Chương 9

Ánh Dương Soi Lối

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khương Dương đi chưa được lâu thì Hứa Liên Nhã nhận được điện thoại bố cô, hỏi hôm nay cô có bận không, nếu không bận thì ông ấy đến chỗ cô.

Hứa Liên Nhã chợt nhớ vốn định giữa trưa sẽ đi sơn lại, không nghĩ lại cho mình nghỉ phép nửa ngày. Cô ậm ờ nói, dù có bận hơn nữa cũng không bằng bố, rồi lại hỏi ông ăn cơm chưa.

Bố cô ừ à hai tiếng, rồi như chợt nhớ đến: “Vẫn chưa, mới về.”

Nhìn đồng hồ, Hứa Liên Nhã cũng lười quở trách ông, nói vài câu rồi cúp máy.

Hứa Liên Nhã vào siêu thị dưới lầu vơ vét chút đồ ăn cuối cùng, rồi mua thêm một bao Trung Hoa loại nhẹ.

Nhà cô ở cuối hành lang, có một người đang đứng đợi trước cửa thông gió, một tay cầm chai nước khoáng, tay kia kẹp điếu thuốc, mái tóc húi cua dính vết bẩn, áo cộc xanh đen nhiều nếp nhăn, nhìn qua giống như vừa tan làm từ công trường.

“Bố.” Hứa Liên Nhã gọi một tiếng.

Lôi Nghị quay đầu lại, vừa hút một hơi thuốc nên lông mày còn nhíu lại.

Ông nhả khói ra ngoài cửa sổ, nói: “Về rồi đấy à.” Rồi lại hút một hơi dài, ông nhét nửa điếu thuốc còn lại vào trong chai nước.

Lôi Nghị là một người nghiện thuốc, nhưng chưa bao giờ hút thuốc trước mặt con gái và vợ.

Sau khi vào nhà, Hứa Liên Nhã và phòng bếp múc cho ông một bát bún.

Lôi Nghị thấy Tước gia thì hỏi: “Hà Tân lại đi công tác à?”

“Đi về rồi nhưng chưa chịu đón về.”

Ông lại nhìn đông nhìn tây một cái, “Con mèo kia đâu?”

“Núp rồi.”

“Đúng là nhát gan.”

Hứa Liên Nhã bưng bún ra bàn ăn, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Bố ít đến quá, nó chưa quen mùi của bố.”

Lôi Nghị cười tự giễu, cầm lấy đũa gắp bún ăn. Tước gia lại muốn đến gần nhưng bị ông quát lùi ra.

Lôi Nghị ăn vài cọng bún, tiện thể nói với cô: “Hà Tân nó vẫn chưa kết hôn à?”

Lúc trò chuyện, Lôi Nghị thường xuyên nói bằng giọng địa phương, nghe không kĩ sẽ không hiểu, nhưng không phải khẩu âm quê nhà, Hứa Liên Nhã không biết thế nào, ông nói vài câu mới bình thường lại được.

Hứa Liên Nhã ngồi đối diện, uống nốt trà đá còn lại trong cốc, đáp: “Vẫn chưa.”

“Cũng hơn ba mươi rồi.”

“Vâng.”

“Có hẹn hò gì không?”

Tim Hứa Liên Nhã đập mạnh lên, hạ giọng nói, “… Không có.”

Lôi Nghị nói: “Đàn ông ở tuổi này thích hợp lập gia đình nhất.”

Hứa Liên Nhã giật mình, thì ra không phải hỏi cô, lúc này mới thoải mái hơn: “Không biết.”

Lôi Nghị chuyển đối tượng, “Con thì sao?”

Quả nhiên vẫn chạy không thoát.

“Không có.”

Lôi Nghị cười cười, nếp nhăn trên mặt thêm sâu hơn, cũng không có lấy khẩu khí tình ý sâu xa mà tạo áp lực cho cô, chỉ buột miệng nói: “Con cũng không thay đổi gì nhiều.”

Dứt lời, lại mải miết ăn tiếp bún trong bát.

