn tại trong thời gian dài được. Mặt khác, những vết máu này tuy khô nhưng chưa hẳn khô kiệt, chỉ khô ở bên ngoài, bên trong vẫn còn ướt. Chắc hẳn vì mặt trời hôm nay quá nóng nên máu mới khô đi chứ không phải vì thời gian đã lâu!” Lâm Miểu bình thản phân tích.

Bạch Khánh và Tô Khí cùng chấn động, vội đưa tay khám xét thi thể, quả như Lâm Miểu nói, có hơi nước ẩm ướt thật. Cả hai không khỏi tin tưởng vào phân tích của Lâm Miểu hơn, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc đối với sự quan sát tinh tế của y.

“Kẻ địch xem ra không chỉ một người, những người này có kẻ chết vì kiếm, có kẻ chết vì chưởng, nhưng tất cả các vết thương đều chí mạng! Có thể đoán được kẻ địch toàn là cao thủ, không biết Tô tiên sinh cảm thấy thế nào?” Lâm Miểu thở dài hỏi.

Tô Khí xem xét kỹ lưỡng những vết thương trên thi thể, thoạt nhìn sang Bạch Khánh, lắc đầu đáp: “Ta không cách nào phán đoán được rốt cuộc đây là sát chiêu của môn phái nào, chẳng hay tổng quản có cao kiến gì không?”

Bạch Khánh ngẩng đầu lên, thở dài, đoạn ngoảnh đầu nhìn Dương Thúc bảo: “Tin rằng Dương Thúc đã biết là ai làm rồi!”

Sắc mặt Dương Thúc cực kỳ khó coi, lão gật đầu đáp: “Giống hệt cách ra tay của sát thủ Ma tông, phân đà của chúng ta ở nước Lục An cũng bị diệt bởi hình thức và thủ đoạn như thế này!”

Lâm Miểu và Tô Khí không nhịn được bèn nhìn nhau, sắc mặt cùng biến đổi, cả hai không ngờ Ma tông tàn nhẫn đến vậy, lại ra tay trước nhằm chiếm lợi thế!

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Lâm Miểu hỏi Bạch Khánh.

“Trước hết thu xếp chỗ này đã, tối nay chúng ta ở lại đây, có gì ngày mai hãy nói!” Bạch Khánh trầm giọng đáp.

“Có nên đánh tiếng với quân Lục Lâm không, nhờ vương Thường và Thành Đan tướng quân tra xét giúp chúng ta?” Tô Khí đề nghị.

Bạch Khánh thở dài đáp: “Việc này chỉ là việc riêng giữa Hồ Dương thế gia và Ma tông, không cần để người ngoài nhúng tay vào!”

Lâm Miểu khẽ suy tính trong lòng, nhắc nhở: “Nơi đây dù gì cũng là địa bàn của quân Lục Lâm, chỗ chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ ắt phải có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp chúng ta truy ra hung thủ!”

“Không thể tiết lộ ra ngoài, mục đích lần này của chúng ta là đi Vân Mộng mời Thiên Cơ Thần Toán, việc ở đây chỉ cần mời một số cao thủ tới giải quyết là được rồi!” Bạch Khánh nhìn Lâm Miểu, nói có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tô Khí muốn nói gì đó nhưng lại nuốt ngược trở vào, Lâm Miểu cũng chẳng muốn nói thêm, cùng Tô Khí đi thẳng vào trong nhà.

Trong nhà cũng có chỗ vẫn còn chỉnh tề, không có dấu vết đánh nhau, nhưng có chỗ lại tung tóe thất điên bát đảo, dường như đối phương muốn tìm cái gì đấy, không biết tìm được hay chưa nhưng cả Thúy Vy đường không còn lấy một người sống sót.

“Có tìm thấy thi thể Bạch Hoành không?” Bạch Khánh hỏi.

“Không có!” Mấy gia tướng kia lắc đầu, còn Lâm Miểu chưa gặp Bạch Hoành bao giờ, cũng không biết hình dáng hắn dài ngắn ra sao.

Bạch Khánh khẽ nhíu mày.

“Có thể hắn chưa chết, chỉ trốn khỏi đây cũng không chừng!” Chung Phá Lỗ nói.

“Mong là hắn vẫn còn sống, vậy thì chúng ta sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.” Dương Thúc thở dài nói.

Tâm tình mọi người đều rất nặng nề, tuy đã tới Thúy Vy đường nhưng cũng có gì khác đâu? Thúy Vy đường vốn không thể cung cấp thuyền cho bọn họ, nay lại sinh thêm chuyện bi thảm như thế này.

“Ma tông lại nợ thêm chúng ta ba mươi bảy mạng người! Một ngày nào đó ta sẽ bắt bọn chúng máu trả bằng máu!” Bạch Khánh hung hăng nói.

“Tổng quản, ta thấy trước hết nên nói với quân Lục Lâm thì hay hơn!” Dương Thúc bình thản nhắc nhở.

