Chương 1: NHIỆM VỤ THẦN BÍ

Bá Hán - Tập 2: Ma Môn Kỳ Bí

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Gần đây nhất, việc vận chuyển đường thủy của chúng ta bị một đám người thần bí phá hỏng, thuyền chở muối ở biển về cũng bị đánh cướp, tổn thất hơn một trăm huynh đệ, rất nhiều mối làm ăn ở phía đông bị thế lực thần bí này đoạt mất. Tính sơ sơ Hồ Dương thế gia chúng ta đã tồn thất gần hai trăm vạn lượng bạc!”

Lâm Miểu bàn bạc thêm với các nhà Nho một lúc nữa thì chịu hết nổi không khí này, liền kiếm cớ lôi Đặng Vũ đi ngay, để Bạch Ngọc Lan ở lại bồi tiếp bọn họ. Mặc dù sở học của Lâm Miểu rất thâm sâu nhưng suy cho cùng cũng là kẻ từng sống ở nơi phố chợ, nào quen với giọng điệu tỉa tót như thế?

Đặng Vũ cũng đang mong có cớ thoát thân, không quan tâm tới việc mọi người giữ lại, thế là đi thẳng luôn. Những người này không thể trách Đặng Vũ được vì người ta gặp lại bạn thân, đương nhiên hy vọng có một chút riêng tư, muốn trách cũng chỉ có thể trách Lâm Miểu không chịu nể mặt. May là Bạch Ngọc Lan cũng học thức hơn người, thi thoảng đề cập tới một số vấn đề, có mỹ nhân như thế cùng trò chuyện khiến cho không khí trong sảnh vẫn rất sôi nổi.

“Hôm nay Đặng huynh tới đây chắc không phải chỉ để bàn chuyện kinh văn chứ? Lưu huynh bây giờ thế nào rồi?” Lâm Miểu kéo Đặng Vũ bước vào vườn hoa, bình thản hỏi.

“Đương nhiên không phải, Lưu đại ca bây giờ mọi việc đều tốt cả, đang ở Uyển Thành. Lần này ta tới Hồ Dương thế gia là muốn đặt làm mười chiếc chiến thuyền để quân ta dùng tiến xuống phía nam,” Đặng Vũ tuyệt không giấu giếm, thản nhiên đáp.

“Vậy thì tốt quá, không biết khi nào Lưu đại ca xuống phía nam? Huynh ấy đã giúp đệ giết tên cẩu quan Khổng Sâm đó, khác nào giúp đệ báo được mối thù lớn, nếu có cơ hội, đệ thật sự muốn quay về Uyển Thành xem thử.” Lâm Miểu hưng phấn nói.

“Điều này chẳng phải đơn giản sao? Chỉ cần ngươi bằng lòng, đợi ta làm xong việc ở đây lập tức cùng ta quay về Uyển Thành ngay!” Đặng Vũ cũng rất vui mừng nói.

Lâm Miểu không khỏi cười gượng: “Đệ cũng muốn đi, nhưng đệ đã nhận lời ở lại Hồ Dương thế gia, chỉ sợ lần này không đi được!”

“ô?” Đặng Vũ có chút ngạc nhiên, nhưng nét mặt không biểu lộ gì nhiều. Lúc Đặng Vũ thấy Lâm Miểu và Bạch Ngọc Lan cùng tiến vào phòng khách thì đã mơ hồ đoán ra một chút gì đó.

“A Miểu tại sao lại tới Hồ Dương thế gia vậy?” Đặng Vũ hỏi sang chuyện khác.

“Ngày trước đệ rơi xuống Dục Thủy được bọn họ cứu, sau đó đệ tới Hồ Dương thế gia. Đúng rồi, nếu Đặng huynh về Uyển Thành thì nhờ huynh hỏi đám người thân thuộc trên đường Thiên Hòa giúp đệ chỗ ở của mấy người bọn lão Bao và Tiểu Đao Lục, nếu có thể gặp thì báo cho họ biết là đệ rất khỏe!” Lâm Miểu đáp một cách đơn giản.

“Không thành vấn đề! Hồ Dương thế gia cũng là nơi có thể phát triển, tin rằng huynh đệ nhất định sẽ có được cơ hội để thi thố tài năng. Hôm nay gặp lại, dường như ngươi còn nhiều bản lĩnh hơn hồi đó, toàn thân đều phát ra sinh khí nồng đậm, tương lai nhất định là trong họa lại có phúc. Có phải do Liệt cương Phù Dung quả phát huy tác dụng không?” Đặng Vũ thoáng chút ngạc nhiên, nhìn Lâm Miểu hỏi.

“Đặng huynh pháp nhãn thấu trời, mấy ngày gần đây đệ thực sự có rất nhiều biến đổi, chắc hẳn là do Liệt cương Phù Dung quả mà ra.”

Lâm Miểu tuyệt không muốn đem chân tướng sự tình nói ra hai năm rõ mười, còn Đặng Vũ cũng tuyệt không muốn hỏi quá kỹ, vì thấy điều đó dường như không cần thiết.

“À, việc Đặng huynh cần chiến thuyền có đặt trước không vậy?” Lâm Miểu lại hỏi.

“Bọn ta biết Hồ Dương thế gia có mười chiến thuyền lớn đóng cho quan phủ, vốn muốn thương lượng với Hồ Dương thế gia một phen để mua lại, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, dùng thời gian đó để lên kế hoạch cho những việc khác. Nhưng giữa đường lại xuất hiện một tên Tần Phong, hắn cũng muốn mười chiếc chiến thuyền này, nên chuyện này rất khó nói!” Đặng Vũ hít vào một hơi rồi nói.

“Nghĩa quân cần dùng gấp mấy chiếc thuyền này sao?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi! vương Hưng tụ quân được tám vạn sắp quay lại đánh Uyển Thành, quân trấn giữ Dục Dương và Cức Dương cũng sẽ phối hợp với vương Hưng. Còn nghĩa quân bọn ta mới đoạt được Uyển Thành, huấn luyện chưa thuần thục, Uyển Thành lại rộng lớn như thế nên nghĩa quân rất khó thủ vững mọi mặt. Do đó trước hết bọn ta tất phải rút khỏi Uyển Thành, hội họp với nghĩa quân ở Thung Lăng, như vậy mới đủ lực lượng để chống địch, bọn ta quả thực rất cần mấy con thuyền này,” Đặng Vũ nói có chút buồn bực.

“Nếu vậy thì để đệ đi nhờ Bạch tiểu thư nói với lão thái gia thử xem, coi có thể cấp cho các huynh trước không,” Lâm Miểu sảng khoái nói.

“Nếu huynh đệ có thể giúp thì quá tốt rồi. Tên tiểu tử Tần Phong kia tuyệt không có ý tốt gì, lần này hắn tới đây chỉ cốt đá sau lưng bọn ta thôi!” Đặng Vũ hung dữ nói.

“Vì sao? Bọn chúng đá sau lưng các huynh thì lợi gì chứ? Cùng là nghĩa quân cả, hợp lực chống quân triều đình mới là việc quan trọng nhất. Nếu có thêm một phần lực lượng nữa chống lại triều đình thì chẳng phải càng hay sao?” Lâm Miểu có chút không hiểu, bèn hỏi.

“Hắn mà nghĩ như thế thì dễ nói rồi. Tên Tần Phong này cực kỳ gian giảo, cực kỳ ích kỷ. Tuy cùng là nghĩa quân nhưng nếu bọn ta thực sự có thể làm thành một thế lực mạnh thì lúc đó sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của hắn. Gần đây hắn cật lực du thuyết những cánh rời rạc của quân Lục Lâm, đồng thời muốn liên hợp quân Hạ Giang với quân Tân Thị để hai cánh nghĩa quân này gộp lại, nhưng trước mắt hai cánh nghĩa quân này không vui vẻ lắm. Còn bọn ta lần này khởi nghĩa, đồng thời cử binh từ mấy nơi Uyển Thành và Thung Lăng, thanh thế đang to lớn, chỉ cần mấy lộ binh mã của bọn ta hội họp tất sẽ gây nên một cơn sóng lớn tại Nam Dương và Nam Quận, thậm chí còn thu hút được quân Lục Lâm gia nhập. Nếu được như thế, dã tâm của Tần Phong sẽ thất bại, vì vậy hắn tuyệt không muốn bọn ta nổi dậy thực sự!” Đặng Vũ phân tích.

“Cái tên tiểu nhân ích kỷ này, đệ sẽ không để cho âm mưu của hắn thành công đâu!” Lâm Miểu biết rõ con người Lưu Tú và Đặng Vũ, đối với phân tích của Đặng Vũ dĩ nhiên không chút hoài nghi; đối với Tần Phong, vốn chưa từng gặp mặt, chỉ nghe thôi đã thấy vài phần khinh bỉ. Nhưng Lâm Miểu biết Tần Phong quả thật đã đến đây, vì hôm qua đã nghe người trong phủ nói đến chuyện này, giờ chỉ không biết Tần Phong đang ở Hồ Dương hay trong Bạch phủ ở thôn Đường Tử thôi.

