Chương 128

Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ánh mắt sợ sệt của cô khiến tàn nhẫn trong mắt anh ta nhiều thêm mấy phần, nhưng động tác lại dịu dàng.

Anh ta khẽ bóp chặt cằm cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Miểu Miểu, vì sao?” Anh nhỏ giọng dịu dàng nói.

Lộ Miểu không biết, Từ Gia Diên như vậy khiến cô run rẩy, không nên như thế, Từ Gia Diên không nên như thế.

“Anh trai…” Cô nghẹn ngào gọi hắn, “Anh không nên như thế. Anh không phải là người như vậy.”

Làn nước trong mắt cô làm anh ta giật mình.

“Anh không phải như vậy, vậy nên như thế nào đi?” Anh ta nói nhỏ, người hoảng hốt, hai mắt nhìn cô nhưng lại như không phải nhìn cô.

“Miểu Miểu…” Anh thấp giọng nói, “Anh chỉ muốn cho em cái tốt mà thôi.”

Bỗng người lại trở nên tàn nhẫn, đến giọng nói cũng độc dịa.

“Anh chỉ muốn cho em cái tốt, vì sao em chưa bao giờ chịu nhận nó?” Anh bóp chặt bả vai cô, “Nếu hồi đó anh không quay về tìm em thì tốt quá rồi, nếu như không cảm thấy áy náy với em thì tốt quá rồi…”

Bả vai Lộ Miểu gần như bị anh bóp vỡ, anh ta gần như điên cuồng đau đớn, bóp chặt rồi lại buông cô ra, đổi thành ôm cô.

Lộ Miểu giãy dụa, anh ta khong cho, tay giữ chặt sau gáy cô, đặt đầu cô lên cổ mình.

“Miểu Miểu, chúng ta cùng đi, bắt đầu lại lần nữa.”

Lộ Miểu dùng sức đẩy anh ta ra: “Em không muốn…”

“Biết bao con đường làm ăn có thể làm, sao anh phải buôn thuốc phiện chứ?” Cô hét lên với anh ta, nước mắt lăn dài, “Làm ăn đứng đắn không tốt sao?”

“Không có tiền thì làm ăn đứng đắn thế nào nổi?!” Đột nhiên anh ta quát to lên.

Lộ Miểu giật mình, không thể tin nổi nhìn anh ta.

Từ Gia Diên khổ sở quay đầu sang chỗ khác.

Lộ Miểu kéo tay áo anh ta: “Anh, anh thành thật với em đi, có phải anh đã giao dịch gì với Nhậm Vũ không? Tối đó có phải anh vì cứu em và Lộ Tiểu Thành mà đã đồng ý với hắn điều gì rồi không?”

“Không có.”

“Nếu vậy vì sao anh nói anh vì em mà trả giá cả đời?” Lộ Miểu nắm lấy tay áo anh ta, “Rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại là Hoắc tổng?”

“Thật sự là do em hại anh ư?” Lộ Miểu nghẹn ngào, đưa tay lên che miệng, không khống chế nổi cảm xúc, cô không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng cô chẳng làm gì hết.

Từ Gia Diên kéo tay cô xuống: “Không liên quan đến em.”

“Là do anh tham lam.” Anh nói, khóe mắt không ngừng nhìn tình hình trên đường quanh khu biệt thự trong máy theo dõi, vừa nhìn một cái đã thấy chiếc xe màu đen đứng chờ đèn đỏ trên ngã tư.

Khu biệt thự vốn nằm ở vùng ngoại thành, trên quốc lộ khá vắng bóng xe cộ, chiếc xe kia chạy trên đường càng có vẻ bắt mắt.

Từ Gia Diên nhận ra chiếc xe kia, là xe của Kiều Trạch.

Bất thình lình anh ta bóp chặt bả vai cô, đẩy cô rời khỏi phòng sách, kéo cô xuống lầu.

Lộ Miểu bị hành động của anh làm chẳng hiểu gì, dùng sức giãy dụa bả vai muốn thoát khỏi anh ta nhưng không được, Từ Gia Diên dùng sức cương quyết, cơ thể và thân thủ cũng tốt hơn Lộ Miểu nhiều, Lộ Miểu bị anh ta kìm kẹp gần như không thể động đậy.

“Từ Gia Diên!” Lộ Miểu sốt ruột hét lên với anh, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Từ Gia Diên không nói cho cô biết câu trả lời, cúi đầu nói một câu “anh xin lỗi” với cô rồi kéo mạnh cô đi ra cửa, vừa mới đến cửa lớn thì suýt nữa đụng phải Từ Gia Thiên và Trần Kỳ.

