Chương 14

Ánh Dương Soi Lối

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Từ lúc A Dương nhập học thì tinh thần khá sa sút.

Vất vả lắm Tiểu Trí mới tìm được “đồng minh tè dầm”, càng thích dính lấy A Dương hơn, cùng chia vui câu chuyện A Lục của cậu bé.

A Dương không có ý thức đồng minh, Tiểu Trí thường xuyên tè dầm, xếp cô bé chung hàng với Tiểu Trí khiến cô bé nảy sinh cảm giác sa ngã – mặc dù cô bé còn không hiểu “sa ngã” nghĩa là gì, nhưng tận đáy lòng không muốn đồng thau lẫn lộn.

Tan học ngày hôm đó, Tiểu Trí đi theo A Dương chờ bên cổng trường. Hai người cũng không đưa cổ nhìn quanh như những bạn học khác, Tiểu Trí đã quen với việc phụ huynh thường xuyên đến trễ, còn A Dương thì nghe nói hôm nay người đến là Triệu Tấn Dương.

“Tiểu Trí —— “

Trong đám người có một người đàn ông đeo kính gọng đen, Tiểu Trí gọi một tiếng chú.

“Đây là bạn học của cháu à?”

“Vâng ạ.” Tiểu Trí nói với A Dương: “Cậu có đi xem chim nhỏ với mình không? Nhà chú nuôi nhiều chim lắm.”

Kính gọng đen cũng mời, “Cô bạn nhỏ này, hay cháu cũng đến chơi đi, đi với Tiểu Trí.”

Kính gọng đen lôi ra hai cây kẹo mút, đưa mỗi người một cây.

A Dương thường xuyên nhìn nhiều chú chim trong tiệm nhà mình rồi, vốn chẳng hiếu kỳ gì, nhưng khi nghĩ đến phải gặp “quái vật” đó, cô bé liền gật đầu.

“Được rồi.”

Hai người bạn nhỏ liền đi theo kính giọng đen ra khỏi đám đông.

Tiểu Trí đã liếm kẹo que, còn A Dương vẫn cầm trong tay.

“Tại sao cậu không ăn, ngọt lắm đó.” Tiểu Trí đưa kẹo que ra, tỏ ý một chút.

A Dương nói: “Mình không thích vị này.”

Kính giọng đen lại lấy ra mấy loại màu sắc khác nhau từ trong túi, đưa ra trước mặt cô bé.

“Cháu nhìn xem mình thích cái nào? Cứ lấy đi.”

A Dương ngước mắt nhìn nụ cười sủng nịch trên mặt kính gọng đen, mơ hồ nhớ lại lời Hứa Liên Nhã dạy, lắc đầu.

“Cám ơn chú…”

Kính gọng đen dẫn hai đứa bé đi vòng vào đường mon, nhà khách và quán cơm ở hai bên đường mọc lên như rừng.

A Dương hỏi: “Còn phải đi bao lâu nữa hả chú.”

“Ở trước mặt đấy, gần đến rồi.” Kính giọng đen cười, “Cháu mệt sao? Nếu mệt thì chú cõng cháu nhé.”

Cảnh vật xa lạ xung quanh khiến lòng A Dương sợ hãi, chợt nhớ lại lời Hứa Liên Nhã dặn ban sáng.

“Cháu không đi.”

Kính gọng đen kéo Tiểu Trí dừng lại.

“… Cháu không đi.” A Dương nói, “Cháu phải đi mua chanh cho mẹ.”

Kính gọng đen nói: “Không còn xa đâu, đi một lúc là đến thôi, đi nào. Đi chơi chim với Tiểu Trí nhé.”

Tiểu Trí cũng gật đầu.

A Dương bước lùi ra sau, kéo lấy túi kéo cặp sách, lắc đầu.

“Cháu phải về nhà.”

Kính gọng đen áp sát đến gần, “Đi nào, chơi xong chú sẽ dẫn cháu đi mua chanh, chú đưa cháu về nhà.”

“Chú có biết nhà cháu ở đâu không?”

