Chương 7: Trò chơi của ai?

Ảnh Hậu Tái Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vì Minh Vi đã chính thức đi theo ê kíp làm phim nên chị Lưu bố trí cho cô một trợ lý tên là Lý Trân, một cô gái trạc tuổi với Minh Vi. Minh Vi không hề tỏ ra cao ngạo, cho nên nhanh chóng xây dựng được một tình bạn thân thiết với Lý Trân.

Chiều hôm đó, cả hai cùng chuyển đến ở trong khách sạn của phim trường. Ngày hôm sau Chân Tích cùng Cố Thành Quân cũng đến, tham dự nghi thức bấm máy khởi quay. Sau khi buổi lễ kết thúc, Chân Tích vội vã đi ngay, còn Cố Thành Quân ở lại bắt đầu quay luôn.

Khi Cố Thành Quân quay mấy cảnh thời thanh niên, nhân vật nam chính còn đang trên đường đi du học, thì Minh Vi quay một số cảnh về cuộc sống của Vinh Ninh cách cách trong cung điện ở một góc khác của trường quay.

Người đóng vai lão vương gia là một diễn viên kì cựu đức cao vọng trọng, hơi tỏ ra bản thân là một người thanh cao, coi thường lớp diễn viên trẻ chưa lên hàng chuyên nghiệp như Minh Vi, thường xuyên nói mấy câu “Nghệ sĩ, nghệ sĩ là người của nghệ thuật. Việc làm diễn viên cũng chia làm thầy, thợ. Cứ nổi tiếng là diễn viên giỏi chắc? Khán giả chẳng qua cũng chỉ xem các anh chị như thằng hề mua vui thôi”

Các diễn viên thấy hết sức phản cảm, nên mỗi khi tiền bối đó lên tiếng, mọi người đều tìm lý do để tránh đi chỗ khác. Vì diễn vai Vinh Ninh cách cách nên Minh Vi có nhiều cảnh phải diễn cùng với lão Vương gia, không làm sao trốn nổi. Tuy nhiên cô nhanh chóng lấy được tình cảm của ông, vì luôn tỏ ra cung kính khiêm nhường, ngồi yên nghe lời dạy dỗ của những người đi trước. Bất luận có đồng ý hay không, cô vẫn cứ gật đầu vâng dạ, riêng chuyện này cũng đủ để thỏa mãn tính hư vinh của người già.

Cảnh quay trong ngày đầu tiên bấm máy là cảnh xem kịch trong cung.

Mặc áo kì bào của triều Thanh, đội chiếc mũ dựng cao có gắn mẫu đơn, thiếu nữ được trang điểm một cách tinh tế với đôi mắt mở to trong sáng, vẻ đẹp rực rỡ, trông đúng là một cô công chúa được nuông chiều trong hoàng cung.

Vinh Ninh cách cách ngồi bên cạnh Phúc Tấn, không có tâm trạng nào xem kịch mà chỉ vòi vĩnh Vương gia cho phép mình đi học lái xe. Vương gia không đồng ý. Khi đó trên sân khấu, võ sinh lỡ tay làm tuột cây lao, Vinh Ninh bèn trút giận lên đầu anh ta, phạt anh ta phải lộn một trăm vòng, nếu không sẽ cho người tới đóng cửa luôn đoàn kịch.

Minh Vi mặc kì bào đỏ hồng, đứng thằng trước ống kính liếc mắt một cái, thể hiện một cách sống dộng thói cao ngạo và độc ác của mình. Quay người lại, Vinh Ninh đã tiếp tục nhóng nhẽo với lão Vương gia, hoàn toàn trở thành một cô gái nhỏ ngây thơ.

Đạo diễn hết sức hài lòng, quay hai đúp đã xong.

Khi trước Minh Vi vẫn hay theo Cố Thành Quân đi đóng phim, đã thích ứng phong cách làm việc của các ê kíp làm phim. Hơn nữa, cô thể hiện rất tốt, có thể nhanh chóng lĩnh hội được yêu cầu của đạo diễn, khi diễn rất đạt. Vì vậy tỷ lệ các đúp phim quay đạt rất cao, ít khi phải quay đi quay lại.

Phim bấm máy được một tuần, Chân Tích mới chính thức đến phim trường bắt đầu quay.

Mấy ngày hôm đó không có cảnh nào của Minh Vi nên cô cùng những diễn viên mới khác đến quan sát học hỏi kinh nghiệm.

Cách diễn của Cố Thành Quân, Minh Vi đã quá quen thuộc, tuy nhiên mấy năm nay anh đều đóng những người đàn ông chín chắn, nho nhã và trầm ổn. Vai Lý Ngọc Long trong “Cố viên xuân thu” hơi khác một chút, thời thanh niên đầy nhiệt huyết và bồng bột, lúc trung niên lại khôn khéo thông tuệ. Độ cách biệt về tuổi tác khá lớn, nên tính cách cũng có nhiều cung bậc khác nhau, là một vai diễn Cố Thành Quân chưa từng trải qua từ trước đến nay.

Công bằng mà nói, Cố Thành Quân đúng là một diễn viên xuất sắc. biểu cảm trên khuôn mặt anh tinh tế và sinh động, đôi mắt trong và có hồn. Khi Cố Thành Quân đứng trước ống kính, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy phong thái biến hóa vô cùng của anh, thoáng chốc đã hóa thân thành nhân vật trong phim. Lý Ngọc Long thời tuổi trẻ mà Cố Thành Quân khắc họa mang một vẻ ngang tàng, tràn đầy nhiệt tình với những người xung quanh nhưng hơi nông cạn và xốc nổi. Đôi mắt sáng như sao, tinh thần phấn chấn, nụ cười chứa đầy sự tự tin. Chân Tích rốt cuộc vẫn là diễn viên hàng đầu của Vĩnh Thành, thậm chí đứng trong tốp đầu của toàn quốc, cho nên dù luôn tự cao tự đại nhưng khả năng diễn xuất thì không thể xem thường. Rõ ràng là một cô gái thành thị cao ngạo và đẹp một cách lạnh lùng, nhưng khi khoác phục trang vào liền có thể hóa thân vô cùng linh hoạt thành một người con gái khuê các dịu dàng, e ấp.

Hôm đó quay cảnh Lý Ngọc Long thành thân, cùng vợ vào bái đường mặc dù trong thâm tâm vẫn phản đối cuộc hôn nhân. Tới khi động phòng, chiếc khăn trùm đầu cô dâu được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp bên trong khiến Lý Ngọc Long ban đầu ngạc nhiên, sau đó là xấu hổ, cuối cùng là mừng rỡ. Còn cô dâu vừa trông thấy chú rể đẹp trai như vậy đã không khỏi ngượng nghịu mỉm cười.

“Cắt, tốt!”, đạo diễn hết sức vừa ý, duyệt đúp đó luôn.

Tất cả những cảm xúc mới rồi trên mặt Cố Thành Quân lập tức biến mất như dùng tay lau đi vậy. Anh vứt chiếc mũ chú rể cho nhân viên trường quay, sau đó đi ra xem lại những đoạn phim vừa rồi trên camera giám sát.

Chân Tích lạnh lùng nhìn theo bóng Cố Thành Quân đi khuất, chợt trông thấy Minh Vi đứng bên ngoài.

Đứng cách nhau cả đám nhân viên đang bận rộn, Minh Vi vẫn cúi người xuống một cách lễ độ chào Chân Tích, sau đó đi về phía Cố Thành Quân dưới ánh mắt chòng chọc của cô ta.

– Thầy Cố. – Minh Vi khẽ gọi Cố Thành Quân bằng chất giọng mềm mại của mình.

– A, em đến rồi à? – Cố Thành Quân quay người sang, mỉm cười. – Việc quay bên đó thế nào?

