Chương 12: July II

Another

Đăng vào: 11 tháng trước

.

1

Từ đó, tôi gặp nhiều mộng mị.

Tôi không nhớ rõ chi tiết, nên không biết có phải cùng một giấc mơ hay không. Nhưng nhân vật thì cứ loanh quanh mấy người đó thôi, hoặc thầy Kubodera vừa qua đời, Sakuragi Yukari ngã cầu thang hồi tháng Năm, hoặc chị Mizuno rơi thang máy bệnh viện hồi tháng Sáu. Đôi khi thấy cả những người bạn học đang còn sống, như Akazawa Izumi hay Kazami Tomohiko…

Thầy Kubodera sẽ chằm chằm nhìn tôi, gương mặt đầm đìa máu, đôi mắt ánh lên thù hằn. Rồi thầy nói, Chính là lỗi của mày!

Sakuragi vừa cố đứng cho vững vừa tuốt chiếc ô đâm sâu trong cuống họng ra. Rồi cô nói, Chính là lỗi của mày!

Chị Mizuno cũng vậy. Cánh cửa thang máy bệnh viện trượt mở, chị bò lết từ trong ra, Chính là lỗi của mày!

Lỗi của mày, của cả hai đứa mày . Đó là lời lên án tàn nhẫn phát ra từ đôi môi Akazawa. Theo sau là những lời tương tự của Kazami, Teshigawara và Mochizuki.

Dừng lại đi. Tôi cố hét thật to nhưng không phát ra âm thanh nào. Không phải. Không phải lỗi của tôi.

Tôi muốn phủ nhận, nhưng làm sao mà…

 … Tôi…

Bọn họ nói đúng. Tự sâu thẳm đáy lòng, tôi đồng tình với họ. Chính nó. Đấy hẳn là lý do khiến tôi chẳng thể thốt thành lời.

Tại tôi.

Tại tôi tới ngôi trường này.

Tại tôi giao tiếp với Mei, cô gái “không tồn tại”. Tôi đã xâm phạm “quyết định” vốn được coi là tấm bùa ngăn chặn “tai ương”.

Đó chính là lý do… Tại tôi mà “tai ương” năm nay đã giáng xuống bọn họ. Tại tôi mà họ phải gánh chịu kết cục tàn khốc…

Tôi choàng tỉnh giữa canh khuya, ra khỏi cơn mơ mà thở hồng hộc. Sự việc này lặp lại vài lần mỗi đêm.

Đạp tấm chăn sũng mồ hôi ra, tôi hít thở sâu vài lượt giữa màn đêm đen như mực… Một ý nghĩ thực tế xâm chiếm đầu óc tôi, Nếu bệnh phổi tái phát thì lần này sẽ không còn đường hồi phục.

2

 “Thôi, thôi, cũng chẳng có cách nào khác. Cậu làm gì được đâu. Đừng xuống tinh thần thế, Sakaki. Dù tự kết tội mình, kéo bản thân xuống hố sâu thì cũng chẳng thay đổi điều gì được cả.” Sau vụ tự sát của thầy Kubodera, người đầu tiên bắt chuyện lại với tôi là – còn ai khác nữa – Teshigawara. Cậu đã trở lại hình ảnh anh chàng tóc nâu hư hỏng sẵn sàng trò chuyện về đủ mọi chủ đề trên trời dưới biển, y như trong ấn tượng ban đầu của tôi hồi mới chuyển đến, bất chấp một dạo trước đây cậu còn phớt lờ tôi hoàn toàn…

Khi tôi trưng ra thái độ châm biếm thấy rõ, Teshigawara phân trần, “Tớ cũng đau lòng lắm chứ, đồ ngốc. Tự dưng phải lạnh nhạt với cậu mà chưa hề giải thích tỏ tường. Quá đáng quá mà!” Teshigawara toét miệng cười, nhưng gương mặt phút chốc trở nên nghiêm nghị, đoạn hỏi lại cho chắc. “Cậu đã biết hết, phải không? Cậu nói là thầy Chibiki ở thư viện phụ đã thuật lại rất chi tiết chứ gì? Thế thì có thể tha thứ cho tớ được rồi đúng không Sakaki?”

“Tha thứ rồi, tớ hiểu mà.” Tôi nhìn đi chỗ khác, lặp lại với giọng thì thào. “Tớ hiểu. Cũng chẳng có quyền lựa chọn… Ý tớ là, các cậu còn có thể làm gì khác được đây? Tớ hiểu.”

Bởi nỗ lực tăng số lượng người “không tồn tại” lên hai đã là vô ích, mọi người không cần tiếp tục phớt lờ Mei và tôi nữa. Có tiếp tục cũng chẳng ý nghĩa gì, cho nên…

Không chỉ riêng tôi, thái độ của mọi người trong lớp đối với Mei cũng có sự biến chuyển kể từ sau cái chết của thầy Kubodera. Có lẽ đây không phải là quyết định của cả lớp sau khi thương lượng, mà là sự thay đổi dần dà, vô hình thì đúng hơn.

Chẳng hạn như lúc này, bữa trưa ngày thứ Năm, trong khi tôi trò chuyện cùng Teshigawara thì Mei ngồi cạnh tôi. Và Teshigawara đã cư xử với Mei đúng như với một người tồn tại, thậm chí cậu còn trao đổi với cô đôi ba câu nữa.

Teshigawara không phải là người duy nhất. Thái độ của cả lớp đã khác hẳn tuần vừa rồi, không còn ai đối đãi với Mei như thể cô “không tồn tại” nữa.

Tuy nhiên, tính cách Mei không thể coi là hướng ngoại, nên sự biến chuyển diễn ra rất tinh tế, người ta sẽ chẳng nhận thấy nếu không thực sự chú tâm quan sát. Dù vậy, tin tức vẫn sớm lan truyền, và các thầy cô đã bắt đầu điểm danh, gọi cô phát biểu bài.

Misaki Mei được tất cả những người xung quanh đối xử như một người “tồn tại”.