“…” Kính gọng đen sững sốt một giây, rồi sau đó nở nụ cười, “Cháu nói cho chú thì chẳng phải sẽ biết sao.”

A Dương lắc đầu, xoay người vội vã chạy về lại.

“A Dương ——” Tiểu Trí hét lên.

Kính gọng đen nói: “Cứ kệ bạn ấy, chúng ta mau đi xem chim thôi, nếu chậm thì bọn chúng đói cả đấy.”

Tiểu Trí nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vâng.”

A Dương chỉ biết cắm cúi chạy một đường về, nhưng lúc gặp ngã ba thì lại cuống lên.

“Dì ơi, cho cháu hỏi đi về nhà trẻ thì đi thế nào ạ?” A Dương hỏi một người phụ nữ trung niên đang lau nhà ở một quán ăn nhỏ.

Mặt dì ta bóng loáng thở hổn hển vì mệt, miễn cưỡng đáp: “Nhà trẻ nào?”

“Chính là… chính là…” A Dương nói tên nhà trẻ.

Bà dì lớn tiếng hét: “Nhà trẻ nào? Cháu nói to lên chứ bác nghe không rõ.”

A Dương đành lặp lại một lần.

“Bác không biết, cháu đi hỏi người khác đi.”

Bà dì không hề thích đối đáp với cô bé, xì mũi một cái rõ mạnh ở bên cạnh cột điện, rồi lại hít mũi quay về trong quán.

Cô bé bị phớt lờ cũng chun mũi, mờ mịt nhìn xung quanh, có vẻ sắp khóc đến nơi rồi.

Cách đó không xa có một người phụ nữ gầy gò tuổi tác xấp xỉ Hứa Liên Nhã bước về phía cô bé.

“Cháu bé à, cháu muốn đến nhà trẻ hả?”

A Dương lau mắt gật đầu.

“Đúng lúc cô đi đón con trai, để cô đưa cháu đi nhé.”

Người đàn bà gầy chìa tay ra, A Dương hơi do dự, nhưng cũng không nắm lấy.

Người đàn bà gầy cười cười, “Vậy chúng ta đi thôi.”

A Dương định xoay người lại đi cùng cô ta, nhưng lại chợt nghe sau lưng có tiếng nói ——

“A Dương ——!”

Triệu Tấn Dương đang chạy đến bên này, giọng rất gấp gáp.

Đầu kia A Dương và Tiểu Trí cùng kính gọng đen vừa chân trước rời đi, Triệu Tấn Dương đã chân sau đến nhà trẻ.

Hỏi quanh một vòng mà chẳng thấy A Dương đâu. Chỉ hỏi thăm được từ chỗ bảo vệ, hình như có một người đàn ông đeo kính dẫn hai đứa bé đi, một trong hai chính là cô bé tóc xoăn. Hỏi đi về hướng nào, bảo vệ cũng chỉ chỉ đại khái thôi, nói nhiều người quá không nhớ nổi, chỉ có ấn tượng là có một cô bé tóc xoăn như thế.

Dọc đường đi, Triệu Tấn Dương vừa hỏi vừa tìm, cuối cùng tìm được ở một khu buôn bán hỗn loạn cỹ kỹ nằm cạnh đó, đồng thời thông báo cho Quách Dược.

Bên kia đột nhiên nảy sinh chuyện, người đàn bà gầy lập tức ôm A Dương chạy đi.

“A Dương ——”

Triệu Tấn Dương lại hét lên, người đàn bà gầy đó thét lên chói tai đáp lại ——

“Cướp con! Có người cướp con ——”

A Dương hoảng sợ khóc nấc lên, từ bật thốt lên chính là câu chữ đã gọi nhiều năm qua, “Mẹ —— Mẹ ơi ——”

Giữa ban ngày ban mặt, quan hệ của ba người này ở trong mắt người đi đường liếc qua là thấy ngay.

Chiêu này mới đầu rất ngu xuẩn, nhưng không lâu sau đó mới hiểu được sức mạnh thực sự ẩn chứa đằng sau đó.

