Chương 22

Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thế là thế nào?” Cơn giận sôi trong ngực Thẩm Hy Mạt, đến bây giờ, mà anh vẫn ngang ngược như thế?

“Nếu em có thể tha thứ cho anh hôn nhầm người, anh sẽ bỏ qua cho đội thi công của em.” Diệp Như Thìn ung dung nói.

Thẩm Hy Mạt cố kiềm chế cơn giận, hít mạnh một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Như Thìn, nhạo báng: “Diệp Như Thìn, thủ đoạn trả đũa của anh có thể cao minh hơn một chút không? Dùng chiêu thấp kém như vậy, không những lỗ vốn nụ hôn mà còn hạ thấp con người anh. Việc gì phải thế?”

Diệp Như Thìn không hề tức giận, thản nhiên nói: “Trong mắt em, nụ hơn của em quý giá hơn nụ hôn của anh, không phải sao?”

Thẩm Hy Mạt dường như bị chọc trúng vết thương, cơn bực vốn dĩ đã kiểm soát được, lại bùng ra, cô nói: “Tôi đang nghĩ, anh phải hấp thụ bao nhiêu dinh dưỡng mới có được đạo đức cao quý như vậy. E là cả đời tôi cũng không học được.”

“Không học được, cũng không sao.” Diệp Như Thìn không để ý đến lời châm biếm của cô, giọng cười cợt: “Anh sẽ dạy em.”

Trước một Diệp Như Thìn mặt trơ như thế, Thẩm Hy Mạt không muốn đôi co nữa. Nếu nhất định phải phân thắng thua, cô nghĩ, sẽ không ai là người thắng cuộc, kết quả chỉ là cả hai đều bị tổn thương.

Thẩm Hy Mạt dứt khoát bỏ mặc Diệp Như Thìn, định quay về căn hộ của Diêu Thanh xem công nhân làm việc thế nào.

Cô đi thật nhanh, chưa được mấy bước thì vấp phải thùng sơn, người loạng choạng. Theo phản xạ, quờ tay bám vào vật gì xung quanh, không ngờ động phải giàn giáo bên cạnh, giàn giáo từ từ đổ xuống.

Thẩm Hy Mạt kêu “ối” một tiếng, mắt trợn tròn nhìn giàn giáo sắp đổ lên người.

Đúng lúc biết chắc mình sẽ bị giàn giáo đè lên, thì có bàn tay từ phía sau kịp thời đẩy cô ra.

Khi Thẩm Hy Mạt hoàn hồn, phát hiện nửa thân dưới của mình đè lên cánh tay Diệp Như Thìn, người không hề bị thương. Cô hơi ngoái đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh, có vẻ rất đau.

“Không sao chứ?” Cô hỏi ngay.

“Nếu có chuyện, anh còn nói với em được không?” Diệp Như Thìn đẩy giàn giáo ra khỏi người.

Họ ngồi tựa vào nhau, hơi thở của anh thoảng qua tai cô, quen thuộc và ấm áp.

“Không sao thì đứng lên thôi.” Thẩm Hy Mạt nói xong chống tay xuống đất, định đứng dậy, nhưng thấy Diệp Như Thìn không hề nhúc nhích, lại giục: “Đứng lên đi.”

“Khoan đã.” Diệp Như Thìn càng nhăn nhó. Vừa nãy giàn giáo đập trúng thắt lưng anh, chỗ đó giờ đang đau âm ỉ. Anh cắn môi, cố đứng dậy.

Công nhân nghe thấy tiếng kêu vội chạy đến, hỏi có chuyện gì. Thẩm Hy Mạt giải thích vắn tắt với họ, rồi đến bên Diệp Như Thìn lo lắng hỏi: “Đi bệnh viện kiểm tra nhé?”

“Không sao đâu.” Diệp Như Thìn tựa vào tường, có vẻ rất mệt.

“Tại sao?” Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu, hỏi.

“Tại sao cái gì?” Diệp Như Thìn hỏi lại.

“Nếu anh đã ghét em như thế, vừa rồi tại sao lại cứu em?”

“Đâu có nhiều tại sao như thế.” Diệp Như Thìn sốt ruột nói.

“Cái này…” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa lấy điện thoại ra, hỏi Diệp Như Thìn: “Anh bảo Trình Mộ đưa cho em, phải không?”

“Anh không hiểu em đang nói gì.”

