Chương 17

Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhưng ngày hôm sau thì xảy ra chuyện bất ngờ.

Đúng lúc Phương Thần đang đi lấy tin ở bên ngoài thì nhận được điện thoại từ cô nhi viện Từ Ân. Viện trưởng Trương nói trong máy với giọng rất lo lắng: “Tiểu Phương, gần đây con có gặp Cận Vĩ không? Nhà trường nói nó bỏ học một tuần nay rồi…?”

Cận Vĩ ?

Phương Thần chợt nhớ ra, đã khá lâu rồi cô không gặp cậu bé. Lần gặp gần nhất là ở Sở cảnh sát, cậu đã để mặc cô lại mà băng qua đường nháy lên xe buýt, rồi biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Ngay cả đến chuyện chôn cất cho Cận Tuệ cậu bé cũng không báo cho cô, lại càng không có chuyện nhờ cô giúp đỡ gì.

Còn Phương Thần thì vì hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ khác mà chẳng còn thời gian đâu để quan tâm đến cậu bé.

“Các thầy cô ở trường vừa cho ta biết, đầu tiên là Cận Vĩ xin phép nghỉ, sau đó thì không xin phép nữa, suốt mấy ngày nay không biết thằng bé đi đâu?” Viện trưởng Trương tỏ ra rất lo lắng: “Ngoài chỗ ta ra thì bình thường thằng bé rất gần gũi với con, chắc con cũng biết chuyện này?”

Phương Thần suy nghĩ một hồi, thành phố C lớn như thế này, chẳng có phương tiện thông tin nào liên lạc được với cậu bé học sinh cấp ba, và nếu cậu có ý định bỏ học thì việc tìm kiếm quả thực rất khó khăn.

Cô chỉ còn biết an ủi Viện trưởng Trương: “Đợi con kết thúc công việc, con sẽ tới trường học hỏi thăm tình hình xem sao. Viện trưởng cũng dừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.” Sau cùng cô nói: “…Cận Vĩ là cậu bé cẩn thận, chắc chắn cậu bé sẽ không làm bừa đâu.”

Thực ra , chính Phương Thần cũng không biết những lời nói của mình có sức thuyết phục hay không, có lẽ đó chỉ là những lời nói an ủi Viện trưởng Trương mà thôi.

Việc mất đi người thân duy nhất trên đời đối với cậu bé chưa hoàn toàn trưởng thành về cả thể xác lẫn tâm hồn không biết sẽ như thế nào?

Đã từng trải qua cái chết của Lục Tịnh, vì thế Phương Thần hiểu thế nào là đau đớn tột cùng.

Huống chi , bây giờ Cận Vĩ chỉ còn lại một mình, không giống như cô lúc đó, dù thế nào cũng còn cha mẹ ở bên, cùng chia sẻ và chịu đựng.

Khi đau buồn mà có người chia sẻ thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Sau đó Phương Thần gọi điện cho anh Lý, rồi lên xe buýt tới trường nội trú nơi Cận Vĩ theo học.

Tiếp đón cô là tổ trưởng phụ trách khối Mười hai. Sauk hi hỏi rõ thân phận Phương Thần , người phụ nữ trung niên phốp pháp rót nước mời cô rồi ngồi xuống nói: “Lúc thường Cận Vũ tỏ ra là một cậu bé rất ngoan, nhưng thời gian gần đây, mấy thầy cô phụ trách bộ môn đều phản ánh rằng cậu thường mắc lỗi mỗi khi lên lớp, thậm chí nằm ngục lên bàn ngủ. Hơn nữa…” Cô phụ trách khối ngừng lại một lát, vẻ mặt chau lại, “Có lần sau khi tắt đèn đi kiểm tra thì phát hiện thấy Cận Vĩ không có mặt trong ký túc xá .”

“Có chuyện đó sao?”, Phương Thần nghe vậy không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Cần phải nói thêm rằng, trường nội trú này hoàn toàn thuộc sự quản lý bán quân sự, do đó yêu cầu kỷ luật về giờ giấc rất nghiêm ngặt.

Phương Thần buột miệng thốt lên: “Vậy thì Cận Vĩ đi đâu được nhỉ?”

Cô phụ trách khối lắc đầu tỏ ý không biết. Trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, cô không muốn đưa ra những suy đoán đối với một cậu học sinh bình thường rất ngoan ngoãn.

“Nhưng bắt đầu từ tuần này,Cận Vĩ không đến trường nữa. Hôm nay thứ năm, như vậy cậu bé nghỉ học không xin phép gần một tuần rồi. Bởi đây là trường hợp rất đặc biệt nên tôi đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình ở chỗ Viện trưởng Trương rồi, nhưng bà ấy cũng không biết tin tức gì về cậu ấy.”

