Chương 3. Đôi giày đỏ [2]

Ảnh Hậu Tái Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trụ sở của công ty Vĩnh Thành là một tòa nhà bốn tầng xây bốn mặt khép kín kiểu cũ, riêng khu phòng học và ký túc xá của thực tập sinh sau này mới được xây dựng thêm ở phía sau. Đường Hựu Đình tùy ý đi loanh quanh một vòng, các nhân viên tạp vụ đều biết khuôn mặt nổi tiếng của anh ta nên đều mỉm cười chào hỏi, không làm phiền gì.

Đi qua một cánh cửa kính, Đường Hựu Đình bước vào một hành lang treo đầy những poster và huy chương.

Công ty nào cũng đều có những chỗ như vậy, song trước dãy hành lang của Vĩnh Thành hầu như đã ghi lại quá nửa những vinh quang chói lọi của công ty trong ngành giải trí gần mười năm qua.

Đường Hựu Đình chầm chậm đi dọc hành lang, vừa đi vừa nhìn ngắm những tấm poster treo trên đó.

Tấm poster của phim “Mùa hạ cuối” mà Cố Thành Quân và Chân Tích thủ vai chính được treo ở một nơi bắt mắt nhất. Cố Thành Quân ôm Chân Tích với cảm xúc nồng nàn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt Chân Tích rung đồng lòng người, nhìn hết sức đáng yêu, quả không hổ danh diễn viên hạnh nhất của Vĩnh Thành.

Bên cạnh tấm poster là ba bốn khung ảnh nhỏ, những bức hình Cố Thành Quân đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Trong bức đầu tiên anh ta ôm một người phụ nữ, nở nụ cười rất mực tự hào.

Trong bức ảnh, Trương Minh Vi trông giống như người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành đạt. Tao nhã, thanh lịch, nhẹ nhàng tinh tế. Chân Tích đứng ngay sau lưng cô vỗ tay cười, sắc đẹp rạng ngời tỏa ra khắp xung quanh khiến cho Minh Vi dường như bị lu mờ, nhưng trong đôi mắt cô là một thứ ánh sáng rực rỡ với đầy tình yêu tha thiết, nhìn vào người đàn ông đang say chiến thắng của mình.

Đường Hựu Đình còn nhớ lần cuối cùng gặp Trương Minh Vi. Cô ấy nở nụ cười tự tin, nói năng nhỏ nhẹ nhưng lại khiến người đối diện buộc phải lắng nghe. Bất luận Đường Hựu Đình đã tỏ ra kiêu ngạo và coi thường đến mức nào, Trương Minh Vi vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy sự bao dung.

Nói thật lòng, Đường Hựu Đình rất thích người chị học trên anh một khóa này. Khi ấy anh đã có dự định chuyển sang Vĩnh Thành, thậm chí còn rất mong được hợp tác với Trương Minh Vi. Cho nên, khi quay về từ một buổi tiếp tân của thương hiệu anh làm đại diện, nghe người quản lý nói Trương Minh Vi đột tử vì bệnh tim kịch phát, Đường Hựu Đình đã sững người một lúc lâu.

Khi Đường Hựu Đình mới học năm thứ nhất, Trương Minh Vi đã chủ trì việc chọn diễn viên cho một vở ca kịch múa của câu lạc bộ sân khấu ở trường. Thực ra, đó mới là lần đầu tiên Đường Hựu Đình gặp Trương Minh Vi, nhưng có lẽ Trương Minh Vi đã quên mất chuyện này.

Vai diễn Đường Hựu Đình thích nhất được sắp xếp cho một sinh viên khác thông qua mối quan hệ đặc biệt. Khi đó Đường Hựu Đình còn bướng bỉnh xấc láo hơn bây giờ nhiều, đã làm ầm lên ngay tại hội trường. Thấy hai bên sắp đánh nhau đến nơi, một nữ sinh trông nhẹ nhàng yếu đuối với nước da trắng xanh bước ra từ đám đông. Cô gái đó không xinh đẹp nổi bật, song các thành viên trong hội sinh viên đều tỏ ra rất tôn trọng. Sau này Đường Hựu Đình mới biết, phần lớn kinh phí hoạt động của đoàn thể, hội, nhóm trong trường đều do bố Trương Minh Vi quyên tặng.

