Chương 4: Gặp lại mà như lần gặp đầu tiên

Anh Luôn Ở Bên Em

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cao Linh và vị Phó tiên sinh kia hẹn gặp vào buổi sáng ở làng Cao Lãnh, nhưng do ông chủ Cao còn phải gặp một hộ đốt củi ở địa phương, vì vậy sau khi trưng cầu ý kiến của Viên Viên, hai người liền đi xe đến đó sớm hơn dự kiến. Viên Viên nghĩ, người ta đi bàn chuyện làm ăn mà cô ở bên thì cũng vướng, cô bèn nói mình sẽ đi loanh quanh ở gần.

Sau khi tách khỏi Cao Linh, Viên Viên đi thẳng lên theo con đường cổ từ bến thuyền cạnh sông. Hai bên đường có cây cổ thụ che cả bầu trời, cành lá sum suê cản phần lớn ánh sáng. Dù trong thời tiết nóng bức thế này, con đường vẫn mang đến một cảm giác mát mẻ.

Mới đi không bao lâu, Viên Viên liền thấy một cái đình trông có vẻ cổ kính ở trước mặt, trong đình nghỉ chân đó còn dựng một cái bia đá lớn.

Cô sải bước nhanh đến, ngẩng đầu lên nhìn tên đình: Đình Tiếp Phu (đón chồng). Hóa ra nơi đây là chỗ mà vợ của những người công nhân làm gốm thời xưa đợi chồng mình đi đào đất sét trắng về.

Cô đang chìm trong suy nghĩ thì một người bất thình lình đi ra từ sau tấm bia đá, làm cô giật nảy. Thật ra người bất ngờ xuất hiện nọ mặt mũi không hề xấu chút nào, mà ngược lại, anh ta rất tuấn tú:dáng người cao lớn, mặc quần áo casual mùa hè màu xám nhạt, không đeo phụ kiện gì thêm. Chỉ cần đứng thôi cũng khiến người ta nghĩ tới tám chữ: khoan thai, điềm tĩnh, phóng khoáng lại thanh nhàn. Thay vào đó, tuổi tác của ảnh khá khó đoán, trông thì không lớn tuổi hơn cô là bao, nhưng sự chín chắn và điềm tĩnh này lại cần thời gian mới có được, đúng là làm người khác không đoán được tuổi.

Viên Viên bất giác ngẩn người nhìn anh một hồi, không hiểu sao lại có cảm giác cô từng biết anh. Suýt nữa thì cô đã buột miệng hỏi: “Trước đây tôi từng gặp anh rồi à?” May mà cô kiềm chế được. Câu này nghe thế nào cũng giống một câu bắt chuyện vụng về.

“Xin lỗi cô bé, anh làm em giật mình hả?” Người đó mở miệng, giọng nói ấm áp, nếu lắng nghe thật kỹ thì còn nghe ra chút khàn. Mà lúc anh nói, anh nhìn cô, khóe miệng như còn có ý cười nhẹ nhàng. Kiểu nhìn đó khiến người ta có một cảm giác kỳ diệu, nhưng không hề thấy bị mạo phạm.

Nhưng mà… ‘cô bé’? Trình Viên Viên cúi đầu nhìn chính mình, áo phông trắng, quần yếm bò lửng, vì đội mũ chống nắng nên cô tết tóc hai bên, vai đeo ba lô… Hức, quả thực trông khá trẻ con.

Lúc này Cao Linh gọi điện thoại đến, Viên Viên vội vàng nghe máy. Ông chủ Cao nói đã làm xong việc, bây giờ sẽ qua chỗ cô. Sau khi nói chuyện với ông, Viên Viên phát hiện người đàn ông trước mặt vẫn luôn nhìn cô, mà sau đó, anh gọi tên cô một tiếng: “Trình Viên Viên?”

“Vâng?” Viên Viên ngơ ngẩn đáp.

Anh ta liền cười nhẹ, chào hỏi: “Chào em, anh là Phó Bắc Thần. Cao Linh đã kể với anh về em.”

Phó Bắc Thần?