“Trường chúng tôi là trường nội trú, nếu không thấy học sinh nhà trường phải chịu trách nhiệm, Căn cứ theo quy định của nhà trường, nếu đến trước ngày thứ bảy mà vẫn không có tin tức của Cận Vĩ, chúng tôi sẽ phải mời các cơ quan có liên quan vào cuộc. Ngoài ra, nếu học sinh bỏ học một tuần, dù đã quay về thì cũng phải xử kỷ luật, đồng thời ghi vào sổ học bạ.”

Cuối cùng, theo lời đề nghị của Phương Thần , cô phụ trách đã cho gọi mấy học sinh ngày thường tươn đối thân cận với Cận Vĩ đến. Nhưng dù bạn nam hay bạn nữ, cũng không em nào biết gì về tin tức của Cận Vĩ.

Cô phụ trách khối nói: “Những nơi cần hỏi thì chúng tôi đều hỏi cả rồi. Thật ra, chỉ cần Cận Vĩ không xảy ra chuyện gì và ngoan ngoãn quay trở về thì mộ chuyện đều có thể giải quyết được.”

Phương Thần gật đầu cảm ơn và rời khỏi trường mà chẳng thu thập được tin tức gì. Không thể nghĩ ra nơi mà trước đây Cận Vĩ hay lui tới, điều này khiến cô đau cả đầu. Song chuyện khiến cô đau đầu hơn nữa vẫn còn ở phía trước.

Vì vào giờ giao ban của tài xế taxi nên Phương Thần phải đứng chờ ở cổng trường rất lâu mới có xe, sau đó lại bị tắc đường, khi cô về đến cơ quan thì trời cũng vừa tối.

Những ngọn đèn trước tòa soạn đều đã bật sáng, từ xa, Phương Thần đã nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đỗ ngay ở cổng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức có người mở cửa ra, rồi đưa tay làm một động tác mời.

Phương Thần thầm kêu trong lòng, tay cầm túi đi tới chiếc xe ở giữa và ngồi vào trong.

“Có phải cô đã quên lời hẹn của tôi rồi không?, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế rộng phía sau liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là cô quên thật, nhưng cô vẫn chỉnh lại anh ta bằng giọng nghiêm túc: “Như thế này mà gọi là hẹn à? Tôi bị ép buộc”, ngừng một lát, cô mới nói rõ ràng từng chữ, “giúp anh một lần nữa.”

Nhưng Hàn Duệ không để ý đến câu nói ấy, dường như anh ta đã quen với việc khiêu khích và cự nự của cô, anh ta nói, giọng bình thản: “Tối hôm qua tôi đã cảm ơn rồi.”

Thế thì, hãy lấy lại lời cảm ơn đấy đi và để cho tôi xuống xe được không?

Tất nhiên , câu nói này chỉ trong đầu của Phương Thần mà thôi, cô đã không nói ra miệng.

Thời gian hai người ở cùng nhau không lâu, nói đúng ra là thời gian quen nhau rất ngắn. Phương Thần cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về tính cách của Hàn Duệ, không biết được ngay phút sau anh ta vui mừng hay giận dữ. Nhưng, cô biết rất rõ những lời nói này nói ra thì cũng vô ích.

Vì thế cô không muốn lãng phí hơi sức, cũng là để tránh không may chọc giận anh ta lại chuốc phiền hà vào thân nhiều hơn.

Cô gọi điện cho Tổng biên tập khi ngồi ở trong xe. Tổng biên tập không có ý kiến gì, vì ngày thường cô luôn tỏ ra tích cực, rất ít khi đi muộn về sớm, vì thế hôm nay ông ấy đã cho phép cô ra về mà không cần quẹt thẻ.

Khi xe đã chạy được một đoạn, Phương Thần đột nhiên nói: “Tôi ăn mặc đơn giản như thế này, liệu có ảnh hưởng đến hình ảnh của anh không?”

Cô nghĩ là mình nhắc nhở đầy thiện chí , nhưng đối phương lại không cho là vậy.

Người đàn ông ngồi bên nhắm mắt lại như thể đang ngồi thiền, những cái bóng sáng tối đan xen nhau chiếu lên gò má và chiếc mũi cao thanh tú của anh ta, khiến cho khuôn mặt ấy vừa mang vẻ dịu dàng vừa nghiêm trang đến bất ngờ.

Anh ta khẽ mấp máy môi, trả lời nhát gừng: “Chẳng lẽ cô định mặc đồ dạ hội, rồi để tôi cũng phải thay trang phục cho tương xứng với cô à?”

Từ lúc lên xe đến giờ, quả thực Phương Thần không nhìn kỹ anh ta.

Bây giờ nhìn kỹ thì thấy hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục rất thoải mái, đến cả cà vạt cũng không đeo. Cách ăn mặc ngẫu hứng ấy rất hợp với bộ trang phục trên người cô.