Vì sức khỏe không tốt nên Trương Minh Vi nói năng luôn nhẹ nhàng, ôn hòa, thong thả. Chỉ vài câu cô đã làm rõ mọi việc, sau đó nói với Đường Hựu Đình:

– Em nói là em hát hay hơn cậu ấy, vậy hát thử một bài cho chị xem.

Sự việc sau đó dĩ nhiên diễn ra như ý muốn của Đường Hựu Đình. Kỹ thuật thanh nhạc của Hựu Đình đã làm tất cả hội trường đều hết sức ngạc nhiên.

Trương Minh Vi lập tức chọn Đường Hựu Đình vào vai chính, trước khi đi còn nhìn anh cười nhẹ nhàng: “Em quả là có tài năng trời phú. Lúc nào về nhớ cắt tóc cạo râu đi. Chị hy vọng được thấy diễn xuất của em.”

Nhưng đến ngày trình diễn, Trương Minh Vi đã không tới. Sau này bạn bè nói với Đường Hựu Đình là do bố Trương Minh Vi qua đời, trong gia đình hết sức rối loạn nên cô ấy phải về nhà xử lý mọi việc.

Không lâu sau, Minh Vi tốt nghiệp và rời trường Đại học. Lần đầu Đường Hựu Đình gặp lại Trương Minh Vi đã là trong một quán trà và hai bên bàn chuyện hợp tác với nhau. Khi đó Trương Minh Vi không hề nhận ra Đường Hựu Đình.

Thời gian này, Đường Hựu Đình, từ giọng hát chính trong một ban nhạc tự do không một xu dính túi đã trở thành nhân vật nổi danh như cồn trong dòng nhạc pop, từ một thiếu niên nhếch nhác đã biến thành một thiên vương đẹp đẽ như người trời trên sân khấu ca nhạc. Còn Trương Minh Vi gần như không mấy thay đổi, khí sắc vẫn không được khỏe, song đôi mắt luôn ướt lại toát lên một sức sống vô cùng mãnh liệt, kiên cường.

– Đường Hựu Đình ư? – Một giọng nữ mềm mại vang lên sau lưng. Chân Tích mặc một chiếc váy ngắn màu vàng sáng, mái tóc dài để xõa, bước từng bước duyên dáng đến gần Đường Hựu Đình, trên khuôn mặt là một nụ cười thân thiện ở mức vừa phải.

– Là Đường Hựu Đình phải không? Mới rồi nhìn đằng xa nên không dám chắc chắn. Nghe nói cuối cùng anh cũng đã ký hợp đồng với Vĩnh Thành. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, nhờ anh quan tâm giúp đỡ.

Đường Hựu Đình cúi đầu nhìn bàn tay thon dài với làn da trắng như tuyết được chăm sóc kỹ càng mà Chân Tích chìa ra, lịch sự đưa tay ra bắt.

– Chị Chân Tích là tiền bối của tôi, sau này phải nhờ chị chỉ bảo nhiều.

Chân Tích nheo mắt cười nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Hựu Đình.

– Đã nhiều hơn cậu mấy tuổi, lại bị gọi là tiền bối đến đàn chị, đúng là chê tôi già rồi. Cậu cứ gọi thẳng Chân Tích cũng được.

Đường Hựu Đình mỉm cười.

– Chị Chân Tích thật là khách sáo.

Chân Tích mím mím môi, ánh mắt lướt qua nhìn tấm poster trên tường:

– Điện ảnh vẫn luôn là trọng điểm đầu tư và phát triển của Vĩnh Thành, nghe nói cậu kí hợp đồng với Vĩnh Thành là vì cũng nhắm đến lĩnh vực này. Yên tâm. Chủ tịch cũng đã từng nhắc đến cậu với tôi, anh ấy cũng có ý định đào tạo cậu theo hướng đó. Nói ra không biết cậu có hứng thú tham gia sáng tác bài hát chủ đề cho bộ phim sắp tới của tôi.

– Vậy ư? – Đường Hựu Đình hỏi. – Chị lại mới nhận bộ phim mới? Là đề tài gì vậy?