Tất nhiên đây là cách xử sự đúng đắn. Điều lạ lùng là, trong khi cái đúng đắn đó diễn ra trước mắt, tôi lại thấy có phần thiếu tự nhiên.

Sau cái chết quái đản nọ, phòng học của lớp 9-3 trên tầng ba Khu C lập tức bị phong tỏa. Cả lớp nhanh chóng được dời sang một căn phòng trống ở Khu B (riêng bộ bàn ghế cũ xì Mei đang dùng bị bỏ lại ở Khu C). Giải pháp cho vấn đề thiếu vắng giáo viên chủ nhiệm tất nhiên là để cô Mikami phó chủ nhiệm đảm đương thay.

Chuyển đến phòng học ở Khu B, sự trống vắng trong lớp khá rõ rệt. Hơn một nửa lớp về nhà sớm vào ngày xảy ra sự cố, điều hoàn toàn hiểu được. Hôm sau và hôm sau nữa, số học sinh nghỉ học với lý do kinh hoàng sau cái chết của thầy chủ nhiệm tăng lên đáng kể.

“Cũng phải thôi.” Teshigawara nhận xét như thế. “Chẳng ai chứng kiến cảnh khủng khiếp như thế mà không chấn động. Muốn lánh xa nơi này một thời gian cũng là bình thường thôi. Ngay như tớ, nếu chúng ta vẫn học ở phòng đó, tớ cũng sẽ nghỉ.”

“Đợt này Kazami vắng mặt suốt.”

“Cậu ấy nhát hơn bất cứ người nào tớ từng gặp, từ khi còn bé đã thế. Thêm nữa là cậu ấy ngồi ngay hàng đầu. Thực sự tớ lấy làm ngạc nhiên là cậu ấy không ngất đi kia.”

Teshigawara nói thẳng thừng, nhưng tự đáy lòng, hẳn đấy là lòng yêu thương dành cho người bạn thuở thiếu thời mà cậu thường gọi đùa là “ác duyên”. Hít một hơi nữa, cậu nói thêm, “Tối qua tớ thử gọi cho cậu ấy nghe giọng thì xem chừng đã lấy lại tinh thần. Tớ không sao tin được. Cậu ấy nói ngày mai sẽ có mặt.”

“Chắc sẽ có những bạn nghỉ một mạch đến tận kỳ nghỉ hè nhỉ! Đằng nào thì cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi.”

Không chút chần chừ, Teshigawara đáp, “Hẳn rồi.”

Mei vẫn lặng yên lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, đến đây thì lẩm bẩm, “Lúc này đã có người rời khỏi thị trấn rồi.”

“Rời thị trấn?”

Teshigawara lộ vẻ kinh ngạc, Mei khẽ gật đầu.

“Phải. Tôi nghe bảo rất nhiều người làm thế hằng năm. Cứ đến dịp nghỉ hè thì rời khỏi Yomiyama.”

“Bởi vì tai họa không diễn ra bên ngoài Yomiyama, ý cậu là thế hả? Tớ chẳng rõ chuyện đó có thật không.”

“Theo lời thầy Chibiki, dù sao thì cũng nhiều khả năng lắm.”

“Hừm. Vậy là, những học sinh ‘đi lánh nạn’ kể hết mọi chuyện cho người trong gia đình?”

“Có thể lắm. Nhưng kể cho người khác về chuyện này là điều cấm kỵ, kể cả với người trong gia đình, vậy nên… Vấn đề rắc rối lắm.”

“Hừm…”

Teshigawara chun mũi, “Phải rồi.” Và quay sang nhìn Mei, “Dù sao thì cậu thực sự rất kỳ lạ đấy, Misaki. Cậu cũng bị mắc kẹt vào vụ này, nhưng cậu tỏ ra lãnh đạm, như thế là chuyện của ai khác vậy.”

“Vậy sao?”

“Thậm chí tôi còn nghĩ cậu là…” Teshigawara ậm ừ một chốc, rốt cuộc nói nốt, giọng cố ý tỏ ra dửng dưng.

“Có thể dưới vẻ bề ngoài đó, cậu chính là ‘người dư ra’ của năm nay…”

“Tôi hả?” Nét cười ánh lên qua mắt phải của cô, con mắt không bị che.

“Dù rằng tớ cảm thấy không đúng lắm…”

“Ừm… Nhưng nghe nói ‘người dư ra’ trà trộn vào lớp không biết mình chính là ‘kẻ đã chết’. Nên cũng có thể.

Mei đã chuyển sang đùa cợt, nhưng trước đây khi chúng tôi nói đến chủ đề này ở nhà cô, tôi nhớ cô bình thản khẳng định với tôi điều khác hẳn. Tôi biết chắc mình không phải là “kẻ đã chết”. Sao lại thế nhỉ? Sao cô có thể nói một cách quả quyết như thế chứ? Nghi vấn vẩn lên trong đầu tôi.

“Trên thực tế người đó có thể là cậu đấy,Teshigawara ạ,” Mei nở thêm một nụ cười mỉm. “Cậu nghĩ sao?”

“T… Tớ á?” Teshigawara ré lên, mắt trợn tròn, cậu sờ sờ đầu mũi. “Không thể nào… Thôi nào, đừng có đùa thế chứ.”

“Cậu có chắc là không thể nào không?”

“Này, tớ đang sống sờ sờ ra nhé. Vẫn thèm đồ ăn lẫn của cải trần thế lắm nhé, không một manh mối nào cho thấy tớ đã chết cả. Nói không phải khoe đâu, nhưng tớ nhớ cực rõ những điều xảy ra trong đời mình, kể từ khi còn bé tí.”

Quan sát phản ứng quá khích của Teshigawara, tôi không thể nén cười. Tuy nhiên… Điều này không có nghĩa là tôi loại trừ khả năng cậu ấy thực sự là “người dư ra” của năm nay. Tôi cố gắng trấn tĩnh để suy nghĩ.

“Kẻ đã chết” là ai?

Câu hỏi viết trên mặt bàn Mei bỗng trở nên thực tế hơn bao giờ hết.