Bạch Khánh trừng mắt nhìn Dương Thúc, rồi thở dài nói: “Thôi được, việc này giao cho ngươi!”

Dương Thúc gật đầu, địa vị của lão trong đám khách khanh của Hồ Dương thế gia cực cao, rất được Bạch Ưng sủng ái và tin tưởng; hơn nữa lão cũng từng làm chủ trong rất nhiều công việc của Hồ Dương thế gia, ngay cả tổng quản Bạch Khánh cũng không dám đụng đến.

“A Miểu và Kim tiên sinh cùng ta tới phủ của tướng quân vương Thường!” Dương Thúc quay sang nói với Lâm Miểu và Kim Điền Nghĩa.

Lâm Miểu đáp ứng ngay, tháo ngựa, cùng với Kim Điền Nghĩa bảo vệ Dương Thúc ra khỏi Thúy Vy đường.

Việc đầu tiên Lưu Tú làm khi về tới Uyển Thành là tập hợp mọi người bàn bạc kế sách lui binh.

Nghĩa quân ở Uyển Thành đang có chút xáo động, nhiều người biết Lưu Tú vắng mặt nên lòng quân tất nhiên bị chùng xuống rất nhiều. Thêm vào đó các lực lượng trong thành vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, còn khá nhiều cường hào không bằng lòng để Lưu Tú, Lý Thông, Lý Dật đứng đầu, do đó thường xảy ra một chút rối loạn. Cũng may kẻ Lưu Tú lo lắng nhất là Tề Vạn Thọ hình như cũng không ở trong Uyển Thành, mấy ngày nay không có lấy nửa điểm động tĩnh gì.

Lưu Tú vừa về, lòng quân trong Uyển Thành tự nhiên ổn định hơn nhiều, hơn nữa y còn tra xét được thực hư thủy binh của Chúc Chính. Chỉ đợi Đặng Vũ đem mười chiến thuyền của Hồ Dương thế gia về là hai bên giáp kích, thủy binh của Chúc Chính tất bại không còn nghi ngờ gì nữa.

Đi lên đầu thành, Lưu Tú nhìn ra xa thấy cờ lớn trên Dục Thủy phấp phới, Tiểu Trường An tập cũng yên yên tĩnh tĩnh, trong lòng y không khỏi cảm khái “nơi giàu có phồn hoa hơn cũng chẳng chịu nổi sự thiêu đốt của lửa chiến tranh”.

Đại quân Dục Dương của Chúc Chính gần đây giao chiến với nghĩa quân Uyển Thành mấy trận, hai bên đều không giành được ưu thế, nhưng điều này đối với nghĩa quân chẳng hề có lợi.

“Đại tướng quân, như thuộc hạ quan sát, tối nay chắc chắn có một trận mưa lớn!” Trần Xa nhìn trời nói.

“ô, vậy Chúc Chính hẳn sẽ lợi dụng cơ hội nước dâng để tập kích bên ngoài thành rồi?” Lưu Tú hỏi lại.

“Rất có khả năng này!” Trần Xa cẩn thận đáp.

“Tốt lắm!” Lưu Tú nhìn trời, có mấy đám mây như vẩy cá, dường như có hơi ẩm ướt trong gió, y biết Trần Xa chẳng nói sai, tối nay sẽ có một trận mưa lớn. Y không phải là người không có hiểu biết gì với thiên tượng. “Ngươi lập tức dẫn ngay hai ngàn người lên phía thượng du Dục Thủy đắp đê!”

“Tuân lệnh!” Trần Xa đáp lời ngay, nhận lấy lệnh bài LƯU Tú đưa.

“Trịnh Viễn, ngươi lập tức đưa tin cho Đặng Vũ, bảo hắn chặn đường rút của Chúc Chính!” LƯU Tú lại phân phó.

“Tướng quân Lý Dật nhận lệnh!” LƯU Tú lại bảo: “Ngươi dẫn một ngàn người lập tức đi chặt gỗ làm bè, toàn bộ đầu bè phải vót nhọn!”

“Mạt tướng rõ!” Lý Dật nhận lệnh đi ra.

“Tướng quân Tống Nghĩa nhận lệnh!” LƯU Tú lại rút một tấm lệnh bài ra, nói: “Ông dẫn một ngàn người giả đò từ phía tây thành đi ra quấy nhiễu cánh phải phía sau đại quân Chúc Chính, phải quay về Uyển Thành trước khi trời tối!”

“Mạt tướng rõ!” Tống Nghĩa hơi ngạc nhiên, không rõ vì sao LƯU Tú lại bảo mình giả vờ quấy nhiễu cánh phải phía sau đối phương, nhưng quân lệnh như sơn, ông không thể hỏi nhiều, đành phải dẫn một ngàn người ngựa đi ra.

