Chương 19: Ngày dài nhất đời tôi (4)

Ba chàng ngốc

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi cánh cửa văn phòng thầy Cherian lại mở ra và ấn định số phận ba đứa chúng tôi, tôi chỉ biết ngồi đờ ra, chui vào cái vỏ ốc bên trong của mình, bỏ ngoài tai những gì Ryan và Alok nói, như thể cả hai chưa hề nói gì. Những viễn cảnh tương lai mở ra trong đầu tôi. Chỉ sáng mai thôi, toàn thể giáo sư và sinh viên ở Kumaon và các ký túc khác sẽ biết tới vụ này. Bị bắt quả tang ăn cắp đề thi từ phòng thầy trưởng khoa, có phải chuyện chơi đâu! Có khi giám đốc học viện cũng sẽ xuống giải quyết. Nếu được, Cherian chắc sẽ xử bắn hết cả ba đứa, mà gì thì gì, lão cũng chắc chắn sẽ không nương tay tẹo nào đâu. Cái ủy ban ấy gọi là gì nhỉ? À, Hội đồng Kỷ luật, gọi tắt là Hội Kỷ, chuyên phán quyết số phận những đứa phá nội quy. Tự dưng điểm tổng kết năm phẩy trở nên tuyệt vời hẳn lên với tôi. Ước sao tôi được tốt nghiệp khỏi chốn này, hạng xoàng thôi cũng được, và mọi chuyện sẽ trôi qua hết. Nhưng ngay cả việc duy trì điểm tổng kết hạng xoàng ấy để tốt nghiệp được giờ cũng là một mục tiêu quá xa vời. Không biết Cherian có mềm lòng không nếu chúng tôi van nài? Chúng tôi có nên chối phắt việc chui vào đây để gian lận? Hay là nên thú nhận mọi thứ và xin kiểm điểm? Liệu có thể quay ngược kim đồng hồ vài phút để ngăn Alok gọi cú điện thoại ấy? Liệu tôi có thể sống lại ngày hôm nay?

Những câu hỏi ngốc nghếch này cứ bắn qua đầu tôi như đàn thỏ băng qua thảo nguyên. Tôi hít một hơi dài; tất cả chúng ta ai cũng phải trải qua những giờ khắc thế này.

“Có người tới rồi,” Ryan nói, và cả ba đứng dậy. Nắm cửa xoay một vòng, và một chục người lố nhố bước vào. Tôi nhận ra ngay hai gã bảo vệ, cùng gã trưởng ban an ninh nhờ bộ đồng phục. Gã thứ tư là gã trực tổng đài, tôi đoán ra vì gã bận đồng phục học viện. Bốn tay ngốc này, với công việc thường nhật tẻ ngắt, tự dưng trở thành người hùng trong ngày.

Kế đến là một vài thầy trong khoa cơ khí, kể cả thầy Veera. Và đương nhiên, có cả chủ nhân căn phòng đang bị tạm chiếm – Cherian. Ông ta đứng đó, sốc toàn tập, tự hỏi sao văn phòng của mình lại bị đột nhập dễ thế. Toàn là những gương mặt cốt cán ở IIT, hầu hết vẫn còn bận đồ ngủ. Người ta sẽ dễ cáu hơn nếu bị làm phiền khi đang còn bận đồ ngủ.

Gã bảo vệ bảo mọi người vào hết phòng, rồi theo dõi ba đứa tôi lăm lăm như sợ chúng tôi chạy mất.

“Là cậu?” Cherian nhìn thẳng vào tôi. Chắc hẳn ông ta đang điểm lại trong đầu: sáng nay thì con gái mình, tối thì văn phòng mình! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nổi đóa nếu bị người ta xới tung cuộc sống mình lên chỉ trong một ngày.

“Các cậu làm gì ở đây?” thầy Veera hỏi, chắc đã đoán ra sự việc. Gã bảo vệ đã kể lại triệu lần cho mọi người nghe những gì gã thấy tận mắt, nào cây nến, nào sáp niêm phong, nào tập đề thi cuối kỳ. Có thể thầy Veera chỉ đang cho chúng tôi một cơ hội để trình bày một lời nói dối cho suôn sẻ.

Chúng tôi im thin thít, hy vọng sự im lặng sẽ làm mình bốc thành hơi nước.

“Gian lận, thưa thầy, ăn cắp đề thi. Lính của tôi bắt ngay tại trận,” gã trưởng ban an ninh tuyên bố đầy tự hào như thể vừa phá một án CIA.