– Đề tài về thành phố hiện đại. – Chân Tích nói. – Tiếc là Legend đã giải tán. Chúng tôi vốn định mới ban nhạc của cậu hát cho ca khúc chủ đề. Tuy nhiên giờ có cậu rồi cũng rất tuyệt…

Đường Hựu Đình đưa tay lên xem đồng hồ, cắt ngang lời Chân Tích:

– Xin lỗi chị, trưa nay tôi có hẹn, không được nói chuyện tiếp với chị.

– À… Chân Tích hơi mất mặt.

– Khi nào có thời gian mời chị đi ăn cơm. – Đường Hựu Đình cười với vẻ ngoan ngoãn, sau đó không để cho Chân Tích có cơ hội giữ lại mà vội vã đi ngay.

Qua khỏi hành lang đó, đường Hựu Đình đi thẳng đến nhà vệ sinh rồi mở của vào trong.

Chống tay lên bồn rửa mặt, anh nhìn khuôn mặt nặng nề trong gương, lấy tay hắt nước lên đó.

Giờ đây không còn Legend, sẽ không bao giờ có bốn người bạn ở bên cạnh anh nữa. Anh sẽ đứng một mình trên sân khấu, hát một bài từ đầu đến cuối.

Đường Hựu Đình dần dần thoát khỏi những tâm tư hỗn loạn, đưa tay lên xoa đi những giọt nước trên khuôn mặt. Ánh mắt dừng lại ở cổ tay trống không, đột nhiên toàn thân cứng ngắc.

Sợi dây bạc đâu? Sợi dây đeo tay mà Thừa Trác tặng anh đâu? Sợi dây đó mảnh quá, có lẽ vì nhẹ quá nên rơi Đường Hựu Đình cũng không hề biết.

Đường Hựu Đình hốt hoảng nhớ lại lịch trình ngày hôm nay. Lúc họp báo anh vẫn còn chạm vào sợi dây đó, khi ấy nó vẫn còn trên cổ tay. Sau đó, anh chào tạm biệt Cố Thành Quân, rồi sau nữa…

Đài phun nước.

Đường Hựu Đình vội vàng quay lại chỗ giếng trời, nhào đến bên bồn nước.

Nước trong bồn vẫn lặng lẽ chảy, một lớp tiền xu nằm lặng yên dưới đáy, từng dòng sáng lấp lánh, tìm ở đâu bây giờ?

Còn đang buồn bực, Đường Hựu Đình chợt ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một sợi dây bạc đang lắc lư ở phía trước. Hai mắt anh sáng bừng, hướng nhìn di chuyển rồi sau đó là chết sững.

Đây là một đài phun nước nhỏ được làm theo phong cách Châu Âu, ở chính giữa bồn là bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch. Óc thẩm mỹ thật hoàn hảo của Trương Minh Vi khi trước giờ đây mang lại cho Đường Hựu Đình một sự khá phiền toái, bởi vì chiếc dây bạc đeo tay của anh đã bị văng đi khi lém đồng xu, lúc này đang treo ngay trên chim của bức tượng chú bé đang đứng tè.

Đường Hựu Đình đứng đờ ra. Chú bé trần chuồng đứng tè, phun nước không ngừng xuống bồn bất kể ngày đêm, còn sợi dây bạc đang nằm vắt trên chim của chú, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Đường Hựu Đình khẽ gầm gừ trong bụng. Kẻ tục tĩu nào đã thiết kế bức tượng này không biết? Đây đâu phải bảo tàng Lourve, sao lại tạc bức tượng chú bé đi tiểu công khai thế này?

Minh Vi xách thùng nước và chiếc chổi, đi được nửa đường chợt hắt hơi một tiếng.

Hít một hơi sâu, Đường Hựu Đình nhìn xung quanh. Buổi trưa chủ nhật, khu vực văn phòng rất yên tĩnh nên anh có thể yên tâm hành động.

Bức tượng cách thành bồn một quãng, dù Đường Hựu Đình đã tìm mọi cách để vươn người ra nhưng tay vẫn cách chiếc dây bạc chừng năm cen-ti-mét. Đường Hựu Đình bất giác nghĩ đến mấy câu thơ:

“Trên thế gian này khoảng cách xa nhất là gì? Chính là khi tay ta vươn tới mức gần gãy đến nơi, mà ngươi vẫn cứ treo lủng lẳng trên JJ của thằng nhóc đó”

Đường Hựu Đình nín thở, cố gắng thêm một lần cuối cùng. Không ngờ bàn tay bám ở thành bồn bị lỏng ra, toàn thân anh đổ nhào về phía trước.

