Chương 18: Ngày dài nhất đời tôi (3)

Ba chàng ngốc

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chúng tôi không muốn để lại bất kỳ dấu vết gì về sự hiện diện của mình. Lần đầu trong nhiều năm, chúng tôi đi bộ tới học viện thay vì ngồi trên xe của Ryan, lẳng lặng đi ngang qua dãy ký túc, tay cầm sách như thể đi tới thư viện để học đêm.

“Thế sao bố mẹ cậu lại kiếm chồng cho chị cậu sớm thế? Chị ấy bao nhiêu tuổi rồi?” tôi thì thào, trong bụng bồn chồn loạn cào cào.

“Mới hai mươi ba. Tớ nghĩ họ chỉ nên bắt đầu kiếm đám khi tớ đã ra đi làm rồi, vì lúc ấy tớ đăng ký vay tiền sẽ dễ hơn nhiều,” Alok đáp.

Tôi đồng ý.

“Đấy là nếu tớ kiếm được việc. Mà có mấy ai người ta nhận một kẻ năm phẩy đâu,” cậu ấy than.

“Thì biết đâu con A này sẽ nâng điểm cậu lên một chút,” tôi nói.

“Suỵt,” Ryan nói khi chúng tôi đã tới tòa học viện.

Để cho thật chắc chắn, chúng tôi rà hết từng ngóc ngách để xem có bảo vệ không. Giờ này họ không bao giờ đứng canh ở hành lang chính, chúng tôi đã quá quen sau hàng mấy chục lần lẻn lên sân thượng uống vodka. Nhưng ba đứa vẫn chia nhau ra để canh hết các mặt tòa nhà – không có ai cả.

Văn phòng Cherian ở tầng sáu. Trên thang bộ ánh đèn rất mù mờ, nên chúng tôi phải đếm từng tầng khi leo lên.

“…và sáu. Đây rồi. Mình mở cửa, văn phòng Cherian là cánh cửa thứ bảy về bên phải,” Ryan nói.

Chúng tôi bước vào tầng sáu. Chỉ có đúng một bóng đèn nhỏ soi cho cả hành lang.

“D.C Cherian, Trưởng Khoa. Lão lợn chết tiệt,” Ryan nói khi đọc tấm bảng tên đóng ngoài cửa văn phòng. Alok nấp sau lưng tôi trong khi Ryan kiểm tra khóa.

“Chìa khóa,” Ryan chìa bàn tay trái ra.

Tôi rút chùm chìa khóa ra, một tiếng leng keng vang lên.

“Im chứ,” Alok nói.

“Đừng có sợ quáng lên như thế Béo. Không có ai biết mình ở đây đâu.” Cậu ấy làm tôi cũng bủn rủn theo. “Ryan, tìm cho đúng chìa đấy,” tôi nói.

“Đang cố đây. Cái chùm này phải có đến cả triệu cái chìa. Gượm đã, cái này, à không, cái này, không, cái này chứ…a, tớ nghĩ đây rồi.”

“Thật á?” Alok nhìn như người bị thôi miên.

Ryan mở khóa bằng đúng một động tác, cửa phòng bật ra. Đây rồi, sào huyệt của trưởng khoa Cơ khí IIT Delhi đã nằm trong tay chúng tôi. Ryan sờ soạng bức tường và bật đèn lên.

“Cậu làm gì thế?” Alok hỏi.

“Không có đèn thì tìm làm sao hả Béo? Cứ thư giãn đi, không ai trông thấy đâu. Cứ thong thả mà kiếm. Và tớ cũng muốn kiếm một thứ nữa.”

“Thứ gì?”

“Tập đề cương bôi trơn của tớ. Cherian đã nhét nó vào chỗ chết tiệt này, và thế là nó bị chết gí ở đây. Thầy Veera mách tớ biết trong văn phòng này có cất một bản có lời phê của lão.”