Viên Viên nhìn người trước mặt, cô cảm thán: quả nhiên là đã từng gặp anh. Nếu cô nhớ không nhầm thì anh là cháu trai của cô của ông nội Trình Bạch. So về vai vế thì anh bằng vai với Trình Thắng Hoa, mà tuổi lại chỉ hơn Trình Bạch có 5 tuổi. Nhưng vì quan hệ hai nhà Trình, Phó khá xa nên đôi bên không hay qua lại. Chỉ là hồi đầu cấp ba, cô vừa đến thành phố này, ở trong nhà chú Thắng Hoa chưa được bao lâu thì Phó Bắc Thần tới nhà họ Trình một lần để trả lại cuốn sách y của cụ ông nhà họ năm đó. Khi ấy cô không dám làm phiền, chỉ đứng trên lầu lẳng lặng nhìn, nhìn đến tận lúc anh rời đi. Do anh làm cô có cảm giác thật gần gũi, cộng thêm khả năng nhớ mặt hơn người một chút của mình, Viên Viên vẫn nhớ anh đến tận giờ dù chỉ nhìn từ xa xa một lần từ ngày còn niên thiếu.

Lòng vòng mãi, hóa ra “Phó tiên sinh” mà ông chủ Cao nhắc tới lại là “chú Phó”, quả đúng như câu “cuộc đời thật nhiều chuyện trùng hợp”.

Viên Viên nghĩ, không biết có nên nhận người quen không? Nhưng sau đó cô nhanh chóng lắc đầu. Anh không quen cô, hơn nữa, mối liên hệ giữa anh và cô phải gọi là xa không thể xa hơn.

Viên Viên vội vàng cười cười, lịch sự giơ tay ra, trả lời theo trình tự: “Thầy Phó, đã nghe tiếng từ lâu, em là biên tập viên của tạp chí “Truyền Thừa”, tên Trình Viên Viên ạ. Hiện giờ em đang làm chuyên mục một kỳ về đồ gốm, hy vọng thầy Phó có thể chỉ bảo nhiều.”

Phó Bắc Thần cũng lịch sự giơ tay ra nắm lấy tay cô.

Tay anh khô ráo và ấm áp, lúc này Viên Viên mới để ý thấy tay anh đẹp vô cùng.. Phó Bắc Thần thấy đối phương cứ nắm tay mình mà có vẻ không có ý định buông tay, anh thấy lạ nhưng cũng không thể hiện ra, liếc nhìn cô một cái. Viên Viên giờ mới hoàn hồn, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng rụt tay về, lí nhí nói một tiếng “xin lỗi”. Phó Bắc Thần không để bụng, anh tiếp lời cô vừa nãy: “Không dám, chúng ta nói chuyện nhé. Tôi đã đọc qua tạp chí của các em, khá là hay.”

Phó Bắc Thần có thành tích học tập nghiên cứu cao, lại được nhiều người tâng bốc như vậy mà vẫn khiêm tốn, quả là hiếm thấy.

Mà đối với sự phân tâm một giây trước của bản thân, Viên Viên chỉ có thể tổng kết: ai đó quá đẹp…

Sau đó, cô nghiêm túc nói: “Thầy Phó, tên thầy ‘Bắc Thần’ (sao Bắc đẩu) có phải được lấy từ câu ‘Cầm quyền phải có đức, giống như sao Bắc đẩu ở nơi cố định cho các ngôi sao vây quanh’ không?” Nói xong lại phát hiện ra mình tiếp tục mắc lỗi:cô vừa mới vứt luôn cái họ mà gọi anh trực tiếp là Bắc Thần.

Khi Phó Bắc Thần nhìn cô gái trước mặt, trên khuôn mặt anh luôn hiện hữu một nụ cười nhẹ: “Ừ.”

Thấy đối phương có vẻ không phát hiện ra, Viên Viên thầm thở phào một hơi: “Thầy Phó —”

Anh ngắt lời cô: “Em gọi tôi Phó Bắc Thần là được.”

Viên Viên khó xử, gọi thẳng tên thì nghe thế nào cũng có cảm giác cô trèo cao, muốn làm thân với người nổi tiếng, nhưng lại nghĩ trước đây cô từng gặp anh, một loại cảm giác “thân thiết” vẫn còn đó, cuối cùng Viên Viên bèn nghe lời: “Vậy được, em sẽ gọi anh… gọi anh Phó Bắc Thần!”

“Ừ.”