3

Tất nhiên, cái chết đột ngột của thầy Kubodera trở thành chủ đề chuyện trò trong căn nhà của ông bà tôi ở Furuchi.

Từ tháng Năm trở lại đây, trước cái chết liên tiếp của những người liên quan tới lớp 9-3, bà thường lẩm bẩm “Đáng sợ quá!”, nhưng nghe tôi tường thuật sơ qua vụ tự sát của thầy Kubodera, bà lại lắp bắp mấy lần liền rằng “Khủng khiếp quá!”. Như thường lệ, tôi không biết ông ngoại thực sự hiểu câu chuyện đến đâu. Chỉ khi nghe những từ “cái chết” hoặc “qua đời”, ông mới có hồi đáp rõ rệt. Lúc ấy cũng giống mọi khi, ông sẽ nói, “Ta không muốn dự đám tang nào nữa.” Hoặc ông sẽ đột ngột trào nước mắt, lặng lẽ thổn thức… Chuyện vẫn thường diễn ra như thế.

Còn với dì Reiko, tuy thận trọng nhận xét “Hẳn là các cháu sốc lắm!”, nhưng vẫn không luôn bình luận gì nhiều về những “tai ương”. Tôi nghĩ điều này cũng thông cảm được thôi, tôi hiểu, nhưng…

“Dì không nhớ ra chuyện mười lăm năm trước sao?” Rốt cuộc không kìm được, tôi quay lại thắc mắc cũ. “Dì nói vào năm dì học lớp Chín, ‘tai ương’ đã bắt đầu song đột ngột ngưng ngang. Vì sao lại thế? Điều gì ngăn được nó? Dì không nhớ sao?”

Bất kể tôi gặng hỏi thế nào, dì Reiko vẫn chỉ ủ rũ lắc đầu.

“Dì nói có chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè. Là chuyện gì vậy ạ?”

Dì Reiko đưa tay chống má, trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng, dì lẩm bẩm như tự nhủ, vẻ không chắc chắn lắm. “Hè năm đó… Ritsuko mất. Nhưng cứ ru rú trong nhà sẽ càng tệ hơn… Phải, cho nên dì đi cắm trại ở Yomiyama…”

“Cắm trại?”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này. Tôi vô thức rướn người về phía trước.

“Còn có hoạt động như thế sao? Cắm trại trong kỳ nghỉ hè? Tương tự trại hè thiếu nhi ấy ạ?”

“Không quy mô đến thế. Chỉ có lớp của dì thôi thì phải.”

“Ở Yomiyama, nghĩa là sao ạ?”

“Nghĩa là…”

Dì Reiko cố tìm đáp án. Bà ngoại vẫn lắng nghe, đến đây thì xen vào. “Núi Yomi ấy.”

“Gì ạ?”

“Yomiyama vốn là tên núi. Núi có trước, rồi mới có thị trấn, nên thị trấn mang tên của núi.”

À. Bà nói tôi mới nhớ ra. Chúng ta có một ngọn núi mang tên Yomiyama nằm ở phía Bắc. Tôi nhớ là từng nghe chính dì Reiko giới thiệu. Phải, bấy giờ đang là tháng Tư, dì tới thăm tôi ở bệnh viện.

“Mọi người ở đây vẫn gọi thế ạ? Núi Yomiyama ấy!”

“Phải.” Bà ngoại gật đầu tự hào. “Hồi còn trẻ, bà với ông cháu hay leo núi lắm. Từ đỉnh núi có thể bao quát toàn cảnh thị trấn, đẹp lắm đấy.”

“Ồ!” Tôi đưa mắt trở lại phía dì Reiko. “Vậy là dì đã đi cắm trại trên núi Yomiyama. Trại hè của riêng lớp 9-3 thôi?”

“Phải.” Gương mặt vẫn chưa nguôi nét băn khoăn, dì ngập ngừng nói. “Ở chân núi có một ngôi nhà. Chủ nhân là học sinh cũ của Bắc Yomi, nhưng rồi ông ấy quyên tặng lại cho trường, để dùng vào các hoạt động như cắm trại, dã ngoại. Lần ấy, giáo viên chủ nhiệm bảo ai đi thì đăng ký…”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi dồn. “Có chuyện gì xảy ra trong chuyến cắm trại đó?”

“Hình như là thế này…” Dì Reiko buông tay khỏi má, khẽ lắc đầu. “Không tài nào mà nhớ ra được. Chắc chắn có chuyện phát sinh, nhưng bảo là chuyện gì thì…”

“Ồ.”

“Dì thật vô dụng. Xin lỗi cháu.” Dì Reiko thở dài khổ sở.

“Không, không sao ạ.” Tôi lẩm bẩm, không thể nói ra câu Xin dì đừng xin lỗi.

Tuy trong lòng chộn rộn băn khoăn, nhưng tôi không sao chịu nổi dáng vẻ dằn vặt của dì. Hơn nữa…

Đằng nào cũng là chuyện của tận mười lăm năm trước, chưa kể còn liên quan đến “hiện tượng”. Là người chịu ảnh hưởng trực tiếp nên không loại trừ khả năng trí nhớ của dì đã bị nhòe mờ đáng kể.

Lục vấn thêm nữa cũng vô ích. Dẫu vậy, tôi vẫn có cảm giác mình vừa lần tìm được đôi chút manh mối.

Trước hết cứ kể cho thầy Chibiki nghe, rồi tham khảo ý kiến thầy luôn. Lòng đã định, tôi nói với dì Reiko, “Không sao cả đâu, dì đừng lo”, rồi gượng cười.

“Dì đừng ép bản thân quá. Không sao đâu mà.”

4

Sáng thứ Sáu, ngày 17.

Đêm qua, những cơn ác mộng thôi tra tấn tôi. Hẳn là lời an ủi với vẻ bông đùa của Teshigawara đã khiến tôi thoải mái hơn. Tôi nghĩ mình nợ cậu ấy lời cảm ơn về sự cải thiện này.

“Sakakibara phải không?”

