Chương 9: June IV

Another

Đăng vào: 12 tháng trước

.

1

Hôm đó, đến 9 giờ tối tôi mới quay về nhà ông bà ngoại ở Furuchi.

Giờ cơm đã qua từ lâu. Tôi về trễ, điện thoại lại không liên lạc được, bà ngoại lo cuống lên, tôi còn có cảm giác nếu mình chỉ về trễ thêm mười phút, hẳn bà đã báo cảnh sát. Hiển nhiên là bà mắng tôi một trận ra trò, nhưng chẳng ngờ chỉ một câu “Cháu xin lỗi” của đứa cháu trai mà bà dịu hẳn đi.

“Rốt cuộc cháu la cà ở đâu mãi đến tận giờ này?”

Đã lường trước câu hỏi trên, tôi nhanh chóng trả lời với giọng hồn nhiên ngây thơ nhất có thể, “Cháu đến nhà bạn học cùng lớp. Cháu nghĩ giờ bọn cháu đã là bạn thân rồi.”

Tôi chỉ nói như vậy. Mà dù bà có hỏi thêm, tôi cũng không muốn trả lời.

Dì Reiko đã về trước tôi, dặn dò đủ điều nên và không nên, với vẻ khá lo lắng. Trông cả hai như còn muốn hỏi thêm, nhưng tôi không kể rõ chuyện gì. Tôi thực sự không có tâm trí nào nữa.

Ăn xong bữa cơm muộn trong im lặng, tôi lao lên tầng hai, nằm phịch xuống chiếc đệm trong phòng ngủ.

Dù thân thể mỏi mệt, tâm trí tôi lại rất minh mẫn. Một tay đặt trên trán, tôi cố nhắm mắt. Thế rồi, như được hẹn giờ sẵn, cuộc trò chuyện với Mei mấy tiếng trước tái hiện trong đầu tôi…

2

Một thành viên trong lớp phải bị coi như không tồn tại. Làm vậy sẽ tạo thế cân bằng và phòng tránh được thảm họa bắt nguồn từ người dư ra, tức “kẻ đã chết” trà trộn vào lớp năm đó. Hoặc ít nhất cũng làm nó yếu đi. Đó chính là thứ “bùa thế chỗ” được đề xuất, được thực hiện và thành công trong mười năm qua.

Đầu tiên, mọi người nghĩ năm nay sẽ bình yên vô sự nhưng khi họ nhận thấy học kỳ mới bắt đầu mà còn học sinh chuyển đến (chính là tôi), khiến lớp xuất hiện một “người dư ra”, ai nấy lo lắng năm học này sẽ đi theo một hướng khác. Kết quả là Mei bị ép vào vai người không tồn tại. Chuyện ấy bắt đầu từ tháng Năm, trễ hơn một tháng so với thường lệ. Và rồi…

Đầu đuôi câu chuyện dần hiển hiện trong đầu, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận nó là sự thật. Ngay cả khi Mei đã giải thích khái quát vấn đề, tôi cũng không giấu được kinh ngạc. Đến giờ, tôi chẳng hề có ý định nghi ngờ những điều cô nói. Không một chút nào. Nhưng mặt khác, tôi cũng không hoàn toàn tin tất cả.

“Thế nên, lẽ ra cậu phải được báo trước vào ngày đầu đến trường, Sakakibara. Lẽ ra cậu nên làm theo mọi người và xem tôi như không tồn tại. Bằng không bùa chú sẽ suy yếu. Nhưng trưa hôm đó, cậu đã lên sân thượng và nói chuyện với tôi.”

Nghe Mei nhắc lại, cảnh tượng lúc trước liền xuất hiện trong tâm trí tôi.

N… Này! Sakakibara!

Cậu làm gì thế, Sakakibara.

Là giọng bối rối của Teshigawara và Kazami. Thấy tôi chạy vội đến bóng cây nơi Mei ngồi, cả hai hắn đã nghĩ “Hỏng rồi”.

Không nghi ngờ gì nữa, họ luống cuống tìm cách ngăn tôi lại kia mà. Nhưng sự việc quá đột ngột, khiến họ chẳng thể làm gì được.

Tại sao?

Khi ấy Mei đã hỏi tôi câu này.

Cậu có chắc không?

Cả câu trên nữa.

Giờ tôi mới hiểu cô muốn nói điều gì, và cả ý nghĩa của những câu sau.

Cậu nên cẩn thận.

Cậu nên cẩn thận. Có thể nó đã diễn ra.

“Nếu đây là một quyết định hết sức quan trọng, sao không ai nói cho tớ sớm hơn?”

Tôi nói vậy, chủ yếu là tự lẩm bẩm, nhưng Mei đáp “Chắc họ không tìm ra thời điểm phù hợp. Có thể vì một lý do nào đó mà họ nghĩ mình không được nói ra. Ban nãy tôi đã giải thích rồi, tôi cảm thấy rằng thực tế mọi người không hề suy ngĩ kỹ.”

“Tình cờ là tớ gặp cậu ở bệnh viện trước khi mọi chuyện diễn ra. Thế nên tớ rất ngạc nhiên khi thấy cậu trong lớp. Đó cũng là lý do khiến tớ lên sân thượng hôm ấy. Không ai biết tớ đã gặp cậu, nên không ai lường trước được rằng tớ tiếp cận cậu sớm như vậy.”