– Rất thuận lợi, cảnh quay trong cung cũng đã quay xong rồi ạ. – Minh Vi để lộ một nụ cười ngượng nghịu. – Hôm nay em đến đây xem thầy diễn vì muốn học hỏi chút kinh nghiệm.

– Cầu thị như thế là tốt. – Cố Thành Quân gật đầu tỏ ý khen.

Minh Vi hết sức biết ý nên không quấy rầy quá lâu. Chào hỏi xong cô bèn lùi sang một bên đứng lặng yên, giống như mọi lần khác, giữ một thái độ bình thản và xa cách.

Nịnh bợ, dựa thế để ngoi lên là những chuyện thường xuyên xảy ra trong các đoàn phim, những diễn viên mới với đầy tham vọng luôn tìm mọi cơ hội để gần gũi với những người đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Y như rằng, tranh thủ thời gian trống khi Cố Thành Quân được trang điểm lại, hai cô gái đã lập tức quấn lấy anh bắt chuyện. Một người mượn cớ mang nước uống, còn người kia tự xưng là fan hâm mộ đến xin chữ kí. Những cảnh này Cố Thành Quân đã gặp quá nhiều nên ứng phó hết sức dễ dàng.

Song thấy thái độ của anh quá lịch thiệp, nên hai cô gái kia cứ bám riết không chịu đi, thậm chí còn sinh ra tranh cãi với nhau, khiến Cố Thành Quân bị kẹt ở giữa.

Người quản lý và trợ lý đều bị sai đi làm việc khác, Cố Thành Quân gắng kìm nén sự chán ghét, đang chuẩn bị nói sẵn một câu bỗng nghe tiếng người gọi:

– Thầy Cố, đạo diễn Trần mời thầy qua đó có việc.

Cố Thành Quân quay đầu lại nhìn thấy Minh Vi đang đứng cách đó không xa lắm, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. Cố Thành Quân hiểu ý mỉm cười, cuối cùng cũng đuổi được hai cô gái phiền toái kia đi.

Khi đó Minh Vi mới đi tới, tỏ vẻ bối rối:

– Xin lỗi thầy, không phải đạo diễn Trần tìm thầy, mà em trông thấy thầy có vẻ khó chịu nên mới nảy ra ý đó.

Cố Thành Quân bật cười:

– Tôi biết mà, cảm ơn em.

Minh Vi cười nhẹ nhõm rồi gật đầu chào và đi ra chỗ khác.

Cố Thành Quân chợt động lòng, gọi giật Minh Vi lại:

– Em hãy cẩn thận một chút, đừng để hai cô đó bắt nạt.

– Chuyện đó muốn đề phòng cũng không được. – Minh Vi nhún vai với vẻ không mấy quan tâm. – Chú ý hơn một chút để không bị thiệt thòi là được.

– Thành Quân. – Chân Tích tay cầm chiếc váy cô dâu màu đỏ chói uốn éo đi tới. – Em muốn điều chỉnh cảnh sau một chút.

Cố Thành Quân khẽ cau mày:

– Anh thấy cảnh sau làm đúng như kịch bản là tốt rồi.

– Em thấy không vừa ý lắm – Chân Tích nói với giọng điệu dứt khoát không dễ từ bỏ. – Em thấy khoảng giãn giữa các tình tiết khá lớn, nên thêm vào mấy câu thoại nữa.

– Trần đạo diễn nói thế nào?

– Ông ấy và cả biên kịch Trương đều nói là tùy ý kiến chúng ta. – Chân Tích ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Quân, ánh mắt lướt qua mặt Minh Vi, nhìn mà như không.

Minh Vi lùi lại mấy bước, mượn cớ nhường đường cho các nhân viên trường quay, sau đó cũng đi luôn. Cô mặc một chiếc áo khoác len màu xanh nhạt, bước đi duyên dáng trông nổi bật hẳn trong đám nhân viên xung quanh mặc áo đồng phục sẫm màu.

Chân Tích cúi đầu mở kịch bản ra xem, nói bằng giọng lạnh lùng:

– Cô ta không phải Trương Minh Vi.

Cố Thành Quân thôi không nhìn theo nữa.

– Rốt cuộc là em quá nhạy cảm hay anh quá nhạy cảm đây?

– Nhắc nhở anh thôi. – Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân. – Sợ anh cả đời không thông suốt nhưng một phút bị hồ đồ, bị con nha đầu đó lợi dụng mà không biết.

Cố Thành Quân cười nhạt:

– Em cảm thấy bị đe dọa rồi sao?

– Em? Đe dọa? – Chân Tích thấy lòng tự tôn bị tổn hại. – Cô ta chẳng qua chỉ là diễn viên mới còn chưa ra ràng, nếu so sánh em với cô ta thì mất giá quá.

– Trong giới giải trí việc thay cũ đổi mới nhanh lắm, thêm vài năm nữa em sẽ đóng vai mẹ người ta đấy. Còn thiên hạ sẽ thuộc về những cô gái trẻ như cô ấy.

– Vậy ra anh quá xem thường người khác rồi. – Chân Tích tỏ vẻ khinh thị. – Muốn em nhường đường hả, không đơn giản vậy đâu.

Cố Thành Quân đập đập kịch bản.

– Nói đi, em muốn sửa thế nào?

Chân Tích mỉm cười.

– Giá bình thường anh cũng nghe lời em như vậy thì tốt hơn biết bao.

Cố Thành Quân lắc đầu cười giễu. Không ai thích bị người khác kiểm soát, nhất là đàn ông. Chân Tích cao ngạo và mạnh mẽ, cũng có sức hấp dẫn riêng. Nhưng sự hấp dẫn đó chỉ mang lại niềm vui trong chốc lát. Thời gian trôi qua, đàn ông đều cảm thấy bị trói buộc, muốn bỏ đi.

Bốn ngày sau, Minh Vi và Cố Thành Quân lần đầu tiên cùng xuất hiện trong một cảnh quay. Lý Ngọc Long lấy vợ chưa được bao lâu thì lên đường đến kinh thành. Tại đây anh ta tham dự một bữa tiệc rượu theo lời mời của bạn bè và gặp Vinh Ninh cách cách. Cô công chúa kiêu căng trong bộ quần áo phương tây vừa nhìn đã chấm ngay chàng trai trẻ tuấn tú đó, bất chấp đối phương nói mình đã có vợ, công khai theo đuổi.

Minh Vi mặc đồ phương Tây trông giống một con búp bê xinh đẹp, mắt to, môi đỏ, vẻ quyến rũ làm say lòng người. Những cô gái khác khi mặc chiếc váy kiểu Tây rườm rà trông ít nhiều cũng có vẻ cồng kềnh, song vóc người Minh Vi nhỏ nhắn nên khi mặc vào chỉ càng tôn cho vòng ngực thêm đầy đặn, eo lưng nhỏ gọn hơn.

Cảnh bữa tiệc là một cảnh lớn nên huy động tới năm mươi diễn viên quần chúng, còn tất cả nam diễn viên đóng vai phụ đều có mặt. Đạo diễn hướng dẫn cho diễn viên tập mấy lần, dặn đi dặn lại về thứ tự và vị trí khi ra hiện trường rồi mới chính thức quay đúp đó.

Dù khi trước đã thử lời thoại với Cố Thành Quân, song lúc này, khi đã hóa trang và đứng đối diện với anh, lòng bàn tay Minh Vi vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

– Căng thẳng à? – Cố Thành Quân tinh ý nhận ra.

Minh Vi miễn cưỡng nở nụ cười.

– Vì diễn chung với thầy nên em sợ sẽ làm không tốt.

Cố Thành Quân cười.

– Khi trước phỏng vấn em đã thể hiện rất lão luyện kia mà.

– Làm sao thầy biết được? – Minh Vi ngẩn người.

– Tôi xem trong băng ghi hình.

– Ra là vậy. – Minh Vi cụp mắt xuống. – Khi đó chỉ là điếc không sợ súng.