“Tướng quân Lý Thông nhận lệnh!” LƯU Tú nói tiếp: “Ngươi cũng dẫn một ngàn nhân mã từ cửa Đông đi ra, giả đò muốn tấn công cánh trái quân Chúc Chính, phải quay về Uyển Thành trước khi trời tối!”

Trong mắt Lý Thông lóe lên sự tán thưởng, y biết LƯU Tú sắp xếp những việc này có dụng ý gì, thế là y vui vẻ nhận lệnh đi ra.

Phủ tướng quân vương Thường không có sự phòng bị nghiêm ngặt như người ngoài tưởng tượng.

“Người tới là ai? Mau mau dừng chân xuống ngựa!” Mấy người bọn Lâm Miểu vừa tới bên ngoài phủ tướng quân liền được “đón tiếp” nồng nhiệt.

“Tại hạ Dương Thúc, là khách khanh của Hồ Dương thế gia, cảm phiền bẩm báo với tướng quân vương Thường một tiếng, nói bọn ta có việc quan trọng cần cầu kiến!” Dương Thúc cao giọng nói, vừa nói vừa nghiêng người xuống ngựa.

Lâm Miểu và Kim Điền Nghĩa cũng xuống ngựa theo.

Sắc mặt của Kim Điền Nghĩa có chút căng thẳng, vì y biết vương Thường là nhân vật như thế nào. Truyền thuyết nói rằng võ công của người này được liệt vào hàng đầu thiên hạ, trước giờ chưa từng thất bại. Lúc mười lăm tuổi, vương Thường đã đánh bại kiếm thủ đệ nhất Dĩnh Xuyên; mười bảy tuổi, một mình giết mười tên cướp lớn ở Sùng Sơn; hai mươi lăm tuổi kiếm đạo đại thành, khiêu chiến Kiếm thánh trên đỉnh núi Võ Đang, nhưng về sau không ai rõ thực hư thế nào. Ngược lại, nghe nói vì báo thù cho em mà vương Thường đã giết sạch một trăm bảy mươi hai người nhà của thái thú Giang Hạ, nên bị cao thủ triều đình đuổi giết, về sau cùng với bọn vương Phượng, vương Khuông khởi nghĩa ở Vân Đỗ, thành lập quân Lục Lâm. Võ công của vương Thường rất cao, xét trong các tướng của quân Lục Lâm, ông có thể đứng hạng nhất. Đương nhiên, cũng có người cho rằng võ công của vương Phượng và vương Khuông còn đáng sợ hơn, có điều đó chỉ là lời đồn đại mà thôi.

Kim Điền Nghĩa có chút căng thẳng vì tuy trong giang hồ y cũng có chút thân phận nhưng đem so với loại nhân vật như vương Thường thì vẫn còn kém mấy phần. Ngược lại, thần tình của Lâm Miểu rất bình thản, bởi Miểu vốn chẳng biết địa vị của vương Thường trong giang hồ trước đây cao đến mức nào, là nghé con không sợ cọp, nên chẳng có gì phải cảm thấy đáng sợ.

Thần sắc của Dương Thúc cũng có chút mất tự nhiên.

“Đại tướng quân có lời mời!” Hồi lâu sau, một chiến sỹ nghĩa quân tiến tới nói, rồi có mấy người bước ra dắt ngựa của bọn Lâm Miểu, dẫn ba người họ vào phủ.

Vừa đi qua hai lớp cửa liền, bọn Lâm Miểu liền nghe một chiến sỹ đứng bên cạnh nói: “Xin cởi bỏ binh khí!”

Lâm Miểu do dự một lúc, đành phải cùng Kim Điền Nghĩa nhất tề cởi bỏ binh khí đeo trên người.

Riêng Dương Thúc chẳng mang theo binh khí.

“Mời!” Mấy chiến sỹ quân Lục Lâm thấy bọn Lâm Miểu có vẻ hợp tác nên cũng vô cùng khách khí.

Sảnh lớn vắng lặng, cao, rộng, lộng gió, cổ kính mà Ưu nhã, dùng toàn đá xanh lát nền; lại có những cột đá xanh lớn đỡ lấy mấy khung hình rẻ quạt khổng lồ chống giữ mái nhà.

“Xin các vị đợi một chút, tướng quân sẽ tới ngay!” Một chiến sỹ Lục Lâm khách khí nói.

Lời nói người này vừa dứt, ở đầu kia sảnh liền vang lên tiếng bước chân.

“Đại tướng quân tới[1]…” Một tiếng hô lớn vang vọng trong không trung. Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn về phía tiếng bước chân, thấy một đại hán mặc giáp bạc được mọi người vây quanh, như rồng bay hổ nhảy đang bước tới. Một luồng khí áp bức khiến người ta cảm thấy khó thở, luồng khí truyền đến làm trong lòng mỗi người đầu cảm thấy mất tự nhiên.

Không gian trong sảnh lớn bỗng chốc trở nên trang nghiêm và trầm lặng.