Hai người đang nói chuyện thì lại có người vào đình. Người đến đã quá năm mươi, mặt mũi khá đặc biệt, lông mày cong hẳn xuống, mắt ba góc*, mũi hếch, lại thêm chòm râu dê, còn mặc trên người một bộ quần áo được gọi là kiểu Trung Quốc**. Vừa vào trong đình, ánh mắt ông ta liền đảo qua đảo lại giữa Phó Bắc Thần và Trình Viên Viên, lông mày hơi nhướn lên, ông ta cười nói: “Hai vị đều chưa kết hôn?”

Viên Viên giật mình, nhích người về phía Phó Bắc Thần theo bản năng.

Không ngờ Phó Bắc Thần nhìn sang cô, sau đó trả lời người nọ: “Đúng là chưa kết hôn.”

Viên Viên không khỏi thầm nhủ, sao anh biết chắc là cô chưa kết hôn chứ?

Người đàn ông kia cười khà khà, chòm râu dê rung rung: “Đường tình của hai vị gập ghềnh. Vốn là trong vòng ba năm tốt nhất không kết hôn, nhưng mọi chuyện đều có cách hóa giải, chỉ cần tốn chút tiền…” Câu này khá là nghệ thuật, ông ta không nói rằng hai người là một đôi. Nếu không là một đôi thì ông cũng không nói gì sai cả, mà nếu là một đôi, hai người tất nhiên sẽ tự nghĩ về phía sau.

Viên Viên nhìn sang Phó Bắc Thần, đợi phản ứng của anh. Bản thân cô không biết nên đối phó với những “thầy bói” như thế này kiểu gì. Nếu chỉ có mình cô thì cô sẽ không để ý đến ông ta. Phó Bắc Thần lại không thể hiện rõ suy nghĩ của anh.

“Ồ?” Anh nhướn mày.

Người nọ thấy có hy vọng bèn tiếp tục nói: “Tôi có mấy tấm bùa may mắn đây, các bạn có thể mua hai cái, mang theo bên người là có thể mau chóng được ‘người có tình cuối cùng cũng trở thành thân thuộc’.”

Viên Viên vừa nghe liền tự nhủ: Biết ngay mà, cái đuôi lừa đảo lộ ra rồi. Cô đang định ra ý với Phó Bắc Thần, bảo anh đi, không ngờ anh lại hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái?”

“Thấy hai người cũng có duyên nên tôi lấy giá rẻ, một trăm một cái.” Ông ta vuốt vuốt râu, trông mặt rất đau khổ.

“Đắt thế?!” Cuối cùng Viên Viên không thể nhẫn nhịn được nữa mà buột miệng cảm thán.

Phó Bắc Thần thong dong lấy ví từ trong túi, rút ra hai tờ một trăm, đưa cho ông ta: “Tôi mua một đôi.”

Viên Viên nhìn anh kinh ngạc, mặt đầy khó hiểu.

Người nọ vỗ đùi: “Được!” Sau đó lấy ra hai chiếc túi nhỏ màu vàng từ trong cái túi, đưa sang, nhanh chóng cầm lấy hai tờ một trăm.

“Hai vị, tôi vẫn còn việc trên núi, có duyên lại gặp các bạn. Chúc hai vị có nhân duyên mỹ mãn như ý.” Sau khi buôn bán có lời, ông ta hí hửng đi mất.

Thấy ông sắp biến mất trên đường núi, Viên Viên quay đầu sang nhìn người bên cạnh, khó hiểu mà hỏi: “Anh… Ông ta rõ ràng là kẻ lừa đảo, sao anh còn bỏ tiền ra mua cái bùa của ổng?” Cô không tin đến cô còn thấy được là lừa đảo, vậy mà Phó Bắc Thần lại không nhận ra.

“Giả hay thật thì không cần thiết phải quá để ý. Hơn nữa, có nhiều lúc em sẽ tình nguyện tin đó là thật, cũng không có gì không hay.” Phó Bắc Thần trả lời hờ hững.

Lãnh đạo trẻ quả nhiên là không thiếu tiền, Viên Viên thở dài trong bụng.

Phó Bắc Thần đưa chiếc túi thêu hoa sen tịnh đế (là hai bông hoa sen nở chung một cuống) sang cho cô: “Dù sao cũng đã mua, tôi tặng em một cái.”

