Chương 5: May IV

Another

Đăng vào: 11 tháng trước

.

25/5 (Thứ Hai)

Tiết 1 – Tiếng Anh

Tiết 2 – Xã hội

Tiết 3 – Toán

26/5 (Thứ Ba)

Tiết 1 – Khoa học

Tiết 2 – Ngữ văn

1

Vào tuần sau đó, khi nhìn thấy lịch thi dán trên bảng tin lớp học, tôi chỉ hờ hững buông một câu “À, vậy à.”

Cuối tháng Năm thường là thời điểm kiểm tra giữa kỳ. Năm môn học chính sẽ thi dàn trải trong hai ngày thứ Hai và thứ Ba tuần sau.

Bận bịu chuyển nhà, nằm viện, xong lại chuyển trường, đầu óc sẽ chai sạn trước những sự kiện bình thường thế này. Tôi cũng chỉ mới nhận ra điều đó.

Đã hai tuần kể từ khi nhập học, nỗi lo lắng ban đầu giờ cũng bớt đi nhiều. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự hòa nhập với tập thể mới. Có vài người tôi có thể cùng trò chuyện hay đùa vui, và cũng đã dần thích ứng với nhịp sống hay có thể gọi là tiết tấu chậm rãi của ngôi trường, mặc dù nó khác hoàn toàn với trường cũ của tôi. Cứ như vậy, tôi có cảm giác sẽ chịu đựng được đến tháng Ba năm sau mà không gặp trở ngại gì. Thế nhưng…

Có một việc tôi không thể nào bỏ qua.

Đó là cảm giác bất ổn về sự tồn tại của Misaki Mei, tôi không thể nào nắm bắt được cái bóng đó. Nếu vì cuộc sống học đường nơi đây là một giai điệu êm đềm không có âm thanh nhức nhối nào thì sự hiện diện của Mei tựa như một nốt nhạc lệch tông vang lên liên hồi phá vỡ sự cân bằng.

“Thi giữa kỳ xong, sẽ có một tuần dành cho hoạt động hướng nghiệp,” Teshigawara than vãn, ấp tay hai bên mái đầu nhuộm nâu. “Tớ sẽ phải nói ba cái chuyện nghiêm túc với giáo viên cả ngày. Còn khổ sở nào hơn chứ.”

“Cậu sẽ ổn thôi.” Ở bên cạnh, Kazami khô khan đáp lại “Ngày nay có hơn 95% học sinh đậu vào cấp phổ thông. Đừng lo, thế nào chẳng có trường nhận cậu.”

“Câu ấy mà là khích lệ hử?”

“Tớ nói thật lòng đó.”

“Thế khác quái gì bảo tớ dốt.”

“Không có mà.”

“Hừm. Dù sao thì duyên nợ của chúng ta sẽ chấm dứt sau tốt nghiệp. Cố mà sống cuộc sống của kẻ thành đạt đi.”

Teshigawara vẫy tay như chào vĩnh biệt cậu bạn “học sinh ưu tú” quen từ tấm bé. Rồi cậu ta quay sang tôi.

“Cậu định sẽ làm gì khi lên phổ thông, Sakaki? Quay lại Tokyo chăng?”

“Ừ. Dù gì mùa xuân năm sau bố tớ cũng đi Ấn Độ về.”

“Cậu sẽ vào trường tư?” Kazami hỏi.

“Ừm, chắc vậy.”

“Làm con ông giáo sư đại học sướng nhỉ. Giá mà tớ được học ở Tokyo.” Teshigawara vẫn liến thoắng như mọi khi, nhưng giọng điệu cậu ta thẳng thắn và chẳng hề có ý châm chọc, nên tôi cũng không lấy làm khó chịu. “Chắc cậu sẽ được vào thẳng đại học nhờ mấy mối quan hệ của ông già nhỉ, Sakaki?”

“Làm gì có chuyện đó.” Tôi liền phủ nhận, nhưng phỏng đoán của cậu ta cũng không hoàn toàn sai. Suy cho cùng thì…

Hiệu trưởng trường K*** là bạn thời đại học và cùng làm chung phòng nghiên cứu với bố, nghe nói còn là bạn thâm giao. Vậy nên khi quyết định cho tôi chuyển trường bố cũng đã đặt điều kiện trước là năm sau tôi có thể quay trở về học. Nói cách khác thì dù học ở trường công khoảng một năm, nhưng nếu học liên tiếp thì tôi vẫn được thi vào trường phổ thông K*** bằng kỳ thi liên thông của trường. Đại khái là vậy.

Tôi không định nói chuyện này cho ai biết. Vì sẽ chẳng hay ho gì nếu họ phát hiện…

Giờ tan trường, thứ Tư ngày 20 tháng Năm.

Hết tiết sáu, nhóm tôi cùng ra khỏi lớp và đi trên dãy hành lang dọc các phòng học. Từ sáng tới giờ trời vẫn mưa tầm tã.

“Nhắc mới nhớ. Trường mình tổ chức dã ngoại thế nào?”

Nghe tôi hỏi, Teshigawara cau mày. “Gì chứ? Năm ngoái bọn tớ đi rồi. Tới Tokyo. Lần đầu tớ được lên Tháp Tokyo đấy. Và bọn tớ còn đến cả Odaiba. Cậu tới đó chưa, Sakaki? Lên Tháp Tokyo ấy?”

Tôi chưa đi, nhưng… “Năm ngoái? Chẳng phải thông thường lên lớp Chín mới tổ chức hay sao?”

“Ở BắcYomi, bọn tớ đi vào mùa thu năm lớp Tám. Dù nghe nói ngày xưa khối lớp Chín thường đi vào khoảng tháng Năm.”

“Ngày xưa?”

“Ừ… Đúng không, Kazami?”

“Ờ. Tớ có nghe kể.”

Không hiểu sao phản ứng của họ trông khá gượng ép. Vờ như mình không nhận ra, tôi hỏi, “Thế sao trường lại chuyển nó xuống năm lớp Tám?”

“Ai mà biết… Chuyện cũng lâu rồi.” Teshigawara gạt ngay. “Chắc phải có lý do.”

“Có lẽ trường thông cảm cho học sinh nên mới tổ chức dã ngoại trước khi học sinh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho kỳ thi tốt nghiệp,” Kazami trả lời. Cậu ta dừng bước, tháo cặp kính xuống để lau.

“Hờ. Tớ không biết trường công lại như thế.”