Dương Thúc và Kim Điền Nghĩa không tự chủ được bèn đứng lên.

Sự kinh ngạc trong lòng Lâm Miểu không gì sánh được, chỉ riêng khí thế khi người kia bước vào sảnh lớn đã làm Miểu không thể chịu đựng nổi rồi. Nếu chân chính đối diện với người kia, giao chiến với người ta, khi đó Lâm Miểu y sẽ ra sao chứ? Chẳng còn gì phải hoài nghi nữa, người đang tới ắt là một cao thủ tuyệt thế!

Người đang tới chính là vương Thường, mặt trắng râu xanh, lưng hổ eo gấu, bên hông đeo một thanh kiếm dài năm thước, giáp bạc sáng lấp lánh, bộ quân phục trên người càng tăng thêm sự anh dũng bất phàm, khí thế tỏa ra ngùn ngụt.

vương Thường ngồi thẳng xuống, cởi bỏ cây kiếm lớn, đặt lên ghế bên cạnh, tám hộ vệ lập tức phân ra hai bên, nét mặt ai ai cũng nghiêm trang.

“Mời các vị ngồi! vương mỗ vừa đi tuần về nên chưa kịp thay quân phục để đón tiếp, mong thứ lỗi!” vương Thường khoát bàn tay to lớn, nói với vẻ mặt ôn hòa.

Lâm Miểu không khỏi khâm phục khí độ của vương Thường. Người này tuy thân là cao thủ tuyệt thế, lại là thủ lĩnh một đạo quân, vậy mà không hề thể hiện khí độ đó ra mặt, có thể đối đãi với người ta ôn hòa như thế, thật là hiếm có.

“Đâu có, đâu có, tướng quân khách khí quá rồi, tướng quân một ngày trăm công ngàn việc, có thể dành chút thời gian gặp bọn tại hạ, thực sự làm tại hạ cảm kích vô cùng. Bọn tại hạ vốn chẳng muốn làm phiền tướng quân, nhưng vì Thúy Vy đường của Hồ Dương thế gia ở Cánh Lăng tối qua gặp phải bất trắc, hơn ba mươi huynh đệ đều bị sát hại, thế nên mới đến nhờ tướng quân giúp đòi lại công đạo!” Dương Thúc cũng không muốn quanh co, liền đi thẳng vào vấn đề.

“Hả, có chuyện này sao?” vương Thường kinh hãi, thất thanh hỏi.

“Quả thật có việc này, bọn tại hạ mới từ Hồ Dương tới, không ngờ lại phát sinh chuyện này, trong lúc hoang mang chẳng biết đầu mối thế nào, đành phải cậy nhờ tướng quân giúp đỡ!” Dương Thúc nói giọng bất lực.

vương Thường nhíu mày suy nghĩ, rồi nói: “Chuyện này xảy ra trên địa bàn của ta, ta phải tìm lại công đạo cho Hồ Dương thế gia, đợi một lát ta phái người tới Thúy Vy đường ngay!” Nói rồi quay sang phân phó cho một hộ vệ bên cạnh: “Triệu Thắng, ngươi mang năm mươi huynh đệ đi giúp Dương tiên sinh, có chuyện gì thì nghe theo sự phân phó của bọn họ là được!”

“Tuân lệnh!” Triệu Thắng đáp.

“Cảm ơn tướng quân! Hồ Dương thế gia nhất định sẽ báo đáp!” Dương Thúc mừng rỡ nói.

vương Thường cười ha hả nói: “Giao tình của ta và Thiện Lân huynh không bạc, chút việc nhỏ này đáng gì? Hôm nào thay ta hỏi thăm huynh ấy một tiếng là được!”

“Tại hạ nhất định sẽ chuyển lời! Vậy bọn tại hạ xin cáo từ trước!” Dương Thúc cực kỳ cảm động nhưng nghĩ tới chuyện của Thúy Vy đường, vội vàng cáo lui.

“Chi bằng các vị ở đây dùng cơm tối xong hãy đi?” vương Thường nói.

“Không dám làm phiền tướng quân, bọn tại hạ còn có bạn ở Thúy Vy đường đang mong tin tức.” Dương Thúc đáp.

“Vậy được rồi, ta cũng chẳng miễn cưỡng, nếu có chuyện đừng ngại tới tìm ta!” vương Thường nói cực kỳ khách khí.

Lâm Miểu cảm thấy bội phục vô cùng, người này quả thực có phong thái đại tướng, cử chỉ lời nói dường như có một khí thế vương giả, vững vàng như núi, làm người ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, không dám mon men lại gần. Sau khi Lâm Miểu ra khỏi phủ tướng quân, trong đầu vẫn còn nghĩ tới khí độ của vương Thường, tiếng cười sang sảng hào phóng như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lâm Miểu thầm nghĩ: “Nhân vật như thế mới thực sự là bậc anh hùng hào kiệt, mới là đại nhân vật!” Đồng thời Miểu thầm hạ quyết tâm bản thân mình một ngày nào đó cũng phải trở thành một người như thế!