“Ừ.”

“Và sau đó, tớ trở thành người duy nhất trong lớp tiếp xúc với cậu mà chẳng rõ chuyện đang diễn ra. Cứ mỗi lần như thế, mọi người càng trở nên lo lắng hơn…”.

“Chính xác.”

Điều này cũng giải thích cho phản ứng kỳ lạ của Sakuragi trong giờ Thể dục. Thực sự, chẳng phải cô rất quan tâm xem liệu tôi đã nghe được “gì đó” từ Teshigawara và Kazami chưa đấy ư?

Quả thật Teshigawara cũng định chia sẻ với tôi vào giờ nghỉ trưa. Trên đường đi đến Khu o, đúng lúc Teshigawara đang bảo, “Thật ra có một chuyện…” thì tôi lại bắt gặp Mei.

Thế rồi hôm sau, hết giờ Mỹ thuật. Tớ đã định nói với cậu từ hôm qua…

Mới đến đoạn này thì Mochizuki, người đi cùng bọn tôi, đã ngăn lại. Tớ không nghĩ cậu có thể làm thế được nữa.

Giờ thì tôi đã phần nào hiểu ý tứ của hai chữ “được nữa” đầy khó hiểu kia.

Tôi đã tiếp xúc với Mei, nên không thể giải thích chuyện đó được nữa, vì nó có thể bị hiểu thành “một học sinh có tên Misaki Mei đang tồn tại”. Mochizuki hẳn đã lo sợ chuyện này.

Rồi cả phản ứng của họ khi tôi đi vào thư viện phụ, nơi Mei đang ngồi.

N… Này Sakaki. Cậu không…

S… Sakakibara? Cậu làm gì…?

Và không chỉ có bọn họ.

Từ lúc tôi chuyển đến đây, đằng sau những phản ứng mà cả lớp tạo ra trong mọi tình huống, chính là sự bất an cực độ, hay thậm chí là sợ hãi. Chúng không nhắm vào Mei, mà vào “tai họa” có khả năng xảy ra trong năm nay chỉ vì tôi tiếp xúc với cô.

3

“Teshigawara đột nhiên gọi điện và bảo ‘Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa. Nguy hiểm lắm’.”

Đó là khi tôi chạy lên sân thượng Khu C tìm Mei, một tuần trước đợt thi giữa kỳ.

“Chắc cậu ta nghĩ sẽ giải quyết được chuyện tớ tiếp tục phá hỏng bùa chú.”

“Đại khái là vậy.” Mei khẽ gật đầu.

“Hôm ấy cậu ta còn nói rằng đến tháng Sáu sẽ kể tớ nghe chuyện xảy ra hai mươi sáu năm trước. Nhưng ngay cả khi tháng Sáu tới, Teshigawara cũng không nói gì. Cậu ta bảo tình hình đã khác.”

“Là vì Sakuragi đã chết.”

“Nhưng tại sao chứ?”

“Cậu đã tiếp xúc với tôi, vi phạm vào ‘quyết định’ họ rất khó khăn mới thực hiện được. Hiển nhiên là họ thấy hoang mang vì bùa chú không còn tác dụng. Nhưng ngộ nhỡ, đến tháng Sáu vẫn không có gì xảy ra bất chấp hành động của cậu thì sao?”

“Ý cậu là, nếu không ai thiệt mạng?”

“Chính xác. Nếu thế, năm nay rốt cuộc là năm không phát sinh. Không cần giữ bùa thế chỗ nữa. Đó là lý do khiến họ ngập ngừng.”

“Tớ hiểu rồi.”

Nếu không có tai nạn nào xảy ra, họ chẳng cần gượng gạo giữ bí mật với tôi nữa. Mọi người có thể yên tâm giải thích sự tình. Lúc ấy “đối sách” kỳ quặc rằng phải xem một bạn học như người vô hình cũng không còn cần thiết.

“Khi Sakuragi và mẹ qua đời cùng lúc, dự đoán kia trở thành sự thật. Mọi người biết năm nay là năm phát sinh và tai họa đang diễn ra, thế nên…”

Nên Teshigawara thông báo, “Giờ tình hình đã khác. Mọi chuyện đã thay đổi, không như lúc tớ hứa.”

Xếp những mảnh ghép quá khứ vào nhau, tất thảy lạ lùng và nghi hoặc trong tôi đều được giải tỏa, nhưng…

“Tớ hỏi một chuyện nhé?” Là một vấn đề nho nhỏ đã khiến tôi bận tâm ngay từ ngày đầu nói chuyện cùng Mei ở trường. “Bảng tên của cậu.”

“Hở?”

“Trông nó bẩn và tàn tạ quá. Tại sao vậy?”

“Ồ! Tôi giống một con ma đeo bảng tên cũ lắm sao?” Gương mặt cô dịu đi cùng với lời đùa. “Có một sự cố nhỏ. Tôi vô tình đánh rơi bảng tên vào máy giặt, làm nó nhàu nát. Tìm một cái khác rất phiền phức, vậy nên…”

Chỉ thế thôi sao? Cố để không bị choáng, tôi lại hỏi một câu khác. “Còn bàn ghế của cậu, tại sao lại là bộ cũ nhất lớp? Có lý do nào không?”

