Chương 8

Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên đường đi rửa tay, Thẩm Hy Mạt cảm thấy đầu nặng trịch, chân như giẫm trên thảm bông, tâm trí hỗn loạn. May có Trịnh Gia Vũ bên cạnh đỡ, mới đi được vào toilet.

Chống tay vào hai mép bồn, cô nôn thốc nôn tháo, lúc ra khỏi toilet, người như nã ra, không còn một chút sức lực.

“Đã bảo em đừng uống nhiều như thế, lại không nghe?” Trịnh Gia Vũ vốn luôn dịu dàng với cô, lần này coi như trách nhẹ.

“Bây giờ em có thể về chưa?” Đầu choáng váng, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nhà hàng ồn ào này.

“Vậy để anh đi nói với họ một tiếng.” Sau khi tạm biệt mọi người, Trịnh Gia Vũ đưa cô về.

Lúc này chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc. Thẩm Hy mạt ngồi ở ghế sau, mơ màng nhắm mắt, dường như có thể ngủ ngay lập tức.

Trịnh Gia Vũ nghiêng người lấy dây an toàn, ở khoảng cách ngắn ngủi đó có thể ngửi thấy, ở khoảng cách ngắn ngủi đó có thể ngửi thấy mùi hương cỏ thanh thanh xen lẫn mùi rượu từ cơ thể cô. Anh cúi xuống, ngắm kỹ cô. Dưới ánh sáng vàng dịu da cam trong xe, trên khuôn mặt thanh tú, hàng mi cong dày đổ bóng một rợp nhỏ cong cong dưới mắt. Anh ngơ ngẩn nhìn, nhưng lập tức trấn tĩnh, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô.

“Như Thìn, Như Thìn…” Cái tên lúng búng bật ra từ miệng cô, lặp đi lặp lại, giọng yếu dần.

Trịnh Gia Vũ đang thắt dây an toàn, bỗng dừng, anh nghiêng tai lắng nghe, chỉ sợ nghe nhầm. Đúng, anh đã nghe thấy, nghe thấy cô đang gọi tên một người, trực giác cho biết chắc chắn người đó là đàn ông.

Chiếc xe lao như bay trên đường, giống như một con ngựa hoang bị mất dây cương, cứ thế phi vun vút.

Đến trước ngõ nhà cô, Trịnh Gia Vũ quay đầu nhìn, Thẩm Hy Mạt vẫn ngủ, hình như ngủ rất ngon.

“Hy Mạt, đến nhà rồi, dậy thôi!” Trịnh Gia Vũ khẽ lay cô.

Miệng Thẩm Hy Mạt vẫn lúng búng điều gì, giống như nói mê.

Trịnh Gia Vũ không thể nghe rõ cô nói gì, lại lay tiếp, lúc đó cô mới miễn cưỡng mở mắt.

“Anh đưa em lên nhà nhé.” Trịnh Gia Vũ bước xuống, mở cửa xe, rồi thận trọng đỡ cô xuống.

Lúc lên đến tầng năm, Thẩm Hy Mạt muốn lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên phát hiện không thấy túi sắc, giật mình sực tỉnh, ấp úng nói: “Túi của em đâu?”

“À…” Trịnh Gia Vũ bỗng nhớ ra, anh mải dìu cô, quên mất túi sắc của cô vẫn để ở ghế sau.

“Ở trong xe. Em đợi anh ở đây, anh đi lấy.” Nói xong, anh chạy xuống cầu thang.

Nơi ở của Thẩm Hy Mạt là một khu nhà tầng thấp, cũ kĩ, là kiểu nhà của những năm 80 của thế kỷ trước, không có thang máy. Cô sống ở tầng trên cùng, bức tường quét vôi trắng cũ kĩ đã ngả màu loang lổ, nhiều mảng bong tróc.

Thẩm Hy Mạt tựa nhẹ vào tường, nhắm mắt, bỗng nhiên một mùi hương quen thuộc từ từ lan đến, đó là hương quýt, thanh thanh lẩn quất quanh cô, lại có cả… hơi rượu nồng nặc. Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp mở mắt đã bị một vòng tay ôm trọn vào lòng. Choáng váng mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng tuấn tú, nhưng ánh mắt lạnh như băng tuyết ngày đông.

“Anh đến đây làm gì?” Thẩm Hy Mạt cố đẩy ra, nhưng Diệp Như Thìn không nhúc nhích, cô đành bỏ cuộc.