Chiến sỹ nghĩa quân nhanh chóng thu dọn sửa sang Thúy Vy đường gọn gàng, gột rửa sạch những vết máu. Vị Triệu Thắng kia hết sức nhiệt thành, có thể là vì vương Thường đối với Hồ Dương thế gia vô cùng khách khí.

Bọn Bạch Khánh biết, muốn tìm ra hung thủ tuyệt đối chẳng dễ dàng gì, trước mắt bọn họ căn bản chưa có thời gian truy tìm hung thủ. Thêm nữa, bọn họ phải chuẩn bị thuyền đi đầm Vân Mộng tìm Thiên Cơ Thần Toán, cho nên tuyệt không thể giằng co được với bọn người của Ma tông, tất cả đành phải chờ ngày sau nhất tề thanh toán vậy.

“Triệu tướng quân, không biết gần đây Cánh Lăng có phát sinh chuyện gì bất thường không?” Lâm Miểu thấy Triệu Thắng nhàn rỗi, không nhịn được bèn bước lên hỏi.

“Chuyện bất thường là gì?” Triệu Thắng hỏi ngược lại.

Lâm Miểu cười, bình thản đáp: “Chẳng hạn như ở đây, ở kia mới mở một lầu xanh, sòng bạc hay quán rượu gì đó, mấy đại thương gia sắp tới cũng tính vào đó!”

“À, lầu xanh cũng có nhưng không phải mới mở, sòng bạc và quán rượu cũng chẳng có cái nào mới mở, ngược lại còn có mấy nhà đóng cửa nghỉ khỏe, trong lúc bốn phương loạn lạc thế này ai lại chọn cái nơi chiến loạn như ở đây để bỏ tiền của ra chứ? Trừ phi là kẻ ngốc!” Triệu Thắng bình tĩnh đáp, có chút xem thường câu hỏi của Lâm Miểu.

Lâm Miểu thầm nghĩ: “Điều này quả thật cũng có lý, sao mình lại đi hỏi hồ đồ như vậy.” Nhưng Lâm Miểu không nổi giận vì lời nói của Triệu Thắng, còn cười nói: “Vì thế tại hạ mới nói là chuyện bất thường, nếu chẳng phải đang chiến loạn thì chuyện này có gì mới lạ đâu?”

Triệu Thắng không vui, nhưng nghĩ lại cũng đúng, điều Lâm Miểu hỏi là chuyện lạ thường, đâu có hỏi sai, bèn thay đổi thay độ tốt hơn một chút, nói: “Việc lạ thường như thế thì không có, về mặt triều đình lại có một hành động bất thường!”

“Ồ, hành động gì?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.

“vương Mãng phái đại tướng Nghiêm VƯU, Trần Mậu dẫn đại quân mười lăm vạn người đi xuống phía nam, chỉ sợ đại chiến vài hôm nữa sẽ đổ ập xuống rồi!” Triệu Thắng hít vào, nói.

“Tướng quân Nghiêm VƯU, Trần Mậu ư?” Lâm Miểu cũng hít vào một hơi lạnh, hỏi ngược lại.

“Không sai, nghe nói hai người này là đại tướng thiện chiến nhất trong đám thủ hạ của vương Mãng!” Triệu Thắng đáp.

Lâm Miểu nghe ra sự lo lắng trong lời Triệu Thắng nói, y cũng biết đó chẳng phải là do Triệu Thắng lo xa. Nghiêm VƯU quả thực là một viên mãnh tướng hiếm có, chỉ sợ không thua kém vương Thường. Luận khí độ, võ công, hai người đều khó phân cao thấp, nên điều có thể so sánh chỉ là tố chất của đại quân của mỗi bên.

“Ta thấy Cánh Lăng đâu có động tĩnh gì lớn nhỉ?” Lâm Miểu nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì hai vị đại tướng quân Thành Đan và Trương Mão đã dẫn quân đóng ở Lam Khẩu tập[3], quân của triều đình muốn tới Cánh Lăng trước tiên phải vượt qua cửa ải hai vị tướng quân đó đã!” Triệu Thắng đáp.

Lâm Miểu chợt ngộ ra, chẳng trách sao mọi sự ở Cánh Lăng vẫn yên tĩnh. Chỉ dựa vào địa phương như Lam Khẩu tập có thể chặn được đại quân mười lăm vạn người của Nghiêm VƯU không? Đây là chuyện rất khó nói, nhưng y không quan tâm chuyện này cho lắm, nó chẳng dính dáng mấy đến y.

***

“Báo cáo tướng quân, trong Uyển Thành bí mật tiến ra hai đội nghĩa quân!” Quân thám báo nhanh chóng cấp cáo tới trung quân của Chúc Chính.