“Dạ?” Cô vội vàng xua tay, cười xấu hổ: “Cái này… em không lấy đâu.” Nhớ lại người vừa rồi cứ mở miệng ra là hai vị hai vị, suýt nữa thì nói thẳng họ là một đôi luôn. Nếu cô còn nhận lấy cái túi thì có khác nào thành đôi thật?

Phó Bắc Thần cười, cũng không ép cô, anh giữ luôn cả hai chiếc túi nhỏ.

Khi Cao Linh đến đình Tiếp Phu, Viên Viên và Phó Bắc Thần đang nói chuyện về những địa điểm cổ xưa ở thôn Cao Lãnh. Trước đó Viên Viên gửi tin nhắn tới ông báo rằng cô đã gặp ‘Phó tiên sinh’.

“Bắc Thần, thật ngại quá tôi đã để cậu phải đợi lâu! Nhưng thấy cậu cùng Trình tiểu thư đây nói chuyện vui vẻ như vậy, chắc tôi về muộn hơn nữa cũng không sao.”

Thái độ của Phó Bắc Thần tiếp tục ấm áp như gió xuân, anh chỉ cười trước câu nói của Cao Linh.

Còn Viên Viên thì vừa nhìn Cao Linh vừa nghĩ: Không thể tin nổi Cao Linh và Phó Bắc Thần mới quen nhau hôm qua. Tuy nhiên nhớ lại, cô và ông ấy cũng mới biết chiều qua, vậy mà giao lưu chẳng có trở ngại gì. Không thể không thừa nhận ông chủ Cao có là người có khả năng mà giây trước mới quen bạn, giây sau đã khiến mọi người coi nhau như bạn lâu năm.

Có lẽ đây chính là sức hút của ông chủ Cao, Viên Viên đang thầm nhủ nên không để ý thấy rằng lúc Phó Bắc Thần nói chuyện cùng Cao Linh, ánh mắt anh thi thoảng lại nhìn về cô.

Ngày hôm nay Viên Viên thu hoạch được rất nhiều. Không chỉ được nhìn thấy rất nhiều đồ thật được gọi bằng từ chuyên ngành trong tài liệu, mà còn được dẫn dắt bởi hai vị “hướng dẫn viên chuyên nghiệp” nên còn biết thêm tác dụng của chúng. So với việc cô chỉ đọc tài liệu thì có hiệu quả hơn cực nhiều. (VD: mỗi lần mở lò đốt củi đều cần 1 vị sư phụ chỉ đạo từ đầu tới cuối, tạm dịch là sư phụ chỉ đạo)

Sau cùng, cô còn bị đưa đi gặp một vị sư phụ chỉ đạo của trấn Cảnh Đức, Vương Gia Văn.

Tất nhiên mấy ngày trước Viên Viên đã đọc tài liệu về “sư phụ chỉ đạo”, nhưng cơ bản là không hiểu. Ấn tượng duy nhất mà cô khắc sâu đó là cái vị sư phụ chỉ đạo Đồng Tân Vạn vào thời Minh, năm Vạn Lịch đã lấy thân tuẫn táng trong lò. Dù sau này được phong là “Phong hỏa tiên sư”, còn được thờ cúng bởi những người thợ gốm hết đời này đến đời khác, nhưng Viên Viên vẫn thấy câu chuyện của ông quá bi thảm, thảm tới mức mỗi khi cô nhớ lại đều thấy sợ.

Vì hiện tại trong trấn có khá nhiều lò củi được xây lại nên Vương Gia Văn bèn trở thành một người bận rộn, khó mà thay thế. Gặp ông rất khó, vậy mà lúc này cô lại có thể gặp được, tất nhiên là nhờ mặt mũi của Phó Bắc Thần và ông chủ Cao. Vị sư phụ đã hơn bảy mươi này dường như đã quen biết từ lâu với Phó Bắc Thần, trong lời nói có thể nhận ra sự khen ngợi của ông đối với anh.

Viên Viên phỏng vấn Vương Gia Văn không lâu thì đã có xe đợi ông ở bên ngoài. Cô hiểu rằng ông rất bận nên cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ vội vàng kết thúc buổi phỏng vấn. Sau khi ông đi, trời vẫn còn sớm nên ba người Viên Viên tìm một quán ăn ở làng Cao Lãnh ăn tối.

