Chương 18: Nụ cười rạng rỡ

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dương,anh có biết không? Đã từng có một thiếu nữ thơ ngây hái trộm một đóa cúc trong công viên, ngắt từng cánh hoa để làm sáng tỏ một câu hỏi ngớ ngẩn rằng: “Anh ấy thích mình?”, “Anh ấy không thích mình?”…

Tuy nhiên, hỏi ai cũng không bằng hỏi chính anh! Câu trả lời đích thân anh nói ra đã làm minh chứng rõ nét nhất cho sự tưởng bở của em!

Tôi về đến nhà, không có thời gian để buồn, mà chỉ nghĩ: Mau làm ngay một tấm thiệp để tặng Cực! Không được để người ta cười mình!

Và thế là tôi đã phấn đấu ba ngày ba đêm không chợp mắt, cuối cùng hoàn thành được một tấm thiệp còn đẹp hơn, bên trên là đám hoa anh đào bằng lụa, vô cùng xinh xắn. Tôi còn viết lời chúc giống hệt như đã viết cho Dương, bổ sung thêm một câu: “Chúc cho tình bạn của ba chúng ta mãi mãi bền lâu!”

Lúc tôi đưa tấm thiệp cho Cực, Dương cũng có mặt. Cực mừng đến suýt ngất, liên tục khoe với Dương: “Đẹp không? Đẹp không? Đẹp hơn thiệp tặng cậu nhỉ?”

Dương cầm lấy tấm thiệp, ngắm nghía hồi lâu mặt sầm xuống.

Cực như vương phi đắc sủng, mồm miệng liến thoắng: “Trác Ưu tốt với tôi hơn cậu, thế nào? Ha ha ha…

Hồi lâu Dương không nói gì, tôi cũng khác hẳn lúc bình thường, không ngăn Cực lại cứ để mặc anh ta say sưa. Nhìn vẻ hụt hẫng của Dương, thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy vui vui vì đã trả được thù.

Haizz, Dương à! Nếu lúc đó em bớt ngang ngạnh, bớt dè dặt thì phải chăng mọi chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa?

Chẳng mấy chốc đã phải đi học, Dương thay mặt học sinh mới lên phát biểu trong buổi lễ khai giảng, khiến cả khối cấp ba phải xôn xao. Rất nhiều chị khối trên thi nhau hỏi dò anh chàng đẹp trai đầy phong độ kia là ai? Có sở thích, sở trường gì? Thích mẫu bạn gái như thế nào? Có vẻ như không điều tra được hết về anh thì quyết không dừng bước.

Và cái tên Tô Tịnh được nhắc đến rất nhiều lần. Mọi người đều đã biết, anh chàng tên là Lục Tây Dương đó có mối quan hệ khá mờ ám với một cô bạn múa rất giỏi. Tô Tịnh lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, đi đến đâu cũng có người nhìn ngó, rồi bàn tán xôn xao: “Coi kìa, đó chính là người mà Lục Tây Dương thích đấy!”

Chỉ có một thời gian ngắn mà tiếng tăm của Tô Tịnh đã nổi như cồn, nét mặt lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc. Nhưng cô ấy rất biết sống, không bao giờ khoe khoang trước mặt đám con gái, rất có lòng tự trọng của một mỹ nữ. Trước sự vây quanh của mọi người, hằng ngày chỉ có thể nghe thấy tiếng cười dịu dàng của cô: “Đâu có!”, “Anh ấy đã bao giờ thừa nhận đâu!”, “Không phải vậy đâu!”

Tô Tịnh càng phủ nhận, mọi người lại càng tin rằng tin đồn là có thật, hơn nữa cô ấy lại xinh xắn, dễ thương, ai còn thắc mắc gì nữa? Cuối cùng, Tô Tịnh và Lục Tây Dương trở thành chủ đề chính được nhắc đến nhiều nhất trong trường, đồng thời cũng là điều bí mật được công khai.

Khi ấy, tôi bận những gì nhỉ? Không, tôi không thể làm được gì cả. Tôi chỉ đứng thẫn thờ một góc, xem vở kịch lãng mạn của đôi tài tử giai nhân này thôi. Hóa ra trong vở kịch ấy, ngay cả một vai phụ tôi cũng không có chân. Điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là thu dọn trái tim tan vỡ của mình, lặng lẽ đứng bên cạnh bàng quan mà thôi.

Dương à, lại là lúc đầu thu! Em bước trên đường trải dài bóng mát ngày trước đã tương phùng với anh, lá vàng trải đầy, vẫn rực rỡ như xưa. Tuy nhiên, bên cạnh không còn người thiếu niên áo trắng thích trêu chọc người khác đó nữa, không còn câu nói: “Ấy, em không nhớ anh là ai à?” nữa.