“Tra xét tiếp!” Chúc Chính bỏ cuốn bản đồ trong tay xuống, trầm giọng ra lệnh.

Một lúc sau lại có thám tử tới báo: “Phía tây thành có một đội nghĩa quân bí mật tiến về phía sau cánh phải của quân ta, mục đích không rõ!”

“Tiếp tục tra xét!” Chúc Chính kinh hãi.

“Báo cáo, phía đông thành xuất hiện một đội nhân mã đang tiến gần tới cánh trái chúng ta, xin tướng quân định đoạt!” Lại một thám tử tới báo cáo.

Chúc Chính cũng có chút ngạc nhiên, hắn leo lên nơi cao nhất trong doanh trại, quả nhiên thấy trong rừng ở đằng xa chim chóc hoảng hốt bay lên, hiển nhiên là có người âm thầm tiến tới gần, khỏi nói cũng biết là nghĩa quân của Uyển Thành.

“Tướng quân, tại hạ thấy bọn chúng tựa như muốn đợi trời tối tới cướp trại!” Thái Hằng suy đoán.

“ừ, xem ra LƯU Tú đã về Uyển Thành thật rồi, nếu không bọn chúng cũng không dám chủ động xuất kích như thế, không ngờ chúng ta chẳng kịp đoạt lại Uyển Thành trước khi Lưu Tú quay về.”

Chúc Chính biết nếu bọn hắn trong mấy ngày này chẳng tiến triển được gì thì đành phải lui quân trở về Dục Dương tử thủ, đợi sau khi viện binh tới mới chiến đấu tiếp, nhưng trước mắt chưa biết lúc nào viện binh mới đến. Giờ đây Nghiêm Vưu và Trần Mậu đều đang giao chiến với quân Hạ Giang của vương Thường ở gần Lam Khẩu tập, căn bản không thể quan tâm tới phía này, trong triều đã không còn đại tướng nào có thể phái đi. Còn có Phàn Sùng ở phía đông, các đạo nghĩa quân ở Hà Bắc nữa; không thể không khiến triều đình bất lực, quan binh mệt mỏi. Lửa chiến tranh đã khiến đầu óc vương Mãng chao đảo, thiêu cho tâm trí của văn võ toàn triều nhức nhối. Triều đình bỏ ra nhiều công sức, muốn tiêu diệt không cho nghĩa quân ngóc đầu dậy, nhưng lửa chiến tranh càng cháy càng mạnh, khởi nghĩa càng lúc càng ác liệt.

Trong lòng Chúc Chính hoàn toàn hiểu rõ, muốn công phá Uyển Thành mà không có quân số gấp mười đối phương thì đừng mong làm nổi, nhưng hắn tuyệt chẳng có cách nào tìm ra nhiều quân đến thế chỉ trong thời gian ngắn. Lần này hắn xuất binh là muốn đoạt lại Uyển Thành, vốn cho rằng Lưu Tú mới chiếm được thành này, còn chưa hoàn toàn dẹp yên các thế lực trong thành, nên hắn muốn mượn nội loạn đó để đoạt lại Uyển Thành. Điểm khác nữa là Lưu Tú không ở trong thành, quân lính như rắn mất đầu, nội bộ dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn. Hắn nghĩ, với tình hình bên trong thành không có người cầm đầu, hắn cũng có thể dễ dàng đoạt lại Uyển Thành, nhưng rồi đã thất vọng.

Đúng vậy, Chúc Chính đã thất vọng, trong Uyển Thành không phát sinh những chuyện như hắn muốn. Vì thế hắn quyết định chỉ cần vài ngày nữa mà không thể có được tiến triển đột phá thì sẽ lui binh về Dục Dương ngay.

Bây giờ Lưu Tú lại cho người chủ động xuất kích, đương nhiên đây rất có khả năng muốn đánh lén, bất kể ra sao cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

***

“Tô tiên sinh, không biết ông có hứng thú đi thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt với ta một chuyến không?” Lâm Miểu mở cửa phòng Tô Khí, cười nhẹ hỏi.

“Thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt ư?” Tô Khí ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức bật cười đáp: “Đúng là ta đang có ý này!”

Lâm Miểu không khỏi bật cười, nói: “Ta đã hỏi qua rồi, lầu xanh tốt nhất ở đây là Túy Lưu cư, nghe nói trong đó ở tầng trên cùng có Đỗ Nguyệt Nương đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có lẽ tiên sinh cũng chẳng bận bịu gì, ta cũng không muốn hưởng sự ôn nhu một mình nên tới mời tiên sinh cùng đi!”

“Thì ra A Miểu là người có lòng, ha ha ha…” Tô Khí không khỏi cười vui, nói.

“A Miểu thật thiếu suy nghĩ, có mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế mà lại không mời ta đi ngắm một chuyến, thật đáng đánh đòn!” Giọng nói của Kim Điền Nghĩa từ bên ngoài vọng vào.