Đến khi Đường Hựu Đình mở mắt ra đã thấy mình ở một tư thế vô cùng tế nhị giữa thành bồn và bức tượng, tạo thành một hình tam giác khép kín. Đầu gối anh vẫn tì trên thành bồn, còn tay anh thì đang bám chặt lấy…. Wao, Đường Hựu Đình thậm chí muốn chết quách cho xong.

Tuy nhiên tình huống gay go lại ở phía sau. Đường thiên vương phát hiện ra mình không tài nào chuyển trọng tâm sang đôi chân, cũng không thể co nổi người về. Cụm từ: “tiến thoái lưỡng nan” hiện lên trong đầu Đường Hựu Đình, xong lập tức bị lý trí của anh giận giữ bóp tan thành trăm mảnh.

Nhưng rõ ràng lúc này chỉ hai cách, một là buông tay để ngã xuống bồn nước, hai là mở miệng ra kêu cứu.

Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn thứ tay mình đang nắm lấy, quyết định chọn phương án một. Trong con mắt các fan hâm mộ, anh luôn giữ một hình tượng thanh cao ngạo nghễ, giống như người trời, nên hôm nay thà bị ướt nhẹp chứ nhất quyết không để mất thanh danh anh đã khổ công giữ gìn bấy lâu.

Nhưng đúng lúc Đường Hựu Đình chuẩn bị xả thân, bỗng một tiếng kêu kinh ngạc vang lên phía sau:

– Trời ơi, anh sao vậy?

Đường Hựu Đình từ từ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đang mở to đầy ngạc nhiên của Minh Vi.

– Đường tiên sinh ư? Anh đang… định làm…

Câu nói chợt tắt giữa chừng, hướng nhìn của Minh Vi dịch chuyển theo cánh tay đang vươn ra của Đường Hựu Đình hệt như góc xoay từ từ của ống kính máy quay. Cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên bàn tay của anh.

Đường Hựu Đình nghiến răng, chớp mắt hai cái, sau đó buông tay rơi tõm xuống bồn nước.

Cơ thể nặng nề chạm vào mặt nước làm nước bắn tóe ra xung quanh. Minh Vi không kịp tránh nên quần và giày đều ướt cả.

Đường Hựu Đình đứng lên, nhưng đạp phải những đồng xu dưới đáy bồn nên trượt chân bổ nhào thêm mấy lần không sao đứng dậy nổi, trông giống như một con vịt đang nghịch nước.

Minh Vi cứ đứng yên bên cạnh xem cảnh đó với thái độ rất khoái chí, cuối cùng mới cảm thấy để một ngôi sao bổ nháo bổ nhào trong đài phun nước của Vĩnh Thành như vậy thực chẳng ra làm sao, bèn vứt chiếc chổi ra một bên, chụp lấy cánh tay vẫn đang múa loạn lên của Đường Hựu Đình và kéo anh đứng thẳng dậy.

– Anh Đường, anh không sao chứ? Người quản lý của anh đâu? Có cần tôi gọi giúp không?

– Không cần! – Giọng Đường Hựu Đình bị bóp nghẹt. Lúc này anh đã ướt nhẹp từ đầu tới chân, chiếc áo sơ mi bị ướt dính chặt vào người làm nổi lên các múi cơ rắn chắc. Minh Vi đang nhìn thẳng vào ngực Đường Hựu Đình, mặt chợt đỏ bừng, bối rối quay đi chỗ khác.

Đường Hựu Đình tím mặt trèo ra khỏi chiếc bồn, vảy hết nước trên mình, chỉ tay xuống đất:

– Áo khoác.

Minh Vi nhặt chiếc áo Vest rơi cạnh đó lên đưa cho Đường Hựu Đình.

– Anh Đường, quần áo của anh ướt hết cả. Bây giờ trời cũng đã lạnh, không thay sẽ dễ bị cảm.

