Chương 10

Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bạn gái của Kha Ngạn Tịch tên là Chân Manni, cũng như anh, từ nhỏ cô sống ở nước ngoài, ngay cái tên cũng là sự kết hợp đặc sắc của Trung Quốc và Phương Tây. Chân Manni là một thiếu nữ lai xinh đẹp mang hai dòng máu Trung – Anh, da trắng tuyết, mắt sâu, chiếc mũi nhọn hơi hếch một cách đáng yêu. Nghe Kha Ngạn Tịch nói, thậm chí cô còn có một mái tóc vàng tuyệt đẹp, nhưng chỉ vì cảm thấy quá nổi bật, nên đã nhuộm thành màu nâu sẫm.

Hồi đó, Giang Tử Khâm mười tám tuổi chưa hề nghĩ có phải Kha Ngạn Tịch muốn sinh một đứa con lai tóc vàng với Chân Manni. Bởi vì cô nhanh chóng phát hiện, khi nói Chân Manni rất thích xen tiếng Anh, ngay lập tức khiến cô liên tưởng đến các nàng Tây rởm mới đi du học vài năm trở về đã tưởng mình là Tây, giống hệt con rùa lông xanh[1] mà thầy giáo kể.

[1] Là loài rùa nước ngọt, trên lưng mọc một loại tảo trông như cái mai rùa.

Lúc này, Giang Tử Khâm quá muốn nhìn thấy cô ta bẽ mặt.

Chân Manni mặc chiếc áo đầm dài màu trắng cổ thuyền, cơ thể với những đường cong cực ấn tượng, một barbie mà người ta khó lòng không thích. Vừa thấy Giang Tử Khâm thấp hơn mình nửa cái đầu, cô ta ngạc nhiên đến mức tay ôm ngực, mắt mở to một cách hơi quá đà, “God, she is practically a lady! Max, cô ấy không phải là đứa trẻ như anh nói, đây thực sự là một 18-year-old lady!”

Kha Ngạn Tịch dịu dàng mỉm cười với cô ta, “Khi nào sống lâu với cô ấy em sẽ biết, cô bé thực sự vẫn là một đứa trẻ.”

Chân Manni khẽ chớp hàng mi dài, ngả người vào anh, “Thực sự rất xinh đẹp, em tin là có thể làm friend của cô ấy, em bắt đầu thích cô ấy rồi. Cô ấy có biết tên em không? Biết chuyện của chúng mình không?”

Cô nghịch lọn tóc xoăn bên tai, nhìn Kha Ngạn Tịch, khẽ nhún vai. Giang Tử Khâm đứng phía bên này, chăm chú nhìn hai hạt kim cương lóng lánh trên tai cô ta, tia sáng ấy chiếu qua cô, vạch một đường ngăn cách giữa cô và họ, ở hai phía của cái khe sáng mênh mông đó, họ và cô trở thành người xa lạ.

“Này, tôi đang đứng ở đây, mấy chuyện đó, có phải nên trực tiếp hỏi tôi không?” Giang Tử Khâm ngẩng đầu, cố gắng để nụ cười tự nhiên hơn. Sự thực, cô rất muốn quay người bỏ đi ngay, nhưng không thể tùy tiện như vậy, ít nhất cũng phải chiến thắng về sức chịu đựng.

Chân Manni đột nhiên dường như hiểu ra, bật cười khanh khách, chìa tay ra trước mặt Giang Tử Khâm, “Pardon me!” Cô ta vẫn không nhịn được cười, ánh mắt liếc qua Kha Ngạn Tịch, thoáng ngượng ngùng. “Anh nói đúng, em bắt đầu nhận ra, a lovely girl? Đúng, chính là thế!”

Giang Tử Khâm chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, mỉm cười, “Hai nữ sinh gặp nhau, không cần bắt tay.” Cô rất biết nên che giấu bản thân thế nào, phải cười thật thoải mái, giọng phải thật vui nhộn, không thể để đối phương nhận ra thái độ coi thường của mình.

Chân Manni rút tay lại, quả nhiên không tỏ ra bối rối chút nào. Cô lè lưỡi với Kha Ngạn Tịch, “Max, em thích cô ấy hơn rồi, cô ấy gọi em là nữ sinh!”

