Chương 27

Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sáng sớm hôm sau, Kha Ngạn Tịch tức tốc đưa cô đến bệnh viện. Suốt dọc đường cô thiêm thiếp ngả vào lòng anh. Do đau đớn, suốt đêm không ngủ, bây giờ cô đã hoàn toàn kiệt sức.

Bác sỹ vừa kê đơn thuốc vừa nói: “Truyền mấy chai nước, một tuần sẽ khỏi.”

Giang Tử Khâm ngờ vực hỏi: “Không phải tim bị hỏng chứ?”

“Tim làm sao mà hỏng?” Ông bác sĩ phì cười, “Không việc gì, cô còn trẻ, sẽ bình phục rất nhanh.”

“Là bệnh ngoài da phải không, nhưng sao tim cháu rất đau?” Giang Tử Khâm vẫn lo ngại, “Bác sĩ, chắc chắn không phải làm điện tâm đồ chứ?”

Đơn thuốc đã in xong, ông bác sĩ đưa cho cô: “Đừng lo, chỉ là nổi mề đay, đau dây thần kinh, triệu chứng rất điển hình.”

Kha Ngạn Tịch lườm cô, “Không có bệnh gì, em cố tìm ra bệnh hay sao?”

“Không, nhưng nếu có bệnh, anh sẽ ở nhà với em, em muốn như vậy.” Cô cười tít mắt.

Ông bác sĩ cũng bật cười. Kha Ngạn Tịch lại sầm mặt. Bây giờ cô còn làm nũng anh trước mặt người khác, lát nữa phải chấn chỉnh cho một trận mới được.

Anh ngồi trong phòng theo dõi cô truyền dịch.

Những ngày Giang Tử Khâm bị bệnh, Kha Ngạn Tịch rất ít đến công ty. Bỏ ngoài tai những lời xầm xì của thiên hạ, anh sống cuộc sống của mình, mặc cho họ chê cười, bàn tán. Lolita của anh, dù mười hai tuổi, hai hai tuổi hay ba hai tuổi… anh sẽ vẫn yêu.

Giang Tử Khâm định mua mấy bộ quần áo. Theo phong tục của Hàn Phủ, con gái chuẩn bị lấy chồng, bố mẹ thường bỏ tiền sắm cho mấy bộ quần áo đẹp. Cô không còn bố mẹ, đành phải xin tiền Kha Ngạn Tịch.

“Gia đình cũng coi là có, nhưng cô em nghèo lắm, bà ấy không cho em tiền đâu.” Giang Tử Khâm vẫn để trong lòng chuyện năm xưa mình bị đem bán, cô ngả vào vai anh, than thở.

Anh vuốt ve mặt cô, “Được, anh bỏ tiền, em cứ việc chọn, chịu không?”

Giang Tử Khâm không trả lời. Ti vi đang phát chương trình thời sự, đưa tin vùng núi ở phía nam xảy ra bão lũ, đá lở cuốn cả một ngôi làng, đã có mười bảy người thiệt mạng.

Trên màn hình, một phụ nữ trung niên, mặt khắc khổ, níu tay phóng viên, khóc thảm thiết,khản đặc van xin, “Xin các anh cứu chồng tôi, con tôi. Tôi không thể sống thiếu họ. Họ chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa…”

Thiên tai, nhân họa đều là những vụ tai nạn bất ngờ, không tránh được. Thấy Giang Tử Khâm mặt bỗng tái nhợt, anh nghi ngại, hỏi:

“Tiểu Man, sao thế?”

Cô chộp tay anh, ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi, giọng run run, “Đó, đó… đó là cô em!”

Sau khi ra viện, Giang Tử Khâm và Kha Ngạn Tịch đáp máy bay về quê cô. Trước đó, cô đã vật vã khóc rất nhiều, vừa oán giận, không tha thứ cho bà cô ruột đã bán cô, vừa thấy thương bà ta. Nếu đó là sự trừng phạt, thì quả là bà cô phải trả giá quá đắt.