Hai người họ vừa đến đây, chưa kịp mở cửa thì không ngờ cửa đã mở ra trước…

Trần Kỳ thấy anh ta liều mạng giữ chặt Lộ Miểu, sắc mặt liền thay đổi.

Từ Gia Thiên cũng thất thanh gọi anh ta: “Anh?”

Từ Gia Diên đặt tay kia lên vai cô, nắm lấy vai đẩy cô ra ngoài: “Kiều Trạch của em đã tới, đi cản hắn lại!”

Trần Kỳ lạnh mắt: “Đây là làm trò gì vậy hả?’

Từ Gia Diên không rảnh để ý đến bà ta.

“Xin lỗi mẹ.” Anh ta cúi đầu xin lỗi, “Mẹ với bố hãy bảo trọng.”

Đẩy Lộ Miểu lên xe, rồi lần mò hai bộ còng tay dưới ghế, lập tức khóa chân cô tay cô lại.

“Anh xin lỗi.” Lại cúi đầu nói, Từ Gia Diên nhanh chóng lái xe lao ra ngoài, gần như đạp hết tốc độ mà chạt, đỉnh đầu Lộ Miểu nghiêng trái lệch phải, đầu đập mạnh vào cửa xe đến mức choáng đầu hoa mắt, Từ Gia Diên lo lắng nghiêng đầu sang nhìn cô, cắn răng một cái, rồi cứ thế lái xe đi.

Lúc này điện thoại cô vang lên, Từ Gia Diên giơ tay ra cầm lấy điện thoại, trông thấy hai chữ “Kiều Trạch” thì không nói gì liền tắt máy.

Tiếng “tút tút” truyền đến, Kiều Trạch quăng điện thoại vào thùng xe, Đường Viễn ngồi ở vị trí phó lái, lo lắng nhìn anh, “Sao vậy, không liên lạc được?”

Kiều Trạch lắc đầu, lúc này đèn đỏ chuyển xanh, lập tức đạp chân ra phóng vụt đi.

Cuộc điện thoại bị ngắt ban nãy khiến tim Kiều Trạch luôn đập thình thịch, anh gần như không dám kéo dài, báo cáo sơ qua tình hình với đội trưởng Hình, để ông ta điều người điều tra mối xuất cảng tối nay của hải vận Từ Dương, còn mình thì dẫn theo Đường Viễn, chạy đến đây trước.

Xe anh vừa mới chạy vào khu biệt thự thì một chiếc mini cooper màu đỏ chạy đến từ đối diện, lúc đến gần thì xe quay một cái, chắn ngang giữa đường.

Đường ở khu biệt thự vốn chật, chỉ đủ để hai xe qua lại, Từ Gia Thiên chặn ngang như vật, Kiều Trạch bị ép phải dừng xe lại.

Anh không đổi sắc mở cửa bước xuống, Từ Gia Thiên cũng tắt máy xuống xe, đứng dựa trước xe, lắc lư chìa khóa, nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng mỉm cười, thái độ kiêu căng.

“Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Kiều.” Cô cười chào hỏi.

Kiều Trạch nhìn cô, bước lên phía trước, bất chợt đưa tay bắt chéo hai tay cô ấy ra sau lưng, túm lấy chìa khóa trong tay cô, sau đó đẩy người ra một bên, hét lên với Đường Viễn trong xe: “Lái xe qua một bên.”

Còn mình thì ngồi vào xe Từ Gia Thiên toan lái xe rời đi, Từ Gia Thiên trực tiếp giang hai tay đứng giữa đường, khiêu khích nhìn anh.

Kiều Trạch lạnh mặt, quát lớn lên với Đường Viễn: “Bánh Trôi!”

Đường Viễn xuống xe, kéo mạnh Từ Gia Thiên sang một bên, Kiều Trạch lái xe dừng lại bên làn phân cách.

Anh xuống xe đi về xe mình, Từ Gia Thiên hổn hển cản anh lại: “Anh đuổi theo không kịp đâu, anh trai em đưa chị em đi rồi.”

“Từ sớm em đã nói, chị em là của anh trai em.”

Kiều Trạch vẫn luôn trong trạng thái căng như dây đàn, bắt đầu từ cuộc điện thoại bị ngắt ấy đã không thể nào thả lỏng được, Từ Gia Thiên lại còn nhiều lần cản đường, sắc mặt lập tức lạnh đi, bước về phía trước từng bước, bẻ tay cô ta giữ chặt người, cũng chẳng quan tâm Từ Gia Thiên bị đau “á á” hét lên, trực tiếp xoay tau cô ấy lại, đè chặt người xuống nắp xe.

