Chương 35

Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Trích thư gửi Gilbert.)

“Tối qua bà Raymond đã ghé qua nhà và, nước mắt vòng quanh, cầu xin em hãy tha thứ cho bà ấy vì lối ‘cư xử thiếu suy nghĩ’. ‘Nếu em hiểu thế nào là trái tim người mẹ, Shirley ạ, em sẽ không thấy khó tha thứ quá đâu.’

“Em không thấy chuyện này quá khó tha thứ như mọi người vẫn tưởng… quả thật ở bà Raymond có một điều gì đó khiến em không thể cưỡng lại được niềm cảm mến, mà bà ấy lại còn quan tâm đến câu lạc bộ kịch nữa. Dẫu vậy em cũng không nói, ‘Hễ thứ Bảy nào chị muốn đi đâu vắng nhà, em sẽ qua trông nom bọn trẻ hộ chị.’ Cứ va vấp là vỡ ra nhiều điều thôi… dẫu là một người cả tin và lạc quan đến độ vô phương cứu chữa như em cũng chẳng làm khác được.

“Em nhận thấy dạo gần đây, có một nhóm cư dân Summerside cứ băn khoăn trăn trở mãi về chuyện tình yêu của Jarvis Morrow và Dovie Westcott… theo lời chị Rebecca Dew thì họ đã đính hơn hơn một năm nay rồi nhưng vẫn chẳng thể ‘tiến thêm’ được bước nào hết. Dì Kate, vốn là họ hàng xa với Dovie… nói cho chính xác, em nghĩ dì ấy là dì của người cháu họ bên đằng ngoại nhà Dovie… vô cùng quan tâm đến chuyện này vì dì ấy nghĩ Jarvis chính là một nửa đích thực của Dovie… và thêm nữa, em ngờ là còn bởi vì dì ấy căm ghét Franklin Westcott và chỉ mong sao được chứng kiến ông ta thất bại thảm hại. Nói như thế không có nghĩa là dì Kate lại đi thừa nhận dì ấy ‘căm ghét’ bất kì ai, nhưng thời còn trẻ, dì ấy và bà Franklin Westcott vốn là đôi bạn thân thiết, và dì Kate luôn nghiêm túc khẳng định chính ông ta đã giết bà ấy.

“Em cũng thấy hứng thú với chuyện này, một phần bởi vì em rất yêu quý Jarvis và khá có cảm tình với Dovie và một phần là em đã bắt đầu thấy hoài nghi, vì em vốn thích chĩa mũi vào chuyện thiên hạ mà… tất nhiên là lúc nào cũng đều xuất phát từ những ý định tốt rồi.

“Nói ngắn gọn lại thì chuyện là thế này: Franklin Westcott là một thương nhân dong dỏng khó nhằn, lúc nào cũng tỏ vẻ u sầu, sống khá khép kín và không thích giao du với người khác. Ông ta sống trong một ngôi nhà lớn lỗi thời tên là Trại Cây Du, nằm ngay ngoài thị trấn trên con đường dẫn tới cảng. Em từng gặp ông ta một vài lần nhưng thực ra không hiểu rõ lắm về ông ta, chỉ biết ông ta có một thói quen đến là kỳ cục, hễ cứ vừa nói xong gì đó là lại cười khùng khục suốt một lúc lâu. Ông ta chưa bao giờ đến nhà thờ từ thời ở đó hát thanh ca, và ông ta cũng khăng khăng đòi mở toang hết mọi cánh cửa sổ thậm chí cả trong những trận bão mùa đông. Em phải thừa nhận rằng trong thâm tâm, em thấy khá đồng cảm với ông ta trong vấn đề này, nhưng có lẽ em là người duy nhất ở Summerside có cảm giác đó. Ông ta đã dần hình thành thói quen làm một công dân hàng đầu và rằng ở thành phố này, nếu không có sự chấp thuận của ông ta thì người ta chẳng dám làm gì hết.

“Vợ ông ta đã chết rồi. Theo như lời đồn đại xưa nay, bà ấy vốn là một nô lệ, chẳng thể nói linh hồn của mình là thứ thuộc về chính mình. Người ta nói rằng khi mang bà ấy về nhà, Franklin đã bảo bà ấy ông ta sẽ là chủ nhân.

“Dovie, tên thật là Sibyl, là người con độc nhất của ông ấy… một cô gái mười chín tuổi mũm mĩm, đáng yêu, vô cùng xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm luôn hé mở để lộ hàm răng nhỏ trắng tinh, mái tóc nâu ánh lên những dải sáng màu hạt dẻ, đôi mắt xanh quyến rũ ẩn dưới hàng lông mi đen nhánh dài đến độ dường như chẳng thể tin là thật. Jen Pringle từng nói chính đôi mắt ấy đã khiến Jarvis đắm đuối. Jen và em đã bàn đi tán lại không biết bao nhiêu lần về chuyện này rồi. Jarvis là người họ hàng cô bé yêu quý nhất mà.

“(Nhân tiện, anh sẽ chẳng thể tin nổi Jen yêu quý em sâu sắc đến mức nào đâu… và cả tình cảm sâu sắc em dành cho Jen nữa. Cô bé đúng là người dễ thương nhất trần đời.)

“Franklin Westcott chưa bao giờ cho phép Dovie có người yêu và khi Jarvis Morrow bắt đầu ‘thu hút sự chú ý của cô ấy’, ông ta đã cấm cửa cậu ấy và bảo Dovie đừng có mà ‘lượn lờ với thằng ranh đó’ nữa. Nhưng mầm họa đã gieo xong mất rồi. Dovie và Jarvis đã đắm chìm trong bể yêu đương.