“Gì cũng được Ryan. Nhưng mình tìm tập đề thi trước đã nhé?”

“Bắt đầu từ đâu đây?” Alok đảo mắt nhìn những chồng tài liệu trên kệ. Công việc này có thể sẽ tốn cả đêm.

“Hãy tìm một cái túi giấy màu nâu có dấu niêm phong sáp đỏ. Bao giờ họ cũng mở niêm phong lúc bắt đầu thi,” Ryan nói.

Chúng tôi chia tìm các dãy kệ ra để tiết kiệm thời gian, và bắt đầu rà soát rất nhanh. Tôi rà qua đống tạp chí chuyên ngành, tài liệu hành chính, giáo án và thời gian biểu. Mất hai chục phút mà chẳng tìm được gì.

“Có thấy gì không?” tôi hỏi.

Cả Ryan và Alok lắc đầu.

Mười phút sau, Ryan lùi lại và ngồi lên ghế của Cherian.

“Gì thế?” tôi hỏi.

“Tớ đã tìm hết những kệ bên này rồi, chẳng có gì. Nhưng tìm ra đề cương dầu bôi trơn rồi. Lão ấy chỉ phê đúng một câu ‘không có tính khả thi thương mại và giá trị học thuật’. Đúng là đồ con khỉ.”

“Ừ, tớ cũng chẳng tìm ra gì. Cậu có muốn giúp không?” tôi hỏi.

“Niêm phong đỏ và túi nâu. Đề thi cuối kỳ Kỹ Quản Công-Tài liệu mật. Có phải cái này không các ngài ơi?” Alok giơ cái túi lên vẫy vẫy.

Chúng tôi bật dậy.

“Đúng phóc rồi, Béo!” Ryan nói.

“Ừ đúng rồi,” tôi nói, và cả ba đập tay vào nhau.

“Không thể tin được,” Alok nói.

“Đấy là vì cậu không tin tớ. Nhưng mình vẫn còn việc phải làm. Nào, đợi tớ giải quyết cái niêm phong này,” Ryan rút từ trong túi ra một lưỡi dao lam. Một ngọn nến, bật lửa, và sáp để niêm phong cái túi lại như cũ.

“Mèn ơi, cậu chuẩn bị hết rồi,” Alok không cưỡng nổi, nhoẻn một nụ cười nhẹ nhõm.

“Thế cậu nghĩ sao chứ? Canh giúp tớ mấy phút.” Ryan dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lưỡi dao lam nắn nót tách đầu niêm phong ra.

“Cậu học ba cái trò này ở đâu đấy?” tôi thán phục.

“Thì tớ đang được đào tạo để trở thành kỹ sư, cái này có nhằm nhò gì. Giờ thì im nhé,” Ryan nói.

“Bao lâu?” Alok ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ghế của Cherian. “Mười phút. Yên lặng nếu không tớ xé rách mất đề,” Ryan nói. Hai phút trôi qua. Tôi nhìn Alok, hai tay cậu ấy đưa lên che mặt. Có thể thấy cậu ấy lại bắt đầu nghĩ về gia đình.

“Tớ hy vọng bố đã đỡ hơn rồi. Bố tớ nếu không ăn được tử tế là dễ bị ốm nặng lắm. Ước gì tớ có thể làm được một điều gì đó.”

Đã biết tỏng tâm hồn ăn uống của cả nhà Alok, tôi dám chắc bất kỳ thành viên nào trong gia đình cậu ấy cũng sẽ ốm nặng nếu không được ăn đủ.

“Đừng lo, không phải lỗi của ai hết. Nhà trai thế là quá tham rồi,” tôi an ủi.

“Nhà trai nào cũng thế thôi. Tớ chỉ muốn kiểm tra tình hình của bố tớ. Giá như cái điện thoại khỉ gió ở Kumaon không bị hỏng,” Alok nói.