“À, chuyện đó…” Lần này thì Mei nghiêm nghị trả lời “Đó là một phần của thông lệ. Học sinh không tồn tại sẽ được giao một bộ bàn ghế như vậy. Phòng học bỏ hoang ở tầng hai Khu o vẫn còn rất nhiều bàn ghế cũ. Họ đã đến đó mang nó về. Có lẽ nó có ý nghĩa nhất định trong tỉ lệ thành công của bùa chú.”

“Ra là thế. Cậu biết không, tớ đã thấy những vết rạch trên bàn cậu.”

“Cậu đã làm gì?”

“Dòng chữ ‘Kẻ đã chết là ai?’ là do cậu viết, phải không?”

“Tôi viết đấy.” Mei cúi mặt, gật đầu. “Tôi biết chắc mình không phải là ‘kẻ đã chết’. Vậy thì người đó là ai trong lớp? Ý nghĩa dòng chữ là thế.”

“À nhưng…” Một câu hỏi có phần ác ý bỗng hiện lên trong đầu tôi buột miệng. “Cậu dám khẳng định mình không phải ‘kẻ đã chết’?”

Mei không trả lời.

“Lúc trước, chẳng phải cậu đã bảo ‘biến đổi ký ức’ ảnh hưởng cả đến ‘kẻ đã chết’ sao? Làm cách nào để chắc chắn đó không phải là mình?”

Không biết trả lời ra sao, Mei im lặng, mắt phải khẽ chớp để giấu đi sự hoang mang. Tôi tin đây là lần đầu tiên mình bắt gặp phản ứng này ở cô.

“Để tôi nói…”

Cuối cùng Mei cũng cất lời, nhưng lại thôi, vì cửa phòng bật mở và mẹ cô bước vào. Nghệ nhân làm búp bê của “Studio M”, bà Kirika.

4

Chắc là trước đó bà vẫn làm việc ở xưởng chế tác chỗ tầng hai. Phục trang của Kirika trông khá nhếch nhác. Quần jean đen và áo sơ mi cùng màu giống Mei, với một chiếc khăn quấn đầu màu vàng tươi.

Kirika tương đối cao so với phái nữ, và mặc dù không trang điểm gì, trông bà vẫn có nét đoan trang. Hiển nhiên là bà và Mei có nhiều điểm tương đồng, nhưng không hiểu sao trông bà lạnh lùng hơn hẳn. Khi nói chuyện trên điện thoại, sự bối rối của bà khiến tôi tưởng tượng ra một người khác cơ.

Thoạt đầu, bà nhìn tôi như thể bắt gặp một sinh vật quý hiếm.

“Đây là bạn con, Sakakibara. Cậu ấy có gọi điện lúc trước.”

Nghe Mei giới thiệu, Kirika “À” lên và thay đổi biểu cảm. Trước đó trông bà như một con búp bê lãnh đạm, nhưng chỉ trong tích tắc, gương mặt ấy đã niềm nở cùng một nụ cười tươi rói.

“Cháu đến chơi, thật phấn khởi quá! Xin lỗi vì tôi ăn mặc thế này.” Vừa nói, bà vừa tháo chiếc khăn trên đầu. “Chẳng mấy khi con gái tôi mời bạn về nhà. Là Sakakibara, phải không?”

“Dạ, vâng.”

“Nó chẳng bao giờ kể chuyện ở trường. Hai đứa là bạn học? Hay cùng tham gia Câu lạc bộ Mỹ thuật?”

Câu lạc bộ Mỹ thuật? Mei có tham gia sao? Vậy cô ấy và Mochizuki là…

“Sakakibara còn là khách của phòng trưng bày dưới nhà. Cậu ấy tình cờ đi ngang rồi vào xem, hẳn phải rất thích chúng. Bọn con nói chuyện về búp bê suốt.” Mei nói với mẹ mình bằng giọng kính cẩn. Cũng chẳng phải do cố ý hay gì, mà cực kỳ tự nhiên, như thể đã thành thói quen.

“Thật ư!” Kirika lại càng đon đả. “Với con trai thì lạ đấy. Trước giờ cháu thích búp bê sao?”

“Dạ, có lẽ vậy.” Tôi đáp, cảm thấy vô cùng căng thẳng. “À, nhưng búp bê như ở đây thì cháu mới tận mắt thấy lần đầu. Thế nên cháu rất ngạc nhiên.”

“Ngạc nhiên?”

“Ừm, cháu cũng không biết diễn tả ra sao nữa…”

Trong căn phòng bật điều hòa quá mức, mồ hôi lại đang muốn lấm tấm trên người tôi, hoàn toàn trái ngược với ban nãy.

“À những búp bê ở đây, cô Kirika làm ra chúng ở xưởng tầng hai phải không ạ? A, ý cháu là, thưa cô…”

“Đúng rồi, là tôi làm. Trong số chúng, cháu thích bé nào nhất?”

Nghe bà hỏi, thứ hiện lên trong đầu tôi trước nhất chính là cô búp bê nằm trong quan tài ở phía sau khu trưng bày của tầng hầm, nhưng…

“À, ừm…” Tôi lại rất ngại nói thẳng ra, và lặng đi.