– Thả lỏng một chút. – Cố Thành Quân động viên. – Em vẫn luôn thể hiện tốt, chỉ cần phát huy như bình thường là được.

– Được thầy khen ngợi như vậy em cũng cảm thấy tự tin hơn. Thầy yên tâm, em sẽ thể hiện thật tốt.

Cô gái đó nói năng ngoan ngoãn và khéo léo, lại tỏ ra trầm tĩnh hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Chỉ có điều cô luôn tránh những cái nhìn của Cố Thành Quân, thường tỏ ra hơi e ngại và xa cách.

Trong kí ức, Minh Vi không còn nhớ đã bao nhiêu lần cùng nghiên cứu kịch bản, cùng tập lời thoại với Cố Thành Quân. Trong căn phòng khách nhỏ tràn ngập ánh nắng, cô thường pha một ấm trà Thiết Quan m, sau đó cầm cuốn kịch bản, cùng với Cố Thành Quân diễn biết bao nhiêu cảnh ái hận tình thù.

Khi ấy, cô luôn tiếc nuối việc mình không có được vẻ bên ngoài xinh đẹp và một sức khỏe tốt để có thể cùng chồng đóng phim. Giờ đây, cơ hội đó đang bày ngay ra trước mắt, cô lại không thể không nhớ đến Trương Minh Vi yếu đuối và tự ti.

Song, cô không thể nghĩ được rằng, để ước mơ của mình thành hiện thực phải trả một cái giá quá đắt như vậy.

Trong tiếng nhạc dặt dìu, Vinh Ninh cách cách yểu điệu ngây thơ cầm ly rượu, nở một nụ cười ngây thơ đi đến chỗ Lý Ngọc Long, đưa ly rượu ra.

– Anh là người bạn đi cùng Kiệt Văn đến đúng không? – Cô thiếu nữ được hưởng nền giáo dục phương Tây bạo dạn nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện. – Anh cũng đi du học về, sao vẫn ăn mặc cũ kỹ thế này?

– Tôi không biết đây là một bữa tiệc rượu, Kiệt Văn không nói với tôi. – Lý Ngọc Long nói giọng điệu hết sức hợp lý. – Chiếc áo dài này do vợ tôi may cho.

Trong giọng nói của Lý Ngọc Long thể hiện rõ ràng anh không vui việc chiếc áo mình mặc bị nhạo báng. Vinh Ninh nhạy bén quan sát, cười chế giễu.

– Không sao, tôi biết một tiệm may nổi tiếng nhất kinh thành, bọn họ biết may những bộ âu phục kiểu dáng mới nhất.

Lý Ngọc Long lịch hiệp từ chối:

– Đa tạ ý tốt của cách cách. Tôi đã nhận lời với thê tử chỉ mặc áo quần do cô ấy may.

Sự kiêu ngạo của thiếu nữ lần đầu tiên bị công kích một cách trực tiếp như vậy. Chỉ trong mấy giây, trên mặt Vinh Ninh hiện lên vẻ ngạc nhiên tức giận sau đó là bối rối và cả khó chịu. Những biểu cảm ấy tuy rất tinh tế nhưng đa dạng, được thể hiện qua đôi môi hơi khẽ run lên và ánh mắt sáng rực của Minh Vi.

Cố Thành Quân bỗng chốc như mê mải, suýt nữa quên mất lời thoại của mình.

Đạo diễn vừa hô dừng, các sắc thái mới rồi trong đôi mắt Minh Vi ngay lập tức biến mất. Cô lại cúi đầu, lùi về phía sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định với Cố Thành Quân. Sự xa cách như có như không ấy lại được cô thể hiện ra.

Cố Thành Quân nhìn Minh Vi, ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng chỉ nói:

– Em diễn tốt lắm.

Đạo diễn hết sức hài lòng với diễn xuất của Minh Vi. Ông nói riêng với Cố Thành Quân:

– Không hổ là thực tập sinh được công ty Vĩnh Thành ưu ái nhất, diễn xuất rất tốt, quan trọng hơn là con người cũng rất thận trọng và thực tế. Hy vọng, sau này khi đã thành danh không biến thành một người khác.

Cố Thành Quân cười nói:

– Được đạo diễn Trần khen như vậy đúng là phúc phận của cô ấy.

– Hai ngày nữa sẽ quay cảnh cô ấy đối đầu với Chân Tích. – Đạo diễn Trần nói. – Tính cách thực của hai người đó lại trái ngược hẳn với nhân vật trong phim. Ha ha, quả là đáng để chờ đợi xem họ sẽ thể hiện thế nào?

Cố Thành Quân nghĩ đến đôi mắt sâu hun hút như chứa đầy tâm sự của Minh Vi, cũng không khỏi mong đến ngày quay cảnh đó.

Cảnh quay đầu tiên giữa Minh Vi và Chân Tích chính là lúc đầu tiên Vinh Ninh cách cách và vợ Lý Ngọc Long gặp nhau. Nhân vật nam chính đưa vợ mình vào cung để dự tiệc, Vinh Ninh cách cách với thái độ ngạo mạn đã chờ sẵn để thể hiện uy lực của mình.

Vì vào vai một người vợ hiền lành giản dị nên phục trang của Chân Tích trong phim rất nhã nhặn, trang điểm cũng nhạt. Minh Vi thì trái lại, trang điểm rực rỡ, môi hồng răng trắng, đẹp say lòng người. Tuy có hơi chút cầu kì, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ trẻ trung của người con gái đẹp.

Khi hai diễn viên đứng cạnh nhau, sự khác biệt về tuổi tác lập tức hiện lên rõ nét. Chân Tích đã làm ngọc nữ của điện ảnh bao năm, không phải không xinh đẹp nhưng chỉ thiếu nữ đang độ xuân mới có đôi mắt trong sáng và gò má đầy đặn như Minh Vi. Từ lâu Chân Tích đã không còn vẻ xinh đẹp của trẻ con đó nữa.

Song Chân Tích chưa bao giờ bị mất đi phong độ trước mặt người khác. Dù hóa trang đơn giản, nhưng trông cô ta vẫn mang một vẻ đẹp cao ngạo vốn có, không coi ai ra gì. Minh Vi vẫn như lúc bình thường, khiêm nhường và kín đáo, ngoan ngoãn gọi cô ta một điều chị Chân, bộ dạng hết sức nhún nhường.

Một người là tình yêu cũ của Cố Thành Quân, một người dường như là niềm vui mới. Rốt cuộc cũ vẫn không bằng mới, gừng càng già càng cay hôm nay mới biết được.

Lý Ngọc Long uống rượu ở sảnh trước, còn gia quyến trong Vương phủ bày tiệc trà ở hậu hoa viên, chiêu đãi Lý phu nhân. Lý phu nhân được hầu gái dẫn đường đi tới, nhún mình chào Phúc Tấn.

Khi đó, một thiếu nữ vẻ trẻ trung xinh đẹp đứng bên cạnh cao giọng nói:

– Ngươi là Tống Thị, vợ Lý Ngọc Long phải không?

Giọng điệu kiêu ngạo và cả nụ cười khinh rẻ trên mặt thiếu nữ đều thể hiện rằng cô ta đang cố ý.

Trước khi bấm máy vẫn còn là một cô gái hiền lành như một chú chim non, vậy mà ngay lập tức thay đổi hẳn, nói năng không phép tắc. Cô ngồi trên ghế cười thỏa mãn, đúng dáng vẻ của một cành vàng lá ngọc được nuông chiều tới mức hư hỏng. Ánh mắt của Vinh Ninh tràn đầy vẻ miệt thị và khiêu khích, song chính cái vẻ xinh đẹp của tuổi thanh xuân lại khiến cho người ta cảm thấy có thể tha thứ được cho sự tùy tiện và ích kỷ của cô.