Sáng đó trên đường đi học, gần tới cổng trường thì có người gọi tên tôi. Một giọng nam lạ lẫm từ phía trước vọng lại. Tôi ngạc nhiên ngước nhìn khuôn mặt người đó. Người đàn ông trung niên tôi từng gặp tiến lại, nụ cười mềm mỏng nở trên môi, ông nhẹ nhàng giơ tay lên.

“Ừm, chú là…” Tôi vội vã lục tìm trong óc, rồi nhớ ra cái tên. “… Oba, đúng không ạ? Sở Cảnh sát Yomiyama.”

“Em còn nhớ nhỉ!”

Sau vụ tai nạn của chị Mizuno, có hai cảnh sát đã lấy lời khai của tôi trong phòng giáo viên. Oba là người lớn tuổi hơn, khuôn mặt tròn trĩnh.

“Dạ… Cháu giúp được gì không?”

“Ồ, không đâu, tình cờ trông thấy người quen nên gọi thôi.”

“Chú tới đây vì vụ của thầy Kubodera hôm thứ Hai? Chú cũng điều tra vụ ấy ạ?” Tôi hỏi thẳng.

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt tròn trĩnh, viên cảnh sát gật đầu. “Phải. Em đã chứng kiến toàn bộ vụ việc trong phòng học sáng hôm đó, có phải không?”

“Đúng ạ.”

“Chắc em sốc lắm. Vì thầy chủ nhiệm đột ngột…”

“Dạ phải.”

“Vụ việc được xử lý theo hướng tự sát. Hiện trường không có điểm nào đáng ngờ. Vấn đề là động cơ thôi.”

“Cháu nghe mọi người đồn mẹ thầy Kubodera ốm liệt giường, thầy ấy…”

“Tin đó cũng lộ ra rồi à?”

Viên cảnh sát nhếch môi chua chát, tựa hồ nghĩ ra điều gì, lại dùng giọng như nựng trẻ con nói với tôi, “Giết bà mẹ xong, trước khi đến trường, hình như thầy các em đã mài bén con dao mà anh ta dùng để tự sát. Chuẩn bị rất chu đáo! Dấu hiệu còn lại trong bếp cho thấy hành vi ấy. Ngẫm cho kỹ thì tình huống khá kỳ quặc. Cho dù lấy khẩu cung của bất kỳ ai, cảnh sát cũng nhận được câu trả lời rằng thầy Kubodera là người hết sức nghiêm túc, chỉnh chu. Bất thình lình làm ra chuyện như thế. Thực sự lạ thường!”

“Thật vậy!”

Viên cảnh sát này chặn tôi lại rốt cuộc để hỏi điều gì, nói điều gì đây! Và rồi…

“Tai nạn của cô Mizuno Sanae tháng trước.” Đột nhiên ông ta chuyển hướng. “Cái chết bất ngờ của Sakuragi Yukari tháng trước nữa. Và cái chết của mẹ cô bé vì tai nạn xe hơi cùng ngày.”

“Dạ?”

“Tất cả đã được điều tra, không có cách lý giải nào khác hơn là tai nạn thuần túy. Bởi không có dấu hiệu phạm tội nên chúng tôi không đủ lý do để triển khai rộng hơn.”

“Ồ…”

“Vậy mà… nên nói thế nào nhỉ? Tôi vẫn thấy lấn cấn. Nghe nói còn một học sinh nữa qua đời tháng trước, vì bệnh tật. Cậu bé tên là Takabayashi. Thực sự có quá nhiều người liên quan tới một lớp học mất mạng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Cố phớt lờ cũng vô ích. Em thấy đúng không?”

Trong khi nói, viên cảnh sát vẫn dán mắt trên khuôn mặt tôi. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là lẩm bẩm “Cháu…” rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Tôi không xua được chúng ra khỏi tâm trí, đành phải đi loanh quanh hỏi han mọi người,” viên cảnh sát nói tiếp. “Hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm cá nhân.”

Tôi vẫn yên lặng, đâu vẫn ngoảnh sang hướng khác.

“Trong quá trình tìm hiểu, thỉnh thoảng tôi nghe thấy lời đồn kỳ lạ. Người ta gọi nó là ‘lời nguyền ở lớp 9-3’.”

Tôi không hé một lời nào.

“Em đã nghe chuyện, phải không Sakakibara? Lớp 9-3 của trường trung học cơ sở Bắc Yomiyama bị trù ếm, có những ‘năm phát sinh’ không cố định. Vào những năm đó, mỗi tháng đều có người liên quan tới lớp qua đời. Năm nay chính là một năm phát sinh, người ta bảo vậy. Tôi cho rằng thật hoang đường, nhưng vẫn tìm hiểu thêm xem sao. Rồi phát hiện ra trước đây quả thật có những năm, khá nhiều học sinh và người liên quan tới ngôi trường này đã chết.”

“Cháu… không biết gì cả.”

Tôi lắc đầu quầy quậy, biểu hiện phủ nhận hoàn toàn. Dù vậy trong mắt viên cảnh sát, hành động của tôi hẳn rất thiếu tự nhiên.

“À, không… Rõ ràng là, chỉ như thế thôi thì tôi chẳng thể làm gì được. Nếu kể cho các đồng nghiệp hoặc cấp trên nghe, hẳn bọn họ sẽ cười mũi tôi mất.” Nói đến đây, nụ cười mềm mỏng lại xuất hiện trên gương mặt tròn trịa. “Thậm chí, nếu như ‘lời nguyền’ là có thật, chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác. Đó là thực tế. Song tôi rất có hứng thú với vụ việc. Tôi muốn xác định thực hư ra sao, nếu khả năng cho phép.”

Tôi nghĩ là mình hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này, nhưng chỉ có thể thẳng thắn khuyên rằng, “Dù sao đi nữa, cháu vẫn nghĩ chú không nên dây vào. Cảnh sát cũng chẳng giúp được gì đâu. Chưa kể nếu bất cẩn, có thể chú còn gặp nguy hiểm nữa.”