Kha Ngạn Tịch đeo kính cho cô, bảo cô cố gắng ngủ một lát. Nhưng cô đẩy kính ra, mắt hoảng loạn nhìn anh. Anh xoa đầu cô, an ủi, “Đừng sợ, anh ở đây, mau ngủ đi!”

Cô gật đầu, nắm tay anh, khẩn khoản, “Sau khi quay về, chúng mình cùng đi Na Uy, được không?”

Anh nhìn cô cười, “Được, được, Tiểu Man, em muốn gì cũng được.”

“Ý, nhưng chưa kịp lấy đăng kí kết hôn.” Cô dẩu môi, mặt ỉu xìu, “Quay về là mình đăng ký kết hôn ngay nha?”

Anh véo mũi cô cười: “Nhìn em kìa, sao nôn nóng đòi cưới thế, anh còn chưa cầu hôn em mà!”

Cô thè lưỡi, bất bình: “Ngạn Tịch là người xấu.”

Cuộc hành trình mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, xuống máy bay, hai người lên chiếc xe hơi đã đặt trước, lại mấy tiếng đồng hồ lắc lư trên những con đường xóc nảy người, cuối cùng cũng đến nơi.

Sự tàn phá của bão lũ làm cô hoàn toàn không thể tìm ra nơi mình đã sống hồi nhỏ, phải hỏi thăm rất nhiều người, mới tìm được bà cô ruột ở khu lều dựng tạm. Phút đầu tiên gặp lại, cảm giác thực khó tả, khuôn mặt ấy vô cùng quen thuộc, nhưng quang cảnh xung quanh đã hoàn toàn xa lạ. Khi bà cô oà khóc chạy lại ôm đứa cháu, tình ruột thịt đã chiến thắng tất cả, cô nghẹn ngào lao vào lòng bà. Giang Tử Khâm mồ côi cha mẹ, bà cô ruột tuy không tốt nhưng cũng đã nuôi cô hơn mười năm.

Giang Tử Khâm về thăm, bà rất vui. Bà cô cũng nhận ngay ra quan hệ thân thiết giữa hai người. Không ngờ, cháu gái năm xưa bị bà đem bán, không hề thù oán, còn trở về thăm bà. Còn nhớ, lúc bị lôi đi, con bé gào khóc thảm thiết, hai tay bám chặt khung cửa nhất định không chịu đi. Bà cũng thật nhẫn tâm đem bán nó. Tất cả chỉ vì đứa con trai của bà, trong nhà, miếng ăn qua ngày cũng không có, đành phải bán nó. Nhờ trời xem ra bây giờ nó sống cũng đàng hoàng, người đàn ông kia có vẻ rất chăm lo cho nó, ăn mặc lại đàng hoàng, lịch sự. Bà đoán người này nhất định thuộc tầng lớp thượng lưu, nhìn cử chỉ, nói năng tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Bà lại đau đớn nghĩ đến chồng và đứa con trai đã mất. “Đây là quả báo ư?” Bà lẩm nhẩm: “Nhất định là quả báo!”

Cơm xong, hai cô cháu ngồi rửa bát trong chậu nước đục lờ mờ, bà cô sụt sùi khóc, nước mắt lã chã, vừa khóc vừa nói, “Tiểu Man, chú và em cháu đều đi cả rồi, để lại mình cô bơ vơ làm gì, thà cho cô chết cùng họ còn hơn! Hôm nay thấy cháu trở về thế này cô vừa mừng vừa giận mình, tất cả đều là số mệnh, đều là số mệnh!”

Giang Tử Khâm vỗ vai bà, thở dài, “Năm đó cháu không bị bán đi, giữa đường cháu tự nhảy xuống xe, chính anh ấy đã cứu cháu. Những năm qua, có lúc cháu rất khổ sở nhưng đều đã qua, bây giờ cháu rất hạnh phúc.”

