Chương 23

Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thế giới này rất rộng, người yêu ta không ít, người ta yêu cũng không chỉ có một, nhưng chỉ duy nhất một người có thể cùng ta đi hết quãng đời còn lại.

*****

Anh không ngờ, Thẩm Hy Mạt không nói đùa, lòng bất giác vui vui.

Tuy anh biết, cô làm thế là do cảm thấy áy náy với anh, nhưng dù thế, chỉ cần được ở bên cô, bất kỳ lí do gì.

Anh đưa cô thẳng đến nhà riêng của mình, nhân lúc thang máy chỉ có hai người, nôn nóng hỏi: “Chưa hết giờ làm, đã đi hẹn hò, không sợ sếp biết à?”

“Sao? Anh đang lo lắng cho em hả?” Thẩm Hy Mạt bật cười.

Ánh mắt Diệp Như Thìn dừng rất lâu trên mặt cô, đã bao lâu rồi không nhìn thấy cô cười vui như thế? Những lời nói lạnh nhạt của cô từng khiến anh rầu lòng, lúc này như ánh sáng xuyên qua mây đen, chiếu vào lòng anh, xua hết mây mù trên bầu trời của anh.

Thẩm Hy Mạt lập tức nhận ra sự bất thường của Diệp Như Thìn, khóe môi anh hơi nhếch, như cười. Cô tưởng mặt mình có gì dính vào, vô thức giơ tay sờ, hỏi: “Mặt em có gì à?”

“Mặt em không có gì hết.” Diệp Như Thìn vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt lóng lánh như hổ phách. Anh ghé lại gần, lặng lẽ nhìn vào mắt cô: “Nhưng trong mắt em có một thứ.”

“Thứ gì?” Thẩm Hy Mạt hơi lo lắng, chớp chớp mắt.

“Trong mắt em có anh.” Diệp Như Thìn ung dung nói.

Mặt cô bỗng ửng hồng, tim đập mạnh vì câu nói đa nghĩa đó, bàn tay cầm cái ví vô thức nắm chặt.

Diệp Như Thìn nhìn đôi mắt long lanh của cô, liền ghé sát lại, nói: “Em biết không, bộ dạng này của em, anh ít khi nhìn thấy nhất.”

Đúng, mỗi lần nhìn thấy cô đỏ mặt, bẽn lẽn tim anh lại vô cớ loạn nhịp.

Trong không gian chật hẹp yên tĩnh, Thẩm Hy Mạt nghe rõ tim anh, đập thình thình như đánh trống, từng tiếng dội vào lòng cô.

Thẩm Hy Mạt cụp mắt, đăm đăm nhìn xuống chân, lòng bấn loạn. Lời nói của anh sao lạ thế? Đi thẳng vào nơi yếu trong lòng cô. Ngày trước, mỗi lần anh nói vậy là cô mềm lòng. Bây giờ vẫn thế.

Cũng may, cửa thang máy đã từ từ mở, Diệp Như Thìn thong thả bước ra.

Thẩm Hy Mạt nhìn theo cái dáng chậm rãi bước đó, lòng càng bấn loạn.

Vốn dĩ, cô có thể không đi với anh, vốn dĩ có thể trở về công ty làm việc, nhưng lại cứ lo lắng vô cớ, lo anh không bôi thuốc, lo anh chỉ chúi đầu vào công việc, không chịu nghỉ ngơi.

Có lẽ, những lo lắng đó đều thừa, nhưng nếu không ở bên anh, lại cảm thấy không yên tâm.

Cảm giác đó cứ như sợi chỉ quấn chặt dần, làm cô khó thở. Thẩm Hy Mạt cực ghét cảm giác này, rất muốn xua đi, nhưng không biết phải làm sao.

Đi đến trước cửa, Diệp Như Thìn lấy chìa khóa ra, lơ đãng hỏi cô: “Đã thực sự muốn vào chưa?”

Đã quyết tâm làm người tốt tại sao phải chần chừ? Thẩm Hy Mạt nói cứng: “Đương nhiên. Hay là anh hối hận rồi? Không định đón tiếp em?”