Đường Hựu Đình không buồn để ý đến Minh Vi, tỏ vẻ không vui. Anh dang tay mặc áo khoác, song đột nhiên giật mình.

– Sợi dây.

– Sợi dây nào? – Minh Vi hỏi.

Đường Hựu Đình vứt áo Vest xuống rồi lao đến bên đài phun nước, lo lắng khua tay xuống đáy bồn tìm.

– Anh đánh rơi thứ gì à? – Minh Vi hỏi với ý tốt.

Đường Hựu Đình không trả lời, đằng nào người cũng đã ướt hết nhảy lại vào trong bồn nước, cúi người xuống mò tìm.

– Anh Đường, anh đang…

– Để tôi yên.

– Là tôi định nói…

– Đây không phải việc của cô.

Minh Vi thở dài lắc đầu.

Đường Hựu Đình căng mắt tìm kiếm trong đống tiền xu dưới đáy bồn, lúc đầu thấy bong bóng nổi trên mặt nước, sau đó mực nước dần dần thấp xuống.

Minh Vi khoanh tay đứng bên ngoài nhìn Đường Hựu Đình cười mà như không:

– Những ngôi sao lớn như các anh luôn đứng trên cao, không bao giờ để lọt một lời nói của những người bình thường vào đôi tai cao quý của mình có phải không? Anh có lội tung chỗ đó lên cả ngày cũng không tác dụng gì đâu. Chẳng phải tháo nước ra sẽ dễ dàng tìm được hay sao.

Đường Hựu Đình mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì. Minh Vi nhìn anh với vẻ coi thường, sau đó tháo giày, xách chiếc xô rồi cũng nhảy vào trong bồn.

– Mỗi tháng công ty đều cho thay nước, lấy hết tiền xu ra để lau dọn bồn ước nguyện một lần. Anh Đường thật là tốt số, hôm nay đúng vào “ngày nhặt tiền” của bọn tôi. Nhưng rốt cuộc là anh đánh rơi thứ đồ quý gì vậy? Nhẫn à?

Thấy Minh Vi hỏi với vẻ nghiêm túc, Đường Hựu Đình ngập ngừng một lát rồi thấp giọng trả lời:

– Là một sợ lắc bạc đeo tay.

– Để tôi tìm giúp anh. – Minh Vi thở dài một tiếng rồi xắn tay áo lên. Nước nhanh chóng rút sạch, hai người cùng ngồi xổm trong bồn, vừa nhặt tiền xu vứt vào trong xô, vừa nhìn kĩ để tìm sợi dây.

Vì mỗi tháng đều được cọ rửa một lần nên trong bồn không bẩn, song số tiền xu nhiều hơn so với tưởng tượng của Đường Hựu Đình, hơn nữa còn lẫn cả với ảnh thẻ của các ngôi sao và huy hiệu được người hâm mộ thả vào.

– Đây là một truyền thống của Vĩnh Thành. – Thấy Đường Hựu Đình tỏ vẻ ngạc nhiên, Minh Vi bèn giải thích cho anh. – Mỗi tháng công ty mở cửa hai ngày để một số fan hâm mộ có thể đến tham quan. Đã tới đây các fan thế nào cũng đến bồn ước nguyện, hi vọng có thể được thấy thần tượng của mình, hoặc là cầu cho sự nghiệp của thần tượng ngày càng phát triển. Có một số fan cực đoan, khi chia tay với thần tượng của mình cũng đến đây để thả xuống ảnh hoặc huy hiệu của thần tượng đó.

Đường Hựu Đình cầm một chiếc huy hiệu trên tay cân nhắc:

– Vậy huy hiệu gần đây Vĩnh Thành nhận được là huy hiệu của Trương Lăng đúng không?

Minh Vi ngạc nhiên:

– Làm sao anh biết?

Đường Hựu Đình cười mỉa mai tỏ ý xem thường:

– Chẳng phải tháng trước anh ta vừa tuyên bố cưới vợ hay sao?

– À, chính xác. – Minh Vi hiểu ra.

Đường Hựu Đình nhướng mày nhìn cô:

– Cô thì sao? Cô ở bộ phận nào? Nhân sự à?

– Tôi không phải là nhân viên của Vĩnh Thành. – Minh Vi nói – Tôi là thực tập sinh.