Bà cô vẫn sụt sùi, đến khi Giang Tử Khâm thu dọn xong bát đĩa, mấy người hàng xóm cùng cảnh hoạn nạn đi qua, thấy bà khóc liền an ủi, “Bà đừng khóc nữa, có người bà con tốt như thế. Bà đi với cô ấy, sau này không khổ nữa.”

Mỗi người một câu khuyên nhủ, sắc mặt bà đã tươi tỉnh chút ít, lòng cũng nguôi nguôi, tự hào giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái Tiểu Man nhà tôi, mọi người không nhận ra chứ gì, bây giờ nó còn xinh hơn hồi bé.”

Mọi người nghe tên “Tiểu Man” cũng láng máng nhớ ra cô bé bím tóc dầy, giọng nói rất ngọt ngày nào, mới đó đã gần chục năm trôi qua, đứa bé bị bán đi dạo ấy, giờ lại áo gấm hồi hương. Mọi người đều ồ lên phấn khởi, cười cười chỉ trỏ, “Tiểu Man trở về hả? Đúng là con bé tốt bụng, nghe tin cô gặp nạn là về thăm, tốt quá, tốt quá. Chồng con gì chưa, để bác làm mối cho!”

Cô lắc đầu nguầy nguậy. Chợt thấy bóng người cao lớn đứng ở bên ngoài, cô vội chạy ra, dẫn anh vào, nói với mọi người: “Đây là chồng sắp cưới của cháu.”

Mọi người đều khen Kha Ngạn Tịch điển trai, phong độ, khiến Giang Tử Khâm xấu hổ đỏ mặt, lát sau họ lần lượt giải tán. Bà cô bảo hai người vào trong nhà ngồi, bà đi lấy nước. Nhưng cô vừa quay vào, liền bị bà gọi giật lại.

Bà nói: “Tiểu Man, bạn cháu có phải đi đường vất vả, mệt quá không, sao chân đi cà nhắc vậy?”

Cô liếc nhanh Kha Ngạn Tịch, cúi đầu, gượng cười, đợi anh đi vào trong lán.

Đến tối, hai cô cháu ngồi nói chuyện trên chiếc ghế gỗ ngoài cửa. Giang Tử Khâm nói khẽ, “Cô à, chân anh ấy không được khoẻ, sau này cô đừng nhắc chuyện này nữa nhé, kẻo anh ấy không vui.”

Bà cô vội nói. “Cháu bảo cậu ấy đừng nghĩ nhiều! Ầy, mà chân cẳng làm sao lại không khoẻ, hồi bé bị chứng bại liệt hay làm sao?”

Giang Tử Khâm thở dài, “Anh ấy bị tai nạn xe hơi, chân bị cưa, bây giờ phải dùng chân giả.”

“A, thế thì làm sao được! Ý cô là bây giờ xe cộ đông lắm, không an toàn, cháu thấy đấy, lại có chuyện đó à! Vậy bây giờ cậu ta thành người tàn phế rồi còn gì?”

“Cô nói bé thôi, kẻo anh ấy nghe thấy!” K chắc chắn bên trong không có động tĩnh gì, Giang Tử Khâm mới nói tiếp: “Cho dù anh ấy bị tàn phế, cháu vẫn theo anh ấy. Cô không biết anh ấy tốt với cháu thế nào đâu. Năm đó chính anh ấy đã cứu cháu, còn chăm sóc cháu bao nhiêu năm, cháu tình nguyện chăm sóc anh ấy suốt quãng đời còn lại.”

Bà kéo tay cô, giọng chân tình: “Ngốc quá, cậu ta bị tàn phế không phải do cháu gây ra tội gì phải chịu thiệt thòi vậy, cô thấy cậu ta cũng nhiều tuổi, chắc là hơn cháu kha khá?”

“Anh ấy hơn cháu mười tuổi.”