Đặng Vũ vỗ vai Lâm Miểu. Lâm Miểu dường như nghĩ mối quan hệ giữa người với người hơi đơn giản. Đặng Vũ biết, dù Lâm Miểu từ nhỏ đã đấu đá ở nơi phố chợ nhưng đối với chuyện nghĩa quân và loại tranh đoạt quyền lực này lại không rành rẽ lắm.

“Nếu ngày nào đó ngươi cũng gia nhập nghĩa quân để thử sức, ngươi sẽ phát hiện ra đó là nơi có rất nhiều chuyện phức tạp so với tường tượng!” Đặng Vũ cười cười nói.

“Nếu quả thực phức tạp như thế cũng hay, huynh cho rằng đệ có thể tránh không bị cuốn vào vòng đấu tranh này sao?” Lâm Miểu cũng cười cười hỏi ngược lại.

“Không biết, chắc chắn là khó tránh khỏi, thiên hạ bây giờ đã thành đại loạn, ai mà có thể giữ yên lành cho riêng mình chứ? Hồ Dương thế gia cũng phải ngoại lệ đâu!” Đặng Vũ quả quyết đáp.

Lâm Miểu cười cười: “Kỳ thực đệ luôn để ý đến nhất cử nhất động của nghĩa quân các huynh, từ sảnh của Bạch phủ, mỗi ngày đệ đều nghe được tình hình của nghĩa quân ở các địa phương. Thiên hạ này quả thực loạn hơn đệ tưởng tượng nhiều, nếu Hồ Dương thế gia vẫn còn giữ im hơi lặng tiếng được thì có thể coi là một kỳ tích.”

Trong mắt Đặng Vũ lóe lên một tia vui mừng, đoạn hỏi nhỏ: “Ngươi nói Hồ Dương thế gia cũng chuẩn bị hành động rồi sao?”

“Đệ không nói được, đệ tới đây chưa lâu, không biết được nhiều chuyện lắm.” Lâm Miểu nhún vai, cười đáp.

Đặng Vũ cảm thấy buồn cười nhưng không muốn ép Lâm Miểu nói gì, bời vì cái mà Lâm Miểu đại diện chính là lợi ích của Hồ Dương thế gia.

“Lúc nào Đặng huynh về Uyển Thành?” Lâm Miểu bình thản hỏi.

“Xong việc ở đây là lập tức về ngay, ta muốn nhanh chóng quay về Uyển Thành. Nghĩa quân mới lập mấy ngày nay, có rất nhiều chuyện cần phải làm. Đại quân của vương Hưng tới gần, ở Uyển Thành còn nhiều việc gấp đang chờ xử lý, đáng hận là việc ở đây cứ rề rà không giải quyết dứt điểm.” Đặng Vũ nói có chút nôn nóng.

“Đệ không tin với quan hệ của Lưu gia và Hồ Dương thế gia mà đấu không lại Tần Phong! Chẳng phải Lưu gia và Hồ Dương thế gia như môi với răng sao? Hơn nữa đệ nghe nói Lưu Huyền soái còn là con rể của Hồ Dương thế gia, theo lý, thế nào cũng không thể kém Tần Phong được?” Lâm Miểu thấy khó hiểu, bèn hỏi Đặng Vũ.

“Chính là hỏng ở chỗ này, vì Lưu Huyền và anh cả Lưu Dần của đại ca ta vốn có chút không thuận nhau. Lưu Huyền trước giờ vẫn ghen tỵ với uy đức và tài hoa của Dần đại ca. Lần này Dần đại ca nổi dậy lại được tất cả các chi của Lưu gia ủng hộ, còn Lưu Huyền từ sớm đã gia nhập quân Lục Lâm. Lưu Huyền vốn muốn mượn thanh thế của quân Lục Lâm để giành sự ủng hộ của toàn thể Lưu gia, nào ngờ Dần đại ca cũng phất cờ nổi dậy. Ke từ đó càng có thêm nhiều người trong Lưu gia ủng hộ Dần đại ca, mà Lưu Huyền lại có quan hệ thân thiết với gã Tần Phong, nên mới xuất hiện cảnh xấu hổ như bây giờ!” Đặng Vũ đành phải bất đắc dĩ nói ra.

Lâm Miểu cũng thấy nhức đầu, vì y không biết bên trong lại dính líu đến nhiều mối quan hệ như thế, không chỉ là các nghĩa quân mà còn dính tới mâu thuẫn trong nội bộ Lưu gia nữa.

“Vậy chẳng phải các huynh không có chút hy vọng gì sao?” Lâm Miểu hỏi.

“Bạch lão thái gia tuyệt không phải là người không hiểu chuyện đời, hơn nữa tiên sinh Bạch Thiện Lân cũng không dễ làm chuyện không có lợi cho Bạch gia! Bọn ta không phải không có hy vọng, Bạch gia không chịu ảnh hường của người ngoài đâu!” Đặng Vũ nghiêm nghị đáp.

“Chúng ta có nên cùng đi gặp lão thái gia không?” Lâm Miểu hỏi.

“Ta quyết định tối nay sẽ nói chuyện với lão thái gia, bây giờ chưa thích hợp, vì thế ta mới nói với tổng quản, nhờ ông ấy sắp xếp chuyện tối nay giùm ta,” Đặng Vũ đáp.

“Vậy để đệ đi gặp lão thái gia trước, thử nói xem ông ấy bảo sao, nếu Bạch tiểu thư chịu nói đỡ cho huynh thì nhất định sẽ tốt thôi!” Lâm Miểu nói.

“Vậy thì huynh đệ ngươi phải bỏ thêm công sức rồi!” Đặng Vũ nói.

Lâm Miểu thản nhiên cùng với Bạch Ngọc Lan tiến vào điện Dưỡng Tâm của Bạch Ưng.

Trong điện Dưỡng Tâm cực kỳ yên tĩnh, mặt đất lát bằng đá xanh làm cả tòa nhà trông giản dị cổ kính, chim hót líu lo, hương hoa thoang thoảng, có cầu có suối, không lộ ra một chút phong thái nhà giàu.

Nơi đây rộng hơn mười mẫu, tuyệt không lớn, so với cả Bạch phủ thì chỉ bằng một góc, nhưng lại được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc thế này, dù là nhân vật như Bạch Ưng cũng không thể không lo bị kẻ địch bất ngờ tấn công.

Căn lầu chính của điện Dưỡng Tâm chỉ có hai tầng, vẫn theo phong cách giản dị cổ kính.

Lúc này Bạch Ưng đang thản nhiên ngồi trên một chiếc ghế thái sư có đệm mềm và lưng tựa, hai tiểu tỳ đứa đấm vai, đứa bóp chân, đứng phía sau ghế là hai kiếm thủ có sắc mặt ảm đạm.

Nét ảm đạm của hai kiếm thủ hoàn toàn trái ngược với sự thoải mái nhẹ nhàng của Bạch Ưng làm cho không khí trong điện Dưỡng Tâm thêm phần đặc biệt.

Lâm Miểu vừa bước vào điện liền gặp phải ánh mắt cực kỳ sắc bén của hai kiếm thủ, khiến trong lòng y thầm sợ hãi. Ánh mắt của hai người đó giống như tên nhọn đâm vào trong cơ thể y, phảng phất như có thể xuyên thủng tất cả bí mật trong lòng y. Không hỏi cũng biết hai kiếm thủ đó tuyệt đối hơn hẳn cao thủ hạng nhất, Lâm Miểu không khỏi thầm than: “Hồ Dương thế gia quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.”

“Gia gia!” Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Bạch Ưng, gọi nhỏ.

Bạch Ưng dường như lúc này mới sực tỉnh, thản nhiên mở mắt, nhìn thấy Bạch Ngọc Lan liền lộ nét tươi cười thương yêu và hiền từ, đưa tay vuốt mái tóc mây của nàng, nói: “Lan nhi đã gặp Đặng Vũ chưa?”

“Gặp rồi! Lan nhi dẫn A Miểu tới gặp gia gia.” Bạch Ngọc Lan hồn nhiên nói.

“Hề… hề…” Bạch Ưng cười nhẹ.

“Lâm Miểu dám quấy rầy lão thái gia nghỉ ngơi, thật đáng trách tội…”

Bạch Ưng phẩy tay lệnh cho hai tiểu tỳ lui xuống, ngắt lời Lâm Miểu: “Người trẻ tuổi không cần khách khí, ngồi đi!”

“Cảm ơn lão thái gia!”

“Cậu thật không làm lão thất vọng, chàng trai trẻ!” Bạch Ưng cười bình thản, giọng nói có chút cao thâm khó dò.

Lâm Miểu và Bạch Ngọc Lan không khỏi ngạc nhiên, không biết Bạch Ưng nói câu này là có ý gì.