Chân Tích sững người. Đây là lần đầu tiên cô ta được chứng kiến Minh Vi diễn xuất. Đã quen với bộ dạng thành thực ngoan ngoãn của Minh Vi, đột nhiên thấy cô trở nên ngang tàng ngạo mạn, đến Chân Tích cũng không thể không thầm giật thót.

Biểu hiện của cô gái này hoàn toàn không giống như một người mới vào nghề. Cô ta trấn tĩnh và trầm lặng, hoàn toàn nhập vai, hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng bởi các diễn viên khác, luôn giữ được phong cách của mình và phát huy một cách bình thường. Cô biết cách cười ở góc độ nào máy quay sẽ quay được khuôn mặt mình một cách tinh tế nhất. Cô biết cách đi lại ra sao mới khiến mình luôn ở vào vị trí nổi bật nhất giữa đám đông. Những điều này tuy đều được cáo giáo viên hướng dẫn, song không một thực tập sinh nào có thể nắm chắc một cách thành thục như vậy.

Cố Thành Quân lặng lẽ đứng sau lưng mọi người, nhìn bọn họ quay phim.

Sau mấy giây kinh ngạc, Chân Tích nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường, phối hợp với Minh Vi cực kì ăn khớp. Chỉ có điều dường như bị khí thế mạnh mẽ của Minh Vi kích thích, Chân Tích ngầm tỏ ra hơi không phục. Tính cách dịu dàng, nhẫn nhịn của vai nữ chính bị Chân Tích thể hiện có đôi chút giận giữ, thành ra mang chút gì đó oán hận.

Cố Thành Quân nhìn xoáy vào Minh Vi đầy hàm ý.

Con mắt nhạy bén của Minh Vi nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng Chân Tích, vẻ cao ngạo hơi trùng xuống, cô chuyển sang nhìn Chân Tích như mèo đang nhìn chuột. Khoảnh khắc đó, Chân Tích đã trở thành một con mồi đi săn trong tay Minh Vi. Cô nhận ra mình có thể kiểm soát tâm trạng và thao túng diễn xuất của đối phương. Thế nên cô bắt đầu trêu chọc cô ta.

Vinh Ninh cách cách chuyển sang giọng điệu mềm dịu hơn, bắt đầu nói nói cười cười với Lý phu nhân. Một giây trước còn áp đảo người ta bằng uy quyền cao ngạo, một giây sau đã thân thiết uyển chuyển.

Trong kịch bản không viết sự thay đổi này nên Chân Tích hơi lúng túng, không theo kịp. Tuy nhiên cô ta không phải tay mơ nên nhanh chóng điều chỉnh, cũng biến hóa diễn xuất của mình cho hợp với Minh Vi.

Minh Vi đọc lời thoại một cách lưu loát và mang nhiều sắc thái, song ánh mắt nhìn Chân Tích lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào. Chân Tích thấy vậy liền hiểu ra, cuối cùng đành tỏ vẻ xấu hổ cúi đầu, không nói gì nữa theo đúng kịch bản.

“Được!”, đạo diễn điều hành hài lòng đứng lên, “Chân Tích màn này cô diễn tốt lắm”.

Chân Tích cười một tiếng cho có. Cô ta biết mình bị người khác xỏ mũi dắt đi một đoạn, lòng tự tôn bị tổn thương ghê gớm. Nói một cách công bằng, cô ta thích thú với khả năng diễn xuất và tài năng của Minh Vi, nhưng điều đó không lấp nổi cảm giác uất ức, ghen tị và thất vọng khi thấy mình đã có đối thủ. Minh Vi trái lại, không vì thế mà đánh giá thấp Chân Tích. Đối thủ này mạnh hơn cô tưởng nhiều.

Minh Vi đã lấy lại vẻ mặt như bình thường, lặng lẽ đi ra ngoài xem băng quay thử. Đạo diễn rất vừa ý, duyệt luôn qua đúp này. Vì ngại Chân Tích còn ở đó nên không tiện khen ngợi Minh Vi, nhưng những người bên người không ai không nhận thấy sự thể hiện xuất sắc vừa rồi của cô.

Sự coi trong của đạo diễn đối với cô gái có tên Chu Minh Vi mỗi lúc một tăng. Những cô gái xinh đẹp và diễn xuất tốt cũng nhiều, song Minh Vi đã có tính toán hẳn hoi. Điều đó sẽ khiến cô đi trước một bước so với những cô gái khác trên con đường chinh phục thành công.

– Thật thú vị. – Có người cười thầm bên tai Cố Thành Quân. – Cô gái đó là ai vậy?

Cố Thành Quân quay người lại, hơi ngạc nhiên khi trông thấy người vừa đến.

– Hiếu Thành, anh đến khi nào vậy?

Ánh mắt của Tôn Hiếu Thành vẫn không rời khỏi Minh Vi đang đứng chăm chú xem đoạn phim chạy thử.

– Đến được một lúc rồi, thấy anh đứng chăm chú xem bọn họ diễn nên tôi không quấy rầy. Rốt cuộc cô gái đó là ai?

Cố Thành Quân thầm cảm thấy khó chịu, nói đơn giản:

– Là một thực tập sinh ở công ty.

– Người mới mà dẫn dắt được cả Chân Tích? Vĩnh Thành đúng là ngọa hổ tàng long. Tên là gì?

Chân Tích nhìn về phía đó thấy Tôn Hiếu Thành lập tức mỉm cười, lững thững đi lại.

– Hiếu Thành, anh từ Hàn Quốc về khi nào. Chuyến đi ra sao?

Tôn Hiếu Thành cầm lấy bàn tay mềm mại của Chân Tích, nói với vẻ cực kì thân mật:

– Đã được nhìn hết tất cả mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng Chân Tích vẫn là người có một không hai. Đến khi nào em lại cho “Thời đại Sao” của bọn anh làm phỏng vấn độc quyền nữa thế? Lần này bọn anh sẽ phong em là nữ thần Châu Á.

Những lời tâng bốc nịnh bợ hình như phụ nữ đều thích nghe. Nhất là khi một người đàn ông đẹp nói ra những lời đó.

Chân Tích cười tươi như sớm mùa xuân.

– Chẳng mấy khi gặp được bạn bè thế này, trưa nay ăn cơm với nhau đi. – Tôn Hiếu Thành lại hướng sang Minh Vi khi đó đang ngồi trang điểm lại. – Thành Quân, đưa cả cô gái đó của công ty cậu đi cùng nhé.

Cố Thành Quân nói:

– Cô ấy còn phải quay, chắc không có thời gian. Mấy người bạn cũ chúng ta tụ họp, đem theo một người lạ làm gì?

Ánh mắt sắc sảo của Chân Tích lướt qua mặt Cố Thành Quân.

– Anh hồ đồ rồi, chiều nay chúng ta đều không có cảnh nào. Hơn nữa, giới thiệu cô ấy với Hiếu Thành cũng là vinh dự cho cô ấy mà.

Cố Thành Quân đưa mắt nhìn Chân Tích, song cô ta làm ra vẻ như không trông thấy, vẫy tay lên gọi:

– Chu Minh Vi, cô đến đây một lát.

Chu Minh Vi nhìn sang phía đó, chỉ thấy Chân Tích đang nhìn mình với nụ cười hết sức nhiệt thành, còn sắc mặt Cố Thành Quân hơi khó chịu. Bên cạnh còn có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài đứng đắn, đang nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.

Minh Vi bỏ đồ trang điểm xuống, ngoan ngoãn đi sang bên đó.

Tôn Hiếu Thành nheo mắt cười, đưa tay ra.

– Hóa ra cô tên là Chu Minh Vi. Xem chừng cô và tôi cũng có duyên phận với nhau. Tôi cũng là bạn tốt của vợ Thành Quân.

Minh Vi phải kiềm chế lắm mới không bật cười.