“Hả, hơn mười tuổi, khi cậu ta có thể lấy vợ sinh con thì cháu vẫn là đứa con nít. Tiểu Man, nghe cô đi, không thể vì cậu ta cứu cháu, tốt với cháu mà cháu cam chịu theo cậu ta. Hơn nữa bây giờ cháu còn trẻ, còn có thể chăm sóc cậu ta mấy năm, nhưng khi cháu có tuổi, bản thân cháu cũng không khoẻ, làm sao chăm sóc cậu ta, đến lúc đó, cháu sẽ thấy đấy là một gánh nặng, một món nợ cả đời không trả hết.”

Giang Tử Khâm ngồi nghe, tức run người. Cô giận dữ nói: “Cháu muốn lấy anh ấy không phải chỉ vì những cái đó, cháu yêu anh ấy, suốt đời chỉ yêu anh ấy, ngoài anh ấy cháu sẽ không lấy ai. Cháu cũng không thấy vất vả. Anh ấy chỉ mất một chân, không bị liệt. Hơn nữa chúng cháu có tiền, cháu có thể thuê người chăm sóc anh ấy!”

Bà cô tỏ vẻ lo lắng, “Tiểu Man, cháu đừng nóng nảy. Cô cũng chỉ muốn tốt cho cháu! Nhưng cháu thử nghĩ xem, nếu cháu bị tàn phế, cháu còn muốn sống với cậu ta không?” Giang Tử Khâm ngớ người, mãi không nói được gì. Bà cô lại tiếp: “Nhất định cháu không muốn, đúng không? Cháu sợ liên lụy đến cậu ta. Vậy ngược lại cũng thế thôi. Cháu trẻ đẹp lại đang là sinh viên, tương lai rộng mở. Nếu cậu ta cứ ràng buộc cháu, lại còn định cưới cháu, chẳng phải quá ích kỉ à? Chắc cậu ta nghĩ mình tàn phế, phải nắm lấy một người để dựa dẫm, còn mặc cháu muốn ra sao thì ra!”

Giang Tử Khâm không nói lại được, dù biết lời bà cô chẳng có câu nào đúng. Cô bực bội đứng dậy, lòng nặng như phải nuốt một cục đá lớn, giậm chân, bực bội: “Cô thì hiểu cái gì!” Nói xong chạy thẳng vào lán.

Kha Ngạn Tịch đã đi vệ sinh xong từ lâu. Giang Tử Khâm thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, tưởng anh không nghe thấy những lời vừa rồi, nên cũng yên tâm.

Đêm đó, cô và anh chen nhau trên chiếc giường nhỏ, bà cô đã chạy sang lán bên ngủ nhờ. Giang Tử Khâm không ngủ được, lại không dám cựa mình, đành co ro trong lòng Kha Ngạn Tịch, ngắm chiếc cằm rất đẹp của anh. Cuối cùng, lòng thổn thức, không kìm được những lời yêu thương từ trong tim, dùng đầu ngón tay viết lên ngực anh. Vừa viết xong chữ “Em”, đang viết nét đầu tiên của chữ “yêu” thì bàn tay đã bị tay anh nắm lấy.

“Ứ, anh giả vờ ngủ à?” Cô ngẩng đầu, hôn anh một cái.

“Anh ngủ rồi.” Anh ậm ừ.

“Ngủ rồi sao còn nói được?”

“Nói mơ!”

Cô cười rúc rích, tay xoa ngực anh, “Ngạn Tịch, ngày mai chúng mình về nhé.”

Anh xiết chặt cô, cô chúi đầu vào ngực anh, “Tại sao, lúc đi em đã nói, muốn ở lại đây mấy ngày cơ mà?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Em muốn về, ở đây buồn lắm, em không quen, chúng mình để lại cho cô ít tiền là được.”

“Ừ.”

“Vậy sáng sớm mai chúng mình đi luôn, đến chợ chúng mình rẽ vào quán, em sẽ chiêu đãi anh một bữa ra trò, chịu không?”

“Chịu.”