Hứa Liên Nhã nhàm chán xoay hạt châu Phật trên tay, cùi chỏ chống bên mép bàn, như vô ý nắm lấy vành tai.

“Bố hi vọng con tìm người thế nào?”

Lôi Nghị ngước mắt lên nói: “Con thích là được.”

Hứa Liên Nhã vui vẻ, “Con có thích một người.”

“Chỉ cần con có thể qua được ải của mẹ con là được, bố sao cũng tùy.”

Hứa Liên Nhã giật giật khoe môi, “Bố đúng là chẳng thèm quản gì.”

Lôi Nghị nói đùa: “Bố không có tư cách quản con.”

Hứa Liên Nhã: “…”

Đột nhiên không khí lâm vào phức tạp, hai bố con đồng thời im lặng, không biết là ngầm hiểu hay là xấu hổ.

Trước kì thi tốt nghiệp cấp ba năm đó phải điền nguyện vọng, Hứa Liên Nhã khăng khăng đòi học thú y, vợ trước phản đối, Lôi Nghị ra mặt can thiệp, bị vợ trước mắng một câu như thế này: con gái là do tôi nuôi lớn, ông có tư cách gì mà quản.

Dù lúc đó Lôi Nghị rất tức nhưng không thể phản bác lại. Năm Hứa Liên Nhã lên 10, Lôi Nghị và vợ trước đã ly hôn, mà lúc ấy Lôi Nghị thường xuyên đi công tác một hai tháng, khi đó Hứa Liên Nhã còn nhỏ, thấy ông về còn không nhận ra đây là bố mình, gọi ông là chú.

Cũng vì vậy mà ông và vợ trước mới ai đường nấy đi.

Hứa Liên Nhã cúi đầu ngắm nghía cốc thủy tinh, nhìn chăm chú thứ chất lỏng màu nâu đỏ đến ngẩn người.

Lôi Nghị cũng im lặng ăn hết bát bún, xì xụp ra tiếng.

Ăn xong, Hứa Liên Nhã cầm bát vào nhà bếp rửa, Lôi Nghị ra ngoài ban công rút một điếu thuốc ra hút.

Khi cả hai quay lại phòng khách ngồi trên sô pha thì Lôi Nghị nói: “Dạo này gần chỗ các con có kẻ trộm mèo, đặc biệt chuyên cạy cửa trộm mèo hiếm, con để ý một chút, tối khóa chặt cửa vào, cũng đừng có ở một mình trong tiệm.”

Hứa Liên Nhã nói: “Chuyện này cũng thuộc sự quản lí của bên bố à?”

Lôi Nghị xua tay: “Cùng một hệ thống, nghe người ta nói thôi.”

Hứa Liên Nhã tiếc nuối nói: “Còn tưởng bố đổi trạm gác rồi chứ.”

“Sắp về hưu đến nơi rồi còn đổi trạm cái gì nữa.”

Hứa Liên Nhã vốn định nói bình thường bố năng nổ chạy bên ngoài như vậy cũng chẳng khác gì mấy cậu chàng lỗ mãng vừa bước chân ra xã hội, nhưng nghĩ lại cảm thấy có vẻ châm chọc, người khác vào tuổi này đều bụng phệ ngồi trong văn phòng đọc báo uống trà.

“Mèo nhà con chỉ là mèo đất ba chân, người khác nhìn còn chê.”

“Trong tiệm của con.”

Hứa Liên Nhã nghĩ một hồi rồi nói: “Trực đêm thì có Tiểu Chu, hơn nữa còn có máy quay mà.” Máy quay này vẫn là do Hà Tân chọn giúp.

Rồi ngay sau đó bỗng nhiên cô a một tiếng, “Bình thường không dẫn mèo ra ngoài đi dạo, làm sao trộm biết nhà ai có mèo? Hơn nữa còn là giống mèo nổi tiếng chứ.”

Lôi Nghị cười vui, nói: “Nên mới bảo con cẩn thận chút, con định giúp người ta bán mèo đi đấy à?”