“Cậu ăn trộm đề thi từ văn phòng tôi? Cậu vào bằng cách nào?” Cherian hỏi tôi đích xác.

“Thầy biết cậu này à?” một thầy khác hỏi Cherian.

“Không hẳn. Tôi chỉ nhớ cậu này trên giảng đường thôi, một sinh viên yếu hết sức. Thầy chủ nhiệm Shastri biết không, cậu này thậm chí còn say khướt trong buổi thi vấn đáp của tôi. Vâng, đó là lần duy nhất tôi nhớ được mặt cậu này. Hari Kumar, có phải không?”

Tôi đoán thầy Cherian không muốn nhắc đến cuộc chạm trán sáng nay của chúng tôi cho đồng nghiệp biết.

“Còn hai cậu kia? Tên họ là gì?” Thầy chủ nhiệm hỏi.

“Thưa thầy, Alok Gupta, ở ký túc Kumaon, khoa Cơ khí,” Alok đáp.

“Ryan Oberoi, cũng giống thế,” Ryan nói.

“Và các cậu nghĩ mình khôn lắm hả?” thầy chủ nhiệm hỏi.

“Dạ không thưa thầy. Thế nên bọn em mới muốn xem trước đề, thưa thầy,” Ryan nói.

Bốp! Thầy chủ nhiệm bạt tai Ryan ngay giữa má. Tôi không trách thầy, vì Ryan quả đã không biết chọn thời điểm mà đùa.

Bốp! Bốp! Trước khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra, thầy chủ nhiệm tiếp thêm cho Alok và tôi mỗi đứa một cái tát.

Trời ơi, nhục nhã làm sao. Cả đám giáo sư, bảo vệ và Cherian đều chòng chọc nhìn má trái ba đứa chúng tôi đỏ dừ lên. Tôi thầm ước giá như họ có thể tát chúng tôi thêm để giải tỏa bức xúc, có thể xỉ vả thế nào cũng được, miễn sao đó là hình phạt duy nhất. Xin đừng lập ra một Hội Kỷ và dìm xuống sự nghiệp chúng tôi.

“Các cậu đã vi phạm hình sự rồi, có biết không hả? Hình sự rồi đấy. Gọi cảnh sát mau,” Cherian vừa nói, toàn thân vừa run bần bật, như thể ông ta mới là người vừa bị tát.

Khi ông ta đang bước về phía chiếc điện thoại, thì thầy Veera ngăn lại, “Thưa thầy Cherian, xin thầy hãy gượm một phút trước khi gọi cảnh sát, việc này sẽ là tin động trời đấy.”

“Động trời chứ còn gì nữa,” Cherian quát rống lên. Này ông Cherian, ông cứ tát chúng tôi đi. Tôi biết ông muốn thế mà, đặc biệt là tát tôi.

“Thưa thầy chủ nhiệm Shastri, xin thầy giải thích với thầy ấy. Cảnh sát mà dính tới là vụ này sẽ lên báo ngay. Ý tôi là, thầy có muốn đưa IIT ra công luận bằng loại tin tức này không?” thầy Veera lý luận.

“Hừm.” chủ nhiệm Shastri xoa hay tay vào nhau.

“Thưa thầy, hẳn trường mình có thủ tục giải quyết những vụ thế này chứ ạ? Cánh cảnh sát sẽ không tới đây mà không gọi nhà báo tới đâu,” thầy Veera nói.

“Veera có thể đúng đấy. Tôi không muốn danh tiếng của IIT bị vấy bùn bởi những kẻ ất ơ này.”

Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn thấy chữ “ất ơ” ở đây rất ngộ nghĩnh và buồn cười. Suýt thì tôi nhoẻn cười.

“Thưa thầy, tôi cũng không muốn làm hư hại thanh danh trường mình, nhưng tôi muốn mấy cậu này phải bị trừng trị thích đáng. Chúng nghĩ chúng là ai chứ?” Cherian thôi không mân mê chiếc điện thoại nữa.

“Tôi đồng ý, vụ này quá sức báng bổ. Chúng ta không thể định đoạt số phận ba cậu này dễ thế được. Đúng là chúng ta có một thủ tục giải quyết, mặc dù không hay dùng mấy. Giao ba cậu này cho Hội Kỷ.”

Nghe đến chữ cuối, cả ba chúng tôi run bắn. Có thể sự im lặng lúc này không phải là vàng. Tôi muốn nói, nào Ryan hãy mau động não ra cách gì đi, nhưng cậu ấy chỉ đứng im. Chỉ có Alok là tỏ thái độ. Như thường lệ, Alok bắt đầu mếu mào.