Giang Tử Khâm thấy lòng nhẹ nhõm, ôm anh nói: “Em ngủ đây, Ngạn Tịch, chúc ngủ ngon.”

Không đầy năm phút sau, hơi thở đều, rất êm của cô đã lặng lẽ vang trong đêm vắng. Nhưng trong đêm tối, có một đôi mắt khác, lóng lánh như sao, đầy ưu tư vẫn thức. Kha Ngạn Tịch nghiêng đầu tìm trán cô, khẽ hôn lên đó.

Những điều bà cô nói với Giang Tử Khâm, ở trong lán, anh cũng nghe đại khái. Lạ kỳ là, nó rất chối tai, nhưng anh vẫn bình tĩnh nghe hết.

Bà cô của Giang Tử Khâm có lý, anh quá ích kỷ, nên mới vội vàng giữ chặt cô.

Giang Tử Khâm trẻ đẹp, luôn tràn đầy mơ ước, chính tay anh đã tạo nên cô, nhưng cũng khiến anh ngày càng quẩn quanh trong cái “tôi” đầy mâu thuẫn, muốn sống cùng cô, lại không dám, chia tay thì quá đau khổ. Cô ưu tú hơn anh nghĩ, cho nên anh không muốn cô giao thiệp rộng. Toan tính ích kỷ của đàn ông luôn dữ dội hơn phụ nữ.

Anh yêu, nhưng đã không thể chăm sóc cô được. Nếu một ngày nào đó, Tử Khâm chán ngán, muốn vứt bỏ tất cả, muốn bỏ anh ra đi, giống như năm mười tám tuổi, anh sẽ ra sao? Rõ ràng cô đã nói, cô mệt mỏi, sắp kiệt sức rồi. Một khi cô bỏ đi, anh chỉ còn biết đứng nhìn bóng cô mất hút trong biển đời mà thôi.

Đã vậy, chi bằng anh ra đi trước.

Sáng hôm sau, Giang Tử Khâm dậy sớm chuẩn bị. Khi anh thức dậy, cô bưng lên cho anh một bát cháo trắng, cười tươi rói: “Ngoan ngoãn dùng tạm đi, về nhà em nấu cháo bí đỏ gạo nếp, cháo bì đơn[1] thịt nạc, cháo sữa yến mạch cho mà ăn…Ôi, mới nói đã thèm nhỏ dãi rồi.”

[1] Bì đơn: Dùng hỗn hợp vôi, đất, muối, bột gạo với nước bọc bên ngoài trứng gà, trứng vịt.

Kha Ngạn Tịch đặt bát cháo sang bên, cúi đầu sửa lại tay áo, lạnh lùng nói, “Anh không đói.”

Giang Tử Khâm lo lắng nghĩ, mình có làm gì khiến anh không vui đâu, vừa rồi anh lắp chân giả, mình đã ý tứ lánh đi, sao bây giờ mặt đã lạnh như tiền, thế là thế nào?

Thấy nói, họ sắp đi, bà cô lại khóc, muốn giữ Giang Tử Khâm ở lại ăn trưa, “Mãi cháu mới về, ở lại với cô thêm lát nữa.”

Giang Tử Khâm đã quyết, rút trong túi một xấp tiền đặt lên mặt bàn, nói với bà: “Đây là năm mươi ngàn đồng Ngạn Tịch biếu cô, cô cầm lấy để trang trải cuộc sống, sau này gặp khó khăn gì cứ đến tìm cháu, nếu giúp được cháu nhất định giúp. Hôm nay chúng cháu không ở lại ăn trưa được, anh ấy rất bận, bao nhiêu người đang trông vào anh ấy, thực sự không thể ở lại.”

Bà cô nghe nói vậy, biết không thể giữ được họ. Bà tiễn ra đến đầu thôn, nhìn họ lên xe mới quay về.

Vừa lên xe, Kha Ngạn Tịch đã giằng khỏi tay cô, dựa vào thành ghế, nhắm mắt. Giang Tử Khâm kinh ngạc, gục vào vai anh, dịu dàng: “Anh sao vậy, không vui à?”