Lúc về lại chỗ Cao Linh, Viên Viên ngồi xe của Phó Bắc Thần. Vừa lên xe, cô liền ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, sau đó lại thấy bông hoa sen đá đặt cạnh kính chắn gió. Viên Viên kêu “a” một tiếng, nhìn sang Phó Bắc Thần, tiếp tục “a” thêm một tiếng.

“Sao vậy?” Phó Bắc Thần quay đầu sang nhìn cô.

Viên Viên lắc đầu: “Không, không có gì.” Chuyện trùng hợp bé cỏn con đó thôi khỏi phải nói ra.Trên đường về, Viên Viên xem lại ghi chép của cô ngày hôm nay, không khỏi cảm thán: “Quả nhiên đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường. Đương nhiên là nếu trên đường có sư phụ dẫn dắt nữa thì chỉ như hổ thêm cánh.”

Phó Bắc Thần ngồi trong xe, nghe câu này không nhịn được cười.

Tới thôn của Cao Linh, hai người xuống xe, anh hỏi: “Mai em về Thanh Hải à?”

“Vâng. Ai da, đêm nay phải nhanh chóng viết bản thảo nữa.” Tối nay viết xong, mai về lại sửa cho hoàn thiện, bữa kia nộp lên chủ biên đợi phán quyết… Chắc không tới mức chết thảm? Viên Viên cũng không chắc lắm.

“Tối nay tôi cũng ở đây. Ngày mai đi.”

Viên Viên vui vẻ hỏi: “Vậy nếu em có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi anh đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Phó Bắc Thần cười đáp, ngừng trong giây lát rồi từ tốn nói: “Mai em cũng có thể ngồi xe tôi về.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Lần này đến trấn Cảnh Đức cô gặp được Phó Bắc Thần đúng là may mắn!

Buổi tối, Cao Linh cho cô mượn bàn làm việc của ông, còn mình thì kéo Phó Bắc Thần đi ăn bữa khuya. Bàn ông cực tốt. Viên Viên mở máy tính, bỏ laptop và tài liệu sang bên cạnh để dễ dàng lấy đọc lúc cần.

Đêm trên núi hơi lạnh, sau khi Viên Viên tắm xong thì cô mặc một bộ váy liền màu đen không tay, bây giờ cảm thấy vai hơi lạnh. Cô bèn đứng dậy vận động cơ thể một chút, ai ngờ lại làm nên một trận gió khiến mấy trang tài liệu trên bàn rơi xuống. Viên Viên cúi người nhặt, không lâu sau liền có người khom lưng nhặt lên trang cuối cùng.

“Viết thế nào rồi?” Là Phó Bắc Thần.

“Sắp xong ạ.” Thấy Phó Bắc Thần thì Viên Viên vui vẻ hẳn, cô đứng dậy, không ngờ không cẩn thận lại để đầu đụng vào cạnh bàn.

Ơ? Sao không thấy đau? Viên Viên khó tin ngước nhìn lên, thì ra Phó Bắc Thần đã kịp thời giơ tay cản giữa đầu cô và cạnh bàn.

“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?” Viên Viên nhìn bàn tay bị va đập đến đỏ lên, không biết nên làm thế nào.

“Không sao.” Phó Bắc Thần rút tay về, sau khi cười nhẹ với cô thì hỏi: “Lúc viết có vấn đề gì không?”

“Có, à không, không có.” Cô thấy đã phiền anh nên ngại không muốn làm phiền thêm nữa.

Ai dè Phó Bắc Thần nhanh nhẹn tới trước laptop cô, anh hỏi: “Tôi đọc được chứ?” Sau khi được Viên Viên gật đầu, anh ngồi xuống bắt đầu chăm chú đọc thật. Trong lúc anh đọc, Viên Viên nhìn sườn mặt anh chằm chằm, không khỏi tự hỏi: Gia đình như thế nào mới có thể dạy nên một nguời thế này?

Gió ngoài cửa thổi tới, Viên Viên không nhịn được mà co ro cả người.

Phó Bắc Thần bỗng ngẩng đầu lên khỏi màn hình, hỏi cô: “Em lạnh à?”

Nếu không phải anh luôn để ý đến cô thì chắc chắn không thể chú ý tới chi tiết này.

Nhưng Viên Viên không hề nghĩ nhiều, cô cười, mắt cong cong: “Không sao. À đúng rồi, ông chủ Cao đâu ạ?”