“Thưa thầy, em xin thầy. Bọn em biết lỗi rồi… thưa thầy…” cậu ấy nói

“Không thảo luận gì nữa. Chất lượng sinh viên phải gió, mỗi năm một giảm. Lập Hội Kỷ gấp – ngày mai luôn!” thầy chủ nhiệm tuyên bố.

“Thưa chủ nhiệm, ta có thể kiểm tra độ thông minh với bài thi đầu vào, nhưng làm sao kiểm tra lòng tự trọng cho được?” gã trưởng ban an ninh lên tiếng. Chắc đêm đó gã thấy công của mình ít được ghi nhận quá.

Sáng hôm sau, một đám đông bu lâu nhâu quanh bảng tin ký túc Kumaon. Trên một mẩu thông báo to bằng tấm séc ngân hàng, có ghi đủ nội dung để khuấy lên những cuộc bàn luận sôi nổi.

“Xin thông báo, tối nay lúc 10h sẽ có một cuộc họp Hội đồng Kỷ luật tại phòng Hội nghị khoa Cơ khí. Mục tiêu cuộc họp là để đưa ra quyết định xử lý những vi phạm nội quy được cáo buộc cho Hari Kumar (Kumaon), Alok Gupta (Kumaon) và Ryan Oberoi (Kumaon) vào ngày 11 tháng tư.”

Cả ba chúng tôi đã quá xấu hổ nên không dám bén mảng tới gần bảng thông báo. Chúng tôi cắt qua đám đông nhanh hết mức có thể, dù nghe loáng thoáng một vài câu hỏi han.

“Có gì xảy ra thế?” Anurag hỏi, “cúp tiết quá nhiều hay sao?”

“Thế thì việc gì phải cần đến Hội Kỷ. Phải là vụ gì khác.”

“Tớ nghĩ to chuyện đấy. Họ họp Hội Kỷ chỉ sau có một ngày,” một cư dân Kumaon khác lên tiếng.

“Ừ, lại còn buổi tối nữa chứ. Vụ gì phải liên quan tới khoa Cơ khí đây.”

Chúng tôi để mặc cho đám hàng xóm ở Kumaon tự tìm đáp án cho những thắc mắc ấy. Ba đứa chúng tôi chỉ cúi gằm mặt xuống và chuồn thẳng ra khỏi khuôn viên. Nhờ Neha mà tôi được biết tới một vài chỗ không ai có thể tìm được chúng tôi ở đó. Tiệm kem là một lựa chọn hoàn hảo. Alok tiến thẳng đến quầy và mang về bàn ba chiếc ốc quế dâu tây.

“Ryan, cậu có tiền mặt không? Tớ hết sạch rồi,” Alok chia kem cho cả nhóm.

“Béo, đến giờ này mà cậu vẫn không thể ngừng được cái tâm hồn ăn uống ấy,” tôi nói.

“Là kem mà, mèn ơi. Chỉ là để khiến bản thân khỏi phải nghĩ nữa, cả đêm qua tớ có ngủ được giây nào đâu.”

“Tớ cũng thế,” tôi nói.

“Các cậu nghĩ họ sẽ làm gì mình?” Alok hỏi.

“Có thể một con F môn Kỹ Quản Công,” Ryan đoán bừa.

“F à! Tớ chưa bao giờ bị F trong đời cả. Và mình còn phải thi lại nữa chứ,” Alok nói.

“Thì thế. Nhưng đây không phải là ngày tận thế,” Ryan nói.

“Các cậu mơ ngủ đấy à? Họ sẽ họp một Hội Kỷ ban đêm với đầy đủ các thầy, chỉ để cho mình một con F á?” tôi thốt lên.

Ryan và Alok nhìn tôi như thể tôi vừa đánh cắp viên sơ ri từ que kem của hai cậu ấy vậy.

“Thưa ngài, hãy trở về thực tại đi. Cái Hội Kỷ này có mấy khi họp đâu, nên đã họp là sẽ không có khoan hồng gì hết đâu.”

“Thế họ làm gì được mình?” Alok hỏi.

“Đuổi học. Hoặc thường thấy hơn, là đình chỉ mình trong một hai học kỳ gì đó.”

“Đuổi học á?” Alok nói mà run như thể cây kem vừa khiến cậu ấy bị cảm lạnh.