Bố Tôn Hiếu Thành là một đại gia trong giới truyền thông, nắm trong tay vô số các tờ báo và tạp chí. Gã con nhà giàu này là bạn trai cũ của Chân Tích. Minh Vi vốn không ưa gì loại công tử đa tình này, tuy nhiên sống trên giang hồ thì phải chăm sóc chu toàn đến mọi thế lực xung quanh, cho nên khi cô còn sống vẫn giữ quan hệ khá tốt với bố mẹ Tôn Hiếu Thành và anh ta.

Ngày trước Trương Minh Vi hoàn toàn không thể nào hấp dẫn nổi con mắt của anh ta, nên lúc này, khi bị anh ta nhìn bằng ánh mắt đầy vẻ tán tỉnh chơi bời đó, Minh Vi vừa cảm thấy buồn cười vừa hơi bực bội, ngoài ra, còn cả chút đắc ý khi lòng tự tôn của mình được thỏa mãn.

– Cùng đi ăn trưa được không? – Tôn Hiếu Thành giở chiêu bài của mình ra một cách thành thạo.

Minh Vi nhìn Cố Thành Quân, giống hệt như một học sinh tôn trọng quy tắc.

Cố Thành Quân bất lực gật đầu.

Khi đó Minh Vi mới nói:

– Được ạ, cảm ơn anh.

– Thật biết nghe lời. – Tôn Hiếu Thành cười ha ha. – Chân Tích, cô ấy khiến anh nhớ đến em đấy.

Chân Tích cười chế giễu:

– Em ngoan ngoãn như vậy từ khi nào?

– Khi em mới vào nghề cũng giả bộ ngoan như thế này mà. Đáng tiếc là chưa kiên trì được bao lâu đã đánh rơi chiếc mặt nạ, trở lại nguyên tính cách ngang ngược vốn có của mình.

– Anh thấy ai chỉ dựa vào sự ngoan ngoãn mà tiến thân được chưa? – Chân Tích cười nhạt một tiếng, quay người về phía phòng hóa trang.

Minh Vi đứng bên cạnh vẫn không thay đổi nét mặt, dường như không hiểu chút nào những lời chế giễu của cô ta.

Đó đúng là một cuộc chiến của phụ nữ, cánh đàn ông chỉ giữ vai trò bàng quan đứng nhìn. Tuy trong lòng Tôn Hiếu Thành và Cố Thành Quân đều hiểu rõ, xét về khí thế, Chân Tích đã thua.

Tôn Hiếu Thành rất thạo trong việc ăn, mặc, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ để mình bị thiệt thòi về những khoản này. Anh ta nói mời cơm đương nhiên là không tìm một quán nào đó gần trường quay, mà đặt hẳn một phòng bao trong khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố. Bốn người ngồi trong hai chiếc xe, chừng một giờ đồng hồ mới từ ngoại ô vào đến thành phố.

Minh Vi rõ ràng phải ngồi xe của Tôn Hiếu Thành. Tôn Hiếu Thành hỏi một câu, cô trả lời một câu, không nói thừa thêm một từ nào. Dù vậy, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn và ngại ngùng nên Tôn Hiếu Thành không thể trách cô lạnh lùng kiêu ngạo.

Tôn Hiếu Thành không chịu được đành nói:

– Những cô gái ít tuổi đã ra xã hội, phần lớn tính cách đều mạnh mẽ, nhưng em thì ngược lại. Sợ là em sẽ bị thiệt thòi thật đấy.

Minh Vi nói:

– Đã ra ngoài xã hội thì không thể cứ thuận buồm xuôi gió. Vấp ngã một lần lại khôn ra một ít là được.

Tôn Hiếu Thành nghe nói vậy càng cảm thấy hứng thú.

– Vì sao em lại thích đóng phim?

– Tôi thích điện ảnh và biểu diễn. – Minh Vi đáp.

– Trong lĩnh vực này nhiều quy tắc lắm, sợ rằng em sẽ không ứng phó nổi. – Tôn Hiếu Thành không thể không nói ra mấy điều mình nghĩ trong lòng.

Minh Vi cười nhạt, đáp:

– Tôi cũng biết rất rõ. Tham vọng của tôi không lớn, chỉ cần có thể được đóng phim là tốt rồi.

– Không muốn nổi tiếng sao?

– Đương nhiên là muốn, nhưng không đến mức khao khát. Tôi chỉ muốn mình có thể tìm thấy niềm vui trong diễn xuất.

Tôn Hiếu Thành bật cười. Anh ta nghĩ, rốt cuộc cô gái này vẫn còn ít tuổi, cách nghĩ ngây thơ, vẫn không biết rằng trên đời này có một thứ gọi là “cám dỗ không sao chống lại nổi”, cũng chưa hề biết đến cụm từ “mình không thuộc về mình”. Anh ta lăn lộn trong vòng giải trí bao nhiêu năm qua, thấy bao nhiêu cô gái bước vào đó với trái tim thuần khiết, song dần bị đẩy đến chỗ buộc phải tranh giành cướp đoạt, dính đầy thứ bẩn thỉu trên người. Bọn họ khi đó cũng có đôi mắt trong sáng như của Minh Vi. Thậm chí cả Chân Tích hồi mới vào nghề cũng y như vậy.

Cô gái tên là Minh Vi này liệu sẽ duy trì điều đó được bao lâu?

Khi Tôn Hiếu Thành và Minh Vi đến khách sạn cũng vừa lúc Cố Thành Quân và Chân Tích tới nơi. Bốn người lặng lẽ đi xuyên qua đám đông vào khách sạn. Đối diện bên kia đường là một trung tâm thương mại lớn, rất nhiều cô gái trẻ mặc áo phông có in chữ “Đ” đứng trên quảng trường, trong tay cầm những tấm biển lớn màu tím hồng ghi chữ “Đình” đi đi lại lại.

– Là Đường Hựu Đình phải không? – Chân Tích tò mò hỏi. – Trùng hợp thật, cậu ta cũng ở đây sao?

– Vậy có thể gọi cậu ấy đến ăn cùng luôn. – Tôn Hiếu Thành nói – Hôm trước bảo cậu ấy đóng vai Tống Tử Thành, rốt cuộc cậu ấy quyết định thế nào rồi? Nếu vẫn không trả lời sẽ phải tìm một diễn viên khác đấy.

Cố Thành Quân không thể không giữ thể diện cho Tôn Hiếu Thành nên đành bấm máy gọi cho Đường Hựu Đình. Năm phút sau người quản lý của Đường Hựu Đình là Lưu Triệu chạy tới.

Chào hỏi Cố Thành Quân và Tôn Hiếu Thành xong, Lưu Triệu nói:

– Hựu Đình đang làm đại diện cho một hãnh điện thoại di động, buổi sáng có chương trình quảng cáo trong trung tâm thương mại, vừa mới kết thúc. Cậu ấy tẩy trang xong sẽ đến ngay.

Khi Lưu Triệu đi rồi, Tôn Hiếu Thành cười cười nói với Cố Thành Quân:

– Vẫn nghe nói Đường Hựu Đình kiêu căng lắm, không coi ai ra gì. Sau khi Legend giải tán có bao nhiêu công ty tranh nhau sứt đầu mẻ trán, vậy mà cuối cùng lại đầu quân cho công ty cậu. Thành thực mà nói, rốt cuộc cậu thấy cậu ta có điểm gì hay?

Cố Thành Quân hững hờ:

– Ngày trước đều là do Minh Vi… Vợ mình làm việc với cậu ta.

Chân Tích đang uống trà đại mạch, đưa mắt nhìn Cố Thành Quân, sau đó lại nhìn sang Chu Minh Vi đang ngồi cạnh Tôn Hiếu Thành như một người vô hình, cười nhạt một tiếng.

– Cố Thành Quân đã xây mới cho Đường Hựu Đình một phòng thu âm cao cấp nhất, lại yêu cầu thầy Đàm làm album mới cho cậu ta, còn bỏ tiền quay MV nữa. Vĩnh Thành bọn em nhiều tiền lực mạnh, Đường Hựu Đình tất nhiên muốn chọn rồi.