Hứa Liên Nhã hơi nhíu mày, đáp: “Chỉ là giúp người ta chọn lọc chút thôi.”

“Có thể có kẻ từ khi bắt đầu bán mèo đã theo dõi người mua mèo rồi.” Lôi Nghị lau mũi, “Cụ thể bố cũng không biết, chỉ nhắc con thế thôi.”

Hứa Liên Nhã gật đầu.

Lôi Nghị vỗ đầu gối rồi chống tay đứng lên, “Được rồi, bố cũng phải về đây.”

Hứa Liên Nhã ngẩng đầu nhìn ông, “Bố đến đây là muốn nói với con chuyện này à.”

Ánh mắt sắc bén khi làm việc của Lôi Nghị hoàn toàn biến mất, một nụ cười hiền chất phác nở trên môi, là dáng vẻ của một người cha nên có khi đối mặt với con gái.

“Còn chưa phải về nên đúng lúc tới thăm con chút.”

Hứa Liên Nhã cười giễu, “Vậy ở lại đây một đêm đi.”

Lôi Nghị: “…”

“Được rồi, con đùa thôi mà.” Hứa Liên Nhã nói, “Nếu đã hơn nửa đêm mà bố phải làm nhiệm vụ thì con phải tiễn bố về vậy.”

Lôi Nghị gãi đầu như một thanh niên trẻ, “Không phải thế.”

Hứa Liên Nhã đưa một bao Trung Hoa loại nhẹ mới mua cho ông.

Người khác đều khuyên bỏ thuốc, còn cô lại chủ động mua thuốc cho ông. Lôi Nghị đau lòng nói: “Sao mua đắt vậy chứ…”

“Dù sao bố cũng không cai được.” Hứa Liên Nhã nói, “Con chỉ hi vọng bố có thể hút loại tốt.”

Lôi Nghị cười khà khà, sờ lấy điếu thuốc kia, “Bố bỏ bớt đi rồi.”

Hứa Liên Nhã muốn tiễn ông xuống lầu, nhưng Lôi Nghị lại ngăn lại, thậm chí không để cô ra khỏi cửa.

“Đâu phải trẻ con, tiễn cái gì mà tiễn.” Lôi Nghị nói, “Quay về ngủ sớm chút đi.”

Hứa Liên Nhã cúi đầu ừm một tiếng, nhìn ông thay giày rồi ra ngoài.

Lúc cửa đóng lại thì cô gọi một tiếng —

“Bố.”

Lôi Nghị quay đầu lại, “Hử?”

Hứa Liên Nhã do dự một lúc, cắn chặt răng, cuối cùng chỉ nói: “Giữ gìn sức khỏe.”

Lôi Nghị vỗ ngực, “Vẫn luôn tốt.”

“… Chú ý an toàn.”

Có lẽ do ánh đèn trong hành lang quá tối, hoặc có lẽ do tầm mắt cô chợt mơ hồ, cô chẳng trông rõ biểu tình trên mặt bố cô.

Lôi Nghị vung tay lên, cẩn thận đóng cửa ra về.

Hứa Liên Nhã đứng sững một lúc mới nhớ lại lời muốn nói vừa nãy.

Cô muốn nói rằng, bố sắp về hưu rồi, có thể đổi người trẻ lên được không, bố nên nghỉ ngơi rồi.

Có thể ông sẽ nói rằng, không ai dẫn dắt tụi loai choai chẳng biết gì đó, làm hỏng chuyện thì mạng cũng toi, cũng có thể sẽ nói cứ thế vài năm nữa đã, nhanh thôi. Hoặc chỉ một câu vô cùng đơn giản, không có gì, đã quen rồi.

***

Ngày hôm sau, Hứa Liên Nhã nhớ đến chuyện đồng ý với Hà Tân đi xem cửa tiệm mặt tiền, trước khi xuất phát thì bỗng Phùng Nhất Như chạy đến tiệm.

Tình bạn của Phùng Nhất Như với Hứa Liên Nhã có thể truy ngược từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Mẹ của cả hai là đồng nghiệp.