“Tôi đã nghe cảnh báo tương tự ở nơi khác rồi.” Nụ cười mềm mỏng méo xệch đi trên gương mặt tròn trĩnh. “Tôi nghĩ em nói đúng. Tuy nói là không thể, nhưng chưa chừng việc này sẽ…”

Viên cảnh sát bỏ lửng câu nói, lục tìm trong túi rồi lấy ra một tấm danh thiếp nhàu nhĩ, đưa cho tôi.

“Hiện thời không giúp được gì, nhưng biết đâu một lúc nào đấy lại hữu dụng. Nếu có ngày ấy, đừng ngại liên lạc với tôi nhé. Gọi điện là được. Số của tôi ở mặt sau tấm danh thiếp.”

“Dạ được.”

“Tôi có một cô con gái đang học tiểu học, lớp Bốn.” Cuối cùng, viên cảnh sát nói thêm. “Nếu không có gì thay đổi thì khi lên trung học nó sẽ vào Bắc Yomi. Bởi vậy tôi rất đau đầu về việc này. Tôi cứ tự nhủ, sẽ ra sao nếu một ngày nào đó con bé vào đúng lớp 9-3?”

“Dạ…” Dù gật đầu, tôi vẫn nói thêm, “Em ấy sẽ ổn thôi.” Một câu nói quá ư vô trách nhiệm. “Cháu dám chắc lúc đó lời nguyền đã bị hóa giải rồi. Cháu chắc chắn…”

5

Hôm ấy, sau giờ học, Mei và tôi cùng nhau tới thư viện phụ. Dĩ nhiên, chúng tôi tới gặp thầy Chibiki. Teshigawara và Kazami – đã trở lại trường – có vẻ muốn đi cùng, nhưng chúng tôi đã khước từ. Tôi không muốn quá nhiều người tới gần rồi chuyện trò này nọ khắp nơi.

“Ồ, xin chào. Hai đứa sao rồi?”

Thầy Chibiki đón chúng tôi với giọng điệu và nụ cười cố tỏ ra thoải mái. Tâm trí tôi vì đang mải nghĩ ngợi, đã quên trả lời, Mei bèn đáp thay với vẻ mặt nghiêm trang. “Cảm ơn thầy, chúng em khỏe. Tránh được những vụ tai nạn quái đản và bệnh thình lình.”

“Bởi vì đã có ‘người chết trong tháng Bảy’, hẳn trò ‘không tồn tại’ cũng chấm dứt rồi.”

“Dạ phải. Mặc dù em cảm thấy làm thế này lại không tái lập được cân bằng đâu.”

“Hừm. Nên nói là ‘co cụm’ thì đúng hơn là ‘cân bằng’. Nhưng cũng chẳng trách được, vì mọi người đều không biết tiếp theo đây nên làm thế nào nữa.”

Nói xong câu này, thầy Chibiki nghiêm mặt lại, khôi phục chất giọng thường dùng, gạt bỏ mọi cảm xúc thái quá thầy nói, “Thật ra hôm nay cô Mikami đã tới đây.”

“Thật ạ?” Tôi lập tức hỏi.

“Đáng ngạc nhiên lắm sao?”

“Ồ, không ạ…”

“Cô biết chuyện trước đây của tôi, nên muốn hỏi ý kiến.”

“Hỏi ý kiến ạ? Kiểu như bây giờ phải chủ nhiệm lớp 9-3 rồi, cô nên làm gì tiếp theo?”

“Đại loại thế,” thầy Chibiki đáp qua loa, và hỏi ngược lại chúng tôi. “Còn hai em? Có điều gì muốn hỏi ý kiến tôi không?”

“Dạ, có.” Tôi điềm tĩnh gật đầu. “Có điều em muốn kiểm chứng, cũng có điều em muốn hỏi.”

“Ô hô.”

“Thật ra thì…”

Rồi tôi kể cho thầy Chibiki nghe câu chuyện. Về cái năm “tai ương” bắt đầu rồi đột ngột ngừng lại. Mốc thời gian là năm 1983, cách đây mười lăm năm, khi dì Reiko học lớp 9-3, hình như có chuyện xảy ra vào dịp cắm trại của lớp trong kỳ nghỉ hè. Tôi đã kể cho Mei nghe chuyện này rồi.

“Năm 83… Phải, đích xác là năm đó.” Đẩy gọng kính lên sống mũi, thầy Chibiki chậm rãi nhắm mắt, rồi mở mắt. “Năm duy nhất trong suốt hai mươi lăm năm qua, tai họa ngừng giữa chừng.”

Rồi thầy kéo tập tài liệu bìa đen ra khỏi ngăn kéo ở quầy thủ thư. Đó là tập tài liệu lưu giữ danh sách lớp 9-3 các năm qua.

“Trước hết phải xem một lượt đã.”

Rồi thầy chìa tập tài liệu về phía chúng tôi. Nó đã mở sẵn ở trang của năm 1983.

Cũng giống các trang khác, những chữ X màu đỏ được đánh dấu cạnh vài cái tên dọc trang giấy. Đây là tên những học sinh đã qua đời. Có cả ghi chú ngày và cái chết của họ ở chỗ trống bên phải. Tôi đọc thấy vài trường hợp học sinh thì không sao, như người thân thiệt mạng. Hoàn toàn không thấy nhắc đến cái chết của Ritsuko – chị gái Reiko.

“Năm đó có bảy nạn nhân, không bao gồm Ritsuko, vì tôi không thu lượm được thông tin về cô ấy.” Thầy Chibiki giải thích thêm, mắt nhìn tập tài liệu qua quầy thủ thư “Hai học sinh chết trong tháng Tư, một tháng Năm, một tháng Sáu, một tháng Bảy và hai trong tháng Tám. Em nói Ritsuko qua đời vào tháng Bảy, phải không nhỉ? Vậy là có hai người chết trong tháng Bảy, tổng là tám người. Như các em thấy, bắt đầu từ tháng Chín không còn cái chết nào cả. Nghĩa là…”

“Đã chấm dứt vào tháng Tám.”