Chân Manni cứ hồn nhiên một cách hoạt náo và nổi bật như thế, cô có một tâm hồn chưa đủ chín. Cho dù mái tóc vàng đã được che giấu bởi thuốc nhuộm màu nâu, vẫn không thể che giấu được khí chất sôi nổi tỏa ra từ khắp người cô. Cô trái ngược với Kha Ngạn Tịch ngày càng trầm lặng, điềm tĩnh, có thể đó là nguyên do khiến anh xiêu lòng, “Đầu óc của đứa trẻ và nhan sắc của thiếu phụ chín chắn là sự kết hợp quyến rũ nhất.”

Giang Tử Khâm cúi nhìn bản thân, bộ ngực phẳng, được bao trong chiếc áo ngực hơi to, nên mỗi khi thở ra cảm giác rất lỏng lẻo – không khí lọt qua khe hở đó. Vòng eo chỉ có 25 phân, do người quá mảnh nên không lộ được nhiều đường cong, còn hông, chỉ là một hình vòng cung dẹt, nối với đôi chân gầy, thẳng tắp.

Khô gầy và tẻ ngắt, chỉ có mỗi lợi thế trẻ trung, khiến cô càng dễ ngụy trang thành trẻ con. Nhưng trái tim già nua, làm hơi thở của cô dần dần trì trệ như cuộn phim cũ bị kẹt băng, trên bức tường đối diện in hình hoa Erica, chính là cuốn băng loang lổ mà cô đã quay.

Không dám nhìn nữa.

Kha Ngạn Tịch đi vào phòng, để chiếc hộp trang sức bằng nhung màu bạc lên tấm chăn màu xanh nhạt. Cô thiếu nữ đứng trước cửa sổ, để mặc gió thổi tung bay mái tóc dài buông xoã, bên kia là đôi giầy bệt vừa cởi ra, phía trên hai gót chân trắng muốt, có hai vết xước hồng hồng.

Dời ánh mắt khỏi nơi đó, anh cất giọng khàn khàn, “Tiểu Man, chúc sinh nhật vui vẻ!”

Ngày 7 tháng 7, dưới giàn nho, là những lời thì thầm của Ngưu Lang, Chức Nữ hội ngộ. Giang Tử Khâm quay người lại, không biết có phải chàng Ngưu Lang họ Kha vừa thì thầm với Chức Nữ của chàng.

Cô dựa lưng vào bàn viết, tay bấu chặt mặt bàn, không nhìn chiếc hộp trang sức một lần nào, “Ngạn Tịch, anh có thể tặng em một đôi giày cao gót không?”

Kha Ngạn Tịch bất giác cúi nhìn bàn chân trần trắng muốt của cô, những cái móng xinh xinh bôi sơn móng phớt hồng, thời xa xưa, người ta chỉ nhìn gót chân cô gái là muốn cưới làm vợ.

Suy nghĩ vẩn vơ rồi.

“Em mới mười tám tuổi, dù anh bằng lòng mua cho em, thì các thầy cô giáo cũng không thích học sinh của mình đi giày cao gót.” Anh cười dịu dàng, giống hệt lúc cười với Chân Manni, “Các cô bé gái đều thích xỏ chân vào giày cao gót của người lớn, em nhất định có cơ hội xỏ giày cao gót của Chân Manni.”

Anh đang khẳng định vai trò chủ nhân của Chân Manni sao? Giang Tử Khâm lập tức tái mặt, gào lên: “Em mười tám tuổi rồi, không phải là đứa trẻ nữa!”

Kha Ngạn Tịch vẫn cười, “Người say có bao giờ nhận mình say, trẻ con luôn thích khoe mình là người lớn. Anh vốn tưởng em thì khác, em muốn làm trẻ con…”

“Vâng, đúng thế!” Cô ngắt lời anh, “Em không muốn lớn!” Nhưng chỉ là để anh cảm thấy cô không lớn lên mà thôi!

Kha Ngạn Tịch bước tới nhẹ nhàng xoa tóc của cô, “Ngốc ạ, em đâu phải là Claudia.”

Giang Tử Khâm run run. Lòng bàn tay anh lúc này cơ hồ mọc ra ngàn vạn mũi kim, đâm chi chít vào đầu cô.

Cô né người, chui khỏi cánh tay anh, ngồi xuống cạnh giường. Đó là bàn tay từng vuốt ve cô gái khác.

Cô nghiến răng.