“Diệp Như Thìn, anh có thể dối em, nhưng có thể dối chính mình được không?” Thẩm Hy Mạt cao giọng, “Những tin nhắn anh gửi cho em, em đều nhận được. Em không biết lúc nhắn những tin kia, tâm trạng anh thế nào, nhưng vì sao anh phải làm thế? Có ý nghĩa gì không? Chẳng giống anh tí nào.”

Diệp Như Thìn rõ ràng không nghĩ Thẩm Hy Mạt sẽ đi làm lại sim điện thoại, có thể đọc được tin nhắn của anh. Khi anh nhắn những dòng tin đó cho cô, anh đang đi công tác, sống trong một thành phố không có cô. Mỗi khi đêm về khuya, đứng trước ô cửa sổ mở rộng, nhìn thành phố phồn hoa sáng rực ánh đèn bên ngoài, lòng thấy trống trải như thành phố không người, càng da diết nhớ Thẩm Hy Mạt. Anh vốn không muốn nói thật tình cảm của mình với cô, tin nhắn viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cứ thế, cuối cùng vẫn phải theo tiếng lòng chân thực.

“Tin nhắn ư?” Diệp Như Thìn nhếch mép, cười nhạt: “Thẩm Hy Mạt, thì ra là gửi cho em.”

“Cái gì?” Thẩm Hy Mạt trợn mắt.

“Nếu em nhìn thấy những tin nhắn thân mật, thì đó là gửi cho Thư Hàm.” Diệp Như Thìn nói xong, lẩm bẩm như nói với mình, “Thảo nào cô ấy không nhận được.”

Thẩm Hy Mạt đờ người trong giây lát, nụ cười đau khổ thoáng hiện trên mặt, lập tức trấn tĩnh, nói: “Được, rất được.”

“Thất vọng hả?” Anh nói bâng quơ.

“Thất vọng? Vì anh?” Thẩm Hy Mạt cười khẩy: “Tôi nói được, ý là, may mà anh không gửi mấy tin nhắn kia cho Diệp Quang Hoa.”

Diệp Như Thìn đột nhiên im lặng.

Nhìn vẻ bực bội trong mắt anh, cô mới cảm thấy dễ chịu chút ít.

Thì ra những tin nhắn kia không gửi cho cô, thì ra trong tim anh vốn không có cô, thì ra người anh quan tâm vẫn là Thư Hàm… Còn cô, chỉ là người bị anh đưa vào một giấc mơ đẹp, khi trời vừa sáng, bức màn lung linh bao quanh tan đi, giấc mơ đẹp cũng tan theo.

“Chuyện của đội thi công, phiền em nhanh chóng giải quyết.” Diệp Như Thìn đứng lên, nghiêm nghị nói, nhưng vừa đi được vài bước, chỗ đau thắt lưng lại nhói, không chịu được, anh dừng lại.

Thẩm Hy Mạt vội đi đến, thấy anh nhăn nhó đau đớn, lo lắng nói: “Đừng cố chịu nữa.”

“Còn em?” Diệp Như Thìn đột nhiên đặt hai tay lên vai cô, ấn mạnh, mặt sa sầm hỏi.

“Em?” Thẩm Hy Mạt sững ra, người bỗng khẽ run, ngạc nhiên hỏi: “Em làm sao?”

“Năm đó, vì sao em cố chịu?” Chuyện cũ lại vụt hiện trong mắt Diệp Như Thìn.

“Thế là sao?” Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, không biết anh ám chỉ chuyện gì?

“Sau đó, em vẫn quyết định bỏ đứa bé?” Chuyện này vẫn như cái kim, đâm ngang cổ hỏng Diệp Như Thìn, đêm ngày hành hạ anh.

Thế giới của Thẩm Hy Mạt vụt tối đen, nếu anh không nhắc đến nó, thì đau đớn trong cô không cồn lên như thế. Cô từng có đứa con của anh, nhưng cuối cùng nó vẫn rời bỏ cô, mỗi lần nghĩ đến là không sao chịu nổi. Hồi đó, họ đã không còn liên lạc với nhau nữa, Thẩm Hy Mạt nhất quyết muốn giữ đứa bé, nhưng thật bị thảm, dạo đó tâm trạng cô rất xấu, sinh hoạt, nghỉ ngơi thất thường, cuối cùng bị sảy thai. Cô đau đớn chết đi sống lại, nhưng chẳng ích gì.

Thẩm Hy Mạt cảm thấy tay anh càng bóp chặt, vai đau âm ỉ, nhưng cô cắn răng, không nói một lời.