Có lẽ với người ngoài cuộc, trông tôi hiện tại hẳn phải rất tức cười.

“Sakakibara, cậu nên về nhà đi.” Thật may là Mei ngắt lời.

“À! Phải rồi.”

“Con sẽ ra tiễn một đoạn.” Thưa với mẹ xong, Mei đứng dậy khỏi sofa. “Sakakibara mới chuyển từ Tokyo đến đây hồi tháng Tư. Cậu ấy vẫn chưa quen đường.”

“Vậy sao?”

Nụ cười một phút trước còn trên môi Kirika vụt tắt. Bà lại trở về với biểu hiện vô cảm của búp bê như lúc mới vào phòng. Dù sao, giọng bà vẫn ân cần hòa nhã, “Cứ đến chơi khi nào cháu thích.”

5

Tôi sánh bước cùng Mei qua những con phố tối tăm dưới trời đêm. Mei đi bên trái, còn tôi ở bên phải.

Như vậy, con mắt không “búp bê” của cô có thể thấy rõ tôi.

Một làn gió nhẹ ướt mưa thổi qua, báo hiệu một mùa mây dông sắp đến. Không khí ẩm ướt luôn đi cùng với cảm giác u buồn, nhưng không hiểu sao lúc này tôi lại thấy vui.

“Cậu vẫn luôn cư xử như thế sao?” Tôi hỏi, phá bỏ sự im lặng đang dần trở nên căng thẳng.

Mei hờ hững hỏi lại, “Gì cơ?”

“Cách cậu nói chuyện với mẹ. Hết sức tôn kính, cứ như đang nói chuyện với người ngoài.”

“Như vậy lạ lắm ư?”

“Tớ cũng không biết có nên gọi là lạ, nhưng chỉ thắc mắc đây có phải cách mẹ và con gái nói chuyện với nhau không.”

“Tôi nghĩ gia đình bình thường sẽ khác.” Phản ứng của Mei hết sức lãnh đạm. “Người phụ nữ đó và tôi trước nay vẫn như vậy. Thế còn nhà cậu? Mẹ cậu nói với cậu ra sao?”

“Tớ không có mẹ.”

Do vậy, tất cả những gì tôi biết về cách mà mẹ cư xử với con cái đều là những thông tin tôi tìm được.

“Hơ? Vậy sao…”

“Mẹ mất ngay sau khi sinh ra tớ. Nên trước giờ chỉ có bố và tớ. Rồi mùa xuân năm nay bố phải đi nước ngoài chừng một năm, thành ra tớ chuyển về đây. Giờ tớ đang ở nhà ông bà ngoại tại Furuchi. Cũng nhờ vậy mà số người thân của tớ lại tăng lên.”

“Ra thế.”

Mei im lặng bước thêm vài bước, rồi nói, “Mẹ và tôi không có cách nói chuyện nào khác. Bởi vì tôi là con búp bê của bà. Giống những đứa bé trong phòng trưng bày.”

Giọng Mei hoàn toàn bình thản, chẳng hề bị thương hay tỏ ra cô độc. Dù vậy, tôi vẫn phải bất ngờ mà thốt lên, “Không thể! Không thể nào… Cậu là con gái bà, hơn nữa cậu vẫn đang sống.”

Cô ấy chẳng thể nào là búp bê. Tôi chưa kịp thốt ra, Mei đã trả lời. “Tôi còn sống, nhưng không phải con thật.”

Tất nhiên là tôi không khỏi bối rối. Không phải con thật? Nghĩa là…

Sao? Tôi muốn hỏi, nhưng những lời ấy như kẹt trong cuống họng, chẳng thể phát ra. Dường như đây là điều người ngoài như tôi không nên xen vào. Tôi đành chuyển sang “vấn đề của chúng ta”.

“Mẹ cậu có biết chuyện chúng ta nói hôm nay? Những chuyện đã xảy ra trong lớp từ tháng Năm này?”

“Không hề.” Mei đáp lại. “Dù gì chúng ta cũng không được phép kể cho người nhà. Mà dù được phép, tôi cũng không nghĩ mình sẽ nói.”

“Vì mẹ sẽ giận khi phát hiện ra sao? Về những chuyện điên rồ cả lớp làm với cậu.”

“Không biết nữa. Có thể nó sẽ khiến mẹ bận tâm. Nhưng Kirika không phải dạng người sẽ nổi giận đến mức đi kiến nghị với nhà trường.”

“Còn việc cậu nghỉ học liên tục? Ngay hôm nay cậu cũng không đến lớp. Chẳng phải cậu đã ở nhà ư? Và bà không nói gì?”

“Cơ bản thì mẹ là người theo chủ nghĩa không kìm kẹp. Buông thả, hay nói đúng hơn, là không màng đến. Dù sao ban ngày mẹ cũng tự nhốt mình trong xưởng. Chỉ cần trước mặt là búp bê hay tranh vẽ, mẹ sẽ quên hết mọi sự.”

“Vậy là bà không quan tâm.” Tôi lén quan sát biểu hiện của Mei. “Ngay cả lúc này…”

“Lúc này? Lúc này thì sao?”