“Chính xác. Hãy xem ngày tử vong của những người chết trong tháng Tám.” Tôi làm theo lời thầy bảo. Và phát hiện ra…

Hai người chết vào tháng Tám đều là học sinh lớp 9-3. Hơn nữa, cả hai chết cùng ngày: Ngày 9 tháng Tám. Nguyên nhân gây ra cái chết cũng giống nhau: Tai nạn.

“Hai học sinh chết cùng ngày vì cùng một tai nạn…” Có thể dễ dàng suy ra sự kết nối đó. “Vụ tai nạn diễn ra trong dịp cắm trại phải không ạ?”

Thầy Chibiki không nói gì, chỉ gật đầu. Tôi bèn suy luận tiếp. “Có tai nạn xảy ra trong đợt cắm trại, hai người qua đời. Nhưng cũng một điều gì đó xảy ra trong đợt cắm trại đã khiến ‘tai ương’ của năm ngừng lại…”

“Nhìn xuống khoảng trắng ở chân trang đi, không thấy tên của ‘kẻ đã chết’, đúng không?” Thầy Chibiki chỉ dẫn. Tôi nhìn xuống, thấy ở đó quả thật không viết gì cả. “Tôi không thể xác định ai là ‘người dư ra’, nói cách khác là ‘kẻ đã chết’ của năm đó. Bởi vì ‘tai ương’ đột ngột ngưng ngang, tôi cứ băn khoăn không biết liệu ‘người dư ra’ có biến mất mà không đợi đến lễ tổng kết không. Dấu vết về sự hiện diện của người đó cũng tiêu tan cùng lúc. Hoàn toàn chưa có tiền lệ, nên tôi không nắm bắt được tình hình. Lúc ngờ ngợ hẳn là có chuyện đã xảy ra và đi tìm hiểu thì ký ức của những người liên quan đã nhòe mờ, không còn ai nhớ được tên của ‘người dư ra’ nữa.”

“Hừm.”

Tôi chống tay lên trán, nghiền ngẫm thông tin, trong khi Mei ở bên cạnh đặt câu hỏi. “Nhưng dù sao đi nữa thì có đúng là năm đó ‘tai ương’ chấm dứt vào tháng Tám không?”

“Đúng.”

“Vấn đề chính là tại sao và bằng cách nào chúng chấm dứt?”

“Phải.”

“Cho đến giờ thầy vẫn không hiểu được tại sao?”

“Không hoàn toàn hiểu. Tất cả những gì tôi biết chỉ ở ngang mức đồn thổi hoặc phỏng đoán.”

“Đồn thổi hoặc phỏng đoán?” Tôi hỏi. “Như thế nào ạ?”

Thầy Chibiki nhíu mày vẻ khổ sở, tay vò tung mái tóc. “Như lời em vừa kể đó, Sakakibara, chuyến cắm trại diễn ra ở một căn nhà do trường quản lý, nơi chân núi Yomiyama.”

“Căn nhà đó vẫn còn chứ ạ?”

“Nó vẫn được giữ gìn. Tên là ‘Nhà kỷ niệm Sakitani’, thỉnh thoảng vẫn được dùng trong các hoạt động ngoại khóa. Tôi nghĩ tới giờ hẳn nó đã cũ kỹ lắm rồi. Tình cờ, có một ngôi đền cổ trên đường lên núi Yomiyama.”

“Một ngôi đền?”

Đền được đặt tên theo tên núi: “Đền Yomiyama.” “Đền Yomiyama…”

Tôi lẩm bẩm, liếc sang Mei. Cô gật đầu không cần nghĩ ngợi. Tôi nhận thấy cô đã biết về sự tồn tại của địa danh đó.

“Nghe kể trong dịp cắm trại, mọi người cùng tới thăm ngôi đền. Hình như là ý tưởng của giáo viên chủ nhiệm.”

“Thầy nói bọn họ tới thăm ngôi đền…” Tôi nghiêng đầu sang một bên. “Không phải thầy muốn nói rằng có bàn tay thánh thần can thiệp đấy chứ?”

“Thật ra có những người đã nói thế.” Giọng thầy Chibiki lãnh đạm. “Yomiyama cũng chính là họ của cậu bé Misaki qua đời hai mươi sáu năm trước. Chưa kể lâu nay người ta vẫn cho rằng ‘Yomi’ trong ‘Yomiyama’ bắt nguồn từ ‘Yomi’ trong Yomikuni(1), và Yomiyama là ngọn núi nơi hoàng tuyền. Thần xã(2) xây ở núi đó chính là giao điểm của hai thế giới. Hẳn vì thế nên giáo viên chủ nhiệm mới nảy ý đến khấn vái ở ngôi đền.”

(1) Tuy cùng đọc là Yomi, nhưng Yomi trong Yomiyama là “ngắm cảnh đêm”, còn Yumi trong Yomi no Kuni là “hoàng tuyền” (suối vàng).

(2) Đền thờ Thần Đạo ở Nhật Bản..

“Và ‘tai ương’ ngừng lại?”

“Người ta nói thế đấy. Tôi đã bảo rồi còn gì?”

“Vì sao vào ‘năm phát sinh’ mọi người không đến bái vọng ngôi đền đi?”

“Dĩ nhiên về sau có người nghĩ vậy và thực hành.”

Thầy Chibiki giữ giọng lãnh đạm. “Nhưng xem ra vẫn vô tác dụng.”

“Thế thì…”

“Do đó tôi mới nói chuyện chỉ ‘ở ngang mức đồn thổi hoặc phỏng đoán’. Rốt cuộc tôi hoàn toàn không biết tại sao và bằng cách nào họ thành công.”

“Ý thầy là việc tới thăm ngôi đền chẳng thay đổi được điều gì cả?”

“Không, đừng kết luận đơn giản như thế.”

“Ý thầy là sao?”

“Tới thăm ngôi đền có thể là một ‘điều kiện cần’. Lấy ví dụ nhé, việc tới thăm ngôi đền có tác dụng nhất định bởi vì rất nhiều người đã tới vào đầu tháng Tám, trước lễ Obon(3).”