Lâm Miểu và Tô Khí không khỏi nhìn nhau cười, đoạn nói: “Có Kim tiên sinh đi cùng càng hay!”

Nói xong ba người liền đi tới Túy Lưu cư…

Túy Lưu cư là lầu xanh nổi tiếng nhất Cánh Lăng. Khí thế xa hoa, nhà cửa sân vườn rộng rãi.

Tuy lúc này loạn lạc nổi lên khắp nơi nhưng Túy Lưu cư vẫn đàn ca hát xướng không ngơi nghỉ, náo nhiệt vô cùng.

Thời loạn có đạo sinh tồn của thời loạn, Túy Lưu cư cũng thế. Bất kể là Cánh Lăng nằm trong sự khống chế của quan phủ hay nghĩa quân, bọn họ đều có sức sống mạnh mẽ, không chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cùng lắm chỉ là đóng cửa lúc hai bên giao chiến, đợi chiến sự trôi qua là lập tức mở cửa ngay.

Cánh Lăng cũng chỉ còn lại mỗi lầu xanh này, những chỗ khác bị chiến tranh giày xéo không thể tồn tại nổi nên đã đóng cửa cầu yên ổn từ lâu. Đám con gái lầu xanh kẻ thì bỏ đi, người được mua lại. Bọn họ chẳng có nhiều tự do cho lắm, chỉ tốt hơn đám dân tỵ nạn chạy loạn bốn phương một chút, ít ra có thể dùng vốn trời cho để kiếm cơm ăn. Cũng có một số chị em tìm được một người thật thà cưới về, đấy là kết cục tốt nhất.

Lâm Miểu thay đổi trang phục, có vài phần khí chất phong lưu hào phóng. Đối với nơi phong nguyệt, Lâm Miểu tuyệt không xa lạ. Lúc ở đường Thiên Hòa, mặc dù đã có Lương Tâm Nghi, nhưng y vẫn chẳng ngồi yên trước lời xúi giục của Tường Lâm mà đi lầu xanh gây rối.

Gây rối là chuyện Lâm Miểu thường làm ngày trước, cũng chẳng ngần ngại gì ôn lại uy phong ngày đó.

Kim Điền Nghĩa và Tô Khí một trái một phải bám sát Lâm Miểu, càng tôn thêm thân phận của y. Tú bà vừa nhìn thấy mắt đã sáng lên.

“Xuân Hoa, Thúy Hoa, Đào Hoa, Hạnh Hoa, Lý Hoa… mau ra tiếp khách…” Mụ tú bà ỏn ẻn gọi một loạt tên.

Trong chốc lát, trên lầu dưới lầu văng vẳng giọng oanh giọng yến, chúng nữ giống như bươm bướm bay tới bọn Lâm Miểu như ong tìm thấy mật.

Lâm Miểu liếc qua, chẳng nàng nào vừa mắt, ai ai cũng trét đầy son phấn, thiếu chút nữa lấp luôn khuôn mặt thật.

Tô Khí và Kim Điền Nghĩa nhíu mày.

“Đi đi! Đi đi! Đi đi…” Lâm Miểu chán nản xua tay quát, đồng thời lấy ra một nắm bạc vụn đưa cho mụ tú bà, giọng bực bội, trách móc: “Không lẽ chỗ của má chỉ có đám tầm thường này thôi sao? sợ bản công tử không trả nổi tiền à?”

“Ôi chao… Công tử sao lại nói thế?” Mụ tú bà lập tức nói, đồng thời chu miệng với vẻ phong tình vô hạn.

“Công tử hãy thử để bọn tôi hầu hạ…”

“Đi đi! Đi đi…” Mụ tú bà ngắt lời cô gái còn đang quấn lấy Lâm Miểu, phất tay quát.

Đám con gái vây quanh cụt hứng vô cùng, ôm nỗi oán hận bỏ đi nhưng lại mau chóng vây quanh một đám khách mới vào cửa.

“Bản công tử tối nay tới đây chỉ muốn được vui vẻ, tiền bạc không thành vấn đề, chẳng lẽ má lại để đám tầm thường này tới phá hứng thú của ta sao?” Lâm Miểu không để ý tới mụ tú bà, lạnh lùng nói.

Mụ tú bà nhìn vẻ mặt Lâm Miểu, lại nhìn hai người Kim Điền Nghĩa và Tô Khí, đột nhiên cười vẻ yêu kiều, bảo: “Công tử hiểu lầm rồi, ban nãy đám con gái kia chỉ quen thế thôi, chứ công tử là người ưu nhã, lão nương sao lại không biết? Vừa hay hôm nay có hai cô mới, để ta giới thiệu cho công tử nhé.”