“Ý tớ là, giờ cậu đang đi cùng cậu con trai lần đầu tới nhà chơi, và trời thì đã tối, vậy nên…”

“Chẳng biết nữa. Chuyện ấy cũng không thể khiến mẹ bận tâm. Mẹ từng bảo ‘Bởi vì mẹ tin tưởng con’, nhưng tôi không rõ là mẹ thật lòng hay chỉ muốn được như vậy.” Cô liếc tôi rồi đảo mắt nhìn đi nơi khác và nói, “Chỉ… trừ một việc.”

“Một việc?”

Tôi thắc mắc, và lại quan sát biểu hiện của Mei. Cô gật đầu, “Phải rồi,” và khẽ chớp mắt, như khi muốn kể thêm, rồi đột nhiên rảo bước.

Tôi gọi giật lại, “Này, Misaki! Nghe cậu giải thích xong, tớ nghĩ mình đã nắm được khá nhiều về bí mật của lớp 9-3, nhưng cậu thực sự ổn chứ?”

“Cậu đang nói chuyện gì?” Một lần nữa, Mei ném cho tôi một câu hỏi hờ hững.

“Chính là, chuyện cậu trở thành bùa thế chỗ.”

“Tôi đâu làm gì khác được.” Lần này Mei bước chậm lại. “Đằng nào cũng phải có ai đó trở thành người không tồn tại. Và ngẫu nhiên người ấy lại là tôi.”

Giọng điệu không thay đổi, nhưng không hiểu sao tôi thấy những lời này thật khó chấp nhận. Mei nói “đâu làm gì khác được” với một thái độ không hẳn là muốn “làm vì mọi người.” Tôi cũng không cảm thấy hành động của Mei có ý “hi sinh” hay “cống hiến”.

“Tức là với cậu thì sao cũng được?” Tôi thử hỏi.

“Giống như cậu chưa từng mong muốn kết thân với các bạn trong lớp hay giao du cùng họ?”

Có phải vì thế nên Mei sẵn sàng thản nhiên đón nhận việc cả lớp xem mình như không tồn tại?

“Tiếp xúc, kết giao với người khác… quả thật tôi không giỏi chuyện đó.” Nói rồi, Mei im lặng trong một lúc “Nói sao nhỉ? Tôi thắc mắc tại sao những thứ ấy lại quan trọng đến mức khiến mọi người khao khát. Đôi lúc tôi nghĩ nó thực sự phiền phức. Nhưng, vấn đề lớn hơn trong việc này chắc là…”

“Là…?”

“Giả sử họ không chọn tôi mà là một người khác để trở thành người vô hình. Như thế tôi sẽ phải nhập bọn cùng họ và xem người kia như không tồn tại. Thế thì chẳng phải tốt hơn khi để mọi người tránh xa tôi sao? Cậu có nghĩ thế không?”

“Ừm.”

Tôi chỉ biết gật đầu cho qua. Bỗng nhiên Mei tách khỏi tôi. Tôi vội chạy theo và thấy ở bên tay trái, cạnh làn đường là một sân chơi nhỏ. Mei đang chạy một mình tới đó, bước chân như lướt đi trong gió.

6

Có một bãi cát nho nhỏ trong một góc công viên vắng người, bên cạnh nó là hai xà ngang bằng sắt, chiếc cao chiếc thấp. Mei bám vào thanh cao hơn (bảo là cao, nhưng nó vẫn chỉ là xà ngang dành cho trẻ con), rồi nhẹ nhàng lộn vòng và khoan thai đáp xuống đất.

Dưới ánh đèn mờ tối, bóng của bộ đồ màu cô mặc tựa như đang chao lượn nhảy múa.

Sau một tích tắc ngây dại, tôi tiếp tục đuổi theo Mei và đi vào công viên.

Dựa người vào xà ngang rồi ngả lưng ra sau, cô thốt lên “Aaaa”. Một tiếng thở dài chán nản mà trước nay tôi chưa từng nghe thấy ở Mei. Tôi có cảm giác là thế.

“Mà này, Sakakibara.” Mei thâu tóm hình bóng tôi bằng bên mắt phải không che băng gạc. “Còn một chuyện quan trọng chúng ta chưa nói.”

“Hở?”

“Coi nào. Chuyện cậu trở thành như tôi.”

“À.”

Phải rồi. Vẫn còn chuyện đó.

Những việc xảy ra trong trường hôm nay đã cho tôi cơ hội trải nghiệm thứ quyết định mà cả lớp áp đặt lên Mei. Với tôi, đây hiển nhiên là một vấn đề không nhỏ.

“Chắc cậu đã đoán ra động cơ của họ.”

Dù vậy… Nói ra thì xấu hổ, nhưng tôi phải thú thật rằng mình vẫn chưa nghĩ xa đến thế. Chắc Mei cũng đoán được, nên cô bắt đầu kể, điệu bộ giống như một cô giáo đang giảng giải cho cậu học trò chậm hiểu.

“Takabayashi và chị của Mizuno đã chết, tức đã có hai người chết trong tháng Sáu. Vậy thì có thể xác định năm nay là năm phát sinh. Đảm bảo là mọi người sẽ tự động nghĩ rằng bùa chú không hoạt động do cậu đã nói chuyện với tôi. Ngay cả những người lúc trước nửa tin nửa ngờ cũng không dám phủ nhận nữa…”

Tôi không biết trả lời ra sao.