“Mong lão thái gia nói rõ!” Lâm Miểu ngạc nhiên, có chút khó hiểu, bèn nói.

Bạch Ưng không nhịn được cười ha hả bảo: “Võ công của cậu chẳng những không kém mà văn chương cũng xuất chúng, vì thế mới nói cậu không làm lão thất vọng!”

Lâm Miểu và Bạch Ngọc Lan đầu óc bỗng mù mờ, không hiểu tại sao Bạch Ưng lại nói câu này, chỉ mới gặp Lâm Miểu hai lần, sao lão biết Lâm Miểu văn võ song toàn? Nếu nói võ công của Lâm Miểu không kém thì chỉ cần nghe Bạch Ngọc Lan và đám gia đinh kia kể là biết, nhưng sao lại biết được văn tài của Lâm Miểu hơn người chứ? Điều này làm người ta có chút không tưởng tượng được.

Bạch Ưng vỗ tay, âm thanh vang xa, một người từ dưới lầu chậm rãi đi lên.

“Dương Thúc!” Bạch Ngọc Lan có chút kinh ngạc kêu lên.

Lâm Miểu chợt hiểu, người đi lên lầu không hề xa lạ. Lúc Lâm Miểu ở trong phòng khách bàn luận trên trời dưới đất thì vị khách khanh của Bạch phủ tên gọi Dương Thúc này cũng ở đó.

“Dương Thúc bái kiến lão gia, tiểu thư và Lâm công tử!” Dương Thúc từ từ đi tới, mặt mày tươi cười, thái độ rất thoải mái.

“Ban cho ngồi!” Bạch Ưng nói với hai tiểu tỳ.

“Đa tạ lão gia!” Dương Thúc cung kính hành lễ.

Trong lòng Lâm Miểu có cảm giác khác lạ, mơ hồ cảm thấy cảnh mình gặp Đặng Vũ dường như do Bạch Ưng cố ý sắp xếp, cũng có khả năng là Bạch Ưng đang cố ý thử thách y.

“Có lẽ A Miều đã rõ vì sao ta sắp xếp cho cậu gặp Đặng Vũ trong trường hợp như thế rồi chứ?” Bạch Ưng bình thản hỏi.

Lâm Miểu thầm nghĩ trong lòng: “Ta đoán quả không sai, tất cả những chuyện này đều do Bạch Ưng cố ý sắp xếp, nhưng có mục đích gì chứ?”

“Hóa ra lão thái gia muốn thử thách cháu, chỉ có điều không biết là vì lý do gì?” Lâm Miểu hỏi thẳng.

Bạch Ưng nhìn Lâm Miểu, thầm khen y suy nghĩ thần tốc nhưng lão chỉ cười nhẹ, đáp: “Cậu bình luận Kim văn Kinh học rất tốt, có điều không biết cậu thấy tình thế của Nam Dương và Nam Quận thế nào, có thể nói cho lão nghe thử không?”

Lâm Miểu ngây ra, có cảm giác cao thâm khôn lường trước câu hỏi của Bạch Ưng, không rõ vì sao lão lại hỏi y mấy vấn đề này. “Chẳng lẽ Hồ Dương thế gia còn chưa rõ tình thế của Nam Dương, Nam Quận sao? Cớ gì phải hỏi một kẻ chưa từng trải như ta chứ?” Lâm Miểu nghĩ thế nhưng không nói ra, đoán Bạch Ưng hỏi vậy cũng là muốn thử thách mình; tuy nhiên, Bạch Ưng thử thách y hết lần này tới lần khác là có mục đích gì? Điều này quả thật làm Lâm Miểu hơi nghi hoặc.

Bạch Ngọc Lan cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng nàng biết rõ gia gia làm việc thường nằm ngoài dự đoán của người khác, một số chuyện rất khó hiểu thì lại thành công, vì thế nàng tin vào mọi quyết định và tầm nhìn của gia gia mình.

Trong việc quyết định sách lược cho Hồ Dương thế gia, Bạch Ưng chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào, điều đó đã đem lại sự phồn vinh cho Hồ Dương thế gia như ngày nay.

“Cậu cứ nói thẳng, đừng ngại!” Bạch Ưng thấy Lâm Miểu do dự, liền bình thản bảo.

“Cháu cảm thấy tình thế của Nam Dương và Nam Quận hiện nay có thể dùng mấy từ để hình dung là ‘trong loạn có trật tự’!” Lâm Miểu cũng không do dự nữa, thản nhiên nói.

“Trong loạn có trật tự ư? Sao lại thế?” Bạch Ưng ngạc nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Lan cũng nhìn Lâm Miểu, vẻ hiếu kỳ, muốn nghe xem rốt cuộc y có cao kiến gì. Trong cảm giác của nàng, Lâm Miểu dường như sẽ có những hành động kinh người.

“Loạn là chỉ nghĩa quân nổi lên khắp nơi trong hai quận, lửa chiến tranh làm cho bộ mặt của châu huyện mất hết. Những nơi không có chiến loạn thì sưu cao thuế nặng, làm trăm họ khổ không nói hết, giặc cướp hoành hành, dân không yên tâm sinh sống. Tình trạng loạn lạc không nói cũng rõ!” Lâm Miểu quả quyết nói.

“Vì sao lại có trật tự?” Bạch Ưng và Bạch Ngọc Lan đồng thanh hỏi.

“Ta cũng không thấy trong đó có bất kỳ trật tự nào, mong Lâm công tử giải thích!” Dương Thúc cũng phụ họa.

“Có trật tự là nói xu thế lớn có khả năng xuất hiện. Chiến loạn chỉ là một loại thủ đoạn, trăm họ chịu khổ nên muốn cầu yên bình hạnh phúc, xu thế cuối cùng của họ phải là thống nhất thiên hạ. Nói cách khác, trước mắt nghĩa quân của hai quận này có sáu cánh trở lên, chưa tính đám giặc cướp. Nhưng nếu phân tích cho kỹ thì tương lai không xa những cánh nghĩa quân này và giặc cướp sẽ dung hòa làm một.”

“Sao cậu dám khẳng định như thế?” Trong mắt Bạch Ưng lóe lên một luồng ánh sáng khác lạ, hỏi ngay.

“Đây là xu thế chung, trong loạn có trật tự là mục tiêu chung của những cánh nghĩa quân này. Bọn họ không những có chung vận mệnh, mà còn có quan hệ môi hở răng lạnh, bởi không một cánh nghĩa quân nào có thể đơn độc chống lại đại quân của triều đình. Nếu quân Lục Lâm không phân tán vì gặp phải ôn dịch thì họ có thể là ngoại lệ, nhưng sau khi phân thành ba cánh sẽ rất khó đơn độc chống lại quan binh, bởi họ không có thực lực hùng hậu như quân Xích My! Đe sinh tồn, họ tất sẽ liên hợp chi viện lẫn nhau, tình thế này chẳng bao lâu nữa ta sẽ thấy!” Lâm Miểu phân tích.

“Ngươi nói đó chỉ là tình thế của nghĩa quân, chứ không phải tình thế của Nam Dương và Nam Quận!” Bạch Ngọc Lan nhắc.

“Cũng chẳng có gì khác. Ở hai nơi này, tình thế của nghĩa quân gần như là tất cả, nếu nghĩa quân bị diệt hết, dân chúng sẽ lại được ‘hưởng thụ’ sự nô dịch bạo ngược, nếm chịu hậu quả cay đắng sau chiến loạn. Nếu nghĩa quân lớn mạnh thắng lợi, chúng ta sẽ được hưởng nền hòa bình yên ổn mới gây dựng, vận mệnh của chúng ta và nghĩa quân không tách rời nhau. Tuy Hồ Dương thế gia chúng ta không chịu sự cai trị của triều đình nhưng lại không thể không chịu ảnh hưởng của nghĩa quân. Không khó để nhận thấy lần này Uyển Thành khởi nghĩa, phần lớn cường hào như Lý Thông, Lý Dật cũng gia nhập nghĩa quân. Từ đó suy ra lần này không đơn thuần là mang tính chất chiếm núi xưng vương vì sự sinh tồn như quân Lục Lâm nữa.” Lâm Miểu khẳng định.

Bạch Ưng, Bạch Ngọc Lan và Dương Thúc đều trầm tư, những lời của Lâm Miểu làm bọn họ không thể không suy nghĩ.

“Có thể nói, khi quân Lục Lâm khởi nghĩa, mục tiêu của họ không cao, chỉ là chống đối sự hà khắc để cho bản thân có thể sinh tồn, nhưng khởi nghĩa mà mục tiêu chỉ có như thế ắt sẽ lâm vào cảnh khốn cùng. Mà lúc này người khởi nghĩa lại là đại diện cho dòng họ nhà Hán, mục tiêu là khôi phục giang sơn nhà Hán! Do đó, Lưu gia sẽ lãnh đạo nghĩa quân của hai quận, và vì bọn họ là con cháu nhà Hán nên lực kêu gọi càng lớn, điều này sẽ trở thành một xu thế mới trong lúc chiến loạn và cũng chính là chữ ‘trật tự’ mà cháu vừa nói. Đương nhiên, loại trật tự này phải phân tích kỹ mới nhìn ra được!” Lâm Miểu đĩnh đạc nói tiếp.