Tôi cũng dừng lại như Kazami và đi đến cửa sổ để nhìn ra ngoài. Hiện chúng tôi đang ở tầng ba. Cơn mưa chỉ còn là những hạt rả rích phải nhìn kỹ mới thấy được. Phân nửa số học sinh đang đi dưới sân trường không cầm dù.

Tôi không ghét mưa.

Bỗng tôi nhớ lại lời Mei nói hôm đó.

Tôi thích nhất là cơn mưa lạnh giữa đông. Ngay trước lúc tuyết rơi.

Mei không đi học cả hôm qua và hôm nay. Thứ Hai cô có đến trường, nhưng tôi không tìm được cơ hội bắt chuyện. Có lẽ tôi đã suy diễn thái quá về cuộc gặp với cô ở phòng trưng bày búp bê vào tuần trước. Tôi chẳng thể quên được từng lời nói, từng cử chỉ, từng biểu hiện trên khuôn mặt Mei…

Nhất là đoạn Mei kể lại “câu chuyện về Misaki hai mươi sáu năm trước” và “đó chỉ là phần mở đầu”. Dù tôi tin chắc đây chỉ là một truyện thuộc “Bảy điều kỳ bí”, thế nhưng… “Vẫn còn nữa.” Câu chuyện ma quái ấy liệu sẽ tiếp diễn ra sao?

Mà nhắc mới nhớ, một tuần trước, chẳng phải Teshigawara đã nhắc đến “lời nguyền ở lớp 9-3” gì đó sau buổi học vẽ?

“Này.” Cố giữ vẻ thản nhiên, tôi hỏi dò hai cậu bạn. “Các cậu có biết câu chuyện về lớp 9-3 hai mươi sáu năm trước không?”

Kazami và Teshigawara lập tức lộ vẻ choáng váng. Mặt họ trắng bệch ra trong thoáng chốc.

“T… Thôi nào, Sakaki… Tưởng là cậu không tin mấy chuyện ma vớ vẩn chứ?”

“Làm sao… Ai kể cho cậu chuyện đó?”

Cân nhắc một lúc, tôi quyết định không khai Mei ra, “Tớ chỉ nghe đồn thôi.”

Nghe tôi đáp xong, Kazami hỏi dồn gương mặt nghiêm nghị. “Cậu đã nghe được gì?”

“Hở? Chỉ là phần đầu, chắc thế.”

Phản ứng thái quá của họ là ngoài dự đoán, khiến tôi lúng túng, “Đại loại là một học sinh nổi tiếng ở lớp 9-3 hai mươi sáu năm trước đột ngột qua đời. Chỉ có thế.”

“Vậy chỉ mới là năm đầu tiên,” Kazami lẩm bẩm, nhìn sang Teshigawara. Anh chàng kia thì cong môi, ra chiều khó xử.

“Chuyện gì thế? Ba trò trông căng thẳng vậy.”

Một giọng nữ xen vào. Là cô Mikami đang đi ngang qua. Phía sau là Sakuragi Yukari, chắc đang muốn hỏi han gì đó.

“Ồ. À, chuyện là…”

Do chưa từng nói chuyện trực diện với cô Mikami trong tình huống như thế này, tôi thấy không quen cho lắm. Trong khi tôi đang lắp bắp, Kazami đã bước lên trên như muốn ngắt lời. Rồi cậu ta cố tình nhỏ giọng, “Sakakibara nói cậu ấy nghe được tin đồn… về năm mà mọi chuyện bắt đầu.”

“Ra vậy.”

Cô Mikami từ tốn gật đầu, vẻ tư lự. Phản ứng của cô cũng có phần kỳ lạ. Còn Sakuragi rõ ràng không thể nén được kinh ngạc, giống Kazami và Teshigawara.

“Vấn đề này khó đây…” Cô Mikami còn không thèm nhìn về phía tôi. Gương mặt cô đăm chiêu, một biểu hiện tôi chưa từng thấy ở cô. Dù ra sức dỏng tai, tôi cũng chỉ nghe được vài lời cô thì thầm, “… không rõ. Nhưng… yên lặng nhất có thể… giờ chúng ta chỉ có thể… được chứ? Tạm thời cứ xem xét tình hình…”

2

Về tới nhà, tôi lập tức hỏi bà ngoại, “Bà còn nhớ chuyện hai mươi sáu năm trước không?”

Bà và ông đang ngồi trên hai chiếc ghế mây ở hành lang, cùng ngắm nhìn mảnh vườn sau cơn mưa dầm. Bấy giờ bà còn chưa kịp nói dứt câu “Cháu về rồi à,” chỉ chớp mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của đứa cháu ngoại.

“Hừm? Cũng đã lâu rồi. Hai mươi sáu năm trước ư?”

“Dạ. Lúc đó mẹ trạc tuổi cháu. Chắc cũng đang học lớp Chín ở Bắc Yomi.”

“Lúc Ritsuko còn học lớp Chín…” Bà chống tay lên tay vịn ghế, bàn tay đỡ lấy má. “Ồ, phải rồi. Thầy chủ nhiệm lớp con bé rất là điển trai. Cậu ấy dạy môn Xã hội và còn làm cố vấn câu lạc bộ nhạc kịch gì đấy. Đúng là một ông giáo nhiệt huyết. Các học sinh đều quý mến cậu ta.”

Bà chậm rãi kể từng lời, mắt nheo lại, như thể đang nhìn về quá khứ xa xăm. Ông ngoại ở bên gật gù hưởng ứng.

“Lúc đó mẹ cháu học lớp nào ạ?”

“Lớp nào nhỉ? Ôi chao.”

Bà liếc sang ông, khẽ thở dài khi thấy ông vẫn gật gù liên hồi. “Nếu là lớp Chín, chắc con bé học lớp 2 hay 3 gì đấy. À, bà nhớ là lớp 9-3.”

Không thể nào! Câu trả lời của bà ngoại làm tôi lặng đi. Kỳ lạ quá! Thật không thể ngờ. Tôi không ngạc nhiên, mà cũng chưa hẳn là sợ hãi. Cảm giác giống như ai đó vừa bắt gặp một hố sâu không đáy khổng lồ chỉ cách mình một bước chân.

“Lớp 9-3? Bà chắc chứ?”

“Cháu hỏi vậy thì bà cũng không rõ nữa.”

Ông ngoại vẫn gật gật đầu theo lời đáp của bà.

“Bà còn giữ album kỷ yếu của mẹ không?”

“Bà không chắc còn ở nhà ta. Nếu có thì ở nhà bố cháu. Khi kết hôn, con bé đã mang theo hết tư trang.”

“Ồ.”