“Vậy họ sẽ làm gì? Nếu họ để nó tiếp diễn, tai họa sẽ phát sinh. Thêm nhiều người sẽ phải chết, bởi vì một khi diễn ra nó sẽ không dừng lại. Nhưng phải có cách để ngăn nó. Cho dù không thể ngăn được, họ vẫn phải tìm đối sách để làm suy yếu tai họa. Suy nghĩ này là bình thường.”

Tôi đưa cả hai tay nắm lấy thanh xà mình đang dựa lưng vào. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi khiến tôi nắm trượt. Mei vẫn nói tiếp. “Chắc họ đã bàn đến hai đối sách.

“Hai?”

“Ừ. Một là ít nhất cũng phải kéo cậu vào hàng ngũ và làm mọi thứ để giữ cho tôi là người không hiện hữu. Nhưng cách này có lẽ đã quá yếu. Dù còn tác dụng, cũng không thể gọi là cách giải quyết hiệu quả.”

Hiểu rồi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra vấn đề.

Tin chị Mizuno qua đời vừa loan ra, mọi người đã bàn đến chuyện Mei đang nói. Đó là vào thứ Năm tuần trước. Sau khi thoát khỏi cuộc tra hỏi của hai tay thám tử đến từ Sở Cảnh sát Yomiyama, tôi quay trở lại lớp nhưng không thấy ai cả. Khi ấy đang là giờ sinh hoạt chung. Muốn tránh để tôi nghe được, họ đã dời buổi họp sang phòng hội nghị ở Khu T, như Mochizuki đã kể.

“Và cách còn lại là…”

Nghe tôi nói, Mei gật đầu và tiếp lời. “Tăng số người không tồn tại lên thành hai.”

“Hừm.”

“Họ nghĩ rằng làm vậy sẽ củng cố hiệu lực của bùa chú. Còn người đề xuất, hẳn là Akazawa, trưởng ban đối sách. Ngay từ đầu – nói sao nhỉ? – cô ta đã tỏ ra rất cứng rắn.”

Có thể hiểu là việc Akazawa được chọn làm cán sự đã gây ảnh hưởng đến tình hình lớp.

“Dù thế nào, họ đã bàn tính cho đối sách được tiếp tục và quyết định dùng cách đó. Thế là hôm nay, cậu đã trở nên giống tôi.”

Trong buổi họp lúc sáng, buổi họp mà tôi không được dự, họ đã xác nhận đối sách bổ sung và sắp tiến hành triển khai. Vào cuối tuần trước, khi biết tin Takabayashi Ikuo chết…

“Nhưng này.” Dù vậy, tôi vẫn không chấp nhận được. “Đâu có gì bảo đảm rằng đối sách phát huy tác dụng. Vậy mà họ vẫn muốn làm?”

“Tôi nói rồi, mọi người đang rối lên.” Mei nhấn mạnh. “Trong hai tháng Năm và Sáu, đã có bốn người thiệt mạng. Nếu chuyện tiếp diễn, chính họ hay người thân có thể là nạn nhân tiếp theo. Một khi đã suy nghĩ kỹ, ta sẽ thấy quyết định này chẳng hề điên rồ.”

“Ừ. Cũng đúng. Giả sử mỗi tháng có một người liên quan đến lớp 9-3 phải “hi sinh”, mục tiêu tiếp theo có thể sẽ là Mei, hay tôi. Là Kirika mẹ Mei, người tôi vừa gặp, hay ông bà ngoại. Dù không nhiều khả năng, bố tôi ở Ấn Độ cũng có thể bị nhắm đến. Tuy đã hình dung đại khái sự việc, tôi vẫn chưa có được cảm nhận trực tiếp như Mei.

“Cậu cho rằng điều này thật vô lý?”

Cô hỏi. Tôi liền trả lời. “Ừ, tớ cho rằng thế.”

“Vậy thử nghĩ thế này nhé?”

Mei dời lưng khỏi xà ngang và đứng đối mặt tôi. Mặc cho mái tóc bị gió làm rối, cô nói, “Không có gì đảm bảo. Nhưng nếu chỉ có một cơ hội nhỏ, rằng đối sách này chặn được tai họa, chẳng phải thế là đã đủ? Tôi đã luôn nghĩ thế, vậy nên mới chấp nhận làm người vô hình.”

Tôi vẫn câm lặng.

“Trong lớp lúc này, chẳng có ai là bạn thân với ai, những lời như ‘cùng vượt qua khó khăn’, ‘cùng nhau tốt nghiệp’ mà thầy Kubodera từng nói nghe giả tạo quá rồi. Nhưng việc có người chết thực sự là đáng buồn. Cho dù bản thân tôi không trực tiếp chịu đựng nỗi đau, thì vẫn có rất nhiều người phải gánh chịu nó.”

Chẳng biết đáp lại thế nào, tôi đành nhìn chăm chăm vào từng cử động trên môi Mei.