Triệu Tấn Dương người chao chân dài, người đàn bà gầy lại ôm đứa trẻ, chưa tới mấy bước thì Triệu Tấn Dương đã ép lại gần, kéo lấy cánh tay cô ta – nhưng lại không dám dùng quá sực, sợ cô ta ngã sẽ làm A Dương bị thương – lập tức người đàn bà lảo đảo, Triệu Tấn Dương nhân cơ hội nắm lấy thắt lưng A Dương, có điều A Dương liên tục đấm đá cô ta, Triệu Tấn Dương đành cứng rắn kéo cô bé đến.

A Dương vắt trên người Triệu Tấn Dương, siết chặt cả cổ anh, hai chân vòng lấy hông anh. gương mặt quen biết của Triệu Tấn Dương lúc này là thứ cảm giác an toàn duy nhất của cô bé, nỗi sợ hãi khi bị người lạ bắt cóc đã đem cơn hoảng loạn khi đối mặt với “quái vật” lên chín tầng mây.

Triệu Tấn Dương đỡ cô bé, thuận thế vỗ lên mông A Dương, dỗ dành nói: “A Dương đừng sợ, bố bảo vệ con.”

Lúc này tác dụng của chiêu trò của người đàn bà kia mới thể hiện ra. Đột nhiên ở hai bên có hai gã đàn ông trẻ tuổi lao ra, lao thẳng về phía Triệu Tấn Dương.

Người đàn bà gầy khóc lóc thét lớn như lồng tiếng, “Hắn ta cướp con tôi, xin hãy giúp tôi —— Hắn cướp con tôi ——”

Một người đàn ông chỉ vào mũi Triệu Tấn Dương mà mắng, “Thả con bé xuống, có nghe không hả?!”

Một người đàn ông khác nhặt lấy cây lau nhà dựng bên cột điện.

Triệu Tấn Dương cười nhạt, “Đây là con tôi!”

Hai gã đàn ông đó cũng không định nói nhảm, tung quyền cước về phía Triệu Tấn Dương.

Nếu đổi thành trước kia, có nhiều Triệu Tấn Dương đi hơn nữa thì cũng chỉ cười nhạo, anh làm lưu manh còn nhiều hơn làm cảnh sát, chỉ cần không chỉnh người đến chết hay tàn tật thì có chiêu gì cũng đem ra dùng hết. Dùng lời của Thái Tam, dám đánh thì dám thâm độc.

Nhưng bây giờ không như thế nữa, cánh tay duy nhất của Triệu Tấn Dương đã ôm lấy A Dương, chỉ còn lại hai chân, lại còn phải phân tâm bảo vệ pần mềm trong ngực. anh như một người không tay mở toang cánh cửa lớn, hễ đánh ra là lại sợ A Dương bị ăn đòn ngược.

Người đàn ông cầm cây lau nhà huơ lên, Triệu Tấn Dương né người lùi bước tránh đi, nhưng nước bẩn đã bắn lên áo quần anh, có vẻ nhếch nhác thảm hại. Một người đàn ông khác nhân cơ hội cướp lấy đứa bé, Triệu Tấn Dương nhắm ngay phần thân dưới của gã mà đá một phát, gã ta lập tức tránh đi.

Triệu Tấn Dương chỉ có thể chọn thế phòng thủ, linh hoạt né tránh, cứ thế mấy hồi, cả hai bên đều không được xơ múi nào.

Nhưng Triệu Tấn Dương thấy rõ, đối phương phân công rõ ràng, hai người đàn ông một phụ trách đánh người, một phụ trách giành lại đứa bé, còn người đàn bà kia, khi thấy cục diện phe bên mình đã khống chế được thì bước lên đá một phát.

Ăn ý phối hợp như thế không thể là người qua đường tự phát hình thành được.

Chắc chắn đám người này đã có chuẩn bị.

Và cũng như thế, đối phương cũng nhìn ra Triệu Tấn Dương có gì đó không đúng.

Tên giành đứa bé hô lên: “Đánh vào tay phải hắn!”

Cho dù là người thuận tay trái đi chăng nữa, người bình thường khi đánh nhau làm sao có thể không cần sức mạnh của tay phải chứ, trừ khi xảy ra vấn đề.