Lúc này, cửa đã mở nhưng Thẩm Hy Mạt vẫn chưa muốn vào, cô đợi câu trả lời của anh.

“Từ lúc nào em trở nên thiếu tự tin như thế?” Diệp Như Thìn bước vào phòng, lấy ra đôi dép lê để ở ngưỡng cửa.

“Thư Hàm không ở đây à?” Thẩm Hy Mạt nói xong mới thấy mình thật ngốc. Nếu Thư Hàm ở đây, Diệp Như Thìn có để cô đến không? Cô cởi giày, xỏ chân vào đôi dép lê xong, vội im bặt, chỉ sợ mình mau miệng lại nói gì lỡ lời.

Diệp Như Thìn dường như không nghe thấy cô nói, đi thẳng đến máy đun nước lấy hai cốc nước xong, để một cốc lên bàn trà, còn mình cầm một cốc ra ngồi xuống ghế sofa.

Ngày trước, không phải Thẩm Hy Mạt chưa từng đến đây, nhưng hôm nay xem ra, cảm giác như đã cách cả một đời.

Cô vẫn nhớ vẻ mặt của Diệp Như Thìn trong lần đầu tiên đưa cô đến đây, nó hân hoan giống hệt lúc nhìn thấy pháo hoa rực trời. Hồi đó, cô vui như con chim nhỏ, bây giờ nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, nỗi đau nhè nhẹ lại nhen trong lòng.

Cho dù phòng khách trước mặt rộng thênh thang, sang trọng bao nhiêu, những đồ trang trí trên giá tinh xảo, quý báu thế nào, cũn không còn liên quan đến cô nữa.

Thẩm Hy Mạt bần thần, Diệp Như Thìn hỏi: “Em định chăm sóc bệnh nhân này thế nào?”

“Anh đừng có bạ đâu cũng ngồi! Bác sĩ dặn, tốt nhất là nằm nghỉ, ít ngồi ít đứng cơ mà.” Thẩm Hy Mạt đi đến, gần như ra lệnh: “Vào phòng nghỉ đi.”

Không ngờ, Diệp Như Thìn lại tỏ ra ngoan ngoãn chưa từng có, liền đứng dậy, nói nhỏ: “Hy Mạt, lại đây.” Giọng nhẹ đến mức khiến cô ngỡ ngàng.

“Để làm gì?” Thẩm Hy Mạt bước đến bên anh, nhìn cốc nước còn đang bốc hơi, hỏi anh: “Định bảo em uống cốc này à? Cám ơn!” Nói xong, định nhấc cốc nước, thì Diệp Như Thìn nắm tay cô, giọng mệt mỏi: “Dìu anh vào phòng.”

Mồ hôi từ bàn tay anh, dính vào cổ tay cô dâm dấp ướt.

Thấy bộ dạng khổ sở đó, Thẩm Hy Mạt vội bước đến gần, ân cần hỏi: “Anh sao vậy?”

Có lẽ vừa rồi đứng dậy hơi nhanh, khiến lưng lại nhói đau.

Diệp Như Thìn cắn môi, đưa mắt nhìn cô, ra bộ không hài lòng: “Không thấy à? Đây chính là lúc cần em có trách nhiệm với anh.”

Thẩm Hy Mạt bĩu môi: “Lúc lái xe về đây trông đã rất bình thường, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

“Nói nhiều quá!” Lúc đó chẳng lẽ cô không nhận ra anh đã cố chịu đau thế nào?

Thấy anh nhăn nhó, mắt cô xám lại, thầm nghĩ: Ghê chưa, chẳng giốn bệnh nhân tý nào, giống chủ nợ thì có. Dù nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt vẫn đỡ lưng anh, anh đặt tay lên vai cô.

Cô vốn cho rằng Diệp Như Thìn có cơ thể thuộc loại hiếm hoi, dáng thẳng tắp, rất đẹp, thậm chí hơi gầy, không anh lại nặng thế, tỳ vào vai cô nặng trĩu, đau điếng.