“Được rồi!” Ryan đã mở dấu niêm phong thành công mà không để lại hư hại nào đáng kể. Bên trong là hàng trăm tờ đề thi. Những bản sao mới ra lò của bài cuối kỳ!

“Chà, đề thi đây rồi. Cho tớ xem nào,” tôi nói.

“Không. Tớ biết tỏng các cậu rồi. Các cậu sẽ chỉ thao thao bàn luận về nó ngay thôi. Tớ sẽ giữ nó cho đến khi mình dọn dẹp rồi biến,” Ryan nói.

“Còn gì phải làm nữa,” Alok nói.

“Tớ phải niêm phong một dấu mới. Cậu nghĩ tớ mang nến theo làm gì chứ?”

“Gì thì gì, tớ chắc cậu ấy sẽ tốn thêm cả triệu giờ đồng hồ nữa mới xong,” Alok nói.

“Mau lên Ryan,” tôi giục.

“Im nào,” Ryan hơ một cục sáp trên cây nến. Nhìn cậu ấy như một nghệ nhân đang chăm chú sáng tác.

“Này Hari, văn phòng Cherian có điện thoại này.” Alok nói.

“Ừ đằng kia kìa,” tôi chỉ về phía kệ sách.

“Có khi tớ gọi nhanh một cú về nhà nhỉ.” Alok nói.

“Thật á? Cậu không muốn đợi rồi gọi bằng điện thoại bên ngoài hay sao?”

“Muộn lắm rồi. Bên cạnh đó, tớ chỉ cần kiểm tra xem bố thế nào thôi. Giờ mình có phải làm gì nữa đâu?”.

“Được thôi,” tôi nhún vai.

Alok đứng dậy, tiến đến chiếc điện thoại.

“Tớ nghĩ cậu phải ấn số chín thì mới gọi ra ngoài được,” tôi nói.

“Này các cậu làm cái quái gì thế? Ngồi yên đi nào,” Ryan vừa mắng vừa múc bớt sáp nung chảy ra khỏi dấu niêm phong mới.

“Chỉ gọi về nhà một phút thôi. Chờ cậu xong thì không chịu được,” Alok nói.

“Ra ngoài mà gọi chứ,” Ryan nói, “cậu rẻ tiền quá đấy, một đồng cũng không dám tiêu là sao.”

“Chỉ một phút thôi. Cậu cứ tập trung vào dấu niêm phong đi,” Alok quay số.

Chẳng mấy chốc, đường truyền được kết nối, và rõ là mẹ cậu ấy vẫn đang đợi điện thoại. Alok gần như không nói, chỉ lắng nghe bà mẹ kể lể về cuộc đời khốn khổ và số phận nghiệt ngã của chị cậu ấy.

Ryan bắt đầu nhỏ một giọt sáp mới lên vết niêm phong cũ. Tôi giết thời gian bằng cách giở qua đề cương dầu bôi trơn của Ryan. Và đó là khi hệ thống điện thoại đã phản chúng tôi.

Lúc ấy tôi nào có biết, nhưng hệ thống điện thoại học viện hoạt động thế này. Mỗi giáo sư có một điện thoại trong văn phòng, trực thuộc mạng lưới IIT. Điện thoại này được dùng chủ yếu để gọi nội bộ trong khuôn viên. Để gọi ra ngoài, mạng lưới sẽ kết nối tới một vài đường dây bên ngoài. Khi ta bấm số chín, điện thoại nội bộ sẽ đặt yêu cầu nối tới một trong những đường dây này, và tổng đài viễn thông trường sẽ chuyển đường dây qua một băng chuyền dẫn tự động đặt ở tổng đài. Băng chuyền dẫn này sẽ bật một đèn đỏ nhỏ để đánh dấu mỗi đường dây bên ngoài, bóng đèn sẽ chuyển sang màu lục. Phòng điều hành được đặt ở văn phòng an ninh học viện ở ngay tầng trệt, buổi đêm được canh bởi một chuyên viên ca đêm và một bảo vệ, hầu hết là tán gẫu và ngủ cho qua ca. Và thế là, bóng đèn điện thoại tầng sáu bật màu đỏ, rồi chuyển sang xanh. Thầy Cherian làm gì ở văn phòng vào giờ này nhỉ? Tay bảo vệ hẳn đã thắc mắc. Chuyên viên tổng đài vốn có quyền bắt dây vào để nghe cuộc điện đàm nếu muốn, và hẳn cậu này đã làm thế thật. Đây có phải là thầy Cherian đâu, mà là một bà mẹ nào thao thao kể lể về chuyện buồn của con gái mình cho một ai đó tên là Alok. Tay bảo vệ đã bật bộ đàm lên, và yêu cầu gã tuần tra đêm lên kiểm tra phòng Cherian. Một tay bảo vệ khác gia nhập gã này khi đang leo lên tầng sáu.