Claudia tóc đỏ là một con ma cà rồng hút máu trong phim “Ban đêm đi thăm ma cà rồng”, cô ta có khuôn mặt không bao giờ già, nhưng cùng với nó lại có nỗi đau là vĩnh viễn không bao giờ lớn được. Claudia với khao khát muốn có một cơ thể trưởng thành, cuối cùng đến một ngày, điên cuồng trả thù Leicester, người tạo ra cô, rồi cùng với người tình Louis, người “cha” mà cô yêu sâu sắc, dấn thân vào cuộc hành trình không bao giờ có thể quay trở lại.

Giang Tử Khâm có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của Claudia, khao khát được lớn lên, khao khát tình yêu của Louis dành cho cô như một cô gái bình thường. Họ đều đang thù hận người tạo ra mình, muốn thoát khỏi thân phận bất hạnh của một đứa trẻ, nhanh chóng phát triển thành một người phụ nữ trưởng thành đầy đặn, ngẩng đầu, kiêu hãnh tuyên bố: Em hoàn toàn xứng với anh.

– Khác biệt duy nhất ở chỗ, người tạo ra Giang Tử Khâm cũng chính là người Giang Tử Khâm yêu, mà trong một thời gian ngắn, cô không muốn người đó phát giác ra trái tim đã già của cô.

Kha Ngạn Tịch bất ngờ trước cử chỉ né tránh của cô, cũng nhận ra cô đang rất mệt. Anh khuỵu một chân trước mặt cô, để có thể nhìn vào mắt nhau: “Mệt rồi hả?”

“Một chút.” Giang Tử Khâm nhìn đi chỗ khác, “Anh rất thích cô ấy, đúng không?”

“Ai? Ồ, em nói Manni.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp có vẻ rất thoải mái, “Có lẽ em không biết, cô ấy là mối tình đầu của anh. Lúc anh học đại học ở Oslo, Manni đã là bạn gái của anh. Cô ấy đến từ nước Anh, trên người có hương cỏ xanh của sương mù ngoại ô London. Cô ấy không thạo tiếng Na Uy, bọn anh đành giao tiếp bằng tiếng Anh. Manni nói giọng đặc London, nhưng khi anh nói tiếng Anh cô ấy thường chê mấy âm gió của anh.”

Hiếm khi thấy Kha Ngạn Tịch nói dài, anh không thừa nhận thích cô ta, nhưng anh đã dùng hành động chứng minh điều đó. Giang Tử Khâm lặng lẽ nghe, không hề ngắt lời anh, cho đến khi chính anh thấy mệt, cười ha hả, tự giễu mình già trở nên lắm điều, cô mới nói uể oải lên tiếng: “Ngạn Tịch, em buồn ngủ rồi.”

Rõ ràng cô tỏ ra chán ngán chủ đề này, nhưng Kha Ngạn Tịch lại vờ như không biết, anh cầm hộp đồ trang sức, đặt trước mắt cô, “Không muốn xem món quà gì hả?”

Lúc này Giang Tử Khâm mới nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi đồng tử trong vắt có khuôn mặt cô, lầm lì, không cười.

“Ngạn Tịch, em buồn ngủ rồi.” Cô vẫn lặp lại câu đó.

Kha Ngạn Tịch tự tay mở chiếc hộp, một đôi hoa tai đính kim cương vô cùng xinh xắn, giống hệt đôi hoa tai Chân Manni đang đeo.

Anh ta chăm sóc mình, dùng thủ đoạn cũ rích sau khi đã dùng với Chân Manni. Giang Tử Khâm thầm nói với mình như vậy.

“Đẹp không? Em xem, kim cương cắt rất khéo, anh chủ ý mua hai đôi, một đôi cho Manni, đôi này cho em.”

Giang Tử Khâm vẫn ngây ngây nhìn anh, lúc sau, đẩy tay anh ra, “Không phải đồ thừa người ta chọn chán chê, chắc cũng không cho em.” Khẩu khí này nghe quen quen, hình như Lâm Đại Ngọc từng nói. Giang Tử Khâm thầm than thở, cô mà châm biếm, tuyệt đối không thua Lâm Đại Ngọc.

Sắc mặt Kha Ngạn Tịch quả nhiên thay đổi rất nhanh, dường như bị dội gáo nước lạnh, có lẽ đang nghĩ, rõ ràng mình làm điều tốt, tại sao cô không hiểu?