“Chúng ta vẫn chưa rõ đối sách bổ sung có hiệu quả không. Nhưng nếu cả hai ta đều không hiện hữu, có khả năng tai họa sẽ không tiếp diễn. Có khả năng sẽ không ai phải đau khổ vì mất người thân. Cho dù chỉ có một phần nhỏ nhoi rằng điều đó thành sự thật, tôi nghĩ cũng đủ rồi.”

Nghe đến đây, lời Mochizuki nói với tôi chợt hiện về.

Tớ chỉ muốn nói việc này là để tốt cho mọi người.

Xin cậu đấy.

Nhưng tôi lại chẳng hề quan tâm đến những lý tưởng cao đẹp ấy. Ngay cả trong cách Mei giải thích, cụm từ “vì người khác” vẫn mang ý nghĩa không bình thường. Và hơn thế nữa…

Nếu tôi từ bỏ và chấp nhận việc mình bị đối xử như không tồn tại, thì mối quan hệ của chúng tôi – tôi và Mei – sẽ như thế nào? Bọn tôi sẽ được thoải mái trò chuyện mà không phải lo lắng cả lớp nghĩ gì, vì là người vô hình trong lớp. Tóm lại, chúng tôi sẽ hoàn toàn không tồn tại dưới mắt mọi người. Đồng thời, với chúng tôi, những người khác cũng không tồn tại. Lúc này đây, tôi nghĩ như thế cũng không tệ. Suy nghĩ ấy đi cùng với đôi chút ngạc nhiên, đôi chút nuối tiếc đôi chút hoang mang mà chính bản thân tôi cũng không nắm rõ.

Chúng tôi rời công viên, đi dọc theo bờ đê sông Yomiyama, trăng tròn nhấp nhô qua những đám mây, chiếu rọi cả bầu trời đêm. Đi đến cuối chân cầu dẫn qua sông, bọn tôi chia tay.

“Cảm ơn cậu. Về nhà cẩn thận nhé!” Tôi nhắc. “Nếu tin những điều tớ nói hôm nay, hẳn cậu cũng gần với ‘cái chết’, như Sakuragi và chị Mizuno. Vậy nên…”

“Cậu mới là người phải cẩn thận, Sakakibara.” Mei trả lời lãnh đạm, đặt dọc ngón giữa tay phải lên miếng băng che mắt trái. “Tôi sẽ ổn thôi.”

Sao cô có thể nói chắc chắn như thế nhỉ? Có gì đó rất lạ khiến tôi phải nheo mắt. Trong lúc ấy, Mei buông tay khỏi miếng băng rồi chìa tay ra trước. “Rất hân hạnh được đồng hành với cậu trong vai trò người vô hình, kể từ ngày mai. Sa. Ka. Ki. Ba. Ra.”

Chúng tôi nhẹ nhàng bắt tay. Bàn tay cô lạnh đến đáng sợ. Nhưng cơ thể tôi như được hâm nóng vì nó.

Mei quay người, hướng về con đường chúng tôi mới đi qua. Không dám chắc chắn do chỉ nhìn từ phía sau lưng, nhưng tôi nghĩ đã thấy Mei lấy tay gở tấm băng ở mắt trái xuống.

7

Đang chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên tôi bị đánh thức.

Điện thoại để cạnh giường đang rung lên, nhấp nháy đèn hiệu xanh lá. Là ai vậy nhỉ? Trời đã nhá nhem tối. Phải chăng là Teshigawara? Hoặc là…

Vẫn nằm sấp, tôi trườn đến rồi với tay lấy điện thoại.

“Khỏe không?” Ngay câu đầu tiên, tôi đã rõ ai là người gọi, rồi lẩm bẩm ra chiều lơ đãng, “Chuyện gì đây?”

“Nào, nào, bố đâu cần phải có chuyện mới gọi!”

Bố tôi, Yosuke, đang gọi đến từ cái xứ nóng như thiêu như đốt. Mới đây tôi còn nghĩ lâu rồi chưa gọi điện cho bố thì bố đã gọi đúng vào giờ này, “Chắc Ấn Độ lại nóng chứ gì. Bên đó tối chưa?”

“Bố vừa ăn cà ri cho bữa tối đây. Con thế nào rồi?”

“Về thể chất thì vẫn ổn.”

Hẳn bố vẫn chưa biết đến những cái chết gần đây của bạn học và người thân trong lớp tôi. Có lẽ cũng nên kể. Nhưng nếu vậy tôi sẽ phải đề cập cả chuyện Mei nói hôm nay, và…

Sau khi cân nhắc, tôi chọn cách im lặng.

Dù tôi có kể vắn tắt sự việc, hẳn bố cũng không hiểu, và nếu giải thích rõ sẽ rất tốn thời gian. Hơn nữa dường như cũng có quy tắc rằng, “Không được kể cho người nhà.”

Có thể cậu thực sự không nên biết chuyện.

Lần cuối tình cờ gặp Mei ở phòng trưng bày “Ánh chiều tà của Yomi”, cô đã nói thế.

Nếu cậu phát hiện ra, có lẽ…

Ý cô là gì?

Có thể là nếu tôi chưa từng biết chuyện, khả năng “tử nạn” sẽ thấp hơn ít nhiều? Cũng là một luận điểm để xem xét. Tôi quyết định tránh những chủ đề quá phức tạp và thử dò hỏi bố dưới một góc độ khác. “À, chuyện này nghe có thể hơi lạ.”