“Anh nặng quá!” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.

“Bây giờ mới phát hiện ra à?” Diệp Như Thìn nói nhỏ: “Làm gì có chuyện.”

“Thế nào là làm gì có chuyện?” Tay Thẩm Hy Mạt đặt lên thắt lưng anh, cách lớp vải áo sơ mi mềm, cảm thấy da thịt bên trong vô cùng rắn chắc, thầm nghĩ, bằng ấy năm nay anh vẫn giữ được thể chất khỏe mạnh như vậy.

Diệp Như Thìn vừa đi vừa thong thả nói: “Hồi đó, không thấy em phàn nàn anh nặng.” Lời nói thoảng qua như gió.

“Hả, anh nói gì?” Thẩm Hy Mạt vội hỏi. Cô không ngốc đến mức không hiểu ẩn ý câu nói kia, mặt bỗng đỏ ửng.

“Anh nói gì, lẽ nào em không hiểu?” Thấy cô xấu hổ đỏ mặt là anh biết cô hiểu.

Thẩm Hy Mạt sợ anh lại nói lan man sang chuyện đứa bé, vội chuyển chủ đề, hỏi: “Lưng còn đau không?”

“Vớ vẩn.” Diệp Như Thìn trả lời cụt ngủn.

Cô vốn định nói mấy câu, đại loại “làm phúc phải tội, phụ lòng tốt của người ta”, nhưng thấy anh có vẻ mệt, nên cũng không muốn đấu lý với anh nữa.

Dìu được anh vào phòng ngủ, Diệp Như Thìn vội nắm tay cô, mắt tư lự nhìn cô, hỏi: “Phải đi rồi sao?”

“Vâng.” Thẩm Hy Mạt khẽ đáp.

“Chẳng lẽ em không bôi thuốc cho anh?” Diệp Như Thìn nắm chặt tay cô, mắt lưu luyến không muốn cô đi.

“Anh có thể nhờ Diêu Thanh đến chăm sóc.” Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng bị anh siết chặt hơn.

Thực ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bôi thuốc cho anh, nhưng lại cảm thấy việc đó hơi khó khăn, nên thử tung một chiêu nhỏ thăm dò, xem anh phản ứng thế nào.

“Quan hệ giữa anh và bà ấy khá tốt, nhưng chưa đến mức để bà ấy đến bôi thuốc cho anh.” Diệp Như Thìn nói ngay.

“Vậy hãy gọi Thư Hàm.” Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, bên cạnh anh lúc nào chẳng có một ứng viên thích hợp để chăm sóc anh, không phải sao?

“Chính là em.” Diệp Như Thìn nói giọng kiên quyết, dường như không cho phép kháng cự.

Thẩm Hy Mạt nghe khẩu khí đó, nhìn bàn tay nắm chặt của anh, biết là chỉ có thể nghe theo, liền nói: “Được, em không đi. Anh có thể bỏ tay ra không?”

Lúc đó, Diệp Như Thìn mới buông tay cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh nghỉ một lát, chuẩn bị xong cao bôi thì gọi anh.”

“Vâng.” Thẩm Hy Mạt quay đi, tủm tỉm cười.

Diệp Như Thìn nhìn theo, mặt hớn hở.

Thời gian này anh vất vả nhiều, người mệt mỏi, lại thêm cái lưng đau làm anh kiệt sức, nằm một lát đã ngủ say.

Khi Thẩm Hy Mạt làm xong cao thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, bê vào phòng ngủ của anh thì đã gần hoàng hôn. Bầu trời ngoài cửa nhuộm ráng chiều chói lọi, như tấm lụa màu da cam. Ánh sáng tràn qua khung cửa, chiếu lên mặt Diệp Như Thìn. Anh ngủ thiêm thiếp, hơi thở đều, hàng lông mày hơi chau, trông rất mệt mỏi.

Thẩm Hy Mạt biết, mỗi khi có tâm sự hoặc gặp áp lực lớn, lúc ngủ anh thường chau mày, chắc thời gian qua anh ít khi được ngon giấc.