Tôn Hiếu Thành cười.

– Nghe nói cậu ta từng học dưới hai người trong trường đại học, vậy đương nhiên phải chăm sóc cẩn thận hơn.

Khi nhân viên phục vụ mang món ăn nóng hổi đầu tiên lên, cánh cửa phòng bật mở, một thanh niên vóc dáng cao gầy bước vào, chính là Đường Hựu Đình.

Hôm nay trời ấm áp, Đường Hựu Đình chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám tro, khoác thêm bên ngoài một chiếc jacket màu đen, đã tẩy trang sạch sẽ, tóc cũng được thả tự nhiên che trước trán. Trông dáng vẻ rất giống một viên chức trẻ, đẹp trai, có tài, không giống với ca sĩ đang được ưa chuộng chút nào.

Đường Hựu Đình và Tôn Hiếu Thành cũng biết nhau từ trước nên không cần giới thiệu. Hai người đó bắt tay ròi hỏi han mấy câu, sau đó Tôn Hiếu Thành kéo Đường Hựu Đình ngồi xuống. Đường Hựu Đình yên vị mới nhận ra cô gái ngồi im lặng không nói không rằng bên cạnh là Minh Vi.

Minh Vi ngước mắt lên nhìn Hựu Đình, ngoan ngoãn chào một tiếng:

– Đường sư huynh.

Vì Minh Vi hiện đang đi theo ê kíp làm phim nên đã hai tháng nay bọn họ không gặp nhau. Bây giờ chợt gặp lại ở đây, cả hai đều cảm thấy người kia gầy một chút.

Đường Hựu Đình hỏi:

– Vì sao cô lại ở đây?

Câu hỏi không khách khí một chút nào, song Minh Vi không thấy thế làm phiền lòng, khẽ cười đáp:

– Được chủ tịch Tôn coi trọng nên theo đến đây rót rượu thôi.

Câu trả lời cực kì khéo léo khiến Tôn Hiếu Thành sướng ra mặt, cười nói:

– Hôm nay tôi được xem cô Chu diễn xuất ở phim trường hết sức tuyệt vời, thế nên muốn kết thân. Công ty Vĩnh Thành của mọi người đúng là đầy ắp nhân tài.

– Thế ư? – Đường Hựu Đình nhìn cô Chu “tuyệt vời” bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Minh Vi cười lịch thiệp, cúi đầu không nói gì.

Tôn Hiếu Thành tưởng cô bối rối nên sốt sắng giục ăn. Minh Vi ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn một miếng nhỏ hệt như chú mèo con. Tôn Hiếu Thành tỏ ra rất thích thú với dáng vẻ nhút nhát của Minh Vi, ánh mắt mỗi lúc một cháy bỏng hơn, trong phút chốc đã quên mất mình còn công chuyện với Cố Thành Quân, chỉ nhiệt tình săn sóc cho Minh Vi.

Cố Thành Quân ngồi đối diện nhìn hồi lâu, cuối cùng thấy không chịu nổi nữa bèn nói:

– Hựu Đình, cả tôi và Hiếu Thành muốn biết rốt cuộc cậu có nhận vai diễn không?

Tôn Hiếu Thành bị nhắc đến tên sực tỉnh, quay đầu sang nói với Đường Hựu Đình:

– Phải rồi, tìm cậu cũng chính là để nói chuyện này. Tôi biết vai đó chỉ xuất hiện trong bốn tập, nhưng cũng khá quan trọng. Chẳng phải cậu cũng định phát triển thêm sang hướng điện ảnh hay sao? Cứ coi như đây là bước đầu khởi động là được rồi.

Đường Hựu Đình từ đầu ngồi bên cạnh xem cảnh “đại quan nhân và tiểu nương tử”, nụ cười mỗi lúc một rõ hơn. Ánh mắt của anh di chuyển từ khuôn mặt lặng lẽ đang xoay nghiêng của Minh Vi sang khuôn mặt tươi cười hào hứng của Tôn Hiếu Thành, cố gắng kiềm chế ý muốn đạp một phát vào mặt anh ta, nói:

– Tôi cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này, song chỉ e không thu xếp được lịch.

– Việc đó không quan trọng, chúng tôi có thể điều chỉnh lại lịch quay cho cậu, cậu sẽ tập trung quay vào những lúc cậu có thời gian trống là được.

Chân Tích chen vào một câu châm chọc:

– Chủ tịch Tôn đúng là thiên vị thật. Nghề gì cũng có quy tắc riêng, anh bật đèn xanh cho Đường Hựu Đình như vậy, bảo những người đi trước chúng tôi phải làm thế nào?

Đường Hựu Đình cười, nói ra chiều nịnh nọt:

– Chị Chân Tích yên tâm, tôi tuyệt đối không dám nhận đặc quyền đâu. Tôi sẽ về bàn bạc lại với người quản lý, làm sao sắp xếp đủ thời gian đến trường quay. Được diễn chung với tiền bối như chị đúng là ước mơ chung của tất cả sinh viên khóa dưới như chúng tôi. Chị chính là nữ thần trong mắt bọn hậu bối chúng tôi, làm sao tôi có thể bỏ qua.

Chân Tích thỏa mãn, không nói thêm gì nữa.

Cố Thành Quân nói:

– Vai diễn đó có nhiều cảnh đóng chung với Minh Vi nhất. Nếu cậu có thể sắp xếp thời gian sớm một chút thì Minh Vi sẽ không phải đợi lâu.

Minh Vi vội nói:

– Em không sao ạ. Sau này đóng bù nốt cũng vậy thôi. Cứ theo đúng lịch diễn của Đường sư huynh đi.

– Đúng đấy. – Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân. – Bất kể chuyện gì cũng phải có trước có sau.

Năm người ngồi ăn với nhau chừng nửa tiếng, người nào cũng có tâm trạng riêng không muốn nói ra. Tới lúc ăn xong Tôn Hiếu Thành thanh toán tiền, sau đó nói với Minh Vi hết sức tự nhiên:

– Để tôi đưa em về khách sạn.

Minh Vi còn chưa kịp trả lời thì Đường Hựu Đình đã nói:

– Anh Tôn vừa uống khá nhiều rượu, không nên lái xe, để tôi đưa cô Chu đây về là được rồi.

Tôn Hiếu Thành nghe nói vậy đâm mất hứng, quay đầu sang nhìn Minh Vi. Minh Vi vốn thông minh nên vẫn cúi đầu im lặng vờ như không biết, không nói một lời nào. Đường Hựu Đình đắc ý cười cười, ngoắc ngoắc tay với Minh Vi, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng. Minh Vi đi theo sau y hệt một cô vợ nhỏ.

Chân Tích uể oải chỉnh lại đầu tóc, sau đó quay sang nhìn Cố Thành Quân từ đầu đến cuối vẫn sa sầm mặt mày, cười nhạt một tiếng:

– Chủ tịch Cố cũng uống nhiều rượu rồi, để tôi gọi trợ lý đến đón, không cần vất vả tới anh.

Nói xong, cô ta cầm lấy túi xách rồi nghênh ngang bước đi.

Trong phòng còn lại hai người đàn ông. Tôn Hiếu Thành khi đó mới cười phì một tiếng, nói với Cố Thành Quân:

– Thành Quân, anh đang nghĩ gì thế?

– Cái gì mà nghĩ? – Cố Thành Quân hỏi lại.

– Anh biết đấy. – Tôn Hiếu Thành nói. – Cô bé Chu Minh Vi đó nhìn bên ngoài chỉ như một con cừu ngoan ngoãn, nhưng cũng có mưu tính, e rằng còn khó đối phó hơn cả Chân Tích của chúng ta. Anh rước lấy phiền toái là vì tên cô ấy giống với tên vợ anh sao?