Nghe nói vậy Đường Hựu Đình không thể không nhìn kĩ lại Minh Vi.

Cô mặc một bộ quần áo đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa khuôn mặt nhỏ, mắt to, dù không trang điểm nhưng làn da vẫn trắng hồng, thanh tú và sạch sẽ, toàn thân toát lên một hơi thở ngọt ngào riêng có ở thiếu nữ.

– Vì sao cô muốn bước chân vào giới giải trí? – Đường Hựu Đình vừa vứt tiền xu vừa hỏi. – Cái vòng danh lợi này phức tạp hơn gấp vạn lần so với sức tưởng tượng của cô, đầy quyến rũ nhưng cũng đầy cạm bẫy. Rất nhiều người sau khi bị cuốn vào đây mới nhận ra những thứ mình phải trả giá còn lớn hơn gấp nhiều lần so với những thứ mình đạt được. Đến khi đó có khóc tới mức cả người đều thành nước cũng không ai để ý đến cô đâu.

– Tôi biết. – Minh Vi cúi đầu cười nhạt. – Giới giải trí không tin vào nước mắt, ngay từ khi bắt đầu tôi đã biết cả rồi. Nhưng có giới nào mà không phức tạp? Con người sống trên đời chuyện được và mất đều luôn không theo ý mình. Quan trọng nhất là mình có thể hoàn thiện được bản thân, sống một cách thoải mái, vui vẻ. Tôi thích được đóng phim, thích lĩnh vực này. Còn về việc sau này sẽ như thế nào là chuyện của sau này. Chẳng phải tôi vẫn còn trẻ hay sao?

Cô gái này trông chỉ chừng 17, 18 tuổi, nhưng khi nói ra lại như bà cụ non. Đường Hựu Đình không khỏi cười chế giễu.

– Mới rồi anh Đường đang nói là tìm một sợi dây bạc ư? – Minh Vi hỏi.

– Nếu không phải vậy thì cô tưởng tôi đang làm gì? – Đường Hựu Đình lạnh lùng lườm Minh Vi một cái.

– Có gì đâu. – Minh Vi chớp mắt làm ra vẻ vô tội, nói một cách chân thành. – Tôi tưởng anh đang tập Yoga.

Đường Hựu Đình nghiến răng, dùng ngón tay trỏ chỉ lên đầu, vênh mặt ra lệnh bằng một thứ giọng đầy kiêu ngạo:

– Hãy quên chuyện vừa rồi đi, xóa sạch nó khỏi trí nhớ của cô, làm mới lại bộ óc. Sau này tuyệt đối không được nhắc tới với bất cứ người nào, đã biết chưa?

Minh Vi đã sống qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên bị người ta lên mặt nói kiểu vậy với mình. Cô dở khóc dở cười, đành phải gắng nhẫn nhịn, nói:

– Tôi biết rồi.

Đường Hựu Đình tỏ ra rất vừa ý. Anh còn muốn dạy dỗ ra vài câu nữa, nhưng chợt nhăn mũi, hắt hơi một cái.

– Anh mặc áo vào đi. – Minh Vi nói. – Có cần gọi người quản lý của anh không? Anh mặc áo ướt như vậy không ổn đâu.

Đường Hựu Đình lấy điện thoại di động trong túi quần ra.

– Bị ngấm nước không dùng được nữa rồi.

Minh Vi thở dài, lấy điện thoại của mình đưa cho Đường Hựu Đình.

Đường Hựu Đình bấm số của Lưu Triệu sau đó thuật lại sơ qua tình hình.

Vừa tắt máy đã nghe tiếng Minh Vi kêu lên mừng rỡ:

– A, là cái này đúng không?

Trong lòng bàn tay trắng muốt của cô là một cái lắc tay nhỏ xíu, ở móc khóa có gắn hình chữ Vạn.

Đường Hựu Đình cầm lấy sợi dây, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng. Cái vẻ kiêu ngạo xấc xược như tan biến hết, thay vào đó là một vẻ u buồn và nhớ thương man mác.

Sắt thép được tôi cứng cũng trở nên mềm mại, hôm nay coi như Minh Vi đã được mở rộng tầm mắt.