Anh nắm tay cô, kéo ra một góc, ánh điện nhập nhoạng, nhưng cô vẫn rõ từng nét trên khuôn mặt đó.

“Tại sao không đến?” Diệp Như Thìn lặng nhìn Thẩm Hy Mạt, mặt giận dữ.

Anh ngồi đợi cô ở nhà hàng Lisa, uống hết ly này sang ly khác, nhưng người vẫn không đến. Anh biết, thái độ của mình có phần cứng nhắc, nhưng anh làm thế, chẳng qua vì muốn gặp cô, muốn mời cô ăn bữa cơm, thậm chí có thể nói với cô một tiếng “cám ơn”. Nhưng lòng kiên nhẫn của anh bị bào mòm từng phút, anh không đợi được cô, bởi vì biết rằng, sự chờ đợi của mình là một con đường dài thăm thẳm, cô sẽ không đến, cho nên anh quyết định đi tìm.

“Đi hay không là quyền của tôi.” Thẩm Hy Mạt giận dữ nói.

“Vậy… đó cũng là quyền của tôi.” Diệp Như Thìn áp sát cô.

Mùi hương chỉ thuộc về anh lại dần dần bao bọc cô, khiến cô bất chợt ngỡ ngàng, đột nhiên cảm thấy hai người dường như lại trở về ngày xưa, những năm tháng non nớt thơ ngây tin rằng chỉ cần yêu nhau là có thể trọn đời bên nhau. Nhưng, cuối cùng lí trí đã trở về, cô nhìn đôi mắt trong sáng từ từ ghé lại mỗi lúc mỗi gần, bèn nín thở, chống hai tay vào vồng ngực rộng của anh, giọng kiên quyết: “Cách xa tôi ra.”

Diệp Như Thìn như không nghe thấy, càng ghé sát, bất thần quàng tay ôm bờ eo mảnh dẻ của cô. Hương tóc thơm nức sộc vào mũi anh, anh trở lên dịu dàng, ngón tay dài thanh tú vuốt ve mái tóc đó, mái tóc như một dòng thác đen, từng sợi lọt qua kẽ tay anh.

Thẩm Hy Mạt lập tức tóm bàn tay ấy, ánh mắt sắc như dao, nói: “Lát nữa anh ấy sẽ quay lại, anh nên đi đi.”

Diệp Như Thìn trở tay nắm chặt tay cô, mắt lóe ra những tia sắc lạnh.

Không đợi Thẩm Hy Mạt phản ứng lại, một nụ hôn mãnh liệt đã đặt lên đôi môi mềm mại của cô.

Thẩm Hy Mạt cố gắng giơ cao tay phải, định ấn anh xuống, nhưng lại bị anh tóm lấy.

“Thịch… thịch…thịch” Có tiếng bước chân vội vọng đến.

“Anh đi đi, mau đi đi!” Giọng Thẩm Hy Mạt hơi khàn, “đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”

Diệp Như Thìn vẫn không nhúc nhích, chỉ đăm đắm nhìn vào đôi mắt long lanh, nhìn làn da sạch tinh mịn màng và đôi môi mím chặt của cô… hình như cô vẫn là người quen thuộc thân thiết nhất trong kí ức của anh.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Thẩm Hy Mạt sợ thót tim, giống như mỗi bước chân đó giẫm lên tim mình. Cô không biết rốt cuộc mình sợ gì, một nỗi sợ vô cớ chụp lấy trái tim mình.

“Anh mau đi đi!” Giọng Thẩm Hy Mạt mềm hẳn, như cầu khẩn.

“Lần sau nếu tìm bạn đời, thì nhãn quang nên cao một chút.” Lời nói của Diệp Như Thìn hơi mỉa mai, nói xong, đi về phía đầu kia của hành lang, đứng trước cửa một nhà nào đó.

Thẩm Hy Mạt nhìn theo cái bóng khuất dần của anh, thở một hơi nhẹ nhõm.

Khi Trịnh Gia Vũ đến, mặt cô vẫn còn căng thẳng, làm ra vẻ bình tĩnh đón túi sắc anh đưa, rồi cám ơn.

“Vừa rồi em nói chuyện với ai thế?” Vừa rồi, Trịnh Gia Vũ loáng thoáng nghe thấy tiếng cô.