Trong mắt Bạch Ngọc Lan và Bạch Ưng chợt lóe lên một tia tán dương.

“Vậy cậu cho rằng Hồ Dương thế gia có thể nắm vai trò gì ợ hai nơi này?” Bạch Ưng đột nhiên hỏi.

Lâm Miểu hơi ngạc nhiên, không nghĩ Bạch Ưng sẽ hỏi mình vấn đề này. Nhất thời y không biết trả lời làm sao, càng không rõ Bạch Ưng hỏi vậy là có ý đồ gì, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lúng túng.

“Cậu cứ nói, đừng ngại!” Bạch Ưng lại bảo.

Lâm Miểu do dự một lúc, thấy Bạch Ưng và Bạch Ngọc Lan đều nhìn mình, bất đắc dĩ phải cắn răng thầm nhủ: “Các người đã muốn thế thì ta sẽ nói luôn, tốt xấu gì tính sau, nếu bị trách tội, cùng lắm là bỏ đi thôi!”

“Hồ Dương thế gia trong hai quận này có thể xem là một thủ lĩnh lớn, chính vì quan hệ cực rộng nên dễ bị hoàn cảnh chiến loạn ảnh hưởng nhất, nếu muốn giữ thân không bị cuốn vào vòng khói lửa này là chuyện không thể. Cũng có thể nói, vận mệnh của Hồ Dương thế gia gắn liền với vận mệnh của đám nghĩa quân này. Nếu đám nghĩa quân này bị diệt, Hồ Dương thế gia tất sẽ bị liên lụy. Trước tiên là vì các mặt hoạt động của Hồ Dương thế gia cực rộng, có qua lại làm ăn với nghĩa quân, còn có quan hệ với Lưu gia, điều đó nhất định khiến vương Mãng nghi ngờ. Do đó, ở hai quận này, Hồ Dương thế gia muốn giữ mình rất khó, đương nhiên cũng là vì không dễ đắc tội với nghĩa quân. Đứng giữa nghĩa quân và triều đình, Hồ Dương thế gia tất phải đưa ra lựa chọn, cháu muốn biết lão thái gia lựa chọn thế nào thì mới phân tích tiếp được!” Lâm Miểu bình thản nói.

Bạch Ưng không nhịn được cười ha hả, trong mắt lóe lên sự sắc bén, khóa chặt ánh mắt Lâm Miểu.

Lâm Miểu tuyệt không né tránh ánh mắt của Bạch Ưng, thần sắc kiên định, không chút hoảng loạn.

“Rất tốt, quả nhiên có gan dạ, có kiến thức, nếu lão phu chọn triều đình thì sẽ thế nào? Chọn nghĩa quân thì sẽ thế nào?” Bạch Ưng thấy Lâm Miểu không hề khiếp sợ, nên lão không kìm được sự tán thưởng, hỏi tiếp.

“Nếu lão thái gia chọn triều đình, sẽ phải chịu tổn thất kinh tế rất lớn, thậm chí phải đình chỉ việc vận chuyển hàng hóa ở Giang Thủy và Miện Thủy. Bởi vì đường sông trong hai quận này phát đạt, đặc biệt là Giang Thủy, mà Hồ Dương thế gia lại nổi danh về thuyền bè, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu bắt mắt của các cánh nghĩa quân. Nếu chọn dựa vào triều đình, tất nhiên không thể bán thuyền cho các cánh nghĩa quân, tất sẽ bị nghĩa quân coi như kẻ địch, nếu bọn họ cướp thuyền trên sông thì khó mà phòng bị. Theo tình thế trước mắt mà xem xét, nghĩa quân đang thịnh, triều đình lại sóng gió liên miên, chọn triều đình gần như chỉ là kế tạm thời, không được bền lâu!” Lâm Miểu nói một cách rõ ràng.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng triều đình không có sức bình loạn ư?” Bạch Ưng lại hỏi.

“Không phải triều đình không có sức bình loạn, mà là người người đều nổi loạn, chính sự hà khắc khiến trăm họ sống chẳng bằng chết, bình loạn này thì loạn khác lại nổi lên, bốn phía nhiễu nhương, triều đình hao tổn của cải vô số, nếu vẫn không chấn chỉnh, chỉ e trăm họ càng khốn khổ thêm. Trong tình thế bên ngoài thì hao tốn, bên trong thì hư nhược như thế, triều đình gần như chỉ còn hư danh, đại thế đã mất!” Lâm Miểu nói thẳng không chút e ngại, làm cho vẻ kinh hãi của Dương Thúc cũng biến đổi.

Sắc mặt của Bạch Ưng cũng biến đổi mấy lần, nhìn Lâm Miểu hồi lâu không nói.

“Nếu hướng về nghĩa quân thì sao?” Bạch Ngọc Lan nhịn không nổi bèn hỏi.

“Nếu vậy thì các cánh nghĩa quân đều sẽ nhờ vả chúng ta, lúc đó Hồ Dương thế gia chỉ có làm ăn hưng vượng. Tuy không tránh khỏi bị triều đình nghi kỵ nhưng trong hai quận này đại thế của triều đình đã mất, ít ra triều đình vốn không có lực để tiến vào. Đương nhiên, Hồ Dương thế gia cũng có thể giữ vị trí trung lập, chỉ cần không ra mặt tương trợ nghĩa quân chống lại triều đình, lúc đó rất có khả năng sẽ thuận lợi mọi bề!” Lâm Miểu khẳng định.

Bạch Ưng nhìn Lâm Miểu rất lâu rồi trầm ngâm hỏi: “Cậu và Lưu Tú, Đặng Vũ quan hệ rất tốt, vậy theo cậu thấy, thực lực của Lưu Tú và Lưu gia so với Hồ Dương thế gia chúng ta thì thế nào?”

Lâm Miểu lại cảm thấy chấn động, dường như hiểu ra phần nào ý tứ trong lời nói của Bạch Ưng. Đúng như Đặng Vũ nói, Hồ Dương thế gia sẽ không cam chịu cảnh tịch mịch, với nguồn lực tài chính của mình, nếu họ cam chịu cảnh tịch mịch mới là chuyện lạ đời.

Lâm Miểu không khỏi thầm thở dài, nhìn Bạch Ưng, đáp: “Hiểu biết của cháu đối với Lưu gia và Hồ Dương thế gia không thấu triệt lắm, so sánh về mặt nhân lực và tài lực, nếu hai nhà tương đương nhau, cháu nghĩ Lưu gia sẽ chiếm ưu thế. Thứ nhất, bởi vì bọn họ đã nổi dậy trước một bước. Thứ hai, bọn họ mang thân phận dòng dõi nhà Hán, lời kêu gọi cũng có trọng lượng hơn một chút. Hơn nữa, trong triều đình còn rất nhiều cựu thần của nhà Hán vẫn trung thành với họ. Ngoài ra, con cháu nhà Hán phân bố khắp nơi trong thiên hạ, giúp Lưu gia có được thiên thời! Điều này chỉ nói trong trường hợp hai nhà có nhân lực và vật lực tương đương nhau, nhưng Lưu gia cũng có một mặt bất lợi khác!”

“ô, chuyện gì bất lợi cho Lưu gia thế?” Bạch ưng lại hỏi.

“Con cháu Lưu gia phân bố khắp thiên hạ, điều này đối với Lưu gia mà nói có lợi cũng có hại!” Lâm Miểu khẳng định.

“Lợi ở chỗ nào, hại ở chỗ nào?” Bạch Ngọc Lan và Dương Thúc thấy khó hiểu, hỏi.

“Từ cổ chí kim, vẫn thường thấy sự đấu đá trong hoàng thất, việc tranh giành quyền lực nào chừa chuyện họ hàng? Lúc đấu với kẻ địch bên ngoài, may ra con cháu nhà Hán còn đồng tâm hiệp lực, nhưng một khi kẻ địch bên ngoài bị trừ rồi, hay sau khi thế lực địch yếu đi rồi, con cháu trong nội bộ nhà Hán sẽ tranh quyền đoạt lợi vì bản thân, lúc đó sẽ xuất hiện một cục diện rất khó tiên liệu. Vì thế, đây cũng có thể trở thành điểm yếu chí mạng của LƯU gia!” Lâm Miểu thản nhiên đáp.

“Hay! Nói rất hay! Cậu giỏi hơn ta tưởng tượng đấy! Hồ Dương thế gia ta có được nhân tài thế này thì thật đáng mừng!” Bạch Ưng vỗ tay cười vui vẻ nói.