(3) Lễ Vu Lan (xá tội vong nhân, cúng cô hồn) của Nhật, diễn ra vào tháng Tám dương lịch hằng năm.

“Em cũng thấy đúng.”

“Dù tất nhiên chúng ta không thể phủ nhận khả năng còn có nguyên nhân khác.” Thầy Chibiki nhìn tôi chằm chằm, rồi liếc Mei trước khi tiếp tục. “Hôm nay khi cô Mikami tới đây, chúng tôi cũng đã bàn về chuyện này. Tại sao và bằng cách nào mà ‘tai ương’ mười lăm năm trước chấm dứt. Chúng tôi đã điểm qua những điều mà thầy trò ta vừa chia sẻ, cô Mikami còn có vài ý nghĩ riêng nữa. Cô gật gù hoặc nghiêng đầu suốt cả buổi, cuối cùng cô lặp lại vài lần ‘Em hiểu’, và ‘Té ra là thế’. Như thể tự nhủ với mình…” Thầy Chibiki lặng thinh trong giây lát, rồi tiếp tục, “Cứ xét phản ứng của cô, có lẽ sẽ có một chuyến cắm trại tương tự vào tháng Tám này.”

Rồi thầy lại dán mắt lên mặt tôi.

“Cô từng trải nghiệm khổ não hai năm trước. Xét thêm việc cô phải gánh chức trách chủ nhiệm sau cái chết của thầy Kubodera, hẳn là cô khát khao tìm ra giải pháp lắm.”

Tôi không trả lời, chỉ nghe tiếng Mei lặng lẽ thở dài. Thầy Chibiki vò tung mái tóc, “Giá như có việc đó, câu hỏi đặt ra là: có bao nhiêu học sinh tham gia.”

6

“Cô muốn thông báo với tất cả các em. Ngắn gọn thôi. Cô sẽ tổ chức cắm trại cho lớp từ ngày 8 tới ngày 10 tháng sau, ba ngày hai đêm. Địa điểm là núi Yomiyama…”

Ngày thứ Ba của tuần tiếp theo, 21 tháng Bảy. Sau buổi lễ sơ kết học kỳ tại nhà thể chất với không khí nóng hầm hập như phòng xông hơi, chúng tôi trở lại lớp dự giờ sinh hoạt cuối cùng trước kỳ nghỉ hè…

Đúng như thầy Chibiki dự đoán, thông báo trên là của cô Mikami chủ nhiệm mới.

Lúc này trong lớp có tất cả chưa đầy hai mười học sinh. Một vài người đã rời trường sau cái chết của thầy Kubodera, vài người khác trở lại đúng một lần rồi xin nghỉ luôn. Trong số đó, hẳn có những người được gia đình thấu hiểu và hỗ trợ nên dọn đi hẳn khỏi thị trấn, như lời Mei nói.

Tiếng xì xầm nổi lên trước thông báo đột ngột về chuyến cắm trại. Qua những lời thì thào của họ, có thể nghe ra mối nghi hoặc, vì sao cô giáo lại tổ chức hoạt động này vào dịp nghỉ hè. Phản ứng ấy là bình thường thôi, khi không biết lý do ẩn đằng sau hành động.

“Cô muốn các em coi đây là một hoạt động quan trọng,” cô Mikami nói, thậm chí chẳng buồn dẹp yên đám ồn ào kia. “Tuy không phải là bắt buộc, nhưng cô rất hy vọng các bạn thu xếp được thời gian để tham gia. Hiểu cả chưa?”

Cô không giải thích thêm điều gì nữa.

Một cuộc cắm trại quy mô nhỏ, tới cùng địa điểm, tổ chức cùng ngày với cuộc cắm trại của lớp 9-3 mười lăm năm về trước. Trong chuyến đi, nếu tất cả chúng tôi tới bái lạy ngôi đền trên núi Yomiyama, có lẽ “tai ương” năm nay sẽ chấm dứt. Đây là mục đích của cô Mikami, nhưng cô đã lưỡng lự về việc công khai thông tin này ở lớp.

Đứng trên bục giảng, chắc vì lo lắng, trông cô có vẻ căng thẳng. Nhưng nhìn từ góc độ khác, ánh mắt cô lại toát ra sự hoang mang.

Lòng bồn chồn, tôi cố gằng đoán định cảm xúc thực sự của cô…

“Cô sẽ chuyển cho các em bản kế hoạch chi tiết trong vài ngày tới, kèm theo đơn đăng ký tham gia. Ai muốn đi thì hãy nộp lại cho cô vào cuối tháng này. Rõ cả chưa?”

Đó là toàn bộ thông tin chúng tôi có được về chuyến cắm trại. Vài cánh tay giơ lên để đặt câu hỏi, nhưng cô Mikami tảng lờ hết…

Tôi – hay chúng tôi – đã đón chào kỳ nghỉ hè như thế. Kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trung học cơ sở và có khả năng là kỳ nghỉ hè cuối cùng trong đời.

Khúc Đệm III

Cậu đã nhận được bản kế hoạch cắm trại chưa?

Rồi, mới hôm nay.

Cậu định sao?

Có đi không?

Đùa à? Không đời nào.

Nhưng cô Mikami bảo đó là một hoạt động vô cùng quan trọng…

Thôi nào, chuyện này không giống như một khóa học cấp tốc hay luyện thi đâu, cậu hiểu chứ? Trên tờ kế hoạch có ghi “Mục tiêu: Tăng cường tính đoàn kết trong lớp”. Ý gì chứ? Sao lại tổ chức sự kiện như thế vào kỳ nghỉ hè của “năm phát sinh”? Có người đã bỏ đi vì ở lại Yomiyama quá sức nguy hiểm. Nếu chúng ta gặp tai nạn vì tham gia đợt cắm trại này…

Nhưng mà…

Cách an toàn nhất là đừng đi đâu cả. Ngồi yên ở nhà. Có lẽ sẽ… Thế giới ngoài kia đầy rẫy hiểm nguy, phải không?