Giang Tử Khâm cuối cùng cũng mềm lòng, nhận hộp nữ trang, bỏ vào ngăn kéo cạnh giường ngủ, ở đó có một đống những món quà anh tặng, bất cứ một món nào cũng có giá khủng. Cô chui vào chăn, giọng mũi rất nặng: “Xin lỗi, Ngạn Tịch, em rất buồn ngủ.”

Kha Ngạn Tịch hình như thở dài một tiếng, đứng dậy, bước đến bên cô. Giọng nói vẫn ân cần như bậc phụ huynh, “Đừng trùm chăn ngủ, khi thức dậy sẽ bị đau đầu.”

Giang Tử Khâm đã nhắm mắt. Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, trước khi tiếng cửa đóng vang lên, còn có tiếng tắt đèn.

Bây giờ họ lại quen đóng cửa khi ngủ. Mỗi người một tầng, cô muốn tìm anh phải qua một hành lang dài, xuống cầu thang, rồi lại qua một hành lang dài nữa. Đã từ lâu cô không còn làm phiền anh vào nửa đêm nữa, nhưng họ vẫn quen đóng cửa khi ngủ.

Sau khi tiếng chân anh biến mất, Giang Tử Khâm mở mắt, lôi dưới gối ra cuốn nhật ký. Trong bóng tối không nhìn rõ trang bìa in đầy hoa hướng dương, nhưng dùng đầu ngón tay lần trên đó có thể nhận ra lưu vết của thời gian. Giấy bóng gói kẹo sặc sỡ, những trang giấy nhỏ có mép hình răng cưa, những bộ quần áo búp bê đã cũ, những cánh hoa ép khô, loài hoa Erica cô đơn.

Đều là những thứ anh tặng, còn vương mồ hôi thoảng mùi bạc hà của anh. Đối với cô, chúng quý giá hơn nhiều những đồ trang sức đắt tiền.

Đêm đó, Giang Tử Khâm không hề chợp mắt. Có một ngọn lửa cháy trong lồng ngực, khiến cả lớp vỏ bị đốt nóng rực. Yêu hay hận, cô không thể phân biệt, hai cái đó hòa vào nhau, có phải chính là cảm giác của cô.

Cô bắt đầu điên cuồng ghen tuông với cô gái lai, mang tên Manni – Ôi, đàn bà!

Một tuần sau, Giang Tử Khâm tìm được người đàn ông tình nguyện mua giày cao gót cho cô, có lẽ người này chưa được gọi là đàn ông, vẫn bị gọi là – cậu bé.

Giang Tử Khâm ngoan ngoãn vâng lời suốt mười tám năm, sau sinh nhật, cuối cùng đã có một hành động nổi loạn của thời nông nổi. Buổi sáng hôm đó, cô không quệt kem đánh răng cho Kha Ngạn Tịch, cũng không ăn sáng với anh. Chỉ lấy hai lát bánh mì, sau khi uống một ngụm sữa to, tung tăng đi ra ngoài.

Cô giống một con bướm vui vẻ, bởi vì có người thích nhìn cô trong bộ dạng trẻ con như vậy.

Giang Tử Khâm trốn tiết học đọc đầu tiên, ngồi trên bậc sân vận động, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh nhạt. Chính lúc này, gã trai tình nguyện mua giày cao gót cho cô bước vào cuộc sống của Giang Tử Khâm, chỉ có điều, không lâu sau, cô đã quen bẵng tên cậu ta, cả đời cũng không hề nhớ lại.

Cô đánh số cậu ta là A, đây là gã trai đầu tiên cô cặp kè, nhưng gã không phải là mối tình đầu của cô, tuyệt đối không. Cũng như Mathilda mười hai tuổi, mối tình đầu của cô là một người đàn ông lớn tuổi, người chưa bao giờ dám đối diện với tình cảm của mình.

Giang Tử Khâm luôn gây ấn tượng bí hiểm đối với bạn bè, họ đều biết cô không có cha mẹ, bởi vì trước nay chỉ có một người đàn ông trẻ đến đón cô với danh nghĩa phụ huynh. Họ cũng biết nhà cô rất giàu, những chiếc xe đón cô luôn rất đẳng cấp, chưa bao giờ thấp hơn Maybach. Cô trầm tĩnh, ít nói, có lẽ vì tính cách bẩm sinh lạnh lùng. Tuy nhiên, họ không ngờ, khi cười với người đàn ông đến đón, hoá ra cô cũng có thể cười rạng rỡ, đẹp đến thế.