“Lão thái gia quá khen rồi, cháu chỉ sợ…”

“về sau không được xưng là cháu nữa, chúng ta sẽ gọi cậu là A Miểu, còn cậu tự xưng là A Miểu được rồi! Cậu tuyệt không phải là người hầu của Hồ Dương thế gia!” Bạch Ưng ngắt lời Lâm Miểu, nghiêm nghị bảo.

“Đa tạ lão thái gia, A Miểu cung kính không bằng tuân mệnh!” Lâm Miểu lập tức đổi cách xưng hô.

Bạch Ngọc Lan không nhịn được bèn che miệng cười.

“Cậu thích dùng binh khí gì?” Bạch Ưng đột nhiên hỏi.

Lâm Miểu sửng sốt, không biết Bạch Ưng hỏi vậy là có ý gì, nên không biết phải trả lời làm sao, thầm nhủ: “Ta thích dùng binh khí gì chứ? Loại binh khí nào là tốt nhỉ? Có bao giờ ta nghĩ đến đâu, với vài chiêu thức đang có chỉ sợ binh khí gì cũng không dùng tốt được!”

Nghĩ tới đây Lâm Miểu không khỏi thẹn thùng, cười cười đáp: “Cháu cũng không rõ mình biết dùng binh khí gì, hình như chẳng có loại nào vừa tay cả.”

“Nghe nói vừa rồi cậu còn đánh lui được Sát Thủ Tàn Huyết nổi danh, lúc đó cậu dùng binh khí gì?” Bạch Ưng hỏi.

Lâm Miểu nhún vai, cười xấu hổ đáp: “Gậy tre dài ạ!”

Câu này Lâm Miểu vừa nói ra, không chỉ làm Dương Thúc và Bạch Ưng ngây người, ngay cả hai kiếm thủ sau lưng Bạch Ưng cũng phải sững sờ.

“A Miểu quả thực đã dùng gậy tre dài đánh lui Tàn Huyết!” Bạch Ngọc Lan góp lời.

Bạch Ưng cười khan một tiếng, đoạn hỏi: “Vậy trước đây cậu đã dùng qua binh khí gì chưa?”

“Dạ, đã thử qua chùy, đao, kiếm, thương, côn, kích, nhưng không vừa tay!” Lâm Miểu tuyệt không muốn nói láo.

Bạch Ưng ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ khoát tay ra hiệu cho một kiếm thủ sau lưng mình.

Kiếm thủ đó sớm đã biết ý Bạch Ưng, nên liền xoay người lấy ra một cái hộp gỗ dài để sau bình phong.

Bạch Ưng cầm lấy hộp, mở ra, tức thì trong hộp lóe lên một luồng sáng u ám.

Kiếm thủ lấy từ trong hộp ra một thanh đao đen sì.

Đao dài bốn thước, từ chuôi đao hai thước trở đi, sống đao mỏng dần, mũi nhọn như kiếm, hơi cong lên. Thân đao ẩn hiện những hoa văn kỳ dị, chuôi đao quanh co uốn khúc như đầu rồng, hình dáng kỳ lạ thần bí.

“Thanh đao này tên Long Đằng, lão phu đã gìn giữ nó suốt hai mươi năm, hôm nay ta tặng lại A Miểu, hy vọng nó có chỗ hữu dụng cho cậu,” Bạch Ưng thản nhiên nói.

Lâm Miểu đưa hai tay nhấc đao lên, tay trĩu xuống, không nhịn được nghi hoặc, bèn hỏi: “Tặng cho cháu ư?”

“Không sai!” Bạch Ưng nói.

“Người đời đều biết Âu Dã Tử [1] là đại sư rèn kiếm, cả đời rèn được bảy thanh bảo kiếm tuyệt thế, nhưng mấy ai biết rằng Âu Dã Tử đại sư cũng từng rèn đao. Thanh Long Đằng trong tay cậu là một trong hai thần đao mà cả đời Âu Dã Tử đại sư đã rèn nên, sắc bén tuyệt không kém Ngư Trường, cự Khuyết, Trạm Lư!” Bạch Ưng bình thản nói.

“Còn không mau cảm ơn gia gia ta sao?” Bạch Ngọc Lan nhắc nhở ngay.

Lâm Miểu giật mình, mừng rỡ: “Đa tạ lão thái gia tặng đao, Lâm Miểu nhất định sẽ không làm ô danh thần vật này!”

“Tốt lắm! Lão phu muốn cậu ngày mai đi cùng tổng quản Bạch Khánh tới Vân Mộng một chuyến, làm một việc cực kỳ quan trọng, cậu đồng ý không?” Bạch Ưng hỏi.

“Xin nghe theo sự phân phó của lão thái gia!” Lâm Miểu nghiêm trang đáp.

“Rất tốt, cậu về nghỉ trước đi, chuyện Đặng Vũ tới mua thuyền, cậu không cần phải lo, ta có thể đáp ứng thỉnh cầu của hắn!” Bạch Ưng dường như đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Miểu, thản nhiên nói.

“Đa tạ lão thái gia!” Lâm Miểu mừng rỡ.

***

Ngày hôm sau, Đặng Vũ và Lâm Miểu từ sớm đã ra khỏi giường, bọn y cả đêm không ngủ được nhưng hăng hái vô cùng. Lâm Miểu không có gì để chuẩn bị, do đó chẳng cần phải gấp gáp đi tìm tổng quản Bạch Khánh, hay phí sức suy đoán vì sao lại cần mình đi Vân Mộng, đến đó ắt biết.

Lâm Miểu vừa bắt đầu luyện lại mấy lượt những chiêu thức mới lĩnh ngộ được tối qua, Tiểu Tinh đã vội vã chạy tới.

“A Miểu!” Tiểu Tinh gọi khiến Lâm Miểu đang tràn đầy hăng hái bỗng phải dừng lại.

Đặng Vũ cũng thấy hơi lạ. Y đang ngắm Lâm Miểu từ từ thuần thục chiêu thức, cảm thấy vui mừng cho Miểu, không ngờ Tiểu Tình lại xuất hiện với thái độ khác thường, đến cắt ngang việc luyện công của Miểu.

Lâm Miểu thu đao, không khỏi ngạc nhiên, bèn hỏi: “Tình nhi sao dậy sớm thế? Có chuyện gì sao?”

“Lưu cô gia[2] tới rồi!” Thần sắc Tiểu Tinh hơi khác lạ.

“Lưu Huyền soái tới rồi sao? Lúc nào thế?” Lâm Miểu và Đặng Vũ đều kinh hãi. Lâm Miểu thầm nghĩ: “Lưu Huyền lần này tới chắc không phải vì mười chiến thuyền kia chứ?”

“Ông ấy tới đêm qua!” Tiểu Tình đáp.

“Ông ấy tới làm gì?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.

“Ông ấy tới hình như là vì chuyện Vân Mộng, ta không nghe được ông ấy và lão thái gia thương lượng điều gì, nhưng sau đó ông ấy đi tìm đại tổng quản bàn bạc một lúc lâu. Trực giác báo cho ta biết điều này có liên quan tới việc ngươi đi Vân Mộng, hơn nữa chuyến này đi sẽ nguy hiểm vô cùng!” giọng Tiểu Tình có chút lo âu.

Đặng Vũ thở phào, nếu lần này Lưu Huyền tới không phải vì mười chiến thuyền thì may quá, nhưng lời của Tiểu Tình cũng làm y cảm thấy rất hứng thú.

Lâm Miểu đành cười cười, biết Tiểu Tình rất tin vào trực giác của mình nhưng y không quan tâm, đi tới nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Tình nhi đừng lo. Nếu chuyến đi này không nguy hiểm, hà tất lão thái gia phải phái đại tổng quản đích thân đi chứ? Tin ta đi, chẳng có gì làm khó được ta đâu!”

Tiểu Tình không nhịn được quay sang nhìn Đặng Vũ, nét mặt hiện vẻ do dự.

Đặng Vũ là người khôn khéo, thấy vẻ mặt Tiểu Tình như thế, lẽ nào lại không hiểu? Vũ lập tức nói ngay: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, ta phải về phòng chuẩn bị đồ để quay lại Uyển Thành đây.”

Lâm Miểu thẹn thùng cười cười, không nói gì, vì biết Tiểu Tình có lời muốn nói với mình. Lâm Miểu không phải là một tên đàn ông không hiểu phong tình, cuộc sống phố chợ trên đường Thiên Hòa làm cho tâm tư y không chỉ trở nên tinh tế mà còn nhạy cảm, vậy nên phải tìm cách xem xét tình hình rồi mới hành động, như vậy mới có thể tồn tại được.

Tiểu Tình thấy Đặng Vũ hiểu ý như thế nhưng không hề thẹn thùng, đôi mày càng nhíu lại hơn, hít một hơi dài, nói: “Có chuyện ta không muốn kể với bất cứ ai, cũng không dám tiết lộ ra, nhưng hôm nay ta thấy mình không thể im lặng được nữa!”