Tên cầm cây lau nhà không thèm nghĩ nhiêu, dùng sức đánh xuống.

Triệu Tấn Dương bị nhìn thấu vội che cho A Dương, làm cánh tay phải của mình chấn động rung lên, vừa hay đó là mấu tiếp nối, bộ phân bên dưới bị nới lỏng đung đưa.

Tên cầm cây lau nhà nhìn thấy thế mà mừng, lại lần nữa đập xuống. Tên cướp đứa bé cũng không chần chừ, phối hợp với đồng bọn tạo thành thế giáp công. Hai tên đàn ông không có kỹ thuật đấu đá chỉ dựa vào ưu thế chân tay mà ép Triệu Tấn Dương lui bên này hở bên kia. Anh chỉ cảm thấy phần người bên phải bị kéo đi, tên cầm cây lau nhà cứ thế lôi tay giả ra, ống tay áo trống rỗng phất phơ trong không khí.

Tên cầm cây lau nhà thất kinh, cầm phần tay giả trơ trụi đứng đó, bị dọa đến mức không biết làm thế nào.

Triệu Tấn Dương có cảm giác như bị vạch trần ngay trước đám đông, cơn thịnh nộ càng gia tăng vì nhục nhã, nhân lúc đó tung cước đạp trúng bụng tên kia, đẩy gã bay xa mấy mét.

Tên giành đứa bé không chiếm được lợi, có lẽ nghĩ Triệu Tấn Dương sẽ không ra tay gì nên chỉ lo phòng bị chân anh di chuyển, nào ngờ Triệu Tấn Dương thấy A Dương ôm chặt lấy mình như thi kéo co, bèn mạo hiểm buông tay, đập mạnh vào mặt gã ta, rồi thu tay lại bế lấy con gái, sau đó đá một phá xuống hạ bộ gã. Cậu em của tên kia bị đau, gương mặt nhăn nhúm lại thành nếp bánh bao.

“Dừng tay lại ——! Làm gì đấy ——!”

Mắt trông thấy hai người mặc quần áo xanh đen chạy đến, Triệu Tấn Dương biết là đồng nghiệp cũ ở gần đây đến, liền thở phào dùng gò má cà lên đầu A Dương.

“Đừng khóc, chúng ta không sao rồi.” Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hôn một cái, “Lát nữa chúng ta đi tìm mẹ con nhé.”

Còn về phần người đàn bà gầy mãi không chen vào được kia, lúc này lòng bàn chân như được bôi dầu, gia tốc chạy trốn, hai tên nằm ngã ra đất đó cũng lảo đảo bò dậy toan trốn đi, nhưng bên dưới không thể nhanh được, đi chưa được mấy bước lại ngã xuống. Chỉ thêm tiện cho người đàn bà chạy thoát không thấy bóng dáng đâu.

***

Triệu Tấn Dương và cả hai kẻ kia bị đưa đến đồn cảnh sát gần đó lập biên bản.

A Dương biến thành loài dương xỉ, sinh trưởng trên cây đại thụ Triệu Tấn Dương không chịu rời xa.

Triệu Tấn Dương nhìn như con đà điểu thu cánh lại, lúc đi bộ chỉ có hai chân di động.

Nữ cảnh sát ở đồn tốt bụng dỗ dành cô bé, nhưng chú đà điểu nhỏ vẫn vùi đầu không chịu nhìn ai. May mà lúc hỏi vẫn có thể thút thít đứt quãng đáp lời ——

Hỏi có biết người đang ôm cô bé không?

A Dương gật đầu.

Hỏi người này là thế nào với cô bé?

A Dương im lặng.

Triệu Tấn Dương đành nhắm mắt nói chen vào, “Tôi là bố con bé. Nhưng từ nhỏ đã con bé đã sống xa tôi, gần đây mới gặp lại, còn chưa nhận tôi.”

Nữ cảnh sát cúi đầu ghi chép.

Lại hỏi mẹ tên gì, làm việc ở đâu, nhà ở đâu, thậm chí đến số điện thoại, cô bé đều trả lời.