“Nói, có phải em đã bỏ đứa bé?” Diệp Như Thìn lắc vai cô, tiếp tục truy hỏi.

Thời gian như dừng lại, không ai nói gì nữa.

Thẩm Hy Mạt cảm thấy mình như con rối gỗ, chìm trong đại dương thời gian, vùng vẫy mãi, không thể nào ngoi lên mặt nước.

Nếu có thể, cô ước gì đừng có mảnh ký ức đó, để khi nhớ lại sẽ không đau đớn thế.

Thẩm Hy Mạt không biết mình đã dùng bao nhiêu thời gian mới thoát khỏi quá khứ kia, chỉ cảm thấy một lỗ thủng rộng hoác trong lòng, loang lổ những vết thương, vô cùng thê thảm, nhưng không cách nào vá được.

Hất tay anh ra, cô điềm nhiên nói: “Không phải chuyện của anh.”

“Anh là cha đứa bé!” Diệp Như Thìn rõ ràng bị chọc tức, phẫn nộ hét lên. “Hôm nay, chúng ta dừng ở đây thôi.” Thẩm Hy Mạt nói rành rọt, rồi quay người bỏ đi.

Diệp Như Thìn chặn đường cô, cau mày hỏi: “Nhất định phải giải thích với tôi.”

Nhưng Thẩm Hy Mạt bỏ ngoài tai, vẫn đi tiếp.

“Em còn ham mê chạy trốn đến bao giờ?” Diệp Như Thìn đã kịp thời túm cổ tay cô.

“Không phải tôi muốn chạy trốn, mà là anh không nhất thiết phải biết.” Thẩm Hy Mạt liếc bàn tay anh đang siết cổ tay mình, tức giận hất ra.

Cô bước thật nhanh. Nhưng Diệp Như Thìn hình như không chịu buông tha cô, cũng lao theo, áp sát, không ngờ thắt lưng lại đau nhói.

“Thẩm Hy Mạt.” Diệp Như Thìn đành bước chậm lại, gọi cô.

Cho dù quá khứ có thể xới lại vết thương của Thẩm Hy Mạt, anh cũng phải biết rốt cuộc năm xưa cô đã làm gì với đứa bé. Lần này anh quyết không buông tha cô.

Mặc dù có tiếng ồn ào từ tốp thợ đang làm việc, nhưng Thẩm Hy Mạt vẫn nghe rõ giọng nói thoáng run của Diệp Như Thìn, cô chợt sững người, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại. Trên mặt anh là nỗi đau ngấm ngầm không dễ phát giác.

Giàn giáo ban nãy có làm anh bị thương? Vì sao trông anh khổ sở như vậy?

“Đi, chúng ta đến bệnh viện!” Thẩm Hy Mạt nói giọng kiên quyết.

Cô biết, với tính khí của Diệp Như Thìn, anh sẽ không dễ nghe lời cô, nhưng lần này, sau mấy lần thuyết phục, cuối cùng anh đã ngoan ngoãn theo cô đến bệnh viện.

Cũng may trên đường đi, Diệp Như Thìn im phắc như một pho tượng, không hỏi gì về chuyện đứa bé.

Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra, cho biết, xương sống lưng Diệp Như Thìn bị rạn. Bác sĩ kê cho cao bôi ngoài, dặn bôi đều đặn, đúng giờ, xương mới nhanh liền, ngoài ra cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hợp lý.

Diệp Như Thìn yên lặng nghe, hầu như không hỏi gì thêm, khi bác sĩ nói xong, mới chậm rãi lên tiếng: “Vâng, biết rồi!”

Thẩm Hy Mạt thì không thể bình tĩnh như anh, vừa nghe nói, anh bị rạn xương, cô đã lo cuống, cảm thấy áy náy vô cùng, nếu không đỡ giàn giáo cho cô, anh đã không bị như thế.

Cô hỏi lại bác sĩ cách pha chế cao thuốc, sau khi được hướng dẫn tỉ mỉ, cảm ơn xong, đang định nói với Diệp Như Thìn thì thấy anh đi ra cửa, bước rất chậm.

“Diệp Như Thìn!” Cô vội vàng gọi.

Diệp Như Thìn không ngoái lại, vẫn đi tiếp.

Thấy anh đi về phía cầu thang bộ, cô gọi với: “Có thang máy, sao phải đi thang bộ?”

Cuối cùng Diệp Như Thìn cũng ngoái đầu, nhìn cô một cái, giọng lạnh tanh: “Ai cần em lo!”