Cô ở trên cao không ai có thể chạm vào. Người gièm pha rất nhiều, người si mê “mỹ nhân băng giá” còn nhiều hơn. Bọn con trai cá cược với nhau, ai có thể làm cho Giang Tử Khâm cười, và thậm chí tán được cô, sẽ được nhận một thẻ game 108 anh hùng Lương sơn bạc đẹp mê ly.

Khi các gã trai nhìn thấy Giang Tử Khâm ngồi sau xe đạp của gã A, có mái tóc siêu ngắn và thành tích học tập cực thảm hại, tất cả đều há hốc mồm. Ai có thể ngờ, nữ thần trong lòng họ đột nhiên từ trên trời rơi thẳng xuống đất? Hơn nữa… lại cắm mặt xuống đất trước tiên.

“Này, tin hot, tin hot đây!” Tên Béo mồ hôi nhễ nhại chạy vào lớp, vừa ngồi phịch xuống ghế, mấy cái bàn đằng trước, đằng sau rung lên, va vào nhau lạch cạch. Gã lau mồ hôi dầu trên mặt, gác tay lên bàn của Triệu Doãn Phu phía sau, “Này, Bà Bầu, đoán xem đây vừa nhìn thấy gì?”

Triệu Doãn Phu đang bận làm bài, cây bút trong tay lia rất nhanh, bị gã đẩy một cái, ngòi bút vạch một vệt dài trên giấy. Cậu vừa lấy băng dính dán lại, vừa hất cánh tay tên Béo, “Không có thời gian, đang bận!”

“Xì, chảnh thế!” Tên Béo giật cây bút trong tay Triệu Doãn Phu, chỉ vào cậu ta nói: “Không nghe, sau này chết vì hối hận đó nha.”

Triệu Doãn Phu đấm tay xuống bàn, vừa trừng mắt, tên Béo đã cười hề hề trả lại cây bút.

“Đồ bần tiện, làm gì dữ vậy! Đây nói cho biết nhá, tin này hot cực, không nghe, sau này đừng ân hận!”

Triệu Doãn Phu mắt liếc đảo, nói nhỏ: “Có gì nói mau.”

“Tớ vừa nhìn thấy Giang Tử Khâm.” Triệu Doãn Phu ngẩng phắt đầu, Kim Điệu bên cạnh cũng mò đến, tên Béo thấy có kẻ cắn câu, cười đắc ý, “Đoán xem, có lạ không, hôm nay Giang Tử Khâm ngồi xe của thằng 188 lớp bên.”

Cái cằm của Kim Điệu suýt văng xuống mặt bàn, lập tức cấu vai tên Béo, giọng the thé kêu: “188 nào?”

“Ối, nói cứ nói, sao lại cấu người ta!” Tên Béo gạt tay Kim Điệu nhăn nhó kêu, “Bọn lớp bên, có mấy thằng 188, chính là thằng khốn đó! Nhưng cậu đừng khen, nó chơi bóng rổ siêu lắm nhá.”

Mặt Triệu Doãn Phu đột nhiên tái nhợt, mắt đảo tứ phía, nhưng chẳng dừng lại ở đâu. Xung quanh, tiếng bàn tán ồn ào, nhưng cậu đã không thể nào nghe rõ, giống như đi vào nhà tắm công cộng, hơi nước mù mịt, tấn công mọi cảm quan trên người, đầu u u ong ong, không biết trời đất tối sáng thế nào.

Vô tình nhìn thấy một người từ cửa đi vào, ngược ánh sáng, nên nhìn không rõ mặt, nhưng tim đột nhiên cứng đơ. Cậu đứng bật dậy, chạy ra, đứng chắn trước mặt người đó, giọng run run hỏi: “Cậu đã yêu phải không?”

Giang Tử Khâm đi đôi giày cao gót bước vào lớp học, bất thần bị chặn lại, bao nhiêu ánh mắt sắc lẹm dồn tới. Cô nhíu mày, chán ngán bĩu môi.

“Tin nhanh vậy sao?” Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ rõ ràng.

Cô ấy thừa nhận rồi, Triệu Doãn Phu bị gạt sang một bên, không ngờ, Giang Tử Khâm thừa nhận thật rồi!