Nữ cảnh sát dựa theo tin tức mà liên lạc, bên kia nhất nhất đều đáp lại đúng, lại nóng lòng muốn đến đồn cảnh sát.

Hai tên kia bị còng một chỗ với nhau, mới đầu còn mạnh mồm tự xưng là người qua đường chính nghĩa, giúp người ta đoạt lại con. Sau đó bị người đến hiện trường thăm hỏi quay về báo tin giáng cho một cái bạt tai, đứa trẻ yên ổn đi theo Triệu Tấn Dương đến đây, ngược lại người đàn bà ôm con bé đã bỏ chạy.

Hai người bắt đầu ấp úng.

Một nam cảnh sát châm chọc, “Mày đây là “đoạt lại” đứa bé hay “cướp lấy” đứa bé đấy hả, lại còn tháo cả tay người ta ra.” Ánh mắt chuyển đến phần tay giả ở trên bàn, vẻ mặt của người cảnh sát khó tránh khỏi biến đổi.

Triệu Tấn Dương ngồi bên cửa sổ, chủ đề này làm anh hơi có vẻ phiền não, ngoái đầu nhìn ra ngoài khung cửa.

Đúng lúc liếc thấy một chiếc xe đa dụng in báo chiều tính lái vào cổng, tài xế đang nói gì đó với bảo vệ, hình như đưa cho bảo vệ xem giấy chứng minh, rồi bảo vệ mở thanh chắn ra.

Lúc này có một bác cảnh sát già chạy đến gọi cô cảnh sát ban nãy đi, nói nhỏ mấy câu, ánh mắt khẽ lướt qua Triệu Tấn Dương.

Triệu Tấn Dương thầm mắng một tiếng.

Cũng là người nhanh trí, Triệu Tấn Dương cúi đầu sát bên tai A Dương, chậm rãi nói: “A Dương, chúng ta gặp phải phiền toái rồi. Lát nữa bố vỗ con, con cứ nói đau bụng nhé, tốt nhất là khóc lên. Như thế chúng ta mới có thể nhanh chóng gặp mẹ con. Nghe rõ chưa?”

A Dương bèn gật đầu.

Triệu Tấn Dương không chắc cô bé có phối hợp không, liền xác nhận lại lần nữa.

“Bố vỗ con, con liền nói đau bụng, rồi khóc lên. Nhớ chưa?”

A Dương gật đầu lần nữa.

Triệu Tấn Dương thấy nữ cảnh sát quay lại, bèn đứng lên khỏi ghế, đồng thời vỗ mông A Dương.

A Dương bắt đầu khóc rấm rứt, nức nở nho nhỏ, làm người khác đau lòng.

Quả nhiên nữ cảnh sát hỏi thế nào, ngay đến Triệu Tấn Dương cũng suýt nữa tưởng xảy ra chuyện thật.

“Dạ dày con gái tôi yếu, phải về nhà uống thuốc ngay.”

Vừa nói vừa định đi ra ngoài.

“Này ——” Nữ cảnh sát cản lại, “Bây giờ các anh không thể đi được, phải chờ mẹ đứa bé đến đã.”

Triệu Tấn Dương lập tức đổi giọng, như là hầm hừ: “Con bé cần phải uống thuốc ngay, xảy ra chuyện thì cô gánh nổi hả?”

Cũng chẳng ai muốn gánh trách nhiệm này, nữ cảnh sát cắn môi nói: “Vậy để tôi đi với anh.”

Dù sao như thế cũng tốt hơn là bị cản lại, Triệu Tấn Dương không rảnh đôi co nữa, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa mới ra đến cửa thì đụng phải một người đàn ông vạm vỡ.

“Tôi đến muộn rồi.”

Đây là câu đầu tiên Quách Dược nói khi thấy Triệu Tấn Dương, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy bình thường, e rằng chỉ mình Triệu Tấn Dương mới hiểu được thâm ý trong đó.

Triệu Tấn Dương nói: “Vừa kịp.”

Nữ cảnh sát nghi ngờ nhìn hai người, “Các anh quen nhau à?”