“Chú ấy uống say, tôi đã để tiểu Lý lôi chú về phòng ngủ.”

Nghe vậy Viên Viên liền cười thành tiếng: “Anh ở nhà của chú ấy mà lại đối xử với chú như vậy?”

Phó Bắc Thần lắc lắc đầu: “Tửu lượng quá kém.” Sau đó anh nói tiếp: “Đêm trên núi lạnh, em mặc thêm áo khoác đi. Tôi ở đây xem giúp em.” Rõ ràng lời anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao Viên Viên không thể phản bác lại, thế là cô bèn ngoan ngoãn đi lên tầng.

Đến khi cô xuống thì Phó Bắc Thần đã dọn dẹp xong cả bàn.

“Tôi thấy báo cáo em viết khá ổn, tôi sửa lại đôi chỗ, mai em xem lại nhé.” Anh nói xong thì tắt máy, gập máy lại.

Viên Viên bật cười: “Anh tắt máy rồi, em cũng chỉ có thể nghe theo thôi.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Đi dạo không?”

“Cũng được ạ.” Viên Viên vui vẻ nhận lời.

Trong sân bày đầy đồ gốm nung hỏng, đủ loại hình dạng, to có nhỏ có. Ánh trăng mềm mại chiếu xuống, mấy tác phẩm đó đứng cô độc mà cao ngạo, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông tách biệt nhưng độc lập.

Phó Bắc Thần đứng lặng nhìn những tác phẩm nghệ thuật bị hỏng, vẻ mặt anh không thể thấy rõ dưới ánh sáng lờ mờ.

“Sao ông chủ Cao lại giữ lại những đồ gốm hỏng, giá trị thấp này mà không đập vỡ đi?” Viên Viên hỏi nhỏ.

Phó Bắc Thần im lặng rất lâu, cho đến khi Viên Viên tưởng rằng anh không nghe thấy thì anh mới chầm chậm trả lời một câu: “Đồ gốm cũng như viên ngọc, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Có thể thấy Cao Linh rất coi trọng chúng, vì vậy thà để ở đây chứ không nỡ đem đi xử lý.”

Trăng và sao sáng lấp lánh, bốn bề là tiếng côn trùng vang lên liên tục. Cô nhìn đống đồ gốm phế phẩm trên đất, không nén được mà lặp lại một câu: “Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành…”

Phó Bắc Thần quay đầu lại nhìn cô, dường như nói với chính mình: “Hình như tôi nhớ tôi cũng từng hỏi câu tương tự như thế, mà có người đã trả lời tôi như vậy.”

“Ai cơ?” Viên Viên buột miệng hỏi.

Phó Bắc Thần chần chừ một chút, sau đó cười cười lắc đầu: “Tôi quên rồi.”

Xem ra khả năng nhớ của cô vẫn cao hơn, Viên Viên thầm tự khen.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh lại thấy Phó Bắc Thần cũng đang nhìn mình, vẻ mặt khó đoán khiến cô bất giác thấy bối rối. Cô đành giả bộ quay đầu đi nhìn về phía núi non xa xa. Sau đó, cô lại tiếp tục liếc trộm anh, anh đã nhìn sang đống đồ gốm.

Viên Viên nghĩ có lẽ vẻ mặt vừa rồi của anh chắc cô nhìn lầm.

***

Ngày hôm sau, dó Cao Linh say vẫn chưa tỉnh, mà Viên Viên và Phó Bắc Thần đều là người lễ nghĩa chu đáo, hai người ở đây đã phiền tới ông chủ Cao khá nhiều, lúc đi nhất định phải nói câu tạm biệt với ông ấy. May là ngày hôm nay vẫn thuộc “thời gian đi công tác” của Trình Viên Viên nên cô chỉ cần về đến Thanh Hải trong ngày là được, có muộn chút cũng không sao. Phó Bắc Thần có vẻ cũng không vội gì. Thế là, buổi sáng, cả hai liền đến căn phòng gốm chưa nung nhìn thợ gốm làm việc, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, đa phần đều là chủ đề liên quan tới gốm sứ, cứ như vậy thời gian trôi qua rất nhanh.