Cô bước đến bên giường, chăm chú nhìn anh. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt anh từng dường nét như càng rõ hơn, bớt phần nghiêm lạnh, trở nên dịu dàng hơn. Thực ra, cô thích anh như thế này.

Cô bỏ miếng gạc đã bôi cao thuốc vào cái bát rồi để lên đầu giường, cúi xuống định đánh thức anh. Nhưng thấy anh đang ngủ say, lại không nỡ.

Cơ thể anh dường như toát ra một ma lực thần kì, cuốn hút cô mãnh liệt. Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay định chạm vào cặp mày chau chau. Nhưng đúng lúc sắp chạm vào, lại hốt hoảng, rụt tay về.

Thẩm Hy Mạt, sao mi có thể như thế? Một tiếng phản đối dữ dội vang trong lòng.

Không thể, không thể như thế, cô thầm nghĩ, vô thức nắm chặt bàn tay, móng tay ấn vào lòng bàn tay hằn một vệt đỏ đâu điếng, cũng không biết.

Khẽ gọi mấy tiếng, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc, phải lay vai, anh mới từ từ mở mắt, nhìn thấy cô, nhếch miệng mỉm cười, lấy tay che ánh sáng hơi chói, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp 6 giờ.” Thẩm Hy Mạt trả lời, liếc bát thuốc để đầu giường: “Em làm xong cao thuốc cho anh rồi, mau dậy bôi đi.”

Thận trọng đỡ anh ngồi dậy, cô cầm chiếc gối định để anh tựa vào cho thoải mái, mới sực nhớ, anh phải nằm sấp mới đúng, vội kê lại gối, cố ra vẻ bình thường nói: “Nằm sấp xuống đi!”

Anh mặc sơ mi trắng, loáng thoáng nhìn thấy xương bả vai nhô ra. Ánh hoàng hôn chiếu lên người, rực rỡ như được mạ một lớp mạt vàng.

Tim cô đập mạnh, thầm hít thở sâu mấy hơi, nói: “Vén áo lên.”

“Đây là thái đội của em với bệnh nhân hả?” Diệp Như Thìn hơi ngoảnh mặt lại, có vẻ không hài lòng.

“Nếu không thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hy Mạt phớt hồng, nhuốm ánh hoàng hôn, càng đỏ dậy như say.

Diệp Như Thìn ngoan ngoãn như đứa trẻ từ từ kéo một góc áo, giọng trở nên đặc biệt dịu dàng: “Em làm đi!”

Thẩm Hy Mạt giật thót tim, ngực bỗng ngộp thở. Cử chỉ đó quá quen thuộc. Ký ức ùa về như hoa tuyết rơi lả tả xuống lòng cô. Ngày trước, mỗi lần anh làm nũng, chẳng phải thường thế sao? Anh biết, mỗi khi anh làm nũng, là lòng cô lại mềm như nước.

Phải, khi anh nói “em làm đi”, là cô dường như biến thành đám mây lơ lửng trên trời, nhẹ tênh, bồng bềnh, mềm yếu vô chừng.

Nhưng, giờ đây anh đã không còn là anh ngày trước, cô cũng không còn là cô năm xưa

Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt dứt khoát cắt đứt đám mây kia, giọng hơi gay gắt: “Tay anh không việc gì, sao em phải làm?”

Diệp Như Thìn thấy cô phản đối, không những không cự lại còn ngoan ngoãn nằm yên, tỏ thái độ rất ung dung.

Thời gian nhích từng giây, Diệp Như Thìn vẫn bất động như bức tượng sáp.

Cuối cùng Thẩm Hy Mạt không chịu được nữa, không nói không rằng, lặng lẽ kéo áo của Diệp Như Thìn, hình ảnh đập vào mắt khiến cô giật mình, một đám đen thẫm nổi bật ở thắt lưng, nhìn phát sợ.

“Cuối cùng, đã chịu phục vụ anh rồi.” Diệp Như Thìn khoan khoái vùi đầu vào gối, thủng thẳng nói.