“Gì vậy? Con đang yêu hở?”

“Dẹp đi. Làm gì có chuyện ngu ngốc đó.”

“Ô hô! Thế thì bố xin lỗi.”

“Mẹ có bao giờ nhắc đến chuyện thời trung học không?”

“Chuyện gì cơ?”

Tôi có cảm giác bố đang há hốc miệng ở đầu dây bên kia. “Sao tự nhiên con hỏi vậy?”

“Mẹ từng học ở ngôi trường con đang theo học. Trung học Bắc Yomi. Bố đã nghe về lớp 9-3 bao giờ chưa?”

“Hừm.” Bố trầm ngâm một hồi, rồi lại im lặng mất vài giây. Nhưng câu trả lời rốt cuộc chỉ vỏn vẹn một từ, “Chưa.”

“Chưa bao giờ?”

“À, chắc mẹ con có kể vài chuyện thời trung học, nhưng nếu bảo bố kể lại thì… Ritsuko học lớp 9-3 à?”

Chậc, chẳng thể trông mong gì vào trí nhớ của một ông lão ngoại ngũ tuần.

“Mà này, Koichi.” Lần này thì bố hỏi. “Con ở đó đã được hai tháng. Yomiyama sau một năm rưỡi biến chuyển thế nào? Có gì khác không?”

“Ơ…” Tôi nghiêng đầu bối rối, điện thoại vẫn áp bên tai. “Sau một năm rưỡi? Nhưng đây là lần đầu tiên con đến Yomiyama, kể từ khi lên trung học cơ sở.”

“Ể? Thật vậy sao!” Có một tiếng rít do nhiễu sóng, khiến giọng bố bị đứt đoạn.

Tôi rời di động trong một lúc. À phải rồi, tôi chợt nhớ ra, tín hiệu ở phòng này rất tệ, và kiểm tra vạch sóng ở góc màn hình. Vẫn còn một vạch, nhưng hiện tượng nhiễu sóng mỗi lúc một tệ hơn. Rét rét rét, rẹt rẹt rẹt rẹttttt…

“Hơ?”

Tôi cố lọc lấy lời bố đằng sau những tiếng nhiễu.

“À phải rồi. Con nói đúng. Chắc bố nhớ nhầm ngày…”

Giọng bố như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì. Nhưng phần còn lại bị át bởi tiếng nhiễu lớn dần. Cuối cùng thì cuộc gọi bị ngắt.

Tôi nhìn màn hình LCD không còn vạch sóng, mất một lúc như thế, rồi uể oải đặt điện thoại cạnh gối.

Ngay lập tức, Rưmm, một cơn ớn lạnh chạy khắp người tôi. Cơ thể tôi… không, không chỉ là thể xác, cơn ớn lạnh này tác động đến cả tâm trí tôi.

Thật đáng sợ.

Một lát sau, tôi mới thốt nên lời.

Đáng sợ quá! Thật kinh khủng. Sợ và kinh khủng chính là căn nguyên của cơn ớn lạnh vừa rồi, bắt nguồn từ câu chuyện liên quan đến lớp 9-3 mà Misaki Mei kể hôm nay. Đang nghe kể hay vừa nghe kể thì không nghiêm trọng lắm, nhưng giờ đột nhiên… Nó giống với tình trạng tập luyện xong một khoảng thời gian mới bắt đầu đau căng cơ.

Tôi có cảm giác tấm màn mỏng manh vẫn luôn che chắn sự thật nay bỗng dưng biến mất. Giờ đã bị phơi trần, bị bóng đen u ám của hiện thực chạm đến, tôi chìm trong cơn hoảng loạn…

Lớp 9-3 là nơi gần với cái chết hơn cả.

Chúng ta đã bị cuốn đến gần “cái chết.”

Nếu họ để mặc, “thảm họa” có thể sẽ tiếp diễn.

Một khi bắt đầu, nó sẽ không dừng lại…

Nếu mọi điều Mei nói là thật, và trên hết là đối sách bổ sung vừa bắt đầu hôm nay không có tác dụng…

Ai đó sẽ lại bi kéo vào án tử.

Tôi chẳng hạn… Tất nhiên vẫn có khả năng như thế. (Trời ạ, chuyện mà đến nước ấy thì nói làm gì!)

Có cả thảy ba mươi học sinh trong lớp 9-3.

Thực chất là hai mươi tám, nếu trừ đi Sakuragi và Takabayashi. Để tiện tính toán, giả sử nạn nhân chỉ giới hạn trong số học sinh của lớp. Vậy thì, nếu nói đơn giản, sẽ có tỉ lệ một trên hai mươi tám rằng đêm nay tôi sẽ…

Thảm kịch của Sakuragi Yukari mà tôi tận mắt chứng kiến, hay tai nạn thang máy của chị Mizuno mà tôi nghe được qua điện thoại… Chúng đan xen và trộn lẫn vào nhau, trở thành một tấm lưới vặn vẹo và ám muội trải khắp tâm can tôi như mạng nhện.

Giữa lúc ấy…

Những vết rạch trên bàn Mei đột nhiên sáng lên, lớn dần trong đầu tôi.

“Kẻ đã chết” là ai?