Tại sao chuyện này lại xảy đến với chúng ta chứ? Thật là bất công! Mà kỳ nghỉ hè này cũng thật là vô bổ.

Ừm.

Nếu cái đứa mới chuyển tới kia không bắt chuyện với Misaki thì bùa thế chỗ đã có hiệu quả rồi.

Cũng có thể.

Tớ nghĩ ban đối sách cũng có vấn đề. Nếu bọn họ giải quyết mọi chuyện ngay từ đầu… Giải thích cho đứa mới chuyển trường những điều đang diễn ra trước khi nó tới học…

 Phải. Nhưng giờ cứ phàn nàn cũng chẳng ích gì.

Tớ cũng thấy thế. Chúng ta cũng không tin mọi người thực sự sẽ chết theo cách họ đã chết, tớ nghĩ…

Nghiêm túc đấy. Tớ không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ chuyển biến theo hướng này…

Tờ hướng dẫn cho chuyến cắm trại đây.

Ừ.

Cậu định thế nào?

Ồ, tớ… ừm…

Cậu không tham gia à?

À, không…

Này, lớp trưởng, cậu ở trong ban cán sự cơ mà. Cậu thuộc thành phần bắt buộc có mặt ấy chứ?

Ừm, nhưng tớ…

Cậu sợ hả? Cậu nghĩ sẽ có chuyện xảy ra trong đợt cắm trại?

Không, không phải thế. Tớ…

Tớ nghe bảo cách này thực sự hiệu quả đấy.

Gì? Cậu nói thế là ý gì?

Tớ nghe bảo chuyến cắm trại này thực sự có ý nghĩa. Cô Mikami cũng nói đây là hoạt động vô cùng quan trọng còn gì. Hơn nữa, sau giờ học, tớ đã nói chuyện với Sakaki. Cậu ấy bảo… Ngày 8 tới ngày 10. Cùng quãng thời gian của chuyến cắm trại mười lăm năm về trước, đúng không ạ?

Phải rồi.

Chúng ta cũng sẽ tới thăm đền Yomiyama chứ?

Theo kế hoạch là có.

Vào ngày thứ hai của đợt cắm trại? Ngày mùng 8?

Vì mười lăm năm trước, cũng là ngày đó.

Nhưng mười lăm năm trước, có vụ tai nạn xảy ra vào ngày mùng 9 và…

Cô biết. Thầy Chibiki đã cho cô xem tập tài liệu. Nhưng… để thử xem sao, cô nghĩ chúng ta phải cố tiến hành mọi khâu cho thật khớp với các điều kiện trước kia.

Thế thì tại sao cô không giải thích với mọi người khi kết thúc học kỳ?

Ừm, bởi vì… cô không đủ tự tin.

Cô không chắc việc này có thực sự là một “hoạt động quan trọng” không, có khả năng ngăn chặn “tai ương” của năm nay hay không, và nên nuôi hy vọng đến đâu, cô đã do dự mãi… Đành cứ thế thôi.

Vậy là giờ cô không còn do dự nữa?

Cô không biết…

Cô không biết nữa, nhưng nếu có một cơ hội thành công, dù là nhỏ nhất, thì hành động còn hơn là không làm gì… Cô nghĩ thế.

Rốt cuộc, có lẽ tớ nên đi cắm trại.

Sao cậu lại đề cập tới chủ đề đó nữa vậy?

Chẳng hiểu sao tớ cứ nghĩ nó sẽ cứu chúng ta.

Cứu được à?

Tớ nghe phong thanh. Ý tớ là, có một ngôi đền Thần Đạo trên núi Yomiyama phải không? Sẽ lên đó trong đợt cắm trại và thực hành nghi lễ thanh tẩy.

Ố?

Cách đây rất lâu có một lớp đã được cứu đấy.

Cậu nói nghiêm túc chứ?

Tớ chỉ nghe đồn thôi.

Hừm…

Vậy cậu quyết định thế nào?

Cậu bảo ai sẽ đi ấy nhỉ?

Akazawa. Bạn ấy nói đó là trách nhiệm của lớp trưởng và trưởng ban đối sách. Sugiura cũng sẽ đi.

Sugiura là cánh tay phải của Akazawa mà, cậu không thấy à?

Tớ nghĩ Nakao cũng sẽ đi.

Ừm, để ghi điểm với Akazawa?

Hẳn rồi! Ôi, nữ hoàng ơi, tớ sẽ đồng hành cùng cậu!

Sao mà đáng thương thế không biết. Nhân tiện, không phải Mochizuki cũng đi chứ?

Cậu ấy sẽ đi vì cô Mikami. Rõ ràng là thế. Tất nhiên Sakakibara cũng đi…

Tớ không biết Misaki có đi không.

Ai biết được…

Nếu Misaki đi, tớ không nghĩ là mình muốn đi.

Nhưng cũng chẳng sao, nhớ không? Bùa chú coi bạn ấy “không tồn tại” đã hết linh rồi.

Phải lắm. Nhưng mà này, cậu không nghĩ là con bé đấy, tớ không biết… khó lòng có mặt nhỉ? Tớ cảm thấy nó nhìn mọi người cứ lạnh lùng thế nào ấy.

Cậu không chịu được à?

Không phải là tớ không chịu được, chỉ cứ thấy sởn gai ốc…

Thời học tiểu học, trong lớp tớ có một con bé giống hệt nó.

Ý cậu là Misaki ấy hả?

Phải.

Không phải bạn ấy là con một à?

Họ con bé đó khác cơ. Nhưng tớ dám chắc tên nó cũng là Misaki.

Ồ.

Đôi lúc tớ vẫn tự nhủ không biết hai đứa nó có phải là một không…

Con bé đó học trung học cơ sở ở đâu?

Nó chuyển đi hồi lớp Năm. Nên tớ không biết.

Nó có đeo tấm bịt mắt không?

Tớ… nghĩ là không.

Tớ nghe nói Misaki mất mắt trái từ hồi bốn tuổi.

Thật hả? Thế thì…