“Họ sẽ không đuổi bọn mình đâu. Việc này chưa từng có trong lịch sử trường. Ngay cả những đứa từng bị bắt quả tang nhét chai Coke lên cái chỗ mà ai cũng biết ấy,” Ryan nói.

“Thì họ sẽ đình chỉ mình một học kỳ hoặc một năm. Thế cũng đủ làm tương lai mình vỡ vụn rồi. Cứ thử xem có kiếm nổi việc không,” tôi nói.

“Đình chỉ hẳn một học kỳ à? Thế thì mình sẽ làm gì được trong lúc ấy?” Alok nói, có vẻ như người đàn ông của chúng tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Tôi lặng im. Ryan đã ăn xong chiếc ốc quế và vứt mẩu giấy ăn vào thùng rác.

“Các cậu nói gì đi chứ. Lúc đó thì sẽ có gì xảy ra?”

“Cái cậu Béo này, động não đi chứ. Thì trên học bạ của mình sẽ để trống một hoặc hai học kỳ, hoặc tệ hơn là có đóng dấu ‘ĐÌNH CHỈ’ to lù lù ở đó. Lúc ấy đi phỏng vấn xin việc thì tha hồ mà tán chuyện nhỉ?” Ryan nói.

“Tớ nghĩ sẽ chẳng có ai nhận mình vào làm đâu, nhất là bọn công ty Mỹ ấy, rất nhạy cảm với ba cái chuyện gian lận này. Cũng quên luôn việc xin học MBA nhé – họ sẽ phỏng vấn giống khi xin việc ấy.”

“Nói cách khác, cuộc đời chúng ta thế là tiêu tùng,” tôi nhận ra mình chưa hề đụng tới cây kem của mình, lúc này đã tan chảy thành một đống nhơm nhớp, tôi đưa cho Ryan để vứt vào thùng rác.

“Thế mà các cậu vẫn còn bình tĩnh được như vậy sao? Sao lại có thể ung dung được thế nhỉ? Bố mẹ tớ sẽ nghĩ gì? Chị tớ rồi sẽ ra sao?” Alok đặt khuỷu tay lên mặt bàn, vò đầu bứt tai, rồi vùi mặt vào khoanh tay để che đi những giọt nước mắt.

“Đứa quái nào bảo tớ bình tĩnh đấy?” Ryan đứng dậy, lớn giọng đến độ làm cho cô thu ngân đang gà gật cũng phải bật dậy.

“Khe khẽ chứ, và ngồi xuống đi. Có thể có người trong học viện trong này đấy,” tôi nói.

“Mẹ kiếp bọn ấy. Mẹ kiếp cái học viện. Và Mẹ kiếp cái cậu Béo này chỉ biết mỗi việc mất ăn mất ngủ và lo cho bản thân! Tỉnh dậy đi ngày Alok, đây không phải là lúc để khóc lóc và vò đầu bứt tai. Chỉ trong mười tiếng nữa là Hội Kỷ sẽ họp, và giờ không động não mà nghĩ cách trả lời bọn thầy giáo chết bầm ấy thì còn làm gì?”

“À vâng,” lần này đến lượt Alok đứng lên. Tôi đoán là đứng dậy giúp cho người ta hét to hơn. “À vâng, thưa ngài Ryan,” Alok nói, “hóa ra ngài là người duy nhất có não để suy nghĩ chiến lược vào nước này. Tôi mẹ kiếp ngài và mẹ kiếp cái chiến lược của ngài. Cái Chiến dịch Quả lắc đã ra sao rồi?”

Đến đây thì giữ cho hai đứa im lặng cũng chẳng ích gì nữa. Chắc hai đứa cần chỗ để xả van.

“Chiến dịch Quả lắc à? Cậu định đổ lỗi cho nó là kế hoạch tồi à? Thế đứa bé chết tiệt nào phải gọi mẹ giữa đêm đấy?” Ryan nói.

“À vâng, thế trong lịch sử IIT đã có đứa nào dám đột nhập vào văn phòng thầy giáo chưa? ‘Sẽ không có gì xảy ra đâu’. Xảy xảy cái mông tớ đây này.”

Hai đứa gân cổ cãi tiếp năm phút liền, sau đó tôi bật khóc. Những giọt nước mặt tự tìm đến với tôi, mặc dù tôi không nghĩ rằng Hội Kỷ lại khiến tôi đổ vỡ được. Mèn ơi, tôi đang khóc hệt như Alok. Ê chề quá sức, nhưng ít ra hai đứa đã để ý sang tôi.

“Lại đến lượt cậu nữa?” Ryan nói.