Không biết bố còn giữ mấy món đồ ấy không nữa. Ít nhất thì tôi chưa hề thấy chúng.

“Vậy bà ơi…” Tôi tiếp tục hỏi. “Hai mươi sáu năm trước, lúc mẹ còn học lớp 9-3, có bạn học nào trong lớp qua đời vì tai nạn không?”

“Một học sinh trong lớp 3 năm đó? Bị tai nạn?” Bà lại nhìn sang ông, sau đó bồn chồn dõi mắt ra vườn.

Cuối cùng bà thở dài. “Nghe cháu nhắc bà mới nhớ đấy.” Và tiếp tục bằng giọng như tự lẩm bẩm với mình. “Nhưng không nhớ rõ đó là tai nạn gì. Đứa bé rất ngoan. Chuyện thật đáng thương…”

“Bạn ấy tên gì ạ?” Tôi bất giác hỏi dồn. “Có phải Misaki không?”

“Bà không biết nữa.” Một lần nữa, ánh mắt bồn chồn của bà lại dõi ra vườn, như lảng tránh tôi.

“Misaki, Misaki…” Ông ngoại cứ lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

“Chào buổi sáng. Chào buổi sáng.” Con chim nhồng nãy giờ ngoan ngoãn lại hét lên inh ỏi, làm tôi giật mình. “Chào buổi sáng, Rei. Chào buổi sáng.”

“Chắc là Reiko sẽ nhớ rõ hơn,” bà gợi ý.

“Nhưng bấy giờ dì mới khoảng ba bốn tuổi thôi bà ơi.”

Xét đến độ tuổi của hai chị em, có lẽ tôi suy đoán không sai. Gương mặt bà chợt trở nên tươi tỉnh, bà gật đầu đoan chắc. “Phải rồi, phải rồi. Ritsuko đang chuẩn bị thi tốt nghiệp. Còn bà thì phải chăm sóc Reiko. Năm đó thật khốn khổ! Ông ngoại đi làm tối ngày và chẳng giúp được gì.”

Bà ném ánh nhìn trách móc sang ông. “Không đúng sao?” Môi ông nhăn nhó, mấp máy không thành lời.

“Tại sao? Tại sao?” Rei cất tiếng the thé. “Tại sao? Rei, tại sao?”

3

Dì Reiko về đến nhà khi đã chập tối, hơn nữa cũng vừa ăn đêm ở ngoài. Hình như dì đã uống kha khá, vì mùi rượu nồng nặc khắp người, hai mắt cũng ngầu đỏ.

“Chắc tuần tới cháu sẽ đứng nhất kỳ thi giữa kỳ thôi nhỉ?”

Dì nằm phịch xuống sofa ở phòng khách, chắc là thấy tôi đang luẩn quẩn gần đó nên mới đột ngột hỏi câu trên. Cách nói của dì hơi có ý chế nhạo. Tuy chưa đến mức “say bí tỉ”, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy dì trong tình trạng mất kiểm soát như vậy.

“Đâu có.” Dù bối rối, tôi vẫn trả lời thành thật. “Cháu vẫn đang gắng ôn thi đây.”

“Thôi, bỏ đi.”

Cười khẽ, dì uống cạn cốc nước bà vừa mang đến. Thấy vậy, bỗng dưng tôi…

Tôi mường tượng cảnh người mẹ quá cố của mình cũng uống rượu say. Cảnh tượng ấy khiến tim tôi đập nhanh, lồng ngực thắt lại.

“Ai daaa, hôm nay mệt chết được.” Dì Reiko vươn vai thật mạnh, xong lại nhìn tôi bằng ánh mắt ỉu xìu.

“Làm người lớn thật khổ. Hết người này người nọ cứ muốn bắt chuyện xã giao, giữ chân ta lại. Và còn…”

“Reiko, thế nào rồi?” Bà ngoại bước đến, trông lo lắng. “Thường con đâu có vậy.”

“Con đi ngủ đây. Sáng mai dậy rồi tắm. Chúc mọi người ngủ ngon.”

Dì đang định chập chững đi khỏi, nhưng tôi lấy hết can đảm để gọi dì. Dù thế nào tôi cũng muốn xác nhận lại toàn bộ câu chuyện.

“Dì biết chuyện hai mươi sáu năm trước không, dì Reiko?”

Chỉ mới vừa nhấc mình khỏi sofa, dì đã lại ngã phịch xuống, “Ừ. Chẳng phải họ cứ kể suốt hay sao.”

“Có phải nó chỉ thuộc dạng truyện ‘Bảy điều kỳ bí’?”

“Cái này khác.”

“Dì cũng nghe kể khi lên trung học?”

“Ừ. Nhưng không nghe trực tiếp mà chỉ qua lời đồn.”

“Lúc mẹ cháu lên lớp Chín, mẹ cũng học lớp 3 trong câu chuyện. Dì có biết không?”

“Sau đó thôi.” Dì Reiko vuốt dải tóc che ngang mặt rồi từ tốn ưỡn người nhìn lên trần. “Về sau chị hai có kể lại. Nhưng…”

“Câu chuyện cuối cùng ra sao?”

Được đà, tôi hỏi tới, trong lòng hy vọng. Nhưng nó chỉ khiến mặt dì Reiko đanh lại mà không nói gì thêm. Một hồi sau, dì bảo, “Dì không biết nữa, Koichi.”

Giọng dì nhỏ lại.

“Thật ra dì biết rõ phải không, dì Reiko?”

Dì vẫn lặng im.

“Coi nào, dì…”

“Người ta đã quá thổi phồng câu chuyện đó.”

Tôi nghe một tiếng thở dài, quay lại thì thấy bà ngoại đang ngồi bên bàn ăn, hai tay ôm mặt, cử chỉ như muốn nói bà đang cố không nghe, không thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Tốt nhất cháu đừng nghĩ nhiều nữa.” Chốt một câu sau cuối, dì đứng dậy, vươn vai và nhìn thẳng vào tôi. Giờ thì giọng dì nhẹ nhàng như của người dì tôi vẫn biết. “Sẽ có lúc thích hợp để nắm bắt câu chuyện. Nhưng nếu cháu lỡ mất cơ hội thì không biết cũng được. Ít nhất là cho đến lần tới.”

4

Ngày hôm sau, thứ Năm, Misaki Mei lại không đến lớp.

Sắp thi rồi… Mei làm sao thế nhỉ?