Anh im lặng.

Sau chặng đường dài, cuối cùng cũng về đến nhà, Giang Tử Khâm mệt lử, gân cốt rã rời. Kha Ngạn Tịch không chịu nghỉ, gọi ngay cho lái xe, chuẩn bị đến công ty. Cô túm vạt áo anh nũng nịu: “Muộn rồi, anh còn đến công ty làm gì, ở nhà với em. Tối nay em sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon, được không?”

Kha Ngạn Tịch mặt nặng như chì, cứ như ai mắc nợ anh, “Không, tối nay anh bận tiếp khách.”

“Đừng đi, ở nhà thôi, em nấu món ngon cho anh ăn mà!”

“Em tưởng em nấu ngon hơn đầu bếp à?” Anh cười khẩy, “Đừng đánh giá mình quá cao.”

Giang Tử Khâm cảm thấy cay cay sống mũi, suýt bật khóc. Anh không hay nói những điều quái gở như vậy, cô không thể nghĩ ra, mình đã đắc tội gì với anh. Lẽ nào anh nghe được những lời bà cô nói? Nhưng, không thể, làm sao anh nghe được?

Còn đang mải nghĩ, Kha Ngạn Tịch đã tập tễnh đi khỏi.

Suốt hai tuần liền tình hình không hề cải thiện. Giang Tử Khâm về nhà nấu cơm, đợi anh, nhưng Kha Ngạn Tịch bận tiếp khách triền miên, liên tục từ chối về nhà ăn cơm. Mấy tuần tiếp theo, anh còn không về nhà.

Cô không chịu được nữa, lên lớp đầu óc không sao tập trung được, cũng bỏ luôn khóa học lái xe. Một hôm, không phải đến lớp, cô lập tức gọi taxi đến công ty anh. Có điều kỳ quặc là, cô lập tức nhận ra, những người quen biết đều nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.

Lòng đầy băn khoăn, đi thẳng đến trước phòng làm việc của Kha Ngạn Tịch, định đẩy cửa vào thì trợ lý của anh vội chạy đến ngăn lại. Cậu ta bối rối, cười ngượng nghịu: “Giang tiểu thư, để tôi gọi điện thoại giúp cô.”

“Không cần.” Cô lườm cậu ta: “Gọi điện thoại thì còn gì là bất ngờ, tôi muốn anh ấy ngạc nhiên.” Nói xong, mặc cậu ta ngăn cản, vẫn mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt, làm cô chết đứng.

Một cô gái trẻ mặc váy đỏ bó sát người, cổ khoét rất sâu, đang ghé sát Kha Ngạn Tịch, cơ thể đầy đặn áp vào người anh, khi cười, trên má lộ rõ hai núm đồng tiền rất sâu, mỗi khi ngước nhìn Kha Ngạn Tịch, ánh mắt mơn trớn một cách lộ liễu. Giang Tử Khâm cứng người, không thể tin nổi.

Nghe tiếng mở cửa, cô gái vội đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Giang Tử Khâm e thẹn mỉm cười. Kha Ngạn Tịch vỗ lưng cô ta, bảo ra ngoài. Cô ta cười ỏn ẻn, giọng âu yếm ngọt lịm, “Có gì gọi em nha.” Nói xong quay người, đi ra.

Giang Tử Khâm cảm giác như bị đâm vào mắ, anh lại ngang nhiên vỗ vào lưng người phụ nữ lạ, thậm chí động tác rất tự nhiên như đã làm nhiều lần. Còn cô gái, lúc đi ngang qua cô, vẻ mặt gần như hãnh diện, còn trên chiếc cổ thon, trắng ngần kia lại rành rành in những dấu hôn.

Cánh cửa khép lại, Giang Tử Khâm đập túi sắc trong tay xuống bàn, phẫn nộ hét lên: “Cô ta là ai?”