“À…” Rốt cuộc Thẩm Hy Mạt vẫn không phải là một người giỏi nói dối, cô lẩn tránh ánh mắt anh, nụ cười vừa hiện đã đông cứng bên miệng: “Không, em có nói chuyện với ai đâu.”

“Ồ, vậy chắc anh nghe nhầm.” Trịnh Gia Vũ cũng không gặng hỏi.

Thẩm Hy Mạt giơ tay xem đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, bà em đã ngủ. Anh tiễn em đến đây thôi, lần khác mời anh đến chơi.”

“Được.” Trịnh Gia Vũ ôn tồn đáp, nở nụ cười ấm áp.

“À…” Cô vừa mở cửa, thì anh lại nói: “Cuối tuần này em rỗi không? Mẹ anh muốn gặp em.”

Trong nhận thức của Thẩm Hy Mạt, trên đời này nếu có gì quan trọng hơn tiền bạc, quyền lực, lợi ích, thì đó nhất định là bà nội.

Mấy ngày nay bà bi ốm, cô luôn ở bên chăm sóc bà, hết giờ làm là về luôn, đi chợ, nấu ăn, hôm nay cũng thế.

“Hy Mạt, làm ít rau thôi, nhà chỉ có hai bà cháu, không ăn hết từng ấy rau đâu.” Bà nội vừa nói vừa đi đến chỗ Thẩm Hy Mạt đang nhặt rau.

“Bà ra đây làm gì?” Thẩm Hy Mạt cảnh giác đứng lên, chỉ sợ bà lại bị ngã.

“Gân cốt bà còn dẻo dai chán, đến nhặt rau với cháu.” Nói xong, cúi xuống cầm bó rau.

“Ôi, bà mới ốm dậy cứ nghỉ đi, ở đây không có việc gì cho bà đâu, bà vào xem ti vi đi, nếu thấy chán thì nói chuyện với cháu cũng được.”

“Hy Mạt…” Giọng bà bỗng nhiên nặng nề.

“Sao vậy bà?” Nhìn thấy nét mặt buồn buồn của bà, Thẩm Hy Mạt ra phòng khách lấy cái ghế đôn đem vào: “Bà ngồi xuống đây, có chuyện gì bà nói với cháu đi.”

“Chuyện là thế này, em họ cháu đầu óc không được nhanh nhẹn, gần ba mươi tuổi vẫn chưa tìm được vợ. Mấy năm nay chú cháu rất lo lắng. Vừa rồi có một cô gái đồng ý lấy nó, nhưng với điều kiện phải có căn nhà. Chú cháu chỉ là công nhân bình thường, hoàn cảnh gia đình thế nào cháu cũng biết rồi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua nhà?”

Thẩm Hy Mạt dừng tay, nét mặt bần thần. Mấy năm nay, phần lớn tiền lương của cô đều dùng để chữa bệnh cho bà, tiền tiết kiệm không được bao nhiêu, khi người chú vốn rất mực yêu thương cô, cần đến sự giúp đỡ của cô, sao cô có thể bàng quan đứng nhìn?

“Vâng, bà để cháu nghĩ xem thế nào.” Thẩm Hy Mạt an ủi bà.

“Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng bà nghĩ, cháu thử để ý xem có bạn bè nào làm bên bất động sản, liệu có thể nhờ họ giảm giá ít nhiều không.”

“Để cháu nghĩ đã.” Thẩm Hy Mạt bỏ chỗ rau vừa nhặt vào bồn, vặn vòi rửa, ngoảnh lại nói với bà, “Bà ra phòng khách nghỉ đi, ở đây mùi dầu mỡ lắm, còn chuyện kia bà cũng đừng lo lắng quá, cháu sẽ nghĩ cách.”

“À, Hy Mạt, cô ta gọi điện cho bà bảo cô ta đã chuyển tiền vào tài khoản của cháu.” Mặt bà thoáng vẻ khinh thường, “Cháu đã nói với cô ta không cần chuyển tiền cho cháu chưa? Hai bà cháu ta đâu phải không nuôi được nhau.”

“Cháu nói rồi.” Thẩm Hy Mạt đóng vòi nước, lơ đãng hỏi: “Họ vẫn sống với nhau ạ?”

“Chuyện của họ, bà không quan tâm!” Bà nội nói xong cầm ghế đôn đi ra phòng khách.