Tôi không rõ về học lực của Mei, hay điểm số của cô ấy ra sao. Thực sự thì tôi chưa từng thấy Mei bị gọi tên để đọc bài hay giải toán. Quan trọng hơn, nếu cứ vắng mặt, cô sẽ không đủ điểm chuyên cần để thi tốt nghiệp.

Nhưng tôi có cảm giác nếu mình tỏ ra quan tâm, hẳn Mei sẽ trả lời bằng câu, “Không liên quan đến cậu.”

Có nên tìm Mei nói chuyện không nhỉ? Tôi lại nhận ra từ lúc chuyển trường tới giờ mình vẫn chưa có danh sách lớp. Làm sao tìm được địa chỉ nhà hay số điện thoại của cô ấy đây? Dù thật lòng thì muốn biết cũng không khó lắm…

Hẳn Mei sống gần cửa hàng búp bê, mà phải gọi là phòng trưng bày búp bê mới đúng. Và hẳn là cô thường đến đó xem, giống như hôm trước. Ừm, tôi tin chắc là vậy.

Không biết cha mẹ Mei ra sao nhỉ? Mei có bạn thân không? Tại sao mắt trái sau băng gạc của cô lại như thế? Chắc sức khỏe của Mei không tốt lắm. Có rất nhiều chi tiết khiến tôi bận tâm. Giờ Thể dục Mei luôn ngồi ngoài, và hay nghỉ học nữa. À, nhưng mà…

… Cứ thế, cứ thế.

Tôi lo lắng không thôi, nhưng dường như trong lớp chỉ có mình tôi nghĩ đến chuyện này – tôi chẳng nhận ra dấu hiệu nào cho thấy rằng thầy cô và bạn học mảy may quan tâm. Thôi quên đi, dù sao tình cảnh này cũng không phải vừa mới xảy ra.

Giữa lúc ấy…

Sau bữa trưa, khi chúng tôi đi đến phòng tranh ở Khu o để học tiết Mỹ thuật, tôi tình cờ nhìn lên sân thượng ở dãy phòng học và thấy Mei.

Giống hệt lúc tôi thấy cô lần đầu, hai tuần trước, ngồi dưới tán cây kiến tập môn Thể dục. Bóng dáng lẻ loi đơn độc bên trong tấm lưới sắt bao quanh sân thượng.

Đang đi cùng “anh chàng thích Munch” Mochizuki, tôi bảo “Đợi tớ một chút” rồi bỏ cậu ta lại mà chạy ngược về Khu C, tòa nhà bê tông bọn tôi vừa ra khỏi. Lao qua những bậc thang, mở toang cánh cửa sắt màu kem, tôi không do dự phóng lên sân thượng.

Thế rồi…

Số là hôm đó tôi bỏ điện thoại vào túi quần, và nó đã rung lên ô ê rền rĩ. Gì thế nhỉ? Ai gọi vậy? Đúng vào giờ này? Tại sao?

Đi qua cửa rồi nhìn quanh để tìm Mei, tôi đặt điện thoại lên cạnh tai. Là Teshigawara gọi. “Cậu ổn chứ?”

“Hả? Sao cậu gọi tớ vậy?”

“Tớ gọi vì tưởng cậu đang gặp rắc rối. Akazawa đang nổi điên lên đây. Có khi bạn ấy sẽ bày thêm vài pha náo loạn nữa cho coi.”

“Là sao? Tại sao Akazawa làm vậy?”

“Này, Sakaki…”

Rẹt rẹt rẹt rẹttttt… Những tiếng rít vì nhiễu sóng ngắt lời Teshigawara. Tôi không cho rằng liên quan, nhưng đúng lúc ấy một cơn gió mạnh cũng gào thét thổi qua sân thượng.

“Nghe này. Tớ không muốn làm cậu thấy rắc rối hay khó khăn.” Tôi chỉ mơ hồ đoán ra lời Teshigawara, trộn lẫn trong tiếng gió và đợt nhiễu tín hiệu. “Hiểu chưa, Sakaki? Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa. Nguy hiểm lắm.”

Gì cơ? Cậu ta vừa nói gì?

“Hơn nữa… Cậu có nghe không? Sakaki!”

“Ừm.”

“Câu chuyện mà hôm qua cậu hỏi, về hai mươi sáu năm truớc… Cậu muốn biết đúng không?.”

“Ý tớ…”

“Chuyện đó tớ đã bàn bạc rồi. Chỉ cần sang tháng Sáu, tớ sẽ kể hết cho nghe. Vậy nên trong tháng này, xin cậu…”

Rẹt rẹt rẹt rẹttttt. Rét rét rét réttttttt… Nhiễu loạn hơn gấp mười lần, cuộc gọi bị ngắt bằng tiếng “bíp”.

Rốt cuộc là sao? Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hơi bực bội, tôi tắt điện thoại, bỏ nó vào túi để cho dù có gọi lại thì cậu ta cũng không liên lạc được. Mắt tôi dáo dác đảo quanh mọi ngóc ngách trên sân thượng lộng gió…

Chẳng có ai ở đó.

5

Ngày hôm sau, Mei đi học lại như bình thường.

Nhưng tôi cũng không chủ động mở lời với cô ấy. Chẳng phải vì cuộc gọi hôm trước của Teshigawara làm tôi lo. Dứt khoát không phải. Nhưng không chỉ không nói chuyện, mà tôi còn không muốn tiếp xúc dưới bất kỳ hình thức nào nữa.

Tôi cũng chưa nói gì với Teshigawara. Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi cậu ta, nhưng… có lẽ để tránh bị tôi hỏi, Teshigawara chẳng dám đến gần. Thực sự chuyện gì đang diễn ra?

Mai là ngày thứ Bảy của tuần thứ tư trong tháng, nên trường học đóng cửa. Tôi có cuộc hẹn kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, nhưng vì không thấy thay đổi gì khác lạ, tôi định sẽ bỏ hẹn và dời sang tuần sau. Chắc bà ngoại sẽ không rầy đâu. Vả lại sang tuần đã phải thi giữa kỳ, tốt nhất tôi nên ôn tập một chút. Quả thật tôi có nghĩ mình sẽ dễ dàng thi đỗ thôi, nhưng mặt khác thì tính tôi rất thận trọng… hay có lẽ là nghiêm túc quá.

Và thế là…

Nén mong muốn được đến phòng trưng bày búp bê ở khu Misaki, tôi dành hết mấy buổi chiều cuối tuần ở nhà học bài.

Có cả thảy hai cuộc gọi đến.

Cuộc đầu tiên là từ đất nước của đạo Hindu xa xôi.