“Nhất định em phải lo.” Giọng Thẩm Hy Mạt nói cứng, không nhẹ nhàng như mọi khi.

“Lo thế nào?” Diệp Như Thìn cười nhạt.

“Đi với em.” Cô kéo tay anh, định đi về phía cầu thang máy.

Anh nhoẻn cười, nói nhỏ: “Kiểu lo như thế được đấy.” Rồi vui vẻ trở tay nắm tay cô, nhận ra hơi ấm quen thuộc. Da thịt Thẩm Hy Mạt mềm, sáng mịn như men sứ. Anh chỉ muốn thời gian dừng mãi ở phút này, thật lâu.

“Cái gì?” Thẩm Hy Mạt không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi.

“Ý em là muốn chịu trách nhiệm đối với anh hả?” Diệp Như Thìn nghiêm túc, hỏi.

Lúc này, điện thoại của Thẩm Hy Mạt bỗng reo, theo phản xạ, cô định rút tay về để lấy điện thoại trong sắc, nhưng bàn tay đã bị anh nắm chặt.

“Anh giữ chặt thế này, làm sao em cầm được điện thoại?” Thẩm Hy Mạt lẩm bẩm.

Lúc đó, anh mới buông ra, khi rời bàn tay mềm mại đó, tim anh cơ hồ đập chậm lại, lòng trống trải.

Thẩm Hy Mạt nhìn số máy, sắc mặt chợt sa sầm. Chuông vẫn reo, cô ngây ngây nhìn mãi, không nhấn nút.

Diệp Như Thìn thấy vậy, hỏi: “Ai thế? Sao không nghe đi?”

Thẩm Hy Mạt ngẩng nhìn anh, rồi như giận dỗi miễn cưỡng nhất nút, giọng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “A lô.”

“Em đang ở đâu?” Đầu dây bên kia, Trịnh Gia Vũ hỏi.

“À, à em…” Thẩm Hy Mạt liếc Diệp Như Thìn ở bên cạnh, thoáng trầm ngâm, nói: “Em đang đi dạo với bạn.”

“Ờ, nghe có vẻ ồn ào, thế nhé, lát nữa gọi lại.”

“Có chuyện gì không?”

“Buổi tối em có rảnh không? Đi ăn nhé.” Giọng nói Trịnh Gia Vũ vẫn nhẹ như thường ngày.

“À..” Sau vài giây do dự, Thẩm Hy Mạt nói: “Để hôm khác, được không?”

“Vậy em cứ làm việc của mình đi.”

Tắt máy, Thẩm Hy Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, cô biết không nên nói dối Trịnh Gia Vũ, nhưng nếu nói bây giờ cô đang đi với Diệp Như Thìn, anh sẽ nghĩ sao? Thà nói dối, còn hơn để anh suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng cô không hề biết, Trịnh Gia Vũ đến bệnh viện thăm bạn, đang đứng đầu kia của hành lang, nhìn hai người.

Diệp Như Thìn thấy bộ dạng Thẩm Hy Mạt như vừa trút gánh nặng, liền hỏi: “Anh ta hả?”

“Anh nói ai?” Thẩm Hy Mạt giả vờ hỏi lại.

“Chẳng lẽ còn có Trịnh Gia Vũ thứ hai?” Diệp Như Thìn tư lự.

“Em không biết anh đang nói gì.” Thẩm Hy Mạt vẫn giả vờ không hiểu.

Diệp Như Thìn dường như không kiềm chế được, cao giọng: “Đừng nghĩ em không nói thì anh không biết.”

“Anh đã biết, sao còn hỏi!” Thẩm Hy Mạt đi sát bên anh, khẽ nói: “Đây là bệnh viện, phiền anh nói nhỏ một chút. Cứ coi như anh phớt lờ thể diện của mình, cũng nên nghĩ cho người bên cạnh là em đây! Diệp tiên sinh.”

Thẩm Hy Mạt rõ ràng cảm thấy những ánh mắt xung quanh đổ dồn vào mình.

“Nếu em bận tâm đến ánh mắt của người khác như thế, thì đừng đi với anh.” Diệp Như Thìn lạnh lùng ném lại câu đó, rồi đi thẳng về phía thang máy, ấn nút.

Thẩm Hy Mạt đuổi theo, đứng bên cạnh anh, nói nhỏ: “Anh tưởng em thích chạy theo anh như cái đuôi sao?” Cô đang thầm trách anh, nếu Diệp Như Thìn không đỡ cái giàn giáo ấy, thì cô đâu phải đưa anh đến bệnh viện, để đến nỗi lãnh đủ thái độ khó chịu của anh.