Kha Ngạn Tịch nhíu mày, quẳng chiếc túi xuống đất, giọng dửng dưng: “Em sao thế, tùy tiện xông vào phòng người khác, còn làm ầm ĩ lên, không nói năng bình tĩnh được à?” Ôi, thái độ gì vậy!

Giang Tử Khâm tức sôi người, môi tím ngắt, chỉ tay vào mặt anh, người run bần bật, “Anh không về nhà là vì cô ta?”

Kha Ngạn Tịch phớt lờ cô. Nhấc máy gọi trợ lý, giọng nghiêm khắc đáng sợ: “Cậu làm việc kiểu gì thế, có người vào phòng tôi cũng không hỏi có hẹn trước không, tôi không thời gian!?”

Đầu dây bên kia, trợ lý rối rít xin lỗi. Kha Ngạn Tịch gác máy, nhìn Giang Tử Khâm sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh đang bận, em cứ về trước, có chuyện gì để anh về nhà hẵng hay.”

Giang Tử Khâm vẫn đứng yên chỗ cũ, thở dốc, anh dám hạ nhục cô. Coi nữ chủ nhân này là người ngoài ngay trước mặt nhân viên của mình.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giọng cương quyết: “Anh nói đi, cô ta là ai? Hôm nay nếu em không nói rõ, em sẽ không đi.”

Kha Ngạn Tịch thở dài, “Cô ấy là thư ký của anh.”

“Thư ký? Anh đã có cả tá trợ lý, thư ký, vẫn cần thêm một thư ký nữa sao?” Rồi phẫn nộ, cười khẩy, “Cô ta trẻ quá nhỉ, đến hai mươi chưa? Thư ký! Ha, ha, anh tưởng em ngốc chắc? Có phải anh đã làm chuyện gì với cô ta, không thoái thác được, nên buộc phải nhận cô ta vào công ty làm việc?”

Trong tay Kha Ngạn Tịch cầm chiếc bút, vừa nghe vừa bật lên bật xuống, cuối cùng đập xuống bàn, “Trí tưởng tượng của em phong phú thật! Về đi, bây giờ anh không muốn nhìn thấy em.”

Trong lòng có một cục khí cuộn lên, muốn nhả mà không được, muốn khóc lại sợ bị coi thường, Giang Tử Khâm cúi nhặt túi sắc, ôm lòng tự trọng tan nát chạy khỏi phòng làm việc của Kha Ngạn Tịch.

Một mình ở nhà, đứng ngồi không yên, sau khi biết Kha Ngạn Tịch sẽ không về nhà, cô đi vào phòng anh, tìm số di động của trợ lý, phải hỏi ra nhẽ, cô gái kia rốt cuộc có phải là người tình của anh.

Trợ lý trả lời, “Cô ta là thư ký Kha tiên sinh mới tuyển dụng, hai mươi tuổi, chưa có hồ sơ gì cả đã vào làm. Mọi người đều nói…nói… Giang tiểu thư, Kha tiên sinh rất có sức hấp dẫn, cô phải quản anh ấy thật chặt, chúng tôi đều mong cô làm bà chủ.”

Mồ hôi vã khắp người như tắm, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run, lắp bắp hỏi: “Dạo này… dạo này, anh ấy bận lắm à? Phải liên tục tiếp khách sao?”

“Đâu có, bây giờ là mùa vắng khách, công ty không nhiều việc, Kha tổng ngày nào cũng rời công ty rất sớm, nhưng – ” Đầu bên kia, trợ lý ngập ngừng, nói nhỏ, “Giang tiểu thư, có chuyện này không biết có nên nói với cô không, nhiều nhân viên của công ty nhìn thấy Kha tổng đưa cô thư ký mới vào khách sạn.”

Điện thoại trong tay Giang Tử Khâm rơi xuống tấm thảm dày, “bịch” một tiếng nặng nề, âm thanh đó như đâm vào tim cô, rạch một vết thương sâu hoắm.