Chương 43

Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Căn phòng quay cuồng một cách dị thường. Đồ nội thất gật gù lúc lắc. Chiếc giường… sao cô bé lại ở trên giường được nhỉ? Ai đó đội mũ vải trắng vừa bước ra khỏi cửa. Cửa nào vậy? Đầu óc đến là lạ! Những giọng nói vang lên đâu đó… những giọng nói thầm thì. Cô bé không thể nhìn thấy ai đang nói, nhưng chẳng hiểu sao cô bé vẫn biết đó là cô Shirley và người đàn ông.

Họ đang nói gì vậy nhỉ? Elizabeth nghe lõm bõm câu được câu chăng, xen giữa một tràng lầm bầm không thể hiểu nổi.

“Ông thực sự là…” Giọng cô Shirley có vẻ phấn khích.

“Đúng vậy… lá thư của cô… tự mình quan sát… trước khi tiếp cận bà Campbell… MâyBay là địa điểm nghỉ mát của Tổng giám đốc của chúng tôi…”

Giá căn phòng kia đứng yên lại đi có phải hơn không! Thực lòng mà nói, mọi thứ ở Ngày Mai đang cư xử kì quái thật đấy. Giá như cô bé có thể quay đầu nhìn mấy người đang nói… Elizabeth buông một tiếng thở dài thườn thượt.

Rồi họ bước đến bên giường cô bé… cô Shirley và người đàn ông đó. Cô Shirley cao và trắng trẻo y như một bông hoa huệ tây, nhìn bề ngoài thì dường như cô vừa kinh qua một trải nghiệm khủng khiếp nào đấy, nhưng đằng sau nó vẫn có một thứ ánh sáng nội tâm rực rỡ… một ánh sáng rực rỡ dường như chảy ra từ ánh mặt trời hoàng hôn vàng óng vừa đột ngột tràn ngập căn phòng. Người đàn ông đang mỉm cười nhìn cô bé. Elizabeth cảm nhận được ông yêu thương cô rất nhiều và giữa họ có một bí mật dịu dàng thân thương nào đó mà ắt hẳn cô sẽ nhận ra ngay khi cô học được thứ ngôn ngữ được nói ở Ngày Mai.

“Em cảm thấy khá hơn chưa, bé cưng,” cô Shirley nói.

“Em bị ốm sao ạ?”

“Em đã bị một đàn ngựa đang phi trên con đường ở đất liền hất ngã,” cô Shirley nói. “Cô… cô không phản ứng kịp. Cô cứ tưởng em chết mất rồi. Cô đã chèo thuyền đưa em quay lại đây ngay lập tự và ch… và quý ông này đã gọi điện mời bác sĩ và y tá tới.”

“Em sẽ chết ạ?” bé Elizabeth hỏi.

“Không đâu, chắc chắn rồi, bé yêu ạ. Em chỉ bị choáng váng và sẽ sớm ổn cả thôi. Và, Elizabeth yêu dấu, đây là cha của em đấy.”

“Cha đang ở Pháp. Vậy là em cũng ở Pháp ạ?” Elizabeth không mấy ngạc nhiên về chuyện này. Đây chẳng phải là Ngày Mai sao? Thêm nữa, dường như mọi thứ vẫn còn hơi quay cuồng.

“Cha đang ở ngay đây, con yêu dấu.” Giọng nói của ông mới thú vị làm sao chứ… cô yêu ông chính vì giọng nói này đây. Ông cúi xuống hôn cô bé. “Cha đến đây vì con. Chúng ta sẽ không bao giờ chia tách nữa.”

Người phụ nữ đội mũ vải trắng lại đang bước đến. Chẳng hiểu sao, Elizabeth biết rõ bất kể cô bé phải nói gì đi chăng nữa thì nhất thiết cũng phải nói trước khi cô y tá vào phòng.

“Cha con ta sẽ sống cùng nhau chứ ạ?”

“Mãi mãi,” cha cô bé nói.

“Vậy bà cố và bà giúp việc sẽ sống cùng chúng ta chứ ạ?”

“Sẽ không đâu,” cha cô nói.

Hoàng hôn vàng rực đang nhạt dần và cô y tá đang nhìn cô với vẻ không tán thành. Nhưng Elizabeth không quan tâm.

“Con đã tìm thấy Ngày Mai,” cô bé nói, trong lúc cô y tá để mắt nhìn cha cô và cô Shirley bước ra ngoài.

“Tôi đã tìm thấy một kho báu mà tôi không hề biết mình đang sở hữu,” cha cô nói lúc cô y tá đóng sầm cánh cửa lại sau lưng ông. “Và tôi không bao giờ có thể bày tỏ hết được sự cảm kích của tôi vì bức thư đó, cô Shirley ạ.”

“Và vậy là,” Anne viết cho Gilbert tối đó, “con đường huyền bí của bé Elizabeth đã dẫn bé tới hạnh phúc và nơi tận cùng thế giới cũ của em.”