Giống lần trước, bố Yosuke lại than vãn “Nóng chết mất!”, nhưng thực chất là muốn gọi hỏi thăm, “Con thấy vẫn ổn chứ?” Nghe tôi kể về kỳ thi giữa kỳ sắp tới, bố dặn, “Cứ qua quýt thế nào xong thôi con ạ.” Hiển nhiên là tôi sẽ không qua quýt, bố khuyên như thế là chẳng hiểu con trai mình chút nào.

Người gọi thứ hai có phần khiến tôi ngạc nhiên. Là chị Mizuno ở bệnh viện. “Vẫn khỏe chứ?”

Vừa nghe mở lời, tôi đã nhận ra ai đang gọi. Bất giác cảm thấy căng thẳng.

“Về chuyện hôm trước… Chắc khoảng hai tuần trước nhỉ! Em có nhớ cô bé đó không? Bệnh nhân đã mất cuối tháng Tư ở khu nội trú ấy?”

“Tất nhiên ạ.”

“Sau buổi nói chuyện chị cứ nghĩ mãi, nên đã đi kiểm tra. Và chị tìm được tên cô bé, không phải Masaki mà là Misaki.”

“Misaki là họ cô ấy? Hay…?”

“Không, là tên.”

Vậy thì không phải Misaki Mei. Thế tức là…?

“Chữ Hán viết thế nào ạ?”

“Chữ ‘tương lai’ và ‘hoa nở’, ghép thành Misaki.”

“Misaki…”

“Họ cô bé là Fujioka.”

Fujioka Misaki sao? Tôi không khỏi cân nhắc. Điều gì khiến cho Fujioka Misaki là “một nửa con người” của Misaki Mei? Rốt cuộc là thế nào…

“Sao em lại muốn biết về cô bé?” Chi Mizuno hỏi.

“Em đã hứa sẽ kể cho chị đấy.”

“Ô, ừm… chuyện là…”

“Không nhất thiết phải kể ngay. Khi khác cũng được.”

“Dạ.”

“Mà nè, Anh Chàng Kinh Dị. Gần đây có đọc gì không?”

Và thế là chị không nhắc đến vụ hứa hẹn nữa. Tôi trả lời, “À, vâng,” rồi cúi xuống nhìn quyển sách để bên cạnh. “Tập hai bản bìa cứng của Lovecraft: Toàn tập(1).”

(1) H.P. Lovecraft, nhà văn người Mỹ nổi tiếng với các mẩu truyện ngắn kinh dị.

“Ồ hô,” chị lại dùng giọng điệu tôi hiểu rõ từ trước tới giờ. “Thật là biết thưởng thức đấy! Mà không phải em sắp thi giữa kỳ sao?”

“Em chỉ đọc khi đang nghỉ sau giờ học,” tôi đáp. Nhưng xét cơ cấu thời gian tôi dành cho hai việc thì đương nhiên phải nói ngược lại mới phải: tôi học một chút trong khi nghỉ giữa chừng đọc sách.

“Có trách nhiệm thiệt ha, Anh Chàng Kinh Dị,” chị Mizuno nói, ra chiều cao hứng. “Ước gì em chị được như em. Nó còn chẳng chịu đọc sách, nói gì đến tiểu thuyết kinh dị. Trong đầu chỉ toàn là bóng rổ thôi. Vậy nên bọn chị ít khi tán gẫu dù là chị em.”

“Chị có em trai?”

“Những hai đứa cơ. Cậu thích bóng rổ cũng bằng tuổi em.”

“Oa, thật vậy sao!”

“Đứa kia thì học lớp Mười một, nhưng trong đầu cũng chỉ nghĩ đến tập thể hình. Chị còn không biết nó đã từng đọc sách gì ngoài truyện tranh nữa. Đúng là có vấn đề ha!”

“Ha ha.”

Tôi nghĩ rằng một cậu nhóc mười lăm tuổi thích trốn trong phòng đọc thần thoại Cthulhu(2) vào cuối tuần thì còn có vấn đề hơn, nhưng thôi, sao cũng được.

(2) Nhân vật hư cấu của H.P. Lovecraft.

Nhắc mới nhớ, tôi vừa nhận ra một điều. Chẳng phải lớp tôi cũng có một cậu Mizuno? Cao ráo, da rám nắng, ngoại hình giống dân chơi thể thao. Tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng có khi nào cậu ta là em chị Mizuno? Yomiyama là một thị trấn nhỏ. Trùng hợp kiểu này chắc cũng không lạ.

“À, chị Mizuno có học trung học ở Bắc Yomi không?” Bỗng thấy quan tâm, tôi hỏi.

“Chị học trường Nam Trung. Nhà chị gần ranh giới giữa hai trường, nên tùy theo năm mà xem học ở Bắc hay Nam. Vì vậy chị và cậu lớn học Nam Trung, còn em út học ở Bắc Trung.”

Ra vậy. Thế thì chị Mizuno sẽ không biết chuyện về Misaki hai mươi sáu năm trước. Tôi gần như thở phào nhẹ nhõm, và bọn tôi lại vui vẻ tán gẫu về sở thích của mình.

6

Thứ Ba, ngày 26 tháng Năm.

Ngày thứ hai của kỳ thi giữa học kỳ một.

Mưa đã rơi không ngớt từ đêm hôm trước, báo hiệu mùa mưa dầm sắp đến. Tôi lấy làm lạ vì khác với các trường học ngày nay (đúng hơn đây là lần đầu tiên tôi biết), ở Bắc Yomi không yêu cầu học sinh mang dép riêng trong trường. Trừ giờ học Thể dục, lúc nào mọi người cũng mang giày ngay cả khi ở trong lớp. Vì vậy vào những ngày mưa, sàn hành lang và sàn phòng học đều nhoe nhoét dấu giày.

Giờ thi thứ hai, giám thị môn thi cuối – Ngữ văn – là thầy Kubodera.

Khi thầy phát xong bài thi và tuyên bố “Bắt đầu làm bài”, cả phòng liền trở nên im ắn. Tiếng bút chì bấm viết lên giấy đôi lúc bị chen ngang bởi những tiếng ho hay thở khẽ. Dù tôi có chuyển trường, không khí trong phòng thi cũng chẳng thay đổi gì.

Môn thi bắt đầu được khoảng ba mươi phút thì một học sinh đứng dậy và rời khỏi phòng. Cảm nhận được tiếng động cùng bóng người thoáng qua, tôi quay xuống và nhìn về phía cửa sổ. Mei đã đi mất. Chậc, cô lại làm xong sớm rồi ra về?