Sắp tới trưa, ông chủ Cao cũng tạm xem như tỉnh rượu. Do cảm thấy mình đã tiếp khách thiếu chu đáo nên ông kiên quyết giữ hai người lại ăn trưa. Cuối cùng, lúc Phó Bắc Thần và Trình Viên Viên rời khỏi thôn của Cao Linh thì đã sắp 12 giờ. Ông chủ Cao tiễn họ, còn nhiệt tình mời lần sau lại tới.

“Thầy Cao, thầy quá khách sáo rồi ạ. Cháu còn chưa đi mà đã nghĩ xem lúc nào quay lại đây này.” Viên Viên vừa cười vừa nói.

“Lúc nào cũng hoan nghênh!” Cao Linh vỗ vỗ ngực, sau đó chỉ Phó Bắc Thần và nói: “Nhưng lúc đến nhớ phải dẫn theo cả chuyên gia Phó nữa. Tôi cần nhất sự chỉ bảo của cậu ta.”

Phó Bắc Thần cười cười không lên tiếng, Viên Viên giả vờ giận, cô thở dài một tiếng: “Hóa ra thầy Cao chỉ lợi dụng cháu.”

“Đâu có!” Cao Linh kêu oan, ông chớp chớp mắt rồi nói: “Tối qua lúc ăn khuya Bắc Thần có nói, nếu cháu lại đến phỏng vấn thì cậu ta không ngại…”

Lúc này Phó Bắc Thần cuối cùng cũng lên tiếng: “Xem ra chú Cao uống rượu say vẫn chưa tỉnh hẳn, chúng cháu không huyên thuyên cùng chú đâu.” Nói xong liền mở cửa xe, ra ý bảo cô lên. Anh có phần bất đắc dĩ, rõ ràng chỉ là mấy lời khách sáo bình thường, sao qua miệng Cao Linh lại mang thêm đôi ba phần khác biệt?

Viên Viên thì không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh nhẹn chào Cao Linh, sau đó lên xe. Khi xe chạy, Viên Viên quay cửa kính xe xuống, nghiêng đầu tận hưởng phỏng cảnh bên đường. Cô nghĩ, đợi tới khi cô già rồi cô nhất định sẽ về quê dưỡng lão, nơi có sông có núi.

Phó Bắc Thần nhìn làn tóc bị gió thổi bay loạn, cùng chiếc áo phông mỏng của cô, anh nói: “Hôm nay gió mạnh, cẩn thận không lại bị lạnh.”

Viên Viên giơ tay vuốt vuốt tóc, cười đáp: “Em không lạnh.” Ngay sau đó, cô phát hiện đôi lông mày đang nhíu lại của anh lại càng nhíu chặt hơn, cô bèn ngoan ngoãn kéo cửa sổ lên.

Phó Bắc Thần lái xe rất nghiêm túc: “Em ở đâu? Tôi sẽ đưa em về thẳng nhà.”

Cô không muốn làm phiền anh nên nói: “Không cần đâu, anh tiện thả em xuống ở đâu thì thả, em tự mình bắt xe buýt về.”

“Em coi xe tôi là xe khách đường dài?” Phó Bắc Thần cười khẽ, “hay là không tiện nói địa chỉ nhà cho tôi?”

“Không phải mà…” Trong tình huống này, Trình Viên Viên không thể không nói ra chuyện cô đã từng gặp anh ở nhà Trình Bạch. Trước đó không nói là sợ làm anh thấy gánh nặng, cô kể ngắn gọn quan hệ giữa cô và nhà Trình Bạch: Tuy hai nhà không phải họ hàng nhưng vì ba cô và chú Thắng Hoa rất thân thiết nên chú ấy giúp nhà cô rất nhiều, thậm chí còn hơn cả người thân. Hiện tại cô cũng đang ở tạm nhà chú. Viên Viên kể cả chuyện từng thấy anh một lần thời niên thiếu.

Phó Bắc Thần nghe xong thì mỉm cười: “Hóa ra là thế, xem ra chúng ta đúng là có duyên thật.”

“Đúng vậy!”

Trong xe liền trở nên yên ắng.

Phó Bắc Thần liếc nhìn người ngồi bên cạnh, anh thở dài một cái vừa nhẹ vừa buồn, mặc cho trái tim bị hàng ngàn tơ cảm xúc quấn trọn, đó là nỗi nhớ mỏng manh nhưng dường như đã thấm sâu vào tận xương tủy.