“Sao lại phục vụ anh? Coi em là gì vậy?” Thẩm Hy Mạt cầm bát cao thuốc ở đầu giường, bắt đầu bôi lên chỗ thâm nhất.

“Có người phục vụ nào như em không?” Diệp Như Thìn nhăn nhó, liếc cô một cái: “Định mưu sát chồng hả?”

“Những người nói linh tinh, kiếp sau sẽ biến thành tờ giấy.” Thẩm Hy Mạt nói.

Nếu kiếp này có thể sống bên em, thì kiếp sau anh tình nguyện biến thành tờ giấy. Diệp Như Thìn thầm nghĩ. Lòng lại nhoi nhói đau.

Anh biết tin Thẩm Hy Mạt cặp kè với Trịnh Gia Vũ đúng vào một chiều hoàng hôn đẹp nao lòng, ráng đỏ đủ hình, thù chói lọi một vòm trời. Nhưng hoàng hôn dù đẹp bao nhiêu cũng không xua được cái hụt hẫng, phiền muộn trong lòng anh.

Anh tưởng anh âm thầm làm tất cả cho cô, là có thể dần dần khiến cô động lòng, khiến cô rời xa Trịnh Gia Vũ. Nhưng, anh đã thua, thua cô, cũng thua tình yêu.

“Nếu thành hiện thực thì sao?” Diệp Như Thìn hỏi.

“Nhất định sẽ thành hiện thực, ngoài biến thành tờ giấy, anh chẳng có lựa chọn nào khác.” Thẩm Hy Mạt vừa cầm lên cuộn băng bên cạnh vừa nói.

Diệp Như Thìn không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, anh vốn định hỏi “Nếu chuyện anh là chồng em, trở thành hiện thực”, nhưng anh đã không còn hứng thú hỏi lại nữa, dứt khoát nằm yên, không nói gì thêm.

Lúc quấn băng, tay cô chạm vào lưng anh cảm giác lành lạnh. Trong cái đụng chạm vô tình đó, người anh thoáng run, ngoảnh nhìn cô, không hài lòng, nói: “Tay em rất lạnh, biết không?”

“Vậy anh tự làm đi.” Thẩm Hy Mạt dừng tay.

Diệp Như Thìn từ từ ngồi dậy, nhưng không tự băng cho mình, chỉ lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi nói: “Nếu anh làm được còn cần em làm gì?” Nói xong, ghé lại gần, nhìn kỹ khuôn mặt ửng đỏ của cô, nói vẻ khiêu khích: “Lẽ nào em ở lại chỉ là muốn nhìn…cơ thể anh, mà em lưu luyến?” Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.

Đã định nói “Có quỷ mới lưu luyến cơ thể anh” nhưng lại thôi, cố nén, tay nắm chặt dải băng.

Hôm nay, anh là bệnh nhân, anh to nhất, cho nên tôi nhường! Thẩm Hy Mạt cắn môi, tiếp tục băng vết thương, bàn tay khéo léo quấn từng vòng rất nhẹ.

Đầu cô cúi rất thấp, mấy sợi tóc bên tai xõa xuống, nhuốm ánh hoàng hôn, lấp lánh ánh vàng, anh bất giác chỉ muốn vuốt ve chúng.

Vẫn dán mắt vào cô, anh nhìn say sưa, đột nhiên giơ tay, vuốt mấy sợi tóc kia.

Thẩm Hy Mạt vừa quấn xong băng, thấy vậy hơi ngẩn người, lừ mắt: “Đừng có nhân cơ hội lợi dụng.”

“Đừng cố tình phóng đại để làm anh chú ý!” Diệp Như Thìn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.

Thẩm Hy Mạt không né tránh, cũng chăm chú nhìn trả, vén mấy sợi tóc dài vào sau tai.

Diệp Như Thìn nhìn rất rõ vành tai mảnh, trắng như bạch ngọc của cô, không kìm được, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt trìu mến.

Khoảng cách quá gần, cảm thấy hơi thở ấm áp của anh thoảng qua má.