“Không có gì đâu. Cả hai bọn cậu thôi hét toáng lên ngay đi. Chẳng tích sự gì. Giờ mình phải dựa vào nhau chứ.”

“Cậu ấy nói đúng đấy. Béo ngồi xuống đi.”

Rồi suốt năm tiếng sau đó, cả ba chúng tôi ngồi nguyên trong tiệm kem. Sau khi đã tiêu thụ hai chiếc ốc quế cà phê chuối, một ly sô cô la bạc hà và ba ly kem mâm xôi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra lời bào chữa tốt nhất để cứu đời mình. Hy vọng thật mong manh, nhưng chúng tôi buộc phải cố hết sức. Chiến lược này không có gì sáng tạo cả – đó là hãy thành thật, bình tĩnh và nài xin khoan hồng. Sáu giờ tối chúng tôi mới về tới Kumaon, và nhận ra thầy Veera muốn gặp chúng tôi trước giờ họp Hội Kỷ, và chúng tôi đồng ý gặp thầy lúc chín giờ tối.

“Các cậu đã sao cái gì cơ?” thầy Veera hỏi lại, tỏ vẻ rất sốc trước câu chuyện chúng tôi vừa kể.

“Dạ chìa khóa ạ. Tốn hết sáu rupee ở tiệm Jia Sarai,” tôi nói.

“Thật không thể tin được. Tôi chưa từng nghe thấy chuyện này ở IIT bao giờ. Ryan à, cậu nghĩ là cậu sẽ ung dung đi vào văn phòng thầy trưởng khoa, ăn cắp đề thi và ngồi hưởng con A.”

“Dạ vâng ạ,” Ryan đáp bằng giọng khiêm tốn thích đáng.

“Còn cậu, Hari, cậu đã đi thó lấy chìa khóa từ Neha, người cậu khoe là bạn gái cậu, để cậu đi ăn trộm từ văn phòng bố cô ấy à.”

“Dạ vâng, thưa thầy,” tôi nói.

“Còn cậu, Alok, cậu chỉ a dua theo cái kế hoạch điên rồ của hai cậu kia.”

“Họ là bạn em, thưa thầy,” Alok đáp.

Phải nói rằng, câu nói này của Alok đã khiến tôi thấy thật cảm động. Trong chốc lát, tôi quên đi cái địa ngục quanh mình và thấy ấm lòng vì Alok đã nghĩ vậy.

“Cả ba cậu là đồ ngốc. Ba chàng đại ngốc, có biết không,” thầy Veera nói. Nghe thì nặng, nhưng chúng tôi đều ưa thầy ấy. Hơn nữa, thầy nói đúng đấy chứ.

“Thưa thầy, bọn em suýt thì thành công ạ. Alok đã trót gọi một cú điện…” Ryan nói.

“Suýt thành công?” thầy Veera ngắt lời, “Cậu nghĩ gì mà nói thế? Cậu nghĩ tôi gọi các cậu là đồ ngốc là vì cậu bị bắt quả tang à?” Giọng thầy trở nên đanh hơn. Hẳn đây đã là giây phút cáu nhất trong đời thầy.

“Này cậu, Ryan Oberoi, tôi nghĩ cậu là một trong những sinh viên sáng dạ nhất từng học ở đây. Đề án dầu bôi trơn của cậu là một trong những đề án sinh viên hay nhất mà tôi từng thấy. Tôi không quan tâm đến điểm số của cậu. Nhưng cậu đã ngốc đến độ sẵn sàng dám mạo hiểm cả tương lai của mình chỉ vì một con chữ ngớ ngẩn trên học bạ.”

Ryan cúi gằm xuống.

“Và cả ba cậu là bạn thân. Nhưng chẳng có ai dám ngăn hai người còn lại trong vụ điên rồ này. Thầy Cherian hẳn đã muốn tống cả ba cậu vào tù đấy, có biết không.”

“Thưa thầy, bọn em sẽ đứng ra nhận lỗi và xin lỗi ạ. Có thể họ sẽ động lòng.” Alok nói.

“Động lòng? Đây là Hội Kỷ, không phải tư gia Mẹ Theresa.Các cậu đã nhìn thấy vẻ mặt thầy Cherian rồi đấy.”

Cả ba chúng tôi nín thinh, có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Đã chín rưỡi rồi.

“Thế các cậu định thế nào với Hội Kỷ? Nhận lỗi hay không nhận lỗi?” thầy Veera hỏi.