“Bọn họ đi đâu?” Anh hỏi, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, vị trí của Lộ Miểu trên mặt đồng hồ đang di chuyển.

Anh buông cô ấy ra, xoay người lên xe, quay đầu xe lại, dựa theo vị trí trên đồng hồ mà đuổi đến.

Từ Gia Diên nhanh chóng phát hiện Kiều Trạch đã đuổi đến, theo dấu quá mức chính xác khiến anh ta bất giác nhìn Lộ Miểu.

Lộ Miểu bị anh còng tay, cảnh giác nhìn anh ta.

Anh ta rút điện thoại ra: “Giao giữa đường Hoa Chấn và đường Phục Hưng, giúp tôi cản xe.”

Xe ngoặt một cái, chở cô chạy đến thôn Trung Thành ở vùng ngoại ô phía Tây Bắc, xe vừa vào thôn đã dừng noài một con ngõ nhỏ, anh ta lôi Lộ Miểu xuống xe.

Lộ Miểu bị anh kéo vào một nhà dân ở sâu trong thôn, ở đó, Lộ Miểu trông thấy bác sĩ Lý hôm qua đến khám cho cô.

“Cô ấy có nhân cách phân tách, có cách nào tạm thời đánh thức nhân cách còn lại trong cô ấy không?” Từ Gia Diên hỏi.

Lộ Miểu khó tin nhìn Từ Gia Diên: “Anh…”

“Anh, anh đừng vậy mà…” Lộ Miểu nôn nóng đến mức nước mắt chảy xuống, “Vì sao anh lại biến thành như vậy?”

“Anh, chúng ta đi tự thú không được sao?” Cô cầu xin, nhìn thấy bác sĩ Lý đi đến gần, theo bản năng lùi về phía sau. Hai ngày hai đêm cô không dám ngủ, chính là sợ cơ thể này bị hãi nhân cách khác trong người thay thế, lại làm ra chuyện cô không khống chế nổi. Gần đây liên tục bị đả kích, ý chí của cô đã sớm không thể chịu nổi sự xâm nhập của một người khác, cô không ngờ Từ Gia Diên luôn chăm sóc cô ngay lúc này đây lại muốn ép nhân cách khác trong cơ thể cô thức tỉnh.

Từ Gia Diên giữ chặt bả vai cô không để cô lùi về sau, mặc kệ cô giãy dụa thế nào, bàn tay vẫn kẹp chặt không buông.

“Miểu Miểu.” Anh ta cúi đầu nói, “Đi tự thú thì anh không còn đường sống nữa.”

“Anh không nỡ để lại em, Lộ Tiểu Thành đã xảy ra chuyện, nếu anh chết thì làm sao em lo liệu nổi?”

“Vậy vì sao nhất thiết phải buôn thuốc phiện?” Lộ Miểu không khống chế được quát lên với anh, “Làm ăn buôn bán bình thường không tốt sao? Sao lại đụng đến mấy thứ này?”

Từ Gia Diên né tránh ánh mắt cô, nhưng vẫn giữ chặt vai cô, muốn giao cô cho bác sĩ.

Lộ Miểu sống chết giãy dụa, vừa giãy dụa vừa nghẹn ngào: “Anh, anh đừng như vậy mà… chúng ta không thoát nổi đâu.”

“Dù sao vẫn phải thử buông tay một lần.”

“Miểu Miểu, nhiều năm như thế em không biết anh giày vò bao nhiêu đâu. Muốn đến gần em, lại sợ hủy hoại em, nhưng để mặc em rời xa anh lại không cam lòng. Lúc trước đi con đường này, không phải là muốn sau này cho em một tương lai vững chắc giàu có sao, nhưng nếu tương lai không có em, anh làm tất cả những chuyện này thì có ý nghĩa gì?”

“Em biết không, mỗi lần nhìn thấy em đi về phía anh ta, lòng anh đau lắm.”

“Xin lỗi em…”

Theo tiếng nỉ non cúi đầu, trước mắt Lộ Miểu tối sầm đi, người đã bị anh chém rơi vào hôn mê.

Khi đầu nghiêng sang một bên thì tóc cũng xõa xuống theo, để lộ vùng da trắng nõn sau tai, một đường rạch rất nhỏ cũng theo đó rơi vào mắt Từ Gia Diên.

Đôi mắt đen của anh nhíu lại, đưa ngón tay lên mò mẫm, lập tức mặt lạnh đi, giơ tay ra với bác sĩ Lý: “Dao.”