Do dự mất một lúc, tôi đặt giấy thi úp xuống bàn và đứng dậy. Đang lúc tôi lặng lẽ rời khỏi phòng thì…

“Em làm xong rồi à, Sakakibara?” Thầy Kubodera cất tiếng hỏi.

Tôi hạ giọng đáp, “Dạ. Em đang định…”

“Thời gian vẫn còn nhiều, sao em không xem lại bài một chút?”

“Không ạ.” Trong lúc trả lời, tôi để ý thấy có tiếng xì xào quanh phòng. “Em kiểm tra đáp án kỹ rồi. Có thể về được chưa thầy?”

Vừa nói, tôi vừa nhìn sang cánh cửa mới khép lại sau lưng Mei. Thầy Kubodera ngần ngừ giây lát rồi nhìn xuống bàn. “Được rồi. Em có thể ra ngoài, nhưng chưa được về đâu nhé. Hãy đợi ở ngoài. Hôm nay lớp ta có tiết chủ nhiệm đột xuất sau khi thi.”

Tiếng xôn xao lan ra khắp phòng. Có thể thấy ánh mắt khó chịu của mọi người chĩa vào tôi. Hẳn cả lớp đang nghĩ tôi là kẻ ngạo mạn. Dù có thế thật, tôi cũng chẳng thể làm gì khác. Nhưng… Tôi không khỏi thắc mắc. Tôi và Mei cùng nộp bài sớm, nhưng tại sao chỉ mình tôi bị đối xử như vậy, còn Mei thì chẳng ai đoái hoài đến? Không lạ sao? Giờ tôi mới thấy có điều gì không ổn.

Bước ra khỏi lớp, tôi thấy Mei đứng cạnh một cửa sổ ở hành lang. Cánh cửa đang mở, khiến mưa hắt vào từng đợt. Cô đang nhìn chăm chăm ra ngoài, chẳng màng đến việc bị ướt.

“Lúc nào cậu cũng xong sớm.” Tôi nói và bước đến chỗ Mei.

“Vậy sao?” Cô đáp mà không quay lại.

“Hai ngày nay với năm môn thi, cậu đều nộp bài khi thời gian mới được một nửa.”

“Tức là hôm nay cậu cố ý nộp bài sớm để đến gặp tôi?”

“Không, môn Ngữ văn tớ không tệ.”

“Ồ, cậu biết trả lời những câu đó?”

“Ý cậu là sao?”

“Tóm tắt nội dung trong một số từ nhất định, hay chỉ ra ý tứ của bài văn.”

“À, cái đó dễ mà.”

“Chẳng thấy dễ gì cả. Tôi ghét chúng. Thà làm toán hay trả lời môn khoa học còn hơn. Vì chúng chỉ có đúng một đáp án.”

À, tôi đã hiểu ý Mei. “Hóa ra cậu chỉ viết đại rồi bỏ về?”

“Ừ.”

“Thế được sao?”

“Không quan tâm.”

“Ừm, nhưng còn…” Tôi định nói tiếp nhưng lại thôi.

Đi trước dẫn lối, tôi bước đến phía trước cầu thang bên phải lớp – còn được gọi là “Cầu thang phía Đông”. Mei cũng tiến lại, mở cửa sổ. Gió lạnh ùa vào, cuốn theo những hạt mưa li ti như nhảy múa trên mái tóc cắt ngắn của cô.

“Có phải bạn ấy tên là Fujioka Misaki? Người đã mất ở bệnh viện hôm đó?” Tôi đánh liều nói ra thông tin vừa được chị Mizuno kể lại tuần trước. Dù mắt không rời cánh cửa sổ, hai vai Mei hơi run lên, tôi dám chắc như vậy.

“Tại sao là bạn ấy?”

“Fujioka Misaki…” Mei bắt đầu nói. “Fujioka Misaki là… em họ tôi, mà còn nhiều hơn thế, khi xưa, chúng tôi thường xuyên ở bên nhau.”

“Nhiều hơn thế?”

Tôi chịu không hiểu nổi câu nói này. Nhưng có thể đó là lý do khiến Misaki là “một nửa con người” Mei.

“Câu chuyện cậu kể hai tuần trước.” Tôi lại đổi chủ đề “Về lớp 9-3 hai mươi sáu năm trước. Tiếp theo như thế nào? Phần ma quái gì ấy?”

“Cậu không đi hỏi ai khác sao?” Mei vặn lại. Trong khi tôi nghĩ cách trả lời, cô đã quay sang nhìn rồi hỏi, “Không ai muốn kể?”

“Ừ, chẳng ai chịu kể cho tớ.”

“À thì, cậu biết làm gì nữa đâu chứ?” Cô chỉ nói vậy rồi lại lặng thinh xoay người ra phía cửa sổ.

Dù có gặng hỏi, tôi tin chắc Mei cũng không chịu kể thêm. Có cảm giác như thế đấy. Những lời của dì Reiko, rằng “Sẽ có lúc thích hợp để biết chuyện”, nặng trĩu trong đầu tôi.

“Ưm, này,” tôi cất tiếng rồi hít thở thật sâu nhưng khi ở trong phòng trưng bày búp bê. Bước đến bên cạnh Mei đang đứng ở cửa sổ, tôi nói tiếp. “Nè, tớ định hỏi cậu từ lâu rồi chuyện này đã làm tớ đau đầu từ lúc mới chuyển trường tới giờ.”

Hai vai Mei dường như run lên. Tôi bèn tiếp tục. “Tại sao họ làm thế? Mọi người trong lớp, và cả các thầy cô nữa. Coi cậu như không…”

Chẳng để tôi nói hết câu, Mei lẩm bẩm, “Bởi vì tôi không hiện hữu.”

Hiểu chưa, Sakaki? Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa.

“Làm sao có thể…” Tôi hít thật sâu lần nữa.

Nguy hiểm lắm.

“Nhưng sao lại…”

“Đối với họ, tôi là người vô hình. Sakakibara là người duy nhất thấy được tôi… Cậu sẽ làm gì?”

Mei từ tốn quay sang nhìn. Một nụ cười ẩn ý hiển hiện trên con mắt phải không bị che đi của cô. Là do tôi tưởng tượng ra, hay kèm trong đó còn có đôi chút cô đơn?

“Không, không thể nào như vậy được.”

Nếu tôi nhắm mắt rồi mở ra, cứ cho là trong ba giây đi, liệu cô ấy có biến mất? Suy nghĩ này đeo bám tâm trí tôi, và tôi vội tránh đi, nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ. “Không thể được…”

Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng chân ai đang chạy vội dưới cầu thang.