– Anh cho rằng tôi đang diễn kịch tình ái với chính mình? – Cố Thành Quân nói với vẻ không vui. – Cô bé đó là một nhân tài có thể bồi dưỡng được.

– Vậy anh muốn cô ấy?

Khuôn mặt đẹp trai của Thành Quân hơi co lại.

– Anh nghĩ quá xa rồi, Hiếu Thành.

– Vậy nếu anh không muốn, thì để tôi được không? – Tôn Hiếu Thành cười toe toét. – Cô gái nhỏ hiện giờ vẫn còn non, qua vài năm chắc chắn có thể trở thành một tuyệt thế giai nhân…

Câu nói của Tôn Hiếu Thành bị ngắt giữa chừng bởi ánh mắt lạnh như băng của Cố Thành Quân. Cố Thành Quân đứng dậy với bộ mặt lạnh lùng, cầm áo khoác vắt lên vai:

– Nếu anh muốn chơi bời thì đi tìm người khác, thiếu gì diễn viên mới sẵn sàng đến tận cửa. Đừng có chạm vào Minh Vi. Cô ấy là nghệ sĩ trọng điểm mà chúng tôi sẽ gây dựng, phải giữ cho hoàn toàn sạch sẽ.

– Ai có thể giữ được hoàn toàn sạch sẽ khi ra ràng được đây? – Tôn Hiếu Thành cười mỉa, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly.

Tôn Hiếu Thành và Cố Thành Quân chia tay nhau trong tình cảnh không vui đó.

Lúc này Minh Vi đang ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc xe bốn chỗ của Đường Hựu Đình. Dáng vẻ được ngụy trang lúc ăn cơm đã không còn, cô uể oải dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

– Thế nào rồi? – Đường Hựu Đình liếc mắt nhìn cô. – Con gái nhà nghèo lớn lên trong rau cháo, hôm nay được công tử nhà đại gia truyền thông chiêu đãi một bữa thịnh soạn, bây giờ cảm thấy toàn thân khó chịu rồi.

Minh Vi cười khẽ.

– Sư huynh, hai tháng nay không được nghe những lời châm chọc cay nghiệt của anh, đâm lại nhớ.

Đường Hựu Đình hắng hắng giọng, song trên khuôn mặt đẹp trai lại hé một nụ cười.

Minh Vi xoa xoa bụng nói:

– Chiêu đãi gì mà chiêu đãi? Tôi không nuốt nổi, căn bản là chưa ăn gì hết. Tôi thấy anh cũng không có vẻ gì là đã ăn no, hay chúng ta tới đâu đó ăn thêm đi.

Từ trước đến nay Đường Hựu Đình chưa hề từ chối chuyện ăn uống, hơn nữa lúc này không có cả Lưu Triệu và Tiểu Hoàng hay càu nhàu bên cạnh, nên ngay lập tức chấp nhận đề nghị của Minh Vi, đến ngã tư liền rẽ sang một lối, lái thẳng xe đến một nơi quen thuộc.

Xe dừng bên đường, Minh Vi thấy quang cảnh bên ngoài rất quen, bỗng nhớ lại.

– Đây chẳng phải phía bên ngoài cửa nam của đại học Đông Bắc hay sao?

– Vì sao cô biết? – Đường Hựu Đình ngạc nhiên.

– À. – Ai mà không biết trường cũ của mình? Minh Vi nhanh trí bịa ra lý do. – Ở đây nhiều quán ăn vặt nên tôi thường cùng ban bè ghé qua.

– Cũng lâu rồi không quay lại chỗ này, không biết quán lẩu ngày trước thường đến ăn bây giờ có còn nữa không? – Đường Hựu Đình nói rồi tháo dây an toàn ra, ngó quanh xe tìm mũ.

Minh Vi thấy Đường hựu Đình đội sụp chiếc mũ bê-rê lên đầu, sau đó đeo thêm cặp kính râm bèn cười, trêu chọc:

– Nếu anh định hóa trang như vậy đến chỗ này, chắc chắn người ta sẽ tưởng anh đang định làm chuyện gì đó vụng trộm.

– Tôi không quan tâm đến việc phơi mặt ra đây, dù sao những đứa học khóa dưới trong trường này cũng không quen biết ai. Tôi cũng không ngại việc xuất hiện trên một bản tin giải trí với cô, vì tôi là người nổi tiếng. Còn cô, sẽ bị quy kết thành hồ ly tinh đang định bám lấy tiền bối, sẽ bị đám fan “Đôi cánh” của tôi anti đến chết mất. Cô hãy nghĩ cho kỹ.

– Xì. – Minh Vi làm ra vẻ không quan tâm, song sắc mặt đột nhiên thay đổi, thành thực nói. – Được rồi, anh có cần thêm một chiếc khăn quàng cổ nữa không?

– Không phải tôi đi ăn trộm khoai lang. – Đường Hựu Đình hung hăng.

– Chỉ hỏi một tiếng thôi mà. – Minh Vi lầm bầm.

Trường cũ không có mấy thay đổi, khu chung cư có tuổi đời khá lâu của giáo viên vẫn y như trước, các quán hàng nhỏ ở tầng một hẳn đã đổi mấy lần chủ, song không khác nhiều so với khi Minh Vi còn học. Các cặp đôi vẫn ngồi đối diện trong quán trà sữa cùng uống chung một cốc, tình ý tràn trề. Trong quán lẩu đông nghịt sinh viên. Cửa hiệu sách báo năm xưa đã trở thành một quán cà phê, sạp hoa quả và cửa hàng ăn nhanh đối diện vẫn còn ở đó.

Đường Hựu Đình và Minh Vi chọn một chiếc bàn nhỏ trong góc quán lẩu lấy đậu phụ chua. Minh Vi không đợi Đường Hựu Đình lên tiếng, đã nói với nhân viên chạy bàn trong quán:

– Cho một nồi lẩu trắng, một đĩa váng đậu, một đĩa rong biển, hai đĩa thịt nạc vai giòn.

– Xem chừng cô cũng thường đến đây. – Đường Hựu Đình nói.

– Đúng vậy, lúc trước tôi thường đến đây với bạn. Ở đây vừa rẻ vừa tiện lại vệ sinh sạch sẽ.

Ngày đó, lúc Minh Vi còn đi học đại học, quán lẩu đậu phụ này mới chỉ là một quán nhỏ vỉa hè. Khi gia đình gặp nạn, Cố Thành Quân thực sự rất khó khăn, bởi vậy Minh Vi thường xuyên nhờ anh làm việc này việc nọ, lúc xong đều lấy danh nghĩa cảm ơn để mời cơm.

Cố Thành Quân vốn là người tự trọng, không bao giờ chấp nhận đến các quán hạng sang, chỉ đồng ý ăn ở quán lẩu nhỏ này. Trước khi gặp Cố Thành Quân, Minh Vi đã bao giờ biết đến cái quán nhỏ xíu nhếch nhác ven đường đó, song vì người mình yêu thương nên chuyện gì cũng không ngại.

Nhớ lần đầu tiên đến ăn tại quán lẩu, Minh Vi còn mang sẵn theo giấy khử trùng, lau sạch một lượt tất cả bát đũa, sau đó mới đưa cho Cố Thành Quân. Thành Quân cười giễu cợt, song không nói gì. Minh Vi lo Thành Quân bình thường ăn uống không được tốt nên lần nào cũng gọi một đống đồ ăn. Lần nào cũng vậy, Cố Thành Quân không bao giờ để thừa mà cố gắng ăn hết mọi thứ. Minh Vi chìm ngập trong niềm vui sướng được chăm sóc cho Thành Quân nên hoàn toàn không nhận ra sự miễn cường của anh.