Lúc này Phương Thần mới bắt đầu tò mò, không biết hôm nay là sinh nhật ai? Dù đang bị thương Hàn Duệ cũng cố đi, nhưng lại tỏ ra không lấy gì làm coi trọng.

Kết quả là khi tới nơi rồi Phương Thần mới thấy là lời nhắc nhở thiện ý của mình quả là thừa.

Buổi tiệc sinh nhật ấy, mặc dù tổ chức ở một khách sạn cao cấp, nhưng nhìn qua thì thấy khách mời rất tạp nham, đủ mọi hạng người.

Hai tầng của khách sạn đều được quây lại, Hàn Duệ cùng đám người của anh ta ký tên ở ở cửa rồi được mời thẳng lên tầng hai.

Xem ra họ đã tới muộn, các bàn hầu như đã ngồi đầy người. Không khí trong phòng rất ấm áp, khách mời đều cởi áo khoác ngoài, tốp năm tốp ba cười nói râm ran, chẳng thấy đâu không khí trang trọng, yên tĩnh như trong tưởng tượng.

Bộ trang phục dạ hội…đúng là không thích hợp.

Phương Thần đi bên cạnh Hàn Duệ , cô đưa mắt nhìn một lượt rồi chau mày hỏi: “Cảnh tượng này thì cần gì đến sự xuất hiện của phụ nữ?” Rõ ràng đây là buổi tụ họp của những người như Hàn Duệ .

Hàn Duệ đưa mắt nhìn, nhưng không phải hướng về Phương Thần mà là hướng về người đàn ông đang đi tới, rồi gật đầu chào: “Chào anh Thương.”

Người đàn ông thấp béo ấy còn mang theosau hai chàng trai trẻ , ông ta sải bước chân vững chắc, đi tới trước mặt họ, cười nói: “Hàn đệ đã nể mặt đến đây quả là diễm phúc cho Thương mỗ. Ha ha…” Nói rồi một tay ông ta vỗ vào lưng Hàn Duệ , người ngoài nhìn vào cảm giác như đó là một cử chỉ thân thiết. Nhìn thấy Phương Thần , ông ta nói tiếp: “Hơn nữa lại còn mang theo cả người đẹp nữa. Nên gọi như thế nào nhỉ?”

“Cô ấy họ Phương” Hàn Duệ bình thản nói.

Không biết từ lúc nào, tay của Hàn Duệ đã ôm ngang lưng Phương Thần , cái ôm ấy không quá chặt, cũng không quá hờ hững, và vì cách một lớp áo dày nên Phương Thần đã không nhận thấy ngay.

“Ồ, chào cô Phương.” Ánh mắt của Thương lão đại dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thần , hơi nheo lại, nụ cười thì vẫn giữ nguyên, và vì thế mà chiếc sẹo màu trắng phía trên lông mày lại càng trông rõ hơn, “Lần đầu gặp mặt, nếu xưng hô có gì không phải thì mong cô đừng lấy làm lạ nhé.”

Phương Thần cảm thấy khuôn mặt của ông ta quen quen, nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ấy chỉ thoáng qua và nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào thấy được, cô không nói gì mà khẽ gật đầu.

Cô không biết rằng, vẻ thể hiện ấy của cô trong mắt người khác lại mang theo vẻ kiêu kỳ khó gọi tên, nhưng m sao Thương lão đầu hầu như không để ý đến điều đó mà chỉ cười ha ha rồi đích thân dẫn bọn họ vào bàn tiệc.

Trước khi rời bước, Thương lão đại còn liếc nhanh về phía Hàn Duệ một cái bằng ánh mắt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó, rồi nói: “Lát nữa, có thời gian chúng ta ngồi nói chuyện một lúc. Chuyến đi Malaysia của tôi lần này cũng có nhiều thu hoạch lắm.”

Mãi cho tới khi Thương lão đại và thuộc hạ đi chào mời các vị khách khác, Hàn Duệ mới bám vài thành ghế từ từ ngồi xuống.

Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân ngồi bên cạnh, nhưng cũng không dám đến đỡ Hàn Duệ giữa đám đông. Vì ở khoảng cách rất gần nên Phương Thần nhìn thấy nét mặt của Hàn Duệ hơi đờ ra nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt bình thườn, thậm chí còn quay nhìn cô, nói: “Xem ra cô không được lịch sự cho lắm trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay.”

Giọng của Hàn Duệ lúc nào cũng lạnh tanh, do đó không biết anh ta vui hay không vui vì điều đó.

Nhưng Phương Thần cũng chẳng để bụng điều đó, cô chỉ nhướng mày , đáp: “Bây giờ thì chắc rằng anh đã hối hận vì đưa tôi đi cùng rồi chứ?”

“Sao cô lại biết tôi không vừa lòng với thái độ của cô?” Hàn Duệ trả lời bằng một câu cũng rất mập mờ, sau đó thôi không nhìn cô nữa.