7

Tiếng chân ồn ã hoàn toàn không hợp với bầu không khí thi cử nghiêm trang trong trường. Đang thắc mắc đó là ai thì bóng áo nỉ xanh của thầy Miyamoto phụ trách môn Thể dục xuất hiện. Dù trước giờ chỉ tham gia kiến tập, ít nhất tôi cũng nhớ mặt và biết tên của thầy trưởng bộ môn.

Thầy chạy tới chỗ chúng tôi, miệng mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại chạy sang phòng của lớp 3. Mở toang cánh cửa trước, thầy Miyamoto gọi, “Thầy Kubodera! Thầy đến đây một lúc được không?”

Lát sau, giáo viên môn Ngữ văn đồng thời cũng là giám thị bước ra khỏi phòng. “Có chuyện gì à?”

Thở hổn hển đầy nặng nhọc, thầy dạy Thể dục nói, “Ừ.” Từ chỗ tôi và Mei lại không nghe rõ được đoạn sau.

“Trường vừa nhận được tin…”

Tôi chỉ nghe được đến thế, vì thầy bỗng hạ thấp giọng. Nhưng phản ứng của thầy Kubodera khi biết tin lại rất dễ đoán. Vừa nghe xong, thầy đứng chết trân, mặt đanh lại.

“Được rồi,” thầy Kubodera bình tĩnh đáp rồi quay vào trong. Thầy Miyamoto mặt hướng lên trần, hai vai vẫn nhấp nhô vì mệt.

Sau đó…

Cánh cửa vừa được thầy Kubodera đóng vào lại mở toang, một học sinh lao ra.

Là lớp trưởng Sakuragi Yukari, tay phải cầm cặp, gương mặt bấn loạn. Trao đổi vài lời với thầy Miyamoto, Sakuragi chạy đến lấy dù ở giá đặt cạnh đó. Chiếc dù màu be. Thế rồi, cô chạy vội đi…

Ban đầu, Sakuragi chạy về cầu thang phía Đông. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy chúng tôi đứng ở cửa sổ gần cầu thang, cô bỗng khựng lại.

Ngay sau đó, cô quay gót rồi chạy theo hướng ngược lại. Bên chân phải mà cô từng bảo là bị trẹo sau một cú ngã giờ vẫn chưa lành hẳn. Cô chạy nhón gót như đang cố tránh cho cái chân bị thương khỏi đau nặng hơn. Sakuragi băng qua dãy hành lang và khuất khỏi tầm nhìn. Chắc đã xuống bằng cầu thang phía Tây ở bên kia tòa nhà.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Tôi nhìn Mei và hỏi. “Cậu có biết…?”

Mei không hề phản ứng. Cô đứng ngây ra, gương mặt xanh xao. Tôi bèn chạy đến hỏi thầy Miyamoto, “Thầy ơi? Có chuyện gì với Sakuragi vậy?”

“Hở? Ồ…” Thầy Miyamoto cau mắt nhìn tôi như trách mắng. “Người nhà bạn ấy gặp tai nạn. Trường vừa nhận được tin bảo bạn ấy đến bệnh viện gấp.”

Thầy chưa dứt lời thì đằng hành lang vọng lại một tiếng động lớn, kèm theo tiếng thét chói tai cụt lủn.

Gì thế nhỉ? Tôi lập tức bồn chồn. Chuyện gì vừa xảy ra?

Không kịp suy nghĩ kỹ, tôi chạy vội theo hướng hành lang của Sakuragi như muốn đuổi theo cô. Tôi băng qua một mạch cầu thang, xuống đến tầng hai. Chẳng thấy bóng dáng Sakuragi đâu, tôi lại tiếp tục vòng cầu thang để xuống tầng trệt. Đúng lúc đó…

Một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Nền cầu thang ướt sũng, ở chiếu nghỉ giữa tầng hai là một chiếc dù đã mở bung. Chiếc dù màu be Sakuragi Yukari vừa lấy đi ban nãy. Còn bản thân cô thì ngã sấp mặt, người đè trên đỉnh dù.

“H… Hả…”

Đầu Sakuragi nằm ngay chính giữa chiếc dù đang bung ra. Chân xoải xuống hai, ba bậc cuối của cầu thang. Hai tay duỗi chếch ra trước. Cặp thì văng vào góc tường.

Chuyện gì vậy?

Sao có thể…?

Khó mà nắm bắt ngay lập tức những gì vừa xảy ra. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc tôi đã hình dung được mọi việc.

Sau cú sốc khi hay tin người nhà gặp nạn, Sakuragi vội vã chạy ra khỏi lớp và trượt chân khi đang trên đường từ tầng hai xuống tầng trệt. Chiếc dù vuột khỏi tay cô, rơi xuống trước. Nó bị bung ra bởi lực va chạm và nằm trên mặt sàn. Đỉnh dù nhọn bằng kim loại hướng thẳng lên cô. Và rồi…

Sakurngi đã mất thăng bằng mà ngã sấp xuống ngay trên nó. Lúc ấy cô như đang lơ lửng giữa không trung, chẳng thể quay đầu tránh hay lấy tay đỡ.

Cơ thể Sakuragi nằm đó không nhúc nhích. Một màu đỏ sởn gai ốc trào ra, lấp dần màu be của chiếc dù là máu. Rất nhiều máu…

“Sakuragi?” Tôi cất tiếng gọi, giọng run bần bật. Hai chân tôi lẩy bẩy bước xuống.

Sợ hãi lết từng bước tới gần, tôi lại phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng khác. Đỉnh dù đã đâm xuyên qua cổ Sakuragi, sâu đến tận gốc. Một lượng lớn máu tươi đang bắn ra từ vết thương.

“Tại sao…” Không thể chịu thêm nổi cảnh ấy, tôi quay đi hướng khác. “Tại sao lại…”

Một tiếng “phịch” bỗng vang lên, và Sakuragi lăn sang bên. Thân dù phải đỡ lấy sức nặng cơ thể của một con người, nhờ một sự trùng hợp đến tai ác, giờ đã gãy lìa.

“Này!” Một tiếng hét lớn từ bên trên. “Chuyện gì vậy? Em không sao chứ?”

Thầy Miyamoto đang ở gần bên. Tôi thấy bóng một vài giáo viên nữa, có lẽ do nghe tiếng động lớn nên từ các phòng học xung quanh chạy ra xem.