Bây giờ nhớ lại, thấy Cố Thành Quân vốn sinh ra trong gia đình trung lưu, chắc cũng rất coi thường những quán ăn vỉa hè như vậy. Anh chọn một chỗ như vậy thực ra là để Minh Vi thôi không quấy rầy mình nữa. Tiếc rằng Minh Vi cô là người không phải cứ thấy khó là bỏ, quyết làm bằng được. Cố Thành Quân bị cô bám như keo, rũ ra không nổi, đành phải chấp nhận.

Còn Chân Tích xinh đẹp, thanh nhã chính là đại diện cho cuộc sống quý tộc và tinh tế từng có của Cố Thành Quân, thứ mà Minh Vi, vốn sinh ra trong một gia đình giàu mới nổi không thể nào so sánh được. Cố Thành Quân đương nhiên quyến luyến, khó lòng dứt ra.

– Ôi trời, mau xem kìa, Đường Hựu Đình đấy.

Tiếng kêu cố nén sự hào hứng của một cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Vi.

Mấy cô bé trông dáng vẻ học sinh ngồi bà bên cạnh đã nhận ra Đường Hựu Đình, bắt đầu bàn tán đầy phấn khích.

– Đúng là anh ấy rồi! Người thật đẹp trai quá!

– Anh ấy đến cả đây ăn nữa?

– Sao lại có người con trai đẹp tới mức như vậy?

Đám con gái nói cười khúc khích, một cô bé bạo dạn hơn chút còn nâng cao âm lượng, nói với Đường Hựu Đình:

– Hựu Đình, single mới của anh hay lắm, bọn em đang chờ album mới nữa.

Đường Hựu Đình bỏ cặp kính râm xuống, mỉm cười vẫy tay với bọn họ, khiến các cô gái trẻ kêu ré lên phấn khích.

Đường Hựu Đình vốn không bao giờ “giữ giá” với các fan của mình. Có người ngồi bên cạnh rút máy ảnh ra chụp ảnh, anh cũng không ngăn cản. Trái lại, Minh Vi vội vàng cúi đầu xuống, tránh không để bị lọt vào ống kính. Đúng như Đường Hựu Đình đã nói, anh không sợ những tin đồn này nọ, nhưng cô không muốn bị mang tiếng là bợ đỡ người nổi danh.

Cử chỉ mất tự nhiên của Minh Vi lập tức lọt vào mắt Đường Hựu Đình. Anh nhìn cô, sau đó quay đầu nói với nam sinh vừa chụp ảnh:

– Đây là trợ lý của tôi, nếu các bạn úp ảnh lên mạng, xin hãy làm mờ khuôn mặt cô ấy đi giùm.

Nam sinh đó cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa.

– Cảm ơn. – Minh Vi khẽ nói.

– Cô cũng phải bắt đầu làm quen với việc được chú ý đi. – Đường Hựu Đình ngoác miệng ăn miếng thịt heo. – Sớm muộn gì cô cũng sẽ phải trải qua cuộc sống như của tôi. Giơ tay giơ chân đều bị người ta để ý từng tý, đi tới đâu cũng có người đi theo. Không có cuộc sống riêng tư, mất tự do rất nhiều.

– Để xem trong tương lai tôi có nổi tiếng không đã. – Minh Vi đáp. – Nói lại nhớ ra, hôm nay Tôn Hiếu Thành bảo rằng có thể giới thiệu tôi trên “Nhân vật nổi tiếng”. Tôi đã từ chối rồi.

– Vì sao vậy?

“Nhân vật nổi tiếng” là một chương trình giải trí cấp toàn quốc, những người có thể lên chương trình này đều là những nghệ sĩ hạng một hạng hai. Minh Vi chỉ là một người mới bước chân vào lĩnh vực này, thông thường hoàn toàn không đủ tư cách được đưa lên đó. Tuy nhiên nếu Tôn Hiếu Thành giới thiệu, ê kíp làm chương trình dĩ nhiên sẽ nể mặt anh ta, thu xếp cho Minh Vi vài tập. Cơ hội này nếu vào tay người khác chắc chắn sẽ mừng tới rớt nước mắt.

– Một bước đã đạt được thành công không bằng đi từng bước vững chắc. – Minh Vi nói. – Hiện giờ tôi chưa có tác phẩm nào? Dựa vào cái gì mà lên chương trình đó?

Đường Hựu Đình cười giễu:

– Ý của Tôn Hiếu Thành là gì cô vẫn không hiểu sao?

– Biết thì biết, nhưng không chấp nhận. – Minh Vi đáp. – Những chuyện như vậy chẳng có nghĩa lý gì. Tôi cũng không phải là dây tơ hồng chuyên ăn bám.

Đường Hựu Đình nhìn bộ dạng nghiêm túc của Minh Vi, sự không vui trong lòng dần biến mất.

– Như vậy thì tốt. Dính dáng đến Tôn Hiếu Thành cũng không đạt được tiếng tăm hay ho gì. Công ty không phải là không đầu tư cho cô, cô không nhất thiết phải làm việc gì thừa thãi.

Minh Vi ngẩng đầu lên nhìn Đường Hựu Đình cười.

– Anh định đóng vai Tống Tử Thành thật đấy à? Việc chuẩn bị cho album mới thế nào rồi?

– Khi nào quay xong phim là phát hành được. – Đường Hựu Đình không mấy để tâm. – Chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật khách mời.

Minh Vi biết Đường Hựu Đình cứ lần nữa không nhận lời là vì chê vai diễn đó nhỏ quá.

– Hình tượng nhân vật không tệ, hơn nữa có khá nhiều cảnh quay chung với tôi.

– Thật không? – Đường Hựu Đình ngạc nhiên.

– Sư huynh, ngay cả kịch bản anh còn chưa xem, phải không?

Đường Hựu Đình cười khì khì hai tiếng.

– Trong bộ phim đó tôi có những cảnh quay chung nào?

Minh Vi giảng giải:

– Tôi diễn vai Vinh Ninh cách cách, kiêu căng ngạo mạn, qua đó làm tôn lên vẻ đẹp thanh cao như đóa sen trắng của nữ nhân vật chính. Ngày ngày tôi đều bắt nạt cô ta, làm rất nhiều chuyện xấu xa. Còn anh là cậu em trai du học Anh quốc của nữ nhân vật chính. Sau này nhà Thanh sụp đổ, triều đình tan tác. Khi anh từ Anh trở về có tham gia cách mạng, nhờ đó đã gặp tôi đang lưu lạc bụi trần. Anh cố gắng thuyết phục tôi giúp anh làm liên lạc, đã dùng tinh thần cách mạng vỹ đại để cảm hóa một kẻ có tư tưởng lạc hậu như tôi cuối cùng cuộc cách mạng của các anh thành công, còn tôi chết dưới họng súng của lính Viên Thế Khải.

– Vậy tôi thì sao? – Đường Hựu Đình hỏi.

– Anh là một trong số ít nhân vật còn sống sót đến cuối bộ phim. – Minh Vi nói với vẻ ngưỡng mộ.

– Trong phim tôi và cô có cảnh tình cảm với nhau không?

– Không có. – Minh Vi nhìn Hựu Đình hậm hực. – Anh thích một đóa hồng trắng khác nên không để mắt đến một ca kỹ trong câu lạc bộ đêm như tôi.

Đường Hựu Đình cười ha ha.

– Nói vậy làm tôi hồi hộp rồi.

Minh Vi không quan tâm. Đối với cô, Đường Hựu Đình là một cậu con trời được ưu ái. Tuổi trẻ đã thành danh, phong cách khác biệt, khả năng hội tụ fan kinh ngạc, là đứa con được nâng niu của nhà đầu tư. Một vai diễn nhỏ anh ta thấy hứng thú có thể là điều khiến biết bao người mới vào nghề tranh nhau đến vỡ đầu để mong nhận được. Trên chiếc mâm bạc đặt trước mặt Đường Hựu Đình có quá nhiều thứ, anh ta muốn chọn thứ nào chả được, thế nên không hề biết trân trọng những cơ hội như thế này.