“Nhận ạ. Bọn em bị bắt tận tay rồi mà ạ,” tôi nói.

“Hừm. Tôi nghĩ việc đầu tiên các cậu phải làm là không để bị đuổi học.”

“Ý thầy là vẫn có khả năng ạ?” Alok hỏi.

“Nhưng không cao, trừ phi thầy Cherian cứ cương quyết đề nghị. Còn chùm chìa khóa, các cậu định nói thế nào?”

“Em không muốn lôi Neha vào vụ này ạ. Bọn em định nói là đã sưu tập được rất nhiều chìa và thử cho đến khi thành công,” tôi nói.

“Sao không kể sự thật ra? Các cậu đã kể cho tôi nghe rồi đấy thôi.”

“Em không muốn Neha biết,” tôi đáp.

“Các cậu nghe đây, tôi đang tìm cách giúp các cậu đây. Tôi nghĩ, tình huống bây giờ của các cậu là tanh bành lắm rồi, nhưng nếu các cậu biết cách sửa đi một vài tình tiết, thì chắc sẽ giảm được kha khá tội đấy.”

“Như thế nào ạ?”

“Đầu tiên, ta phải cố đề nghị một vài hình thức kỷ luật khác. Tôi sẽ ở đó, nên tôi sẽ gợi ý một con F vào sổ, một lời xin lỗi công khai, và một trăm giờ lao động công ích.”

“Lao động công ích là gì ạ?” Ryan hỏi.

“Chỉ là làm mấy việc vặt trong khuôn viên – sơn lối đi xe đạp trong công viên hoặc trồng cây – đại loại vậy.”

“Em ghét mấy việc đó ghê,” Ryan nói.

“Im nào Ryan. Nghe tốt đấy ạ, xin thầy cứ tiếp tục,” tôi nói.

“Hai là, tôi muốn các cậu sửa câu chuyện đi một chút. Tôi vốn ghét cay ghét đắng việc nói dối, nhưng nếu không làm vậy thì các cậu chẳng còn cửa nào khả dĩ. Thế nên, thay vì nói cậu đã thử nhiều chìa khác nhau, hãy nói rằng Neha đã đưa chìa khóa cho các cậu.”

“Hả?” cả ba chúng tôi đồng thanh kêu lên.

“Nghe này, nếu cậu nói rằng cậu biết Neha, và bằng một lý do nào đó, cô bé giận bố và tuồn chùm chìa khóa cho các cậu để trả đũa, thì chuyện này sẽ trở thành riêng tư. Hội Kỷ sẽ nghĩ rằng các cậu không thực sự đột nhập vào đó. Tôi chưa biết nữa, cũng có thể họ sẽ nhìn thấu ra ngay, nhưng tôi nghĩ các cậu nên nắm lấy cơ hội này.”

“Neha sẽ nghĩ gì nếu cô ấy biết chuyện?” tôi nói. “Bọn em không thể làm thế được đâu ạ.”

“Một cô bạn gái giận dữ còn hơn là một tấm bằng vấy bùn và không kiếm được việc sau khi tốt nghiệp.”

“Thầy Veera nói đúng đấy Hari,” Ryan nói, “cậu cứ lôi gia đình Cherian vào đi, thì có cơ thầy ấy sẽ rút lui. Điều thầy ấy không mong muốn mọi người biết nhất là việc cậu là bạn trai con gái thầy ấy.”

“Nhưng điều này sẽ khiến cả thế giới biết,” tôi nói.

“Cậu có cần phải kể hết toàn bộ câu chuyện đâu. Chỉ cần nói rằng Neha là một người bạn mới quen. Tớ chắc chắn thầy Cherian sẽ không phản đối đâu,” Alok nói.

“Alok, ngay cả cậu cũng nghĩ đây là cách nên làm à?” tôi hỏi.

“Ừ, giờ bọn mình phải tự cứu mình trước đúng không? Đi mà, chỉ là một chiến lược cùng đường thôi. Vì sự sống còn,” Alok nói.

Tôi ghét bản thân vì đã đồng ý kể câu chuyện đó. Neha sẽ nghĩ gì khi nghe được những gì tôi nói? Rằng cô ấy đã giúp tôi bằng cách đưa cho tôi chùm chìa khóa? Chắc cô ấy sẽ ghét tôi đến vĩnh cửu. Đồng hồ đã điểm mười giờ, và đã đến lúc đi sang phòng hội đồng khoa.

Hiện giờ, mối tình lãng mạn đành phải nhường bước cho sự sống còn vậy.