Thật xui xẻo, như tôi đã nói, lúc ấy chúng tôi nào có được hay.

“Ở các trang khác cũng có lời phê đây này,” tôi nói.

“Toàn phê lung tung. Lão Cherian chỉ không muốn tớ được giao dự án này thôi. Tớ đã minh họa kết quả cho thấy những sự cải thiện năng suất đáng kể. Thế mà lão lại phán rằng không có tính khả thi? Đồ khỉ gió, ối!” Một giọt sáp nhỏ lên ngón tay cậu ấy.

“Đừng lo. Cậu cứ tập trung làm việc đi. Và nhanh lên nào Alok,” tôi nói.

Hai gã bảo vệ đã tới đứng ngay ngoài cửa. Hẳn họ đã phải đứng đó suốt hai phút liền trước khi mở cửa. Một ngọn nến, sáp nung, có người ngồi trên ghế giáo sư, một vài tài liệu vương vãi. Hai gã không cần phải học cao lắm cũng đủ hiểu mọi chuyện.

Alok đánh rơi điện thoại từ trên tay xuống, đứng như trời trồng. Bà mẹ tội nghiệp chắc hẳn lại nghĩ rằng điện thoại lại chết tiếp. Thực ra mà nói, cả đám chúng tôi đều chết cứng. Tôi đờ người ra trên ghế. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng Ryan lên tiếng trước tiên.

“À, xin chào hai anh an ninh. Nào, hai anh vào đây để em giải thích cho,” cậu ấy cố tỏ ra bình tĩnh hết sức.

“Các cậu là ai?”

“Hai anh an ninh,” Ryan đứng dậy, chỉ chực phóng đi nếu cần. Alok và tôi đến núp sau lưng cậu ấy, chuẩn bị đợi sẵn một mệnh lệnh đột ngột nào đó.

“Đừng có lại gần,” một gã nói, “bọn tôi gọi điện cho giáo sư ngay bây giờ.”

“Ôi đừng anh an ninh, nghe bọn em nói đây,” Ryan nói khi cậu ấy tiến gần tới cửa. Rõ ràng chúng tôi buộc phải chuồn thật nhanh.

Gã bảo vệ hẳn đã đánh hơi được ý đồ của chúng tôi, hoặc giả chúng tôi đã hoảng sợ đến phát lú. Gã bước lui ra ngoài, đóng cửa nhốt chúng tôi lại trong văn phòng. Chúng tôi nghe tiếng gã khóa trái cửa, và ra lệnh cho gã còn lại gọi điện cho ông thầy và ông trưởng ban an ninh. Ryan cố gọi hai gã lần nữa, nhưng vô ích. Và thế là, cả ba đứa chúng tôi đã bị nhốt tịt trong văn phòng Cherian ở tầng sáu lúc nửa đêm.

Chúng tôi không thốt nổi lời nào, mà chỉ nhìn mặt nhau câm nín. Cũng chẳng làm được việc gì khác ngoài chờ đợi. Ngày dài nhất đời tôi vẫn chưa chịu trôi qua…