Lâm Miểu cười cười, nói: “Nghe nói Nguyệt Nương là cô nương đẹp nhất Cánh Lăng, lần này tới Cánh Lăng, sao có thể bỏ qua? Má sắp xếp đi, ta muốn gặp vị mỹ nhân này xem có đẹp như đồn đại hay không!”

Sắc mặt mụ tú bà hiện lên chút khó coi: “Thật thứ lỗi, chỉ sợ tối nay Nguyệt Nương không thể đến bồi tiếp công tử được đâu!”

“Vì sao?” Lâm Miểu hỏi ngược lại.

“Bởi vì Vệ công tử đã đặt trước rồi, do đó…”

“Vệ công tử nào thế?” Lâm Miểu lạnh lùng hỏi.

“Chính là Vệ công tử, Vệ Chính đó!”

Lâm Miểu khẽ giật mình, y không biết Vệ Chính là ai nhưng đã nghe Triệu Thắng nói qua về Vệ gia ở Cánh Lăng. Đây là một dòng họ lớn ở Cánh Lăng, con cháu đời sau của đại tướng Vệ Thanh ngày trước, thế lực có thể xưng hùng một phương.

“Hắn đã đặt trước rồi nhưng chưa tới, đúng không?” Lâm Miểu móc ra một đĩnh bạc mười lượng đặt vào tay mụ tú bà, thản nhiên hỏi.

Kim Điền Nghĩa và Tô Khí không khỏi cười thầm, Lâm Miểu đúng là biết cách tiêu tiền trong trường hợp này.

Mụ tú bà thu bạc xong, vẻ mặt lập tức biến đổi, vội vàng tươi cười nói: “Vậy để lão nương xem thử đã, nhưng mà có thể gặp Nguyệt Nương hay không còn phải dựa vào bản thân công tử nữa!”

“À, ta thì không có vấn đề gì! Chỉ xem má làm thế nào thôi. Đúng rồi, đừng quên gọi hai cô nương mới tới hầu hạ hai người bạn ta đây!” Lâm Miểu thản nhiên nói.

“Cái này dễ thôi!” Mụ tú bà quay sang bảo tên quy nô[4] bên cạnh: “A Viên, mau gọi Yến Tử và Bạch Thước đến hầu hạ hai vị đại gia này!”

Lâm Miểu đưa mắt cho Kim Điền Nghĩa, Tô Khí, rồi cười, nói: “Hai vị tối nay chơi vui vẻ nhé!”

Kim Điền Nghĩa, Tô Khí đưa mắt ra chiều hiểu ý Lâm Miểu, cũng cười, nói: “Công tử cứ tự thoải mái đi, bọn ta biết làm sao để vui vẻ mà.”

Lâm Miểu cười ha hả nói: “Má à, chúng ta đi tìm Nguyệt Nương thôi!”

Mụ tú bà nhìn cảnh ồn ào náo loạn bốn phía, sau đó mới mỉm cười ngọt ngào với Lâm Miểu, nói: “Mời công tử đi theo lão nương!”

Đỗ Nguyệt Nương sống trong một căn phòng nhỏ yên tĩnh trên lầu, cũng là biểu hiện cho địa vị không tầm thường của nàng tại Túy Lưu cư.

Nơi Lâm Miểu đi qua, đám con gái lầu xanh đều liếc mắt đưa tình nhưng Miểu chẳng hề liếc lấy một lần, y bây giờ không giống với ngày trước, hơn nữa hôm nay tới đây tuyệt không phải chỉ để trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thúy Vy đường xảy ra chuyện, là hành vi của Ma tông, người của Ma tông vì sao lại đối phó với Thúy Vy đường ở Cánh Lăng? Trong đó rất có khả năng là do tranh đoạt mối làm ăn, nhưng biết đâu cũng có khả năng khác. Người của Ma tông lục tung Thúy Vy đường tất có nguyên nhân, chắc chắn là tìm thứ gì đó, nhưng Thúy Vy đường có thứ gì để tìm chứ?

Đồng thời, ở Cánh Lăng có tổ chức nào có thể dễ dàng hủy diệt Thúy Vy đường mà không làm kinh động tới hàng xóm bốn bên chứ? Quân Lục Lâm vốn chẳng làm việc này, nếu trừ quân Lục Lâm ra, vậy ở Cánh Lăng còn có thế lực to lớn nào nữa chứ?

[1] Lư hỏa thuần thanh có nghĩa là dày công tôi luyện. Tương truyền Đạo gia trong lúc luyện đan hay nhìn vào lò, nếu thấy ngọn lửa có màu xanh, tức là đã thành công. Cụm từ này được dùng để ví với sự thành thục của trình độ một kỹ năng, học vấn, kỹ thuật… – ND.

[2] Ngày nay là Hán Thủy.

[3] Lam Khẩu tập hiện nay nằm ở phía tây nam huyện Nghi Thành ở địa phận Hồ Bắc – TG.

[4] Quy nô là nô bộc ở trong lầu xanh – ND.