Năm đó thi vào đại học, theo lời Phùng Nhất Như nói, cô là người thi đạt thành tích của trường đại học Nông Nghiệp mà phải ghi danh vào trường đại học Y, còn Hứa Liên Nhã thì ngược lại.

Kết quả cô ấy học lại, còn Hứa Liên Nhã có thể đậu vào khoa thú y của đại học Y.

Cha mẹ hai bên đều đau lòng không thôi.

“Nếu điểm hai chúng ta có thể tráo đổi được thì tốt quá rồi.” Phùng Nhất Như từng cảm thán, “Như thế cả hai đều có thể mãn nguyện.”

Năm thứ hai cô ấy đậu vào đại học Y, bây giờ từ nghiên cứu sinh năm hai nhảy lên năm ba, thực tập tại bệnh viện cùng thành phố với Hứa Liên Nhã.

Vừa thấy mặt, Phùng Nhất Như ồ lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào Hứa Liên Nhã.

“Sao thế?”

Hứa Liên Nhã không khỏi sờ lên cổ theo ánh mắt của cô ấy, tối qua đã kiểm tra, không có dấu vết bậy bạ nào.

“Mặt mày tươi tỉnh.” Phùng Nhất Như bình luận.

Hứa Liên Nhã thở phào một hơi, “Làm tao lo muốn chết.” Cô nhớ đến cuộc hẹn với Hà Tân.

“Quen bạn trai rồi?”

Hứa Liên Nhã sửng sốt, cười đáp: “Vậy à.”

Phùng Nhất Như không chịu buông tha, “Mày do dự.”

Hứa Liên Nhã gỡ mấy ngón tay có ý xấu của cô ấy ra, “Tao giật mình.”

“Giật mình nghĩa là tao đoán đúng rồi?”

“Sao đột nhiên mày lại đến đây?”

“Này này, đừng có chuyển đề tài.”

“Đâu có đâu, bác sĩ Phùng.” Hứa Liên Nhã nói, “Nếu có thì sao không nói với mày chứ.”

Phùng Nhất Như cười hì hì, “Vậy mới ngoan chứ.”

Hứa Liên Nhã để cô ấy đắc ý, “Đúng thế.”

Phùng Nhất Như ngỡ Hứa Liên Nhã đang nói đùa, chọc chọc vào cánh tay cô, sau vài tiếng cười nhạo thì nói: “Được nghỉ nên bạn học đều đi hẹn hò cả rồi, mình lại chẳng quen gì với mấy ông bác sĩ đó. Chán quá nên đến tìm cậu.”

Hứa Liên Nhã nghĩ rồi nói: “Vậy cùng mình đi xem cửa tiệm đi.”

Xe vẫn chưa lấy về, Hứa Liên Nhã với Phùng Nhất Như bắt taxi đi.

Dọc đường đi, Hứa Liên Nhã làm công tác tư tưởng cho Phùng Nhất Như, cô không có ý định chuyển, cho dù cửa tiệm mặt tiền đó có điều kiện tốt hơn thì cô vẫn thấy mất tự nhiên.

Hứa Liên Nhã trẻ hơn Phùng Nhất Như nửa tuổi, nhưng ra ngoài đi làm sớm, hơn nữa do tính cách nên so với Phùng Nhất Như cả ngày chỉ biết hi hi ha ha thì càng giống chị gái hơn.

Phùng Nhất Như trịnh trọng gật đầu, làm ra dấu tay OK.

Taxi xanh không thể trực tiếp vào cổng được, các cô đành phải đổi một chiếc taxi đỏ ở ngay cổng vào*.

(*Là cổng ngăn giữa Quan Ngoại và Quan Nội, mà taxi xanh thì chỉ chạy được một số vùng ngoài, còn taxi đỏ phục vụ hầu hết ở các khu vực.)

Cả dọc đường bị giày vò, Hứa Liên Nhã không khỏi nhớ đến xe mình, rồi bất giác nhớ đến người kia.