Triệu Tấn Dương cướp lời: “Tôi phải đi ngay rồi.”

Quách Dược gật đầu, “Tôi biết, anh nhớ chú ý.”

“Cậu cũng thế đấy.”

Triệu Tấn Dương vượt qua người nữ cảnh sát, sải bước đi xuống lầu.

Nữ cảnh sát toan đuổi theo nhưng lại bị Quách Dược cản lại.

“Tôi biết người này, cô muốn hỏi gì thì tôi có thể trả lời thay anh ta.”

Triệu Tấn Dương lướt qua vai hai người một trai một gái mặc quần áo rõ ràng khác hẳn những người trong đồn ở cửa chính, người đàn ông đeo máy chụp hình ở trước ngực.

Người phụ nữ vuốt tóc nói: “Lát nữa anh nhớ chụp cho đẹp vào, chủ đề lần này em cũng nghĩ xong rồi, người tàn tật…”

Có lẽ do đi xa, cũng có lẽ do lảng tránh, nên Triệu Tấn Dương không nghe rõ câu nói kế tiếp.

May mà bọn họ đứng bên trái Triệu Tấn Dương, không để ý đến ống tay áo bên phải phất phơ của anh.

Triệu Tấn Dương bắt một chiếc taxi ở ngay cửa, lúc đưa tay ra cảm giác thấy A Dương ôm siết chặt anh.

Triệu Tấn Dương nói: “A Dương, xuống đây đi nào, chúng ta vào trong xe nhé?”

A Dương không cử động.

Triệu Tấn Dương đành ôm chặt cô bé, khổ sở dùng đầu che cho cô bé không đụng vào khung cửa, giành giật từng giây đưa hai người vào trong xe.

Triệu Tấn Dương đọc địa chỉ, rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho Hứa Liên Nhã.

Sự ăn ý tích cóp từng ngày để cho anh truyền đạt tin tức rất nhanh.

“Người bên tòa soạn đến, anh với A Dương chạy đi rồi, đang trên đường về. Em cũng đừng đi nữa, mau quay về đi.”

Cúp điện thoại, Triệu Tấn Dương thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, A Dương vẫn không muốn xuống, lúc này anh cũng đã rảnh tay vỗ đầu cô bé, nói: “Không sao, chúng ta đang trên đường về nhà rồi, một lát nữa là có thể gặp được mẹ con rồi.”

Chỉ nghe thấy tiếng nức nở, Triệu Tấn Dương cảm giác bên hông bị siết chặt, đồng thời, một dòng nước nóng dần dần lan ra trên người anh.

Triệu Tấn Dương sững sốt.

A Dương lại khóc lí nhí.

Đột nhiên tài xe dừng xe khẩn cấp ở bên đường, quay đầu lại bất mãn chửi: “Mẹ nó chứ, làm gì mà đái trên xe tôi thế hả?! Xuống xe! Xuống xe!!”

Cách nhà chỉ còn có một đoạn đường, mà như hai người Triệu Tấn Dương bây giờ cũng không có ai đồng ý chở nữa.

Triệu Tấn Dương đạp một phát lên lưng ghế tài, lực mạnh đến mức làm cả xe rung lên theo.

Đổi tiếng phổ thông đậm khẩu âm bản xứ, mắng nói: “Mẹ mày chửi một câu nữa đi, ông đây sẽ để mày nửa đời còn lại không đái được!”

Tài xế rụt đầu lại dưới khí thế của anh.

Triệu Tấn Dương lại đá thêm phát nữa, “Lái xe!”

Tài xê sợ hãi đành nhấn chân ga mà chạy.

Triệu Tấn Dương dịu giọng dỗ dành A Dương suốt dọc đường, lúc xuống xe mới nhẹ nhàng xin lỗi tài xế, nói mọi người ra ngoài nuôi gia đình qua ngày cũng chẳng dễ dàng gì, đưa thêm một trăm đồng ẩm ướt.

Tài xế nhận lấy, phiền não phất tay một cái, nói: “Coi như tôi xui xẻo, đi thôi đi thôi.”