– Cảm ơn. – Đường Hựu Đình cẩn trọng đút sợi dây vào túi, gật đầu với Minh Vi. Sự lịch thiệp và nghiêm túc của anh ta khiến Minh Vi không thích ứng kịp.

– Phải rồi. – Đường Hựu Đình đi được hai bước liền quay đầu lại. – Cô tên gì?

– Tôi là Chu Minh Vi.

– Minh Vi à?

Minh Vi cười nhạt:

– Phải, trùng với tên chủ tịch quá cố.

– À… – Đường Hựu Đình hơi hất cằm lên nhìn cô trầm ngâm. – Minh Vi, tôi nhớ rồi, cố gắng nhé, nếu như cô có thể ra làm nghề thuận lợi, thì việc cô đã tìm giúp tôi sợi giây ngày hôm nay tôi cũng sẽ đền đáp.

Minh Vi cười khô khốc.

– Cảm ơn Đường tiên sinh…

Đường Hựu Đình không hài lòng hất mặt lên.

Minh Vi lập tức sửa lại:

– Đường sư huynh.

Khi đó Đường Hựu Đình mới vừa ý gật đầu.

Minh Vi nhìn theo bóng anh ta đi khuất, hơi thần người ra. Nói cho công bằng, Đường Hựu Đình cũng xếp thứ ba trong danh sách những người đàn ông quyến rũ được bình chọn trên mạng, tất nhiên là nếu sau khi hắt hơi không lấy tay áo để quệt mũi thì sẽ càng hoàn hảo hơn.

Đường Hựu Đình phủi áo đi khỏi, để lại cho Minh Vi một đống lộn xộn. Xung quanh chỗ nào cũng đầy nước, tiền xu cũng vung vãi khắp nơi. Minh Vi thở dài một tiếng, ngồi xuống tiếp tục làm hết công việc dở dang.

Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc huy hiệu mà Đường Hựu Đình vừa mới cầm lên tim hơi loạn nhịp. Hình vẻ trên chiếc huy hiệu vô cùng quen thuộc là huy hiệu của người hâm mộ Cố Thành Quân. Hẳn lại có một fan thay lòng đổi dạ hoặc kết hôn, nên mới đến đây cáo biệt thần tượng của mình.

Minh Vi cầm chiếc huy hiệu, cười bất lực.

Đã hạ quyết tâm như vậy chứng tỏ thực sự chấp nhận vứt bỏ, thậm chí còn có nghị lực duy trì quyết tâm đó. Fan còn làm được, huống hồ cô, một người vợ đã chết.

Minh Vi vung tay vứt chiếc huy hiệu vào xô, kim lợi va vào nhau vang lên một tiếng coong, khiến cô nở một nụ cười.

Cố Thành Quân, tôi cũng muốn vứt bỏ anh như vứt bỏ thứ phế liệu này.

Từ cửa sổ sát sàn trên văn phòng ở tầng ba có thể quan sát thấy hết mọi thứ diễn ra bên dưới giếng trời. Cố Thành Quân đứng ngay trước cửa kính, hào hứng nhìn cô gái đang nhanh tay thu dọn đống tiền xu sau đó tháo sạch nước cũ, sau đó thay nước mới vào đầy bồn.

Trợ lý đứng sau lưng anh ta khẽ cười.

– Cảnh tượng vừa rồi của Đường Hựu Đình thật là buồn cười, tôi thấy một người lạnh lùng như anh ta lại mất mặt đến vậy trước mắt một cô gái, chắc chắn sau này phải hận đến chết mất.

Cố Thành Quân chỉ vào cô gái xách chiếc xô rời khỏi giếng trời.

– Đó có phải là cô gái đã chặn Chân Tích lại hôm tổ chức đám tang không?

– Tôi thấy giống lắm. Hóa ra cô ta là thực tập sinh của Vĩnh Thành. – Trợ lý chép miệng. – Đúng là một cô gái lắm mưu? Lẽ nào chuyện hôm đó cũng được tính toán trước?

– Anh đi kiểm tra xem ngày hôm nay đến lượt thực tập sinh nào trực nhật. sau đó. – Cố Thành Quân nghĩ ngợi một chút. – Gọi cô ấy đến gặp tôi.