“Nghiêm trọng lắm. Mau gọi cứu thương!” Thầy Miyamoto la lên trong khi phóng xuống. “Gọi cả phòng Y tế nữa. Kinh khủng quá! Sao việc này có thể xảy ra… Này, em ổn chứ?”

Tôi định gật đầu đáp không sao, vậy mà chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Một cơn đau lại nhói lên giữa ngực tôi. Ôi, là cơn đau mà mình ghét vô cùng…

“E… Em xin lỗi.” Đặt cả hai tay lên ngực, tôi ngã dựa vào tường. “Em… thấy… không khỏe…”

“Để thầy lo chuyện này. Mau vào nhà vệ sinh đi.” Thầy Miyamoto ra lệnh. Chắc thầy tưởng tôi đang buồn nôn vì khiếp sợ.

Lê từng bước nặng nhọc lên cầu thang, tôi thấy Mei đang ở hành lang tầng hai. Cô đứng sau các giáo viên, chăm chú nhìn chúng tôi.

Gương mặt Mei tái xanh đến thảm hại. Mắt phải mở to như sắp bung ra ngoài. Cặp môi cô mấp máy như muốn nói gì đó, giống hệt con búp bê trong quan tài nơi tầng hầm ở “Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi”.

Để làm gì?

Cậu định nói điều gì…

Vài giây sau, khi tôi lên đến hành lang tầng hai, Mei đã đi mất.

8

Người nhà Sakuragi nhập viện là do tai nạn giao thông. Chiếc xe chở mẹ cô gặp tai nạn. Dì của Sakuragi cầm vô lăng, còn Mieko mẹ cô ngồi ghế phụ lái. Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng chiếc xe đã mất phanh và đâm vào một cái cây bên đường khi đang chạy dọc bờ sông Yomiyama. Xe bị hủy hoại nghiêm trọng. Cả hai người phụ nữ đều ở trong tình trạng nguy kịch khi được chở đến bệnh viện. Mẹ Sakuragi bị thương rất nặng, khó qua khỏi. Vì vậy bệnh viện đã gọi cho trường.

Thầy Miyamoto chuyển tin cho thầy Kubodera, và Sakuragi được báo rằng phải đến bệnh viện gấp. Thầy Kubodera đã cho phép cô thi vào hôm khác.

Mẹ Sakuragi được cấp cứu nhưng đã qua đời ngay tối hôm đó. Người dì khó khăn lắm mới sống sót, nhưng tôi nghe kể dì phải nằm hôn mê hơn một tuần lễ.

Còn Sakuragi gặp một tai nạn bất hạnh và khó tin ở cầu thang phía Tây khu C, được xe cứu thương chở đến bệnh viện nhưng đã tắt thở vì mất máu và sốc. Tôi cũng nghe kể rằng cô vừa mừng sinh nhật tuổi mười lăm được hai ngày.

Đó là sự việc khiến Sakuragi Yukari và mẹ cô trở thành “người chết vào tháng Năm” của lớp 9-3 trường trung học Bắc Yomi, năm 1998.

Khúc Đệm

Lại có người chết ở lớp 9-3.

Ừ, chuyện lớn ghê luôn.

Nghe bảo bạn ấy trượt chân ở cầu thang Khu C và ngã đập mặt xuống đất.

Không, như tớ nghe thì đâu phải vậy.

Không phải á? Sự thật là sao?

Khi bị ngã từ cầu thang, chiếc dù văng ra trước mặt và đâm qua họng bạn ấy.

Eo ơi!

Còn có người nói không phải đâm qua họng, mà chọc vào mắt.

Kinh khủng quá. Thật vậy sao?

Dù thế nào, tai nạn hết sức thảm khốc, đến nỗi bất cứ ai chứng kiến đều bị cấm loan tin ra ngoài.

Người chết là cán sự lớp thì phải?

Hình như vậy.

Tớ còn nghe tin mẹ bạn ấy chết vì tai nạn giao thông cùng ngày.

Ừ. Chuyện này tớ biết.

Nè, cậu có nghĩ là do lời nguyền đó gây ra?

“Lời nguyền đó”? Cậu biết nó sao?

Cũng chỉ nghe lỏm được thôi. Chẳng rõ thực hư ra sao nữa.

Người ta gọi nó là “lời nguyền ở lớp 9-3”.

Phải không?

Nhưng bàn tán chuyện này không tốt đâu.

Chẳng phải là bí mật ai cũng biết rồi sao? Hai mươi sáu năm trước, một học sinh nổi tiếng ở lớp đó tên là Misaki đã chết.

À, ừ…

Vậy năm nay cũng là một trong những “năm đó”?

Có thể lắm.

Ghê quá. Lỡ năm sau tớ phải vào lớp 3 thì sao?

Giờ cậu lo cũng có làm được gì?

Nhưng…

Vậy thì chuyển trường ngay lúc còn lớp Tám đi?

Hừmm…

Nghe này, đâu phải năm nào nó cũng xảy ra. Hình như năm ngoái không phát sinh chuyện gì.

Còn năm trước đó? Năm trước đó có phát sinh mà.

Lời nguyền rất khó đoán.

Một khi nó phát sinh, mỗi tháng sẽ có chuyện xấu xảy ra trong lớp, đúng không?

Ừ.

Ai đó sẽ chết.

Ừm. Cứ mỗi tháng, ít nhất sẽ có một nạn nhân liên quan đến lớp…

Không chỉ riêng học sinh?

Cả gia đình cũng gặp nguy hiểm theo. Đặc biệt là anh chị em. Tớ nghe nói họ hàng càng xa thì càng không bị.

Cậu rành dữ ha.

Có một anh khóa trên tập cùng Câu lạc bộ Kendo với tớ, anh ấy cũng học lớp 3, tên là Maejima. Gần đây có nghe anh ấy kể lại. Hình như anh ấy không mấy tin vào câu chuyện, bởi vậy mới kể cho người ngoài như tớ.

Dù anh ta nói không tin, thực tế là có người đã chết…

Đơn giản chỉ là trùng hợp. Một tai nạn không may. Lời nguyền chỉ là thứ tầm xàm ba láp… Anh ấy nói thế.

Có thể anh ta đúng đấy.

Tớ không biết. Nhưng tốt nhất chúng ta nên tránh cái lớp 9-3 ra.

Nhất thiết phải thế thật hả?

Lỡ mà bị cuốn vào đó thì kinh khủng lắm. Nói với cậu mấy chuyện này thôi có khi cũng gây hại đấy.

Chúng ta nên làm gì đây? Lỡ như…

Thôi nào, dẹp đi.

Ừ. Đừng xì xào thêm nữa là được.