Lâm Miểu không khỏi khẽ nhíu mày. Y vốn nghĩ Tiểu Tình muốn nói lời tình tứ với mình, không ngờ nàng lại nói nghiêm túc và thành thật như thế, nên nhất thời ngây ra, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”

“A Miểu trước hết phải hứa giữ kín cho ta, trước khi chuyện này chưa có chứng cứ thì không được nói với bất kỳ ai!” Tiểu Tình nghiêm túc nhìn Lâm Miểu.

Lâm Miểu cảm thấy hơi mất tự nhiên, không hiểu sao Tiểu Tình lại có vẻ mặt thần bí như thế, nhưng y biết Tiểu Tình nói như vậy tuyệt không phải không có lý do. Lâm Miểu không phải là kẻ thích làm ra vẻ bí ẩn nhưng không nhịn được, bèn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngay cả tiểu thư cũng không thể nói sao?”

Tiểu Tinh gật đầu một cách kiên quyết, sau đó hít một hơi, rồi nói: “Kỳ thực ta cũng muốn cho bọn họ biết, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tin ta đâu, nói ra có khi còn chuốc họa vào thân!”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lâm Miểu hít vào một hơi lạnh, rồi hỏi.

Tiểu Tình đưa mắt nhìn bốn phía, thấy khắp nơi yên tĩnh, vì lúc này còn quá sớm, chưa có nhiều người dậy, đám người hầu vẫn chưa tới sân luyện võ này. Bốn phía vắng vẻ, yên tĩnh làm Tiểu Tình thấy yên tâm hơn nhiều.

“Lần này ngươi đi Vân Mộng cần phải cẩn thận đề phòng đại tổng quản! Trước mắt, Bạch gia không có kẻ địch bên ngoài, nhưng lại có mối họa bên trong, tuy ta chưa tìm được chứng cứ nhưng những gì đại tổng quản làm, có vài chuyện khiến người ta vô cùng nghi ngờ. Lần này đi Vân Mộng, theo tiểu thư nói là mời Thiên Cơ Thần Toán tới Hồ Dương, nếu ta đoán không lầm, đại tổng quản tuyệt đối không muốn để người này tới Hồ Dương!” Tiểu Tình nói nhỏ, giọng đầy thành thực.

Lâm Miểu giật mình hỏi ngược lại: “Sao Tinh Nhi dám chắc như vậy? Rốt cuộc ngươi đã biết chuyện gì?”

“A Miểu từng nghe nói qua về Thiên Cơ Thần Toán Đông Phương Vịnh chưa?” Tiểu Tình không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Miểu.

“Đương nhiên đã nghe qua rồi! Nhưng có điều chỉ là nghe những truyền thuyết về ông ấy thôi. Có người bảo ông ấy là cháu chắt của kỳ nhân Đông Phương Sóc, cũng có người bảo ông ấy là truyền nhân của Đông Phương Sóc. Nhưng nghe nói người này rất thần kỳ, có thể đoán được thiên cơ, mọi việc trên thế gian đều có thể thông qua trạng thái quẻ mà biết hết, hiểu hết. Có điều ông ấy giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người gặp được ông ấy, phần lớn là nghe kể mấy chuyện kỳ lạ về ông chứ chưa hề biết mặt.” Lâm Miểu nói với vẻ kính trọng.

“Không sai! Người này quả thực có quan hệ cực kỳ mật thiết với thần tiên sống Đông Phương Sóc năm xưa. Ta từng nghe tiểu thư nói, ông ấy là con cháu đời sau của thư đồng theo hầu Đông Phương Sóc. Ông ấy không chỉ thần kỳ ở chỗ đoán được thiên cơ mà còn có quan hệ rất mật thiết với Ma tông. Lần này lão thái gia muốn mời ông ấy tới đây, tuy ta không biết vì mục đích gì nhưng nhất định là có liên quan tới Ma tông, hơn nữa lại còn bất lợi cho Ma tông. Nhưng có mấy lần, ta phát hiện đại tổng quản gặp gỡ người của Ma tông, do đó ta mới suy đoán như thế!” Tiểu Tình giải thích.

Lâm Miểu chẳng biết gì về Ma tông. Y chỉ sinh sống nơi phố phường chợ búa, không hiểu lắm về những bí mật trong giang hồ, tuy từng nghe không ít chuyện thú vị về giới võ lâm nhưng cái gọi là Ma tông, bây giờ y mới được nghe lần đầu.

Chuyện Lâm Miểu được nghe nhiều nhất chính là hành động và sự phát triển của các cánh nghĩa quân, bởi mọi người bên cạnh y đều chú ý quan sát và bàn luận với nhau, một chủ đề hay nhất trong lúc trà dư tửu hậu. Bản thân Lâm Miểu cũng đã trải qua cảnh phải chiến đấu với nghĩa quân, còn thứ Ma tông gì gì đó thì y chẳng để tâm.

“Ma tông là thứ gì thế?” Lâm Miểu ngạc nhiên hỏi.

“Đây là một tông phái thần bí mới nổi lên gần đây, ta cũng không rõ lắm, bởi vì Ma tông chỉ hoạt động âm thầm, hơn nữa thân phận của bọn chúng vô cùng bí ẩn, làm người ta chẳng cách nào tra xét được tin tức cụ thể. Chỉ biết bọn chúng không chỉ mở lầu xanh, quán rượu, sòng bạc để kiếm ăn mà còn buôn bán muối lậu, phụ nữ và là một tổ chức cực kỳ lớn. Gần đây hình như có tranh chấp làm ăn với Hồ Dương thế gia chúng ta, chúng ta dùng trăm mưu ngàn kế mới truy ra được một số tin tức liên quan tới Ma tông; hơn nữa, ta còn nghe nói thủ đoạn của bọn chúng vô cùng tàn nhẫn, vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn…”

“Cho nên lão thái gia chuẩn bị mời Thiên Cơ Thần Toán tới Hồ Dương?” Lâm Miểu ngắt lời Tiểu Tình, hỏi nhỏ.

“Chắc vậy, ta cũng không rõ, nhưng Ma tông đối với Hồ Dương thế gia dường như không có ý tốt, trong lòng ta có dự cảm rất xấu!” Tiểu Tình lo lắng đáp.

“Không cần lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì đâu!” Lâm Miểu đặt tay lên vai Tiểu Tình, nhẹ giọng an ủi.

Tiểu Tình đột nhiên cười cười, nói: “Ta không lo cho ngươi mà lo cho Hồ Dương thế gia, đêm qua ta nằm mơ thấy Bạch phủ nơi nào cũng lửa cháy, lão thái gia và mọi người ai ai cũng nằm trong vũng máu…”

“Chắc là do ngươi suy nghĩ quá nhiều thôi!” Lâm Miểu chẳng hề tin chuyện mộng mị, không nhịn được bèn an ủi.

“Có lẽ thế, nhưng mong là trực giác của ta lần này không linh nghiệm. Kỳ thực trong Hồ Dương thế gia đang có rất nhiều vấn đề, ai ai cũng đều mang bộ mặt giả dối, chỉ cần ngươi để ý kỹ sẽ dễ dàng phát hiện ra những lời nói và hành động không đồng nhất, cũng không khó để phân biệt thiện ác, thậm chí thấy cả dã tâm trong đó!” Tiểu Tình thở dài nói.

Trong lòng Lâm Miểu thầm thương tiếc, mỹ nhân này tâm tư cực kỳ tinh tế, nên mới cảm khái như vậy, cũng có thể nhìn thấy sự bất lực đó nhưng trí tuệ chẳng làm được gì. Y nhớ lại ngày trước lúc Tiểu Tình nhắc tới Canh thúc dường như nàng cũng có biểu hiện như vậy, thế nên lòng y không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhưng nhất thời không khẳng định được đó là cảm giác gì. Y chẳng biết có nên tin chuyện này hay không.

Trong lần đầu tiên Lâm Miểu được biết tâm tư của Tiểu Tình, nàng liền nói với y rằng nàng giống như một người sống dựa vào trực giác và từ trước đến nay trực giác của nàng chưa bao giờ sai lầm.

Nhưng trên đời này quả thực có loại trực giác linh nghiệm đến vậy sao? Có thể dùng trực giác để phân biệt một sự vật nào đó là tốt hay xấu sao?

Lâm Miểu không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì nữa. Việc y ở lại Hồ Dương thế gia có lẽ một phần cũng là vì cảm động trước thâm tình của Tiểu Tình, phần khác là do một chút tư tình xuất phát từ nét mỹ lệ của Bạch Ngọc Lan có sức hấp dẫn đối với y. Hồ Dương thế gia còn có một võ đài cực lớn, có thể giúp y tránh loạn lạc và học võ công. Y cần có một nơi nghỉ chân như thế này để giúp bản thân không ngừng lớn mạnh hơn nữa, sau đó sẽ đi tìm Phàn Sùng để hoàn thành tâm nguyện cho Lang Tà Quỷ Tẩu. Nhưng trước mắt, Hồ Dương thế gia dường như đang ở trong tình cảnh không hay, có điều dưới mắt người ngoài thì rất khó phát hiện được. Nếu không phải hôm nay Tiểu Tình nói ra, Lâm Miểu tuyệt không nghĩ tới chuyện Ma tông thần bí vừa mới nổi chưa được bao lâu mà lại có sức uy hiếp to lớn đối với Hồ Dương thế gia như thế.