“Dân thị trấn ai nấy đều cảm thông với đôi tình nhân. Franklin Westcott đúng là vô lý. Jarvis là một luật sư trẻ thành đạt, con nhà tử tế, rất có tiền đồ và đồng thời là một anh chàng rất đứng đắn, tốt bụng.

“ ‘Làm sao mà có thể đôi lứa xứng đôi hơn được nữa chứ,’ chị Rebecca Dew tuyên bố. ‘Riêng ở Summerside, Jarvis Morrow muốn có cô gái nào mà chẳng được. Franklin Westcott vừa hạ quyết tâm sẽ để Dovie thành một gái già. Ông ta muốn đảm bảo sẽ có một người trông nom nhà cửa khi bà chị Maggie qua đời.’

“ ‘Liệu có ai có bất kì ảnh hưởng nào đối với ông ta không?’ em hỏi.

“ ‘Ai mà tranh cãi nổi với Franklin Westcott chứ. Ông ta quá hay mỉa mai châm biếm. Và nếu cô mà tỏ ra thắng thế thì thể nào ông ta cũng sẽ nộ khí xung thiên lên cho mà xem. Tôi chưa từng chứng kiến ông ta nổi giận bao giờ, nhưng tôi đã nghe bà cô Prouty tả lại thái độ của ông ta cái lần bà ấy đang may vá ở đó rồi. Ông ta phát điên lên vì chuyện ấy… chẳng ai biết là vì chuyện gì. Cứ nhìn thấy cái gì trước mắt là ông ta chộp lấy ném ra ngoài cửa sổ. Tập thơ của Milton bay vèo qua hàng rào rơi thẳng vào ao hoa súng. Dường như lúc nào ông ta cũng ấp ủ một mối hận thù với cuộc đời. Bà cô Prouty nói mẹ bà ấy từng bảo rằng cả đời bà cụ chưa từng nghe thấy một âm thành nào sánh ngang với tiếng hét lúc chào đời của ông ta. Tôi cho là Chúa có lý do nhất định khi tạo ra những con người kiểu như thế, nhưng cô sẽ chẳng thể tránh khỏi nỗi băn khoăn. Không, tôi chẳng nhìn ra bất kỳ cơ hội nào cho Jarvis và Dovie trừ phi họ cùng nhau bỏ trốn. Hành động kiểu đó thì cũng đáng khinh thật đấy, dẫu rằng người ta đã kể hàng đống những câu chuyện lãng mạn vớ vẩn trò bỏ nhà theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng trong trường hợp này thì ai cũng sẽ thông cảm thôi.’

“Em không biết phải làm gì nhưng em nhất định phải làm một điều gì đó. Em chẳng thể cứ ngồi yên như phỗng mà chứng kiến người ta biến cuộc sống của họ thành một mớ bòng bong ngay dưới mũi em, mặc kệ ông Franklin Westcott muốn giận dữ thế nào cũng được. Jarvis Morrow sẽ chẳng chờ đợi mãi được… nghe nói cậu ấy sắp mất hết kiên nhẫn rồi và có người đã thấy cậu ấy hung dữ cạo tên Dovie ra khỏi cái cây mà hồi xưa cậu từng khắc tên cô ấy. Người ta bảo có một cô nàng Palmer quyến rũ vẫn đang tán tỉnh cậu ấy, và nghe nói chị cậu ấy bảo mẹ cậu tuyên bố con trai của bà chẳng cần bám váy bất kỳ đứa con gái nào hết.

“Nói thực lòng, Gilbert ạ, chuyện này khiến em thấy hơi buồn bực.

“Hôm nay trời sáng trăng, anh yêu ạ… ánh trăng chan chứa trên hàng dương giữa sân sau… ánh trăng gợn sóng trên khắp hải cảng đang dập dềnh những con tàu trực chờ trôi dạt ra khơi xa… ánh trăng trên nghĩa địa cổ… trên thung lũng của riêng em… trên đồi Vua Bão. Và ánh trăng rồi sẽ chan chứa trên con đường Tình Nhân, trên hồ Lấp Lánh, trên rừng Ma Ám già nua, trên thung lũng Tím. Hẳn tối nay sẽ có những nàng tiên nhảy múa trên đồi. Nhưng, Gilbert dấu yêu, khi chẳng có ai để mà chia sẻ thì ánh trăng chỉ là… chỉ là ánh sáng của trăng mà thôi.

“Giá mà em có thể dẫn bé Elizabeth đi dạo. Cô bé thích dạo bước dưới ánh trăng lắm. Hồi ở Chái Nhà Xanh, hai cô cháu đã có nhiều chuyến đi dạo vui vẻ như thế rồi. Nhưng ở nhà thì Elizabeth chẳng tài nào nhìn thấy ánh trăng được, trừ khi ngó qua cửa sổ.

“Em cũng bắt đầu thấy hơi lo lắng cho cô bé rồi. Giờ cô bé đã sắp lên mười, ấy vậy nhưng hai bà già ấy chẳng mảy may ý thức được cô bé cần những gì, cả về mặt tâm hồn lẫn cảm xúc. Miễn là cô bé có thức ăn ngon, quần áo đẹp, thế thì họ chẳng thể tưởng tượng nổi cô bé còn cần thêm bất cứ thứ gì nữa. Và cứ thêm một năm, tình hình sẽ càng tệ hại. Đứa bé tội nghiệp đó sẽ có cái kiểu tuổi thơ gì đây?”