Haizz, Dương à, người không nhớ người bên cạnh là anh, chính là anh.

Anh hãy ngoái đầu lại, trong góc nhỏ phía sau có một chiếc bóng buồn bã đang đứng co ro, cô ấy đang gặm nhấm vết thương của mình và nức nở:

Kỷ niệm cũ không còn, đã trôi theo năm tháng!

Tôi bắt đầu lấy cớ bận học hành, giảm bớt số lần gặp Cực và Dương. Vì thực sự tôi không có cách nào để đối mặt với nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng của anh. Tôi sợ, sợ mình lại một lần nữa tưởng bở! Cực tỏ vẻ không hài lòng, nhưng Dương không trách gì tôi, và thế là nhóm ba người đã dần dần giải tán.

Cuộc sống bình lặng như một ao tù, tuy việc gì đến vẫn cứ đến, không sao tránh được!

Hôm nay trong giờ giải lao, đám nữ sinh nô đùa ngoài hành lang, tiện thể hít thở bầu không khí trong lành. Có lẽ vì chuẩn bị tốt nghiệp, mọi người đều tỏ ra đa sầu đa cảm. Một cô bạn gái trước đây rất ít nói đột nhiên hỏi tôi: “Hóa ra cậu không giống như những gì tớ nghĩ, Trác Ưu ạ!”

“Hả? Cậu tưởng tớ là người như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

“Cậu…” Cô bạn có vẻ bẽn lẽn, “Ấn tượng mà trước đây cậu để lại cho tớ là một con búp bê bằng sứ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chạm vào là vỡ, rất ẻo lả!”

“Làm gì có!” Tôi bật cười: “Tớ biết tớ cũng có phần mít ướt, nhưng cũng không đến mức độ đó!”

“Thật đấy!” Cô ây liền giải thích: “Mọi mặt của cậu đều rất ổn, thế nên mặc dù cậu cười rất tươi, nhưng mọi người đều có cảm giác chắc chắn cậu rất thanh cao, rất khó gần!”

Tôi lè lưỡi, đang định trả lời không phải như vậy đâu thì Tô Tịnh đột ngột nói xen vào:

“Làm gì có? Ưu Ưu và Lục Tây Dương rất tốt mà!”

Tôi quay sang nhìn, không biết câu nói này của cô ấy rốt cuộc là có ý gì?

Nụ cười rạng rỡ vẫn đọng trên môi Tô Tịnh, cô ấy từ từ hé đôi môi xinh xắn, giọng oanh vàng thỏ thẻ: “Nghe Lục Tây Dương nói là cậu thích anh ấy hả?”

Tôi đứng thẫn thờ như trời trồng, thực sự không thể tin vào tai mình: “Cậu… cậu nhắc lại lần nữa đi!”

“Sao cơ, cậu không biết à?” Nét mặt Tô Tịnh lập tức chuyển sang vẻ sửng sốt: “Mấy hôm trước Tây Dương nói chuyện với bạn, bảo là có rất nhiều cô gái thích anh ấy, mọi người liền bảo thử nói rõ xem là ai, kết quả ngày hôm sau anh ấy mang hẳn một hộp giấy đến, bên trong đựng toàn quà của con gái tặng, tấm thiệp cậu làm cũng thấy vứt trong đó!”

Sắc mặt tôi tái đi, tôi nghiến chặt răng, hỏi nhỏ: “Có thật là anh ấy nói tớ thích anh ấy không?”

“Thật mà!” Tô Tịnh gật đầu: “Chính anh ấy nói là cậu thích anh ấy!” Nghĩ một lát, cô ấy lại nói tiếp: “Nhưng tớ đoán không phải! Chắc là anh ấy hiểu lầm thôi!”

Dương à! Em còn có thể nói gì được nữa? Em còn có thể làm gì được nữa! Hóa ra anh đã đoán được suy nghĩ của em từ lâu, nhưng bây giờ anh lại lôi nó ra làm trò cười! Vết thương đã liền miệng, giờ lại một lần nữa bị banh ra, em đã đau đến mất hết cảm giác. Lần này, cuối cùng máu sẽ chảy hết ư?

“Đúng vậy, anh ấy hiểu lầm rồi.” Tôi nở một nụ cười mơ màng với cô ấy: “Tớ không thích anh ấy, chưa bao giờ thích cả.”

Thực ra lúc ấy tôi rất muốn biết, rốt cuộc hiếu thắng có phải là một lỗi lầm hay không? Tỏ ra mình rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng tạo ra bức tường ngăn cách mình với người khác.

Tôi là con búp bê bằng sứ dễ vỡ ư? Hoặc có lẽ cũng chỉ là một con nhím nhỏ đáng thương gai mọc đầy mình mà thôi!