“Vậy thì đi đi.” Diệp Như Thìn mặt tỉnh bơ nói.

Thẩm Hy Mạt đang định nói, thì cửa tháng máy từ từ mở ra, bên trong đã có mấy người đứng. Thẩm Hy Mạt bước vào, đứng một góc, Diệp Như Thìn đứng bên cạnh, cách một cánh tay.

Thẩm Hy Mạt rất không thích đến bệnh viện, không thích mùi thuốc sát trùng nồng nặc ở đó. Vậy mà bây giờ, vì Diệp Như Thìn cô phải chen chúc trong cái thang máy chật hẹp này, chỉ mong nó chạy thẳng xuống tầng một, không có ai vào thêm nữa. Tuy nhiên, đến tầng bốn, lại có mấy người bước vào, thang máy lúc trước còn rộng giờ đã trở nên chật ních. Lúc cô bị chen suýt ngã vào tường, thì một cánh tay phía sau đã nắm thắt lưng kéo lại.

Thẩm Hy Mạt ngước mắt nhìn, lúc này Diệp Như Thìn đứng quá gần, dường như ép vào người cô. Bàn tay ấm nóng của anh vẫn để trên thắt lưng cô, qua lần áo sơ mi, toàn thân cô dần nóng ran.

Rất nhiều lần, trong đêm tĩnh mịch, Thẩm Hy Mạt miên man nhớ hương quýt thanh khiết từ cơ thể anh, bàn tay nóng ấm và cả đôi mắt lạnh cố hữu của anh. Tất cả những gì liên quan đến anh, cô đều nhớ. Thế giới rộng bao la, tiếc là, duyên phận của họ lại quá mỏng, thuyền duyên chưa đến bến, đã rẽ sang ngang.

Cuối cùng, họ vẫn mỗi người một ngả, đánh mất những năm tháng bên nhau.

Thẩm Hy Mạt đã tưởng sau khi đỡ cô đứng vững, anh sẽ buông tay, nhưng anh vẫn giữ nguyên.

Cô thầm nghĩ: Nếu hồi đó anh giữ chặt cô như bây giờ, anh có thể kiên nhẫn hơn chút nữa, có lẽ cô sẽ không cương quyết ra đi. Đáng tiếc, việc đã lỡ, không thể nào lấy lại.

Sau khi nhận thuốc, Diệp Như Thìn đi lấy xe, thấy Thẩm Hy Mạt vẫn theo sau, bèn hỏi: “Theo tôi làm gì?” Nếu bình thường, cô đã ra đường chờ xe bus, đâu có hứng đi theo anh thế này.

“Đã làm người tốt thì nên làm đến cùng.” Thẩm Hy Mạt mở cửa xe, chui vào.

“Định làm thế nào?” Diệp Như Thìn hỏi, sau khi đã ngồi sau tay lái.

“Anh nói xem?” Thẩm Hy Mạt vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

“Lẽ nào định chịu trách nhiệm với tôi suốt cuộc đời?” Diệp Như Thìn thủng thẳng nói.

“Ai phải chịu trách nhiệm với anh suốt cuộc đời?” Thẩm Hy Mạt nói ngay, “Anh chẳng phải là gì của tôi, sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh suốt đời? Đừng tự dát vàng lên mặt.”

“Vậy em lên xe tôi làm gì?” Diệp Như Thìn giảm ga, vòng qua chỗ ngoặt, đi vào đường lớn. Lát sau, không đợi Thẩm Hy Mạt trả lời, anh lại thủng thẳng nói: “Đừng quên, em đã có người khác.”

“Ai nói với anh, tôi đã có người khác?” Thẩm Hy Mạt kinh ngạc hỏi.

“Chẳng lẽ em phải thông báo với cả thế giới thì tôi mới biết?” Sắc mặt Diệp Như Thìn rõ ràng không vui.

“Được, nếu anh đã thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, vậy tôi hỏi anh, điều tôi muốn làm nhất bây giờ là gì?”

“Em hả?” Diệp Như Thìn cười khẩy, nói: “Đừng hỏi tôi những câu vô vị thế. Dù tôi là con giun trong bụng em, thì cũng không muốn biết điều em muốn làm nhất là gì.”

“Đến nhà anh.” Thẩm Hy Mạt nhìn vào mắt Diệp Như Thìn, thản nhiên nói.

“Cái gì?” Diệp Như Thìn kinh ngạc, ngoái nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.