Tiểu Tình nói xong liền bước đi với vẻ mặt đầy u buồn, Lâm Miểu còn đâu tâm tư để luyện công nữa? Mãi đến lúc được lão thái gia triệu tập, mà lời của Tiểu Tình như vẫn còn vang vọng bên tai y.

Bạch Ưng vẫn gặp Lâm Miểu ở điện Dưỡng Tâm, nhưng lần này lại có thêm mấy người nữa.

Đại tổng quản Bạch Khánh là một trong số đó, Dương Thúc và Bạch Ngọc Lan cũng ở đấy, mấy người còn lại Lâm Miểu chưa từng gặp qua.

“A Miểu đến rồi, mau tới ra mắt mấy vị đây đi!” Đại tổng quản Bạch Khánh có vẻ cực kỳ khách khí và nhiệt tình, thấy Lâm Miểu tới liền vui vẻ nói.

Bạch Ưng tuyệt không chấp nhất, Bạch Khánh và lão tuy không phải anh em ruột nhưng cũng cùng một chi. Ở đây Bạch Khánh có thể nói thay Bạch Ưng, bởi lão tuyệt không muốn tạo ra bầu không khí căng thẳng, mọi người tới đây hôm nay đều là những nhân vật quan trọng trong Bạch phủ và cũng là thân tín của lão.

Đương nhiên, trong những người này cũng chỉ có Bạch Khánh mới dám dùng thân phận chủ nhân để nói chuyện, và cũng chỉ có Bạch Khánh mới thích hợp để giới thiệu Lâm Miểu với người lạ.

“A Miểu xin ra mắt lão thái gia, tiểu thư và đại tổng quản!” Lâm Miểu trước tiên hành lễ rồi mới cung kính đến bên cạnh Bạch Khánh.

Bạch Ưng chỉ cười cười nhưng Bạch Ngọc Lan lại lộ ra vẻ vui sướng.

Bạch Khánh chỉ năm người đang ngồi, ngoài Dương Thúc ra, giới thiệu với Lâm Miểu. Lâm Miểu giờ mới biết thân phận của mấy người này, có hai vị là nhân vật cấp nguyên lão của Hồ Dương thế gia, ba vị còn lại là khách khanh quan trọng của Bạch phủ: Kim Điền Nghĩa, Chung Phá Lỗ và Tô Khí.

Ba người này từng là cao thủ nổi danh một thời, tuy những gì Lâm Miểu biết về họ có hạn, nhưng lúc ở nơi đầu đường xó chợ cũng thường nghe đồn thổi về họ.

Thái độ của Kim Điền Nghĩa và Chung Phá Lỗ đối với Lâm Miểu không nhiệt tình lắm, bởi họ chưa hề nghe danh người thanh niên này, vậy thì làm sao coi trọng Lâm Miểu được. Đã vậy Bạch Ưng còn tặng Lâm Miểu thanh Long Đằng đao, khiến thâm tâm bọn họ không khỏi nảy sinh đố kỵ, nhưng là cao thủ đã thành danh nhiều năm nên bọn họ không thể để mất mặt vì đi so đo với Lâm Miểu. Ngược lại, thái độ của Tô Khí đối với Lâm Miểu rất tốt, có một chút phong thái của bậc bề trên. Vậy mà Lâm Miểu lại được xếp ngồi ngay bên cạnh Tô Khí làm cho y cảm thấy rất thoải mái.

“Hồ Dương thế gia đang gặp phải sự uy hiếp và khiêu chiến vô cùng nghiêm trọng, vì thế ta mới tìm đến các vị!” Bạch Ưng mở đầu.

Tâm thần Lâm Miểu chấn động, bởi y hiểu rõ Tiểu Tình tuyệt không nói sai, đồng thời ánh mắt y lướt nhanh qua mấy người kia. Thần sắc ba người Kim Điền Nghĩa, Tô Khí và Chung Phá Lỗ cũng hơi biến đổi, tất nhiên là cảm thấy lời của Bạch Ưng quá đột ngột, nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ngược lại, thần sắc của Bạch Khánh và hai vị trưởng lão cùng với Bạch Ngọc Lan vẫn bình tĩnh như thường, hiển nhiên bọn họ đều đã rõ chuyện này.

“Không biết A Miều và ba vị tiên sinh đã từng nghe qua tổ chức Ma tông chưa?” Bạch Khánh tiếp lời, vào ngay vấn đề.

Kim Điền Nghĩa và bọn người Tô Khí đều lắc đầu, Lâm Miểu cũng lắc đầu theo.

Bạch Khánh hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Dương Thúc, lập tức Dương Thúc đứng lên nói: “Ma tông mới nổi lên gần ba chục năm nay, chính xác là lúc nào thì không tra nổi, hành sự rất bí ẩn, trước nay không để lộ dấu vết trên giang hồ, càng không lưu lại tên tuổi, nhưng gốc rễ bọn chúng cực kỳ phức tạp. Theo tư liệu chúng ta có được, thực lực của bọn chúng đã thâm nhập vào cả bên trong lẫn bên ngoài triều, hơn nữa thế lực đó lại mạnh mẽ làm người ta khó mà tưởng tượng nổi, bao quát các lĩnh vực làm ăn như lầu xanh, quán rượu, vải vóc, sắt thép, muối và vận chuyển đường thủy; chúng tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau trong giang hồ, lại có nhiều thân phận để che giấu bản thân. Vì thế, trong giang hồ trước nay chưa từng thấy tên của Ma tông, nhưng Ma tông có tồn tại thật, điều này không còn nghi ngờ gì nữa!”

Lâm Miểu và bọn người Kim Điền Nghĩa đều chấn động mạnh, Dương Thúc nói thì nhẹ nhàng như thế nhưng lại khiến người khác nảy sinh rất nhiều suy nghĩ sâu xa.

“Gần đây nhất, việc vận chuyển đường thủy của chúng ta bị một đám người thần bí phá hỏng, thuyền chở muối ở biển về cũng bị đánh cướp, tổn thất hơn một trăm huynh đệ, rất nhiều mối làm ăn ở phía đông bị thế lực thần bí này đoạt mất. Tính sơ sơ Hồ Dương thế gia chúng ta đã tổn thất gần hai trăm vạn lượng bạc!”

Dương Thúc nói tới đây thì Lâm Miểu, Kim Điền Nghĩa và mọi người đều hít vào một hơi lạnh. Hai trăm vạn lượng bạc. Đây là một con số khổng lồ mà Lâm Miểu chưa bao giờ dám nghĩ đến. Y không nhịn được bèn liếc nhìn sắc mặt của Bạch Ưng và Bạch Ngọc Lan.

Bạch Ưng vẫn bình tĩnh, như không hề bị hai trăm vạn lượng bạc này làm chấn động, ngược lại, thần sắc của Bạch Ngọc Lan rất xấu, rõ ràng nàng không hề biết gia tộc mình lại bị tổn thất trầm trọng như thế.

“Chúng ta đã tra xét hai năm, tổng cộng tổn thất hơn một trăm bảy mươi mật thám Ưu tú, cuối cùng cũng truy ra lực lượng thần bí này vốn là một tổ chức khổng lồ tên là Ma tông. Nhưng hình thức tồn tại cụ thể của tổ chức này cũng như tổng đàn của chúng ở đâu thì vẫn chưa biết. Ta chỉ biết đại khái về phương thức, mạng lưới làm ăn cùng với dã tâm kinh người của chúng!”

Dương Thúc nói xong thì nhìn Bạch Ưng. Bạch Ưng hít một hơi sâu, nhìn mọi người, thâm trầm nói: “Ta muốn để mọi người biết, hiện nay Hồ Dương thế gia ta đang gặp phải kẻ địch lớn mạnh nhất từ trước tới giờ, ta hy vọng trong lúc Hồ Dương thế gia có chuyện, mọi người có thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này!”

“Xin nghe theo sự phân phó của lão thái gia! Chỉ cần Lâm Miểu này còn một hơi thở, nhất định sẽ tận lực vì Hồ Dương thế gia!” Lâm Miểu nghiêm túc nói, giọng đầy thành khẩn.

Bọn người Kim Điền Nghĩa cũng lần lượt phụ họa, Bạch Ưng và Bạch Ngọc Lan nhìn Lâm Miểu lộ vẻ tán thưởng.

“Như ta biết, trong thiên hạ có một người hiểu rất rõ Ma tông, hôm nay ta gọi mọi người tới là muốn vài vị cùng đi mời người này đến Hồ Dương để cùng thương lượng đại kế!” Bạch Ưng thở dài nói.

“Không biết thái gia muốn nói tới ai?” Kim Điền Nghĩa lên tiếng hỏi.

“Người này chính là thiên hạ đệ nhất Thần Toán Đông Phương Vịnh!”

“Thiên Cơ Thần Toán?” Lời Bạch ưng vừa dứt, cả Kim Điền Nghĩa lẫn Tô Khí cùng kêu lên kinh hãi.

“Không sai! Chính là Thiên Cơ Thần Toán. Truyền thuyết nói rằng người này và Ma tông có liên hệ rất sâu xa, chỉ cần mời được người này là chúng ta có thể biết bí mật của Ma tông. Nhưng ông ấy không phải người bình thường, cho nên ta muốn các ngươi cùng đi với Bạch tổng quản, cũng là muốn đề phòng người của Ma tông ở khắp nơi phá hỏng kế hoạch của ta!” Bạch ưng bình thản nói.

Lâm Miểu lại nghĩ tới lời Tiểu Tình, những gì Tiểu Tình suy đoán cũng chẳng khác mấy, Bạch ưng quả thật muốn bọn y đi mời Thiên Cơ Thần Toán, vậy suy đoán kia hay trực giác của Tiểu Tình phải chăng cũng là sự thật? Y không khỏi đưa mắt nhìn Bạch Khánh nhưng thần sắc Bạch Khánh lại bình tĩnh đến lạnh lùng, tuyệt không thể đoán được trong đầu lão cáo già này đang nghĩ gì.

Kim Điền Nghĩa đứng lên ôm quyền nói: “Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ lòng mong mỏi của thái gia!”

Tô Khí và Chung Phá Lỗ cũng cam đoan như vậy, Lâm Miểu đương nhiên cũng phụ họa theo.

“A Miểu hình như có tâm sự?” Bạch Ưng cực kỳ nhạy cảm, nắm bắt rất nhanh vẻ mặt của Lâm Miểu, hỏi luôn.

Lâm Miểu giật thót tim, thầm khen Bạch Ưng quan sát tỉ mỉ, nhưng y chối ngay: “Dạ không, A Miểu chỉ là đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, nếu Đông Phương Vịnh thật sự là thần toán, vậy ông ấy có tính ra chúng ta sẽ đi tìm ông ấy không?”

Mọi người vừa nghe thế thì không nhịn được cười, cảm thấy cách suy nghĩ của Lâm Miểu còn mang hơi hướm trẻ con.

“Có lẽ ông ấy sẽ tính được!” Bạch Ưng lại không thấy có gì đáng cười, bình thản nói.

“Nếu quả thực ông ấy tính đúng, lại bằng lòng giúp chúng ta, vậy chuyến đi này sẽ thuận lợi; còn nếu ông ấy không bằng lòng, e rằng sẽ né tránh chúng ta, lúc đó muốn tìm được ông ấy cũng không phải chuyện dễ,” Lâm Miểu lại nói.

“Tuy ông ấy có thể đoán thiên cơ, nhưng cũng không thần kỳ tới mức ấy đâu, tiểu huynh đệ lo xa rồi,” Tô Khí nói.

Bạch Khánh lại cảm thấy Lâm Miểu quả thực vẫn còn trẻ con, lão ta nói: “Xe đến trước núi tất sẽ có đường đi, Thiên Cơ Thần Toán vốn biết bói toán là vì ông ấy tin vào vận mệnh nhân quả, cho nên sẽ không làm trái vận mệnh, sẽ không cố ý tránh chúng ta mà cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, điều này cậu có thể yên tâm!”

“Tổng quản dạy rất phải!” Lâm Miểu thành khẩn nói.

Bạch Ngọc Lan cũng bật cười.

“Hôm nay các ngươi lên đường đi Tỵ Trần cốc ở Vân Mộng ngay, hành động cụ thể sẽ do tổng quản sắp xếp,” Bạch Ưng bình thản nói.

Đối với việc mời Thiên Cơ Thần Toán Đông Phương Vịnh, Bạch phủ giữ bí mật tuyệt đối, không truyền ra ngoài, chỉ có mấy nhân vật quan trọng trong phủ và người được mời tham dự biết.

Lúc rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Bạch Ngọc Lan giữ Lâm Miểu lại, để mấy người Bạch Khánh đi chuẩn bị trước, còn Lâm Miểu thì lát nữa mới tập trung cùng họ.

Đối với việc được Bạch Ngọc Lan giữ lại một mình, Lâm Miểu chẳng hề ngạc nhiên nhưng lại ngạc nhiên vì câu nói của nàng.

“Ta muốn cho ngươi xem một thứ!” Bạch Ngọc Lan một mình đứng đối diện Lâm Miểu, bình thản nói, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, vừa kiều mỵ vừa có nỗi u buồn không tên.

Lâm Miểu không nói gì, chỉ nhìn món đồ Bạch Ngọc Lan đột nhiên lấy từ trong tay áo ra, không khỏi giật mình thất thanh hô lên: “Tam Lão lệnh!”

Món đồ Bạch Ngọc Lan đứa ra chính là Tam Lão lệnh! Sao Lâm Miểu không kinh hãi cho được? Bất giác y đưa tay hướng vào trong áo mình, nhưng rồi lập tức ngừng giữa chừng.

“Cái đó là đồ giả!” Lâm Miểu trầm giọng nói, trong lòng khẽ thở phào. Bạch Ngọc Lan lại bật cười.

Bạch Ngọc Lan cười rất rạng rỡ, rất vui vẻ, đám mây đen trong mắt biến mất sạch, giống như rẽ mây ra nhìn thấy mặt trời xuất hiện.

“Ngọc Lan rất vui, A Miểu, ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm nữa sao?”

Vẻ mặt Lâm Miểu khẽ biến đổi, lập tức hiểu rõ việc Bạch Ngọc Lan làm. Y sao có thể không hiểu dụng ý trong cử chỉ này của Bạch Ngọc Lan, nhưng không biết bản thân rốt cuộc đã để lộ sơ hở chỗ nào.

“Ta không hiểu tiểu thư đang nói chuyện gì.” Lâm Miểu giả vờ hồ đồ.

“Ngươi rõ mà, ta tuyệt không có ác ý, cho dù ngươi là Tam Lão của quân Xích My!” Bạch Ngọc Lan nghe Lâm Miểu nói thế, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại, nhìn sâu vào mắt Lâm Miểu nói.

Lâm Miểu không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch Ngọc Lan quả thật đã truy ra bí mật trên người y, không khỏi cười nhăn nhó: “Ta tuyệt không phải là Tam Lão gì gì của quân Xích My, cũng chưa từng gia nhập quân Xích My, trong chuyện này có chút hiểu lầm!”

“Vậy sao ngươi vừa nhìn đã nhận ra tấm Tam Lão lệnh này là giả? Còn vật trong ngực ngươi là cái gì?” Bạch Ngọc Lan trong lúc nói đưa tay về phía ngực Lâm Miểu.

Lâm Miểu hất tay chặn lại, tay của Bạch Ngọc Lan uốn lượn giống như rắn tránh khỏi tay Lâm Miểu, cố chạm vào ngực y.

Lâm Miểu kinh hãi, vội vàng rụt tay về cứu, tốc độ cực nhanh. Bạch Ngọc Lan cũng không ngờ tốc độc của Lâm Miểu nhanh đến thế. Nàng còn chưa kịp biến chiêu, cánh tay mới vươn ra được một nửa vào trong ngực Lâm Miểu liền bị y bắt được.

“Tiểu thư hà tất phải ép Lâm Miểu thế?” Lâm Miểu nắm tay Bạch Ngọc Lan rút ra, nói với vẻ bất lực.

Bạch Ngọc Lan bị Lâm Miểu nắm tay thì không rụt lại mà mừng rỡ hỏi: “Nói thế nghĩa là trong người ngươi quả thật có một tấm Tam Lão lệnh hả?”

Lâm Miểu không khỏi nhức đầu nhưng lại chẳng thể phủ nhận, đành phải gật đầu đáp: “Không sai, trong người ta quả thật có một tấm Tam Lão lệnh, nhưng trong đó có chút hiểu lầm, tuyệt không có nghĩa rằng ta chính là Tam Lão của Xích My!”

“Nhưng ít nhất ngươi là người thần bí bịt mặt đã cứu bọn ta đêm đó!” Bạch Ngọc Lan không những không khó chịu mà ngược lại còn cực kỳ vui mừng.

[1]*Âu Dã Tử sống khoảng năm 514 trước Công nguyên, cuối thời Xuân Thu, đầu thời Chiến Quốc, là người nước Việt. Ông là nhà luyện kiếm đại tài, phát hiện ra tính năng khác biệt khi kết hợp đồng và sắt lại với nhau. Ngư Trường, cự Khuyết và Trạm Lư là những thanh kiếm nổi tiếng mà ông đã đúc thành – ND.

[2] Cô gia nghĩa là con rể. Ở đây trỏ Lưu Huyền là con rể Hồ Dương thế gia nên xưng hô như vậy – ND.